Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32

303 0 0 0

CHƯƠNG 32

Từ chiều đến giờ Hiền với An chưa nói với nhau câu nào, hồi sáng thì cô nhắn tin, trưa thì An còn giờ thì không ai luôn. Đôi lúc cô nhìn màn hình phần vì coi giờ phần vì xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào không. Mà điều cô mong chờ là từ An. Tụi nhỏ đang bước vào thời gian ôn thi, do năm nay thi tốt nghiệp và đại học nên học rất nhiều, cô có kèm vài đứa vì chúng yếu tiếng anh. Cũng phải soạn cái chương trình đàng hoàng cho chúng, cô lại phải nộp mấy thứ cho Lê Gia về cái mục dự thi của mình. Cô cũng bận chứ không khá hơn đâu, có điều cô không phải đi nhiều như Gia An.

  • Cô giáo ơi nhớ quá đi
  • Xạo, đi với ai cho đã giờ nói nhớ
  • Thật mà – An kéo dài hai từ này ra

Hiền cố nhịn cười, cô vui lắm khi thấy màn hình là số của Gia An.

  • Ăn gì chưa?
  • Chưa đói lắm đây này, muốn cùng cô giáo đi ăn nhưng mà không được
  • Tại sao – Hiền phụng phịu, không phải cô muốn đi ăn mà là cô muốn nhìn thấy Gia An thôi, không biết có hốc hác không nữa
  • Vì phải đi ăn với khách hàng, buồn lắm đó – An còn bồi theo một câu

Ăn với khách hàng mà gọi là ăn gì chứ, cô hiểu khi ăn Gia An chỉ thích vui vẻ rồi trêu cô. An thường nói mỗi lần đi ăn với khách hàng chỉ toàn uống, và phải xài chiêu trò, thật mệt.

  • Biết đâu được hôm nay là cô nào xinh thì sao

Hôm nay nói chuyện bạo vậy ta.

  • Hình như là vậy, nghe đâu còn trẻ lắm với lại xinh nữa
  • Thôi vậy đi ăn đi – giận lẫy Hiền nói

An bật cười.

  • Đùa thôi mà, chưa tới giờ
  • Vào mà đợi người đẹp – nói xong Hiền tắt máy, vốn dĩ định an ủi nhưng không hiểu sao cô lại chuyển sang ghẹo chọc rồi giờ thấy bực mình, ghen đó mà

An lắc đầu, cô giáo khiếm khi thế này lắm nha.

  • “đẹp sao bằng cô giáo, người ta cười để lấy lòng Gia An, còn cô giáo cười là để Gia An vui mà”

Chỉ biết nịnh.

  • “chỉ giỏi dẻo miệng”
  • “vậy chứ ai nói người ta khô khan, mới có sướt mướt một chút đã nói”

Hiền trề môi.

  • “thì thích, mà nhớ ăn gì đó, mai tới 10 tiết nên phải ngủ sớm”
  • “nhớ đắp mềm không có chuyện bật quạt mà đắp mềm, bệnh đấy, thôi khách hàng tới rồi, ngủ ngon”
  • “về sớm, ngủ ngon”

Những tin nhắn được gởi đi đôi lúc cũng chả còn biết chủ vị là ai nữa, nhưng họ hiểu.

  • Đưa điện thoại cho ba

Hiền giật mình vì tiếng ba cô phía sau.

  • Dạ nhưng sao
  • Đưa đây – mặt lạnh tanh ba của Hiền giật điện thoại rồi xóa số của An cũng như tháo sim của Hiền ra

Hiền há hốc miệng vì quá đổi ngạc nhiên.

  • Sao ba làm vậy?
  • Con lắp sim này vào, con không giữ lời hứa – vứt điện thoại của Hiền xuống giường rồi vứt luôn cái sim xuống ba của Hiền đi nhanh ra ngoài

Hiền vẫn còn ngơ người, ba làm gì vậy chứ.

  • Anh trẻ con quá
  • Em dám nói anh như vậy sao – ba của Hiền giận dữ quát vợ

Mẹ của Hiền cố bình tĩnh.

  • Anh nghĩ anh vừa làm gì
  • Thì như em thấy – dịu giọng ông ngồi xuống ghế, có thật ông đang trẻ con hay không

Mẹ của Hiền vào phòng không quên nhìn sang phòng con gái.

Hiền thở dài rồi lắp sim vào.

  • Ba ơi ba có nghĩ mình làm vậy được gì chưa – Bảo lắc đầu nói
  • Con thôi đi – quay lại cái giận dữ ba của Hiền uống ít nước

Bảo cười vì cậu biết ba của cậu sẽ không khó khăn, chỉ là hai người họ phải chịu thử thách rồi.

  • Muốn hai người họ cắt đứt liên lạc qua điện thoại thật khó dù ba không cho chị xài điện thoại nữa nhưng điện thoại thì khắp nơi, và chị nhớ số Gia An rồi. Gia An lại càng không thể không xài điện thoại, khách hàng và đối tác rất nhiều

Ba của Hiền hơi nhíu mày, bấy lâu nay chưa bao giờ ông hỏi Hiền, Gia An là người thế nào.

Cái nhíu mày của ba khiến Bảo đủ hiểu ông đang thắc mắc Gia An ra sao.

  • Mà cắt điện thoại rồi thì An cũng tìm được chị thôi, An giỏi mà, nên ba chỉ có thể chia cắt họ bằng cách này, mà con nghĩ cũng chưa chắc
  • Con ủng hộ chị con mà, giờ con quay sang hiến kế cho ba sao – ba của Hiền không tin cậu con trai

Thì tất nhiên Bảo đâu có bỏ rơi chị mình.

  • Con chỉ nói vậy thôi, ba thấy chú năm nhà bên không, chú ấy tự sát để bắt anh Kiên lấy vợ đó, rồi hai năm sau anh Kiên cũng tự sát. Khác là chú năm vẫn còn sống mà anh Kiên thì chết rồi – bình thản vô cùng Bảo nói

Nhưng Bảo có biết cậu vừa làm ba cậu giật mình không, ông biết Kiên con của chú năm đồng tính, yêu cậu nào đó nhưng vì ba mình tự sát nên đành lấy vợ. Chỉ mong ông ấy vui, được hai năm thì Kiên học ba tự sát, rồi cái cậu người yêu cũ nghe đâu đã quỳ trước quan tài 3 ngày. Nói chung thảm lắm, cô gái vợ của Kiên biết chuyện của chồng đòi ly dị, sau khi ly dị cũng là lúc Kiên nhắm mắt xuôi tay, trên môi còn nở nụ cười vì được giải thoát. Bức thư Kiên để lại cho ba, cho người vợ tội nghiệp cùng người yêu luôn có câu “cuối cùng cũng được giải thoát”.

Có lẽ Bảo nên tấn công, vì chị hai vậy.

  • Bữa con thấy một đám người đánh một cô gái, người đó lại là bạn con, nó nói gia đình của người yêu nó biết chuyện nên hăm dọa nó. Cũng may tụi con đến kịp, cô người yêu của nó khóc đến ngất vì nó tàn tạ quá trời. May nhỏ đó là trẻ mồ côi
  • May là may thế nào – ba của Hiền gắt

Bảo vươn vai rồi trả lời ba.

  • Thì không bị ngăn cản bên phía mình, lo một bên đã mệt giờ còn lo thêm bên kia, mà giờ hai đứa nó ở riêng rồi ngày ba bữa, không giàu có nhưng vẫn hạnh phúc, thôi con ngủ nha ba, ba ngủ ngon

Ba của Hiền im lặng đến đáng sợ, chỉ có Bảo mới dám nói chuyện với ông như vậy. Thật ra thì ông cũng không lo lắm chỉ là có gì đó kì kì, những gì Bảo nói là thật chứ không bịa, ông biết mà. Thở dài ông về phòng, đèn phòng của Hiền đã tối. Cũng lâu rồi hai cha con không nói chuyện với nhau, cứ như ông đang bỏ mặc con mình vậy. Khi nó muốn chạm vào ông thì ông lại nhẫn tâm hất nó ra. Vợ ông đâu rồi, đừng có nói là giận rồi bỏ ông luôn chứ, chắc là bên phòng của Hiền. Mà thôi từ từ, ông mệt rồi.

Thế đấy tình thương đôi khi cũng khiến người ta khó xử.

Như đã hứa với ba hôm nay An sẽ dẫn Hiền về nhà, không quên mời bạn bè của mình. Có Lam, Oanh, rồi Tinh với Linh, có cả Trang. Nghe đâu con bé sẽ dắt ai qua nữa đó. Không thành vấn đề đông vui, ba vui là được. Đặc biệt An muốn Linh nói chuyện với ba mình một lần, cũng nên giải quyết cái khúc mắt bấy lâu.

  • Trái đất tròn thật Bảo là người yêu của Trang, mà Bảo lại là em của Hiền – Tinh nói trong hứng thú, nảy giờ mọi người đã làm quen với nhau. Bữa cơm hôm nay đúng là thân mật đều là do mọi người tự làm

Ông Tùng rất vui vì có tụi nhỏ này đến, ông cứ chăm chú quan sát Hiền lâu lâu lại gật đầu rồi tủm tỉm cười. Có điều Linh ở đây khiến ông lúc đầu không thoải mái cho lắm. Nhưng nghĩ lại thì cũng đã hơn 6 năm rồi còn gì.

  • Mẹ con vẫn khỏe chứ?
  • Dạ cảm ơn bác mẹ con khỏe, mẹ con gởi lời hỏi thăm bác

Cười to ông Tùng hít thật sâu.

  • Bác không muốn nhắc lại chuyện cũ, nó đã quá tàn nhẫn với An rồi. Giờ mấy đứa cũng lớn, bác nghĩ mọi chuyện cứ cho qua

Ánh mắt Linh hơi chùng xuống, ba của An và An quá bao dung.

  • Con xin lỗi, mong bác chấp nhận lời xin lỗi của con

Vỗ nhẹ vào vai Hiền, ông Tùng mỉm cười.

  • Bác chấp nhận vì dù gì An nó cũng chấp nhận, thôi mình vào
  • Dạ - mọi thứ cứ như được gỡ rối, Linh có thể cười nhẹ nhàng rồi

Nụ cười kia từ lúc nào làm mình chú ý thế nhỉ, lắc đầu Tinh phụ mọi người dọn dẹp.

  • Bác ơi Gia An đâu rồi, Lam nữa, con sợ bác cháu ta và Tinh ở đây sẽ không toàn thây – Bảo vờ run chạy khỏi Trang vì nảy giờ cậu đang bị cô bé ấy ngắt nhéo
  • Anh nói cái gì vậy hả, đứng lại cho em – Trang liền đuổi theo

Cả nhà lắc đầu.

  • Thưa bác con mới tới, chào mọi người – Lam bước vào điều đầu tiên là chào ông Tùng, mọi người đã có mặt trừ mình và Gia An. Giờ mình đã tới mà vẫn chưa thấy An đâu, đổi lại thì thấy Oanh, tất nhiên nụ cười là không thiếu
  • Sao Gia An chưa về? - nhìn ra cửa Hiền có chút lo lắng
  • Có khách hàng nào đó mời nó ăn cơm, khổ cái con bé đó thích nó – ông Tùng lắc đầu chép chép miệng, đồng thời ông cũng muốn xem thái độ của Hiền

Quả như mong đợi Hiền vừa khó chịu mà vừa lo lắng.

Điều này không làm mọi người khỏi cười thầm.

Tiếng nhạc du dương, nó làm xiêu lòng người, cô gái trước mặt gợi cảm hơn An tưởng, hay còn gọi là sếch xy như Hiền nói. Chỉ cần đi ra đường thấy ai hở hang mà An nhìn là Hiền lại trêu từ ấy, không phải cô ấy không ưa gì người ta mà là cô ấy không thích An nhìn. Mà nói thật nhìn cũng được, có điều không bằng Hiền của Gia An mà thôi.

  • Xin lỗi cô Lora tôi cần phải về
  • Tiếc quá, dù gì cũng giữ anh được 1 tiếng rồi
  • Phiền cô đừng gọi tôi là anh nữa được không? – An khó chịu khi nghe cách xưng hô này, nó gì đó chả tự nhiên mà cứ như trêu ghẹo, An thèm nghe cô Hiền gọi cái tên dễ thương “Gia An” quá đi

Lora cười ẩn ý.

  • Vậy sao, thế anh có muốn thật sự là anh với tôi một bữa không

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: