Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

379 0 0 0

CHƯƠNG 15

Không về nhà An chạy vào một con đường, con đường An đã đi bao lần nhưng không bao giờ dừng lại tại đích đến. Nhà của Hiền, An đã đi ngang đây bao nhiêu lần rồi, không nhớ chỉ nhớ mỗi lần đi ngang An cũng chỉ ở một góc mà nhìn. Chiếc xe hơi này đã che mất An, vỏ bọc bên ngoài của nó tốt thật. Mở cửa kính An lại phà một điếu thuốc, An chưa bao giờ hút đến tàn một điếu nào, chỉ vài hơi đầu An đã bỏ, vì An không thích mình bị nghiện bởi thứ chất kích thích này, chỉ là An muốn đỡ buồn. Ngã người ra ghế An vẫn nhìn vào trong, nhà người ta đã tối rồi, người ta phải ngủ để mai còn đi làm. Đi làm, cũng phải ngày mai An cũng phải đi làm.

Chiếc xe đó có gì đó quen thuộc, Hiền không nhớ chỉ là đã đôi lần cô thấy nó ở cái góc đằng ấy, cái góc có thể từ phòng cô nhìn rất rõ, và từ góc ấy cũng có thể nhìn được phòng của cô. Nhưng người trong đó là ai, đã bao lần cô tự nói “chắc là tình cờ”, nhưng có thật là tình cờ. Từ lúc An đi cũng đã hơn 1 tháng rồi, mọi chuyện cũng không thay đổi là mấy chỉ là cô không còn có nhiều cảm xúc lạ lẫm lẫn lộn như trước, thiếu An cũng thiếu đi cái gì đó. Lâu lâu tụi nó lại nói về An, vì trong lớp Nam là người thường liên lạc với An. Nghĩ mới thấy mình tệ từ lúc An đi cô cũng chưa lần nào gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm người ta. Chiếc điện thoại được cô cầm lấy, rồi chần chừ và vẫn không được gởi đi, hình như cô không có sự dũng cảm ấy. Từ bao giờ cô trở nên nhút nhát như vậy.

8 giờ sáng An mệt mỏi vào phòng làm việc, sáng về nhà sớm vì cả tối An ngủ trên xe trước cửa nhà Hiền, hôm nay giám đốc bên BT sẽ sang, cũng không biết là vì điều gì. Đêm qua An chỉ nhắn mỗi một tin cho Lam bảo là ba của An mời Lam đến, nhưng không có hồi đáp không biết tên bạn đó có sao không nữa.

  • Giám đốc có tổng giám đốc bên BT đến, tổng giám đốc mời giám đốc qua

Ai lại xưng hô lạ như vậy, chẳng phải là Thục Oanh hay sao, nhíu mày An đứng lên.

  • Đừng gọi như vậy

Oanh không trả lời chỉ lẳng lặng ra ngoài.

  • Oanh – An liền gọi với theo

Và Oanh cũng dừng chân.

Tiến đến gần Oanh, An mong mình sẽ là người chấm dứt chuyện này, cái cách xưng hô của Oanh làm An khó chịu. Dù gì hai người cũng là bạn suốt mấy năm qua.

  • Đừng như vậy, chúng ta vẫn có thể là bạn mà

Oanh lắc đầu, cô cười nụ cười vô cảm.

  • Chỉ với An thôi
  • Vậy Oanh có từng nghĩ Oanh đã làm tổn thương ai chưa, đúng An là kẻ xấu, An là đứa tồi vì An làm tổn thương Oanh, nhưng Oanh thử nghĩ đi ai là người sẽ bị tổn thương khi Oanh vì An mà đau khổ. Ai sẽ là người đau khổ khi nhìn Oanh không vui. Oanh yêu An nhưng người ta yêu Oanh, vậy hà cớ chi phải làm khổ mình – An nói rất nhanh, có chút lên giọng, An giận, giận vì mình quá vô dụng, giận vì mình đã làm tổn thương người luôn tốt với mình, và An cũng giận Oanh. Giận vì Oanh chỉ nhìn An không nhìn lại phía sau, giận vì cô ấy chỉ biết vì An mà đau nhưng không nghĩ tới ai sẽ đau vì cô ấy
  • Vì Oanh yêu An, An có biết không – lần này là đến Oanh, cô nói trong uất nghẹn, cô đã nói câu này bao nhiêu lần, thế sao An vẫn không hiểu

Không phải An không hiểu, không phải An không biết mà là vì An không yêu cô.

  • An biết nhưng xin lỗi vẫn phải xin lỗi, An không yêu Oanh

Con người này lại phớt qua cô trong lạnh lùng, Oanh khóc, từng tiếng nấc cố gắng kiềm chặt vẫn phải bật ra. Đêm qua cô biết là An đưa cô về, là cảm giác thương hại, đêm qua cô biết mình đã khóc, nhưng cô khóc vì điều gì khi mà An đã quá rõ ràng. Có phải cô khóc thay cho bản thân mình. Cô chỉ còn biết ôm đứa em gái vào lòng, là nó làm chỗ dựa cho cô, là nó lau nước mắt cho cô. Người mà An nói đến là ai, có ai vì cô mà bị như thế sao, không đâu, cô không có phúc phần đó.

Tại sao lại không tin nhỉ, phúc phần mỗi người đều có.

An đi nhanh vào phòng của ba, ở đó có ông Bình bên BT và cô con gái cũng là giám đốc kinh doanh bây giờ, người đã kí hợp đồng với An, khiến An tức không biết nên nói gì ngoài hai từ “trẻ con”, người khiến An phải bỏ lại cô Hiền mà tức tốc chạy ra. Cũng chỉ vì bản hợp đồng chưa đi đến đâu.

  • Thưa ba, chào chú, chào cô
  • Chào con Gia An, lần trước ngoài Nha Trang thật ngại quá
  • Dạ không có gì thưa chú – An mỉm cười, nụ cười xả giao rồi ngồi xuống cạnh ba mình, người con gái trước mặt thật làm An không dễ chịu

Cô ta cũng đâu thèm nhìn An, cô ta bận nhìn đồng hồ.

  • Trang con không chào Gia An sao? – quay sang cô con gái ông Bình nhắc nhở
  • Chào
  • Chào cô – An lịch sự lần nữa
  • Nó nhỏ hơn con, cứ xưng em với nó, sau này có dịp chú mong con chỉ dạy nó thêm, nó trẻ con lắm – vừa nói ông Bình vừa cười
  • Ba – Trang nhăn nhó

An không cười chỉ nghe, rồi uống nước.

Từ lúc An nghĩ học quay về là giám đốc quản lý công ty, ông Tùng có thể thấy nó thay đổi thế nào, nó không vô cảm tự nhiên như trước mà vô cảm theo cách của nó, lạnh lùng, ít nói, ít cười. Cũng giống trước nhưng sao có gì đó làm ông không an tâm. Lúc trước là do nó không kiểm soát được còn bây giờ rõ ràng nó có thể. Cảm xúc là của nó, chỉ là hình như con ông có tâm sự.

  • Mời vào – có tiếng gõ cửa và ông Tùng lên tiếng

Cánh cửa bật mở.

  • Thưa bác, dạ chào bác
  • Lam – Trang ngồi bật dậy chạy về hướng của Lam

Lam hơi bất ngờ vì tự dưng từ đâu xuất hiện một cô gái, còn có vẻ rất vui mừng khi thấy mình, hiện giờ tay đang khoác tay mình tình tứ, nhìn đâu còn nhỏ nhưng sao trẻ con quá vậy.

  • Ừm Ừm – là giọng tằng hắn của ông Bình

Ba và An chỉ nhìn nhau rồi nhìn hai người đang đứng đằng cửa. Có lẽ hai người họ đã hiểu gì đó.

Trang vội về chỗ nhưng không giấu được niềm vui.

Còn Lam thì ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, khi được An ra hiệu là ngồi cùng thì mới sực tỉnh, uống nước mà không dám nhìn hai người đối diện.

Ông Bình nhìn Lam rất kĩ, ông đang suy nghĩ không biết cô gái này có gì đặc biệt mà con gái của ông lại hứng thú như vậy. Lần trước nó không chịu kí hợp đồng mà đoi co với An cũng vì không có Lam. Nó cứ nghĩ An đi thì Lam sẽ theo vì hai người họ là bạn thân, không ngờ con ông trẻ con hơn mức ông tưởng.

  • Xin lỗi anh Tùng, hôm nay phiền anh rồi
  • Không sao, để tụi nhỏ nói chuyện, tôi với anh đi xung quanh công ty, hợp tác đã lâu mà tôi vẫn chưa mời anh đúng nghĩa
  • Vậy thì còn gì bằng – ông Bình vui vẻ đồng ý

Ông Tùng cũng đứng lên, ông vỗ vai Lam rồi ra phía cửa.

Trước khi đi ông Bình cũng không quên nhắc nhở con mình bằng một cái vỗ vai.

Cánh cửa đóng lại An có cảm giác mình chuẩn bị là người đáng thương.

  • Tần Lam lâu rồi không gặp, hôm ở Nha Trang em cứ nghĩ là được gặp Lam, vậy mà không thấy, buồn lắm đó – Trang nói giọng nhõng nhẹo rồi qua luôn chỗ của Lam mà ngồi

An liền nhảy sang hàng ghế đối diện, chắc là sắp có hài kịch.

  • Xin lỗi nhưng tôi không biết cô – không muốn nói cũng phải nói, Lam không biết Trang

Buông tay khỏi người Lam, Trang buồn bã.

  • Cũng phải thôi, Lam làm sao nhớ cái con bé lùn lùn ngày xưa thua Lam 2 lớp

Lam với An nhìn nhau để thử đón xem Trang là ai.

  • Nhưng không sao rồi Lam sẽ nhớ, em mong được gặp lại Lam lâu lắm rồi – rồi chợt Trang cười hì hì quay sang Lam

Ôi trời, An che mặt mình vì tức cười quá.

Lam méo xệch luôn, chuyện gì thế này.

  • Ủa sao tay Lam bị thương, sao thế - rồi Trang tự nhiên mà cầm tay Lam lên để xuýt xoa, rồi thổi thổi

Lam ngại chết được, khó xử nữa chứ, giờ mà Oanh vào Lam biết giải thích thế nào. Dù hai người trên danh nghĩa chỉ là bạn nhưng Lam thì đang một lòng với Oanh.

  • Mời vào – có người gõ cửa
  • Có người vào kìa – Lam cố rút tay mình ra nhưng vô ích Trang vẫn ngồi sát hơn
  • Thưa giám đốc bên FPT dời cuộc hẹn lại – câu nói bị đứt khúc vì người đang nói nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình

An đang lo lắng thay Lam.

  • Vào 9 giờ sáng ngày mai – rồi cũng tròn câu nhưng mà có gì đó không được thoải mái
  • An biết rồi
  • Xin phép
  • Oanh – Lam đứng bật dậy, rút tay về rồi chạy theo Oanh
  • Tần Lam
  • Này, cô bé ngồi đi chứ lát nó quay lại – An vội đứng lên giữ tay Trang lại, không thể để cô bé trẻ con này làm hỏng việc tốt của bạn An được
  • Bỏ ra

An lắc đầu.

Trang đành ngoan ngoãn vì An nắm chặt thật.

Oanh đi thật nhanh vào thang máy mặc Lam đang gọi phía sau.

  • Đợi Lam – Lam đưa tay vào và kéo ra nhưng đó là Lam tính thôi, chứ thực tế thì An làm sao kéo nổi cái thang máy ấy
  • Trời ơi, Lam điên sao – Oanh vội bấm nút để thang máy tách ra rồi kéo Lam vào trong cùng mình

Lam đau muốn phát thét, lại ngay cái tay bị thương khi tối.

Giờ thì Oanh mới phát hiện Lam bị thương.

  • Tay Lam sao vậy?
  • Không sao
  • Còn nói là không sao, bác sĩ mà vậy đó – cầm tay Lam lên xem Oanh lo lắng

Vẻ mặt này làm lòng Lam ấm lại dù biết Oanh lo với tư cách một người bạn, trong vô thức Lam chạm khẽ vào mái tóc mượt mà kia.

Cảm giác có gì đó chạm vào tóc mình Oanh ngẩng nhìn thì bắt gặp ánh mắt yêu thương mà Lam nhìn cô, ngượng ngùng cô quay sang hướng khác.

  • Khi nảy là do cô ấy tự làm, Lam đã cố gắng đẩy ra
  • Lam không cần giải thích đâu, cô ấy cũng xinh, chúc mừng Lam – cười lắc đầu ý bảo Lam đừng giải thích Oanh nhanh chân ra thang máy

Cứ như lời Lam nói không giá trị vậy, tức giận Lam đuổi theo rồi kéo Oanh vào phòng của An, khóa chốt.

  • Lam làm gì vậy?
  • Lam chỉ muốn Oanh hiểu Lam và cô ấy không có gì
  • Chuyện đó không quan trọng, Lam có người yêu là tốt mà – Oanh vùng ra khỏi tay Lam rồi đi lại phía cửa sổ

Lam cũng không mạnh tay mà thả lỏng, có lẽ Lam đã quá nóng vội.

  • Xin lỗi vì làm Oanh đau, tối nay Lam đến đón Oanh
  • Oanh bận rồi
  • Cho Lam một cuộc hẹn đi

Sao mà lại thiết tha như vậy, có phải như An nói cô đã làm tổn thương một người, người đó là Lam hay không.

Ánh mắt hi vọng chờ đợi, Lam chỉ mong Oanh sẽ đi với mình, Lam chỉ muốn làm Oanh vui.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: