CHƯƠNG 31
Ánh mắt Lam nhìn An như ý hỏi hai người có thật là như vậy, chỉ thấy An gật đầu rồi nháy mắt. Lam phì cười, mừng cho An. Chợt ánh mắt của Lam dừng lại ở một người.
Oanh đi lại cũng chào Hiền một cách vui vẻ, rồi ngồi cạnh Lam. Nhìn trên bàn chai rượu đã vơi đi, Oanh nghĩ Lam đã đến đây từ chiều và đã uống khá nhiều.
Có thể thấy Hiền cười hạnh phúc thế nào.
An cùng Oanh nhìn nhau.
Vì rượu, hay vì Lam đã không thể dấu đi cái chân tình đó nữa, cũng nên cho người ta biết.
Hiền cũng đáp lễ, rồi cô dõi mắt nhìn An, An cũng đang nhìn cô thật trìu mến.
Chỉ ánh mắt thôi họ có thể dành cho nhau sự yêu thương như vậy. Cười buồn Oanh lơ đểnh xung quanh nhưng rồi cô chợt dừng lại nơi Lam đang ngồi.
Lam vội thu ánh nhìn của mình cứ như một người làm chuyện xấu và bị bắt gặp quả tang. Lam say sưa vào tiếng đàn hơn, vì Lam muốn tặng điều này cho Oanh.
Lời của Hiền làm Oanh thu hồi ánh nhìn của mình lại, cô nhìn Hiền thắc mắc, rồi chợt cô phì cười.
Không che dấu Hiền gật đầu.
Cười ngượng ngùng Hiền gật đầu.
An khéo chọn thật, lại chọn ngay cô nàng hay e thẹn, chả bù cho Oanh nhưng mà có lẽ vậy hợp với An hơn. Hiền đúng như cái tên cô ấy thật hiền, An đôi khi hay nóng tính, nhưng chắc chỉ có cô gái tên Hiền này kiềm hãm lại được.
Ôi trời chắc An chết vì cái khuôn mặt dễ thương này mất, không kiềm được An liền nựng hai má của người yêu, làm Hiền đỏ mặt rồi đánh nhẹ vào vai An vì có Oanh và Lam ngồi đây còn dám làm bậy.
Hai người đối diện chỉ biết phì cười trước hai con người kia, đã lớn cả rồi mà lại như trẻ con.
Tay chạm tay Lam không muốn rút lại, nhưng Lam đành phải làm vậy, nếu không muốn Oanh ghét mình hơn. Oanh có biết cô quan tâm Lam thì Lam lại càng nuôi hi vọng hay không.
Thoáng bối rối Oanh rụt rè rút tay về.
Hiền biết cũng hoang đường khi quan tâm tình địch nhưng mà Oanh là bạn của An, tình địch gì chứ, cùng yêu thôi.
Lam không phản kháng, đúng là dạo này Lam hay ho nhiều, chắc tại uống nhiều rượu quá nên mới vậy.
Lam chỉ cười nhẹ.
Câu hỏi của Lam, An hiểu vì An cũng nhiều lần nghĩ như vậy.
Lam bật cười.
Thế là cả hai lại nhìn nhau rồi cười, hai người bạn đã cùng nhau trãi qua những giai đoạn khó khăn trong con đường tìm tương lai sự nghiệp, trong quá trình tìm lại chính mình. Cả hai như mang ơn nhau, chính tình bạn và sự đồng cảnh ngộ đã giúp họ vượt qua những khó khăn thử thách. Sau này thì trên con đường tình yêu chỉ có người trong cuộc mới tự nắm bắt được thôi, bên cạnh nhau cũng chỉ để an ủi, chia sẽ và động viên.
Hôm nay trời không trăng cũng không sao, nó tối đen, đổi lại có đèn đường, dù gì thì cũng sẽ không quá lạnh lẽo với hai người đi cùng nhau.
Đan tay vào nhau An cùng Hiền lại đi bộ trên con đường không quá rộng cũng không quá hẹp nhưng đủ cho hai người. Cả hai vẫn chưa muốn về, vì sợ xa, vì sợ sóng gió. An không nghĩ mình là một thiên tài có thể mua được một con thuyền thật lớn và vững chắc để trốn trong đó cùng Hiền. An chỉ có thể cùng cô ấy đối mặt và vượt qua cơn sóng dữ dội kia.
Hiền cũng vậy cô không thể cứ trốn mãi trong vỏ bọc của An, cô cần bước ra đứng cạnh An.
Âm thanh duy nhất trong cái không gian yên tĩnh lúc này.
Lắc đầu Hiền sờ má An, vuốt nhẹ.
An hiểu cái gì đó gọi là không phải mà Hiền nói, không phải không phải vì cả hai đều là con gái mà lại yêu nhau, không phải ở đây là chưa được sự chấp nhận từ gia đình, như vậy chẳng khác nào quen nhau trong lén lút.
Lại lắc đầu Hiền ôm lấy An, rồi cô áp sát mặt mình lên bả vai của An, cô cố gắng không khóc. Cô biết mình yêu An và yêu nhiều nữa là khác, từ trước đến giờ cô chưa từng yêu ai nhiều như thế. Cả hai không giỏi bộc lộ tình cảm, cũng không lãng mạn như bao người nhưng cô cảm nhận được chân tình và tấm lòng mà An dành cho mình.
Nén tiếng thở dài An ôm Hiền vào lòng, xoa nhẹ lưng cho cô ấy và vuốt tóc cô ấy thật yêu thương. Phải chi An có thể sai khiến được mọi thứ. Nếu ngày xưa cái tình yêu dành cho Linh mãnh liệt và muốn cả hai bên nhau bằng sự bất chấp thì bây giờ An yêu Hiền và An chỉ mong Hiền vui vẻ, không phải khó xử, co đến được bên nhau hay không, không quan trọng bằng việc Hiền có hạnh phúc và thỏai mái khi bên mình? Hai cái triết lý tình yêu mà An tự rút ra được trong chính cuộc đời của mình. Yêu Linh ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới đã khó khăn lắm rồi, nhưng cả hai cũng vui vẻ có điều chỉ nên đến đây thôi. Còn yêu Hiền là An đã lo được tất cả, hơn nữa cả hai biết tài chính không còn là vấn đề, chỉ là gia đình lại là cái gì đó khó khăn, rồi là rào cản của dư luận xã hội. Ngày xưa yêu Linh, An đâu nghĩ nhiều như thế chỉ biết đắm chìm trong cảm giác mới lạ, đáng lý ngày đó An phải lo nhiều hơn bây giờ. Vậy mà bây giờ An mới lại lo lắng nhiều hơn ngày ấy, Hiền là giáo viên cô ấy có chịu được tiếng đời, có chịu được sự khinh khi từ đồng nghiệp, từ những đứa học trò mà với cô ấy rất quan trọng. Còn ba mẹ của cô ấy. An may mắn hơn, vì An có ba luôn cảm thông chia sẽ, An có những người bạn thân tình, hơn nữa An tự tin với bản lĩnh người khác không dám dèm pha mình, vỏ bọc của An, cái lớp bảo vệ ấy khá chắc chắn. Nhưng tại sao An không thể bảo vệ được người mình yêu, làm sao để hét với cả thế giới rằng Hiền là của An, để người ta biết mà không phải ve vãn nữa. Từ suy nghĩ người lớn nó thành trẻ con từ lúc nào không hay.
Gió vi vu thổi làm tóc Oanh nhẹ bay, Lam thích nhìn hình ảnh này của cô ấy. Xinh đẹp và thuần khiết.
Lại là cái khoảng cách từ cái khung sắt này.
Chẳng lẽ cả hai chỉ có thể nói với nhau nhiêu đó thôi sao.
Lam lại thơ thẩn mà quay về, mấy hôm nay không liên lạc với An, với Oanh là những ngày Lam suy nghĩ. Lam đã nghĩ rất nhiều, có khi còn nghĩ mình sẽ cược. Nhưng sao vẫn thấy khó, rồi Lam đã có quyết định dù thế nào thì Lam cũng không thể gạt hình bóng của Oanh ra khỏi tim mình, nên cứ để mọi thứ tự nhiên.
Đèn đường dần tắt hẳn đi, đâu đó có tiếng người nói cười rôm rã, lại bắt đầu một ngày mới. Mọi người lại lao vào công việc để mưu sinh.
An đang rất bận rộn cũng đang vào cuối năm, các hợp đồng phải được xử lý nhanh nhất có thể. Nhanh thật mới đây mà đã hơn 4 tháng An biết cô Hiền, rồi cả hai chính thức quen nhau, làm người yêu của nhau. Có những lúc tưởng rằng chắc là chấm hết thì lại có hi vọng. Là do sự cố gắng từ hai phía, An đang lo Hiền sẽ mệt mỏi vì cảm giác cứ nghĩ là lừa dối ba của cô ấy. Đã nhiều lần An đề nghĩ nói chuyện với gia đình Hiền nhưng cô ấy lãng tránh. Có đôi lúc An giận vì điều này nhưng Hiền lại xoa dịu cái sự giận hờn đó đi. Lạ thật bây giờ An giận lại có người dỗ, trước giờ tự giận tự hết mà. Phì cười với chính suy nghĩ của mình An không biết có người đang cười lắc đầu ngoài cửa.
Ông Tùng thư thái.
An là An nễ ba rồi đó, có cần khen An dữ vậy không.
Ông Tùng thật muốn cốc đầu đứa con này.
An gãi gãi đầu, như hiểu ra điều gì An cười hiền nhìn ba rất biết ơn.
Cái này thì An biết vì lần trước An đã hỏi Hiền.
An bật cười, cười mà muốn ra nước mắt.
Ông Tùng cũng đã an ủi phần nào, vui nữa chứ, giờ chỉ chờ An cùng Hiền là một gia đình là dù có rời xa dương thế ông cũng mãn nguyện.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)