CHƯƠNG 20
An nắm chặt lấy tay của Hiền cứ như cố bám víu vào cái gì đó.
Và Hiền cũng không để An một mình, một tay cô nắm tay của An, một tay cô cố giữ An lại. Cho dù An có to con hơn cô, cho dù An có cao hơn cô thì cô vẫn muốn lúc này đây khi An sắp ngã khụy cô sẽ là người đỡ lấy An, cùng An đứng lên. Dù cô chẳng hiểu An đang gặp chuyện gì nhưng cô chỉ biết nhìn An đau khổ thế này lòng cô cũng đau theo, cô có cảm giác rất khó chịu.
Không nghe câu trả lời ngay chỉ thấy An cười nhếch môi.
An lắc đầu.
An đứng thẳng người tiến về phía của Linh, mắt An nhìn Linh đau khổ, người đứng trước mặt An là người An đã yêu, đã rất yêu, mối tình trong sáng vụn vỡ của tuổi 18. Thế nhưng An nhận lại được gì, là sự phản bội, là sự chà đạp. Dù người chà đạp An không phải Linh nhưng đó là mẹ của cô ấy, và Linh cô ấy chỉ phản bội, cô ấy chỉ trốn tránh và bỏ mặc An mà thôi.
Có phải người An đang yêu là Hiền hay không, chỉ cần lời Hiền nói là An sẽ nghe, Linh hiểu rồi, cô quay về để mong chờ gì chứ. Cô chỉ mong lời xin lỗi của mình được Gia An chấp nhận.
Linh cố gắng không khóc, cô quay mặt rồi chạy thật nhanh.
Nước mắt sao, An cũng biết khóc vậy.
An cố mở mắt, nước mắt của An đã rơi.
Hiền cũng đã khóc, cô sợ hãi, sao An lại ngất, có phải vì đã vượt quá khả năng chịu đựng của An hay không.
Nhìn người ta đưa An đi mà lòng Hiền đau lắm, cô phải chạy theo, và rồi chân của cô đã làm theo nhịp tim.
Hiền quay lại nhìn thầy, cô có hiểu câu hỏi của thầy hay không. Hiểu chứ, sao lại không.
Hiền gỡ tay mình ra khỏi tay của thầy Đoàn.
Hiền bắt đầu nổi giận cô cắn mạnh vào tay của Đoàn.
Chợt Hiền dừng bước, nhưng còn Gia An thì sao.
Mất đà Đoàn té nhào.
Gật đầu Hiền đi theo Jack, còn ba mẹ cô sẽ tạ tội sau vậy.
Chiếc xe cấp cứu đưa An vào nơi ấy lần nữa, bệnh viện. An đã từng vào đây và nằm rất lâu cách đây 6 năm, khi tỉnh lại An chỉ là một người ngơ ngẩn, bác sĩ nói An bị trầm cảm nặng, tình trạng chỉ mới đỡ dần, thế mà giờ có khi nào việc đó lại lặp lại.
Giờ Tinh mới biết người trong đó là Gia An.
Tinh gật đầu đồng ý.
Lam biết có mình, ông Tùng sẽ an tâm hơn một chút.
Đứng ngồi không yên ông Tùng cứ đi qua đi lại, ông không ngừng cầu mong cho Gia An được bình yên. Ông đã dời luôn chuyến đi Nhật vì tin dữ này.
Hiền đang cảm nhận nỗi đau trong tim mình khi nghĩ Gia An sẽ có chuyện gì đó không hay, sao mà đau như vậy, cô không cảm nhận được gì xung quanh, An chỉ ngất thôi mà sao cô lại lo sợ như vậy. Cô sợ cảm giác này, cảm giác này có phải là yêu hay không. Cô không ngừng cầu mong ông trời, cầu mong đừng cướp đi Gia An, hãy để Gia An sống bình yên và khỏe mạnh.
Giọng của một người đàn ông, một người làm cha.
Hiền ngăn dòng lệ rồi mỉm cười với ông.
Từ xa Linh chỉ dám đứng nhìn, cô sợ nếu mình bước đến lần này sẽ là ba của An tức giận, bên đó đã có Hiền, cô chỉ đứng đây để nhìn thôi.
Từng đám mây cứ lơ lửng. Gia An cứ như bị lạc vào không gian màu trắng, có gì đó trôi bồng bềnh. Hình ảnh của 6 năm trước tái hiện, là Linh trong bộ đầm trắng xinh tươi ngày đầu An gặp, An đã yêu say đắm hình dáng ấy, rồi Hiền xuất hiện. Cô ấy thướt tha duyên dáng trong bộ áo dài truyền thống, An nhớ mình đã cười với Hiền nụ cười thật lòng với người lạ, cũng là lần đầu An làm điều này trong suốt 6 năm. An nhớ mình không lạnh lùng chỉ là vô cảm tự nhiên. Cảnh tượng ngày nào mẹ của Linh sỉ vã An, cái hung tin báo rằng mẹ của An đã qua đời, rồi cảnh tượng Linh cùng người khác ôm hôn nhau, mọi thứ dồn vào nó đánh đổ tường thành nghị lực, đạp đỗ mọi thứ trong An. Rồi là ba xuất hiện, ba kéo An ra khỏi đống đổ nát, là Lam và Oanh bên cạnh lau đi những vết dơ và băng những vết xướt trên người. An vào 12A1 chúng cứ như loại thuốc đã rửa sạch vết thương trong lớp băng vẫn còn bị nhiễm trùng kia. Cô Hiền, rồi là cô Hiền, cô chính là liều thuốc giảm đau là liều thuốc chữa lành mọi vết thương của An từng ngày.
Cứ như có linh tính gì đó, bên ngoài Hiền ngồi bật dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Cô mất bình tĩnh và lao về cánh cửa cấp cứu, cố tìm cách để vào nhưng không được.
Có gì đó bên tai là ai đang gọi tên Gia An, có phải người vẫn thường rất thích gọi tên An, cô giáo Hiền. Cứ mỗi lần An lướt qua cô là cô lại gọi “Gia An”, thiết tha, chân thành và yêu thương.
Ca cấp cứu kéo dài vì lâu lâu An lại co giật, cứ sốt cao và mê sảng.
Mồ hôi của Hiền cứ đỗ liên tục, cô không thể yên vị được.
Ba của An cũng thế.
Gở khẩu trang Tinh dãn cơ mặt.
Tinh chỉ còn biết mỉm cười gật đầu trước những lời cảm ơn rối rít của ba Gia An và Hiền. Cô buồn vì giờ Hiền cũng không nhận ra cô, nhìn ánh mắt cô ấy là biết, miệng nói cảm ơn cô mà mắt thì cứ nhìn xem Gia An ở đâu.
Không lâu sau Lam cùng vài y tá đẩy Gia An ra ngoài.
Gia An hôn mê và sẽ không nhận thức được gì trong vài ngày, cơn sốt vẫn bất chợt, cần phải theo dõi.
Hiền chỉ ngồi lặng nhìn An, mới khi nảy còn vui vẻ, mới mấy ngày trước còn tranh cãi, còn làm cô cười, còn cho cô nụ cười hiếm hoi kia, giờ thì nằm đây đăm chiêu vậy đó. Quen biết nhau chỉ mới hơn 3 tháng mà hai người cứ thay phiên nhau nằm viện thế là sao.
Ông Tùng cười hiền nhắc lại.
Câu hỏi của ông Tùng dù không phải là khó chịu, ngược lại còn có chút trêu trêu và sự dễ chịu nhưng Hiền vẫn thấy ngại, tự dưng lại đòi ở đây.
Thở dài rồi cười ông Tùng không nỡ từ chối.
Cười lắc đầu ông Tùng biết giờ mình có nói gì thì con người vốn dĩ thông minh trước mặt cũng sẽ không hiểu ngay được, vì tâm trí của cô ấy đặt ở nơi con ông rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)