CHƯƠNG 21
Trời cũng đã dần tối, mọi người cứ thay phiên nhau mà canh Gia An, riêng Hiền, cô vẫn chỉ ngồi mà nhìn, tay thì nắm chặt lấy tay An cứ như sợ sẽ không được nắm lấy bàn tay này nữa. Cô không thể mở lời nói yêu thương gì vào lúc này, cô chỉ biết mình lo và mình muốn Gia An tỉnh lại, khỏe mạnh, cười với cô.
Hiền nhìn ba của An, cô không thể từ chối, cô còn gia đình, nếu cô cứ ngồi đây thì cô sợ mình sẽ không được đến thăm Gia An nữa, cô sợ mình sẽ không được gặp An nữa.
Vỗ vai Hiền ông Tùng đôn hậu.
Jack nhìn ông Tùng khó xử.
Jack tuân lệnh hộ tống Hiền về.
Lam nhẹ nhàng đóng cửa rồi ra ngoài, Gia An thấy thương quá, nghe Jack nói là An đã gặp Linh chắc vì vậy mà nó mới thế này.
Ngồi trên xe Hiền chẳng nói lời nào, cô bận suy nghĩ, lát nữa về nhà không biết có chuyện gì không nhưng cô có linh tính rất xấu.
Hiền nhận lấy rồi gật đầu vào nhà.
Jack cũng nhanh chóng cho xe chạy đi.
Trong nhà ba mẹ của Hiền và cả em trai vẫn chưa ngủ, giờ đã 10 giờ tối. Hiền có chút ngạc nhiên, cô cố gắng bình thường để chào ba mẹ.
Nhưng ba của Hiền nào tin, ông mặt lạnh tanh nhìn Hiền.
Hiền lại thoáng bất ngờ nhìn ba, cô không biết nên giải thích thế nào hay nên nói gì. Với Tinh thì cô không có gì, còn với An thì khác cảm xúc nó đang trỗi dậy, cứ hối thúc cô gần An, không muốn xa rời An.
Mặt ba Hiền đỏ ngây, ông quay sang gắt với vợ.
Hiền mệt mỏi cô không thể nói gì vào lúc này, ba mẹ sẽ cãi nhau vì cô mất, hay cô chỉ nên im lặng, không được im lặng thì sẽ không còn cơ hội.
Hiền rất ít khi khóc, trừ lúc bé, khi lớn hơn một chút rồi biết suy nghĩ, chưa bao giờ nó khóc trước mặt ông bà, ba của Hiền có phần chùng lại.
Ngồi sụp xuống ghế ba của Hiền ôm mặt mình, có phải chăng ông đã không đủ can đảm để bảo vệ con.
Mẹ của Hiền đau lòng, bà khóc rất nhiều rồi bà đỡ đứa con gái mà mình luôn yêu thương đứng lên, Hiền đã lớn lắm rồi không còn nhỏ nhoi mà ẳm bồng nữa, cũng không còn là một đứa nhỏ hay nói hay cười. Nó đã trầm lắng hơn trước rất nhiều, người ta nói con của bà bị ế nhưng nó chả quan tâm. Có phải cái người tên Gia An kia thật đã mang lại cảm xúc cho nó, nó chưa từng quỳ lạy mà van xin ông bà bất cứ điều gì. Nó nói nó hài lòng với cuộc sống hiện tại, có ba mẹ có em trai rồi có học trò. Nhưng có phải đã đến lúc nó cũng cần một người cùng nó đi đến cuối con đường chăng.
Cánh cửa phòng đóng lại cô chỉ nghe tiếng Bảo văng vẳng như vậy.
Bảo nhìn ba ánh nhìn thất vọng, ông đã từng nói dù có chuyện gì ông cũng sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ Hiền và cậu. Nhưng cậu không ngờ giờ đây chính ông lại trốn tránh, lại đỗ mọi gánh nặng ấy lên vai Hiền.
Ba của Hiền im lặng, ông không nói, ánh mắt nhìn về xa xăm.
Bảo buồn bã, cậu lắc đầu, ngồi xuống cậu cố gắng dùng lời nói dùng những minh chứng để ba của cậu chịu nhìn lại.
Tóc nhẹ tung bay, hai người đàn ông một đã trãi qua nhiều sương gió, một chỉ mới nếm vị của đời. Hai người đối diện một người nói một người nghe, chỉ có lời nói và tiếng thở dài trong không gian êm đềm.
Bước chân chậm rãi hơn, vì giờ đang được nghĩ ngơi nếu không cô sẽ phải hối hả mà chạy, chạy để giật lại mạng sống cho bệnh nhân của mình. Căn phòng mà An đang nằm trùng hợp cũng là căn phòng mà trước đó Hiền đã nằm. Tay cầm đã trong tay nhưng sao vẫn không mở được, có phải vì cô không muốn, hay vì có một lực nào đó đã tác động vào. Có người bên trong chăng.
Tinh nhíu mày, giọng của một người đàn ông đang say.
Tinh ngước nhìn người đang đứng ngoài cửa phòng, người đó đứng bên phần tấm kính kia, cả hai nhìn nhau, trong giây lát có gì đó ngưng đọng, nhưng vẫn không thể là thời gian.
Tinh lùi sang phía cô gái và vô tình va vào một người nữa. Cả ba vội núp vào một góc tường để tránh tên kia – thầy Đoàn.
Đoàn từng bước liu xiu xa dần căn phòng có Gia An trong đó.
Lam vẫn còn tức cái tên Đoàn đó, phải chi Lam có thể lao nhanh ra và đấm vào mặt hắn mấy cái, hèn thật mà.
Ba người cùng ngồi xuống ghế. Không khí trở nên yên tĩnh hơn.
Lam nhìn sơ qua Linh rồi cười, nụ cười khó hiểu.
Lam lắc đầu.
Linh ngơ ngác nhìn Lam, cứ như cô đang nghe lầm vậy.
Hiền đang đi, cô chỉ cúi đầu mà đi, cô vừa đi vừa khóc, cô mỏi mệt, cô muốn xem từng bước chân của mình thế nào, có còn mạnh mẽ nữa không. Căn phòng kia rồi đang ở trước mặt, căn phòng cô đã từng nằm, phải chăng là sự sắp đặt của thượng đế.
Cửa phòng cũng đã bật mở, An có cảm giác gì đó gọi là an tâm hơn. An cảm nhận được mọi thứ nhưng An không tài nào mở mắt được, phải chăng vì An sợ, An sợ sự tổn thương, dày vò. Thầy Đoàn nói những gì An đều nghe rõ, nhưng anh ta có màn đến cảm giác của An, nước mắt An bất chợt rơi khi nghĩ đến việc Hiền sẽ bị người đời dèm pha, hơn hết là gia đình của cô ấy sẽ bỏ rơi cô ấy. An sợ cô ấy sẽ giống mình vào 6 năm trước bị chính ba ruột bỏ rơi. Nhưng An may mắn vì ba đã chấp nhận An một lần nữa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)