CHƯƠNG 16
Trong phòng chỉ còn mình An với Trang, An thì cứ nhịp nhịp dò theo bài hát, nhìn đồng hồ không biết hai cái người đó làm gì mà đi mất 20 phút rồi. Nhìn đối diện Trang cứ ngồi rồi đứng.
Trang tức đến đỏ mặt vì thái độ của An.
Nhưng An không quan tâm, An đang quan tâm tin nhắn của Nam.
An đi thang máy xuống luôn tầng trệt, không ghé phòng lấy bất cứ thứ gì, chỉ gọi cho trợ lý Bằng nói gì đó rồi lên xe chạy nhanh đến nơi nào đó.
Không nói Lam cũng quên mất có Trang đang đợi mình.
Không nghe tiếng trả lời chỉ có cái gật đầu, không ngoái nhìn nhưng Oanh có thể nghe được tiếng đóng cửa. Chầm chầm cô nhìn về hướng xa xăm, ngoài kia từng đám mây vẫn trôi vô định.
An đã chạy khỏi công ty, chỉ nhắn tin vào máy của Oanh rồi đi, không nói thêm lời nào, dù gì chiều nay An cũng không có lịch phải ra ngoài hay gặp đối tác. Chỉ là An đã bỏ lại cô con gái cưng của tổng giám đốc BT, tối nay thế nào ba cũng la cho xem. Mà kệ chuyện này quan trọng hơn.
Một chiếc xe hơi bóng loáng đỗ ngay cạnh sảnh chính, cả đám học trò trố mắt nhìn vì thắc mắc, tụi nó bu quanh các dọc cầu thang. Lớp 12A1 cũng không ngoại lệ, chiều nay chúng còn học tăng tiết nên sẽ ở lại, cũng có màn hay để xem.
Rồi Hải cùng vài đứa lăng xăng chạy đến phòng giáo viên để nói với cô.
Còn tụi còn lại thì nhìn Gia An không chớp mắt, bình thường đã phong độ, hôm nay còn phong độ hơn, cứ như Gia An bị sinh lầm trong thân xác này vậy.
Tuy biết Gia An là ai nhưng hiệu trưởng vẫn thích gọi Gia An là cậu hơn.
Những giáo viên ở đấy bất ngờ khi thấy Gia An, mấy người từng làm khó Gia An cũng không khỏi ngạc nhiên, nhất là cô dạy lý cứ nhìn Gia An từ trên xuống dưới, nhìn đủ góc xem mình có nhìn nhầm hay không.
Coi bộ Gia An đã làm xáo động trường thật rồi.
Tụi này chưa nói là có Gia An đến đâu, tụi nó biết tính cô mình không thích xem mấy chuyện linh tinh, để thử xem gặp Gia An cô sẽ thế nào.
Gia An và thầy hiệu trưởng nói gì đó mà mọi người bên ngoài chỉ thấy thầy cười, còn Gia An thì lâu lâu cong khóe môi.
Nói xong thầy hiệu trường lại bàn để chuẩn bị gọi điện thoại.
Đứng lên An tiếng về phía cô Hiền rồi nở nụ cười thật tươi.
Ngoài kia mọi người ngạc nhiên, có người còn tưởng Gia An lạnh lùng và không biết cười nữa chứ.
Hiền cứ lắp bắp sao ấy, nhưng An là học trò của cô mà.
Mấy đứa 12A1 ở ngoài bụm miệng cười, tụi nó biết An có thể ra oai với ai chứ cô Hiền thì không, thế là tí ta tí tởn chạy về lớp để báo cáo.
Cô Hiền chả hiểu gì hết khi mà thầy hiệu trường cứ vừa cười vừa nói với An.
Còn An thì chăm chú lắng nghe, An nghiêm túc thấy lạ.
Không hiểu sao Hiền thấy thích nhìn An thế này, chững chạc, mà vẫn có nét gì là học trò, vì An vẫn lễ phép với cô.
Đúng như dự tính chừng 10 phút sau có rất nhiều giáo viên vào họp, và cũng chỉ mới 12 giờ, 1 giờ tụi nhỏ mới học tăng tiết. Ai bận dạy vào lúc 12 giờ 15 thì cứ dạy.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn Gia An, ngưỡng mộ rồi cả sự không ưa.
An không quan tâm, lúc đi học thì là học trò nên cái gì cũng kiềm chế, giờ thì mấy ánh nhìn này với An trẻ con lắm.
Riêng cô Hiền, cô ngồi bên cạnh An không nói được gì, vì cứ mỗi lần ai đề nghị gì đó An là người lên tiếng chỉnh sửa lại, và gần như là hợp lý. Ai mà nhắc đển lớp 12A1 hay cô giáo chủ nhiệm – Thu Hiền – thì An lại lên tiếng ngay. Cái này gọi là bảo vệ hay tranh quyền đây chứ.
Cảm giác hơi ngượng nên Hiền im lặng.
An cũng thế vì nghĩ mình hơi vô duyên, mục đích hôm nay An tới là để phá cái vụ Hiền hát chung với Đoàn, ai ngờ An đành phải làm người dẫn dắt chương trình. Mấy cái kia thì thông qua và An là người góp ý kiến, còn mỗi cái quan trọng chẳng lẽ An làm cũng không được.
Thiệt tình An muốn nói là không thích, nhưng làm sao, chẳng lẽ làm quyền uy của mình. Không được như vậy thì ăn nói với Hiền thế nào.
An đang mừng thầm.
An thất bại rồi vì Hiền đang có thái độ xiu lòng.
An chần chừ, không biết nên hay không nên, vì An đang buồn cái vụ hát hò của Hiền và thầy Đoàn. Đưa tay xuống bàn không biết là vô tình hay cố ý mà tay của An chạm vào tay của Hiền, có chút bất ngờ nhưng An vẫn nắm lấy.
Lúc đầu Hiền hơi thu tay lại, nhưng khi biết đó là tay của An. không hiểu sao cô lại để yên cho An nắm và còn hợp tác, cô đang hơi siết nhẹ.
Cả bàn nhìn Hiền, nảy giờ ai cũng xưng hô với An là giám đốc vậy mà Hiền lại gọi là em.
Cái nắm tay cùng lời nói này là muốn An ở lại đây mà.
Tiếng ghế cũng rơm rã hơn, mọi người lần lượt về lớp.
Hai tiết đầu là của 12A1 nên Hiền sẽ xuống lớp với chúng sớm hơn.
Chờ có vậy An xách cặp của cô Hiền rồi đi trước vài bước.
Hiền không nói gì, chỉ đi với An, cảm giác này lâu rồi cô mới có lại. Đi bên An thật dễ chịu và an tâm.
Hiền đi dưới cái bóng của chiếc cặp và Gia An, nói thật cô đang rất vui và cảm giác vô cùng dễ chịu, bên An làm cô yên bình, cảm giác lạ lẫm ngày nào lại trỗi dậy.
An khựng lại rồi vội đuổi theo, An nắm tay cô kéo về phía mình.
Mất đà Hiền hơii chúi về phía An.
Biết mình hơi quá tay nên An vội ôm lấy Hiền, suýt nữa cả hai té nhào xuống hành lang rồi.
Mặt Hiền ụp vào bả vai của An, tại An cao hơn cô mấy cm mà, còn người cô thì đang dựa hẳn vào người của An.
Con người 1m60 này đang rất sát mình, điều này làm tim An đập liên hồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)