Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

370 0 0 0

CHƯƠNG 25

Hôm nay An sẽ xuất viện, ông Tùng cũng về kịp để đón con. An thấy lạ sao không ai đến để đón mình, không có Hiền, không có Lam và cả Oanh, tất cả bỏ An rồi sao.

  • Oanh bận nhiều việc lắm
  • Bác sĩ Lam vừa có ca phẩu thuật gấp
  • Còn Hiền – Oanh và Lam thì ba và Jack biết, còn Hiền thì sao, có ai biết không?

Ông Tùng không biết nên nói sao, trước khi ông đi Hiền vẫn còn bên cạnh An. Nghe Jack nói An rất vui bên Hiền, nhưng sáng nay vừa đáp máy bay thì lại biết Hiền không tới được.

  • Chắc cô ấy bận dạy
  • Hôm nay Hiền không đi dạy, con mới hỏi tụi nhỏ 12A1 – lại thất vọng An sắp xếp đồ, có gì đó xa cách. Có phải cả hai đến với nhau quá nhanh nên chưa hiểu hết về nhau, về gia đình, cuộc sống và cả chặng đường mà cả hai muốn đi là gì
  • Mình nói chuyện đi An – một giọng nói lạ

An nhận ra người này, đây chẳng phải em của Hiền hay sao.

Từng bước chân lại âm vang nhẹ nhàng, nắng đã lên gắt hơn, ngồi xuống băng ghế, An cảm thấy lạnh, lạnh vì nỗi cô đơn.

  • Chị của em chắc cũng đang cô đơn như vậy – ngổi cùng An, Bảo nói, dáng người của An sao mà lẻ loi như vậy

An nhìn Bảo, cái nhìn thắc mắc, chỉ mới hôm qua mà hôm nay lại có chuyện hay sao.

  • Hiền làm sao?

Bảo quay sang nhìn An, cái nhìn xoáy sâu cứ như cậu muốn biết sâu trong đôi mắt của An có chị cậu hay không.

  • An và chị của em đã bị gia đình em phản đối, nhất là ba em

Có gì đó lùng bùng, nhanh vậy sao.

  • Phản đối, cũng dễ hiểu thôi – cười khổ An thở dài, hai tay đan vào nhau, An nhớ cảm giác tay Hiền và tay mình đan vào nhau, An lại nhớ Hiền. Có lẽ người ta nói An quá bình tĩnh nhưng có ai biết trong lòng An đang thế nào, nó đang rất đau, lời nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng mấy ai biết được khi nói ra câu ấy có khi ấy chỉ là lúc thơ thẩn

Yêu nhau và bị cản ngăn, cái đó có được gọi là đau khổ. Bảo không hiểu được An đang nghĩ gì, điều cậu cần làm là không để An hiểu lầm Hiền. Cậu chỉ mong chị mình hạnh phúc, nhưng thay đổi của chị khiến cậu suy nghĩ. Sự cản ngăn kia liệu có giúp ích gì hay sẽ kéo chị của cậu vào một con đường, khép cửa trái tim. Con tim mỗi người đâu phải lúc nào cũng rộng mở, khi người nào bước vào thì người đó cũng chính là người nắm giữ chiếc chìa khóa. Và bây giờ cậu biết An đang là người giữ chiếc chìa khóa trái tim của chị cậu.

  • Chị em đã cầu xin ba để bên cạnh An đến khi An hồi phục. Chị ấy đánh đổi những ngày này bằng một cái quỳ, vài cái lạy, có lẽ lạy ba sẽ không mất gì nhưng An có biết không, chị của em chưa cầu xin ai bao giờ, đây là lần đầu tiên chị ấy cầu xin ba mà thảm thiết như vậy

Lời Bảo nói có quá khó hiểu với An hay không, chỉ biết An nhìn Bảo cái nhìn như muốn cậu nói với An, Bảo đùa. Hiền làm gì vậy, hà cớ chi vì một người như An mà như thế. Đến đây thôi sao, không, An không thể. Vậy ra những ngày qua An đã bỏ lỡ, An đã đánh mất cơ hội bên cạnh Hiền, làm cô ấy vui, làm cô ấy hạnh phúc. An đúng là kẻ phí phạm thời gian.

Nếu nói nữa An có nghe thấy không, An đang ôm đầu, rồi ánh mắt lại xa xăm, An có khóc trước mặt Bảo không. Chắc là không, nhìn chị khóc cậu đã rất đau, nhìn chị vì tình yêu này mà đau khổ cậu không đành lòng. Cậu nói với An để làm gì, An sẽ thay đổi được sao, là cậu hi vọng, nhưng giờ An có đủ dũng khí để mà đứng lên. Niềm vui mới đấy lại chóng phai, sự hụt hẩng là không tránh khỏi. Cú sốc ấy liệu có mang hai người này mỗi lúc một xa nhau hơn.

Về nhà An không nói chuyện, cũng không ăn, không uống, An chỉ ngồi thừ trong phòng. Cảm giác bị bỏ rơi lại xâm chiếm.

Ông Tùng xót xa nhìn con, ông không muốn quá khứ lặp lại nơi đứa con mà khó khăn lắm ông mới mang nó về được bên mình.

  • Gia An, nói chuyện với ba đi con

An nghe thấy, rồi An quay nhìn ba, ba đã già quá rồi, An không có quyền làm ba lo lắng vì mình. Mà An phải làm ông vui.

  • Có chuyện gì, con và Hiền sao vậy, hay là nhà con bé đã biết chuyện

 Vẫn là ba tinh ý nhất, An buồn bã gật đầu.

Làm sao ông không hiểu, lại là sự cản ngăn, ông giúp gì được cho con khi mà năm xưa cũng chính ông nhẫn tâm chia cách con mình và người nó yêu.

  • Con nghĩ ngơi đi, ba chỉ mong con phải tươi tỉnh lại, con hiểu Hiền mà đúng không, hãy nghĩ những gì mà con bé đã làm cho con. Hai đứa còn trẻ, thời gian biết nhau chưa lâu, nhưng nếu cảm thấy sâu nặng thì ba tin con của ba đủ dũng cảm, đủ thông minh, và đủ yêu để làm gì đó – vỗ vai An, ông Tùng từ tốn nói, ông muốn nói với An điều này lâu lắm rồi. Ông muốn nói với con mình nhiều điều lắm, nhưng bây giờ có còn kịp hay không. Mặc kệ ông tin không gì là quá muộn khi mình biết nắm bắt kịp thời để sửa sai

Cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng, An lại rít thuốc, buồn bã, chán nản, phải chăng đừng nên có ai yêu mình, và cũng đừng rung động rồi yêu ai, như vậy sẽ tốt hơn.

Một ngày mới bắt đầu nhưng chả có gì là thoải mái, Hiền chuẩn bị đến trường, cô lại thướt tha trong tà áo dài, cúi chào ba mẹ cô lại lặng lẽ như mọi ngày.

Cổng trường đã rộng mở, ông Tùng cũng xuống xe và vào trong, ông cần gặp một người – cô giáo Thu Hiền.

Hôm nay Hiền có tiết ở 12A1, cô vẫn cố gắng cười với tụi nhỏ, vì tụi nhỏ cũng là niềm vui của cô. Nhưng cô có biết tụi nó đã nhận ra được điều khác biệt ở người cô mà tụi nó luôn yêu quý, đó là ánh mắt. Cô cứ mãi nhìn về góc cuối, khi An nghĩ học cô có nhìn về phía cuối lớp ấy nhưng cũng đau thương tâm và buồn lòng như lúc này.

  • Chào cô giáo, không phiền nếu chúng ta nói chuyện chứ

Dừng bước, Hiền lặng lẽ quay ra phía sau để xem người muốn nói chuyện với mình là ai.

  • Dạ

Đối diện cổng trường là một quán nước nhỏ nhắn, xinh xắn. Ông Tùng cùng Hiền qua đấy, có phải sẽ là một cuộc tranh luận nào đó. Hay là một cuộc tâm sự.

  • Bác tìm con có chuyện gì không ạ?

Nhấm nháp tách cà phê đen, nó đắng thật vậy mà con của ông và cô gái trẻ trước mặt lại thích uống.

  • An nó về nhà rồi, có điều nó không ăn uống gì được

Ánh mắt Hiền chợt ngưng đọng, biết An về cô chưa kịp an tâm thì đã nghe câu sau của ông Tùng. Cô làm sao đây, có phải vì cô hay không. Sao mà xót xa đến như vậy.

Từng làn khói lại phả ra, hôm nay An không đến công ty vì tình hình của mình sẽ khiến mọi người phát hoảng, An cứ như già thêm vậy. Không hiểu nổi mình nữa An quyết định đi tắm, soi mình trong gương xem mình là ai. Lạ thật đó vẫn là Gia An thôi, có điều hình như râu cũng muốn mọc, bật cười An thấy mình vô lý An làm sao có thể. Cởi phăng bộ đồ đang mặc An bắt đầu tắm táp, An chả có gì gọi là con gái ngoài bộ phận sinh dục. An chưa từng bất mãn về nó nhưng sao bây giờ An lại cảm thấy chán ghét thế này. Vì nó mà An không có được tình yêu trọn vẹn chăng, không phải đâu yêu là chuyện của cảm xúc. An gần như không có bầu ngực, chỉ có thể gọi là nhấp nhô, vì An đã kiềm hãm nó, và dường như nó cũng không muốn phát triển. Nhiều người nói An được sinh lầm trong một thể xác. Bật cười An tắm, gội đầu, làm ướt toàn thân, đánh răng, chải tóc rồi lấy đồ để thay. Có điều nhìn An vẫn còn ghê quá, Hiền mà thấy chắc sẽ lại nhìn An ngơ ngẩn, có khi còn xót xa mà không thèm cười với An luôn. An không còn gì gọi là nét đẹp thu hút, chả gây được hiệu ứng xung quanh. Chẳng phải cô ấy đã từng ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của An hay sao, đúng An đẹp nét đẹp hút hồn người. Có điều người ta sẽ không thể phân biệt được đó là đẹp gái hay đẹp trai. Và An đã từng bị gọi là biến thái.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến khi tiết học cuối cùng đã kết thúc, Hiền chạy xe thật chậm, cô đã được An chở, đã được ngồi sau tấm lưng ấy. Cô đã được nép vào vòng tay của An khi mình ngất, và gần đây nhất cô và An còn ôm nhau, cái ôm chân thành chất chứa tình cảm. Cô không biết mình nên làm gì, gia đình còn đó, tình yêu ở kia. Cô có phải chăng là kẻ thất bại. Nhưng cô lại rất nhớ An.

8 giờ 32 phút Linh vẫn lặng lẽ bên góc ghế đá ở công viên, nơi mà lần đầu tiên cô và An gặp nhau. Ngày ấy An vẫn còn trẻ con, đẹp trai còn giờ ở An là nét đẹp thu hút lòng người, toát lên sự chững chạc, phong thái và dễ gây cho người ta cảm giác muốn chiếm hữu. Qua thời gian cô cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhan sắc có thể làm lay động nhiều người. Cô là một người con gái đẹp, nhưng tâm hồn của cô có đẹp hay không. Xa An đã 6 năm, cô nhận ra mình đã quá trẻ con và nhẫn tâm. An đã xuất viện được 2 ngày, cô đã ngồi đây chờ được 2 ngày. Đêm nay An có đến? cô sẽ không về lại bên đó nếu chưa nói được lời xin lỗi, và quan trọng là chưa được An chấp nhận.

Lại là từng làn khói thả ra không trung, không biết từ lúc nào An lại buông thả, nhưng vẫn thói quen An không hút tàn điếu thuốc. Kéo cửa kính An cho xe chạy đi, có lẽ bây giờ người nhẫn tâm chính là An, nhưng An không thể đối diện với tổn thương của mình lâu hơn được. An cần đi, đi đến nơi có thể cho An cảm giác bình yên, gặp người đã làm An thổn thức, người đã làm vơi đi nỗi đau trong An.

Vén màn Hiền tựa người vào cánh cửa, trên tay là ly rượu vàng óng ánh. Cô không có thói quen này nhưng khi buồn bã vẫn có thể buông thả một chút. Cô lại nhìn trời, nhìn mây, và rồi không hiểu vì sao cô lại nhìn về hướng nơi có chiếc xe hơi không lạ mà quen, không quen mà lạ thường đậu. Đã đến, cô chăm chú nhìn, cô rất muốn biết đó là ai, người nào lại có thể bỏ thời gian rãnh rỗi chỉ để ngồi đó.

Ơ đây cũng vậy, có một người vẫn ngồi ở một góc để dõi mắt nhìn về một hướng – nơi có người rất quan trọng với người đó. Đã hai ngày rồi Lam và Oanh cứ như hai con người xa lạ, đã hai ngày rồi Oanh không thèm nhìn mặt Lam. Mà làm gì gặp được nhau mà nhìn, nhưng Lam vẫn ở phía sau Oanh, người ta nói Lam rảnh, Lam si tình. Và rồi Lam chỉ ờ.

Hôm nay Oanh không đi đến cái bar mà hôm xảy ra việc ngoài ý muốn ấy nữa, cô đến một bar khác, nơi đây trong lành hơn, và cùng vài người bạn. Họ nói cô cố chấp sao không chịu nghe Lam giải thích, dù cô biết hôm ấy mình bị bỏ thuốc, nhưng cô không tin Lam có thể. Rõ ràng Lam là người điều khiển lý trí rất tốt, có phải vì quá yêu cô, sự thờ ơ của cô đã làm Lam mất đi điều đó. Giờ thì hay rồi cảm giác hận Lam vẫn còn trong lòng, cô không tài nào gạt ngang Lam ra được. Lam đã làm được, đã làm cô nhớ và nghĩ đến Lam trong ngơ ngẩn thế này.

  • Lại gặp em yêu, ủa nữ hùng hôm bữa đâu, không đi cùng em sao

Oanh nhíu mày tên này là ai, giọng hắn nói cứ như châm chọc, và quan trọng hắn biết chuyện đêm ấy.

  • Đi đi
  • Chà chà, cậu là người hôm đó được uống ly rượu miễn phí của tôi sao – tên đó hất hàm nói với cậu bạn của Oanh

Hôm đó tên này đã gây hấn chuyện gì với Oanh và bạn của mình hay sao.

  • Bỏ đi, không hơi mà nói với loại người như hắn – anh bạn khác đứng lên kéo bạn mình ngồi xuống

Tên đó cười giả lả.

  • Em sao, hôm đó tuyệt chứ, chắc là tuyệt nhìn cô ta chắc cũng sung sức lắm

Oanh giận đỏ cả mặt, cô muốn giơ tay tát thật mạnh vào mặt của hắn, những gì hắn nói làm cô đau, cũng vì điều này mà cô giận Lam.

  • Sao thế em, bữa đó em có nửa ly, mà người tình của em đến 1 ly rưỡi, chà chà làm sao chịu được – hắn nói nhỏ vào tai cô, giọng nói đầy thích thú, nháy mắt hắn bước đi. Hắn đâu biết chuyện mình làm đã gây ra tai hại gì
  • Thằng khốn, tao chờ mày lâu rồi – từ đâu lao ra một người, tay nắm chặt, gương mặt đỏ ngây, mắt lòng lên sự tức giận. Và rồi hai cú đấm thật mạnh bạo được vươn ra khiến tên đó té nhào không kịp phòng thủ, máu mũi, máu miệng tràn ra
  • Tần Lam chị đưa Oanh đi đi để thằng này cho tụi em
  • Cảm ơn – lạnh tanh Lam nắm tay Oanh kéo đi

Nhìn Lam, Oanh không nghĩ được thêm điều gì, có gì đó lạ lẫm, Lam tức giận, từ đó đến giờ cô chỉ thấy Lam tức giận với An khi An không tốt với cô. Lần đầu tiên cô thấy Lam đánh một người mà mạnh tay như vậy, có lần cô thấy Lam đánh An, nhưng đó chỉ là vì bực tức, và cô biết Lam không nặng tay. Còn lần này là cả sự căm phẫn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: