CHƯƠNG 26
Không gian dường như cũng không muốn ồn ào, những con người đứng lặng nhìn nhau, rồi lại khẽ thở dài. Có những sự việc không phải muốn ngăn là được.
Oanh không trả lời chỉ gật đầu.
Gật đầu Lam không nói gì chỉ nhìn Oanh.
Có lẽ bạn của Oanh biết, bây giờ chỉ có Lam mới thể xoa dịu được lòng của Oanh.
Rồi Oanh lặng lẽ bước đi, theo sau vẫn là Lam. Cả hai không nói gì, chỉ ngập ngừng dừng rồi bước.
Một người muốn đến gần nhưng không dám, còn một người muốn rút ngắn khoảng cách nhưng lại không thể.
11 giờ Oanh vào nhà, phía sau ánh đèn từ xe của Lam vẫn còn soi rọi, cô ấy không ngoái nhìn, Lam cười rồi quay đầu xe. Có những chuyện muốn chấp nhận thì phải cần thời gian, chuyện gì cũng thế thôi.
Vô tình bắt gặp bóng dáng ấy ông Bằng đăm chiêu, nhìn con gái mình cứ thất thần, tâm một người làm cha trong ông cũng rất xót xa.
Một đên lại trở nên dài hơn.
Đã mấy đêm rồi Hiền ngủ không được ngon giấc, đêm nào cô cũng thơ thẩn, soạn giáo án cô lại nhớ An. Nhìn điện thoại cô muốn khóc, chính cô là người chủ động cắt đứt liên lạc với An, chính cô là nguyên nhân.
Là giọng bàn tán của mọi người, cô không thường nghe nhưng khi nghe đến cái tên Gia An thì lại thắc mắc. Là Gia An sao, ngước nhìn trời cao, nắng cũng gắt hơn. An từng đưa cô qua nơi này, còn che nắng cho cô. Có lần cô thấy An nhìn lên cao rồi trầm ngâm như suy nghĩ gì đó. Thì ra là An dự tính làm điều này, phải chăng là làm cho cô.
Thầy Đoàn nói gì đó với cô thì phải, quay sang nhìn thầy ánh mắt Hiền vô cảm.
Hiền khó chịu trước ánh nhìn này, cô đưa hộp quà đang cầm cho Đoàn. Cô đang định tìm thầy ấy không ngờ thầy ấy lại xuất hiện, cũng tốt mọi chuyện không nên đi quá xa.
Có gì đó thất vọng, cứ nghĩ cô vẫn sẽ xem Đoàn là bạn nhưng hành động của anh ta làm cô không muốn liên quan.
Đoàn không biết mình có đang đi đúng hướng hay không, chỉ biết hình như có hai đường thẳng song song.
Hiền cứ bước đi, cô đi ngang qua những nơi mà An và cô đã từng đi, rồi cô lại nhớ, cố kiềm lòng đừng để quá yếu mềm, cô hít thật sâu, vào lớp, để dạy.
Quay lại công việc sau gần cả tuần không có mặt Gia An cứ làm, làm và không muốn nghỉ ngơi, đến nỗi ăn trưa cũng không muốn ăn. An không hề giận Hiền chỉ thấy thương cô ấy hơn, cái tình yêu trong An thật sự chưa đủ lớn để bảo vệ hai người hay sao. An nhớ cô ấy, An phải thừa nhận điều này.
An chăm chú quan sát Oanh, sáng đến giờ hai người vẫn chưa nói gì với nhau, giờ An mới chủ động.
An cũng không muốn quá tò mò.
Oanh hôm nay lạ thật, không nhìn An oán trách nữa, nói chuyện cũng không khó chịu. Vậy cũng tốt. Mà An giờ thì cũng không có tâm trạng mà quan tâm đến mấy chuyện khác. Tình cảm của mình thế là đã đủ mệt lắm rồi.
Có thật Oanh đã học được cách buông bỏ hay không.
Tối Lam đến nhà Trang như lời mời, từ khi biết Trang là ai Lam cũng không khó chịu với cô bé ấy nữa, ngược lại cái cô bé tưởng chừng có tính trẻ con ấy lại làm Lam nhẹ lòng, vì cô bé cũng khá sâu sắc.
Đưa Oanh đến trước cổng nhà Trang thì cũng đúng lúc mưa trút ào ào.
Lam từ nhà bước ra thấy An cùng Oanh, cũng không ngạc nhiên là mấy chỉ là Oanh vẫn chưa chịu nhìn Lam mà thôi.
Giờ An mới nhớ, nhớ có người đã nói chờ mình. Hôm qua An còn đến đó để gặp người ta nhưng lại trở về, có khi nào Linh thật vẫn còn ngoài đó.
Nhưng An không nghe thấy, lên xe An lao đi ra nơi công viên, nơi lần đầu tiên làm trái tim An lỗi nhịp, vì hình bóng của một cô bé, trong trắng xinh tươi trong chiếc váy trắng như một thiên thần.
Mưa đã rơi ngày một nặng hạt, có một cô gái vẫn ngồi và chờ, vẫn chưa đến lúc để cô về. Cô hi vọng người đó sẽ thương hại mà bước đến bên cô lần nữa, chỉ trong vài phút thôi cũng được, để cô giải đi gánh nặng trong lòng, rồi cô sẽ đi không đem những tổn thương về bên người ấy nữa. Cô sẽ để người ta bình yên.
Con đường vẫn không khác là mấy, nơi công viên này chỉ có thêm hoa, cây thì cao hơn một chút. Xuống xe An muốn đi bộ vào, An muốn tận hưởng cái cảm giác se lạnh dưới mưa, những hạt mưa cứ được thế mà tạt vào mặt An, có gì đó hơi rát nơi khóe môi, An đã bắt đầu lạnh. Kia rồi hình bóng người con gái ngày nào mà An yêu, sao cô ấy lại cô đơn như vậy. An bước tới không ồn ào, cũng không gọi tên, đơn giản chỉ là đi về hướng đó.
Linh ngẩn nhìn, có một cái bóng mà cô đã thấy khi nó in hằn dưới nền, mưa nhưng vẫn có thể thấy rõ vết bóng ấy, có vẻ phần xác thịt của người này cũng phải nặng nề lắm, nặng nề không phải về cân nặng mà là về nỗi lòng bên trong.
An im lặng không nói, nhìn Linh, An xót xa. Hận cô ấy sao, nói vậy thôi, lòng cũng nghĩ vậy thôi, hình ảnh ngày hôm nay khiến cái hận của An bay mất rồi. Hận thì sẽ được gì, được gì cho cả hai.
Xin lỗi, đã là lời xin lỗi thứ bao nhiều từ lúc hai người gặp lại, đưa tay An vén những sợi tóc lòa xòa, cong lại vì mưa trên khuôn mặt đã một thời khiến An say đắm này. Linh vẫn đẹp, nét đẹp sắc xảo của cô gái tuổi đôi mươi. Cô ấy giờ đã là một thiếu nữ, xinh đẹp, chững chạc và không còn trẻ con như ngày nào. Trẻ con - ngày xưa chẳng phải An cũng thế là gì.
Cô ấy khóc sao, nước mắt của Linh đã từng làm An đau nhưng bây giờ thì đó cũng chỉ là những giọt nước mắt chia tay. Ngày cô ấy rời bỏ An, là ngày An biết mình bị phản bội, bị bỏ rơi. An đã oán trách ông trời, oán trách cô ấy nhưng rồi nhìn lại thì chẳng qua cũng vì An không đủ bản lĩnh.
Câu nói đầu tiên và dài nhất từ lúc An bước trong làn mưa đến trước mặt Linh. Cô nên vui hay nên buồn, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, An quá bao dung. Chúng ta đến đây thôi, câu này 6 năm trước cả hai chưa ai nói ra. Cứ như chưa từng chia tay, cũng tốt cho nhau sự tự do.
Mỉm cười, An nhìn Linh cứ như là ánh nhìn thân thương lần cuối. Từ nay An sẽ không nhìn cô ấy như thế nữa.
Hai người dù có yêu nhau đến đâu mà không có sự tôn trọng thì cũng sẽ có lúc nói ra điều này “chúng ta đến đây thôi”.
Linh cũng mỉm cười trong gắng gượng, lưng An giờ đây đang đối mặt với khuôn mặt của cô. An sẽ đi sẽ bỏ cô ở lại nơi này, và mãi cô vẫn không bắt kịp được An. Chính cô đã buông bỏ, đã từ bỏ An ngay từ đầu, cô không có quyền níu kéo.
Có một giọng nói khiến chân An dừng lại, An cứ nghĩ mình sẽ nhẫn tâm mà bỏ Linh ở lại đây giữa cơn mưa này. An đã định làm vậy nhưng An không nỡ dù gì cũng còn cái nghĩa, giây phút định quay lại cũng là lúc tiếng nói ấy phát ra. An hơi sững người mà ngờ vực, có phải là Hiền hay không.
Là Hiền, đúng là cô ấy, và Linh đang nằm đó. An chạy nhanh lại, sao An lại vô tâm thế này.
Giây phút hai bàn tay vô tình chạm vào nhau từng hạt mưa cũng như ngừng rơi, hai đôi mắt lại chạm nhau, ánh nhìn vẫn như vậy, vẫn chân thành và yêu thương.
An chạy nhanh ra xe, không muốn Linh lạnh hơn, cũng như không muốn Hiền ướt thêm nữa. Chỉnh điều hòa trong xe An cho xe chạy, nhìn xuống kính chiếu hậu Hiền đang dùng áo khoác mà An vừa đưa đắp cho Linh. Cô ấy cũng đã ướt, nhìn mà xót xa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)