Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

372 0 0 0

CHƯƠNG 23

Tiếng nhạc xấp xình, xáo trộn cả một không gian, mọi thứ hư hư ảo ảo. Theo lời người vừa gọi Lam đã đến đây, bar này là nơi mà cả bọn cũng thường đến, nhưng chỉ khi thật sự muốn giải sầu bằng rượu. Đặc biệt dạo này Oanh thường đến đây nên Lam cũng hay theo sau, khi nảy cứ tưởng cô ấy không ra ngoài hoặc sẽ không đến đây, ai ngờ giờ lại nhận được cuộc gọi nói rằng cô ấy đang ở đây. Mà hơn hết là có chuyện không hay.

  • Lam, Oanh trên kia – vài người có cả nam lẫn nữ lo lắng khi hướng về sân khấu nơi Oanh đang nhảy theo từng nhịp
  • Tôi cản không được – một ban nam nói, đây là bạn của Oanh
  • Tôi sợ Lam bị thuốc
  • Hơn nữa cái gã đó hình như muốn giở dở trò
  • Chúng tôi không làm gì được đành đứng đây canh thôi
  • Cảm ơn – Lam cảm ơn họ rồi tiến về sân khấu, cũng may Oanh còn đi chung với bạn của mình

Trên đó Oanh cứ nhảy tưng bừng, từng đường cong lộ ra thu hút biết bao ánh nhìn thèm thuồng, đúng là cô ấy bị thuốc.

  • Oanh, về thôi
  • Bỏ ra, nhảy nữa đi – Oanh cười như hoang lạc rồi dùng Lam làm cột để nhảy
  • Mình về thôi

Oanh đưa mắt nhìn Lam, rồi cười cười, cô vẫn nhảy dù Lam đang ôm mình. Trong ý thức cô nhìn Lam quen quen nên sẽ đi cùng.

  • Cô em muốn chơi cùng không – gã đó quay sang Lam ve vãn

Lam hít thật sâu rồi ôm Oanh vào người mình để kéo cô ấy xuống khỏi sân khấu.

  • Đi thôi – bạn của Oanh lấy giỏ rồi nói với Lam

Vừa đi được vài bước thì đã bị cản lại, Lam vẫn giữ chặt lấy Oanh mặc cô ấy đang cứ nhún nhảy.

  • Uống vài ly chứ
  • Các anh tránh ra đi – một cậu bạn trong nhóm ra mặt

Tên đó cười khẩy rồi tạt thẳng ly rượu vào mặt cậu ấy.

  • Mày
  • Bình tĩnh đi mọi người – Lam cản khi vài người định xô xát

Tên đó vẫn cười khẩy hắn đưa hai ly rượu lên trước mặt Lam và Oanh.

  • Lam đừng uống – cậu bạn đang giữ cái người vừa bị tạt rượu lo lắng nói

Lam nghi ngờ nhìn ly rượu.

  • Rượu uống thôi – Oanh giật ly rượu cười khoan lạc rồi ực

Lam vội lấy ly rượu từ tay của Oanh.

  • Chả nễ mặt, uống đi chúng ta đường ai nấy đi – hắn bật cười to, những kẻ bên cạnh hắn cũng vậy

Oanh vẫn không an phận, Lam chỉ còn biết ôm thật chặt lấy cô ấy. Hít thật sâu An cạn những gì còn lại trong ly của Oanh, rồi uống luôn cái ly hắn đang cầm.

Tiếng vỗ tay vang lên.

  • Đi thôi Lam – mấy người bạn của Oanh liền kéo Lam đi

Giữ chút tỉnh táo còn lại Lam cảm ơn mọi người rồi kéo Oanh lên taxi. Cũng may Oanh chịu nghe Lam mà về.

Đưa Oanh về nhà mình Lam đóng cửa rồi chạy nhanh vào nhà tắm, có gì đó rất khó chịu. Tên đó khốn thật. Được vài phút Lam ra ngoài để xem Oanh thế nào, thì thôi rồi Oanh đang làm gì vậy chứ.

  • Oanh dừng lại – Lam hốt hoảng vội ngăn tay của Oanh
  • Không, vui mà, nóng quá – Oanh cũng khó chịu không kém, cộng vào là rượu, thuốc lắc rồi cả cái thứ chất kích thích kia làm cô không kiểm soát được nữa, cô không ý thức được mình đang cởi phăng từng lớp vải trên người

Lam càng thấy nóng bức hơn, vội lấy mềm che phần trên của Oanh lại, vì giờ nó đang trần trụi trước mặt Lam. Lam sợ mình sẽ không kiềm chế được nữa, thuốc đang ngấm, chết thiệt thật mà.

Rồi bất chợt Oanh đè Lam xuống hôn ngấu nghiến vào môi Lam.

Là Oanh đang hôn mình, không hiểu sao nước mắt của Lam chảy ra, vì xúc động, vì nụ hôn mà mình chờ đợi bấy lâu. Thật tình là Lam không thể cưỡng lại được, Lam hòa mình vào nụ hôn và đè ngược Oanh trở xuống, tay không ngừng xoa bóp phần quyến rũ nhạy cảm kia. Hai người lại từ từ hòa vào nhau, Oanh thở gấp vì Lam không ngừng chạm vào người mình, hơn nữa từng nụ hôn của Lam cứ đi dần từ mắt, mũi, môi rồi dừng lại thật lâu nơi vùng ngực. Có gì đó vô cùng kích thích, Oanh oằn người, cô không thể kiểm soát được bản thân nữa, cô chỉ muốn được giải tỏa. Và cô hợp tác vì Lam đang giúp cô làm điều đó. Lam mãi mê trên cơ thể tinh khiết của Oanh, chiếc váy đã bị tuột xuống, Lam lắc mạnh đầu nhưng vẫn không ăn thua, vì phần tam giác bí ẩn và đáng trân quý kia đang trước mặt, Lam cởi từng cút áo của mình. Có gì đó bức rức, Lam muốn hòa cùng là một với Oanh ngay tức khắc. Tay Lam đã lần mà và cởi luôn mảnh vải cuối cùng, bàn tay ấy đang ve vãn quanh vùng thầm kín, môi không ngừng hôn lên phần ngực của Oanh. Cứ như một thứ kích thích gì đó không cưỡng lại được, Oanh ôm chặt đầu của Lam đặt lên vùng ngực của mình, cô bắt đầu ưỡng người khi Lam đang từ từ, rồi xoa nhẹ vào phần bên ngoài nơi cánh cửa thiên đường vẫn chưa ai có thể chạm vào cũng như gỡ bỏ nó.

  • Ưm – một tiếng ren khẽ từ đôi môi đang run lên của Oanh

Là hoàn cảnh hay vì lý trí không thể kiềm nén, có gì đó không thể ở đây, thế nhưng sao mà không kiểm soát được. Có điều đã là yêu thì có cần phải là chiếm hữu, không chưa bao giờ Lam nghĩ như vậy. Dừng lại khi còn đủ tỉnh táo, hay tiếp tục bằng việc đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho số phận và cho định mệnh.

Bàn tay trong tay Hiền khẽ cử động, cô cảm nhận được, là An, An cử động. An đã tỉnh, sự chờ đợi của cô là không vô vọng.

  • An ơi, An tỉnh rồi, An tỉnh rồi – Hiền vui mừng, cô cười mà cứ như khóc, vội vã gọi bác sĩ
  • Đừng … đi – thều thào An cố giữ tay Hiền lại
  • Không đi, bác sĩ đang vào – Hiền nắm chặt lấy tay An, cảm ơn vì ông trời đã không phụ lòng người

Tinh chạy vào nở nụ cười hiền lành.

  • Cứ tưởng ngủ luôn rồi chứ

An cũng cố cười với Tinh.

  • Tổng giám đốc, giám đốc tỉnh rồi – thấy An tỉnh Jack vội vẽ gọi cho ông Tùng
  • Thật vậy sao, cậu chăm sóc nó giúp tôi, à cả cô Hiền nữa, tôi sẽ tranh thủ về
  • Dạ tổng giám đốc – Jack cười mãn nguyện

An cứ ngồi ngắm Hiền mãi, cuối cùng người An cần gặp, muốn gặp đã ở đây. Cứ tưởng mình hôn mê lâu quá sẽ khiến Hiền không đủ kiên nhẫn mà chờ nữa chứ.

  • An ăn đi, chút nữa đi
  • Đang ăn đây, làm gì mà hối dữ vậy, bộ định đi đâu sao – vừa ăn An vừa nhăn nhó, có chuyện gì hay sao mà từ nảy đến giờ Hiền cứ không ngừng kêu An ăn rồi uống, cô ấy có gì đó hấp tấp

Hiền chỉ muốn nhìn thấy An ăn thôi, chỉ cần An chịu ăn là được rồi, là sẽ có sức khỏe.

  • Hết rồi đó, vui chưa – An nói giọng trêu chọc

Hiền bỉu môi.

An liền đưa tay bẹo má của Hiền.

Điều này làm Hiền đỏ mặt.

  • Khi nào An xuất viện vậy Tinh? – bên ngoài cửa Bảo nhìn vào trong rồi hỏi Tinh
  • Chắc là mai, sao vậy em – thái độ của Bảo rất lạ, Tinh không thể không hỏi

Hai người trong kia cứ lâu lâu nói nhau mấy câu, lúc thì có xưng hô lúc thì trống không. Hiền không biết nên gọi là gì, lúc thì An lúc thì em rồi mình xưng cô. Còn An thì cứ cười, chẳng biết cô làm điều gì khiến An tức cười nữa.

  • Nè làm gì cười hoài vậy?
  • Cô dễ thương nên cười
  • Làm gì đó – Hiền bối rối khi An kéo mình về phía của An

An nghiêm giọng.

  • Ôm chút thôi
  • Nhưng mà, không được đâu – Hiền vùng khỏi rồi ngồi lại ghế

Không vui An quay sang hướng khác.

Hiền cảm thấy áy náy.

  • Tại hai ngày chưa có tắm nên hơi không được sạch – đỏ cả mặt, Gia An đáng ghét để cô nói ra luôn vậy đó

Thì ra đó là nguyên nhân, phì cười An kéo Hiền về phía mình lần nữa.

  • Yên đi, ôm chút thôi, vẫn thơm chán
  • Này – Hiền nhíu mày

Vuốt mũi Hiền, An thầm nghĩ giận cũng dễ thương, rồi cứ thế mà ôm thật chặt lấy người ta. Mặc kệ lát ai vào sẽ thấy. Thì ra mấy hôm nay Hiền luôn ở bên cạnh An, cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

Thật lòng mà nói cô rất thích cảm giác này, được An ôm trong vòng tay, không phải là vô tình nữa. Rồi cái cảm giác sợ hại lại dâng lên, cô siết chặt vòng tay hơn một chút, hạnh phúc này có phải sẽ là ngắn ngủi. Cố gắng không để lệ phải rơi Hiền dụi đầu vào vai An, cô đang tận hưởng, tận hưởng cái giây phút mà mình đã chờ đợi.

Hai người đang ôm nhau mỉm cười hạnh phúc bên trong, làm cho hai người bên ngoài là Tinh và Bảo rất cảm thông, cảm thông cho cả hai cùng cái hạnh phúc có thể phải vượt muôn trùng sóng gió kia.

Lấy tay xoa đầu Oanh từ từ mở mắt, nhưng cô không cử động được gì ngoài tay của mình. Nhìn sang cạnh có một người đang ôm cô thật chặt, còn cô đang được quấn trong một lớp mềm thật dày cứ như dùng để bảo vậy. Quần áo sao mà tứ tung thế lên như vậy, là váy của cô kia mà. Chuyện gì đã xảy ra, căn phòng này nhìn rất quen. Ai đang ôm cô, nhìn kĩ hơn cô phát hiện trán người đó có máu, và vết máu đã khô, hốt hoảng cô cố vùng ra. Có vẻ người đó không có cảm giác.

  • Lam, Lam ơi – Oanh lay mạnh vai Lam nhưng Lam không có dấu hiệu là đã nghe được, cô cố gắng chui ra khỏi lớp mềm bảo vệ này, rồi phát hiện trên người mình chẳng có gì hết. Quay sang nhìn Lam ánh mắt của cô trở nên căm tức vì nghĩ Lam đã làm gì mình, nhưng nhìn Lam thế này cô thương quá. Đẩy Lam sang một bên cô chạy vội đi tìm bộ đồ nào đó của Lam rồi mặc vội, cô phát hiện nút áo của Lam đã được cởi ra nhưng chiếc áo sơ mi thì vẫn còn trên người, người Lam vẫn hoàn chỉnh, chỉ có cô là thế này. Cô bắt đầu thấy ghét Lam vô cùng, có cần dùng thủ đoạn như vậy hay không, cô còn nhớ đêm qua cô rất say. Nhưng sao trán của Lam lại chảy máu, nhún khăn cô lau đi những vệt máu đó, rồi tay của Lam nữa, có rất nhiều vết cào, là cô gây ra hay sao. Đó là do Lam ai kêu Lam làm vậy với cô, càng nghĩ cô càng giận Lam hơn
  • Thành đến gặp Oanh đi, ở chỗ cũ kêu mấy đứa tối qua nữa, Oanh muốn biết một chuyện – cô gọi nhanh cho mấy người bạn của mình, cô muốn biết vì sao lại thế này. Lam đáng ghét, cô đánh vào người Lam, cái tức giận, cái tủi nhục trong cô. Rồi cô mặc Lam mà bỏ đi, cô lại khóc, cô chưa từng nghĩ mình sẽ bị thế này, cô muốn cùng người mình yêu làm cái chuyện người đời thường thêu dệt kia mà, tại sao vậy chứ, tại sao lại đối xử với cô như vậy

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: