CHƯƠNG 3
Đi được một đoạn Gia An ngồi xuống một gốc cây phía sau những dãy học.
Cô bạn đó chu mỏ lên vì giận, người gì mà ương bướng.”
Có gì đó xót xa, Gia An buồn, có cảm giác buồn. Kí ức ấy có lẽ đã đánh thắng được sự vô cảm trong An.
Có giọng nói lạ, An không quay nhìn, nhưng An nhận ra.
An dừng bước, thắc mắc vì sao.
Hiền có chút gì đó bối rối, nếu là những đứa học trò khác thì không sao nhưng với An thì có gì đó gọi là kì.
2 tiết toán trôi qua khá êm đẹp, bọn nhỏ có vẻ thích học môn này cũng như thích học cô giáo Thu Hiền.
Gia An cũng vậy không còn căng thẳng nữa, chỉ là An không hiểu vì sao mình lại hay nhìn Hiền, mà là lại rất thích nhìn.
Tan học Gia An nhanh chóng chạy lên công ty, Gia An chỉ không có mặt ở công ty khi bận học trong trường hoặc gặp đối tác. Chuyện An đi học lại lớp 12 phổ thông vẫn còn là điều ít ai biết.
Hiền lại thấy An, hôm nay An đi xe riêng chứ không đi xe buýt nữa, cô chỉ kịp nhìn lướt qua.
Trở về với công việc An mới thấy khác, đi học có cái vị riêng, và khi tiếp tục công việc cũng có vị riêng. Nhưng sao có vài hình ảnh cứ mãi xuất hiện.
Oanh khó hiểu nhìn An, từ lúc vào công ty An chỉ im lìm, không nói chuyện với ai, chỉ cầm lịch làm việc rồi xem, rồi lại chăm chú vào máy tính.
Nghe nhắc đến Tần Lam, An mới nhớ bạn của mình sắp từ Đà Nẵng bay ra. Nghe đâu sẽ làm việc ở đây không làm ở ngoài đó nữa.
Nhưng Gia An thì chưa có ý định về thì phải.
Oanh đành thất vọng ra về, lại một mình cô. Trước khi đi cô không quên để trên bàn của An một tách cà phê.
Oanh đi rồi An mới nhẹ người, vì cảm giác có lỗi khi đối diện với Oanh. Không những vậy An còn có lỗi với người bạn thân nhất của mình Tần Lam. Lam vì chuyện tình cảm của cả ba mà tự mình rời khỏi, tên bạn đó cứ thích âm thầm, giờ quay về phải chăng là quyết tâm chinh phục.
Vào đêm không khí cũng trầm lắng hẳn, không hiểu sao hôm nay Hiền không ngủ thẳng giấc. Cô giật mình chỉ vừa 4 giờ khuya, có gì đó làm cô không an tâm. Hay vì cô đang ngại khó khi là giáo viên chủ nhiệm của một người ngang ngửa tuổi mình, mà cũng không đúng. Cô từng dạy tiếng anh và tin học cho nhiều người lớn tuổi khác kia mà. Ánh mắt của An sao mà cô đơn, lạc lỏng, An không lạnh lùng nhưng lại có vẻ không quan tâm đến xung quanh. Mà sao cô lại nghĩ nhiều đến An thay vì người mà cô đang quen, thật là khó hiểu. Quen nhau, nhắc mới nhớ cô cũng có cảm xúc gì với người ta đâu, cũng chỉ là quen thế thôi. Một người đã 25 tuổi như cô mà đếm từng mảnh tình chỉ có thể trên đầu ngón tay, cô đã yêu ai chưa nhỉ, hình như là chưa, nhưng có cảm tình thì có. Cô đã quen bao nhiêu người, chắc cũng phải trên dưới 6, 7 người gì đó nhưng sao chẳng ai là quá 6 tháng thế kia. Người hiện tại cũng chỉ mới 1 tháng, còn trước đó thì đã chia tay được 3 tháng trong 2 tháng quen nhau. Vì sao chia tay, nguyên nhân chắc là từ cô, quen mà chỉ cho nắm tay, ôm cũng có lúc không chịu, vì cô vô cảm. Thật khó hiểu chính bản thân mình, chắc vì thế mà chia tay, đáng đời cô mà.
Cô và An giống nhau không nhỉ, giống ở chỗ vô cảm với cảm xúc đấy, mà cảm xúc của hai người thì khác nhau. Cô vô cảm với cảm xúc của tình yêu, còn An thì vô cảm với cảm xúc của hầu hết mọi vật.
Bình minh lại lên, từng tia nắng lại vô tư đánh thức mọi người. An tiếp tục cuộc hành trình của mình, sáng ra An sẽ thắp hương cho mẹ, ăn sáng với ba rồi đến trường. Tan học lại đến công ty và tối về thì chui rúc trong phòng. Chỉ khi đến cuối tuần An mới đến phòng trà cùng Oanh, cứ như một thói quen vậy.
Và sáng nào ông Tùng cũng được nhìn thấy An ra ngoài, rồi tối hai cha con sẽ ngồi lại cùng nhau giây lát. Cảm giác hạnh phúc của một gia đình, thế mà ngày xưa chính ông đã ngu ngốc mà đánh mất.
Con người đôi lúc sẽ hối tiếc, chỉ tiếc rằng nếu hối tiếc rồi thì sẽ được gì.
Hằng ngày Hiền vẫn đến trường để dạy, dù ít hay nhiều cô cũng sẽ đi ngang và ghé vào lớp giây lát. Không biết sao nữa nhưng cô thích được nhìn thấy những học trò của mình, càng nhiều càng tốt.
Hay vì một cảm giác lạ đang trỗi dậy trong lòng cô.
Ở lớp với An không còn phải thui thủi nữa, từ sau hôm giải bài tập lý tụi nhỏ có vẻ cảm phục An, chúng chủ động kết thân với An. Rồi cùng nhau giúp An khi đối diện với cô giáo dạy lý, cũng như những ai có thái độ không tôn trọng An.
An rất vui vì điều này nhưng không biết nên biểu thị thế nào, và An phát hiện mình đâu phải vô cảm chẳng qua chỉ là chưa đúng đối tượng, hoàn cảnh. Tụi nó có vẻ thích nói chuyện với An lắm, lâu lâu chuyển tiết nghĩ được 5 phút chúng sẽ thay phiên nhau mà hỏi An đủ thứ chuyện. An tất nhiên là trả lời, chỉ là đến công việc của mình thì An không nói rõ. Yến đã vô tình hỏi vì sao An lại học 12, câu đó An đã lắc đầu. Tội cô bé bị tụi bạn hành quyết. Mấy đứa nữ chỉ toàn gọi tên An thôi, có vẻ từ chị khó nói với tụi nó. Còn mấy đứ nam thì kêu thẳng là anh luôn, còn kêu An làm đại ca nữa chứ. An đùa để đánh nhau hả, chúng trề môi rồi cùng nói “công tử bột không”. Cũng vui, nhưng không phải đứa nào cũng tiểu thư công tử, cũng có thành phần này kia. Được cái chúng rất quý nhau, một tập thể với 36 người tính luôn cô giáo Thu Hiền rất đoàn kết. Chúng đoàn kết từ lúc mới học chung với nhau lên mà, An rất thích, có lẻ An sẽ làm gì đó cho chúng.
Hoa đang nghe nhạc nên không để ý lắm, biết là cô kêu mình vì tội gì nên cô bé đã chuẩn bị tinh thần.
Ba đứa nhỏ đó cùng đứng lên rồi cúi đầu ra vẻ biết lỗi, chà chà lớp này giỏi, ngoan nhưng siêng thì phải nghĩ lại.
Tiếp theo cô Hiền quay sang nói chuyện với Hoa.
Hoan cúi đầu vẫn không nói.
Nhưng Hoa vẫn im lặng.
Nhưng Hoa vẫn không nói gì.
Cô Hiền có vẻ sẽ không kiên nhẫn nhưng cô vẫn cố.
Tình thế có chút căng thẳng rồi đây.
Hiền cùng cả lớp nhìn Gia An, và Hoa cũng vậy.
Hiền hít thật sâu, vì có gì đó khiến cô không tự tin khi nói chuyện với Gia An.
Nhưng An có biết giờ thì Hiền đang khó xử.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)