CHƯƠNG 29
Hai đứa nhỏ ăn xong, An cùng Hiền đẩy cho chúng hai tô mới, nhưng đứa anh đã chia đôi một tô còn một tô đẩy ngược về phía của An và Hiền. Nó bảo không muốn phí, vì sẽ ăn không hết. Một tô còn lại An cũng làm tương tự, có điều chỉ sợ Hiền sẽ không ăn. Nhưng An lầm rồi Hiền rất vui.
An lại siết chặt tay Hiền hơn một chút.
Cả hai may mắn nên cũng muốn chia sớt điều đó với những người có hoàn cảnh khó khăn. Dù biết bản thân cũng không tài giỏi mà có thể giúp họ mãi được, An có tiền nên An muốn dùng nó vào điều phù hợp. Có thể lương và tiền của Hiền không bằng An nhưng tấm lòng thì không thua. Mà An cũng không muốn so sánh, với An những thứ vật chất bây giờ cũng chỉ là một điểm tựa để người khác nhìn mình, đôi lúc An buồn vì mình chỉ được nhìn nhận và công nhận khi quyền cao chức trọng. Những người như An nếu chỉ là một người công nhân bình thường, một kẻ cố gắng ngày ba bữa thì chắc chẳng ai thèm dòm tới, nói chi họ sẽ mỉm cười vì hạnh phúc của những người như An.
An xoa đầu chúng, rồi ngồi xổm chân, An vuốt má cô bé, sao mà nó ốm yếu thế này.
Không biết An nói gì mà đứa anh lớn lại nhìn Hiền tinh nghịch như vậy, cô kéo kéo áo của An.
Tụi nhỏ nhảy cẩng lên, cảm ơn bà chủ, cảm ơn An và Hiền rối rít.
Hai bóng dáng nhỏ bé kia cũng dần khuất xa.
Bà chủ không thể từ chối, bà cười hiền.
Chợt An đỏ mặt, thì ra bà chủ đã biết thế mà cũng kêu An là cậu, còn khen nữa chứ, đi bên Hiền vừa hạnh phúc mà vừa tự hào làm sao ấy.
Rồi cũng đến lúc phải đi, cả hai chào bà chủ rồi cùng nắm tay nhau đi trên con đường không to mà cũng chẳng nhỏ, nhưng đủ để chứa hai người.
Cũng có lúc trẻ con đấy, nhìn mặt ôi thôi đáng yêu thiệt.
Làm An bật cười.
Trời Sài Gòn dạo này mưa bất chợt thế nhỉ, mà Hiền quên mất đang là mùa mưa mà.
An chỉ cười, rồi kéo Hiền sát vào mình, ôm lấy cô ấy để cô ấy đỡ lạnh.
Hiền hơi kiễng chân cô cũng hôn lại vào má của An, cô biết An bề ngoài bất cần vậy thôi chứ cũng sợ người khác nói này nói nọ lắm. Cũng phải thôi ai mà thích người khác châm chọc mình.
An vội rụt chân về.
Hậm hực An liền kéo Hiền về phía mình rồi hôn lên má cô.
Hiền im bặt, không dám ghẹo An nữa, vì người ta đang nhìn hai người.
An cười khúc khích.
Giận rồi sao, cũng phải ở đây có quá nhiều người, nói đúng hơn thì có An và Hiền cùng một người khác đứng nữa thôi mà An lại dám hôn người ta, nghĩ thôi An đã cười không ngừng, vì cái tính e thẹn của Hiền lại dữ dội như vậy.
Hiền mà biết An dùng từ dữ dội cho e thẹn thì chắc sẽ bắt An đi học cách dùng từ tiếng việt lại đấy.
Lại thế, hôm nay mới thấy cô giáo cũng trẻ con.
Cũng may là An kịp đưa tay mà bắt lấy tay Hiền nếu không cô ấy ngã mất rồi.
Cả hai lại tay trong tay bước đi trên con đường không to cũng không nhỏ, nhưng đủ để chứa hai người.
Kế hoạch đến nơi mà An nói bị vỡ vì cơn mưa kéo dài, cũng như giờ thì cũng không phải lúc, vì cũng đã khuya. Dừng xe cách cửa nhà Hiền chừng 2 mét, An muốn giữ cô ấy bên mình lâu hơn nữa. Cảm giác sắp xa nhau thế này thật là không thoải mái, có gì đó bức rức, An không muốn mở cánh cửa bên phía Hiền chút nào.
Chạm tay vào cánh cửa Hiền biết An đã khóa nó lại, len lén nhìn An cô biết An đang kiềm nén cảm xúc của mình. Tay An bám chặt vào vô lăng xe, mắt nhìn xa xăm, chốc chốc lại có tiếng thở dài, cô có hơn gì. Tay chạm vào cửa thế thôi, lòng cô cũng nặng trĩu, cảm giác xa nhau thế này thật là không dễ chịu. Nhìn An cô đơn cô rất muốn ôm lấy An, rồi làm gì đó để An ấm áp hơn. Và rồi trái tim mách bảo.
Một nụ hôn, môi An có gì đó mềm mại chạm vào. Từ bên kia ghế Hiền đã chồm người thật nhanh và kéo khuôn mặt của An về phía cô ấy, không nói cô ấy chỉ áp môi mình lên môi của An. Một sự đụng chạm, tuy nghĩ là dễ nhưng không hề dễ với một người dễ e thẹn và giữ kẽ như Hiền. An sung sướng, hân hoa vì nụ hôn này. Không để đánh mất cơ hội An kéo Hiền sát mình hơn, ghì chặt lấy đôi eo của cô ấy áp sát vào mình rồi hôn thật nồng nhiệt vào đôi môi đang run rẩy kia, An muốn cô ấy sẽ an tâm khi đắm chìm trong yêu thương, An muốn mang đến hạnh phúc dù chỉ qua nụ hôn cho cô ấy.
Hai đầu lưỡi đã bắt đầu quấn lấy nhau, Hiền câu cổ An thật chặt, cả hai người cứ như áp sát vào nhau, sao mà ngọt ngào, nồng nàn và ấm áp như vậy.
Sau những phút yêu đương nồng cháy, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, và rồi như để tìm lại không khí từ từ hai đôi môi luyến tiếc rời nhau. Có gì đó ngại ngùng, e thẹn, và cả đỏ mặt, Hiền và An đều như thế.
Khẽ chạm tay vuốt tóc Hiền, An mỉm cười là nụ cười tỏa nắng, dù trời có về đêm và cái không khí se lạnh có bao phủ thì nụ cười của An cũng làm Hiền trở nên ấm áp, và nó chỉ dành cho Hiền.
Khuôn mặt này Hiền đã mong được chạm lâu lắm rồi, vuốt hai má của An ánh mắt cô nhìn An đầy yêu thương, cứ như thiêu đốt mọi thứ.
Sao hai cái nhìn lại say đắm như thế, thế này làm sao mà dứt nhau ra, làm sao để cả hai có thể buông tay.
Hiền khẽ cong khóe môi cô lắc đầu.
Điều này làm An nhíu mày.
Có gì đó ngạc nhiên trong đôi mắt đang nhìn người đối diện một cách say đắm, nhưng sau đó thì thay vào sự ngạc nhiên lại tiếp tục là một nụ hôn.
Cả hai lại tiếp tục chìm trong ngọn lửa yêu thương với những nụ hồn nồng cháy.
Đâu đó vang lên những giai điệu nhẹ nhàng thanh toát từ chiếc đèn piano tưởng chừng đơn giản nhưng thổi hồn vào là cả một quá trình.
Một ngày đi làm, bao nhiêu phiền toái đều trở nên vô nghĩa, An vui vẻ mỉm cười chào mọi người, cái cảm giác đang yêu và được yêu phải nói rằng nó rất tuyệt vời. Ngồi vào bàn làm việc An hăng say bên máy tính và những tập hồ sơ.
Bên trong phòng kính kia là một giám đốc Gia An với tinh thần phơi phới, ông Tùng khẽ mỉm cười “cảm ơn cô giáo rất nhiều”. Vững tin ông nghĩ mình có gì đó gọi là an ủi và đủ tự tin để gặp người vợ yêu quý nơi thế giới bên kia rồi. Đó là ông nghĩ thôi, để Gia An biết được chắc nó sẽ giận ông cho xem.
Một tách cà phê chào buổi sáng hằng ngày khi làm việc An đều nhận được từ Oanh, hôm nay không ngoại lệ. Lạ Oanh chỉ cười với An rồi cô ấy ra ngoài, nụ cười có gì dễ chịu và không gay gắt. Nhắc Oanh làm An nhớ cũng mấy ngày rồi mình chưa liên lạc với Lam. Linh nằm viện hình như Lam cũng không xuất hiện. An đã nghĩ không phải ca trực của bạn nên không thấy, nhưng mà hôm Linh xuất viện An có gọi để hỏi thăm lại nhận được rằng “tôi bận”, thế bận gì. Định bụng là hỏi Oanh nhưng thấy cô ấy tập trung công việc nên lại thôi. Hai người này có gì đó rất lạ, An cảm nhận được điều đó.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)