Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

324 0 0 0

CHƯƠNG 21

Trời cũng đã dần tối, mọi người cứ thay phiên nhau mà canh Gia An, riêng Hiền, cô vẫn chỉ ngồi mà nhìn, tay thì nắm chặt lấy tay An cứ như sợ sẽ không được nắm lấy bàn tay này nữa. Cô không thể mở lời nói yêu thương gì vào lúc này, cô chỉ biết mình lo và mình muốn Gia An tỉnh lại, khỏe mạnh, cười với cô.

  • Cô Hiền về đi, cô ngồi mấy tiếng rồi, cô cần nghỉ ngơi – ông Tùng lại nhắc nhở lần nữa

Hiền nhìn ba của An, cô không thể từ chối, cô còn gia đình, nếu cô cứ ngồi đây thì cô sợ mình sẽ không được đến thăm Gia An nữa, cô sợ mình sẽ không được gặp An nữa.

  • Dạ, nhưng bác cho phép con tối vào được không?

Vỗ vai Hiền ông Tùng đôn hậu.

  • Bất cứ khi nào cô muốn
  • Con cảm ơn – nói rồi Hiền lại nhìn An, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán và đứng lên
  • Cô Hiền – Lam vội đỡ lấy Hiền khi cô ấy khụy xuống
  • Jack đưa Hiền về đi
  • Dạ giám đốc – Jack đỡ lấy Hiền nhưng Hiền né tránh, cô không muốn dựa dẫm vào ai khác nữa

Jack nhìn ông Tùng khó xử.

  • Cậu cứ đi theo là được, nhớ chở cô ấy về nhà – hiểu được cách mà Hiền làm ông Tùng nói với Jack

Jack tuân lệnh hộ tống Hiền về.

  • Con của ba cũng hấp dẫn dữ - cười cười ông Tùng trêu An, không biết nó có nghe không nữa

Lam nhẹ nhàng đóng cửa rồi ra ngoài, Gia An thấy thương quá, nghe Jack nói là An đã gặp Linh chắc vì vậy mà nó mới thế này.

Ngồi trên xe Hiền chẳng nói lời nào, cô bận suy nghĩ, lát nữa về nhà không biết có chuyện gì không nhưng cô có linh tính rất xấu.

  • Khi nào cô Hiền đến cứ gọi tôi, tôi sẽ đón – Jack đưa số điện thoại của mình cho Hiền

Hiền nhận lấy rồi gật đầu vào nhà.

Jack cũng nhanh chóng cho xe chạy đi.

Trong nhà ba mẹ của Hiền và cả em trai vẫn chưa ngủ, giờ đã 10 giờ tối. Hiền có chút ngạc nhiên, cô cố gắng bình thường để chào ba mẹ.

  • Sao con về khuya vậy? – là giọng của ba Hiền
  • Dạ học trò của con nằm viện, nên con đến thăm – Hiền cũng đang nói thật

Nhưng ba của Hiền nào tin, ông mặt lạnh tanh nhìn Hiền.

  • Học trò hay là người yêu, con chấm dứt ngay đi

Hiền lại thoáng bất ngờ nhìn ba, cô không biết nên giải thích thế nào hay nên nói gì. Với Tinh thì cô không có gì, còn với An thì khác cảm xúc nó đang trỗi dậy, cứ hối thúc cô gần An, không muốn xa rời An.

  • Thưa ba
  • Khỏi nói nữa, con quen thầy Đoàn đi – một lời quyết định khiến không chỉ Hiền mà ngay cả mẹ và em trai của Hiền cũng bất ngờ
  • Xin lỗi ba con không thể - chẳng lẽ thầy Đoàn đã nói gì đó, và giờ thật dự Hiền cũng không quan tâm, cô chỉ biết không thể chấp nhận yêu cầu của ba
  • Không cũng phải, anh ta là đàn ông, cùng ngành hợp với con
  • Đó là anh nói thôi – mẹ của Hiền giờ mới lên tiếng

Mặt ba Hiền đỏ ngây, ông quay sang gắt với vợ.

  • Em bênh nó sao
  • Em không bênh con, em chỉ nói sự thật, anh thử nghĩ đi yêu mà ép sẽ được gì – bà quay sang hướng khác vẻ giận dỗi

Hiền mệt mỏi cô không thể nói gì vào lúc này, ba mẹ sẽ cãi nhau vì cô mất, hay cô chỉ nên im lặng, không được im lặng thì sẽ không còn cơ hội.

  • Thưa ba chuyện tình cảm của con mong ba cho con tự quyết định
  • Tự quyết định để đi theo con đường sai trái đó hay sao
  • Thưa ba
  • Im đi, lên phòng và không được đi đâu hết
  • Ba – Hiền gọi ba mình trong đau khổ, nước mắt cô bắt đầu tuông rơi

Hiền rất ít khi khóc, trừ lúc bé, khi lớn hơn một chút rồi biết suy nghĩ, chưa bao giờ nó khóc trước mặt ông bà, ba của Hiền có phần chùng lại.

  • Con xin ba, vài ngày thôi, con chỉ xin vài ngày thôi khi Gia An hồi phục, con sẽ quay về, con sẽ không quen ai nữa, con xin ba cũng đừng ép con, con xin ba – Hiền quỳ xuống cô cúi đầu, van xin, nài nĩ, lần đầu tiên cô hạ thấp mình. Vì Gia An vì muốn bên cạnh Gia An cô bất chấp. Cô biết mình sẽ phải xa Gia An rất lâu có khi là mãi mãi nhưng thà là vậy còn hơn những ngày này cô không được bên cạnh mà chăm sóc Gia An. Chỉ vài ngày thôi, rồi cô sẽ rời khỏi Gia An, cô sẽ quay về cuộc sống buồn tẻ bấy lâu, là đứa con ngoan không có tiếng đời thị phi đối với ba mẹ

Ngồi sụp xuống ghế ba của Hiền ôm mặt mình, có phải chăng ông đã không đủ can đảm để bảo vệ con.

Mẹ của Hiền đau lòng, bà khóc rất nhiều rồi bà đỡ đứa con gái mà mình luôn yêu thương đứng lên, Hiền đã lớn lắm rồi không còn nhỏ nhoi mà ẳm bồng nữa, cũng không còn là một đứa nhỏ hay nói hay cười. Nó đã trầm lắng hơn trước rất nhiều, người ta nói con của bà bị ế nhưng nó chả quan tâm. Có phải cái người tên Gia An kia thật đã mang lại cảm xúc cho nó, nó chưa từng quỳ lạy mà van xin ông bà bất cứ điều gì. Nó nói nó hài lòng với cuộc sống hiện tại, có ba mẹ có em trai rồi có học trò. Nhưng có phải đã đến lúc nó cũng cần một người cùng nó đi đến cuối con đường chăng.

  • Chị thay đồ đi em đưa chị đến bệnh viện
  • Bảo – ba của Hiền gằn giọng

Cánh cửa phòng đóng lại cô chỉ nghe tiếng Bảo văng vẳng như vậy.

Bảo nhìn ba ánh nhìn thất vọng, ông đã từng nói dù có chuyện gì ông cũng sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ Hiền và cậu. Nhưng cậu không ngờ giờ đây chính ông lại trốn tránh, lại đỗ mọi gánh nặng ấy lên vai Hiền.

  • Ba có nghĩ vì sao chị lại quỳ chưa, ba hiểu chị mà, chị trầm lắng, ít nói nhưng chị rất tự trọng. Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng van xin bất cứ ai điều gì, chị nói với con nếu có van xin ai đó thì chị chỉ van xin ba mẹ, chứ không là ai, kể cả người yêu. Rồi chị đã làm cái điều đó

Ba của Hiền im lặng, ông không nói, ánh mắt nhìn về xa xăm.

Bảo buồn bã, cậu lắc đầu, ngồi xuống cậu cố gắng dùng lời nói dùng những minh chứng để ba của cậu chịu nhìn lại.

  • Ba có từng nghĩ vì sao chị lại chưa giới thiệu ai không, chị chỉ nói chị quen người ta, rồi không bao lâu chị chia tay. Con đã giới thiệu cho chị 3,4 người theo ý của ba, chiều ba chị cũng đã quen, và rồi họ nói với con. “Ê Bảo bộ chị của mày vô cảm hả”. Con không xấu hổ, không mất mặt mà ngược lại con thấy mình tệ quá

Tóc nhẹ tung bay, hai người đàn ông một đã trãi qua nhiều sương gió, một chỉ mới nếm vị của đời. Hai người đối diện một người nói một người nghe, chỉ có lời nói và tiếng thở dài trong không gian êm đềm.

Bước chân chậm rãi hơn, vì giờ đang được nghĩ ngơi nếu không cô sẽ phải hối hả mà chạy, chạy để giật lại mạng sống cho bệnh nhân của mình. Căn phòng mà An đang nằm trùng hợp cũng là căn phòng mà trước đó Hiền đã nằm. Tay cầm đã trong tay nhưng sao vẫn không mở được, có phải vì cô không muốn, hay vì có một lực nào đó đã tác động vào. Có người bên trong chăng.

  • Lê Gia An, cậu nghĩ cậu là ai, nghĩ cậu là ai mà dám giành Thu Hiền với tôi. Ừ ha ha cậu ngủ hả, cũng phải khi nảy tôi thấy cậu xỉu mà – người đó hước hước vì hình như đã có rượu trong người

Tinh nhíu mày, giọng của một người đàn ông đang say.

  • Thầy Đoàn – một cô gái thốt lên trong bất ngờ

Tinh ngước nhìn người đang đứng ngoài cửa phòng, người đó đứng bên phần tấm kính kia, cả hai nhìn nhau, trong giây lát có gì đó ngưng đọng, nhưng vẫn không thể là thời gian.

  • Này tránh xa Hiền ra, tôi nói với ba mẹ của cô ấy rồi, ba cô ấy tức giận lắm, chắc cô ấy sẽ tránh xa cậu thôi. Cậu đến làm gì, xáo trộn mọi thứ, để tôi một thầy giáo yêu một cô giáo là tốt nhất. Cậu thua rồi Lê Gia An à – một tràn cười ghê sợ, chốt khóa có dấu hiệu bật mở

Tinh lùi sang phía cô gái và vô tình va vào một người nữa. Cả ba vội núp vào một góc tường để tránh tên kia – thầy Đoàn.

Đoàn từng bước liu xiu xa dần căn phòng có Gia An trong đó.

  • Tên khốn
  • Thôi Lam – Linh kéo tay Lam lại

Lam vẫn còn tức cái tên Đoàn đó, phải chi Lam có thể lao nhanh ra và đấm vào mặt hắn mấy cái, hèn thật mà.

Ba người cùng ngồi xuống ghế. Không khí trở nên yên tĩnh hơn.

Lam nhìn sơ qua Linh rồi cười, nụ cười khó hiểu.

  • Thì ra là Linh thật hèn chi Gia An nó như vậy
  • Lam ghét Linh lắm phải không? – cúi đầu Linh nói nhỏ

Lam lắc đầu.

  • Tôi không có quyền ghét Linh, đó là ở Gia An thôi, mà nó chắc cũng không ghét

Linh ngơ ngác nhìn Lam, cứ như cô đang nghe lầm vậy.

  • Hai người xem tôi là người vô hình hả
  • Quên mất – cả Lam và Linh nghe giọng của Tinh mới vội nói, hai người họ cũng vô ý mà quên mất
  • Hiền – đó là cái tên mà Linh gọi

Hiền đang đi, cô chỉ cúi đầu mà đi, cô vừa đi vừa khóc, cô mỏi mệt, cô muốn xem từng bước chân của mình thế nào, có còn mạnh mẽ nữa không. Căn phòng kia rồi đang ở trước mặt, căn phòng cô đã từng nằm, phải chăng là sự sắp đặt của thượng đế.

Cửa phòng cũng đã bật mở, An có cảm giác gì đó gọi là an tâm hơn. An cảm nhận được mọi thứ nhưng An không tài nào mở mắt được, phải chăng vì An sợ, An sợ sự tổn thương, dày vò. Thầy Đoàn nói những gì An đều nghe rõ, nhưng anh ta có màn đến cảm giác của An, nước mắt An bất chợt rơi khi nghĩ đến việc Hiền sẽ bị người đời dèm pha, hơn hết là gia đình của cô ấy sẽ bỏ rơi cô ấy. An sợ cô ấy sẽ giống mình vào 6 năm trước bị chính ba ruột bỏ rơi. Nhưng An may mắn vì ba đã chấp nhận An một lần nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: