CHƯƠNG 15
Không về nhà An chạy vào một con đường, con đường An đã đi bao lần nhưng không bao giờ dừng lại tại đích đến. Nhà của Hiền, An đã đi ngang đây bao nhiêu lần rồi, không nhớ chỉ nhớ mỗi lần đi ngang An cũng chỉ ở một góc mà nhìn. Chiếc xe hơi này đã che mất An, vỏ bọc bên ngoài của nó tốt thật. Mở cửa kính An lại phà một điếu thuốc, An chưa bao giờ hút đến tàn một điếu nào, chỉ vài hơi đầu An đã bỏ, vì An không thích mình bị nghiện bởi thứ chất kích thích này, chỉ là An muốn đỡ buồn. Ngã người ra ghế An vẫn nhìn vào trong, nhà người ta đã tối rồi, người ta phải ngủ để mai còn đi làm. Đi làm, cũng phải ngày mai An cũng phải đi làm.
Chiếc xe đó có gì đó quen thuộc, Hiền không nhớ chỉ là đã đôi lần cô thấy nó ở cái góc đằng ấy, cái góc có thể từ phòng cô nhìn rất rõ, và từ góc ấy cũng có thể nhìn được phòng của cô. Nhưng người trong đó là ai, đã bao lần cô tự nói “chắc là tình cờ”, nhưng có thật là tình cờ. Từ lúc An đi cũng đã hơn 1 tháng rồi, mọi chuyện cũng không thay đổi là mấy chỉ là cô không còn có nhiều cảm xúc lạ lẫm lẫn lộn như trước, thiếu An cũng thiếu đi cái gì đó. Lâu lâu tụi nó lại nói về An, vì trong lớp Nam là người thường liên lạc với An. Nghĩ mới thấy mình tệ từ lúc An đi cô cũng chưa lần nào gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm người ta. Chiếc điện thoại được cô cầm lấy, rồi chần chừ và vẫn không được gởi đi, hình như cô không có sự dũng cảm ấy. Từ bao giờ cô trở nên nhút nhát như vậy.
8 giờ sáng An mệt mỏi vào phòng làm việc, sáng về nhà sớm vì cả tối An ngủ trên xe trước cửa nhà Hiền, hôm nay giám đốc bên BT sẽ sang, cũng không biết là vì điều gì. Đêm qua An chỉ nhắn mỗi một tin cho Lam bảo là ba của An mời Lam đến, nhưng không có hồi đáp không biết tên bạn đó có sao không nữa.
Ai lại xưng hô lạ như vậy, chẳng phải là Thục Oanh hay sao, nhíu mày An đứng lên.
Oanh không trả lời chỉ lẳng lặng ra ngoài.
Và Oanh cũng dừng chân.
Tiến đến gần Oanh, An mong mình sẽ là người chấm dứt chuyện này, cái cách xưng hô của Oanh làm An khó chịu. Dù gì hai người cũng là bạn suốt mấy năm qua.
Oanh lắc đầu, cô cười nụ cười vô cảm.
Không phải An không hiểu, không phải An không biết mà là vì An không yêu cô.
Con người này lại phớt qua cô trong lạnh lùng, Oanh khóc, từng tiếng nấc cố gắng kiềm chặt vẫn phải bật ra. Đêm qua cô biết là An đưa cô về, là cảm giác thương hại, đêm qua cô biết mình đã khóc, nhưng cô khóc vì điều gì khi mà An đã quá rõ ràng. Có phải cô khóc thay cho bản thân mình. Cô chỉ còn biết ôm đứa em gái vào lòng, là nó làm chỗ dựa cho cô, là nó lau nước mắt cho cô. Người mà An nói đến là ai, có ai vì cô mà bị như thế sao, không đâu, cô không có phúc phần đó.
Tại sao lại không tin nhỉ, phúc phần mỗi người đều có.
An đi nhanh vào phòng của ba, ở đó có ông Bình bên BT và cô con gái cũng là giám đốc kinh doanh bây giờ, người đã kí hợp đồng với An, khiến An tức không biết nên nói gì ngoài hai từ “trẻ con”, người khiến An phải bỏ lại cô Hiền mà tức tốc chạy ra. Cũng chỉ vì bản hợp đồng chưa đi đến đâu.
Cô ta cũng đâu thèm nhìn An, cô ta bận nhìn đồng hồ.
An không cười chỉ nghe, rồi uống nước.
Từ lúc An nghĩ học quay về là giám đốc quản lý công ty, ông Tùng có thể thấy nó thay đổi thế nào, nó không vô cảm tự nhiên như trước mà vô cảm theo cách của nó, lạnh lùng, ít nói, ít cười. Cũng giống trước nhưng sao có gì đó làm ông không an tâm. Lúc trước là do nó không kiểm soát được còn bây giờ rõ ràng nó có thể. Cảm xúc là của nó, chỉ là hình như con ông có tâm sự.
Cánh cửa bật mở.
Lam hơi bất ngờ vì tự dưng từ đâu xuất hiện một cô gái, còn có vẻ rất vui mừng khi thấy mình, hiện giờ tay đang khoác tay mình tình tứ, nhìn đâu còn nhỏ nhưng sao trẻ con quá vậy.
Ba và An chỉ nhìn nhau rồi nhìn hai người đang đứng đằng cửa. Có lẽ hai người họ đã hiểu gì đó.
Trang vội về chỗ nhưng không giấu được niềm vui.
Còn Lam thì ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, khi được An ra hiệu là ngồi cùng thì mới sực tỉnh, uống nước mà không dám nhìn hai người đối diện.
Ông Bình nhìn Lam rất kĩ, ông đang suy nghĩ không biết cô gái này có gì đặc biệt mà con gái của ông lại hứng thú như vậy. Lần trước nó không chịu kí hợp đồng mà đoi co với An cũng vì không có Lam. Nó cứ nghĩ An đi thì Lam sẽ theo vì hai người họ là bạn thân, không ngờ con ông trẻ con hơn mức ông tưởng.
Ông Tùng cũng đứng lên, ông vỗ vai Lam rồi ra phía cửa.
Trước khi đi ông Bình cũng không quên nhắc nhở con mình bằng một cái vỗ vai.
Cánh cửa đóng lại An có cảm giác mình chuẩn bị là người đáng thương.
An liền nhảy sang hàng ghế đối diện, chắc là sắp có hài kịch.
Buông tay khỏi người Lam, Trang buồn bã.
Lam với An nhìn nhau để thử đón xem Trang là ai.
Ôi trời, An che mặt mình vì tức cười quá.
Lam méo xệch luôn, chuyện gì thế này.
Lam ngại chết được, khó xử nữa chứ, giờ mà Oanh vào Lam biết giải thích thế nào. Dù hai người trên danh nghĩa chỉ là bạn nhưng Lam thì đang một lòng với Oanh.
An đang lo lắng thay Lam.
An lắc đầu.
Trang đành ngoan ngoãn vì An nắm chặt thật.
Oanh đi thật nhanh vào thang máy mặc Lam đang gọi phía sau.
Lam đau muốn phát thét, lại ngay cái tay bị thương khi tối.
Giờ thì Oanh mới phát hiện Lam bị thương.
Vẻ mặt này làm lòng Lam ấm lại dù biết Oanh lo với tư cách một người bạn, trong vô thức Lam chạm khẽ vào mái tóc mượt mà kia.
Cảm giác có gì đó chạm vào tóc mình Oanh ngẩng nhìn thì bắt gặp ánh mắt yêu thương mà Lam nhìn cô, ngượng ngùng cô quay sang hướng khác.
Cứ như lời Lam nói không giá trị vậy, tức giận Lam đuổi theo rồi kéo Oanh vào phòng của An, khóa chốt.
Lam cũng không mạnh tay mà thả lỏng, có lẽ Lam đã quá nóng vội.
Sao mà lại thiết tha như vậy, có phải như An nói cô đã làm tổn thương một người, người đó là Lam hay không.
Ánh mắt hi vọng chờ đợi, Lam chỉ mong Oanh sẽ đi với mình, Lam chỉ muốn làm Oanh vui.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)