CHƯƠNG 24
Tỉnh giấc vì có tiếng động, rồi có ai đó đánh mình Lam khó nhọc ngồi dậy, đầu đã được băng lại, không có Oanh ở đây, Lam cười khổ chắc cô ấy sẽ hận Lam lắm đây, đúng rồi Lam là kẻ đáng tội mà. Thở dài Lam vào nhà vệ sinh để đọn dẹp bãi chiến trường của mình.
Vì sao Lam lại thanh thản như vậy, chẳng lẽ khát khao đã đạt được nên Lam trở nên bình thản như thế, có thật Lam vô tâm với Oanh như vậy hay không. Không biết Lam thế nào nhưng có vẻ Oanh đang rất hận Lam.
Trống trường vang lên inh ỏi, tụi nhỏ 12A1 thất thiểu, đã hai ngày nay không có cô ở đây, tụi nó buồn lắm. Cứ nghĩ hôm nay sẽ được gặp nhưng không được, vậy là hai ngày.
Đi ngang nghe được những câu này thầy Đoàn cứ như phát hỏa, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh vì anh ta đang có suy nghĩ mình là người chiến thắng.
Một ngày với nhiều xúc cảm, Hiền một mình lang thang để trở về trên con đường quen thuộc. An đã tỉnh, lòng cô coi như đã được an tâm phần nào, nhưng cô nhớ An. Cô phải làm sao khi những ngày sắp tới đây sẽ không được gặp An nữa. Cảm giác lần này rất khác, lần trước sau 1 tháng bên nhau rồi An nói là sẽ rời xa cô và lớp nhưng vẫn còn có thể gặp lại, hai người vẫn có thể vui vẻ, và kỉ niệm vẫn được góp nhặt. Nhưng lần này thì khác, xa An lần này sẽ là bao lâu.
Mẹ và Bảo nhìn Hiền thương cảm còn ba của cô thì không nói gì.
Hiền lặng lẽ lên phòng, chỉ có thế này cô mới cất giữ được hình bóng của An trong tim mình một cách hòa bình nhất. Cô không muốn có thêm bất kì rắc rối nào, đặc biệt cô muốn giữ hình dáng, những khoảnh khắc bên cạnh An, nụ cười của An, giọng nói của An, tiếng đàn của An một cách trân trọng nhất. Cô sẽ khép lại cánh cửa trái tim mình, vì trong đó đã có một hình bóng cao to, với nụ cười tỏa nắng kia. Chỉ có người đó mới có chìa khóa để mở cánh cửa trái tim của cô. Cô hài lòng vì điều này và cô sẽ cười vì nụ cười của An, sẽ cười vì cô biết An luôn muốn cô cười vui vẻ. Chỉ là cô cảm thấy mất mác, mất mác quá lớn. Cô sẽ còn mạnh mẽ được bao lâu nữa.
Gia An mỉm cười, nảy giờ hạnh phúc cứ bao phủ lấy An làm An quên mất một điều, không phải lúc nào trời cũng nắng.
Phì cười Hiền nghĩ người học trò này cũng thật lạ.
Đó là cách mà Hiền nhắn tin với học trò sao ta, dễ thương chết được. Giờ người ta đi tắm, chắc khoảng tối tối mình gọi lại. Vui thật.
Nụ cười tủm tỉm của An chỉ làm lòng Oanh thêm đau, giờ thì cô lấy gì để mà chờ cơ hội từ An. An có hạnh phúc, còn cô giờ cô chỉ nghĩ mình không xứng với An.
Oanh lãng tránh ánh mắt ấy rồi bỏ đi, không nhìn cũng không quan tâm.
Lam cười khổ, có phải mình lại gây ra họa, và rồi chính mình cũng đã đánh mất cơ hội hay không.
Lam lắc đầu, người ta thì vui còn mình thì đang khổ đau.
Đưa tay sờ vào đầu mình Lam lắc đầu, cũng khá đau đấy.
Chần chừ giây lát Lam cũng nói.
Nụ cười chợt tắt nhưng rồi lại trở lại, vì có Hiền bên cạnh.
Lam thua An luôn, cười gì mà nhiều thế, hạnh phúc ngập tràn nên vậy sao.
Lam đành ra ngoài, hạnh phúc liệu có mỉm cười với Lam như với An hay không.
Màn đêm dần buông, đâu đó lại nghe tiếng xe cộ hối hả, chắc là người ta cần về nhà để nghỉ ngơi. Oanh lang thang khắp các dãy phố, An nằm viện nên cô phải sắp xếp rất nhiều thứ, cũng may có Jack giúp cô. Nhưng chiều tan cậu ấy cũng phải đi chơi với người yêu nên không ai giúp cô công đoạn cuối cùng đó là tắt đèn và khóa cửa phòng của An. Chiếc ghế ngày nào An ngồi vẫn sừng sững trước mặt cô, có gì đó rất rối trí. Cô mệt mỏi, chắc là không nên đến mấy chỗ hại người đó nữa, bar lành mạnh cô không đi lại tập tành đi đến mấy bar có mấy trò giải khuây điên cuồng.
Là giọng của mấy kẻ rảnh không có gì làm, Oanh không quan tâm dù gì ở đây cũng đông người, Oanh sợ gì hắn ta. Mà hình như không phải hắn ta mà là cô gái đẹp trai nào đó, có điều không được lịch thiệp giống An.
Oanh cười khinh rồi lại tiếp tục bước đi.
Người này đứng ra bảo vệ Oanh, Oanh biết người này, có điều giờ thì cũng người này là người cô không muốn gặp.
Cô nàng đẹp trai kia bỏ đi.
Oanh không nói chỉ bỏ đi.
Lam vẫn đuổi theo.
Oanh cười nhếch môi giật tay ra khỏi tay của Lam.
Kiềm chặt lòng mình Lam cố gắng đứng hiên ngang, Lam có thể chịu đựng được nữa hay không. Người mà Lam yêu, rất yêu đang nói Lam không hề tôn trọng cô ấy. Cũng phải thôi ai kêu Lam không tốt.
Nhưng Lam đã kịp nắm chặt tay Oanh lại.
Oanh có biết nước mắt của cô làm Lam đau đến nhường nào không.
Ăn tát sau khi cưỡng hôn có phải quy luật hay không, tuột người xuống tường Lam ôm đầu mình, mặc kệ những người đi đường đang nhìn Lam như thú lạ. Nỗi đau khổ ấy mấy ai hiểu chăng, được đã không yêu thì Lam sẽ để Oanh hận mình, sẽ để cô ấy nhớ mình bằng sự hận thù. Lam thành công rồi vì cuối cùng cũng đi sâu vào lòng của Oanh, có điều là một vết nhơ. Cười như điên dại Lam lòm còm ngồi dậy, chạy xe nỗi nữa không ta. Lam lại cười, khiến người khác sợ, họ tránh xa Lam. Lam không quan tâm, Lam về nhà, và Lam biết mình cần nghĩ ngơi.
Dòng đường xe cộ vẫn cứ chạy, Oanh cũng chạy cứ như cô đang chạy trốn.
Ánh trăng khuya, nó mờ ảo, An cứ mãi ngắm nhìn, hình ảnh của Hiền hiện dần ra làm căn phòng càng bừng sáng hơn. Mỉm cười An cảm thấy hạnh phúc, có Hiền với An là cả một điều rất ý nghĩa. Cái ý nghĩ buông bỏ không thể đeo bám An được nữa, điều An muốn là cô ấy bên cạnh mình.
Chợt nghĩ ra điều gì đó An ngập ngừng hỏi Tinh.
Ngạc nhiên Tinh nhìn An, nhưng chợt hiểu vấn đề cô lắc đầu.
Thất vọng An ngã xuống giường, khi nảy cả hai vẫn còn vui vẻ, hạnh phúc đang mỉm cười với An. Chẳng lẽ nó lại bay đi, không thể nào chắc là cô ấy ngủ nên đã tắt máy.
Hiểu ý Tình ra ngoài, nhưng rồi cô ngoái nhìn An. Phải chăng An đang tự trấn an mình, cô biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có nên nói cho An biết.
Cái không khí tĩnh mịch này làm Hiền nhớ đến đêm cô ở bệnh viện, cô nhớ khuôn mặt lúc nào cũng bừng sáng của An, cô nhớ hơi thở của An, cả dáng người. Cô muốn nghe được giọng của An, muốn nhìn thấy An cười với mình, chỉ cười với mình mà thôi. Rồi chợt cô phát hiện từ lúc nào cô chỉ muốn An cười với mình như thế, đã là gì của nhau mà cô lại có ý nghĩ chiếm hữu chứ.
Ở một góc tối nào đó sẽ luôn có một ánh sáng mập mờ. Nằm nhưng không ngủ An nghĩ về đề nghị của Hiền và Lam “đi gặp Linh một lần”. An ngất cũng chỉ vì quá căng thẳng, rồi An lười biếng nằm đây để mọi người lo lắng, An biết Hiền đã khóc vì mình. Cảm giác vừa vui, vừa thương lại vừa trách bản thân. Những gì thầy Đoàn nói trong mê An nghe rõ, nhưng khi tỉnh An không thể nhớ hết. Chỉ biết anh ta muốn An rời xa Hiền, có phải An đã dấn thân quá sâu vào cuộc sống vốn bình yên của cô ấy. Nhưng đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc khi ở bên Hiền làm An không thể buông bỏ, mà trở nên ích kỉ, muốn giữ cô ấy cho riêng mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)