CHƯƠNG 4
Lớp yên lặng, chúng thừa biết khi ấy An đang sửa lại xà ngang cùng mấy đứa trong lớp vì ông thầy giận bỏ ra ngoài, cho lớp tự giải quyết trong 15 phút vì không lấy dụng cụ ra trước. Cũng lúc đó Hoa mới tranh thủ nghe điện thoại, nhưng không may bị ông thầy nhìn thấy.
Khó nhọc đứng lên Yến không biết nên nói với cô thế nào.
Hoa lại im lặng không nói.
Nhìn đồng hồ đã sắp hết giờ, cũng may lớp không có nhiều người vi phạm nhưng Hoa thì làm tốn nhiều thời gian của cô.
Hiền dừng chân quay lại nhìn An.
Cả lớp yên lặng, không còn tiếng động dẹp tập sách nữa.
Hiền cũng nhìn An, ánh mắt An chứa đựng điều gì cô không rõ.
An không cản nữa mà thay vào đó là ngồi xuống rồi dọn dẹp bàn của mình, nhìn lên thấy Hoa đang cúi mặt, hình như mắt đang đỏ, lớp vẫn chưa về, tụi nhỏ ngồi lại mà hỏi han bạn của mình.
Nhưng Hoa vẫn im lặng.
Tụi nó thở dài.
Có vẻ lời An đã gở rối phần nào chi tụi nhỏ.
Sau đó mọi người cũng giải tán và Hoa cũng về, chỉ có điều hơi thất thần một chút.
An đã thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô bé chỉ đang ở độ tuổi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Đứng trước phòng giáo viên, Yến rụt rè, nhìn qua cửa kính thì chỉ có cô Hiền, đúng là cô còn chờ Yến.
Cô Hiền đúng là dịu dàng thật, vậy mà khi nảy cô đã nỗi giận với lớp.
Định đứng lên để về nhưng Yến lại nghĩ đến Hoa.
Và Yến có biết cô Hiền cũng đang chờ đợi điều gì đó từ cô bé hay không.
Đêm qua ngủ không thẳng giấc nên An có phần mệt, chưa đến công ty vội An cần làm một chuyện, có điều mình đi xe máy mà theo dõi người đi xe đạp thì bất tiện thật, bù ngủ chết được.
Lạ thật ai lại chen ngang thế kia, An cố gắng nhìn để nhớ xem mình có quen không, a thì ra là thằng nhóc ngồi trước An.
Hoa càng chạy nhanh hơn, nhưng Hải vẫn cố đuổi theo.
Tỏ tình trên xe đạp sao, cũng thú vị đó chứ. Không ngờ đi học thế này lại tốt hơn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Hai đứa nhỏ ở trên cứ cố chạy, chúng chạy vào hẻm, An vội vàng chạy theo.
Dù cảm xúc đang có nhưng mặt An vẫn chả có biểu hiện gì, ngoài mấy cái ngáp ngoài ý muốn.
Tội nghiệp thằng nhóc Hải mặt nó ủ rủ, nhìn vào trong lần nữa rồi lủi thủi chạy về.
Tình cảm học trò đấy.
Là tiếng của Hoa, vốn dĩ An cũng định về nhưng khi nghe tiếng thì nán lại.
Hoa vội ôm em trai rồi chạy ra ngoài sân sang nhà bên cạnh, tiếp sau là một người đàn ông tầm nhỏ hơn ba của An chạy ra, bước đi thì loạng choạng, còn đập vỡ chai rượu trên tay bằng đầu của mình. Kinh thật, lắc đầu An chỉ đứng từ xa quan sát, Hoa xem ra thì cũng an toàn, nếu khi nảy ông ấy làm gì thì An sẽ ra mặt. Có điều An là người theo dõi bất hợp pháp cần giữ bí mật hành tung, giờ thì chịu khó quan sát.
Ít lâu sau đó người đàn ông lảo đảo đi về phía An, An che mặt mình lại.
Trời ăn nói vậy được sao, mà kệ An cũng không chấp.
An không dư tiền mà cho mấy kẻ như vậy, chỉ là lấy 500 đổi sự bình yên tạm thời cho Hoa, dù biết là ngắn ngủi. Dù gì tối nay cô bé cũng phải viết tường trình, tuần sau còn rất nhiều bài tập phải làm từ bây giờ.
Hoa đưa em vào nhà khi thấy dượng bỏ đi, cô bé đã thấy ông ấy cầm tờ tiền từ người lạ mặt, lắc đầu cô vào nhà nhưng rồi cô vội quay ra.
An đã chạy khuất. Có gì đó trỗi dậy trong lòng, đời còn nhiều cảnh bất hạnh thế. Hoa vẫn học giỏi, chăm ngoan, có điều vì hòan cảnh mà cô bé đôi lúc khá cứng đầu, cũng chính điều này làm Hiền khó xử cũng như không biết nên làm sao cho thỏa đáng. Cô thương học trò nhưng cũng cần phải đâu ra đấy.
Chiều buông hoàng hôn cũng lặng lẽ hơn. Hiền ngồi ngắm dòng sông bên bờ kè quen thuộc cùng người đang quen. Chả có cảm giác gì hết thế này.
Hiền cảm thấy áy náy, nhưng giờ thì cô đang bị những lời nói của Gia An và Yến làm cho phân tâm, cô không có tâm trạng mà để hẹn hò.
Người đó vẫn im lặng đi bên cạnh Hiền.
Đến trước cổng nhà mình Hiền cảm thấy thật thoải mái, chào người đó xong cô cũng vào nhà. Ba mẹ và em trai chắc giờ đã ngủ, cô lặng lẽ về phòng rồi nằm vật ra đó. Có gì đó rất khó chịu, cầm điện thoại lên cô cứ bấm bấm lung tung, trượt muốn phăng luôn cái mặt cảm ứng, rồi lại ném nó vào góc. Những lời của An nói khi trưa cứ như là đang ghép tội cô vậy, cứ như cô là một người vô tâm, một giáo viên không có trách nhiệm. Khi nghe Yến nói thì cô mới biết chắc là mình nằm trong loại người mà mình vừa đề cập - vô tâm không trách nhiệm.
Tiếng đàn lại tiếp tục ngân vang, An vẫn say sưa theo từng giai điệu trên phím đàn mà mình đang đánh, bản nhạc này là bản nhạc mẹ dạy An. Bản nhạc đầu tiên An có thể đánh trọn vẹn, nhưng sao bây giờ nó lại vô cảm xúc thế kia.
Oanh vẫn say sưa ngắm nhìn An như An đang say sưa với từng giai điệu, cô thích nhìn An thế này, rất đẹp.
Vậy cô có cảm nhận được gì không, cô có cảm nhận được Gia An đang cần gì không.
Ai sẽ giải đáp được câu hỏi ấy.
Khi mà chính Gia An cũng khó mà kiểm soát được.
Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, An đứng lên rồi nhìn xung quanh, đêm qua An ngủ khá ngon vì đã giải được cái khó của mình. Còn bây giờ An đang bận đón một người.
Nụ cười đó có thể với Gia An là bình thường nhưng với người vừa bước ra từ sân bây thì không, vì nụ cười ấy rất ý nghĩa với người này, bạn thân của Gia An – Tần Lam.
Lam hiểu ý của An nhưng Lam cũng hiểu người bên cạnh mình – Thục Oanh - đang khó chịu về điều đó.
Oanh im lặng, cô biết An muốn cô và Lam có không gian riêng nhưng cô thì không thích như vậy, cô không thích An phớt lờ và tạo cơ hội cho mình cùng Lam như thế này.
Lam phì cười, Oanh là thế vẫn hay làm trẻ con với Lam nhưng với An thì không.
Nhìn qua chính kiếu hậu An cố gắng cười nhưng sao khó quá, vì không có xúc cảm ở đây, chỉ là An cảm thấy có gì đó dễ chịu, phải chi Oanh và Lam đến được với nhau.
Một người nhìn một người, và lại một người nhìn một người. Cứ như một vòng tuần hoàn khép kín.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)