CHƯƠNG 27
Chiếc xe đẩy để đón bệnh nhân lại trực chờ, con người phải vào đây hay sao, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Rồi Linh cũng được cấp cứu, có lẽ cô ấy đã chờ An rất lâu, nếu hôm nay An không đến chắc An sẽ phải ân hận của đời. Hiền cũng đang lo lắng không kém, cô ấy đã đến từ bao giờ, An cũng không biết, thì ra Hiền không hề xa An. Cô ấy vẫn ở trong cuộc sống của An.
Ngoan ngoãn Hiền ngồi xuống cạnh An, người cô đang run lên.
An kéo chiếc áo khoác, khoác cho Hiền, tiếc rằng nó cũng đã ướt.
Hiền bấu víu cô bám chặt vào người An, và rồi cô ôm lấy An, thật chặt. Cô nhớ An, rất nhớ, nhớ đến sắp bật khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt hay nước mưa, vai áo của An đã ướt, tiếng thút thít, là nước mắt, nước mắt của Hiền. An siết chặt vòng tay hơn, cúi xuống hôn lên mái tóc đã ướt nhòe của Hiền – người An yêu, yêu mà sao An không thể nói. An nhớ cô ấy rất nhớ.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, bên ngoài vẫn có hai người đang ôm thật chặt lấy nhau, cứ như đang truyền hơi ấm, đang thỏa nỗi nhớ thương.
10 giờ khuya mưa đã vơi dần, cơn mưa kéo dài thật lâu. Lam cùng Oanh rong rủi trên các nẻo đường, An không có đây Lam là người đưa Oanh về. Cô ấy không từ chối, là điềm báo gì đây. Cả buổi cả hai chỉ cười với những câu chuyện của Trang – cô bé đã 22 nhưng vẫn còn trẻ con. Trang kể rất nhiều thứ, về công việc, tình bạn và cả tình yêu. Có đôi lúc cô ấy cứ như đang xoáy trọng tâm vào Lam và Oanh vậy. Cô ấy còn nói sắp kết hôn, khi ấy cả hai phải khoác tay nhau mà đi dự. Cái dự tính của Trang cũng chính là ước mơ bấy lâu của Lam.
Cuối cùng thì Oanh cũng chịu nói chuyện.
Gật đầu Oanh lùi lại rồi đóng cổng, ánh mắt lại tránh ánh mắt của Lam.
Oanh lắc đầu.
Ngăn cách giữa hai người giờ đây là một cánh cổng, song sắt khá dày nhưng vẫn có khe hở.
Lam có thể nhìn thấy Oanh và Oanh cũng có thể nhìn thấy Lam.
Hai từ ấy phát ra cùng 1 lúc từ hai người, cái ngượng ngùng, đỏ mặt lại len lỏi qua từng khe cửa dưới ánh đèn đường.
Rồi tiếng xe của Lam cũng dần khuất, Oanh vẫn còn đứng đó, cô bận nghĩ, nghĩ về Lam – nghĩ về người luôn bên cạnh, chăm sóc và bảo vệ cô. Cô không còn nghĩ về An nhiều nữa – người vô tình làm tổn thương cô. Là cô mau quên hay là cô đang có quyết định đúng. Có phải cô không chung tình.
Chung tình, đừng như thế khi bản thân không hạnh phúc. Con người đều có quyền có hạnh phúc do đó hãy biết nắm bắt hạnh phúc của chính mình.
Có mùi thuốc sát trùng, Linh vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đang ở bệnh viện. Cô bị ngất chắc vì ngấm nước mưa. Cô vẫn có thể tự ngồi dậy, đằng kia là ai, là hai người, họ đang ôm nhau mà ngủ. Hiền đang gối đầu lên tay của An, chiếc ghế nhỏ như vậy mà vẫn có thể chứa được hai người. Đúng là sự sắp đặt, An nằm nép vào trong và kéo Hiền sát vào người mình, cả hai ôm nhau, ngủ ngon lành, thanh bình và không vướng bận. Linh mỉm cười, nụ cười thật tâm chúc phúc, nhưng cô lo lắng thay cho họ. Ba của Hiền vẫn còn phản ứng tiêu cực vì điều này.
Hiểu ý Tinh nhìn về phía ghế, ánh mắt cũng không còn buồn như trước. Rồi chợt cô cảm thấy ganh tị với An, ngày quen Hiền làm gì được thế này, vậy mà An có thể công khai được ôm Hiền, mà là cô ấy tự nguyện nữa chứ.
Tinh không nói gì, xem ống truyền trên tay Linh, sờ trán cho cô ấy, rọi đèn và nhìn sắc mặt của cô ấy.
Hai con người đằng kia cứ say ngủ, mỉm cười ngay cả trong mơ. Chúc mừng vì những phút giây thế này của họ, cả Linh và Tinh đều nghĩ có lẽ hai người họ biết rằng sóng gió luôn chờ đợi nhưng vẫn mặc. Ngang tàng và rồi sẽ tìm cách vượt qua, đó gọi là dũng cảm hay gọi là thách thức.
Cái lý do chăm sóc Linh ở bệnh viện khi cô ấy không có người thân ở đây cũng là lý do tốt, vì An cũng đã ở nơi đó. Cứ như An không bỏ qua cơ hội nào để được bên cạnh Hiền, và Hiền biết cô cũng đang bất chấp để mà bên An. Dù rằng biết ba sẽ rất giận nhưng mà trái tim của cô nó cứ kêu gào tên An mỗi lúc, hình bóng của An cứ in sâu vào tâm trí, rồi suy nghĩ của cô. Làm sao đây, cô phải làm sao, cái tình yêu mới chớm nở kia.
Ngồi làm việc mà An cứ mong hết giờ, chắc là An lười biếng nhưng không An vẫn làm tốt công việc đấy thôi, vì hôm nay Linh vẫn còn trong viện. Cái cảm giác được ôm người mình yêu dù chỉ để ngủ thật thích, vui, bình yên và lại còn rất hạnh phúc. Hơi ấm cứ như còn đây vậy, xin lỗi Linh trước vì An mong Linh nằm thêm vài bữa nữa.
Hôm nay An đã cười nói vui vẻ nhiều hơn mấy hôm trước, Oanh có thể cảm nhận được cái cảm giác vui vẻ đó là từ đâu. An vui vì được bên cạnh Hiền, ừ thì Oanh cũng sẽ vui vì điều đó. Miễn cưỡng cũng không hạnh phúc, Oanh sẽ tập quên bằng điều tự nhiên nhất đó là khi nhớ cứ nhớ, lúc nào quên tự khắc sẽ quên, không cố nữa. Cái nỗi đau ấy chắc cũng không còn nhiều, vì có khi nó đã chai sạn mất rồi.
9 giờ tối Hiền đã có mặt ở phòng bệnh của Linh, cũng thấy có lỗi khi đem Linh ra làm lý do, nhưng hiện tại cô và An vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay hơn.
An không trả lời chỉ nháy mắt với Linh rồi quay sang Hiền mỉm cười.
Có lẽ Hiền đã biết ý đồ của An.
Tiếng bước chân dần đến gần, giờ này đã khuya ai lại vào thăm Linh, mà cô cũng làm gì có người quen nào khác ngoài Hiền và An.
Tinh cười ngượng lại phía giường của Linh để xem ống truyền dịch, với sờ trán, xem sắc mặt, nói chung là làm gì đó bác sĩ cần làm.
Có chút thắc mắc nhưng Linh không tiện hỏi, giờ này cũng còn khám bệnh sao, đúng như lời An nói, có gì đó kì kì.
Hơi ngại nhưng mà An đã nói đến vậy Tinh nghĩ mình cũng nên đồng ý.
Điều này làm Tinh có chút ngẩn ngơ.
Hiền nhìn hai người họ rồi lắc đầu, cô vô tội mà.
An chỉ phì cười rồi lại nhường những thứ mà Hiền thích ăn trong hộp cơm nóng hổi của mình. An biết Hiền thích ăn cơm ở đây, vì lúc còn đi học mỗi trưa An thường thấy cô ấy ra đây để mua cơm. Mà đúng ở đây ăn ngon thật.
An chỉ cười, nhìn Hiền không muốn rời.
Chút bối rối, ngượng ngùng Hiền cắm cúi ăn.
Tinh và Linh nhìn nhau rồi mỉm cười, hai người này thật khiến người khác ganh tị, chỉ qua mỗi ánh mắt mà yêu thương có thể thể hiện rõ như vậy.
Nhưng có buổi tiệc nào không tàn, rồi Linh cũng phải xuất viện, những ngày vui vẻ bên nhau dù là ngắn ngủi nhưng lại để trong lòng mỗi người những kĩ niệm, những niềm vui, và họ đã chạm tay đến hạnh phúc, có điều hạnh phúc này phải chăng quá ngắn ngủi.
Ngày Linh xuất viện cả Hiền và An đều bận nên hẹn trưa họ sẽ tới, để Linh ở lại cho Tinh kiểm tra kỹ hơn rồi hãy về. Thật ra thì lòng của Hiền và An đang dậy sóng.
Nữa muốn bỏ tất cả đến được gặp nhau sớm hơn, nữa thì muốn tránh mặt nhau, vì sợ, sợ hai người không đủ dũng cảm mà buông tay.
An đã có ý định của mình, An quyết không buông trừ khi điều đó làm Hiền khó xử, mà thật hình như Hiền đang khó xử. Thế câu hỏi dành cho An, phải làm sao để bên cô ấy mà cô ấy vẫn có thể vui vẻ với gia đình. Nhìn Hiền rầu lo về chuyện tình cảm của cả hai, An không đành lòng. Một cô giáo Hiền luôn cười tươi với tụi nhóc học trò bây giờ chẳng là cô nữa, cô vẫn cười nhưng chất chứa nỗi niềm. Nụ cười mà Hiền dành cho An vẫn ấm áp, yêu thương, nhưng giờ đây nó có gì đó âu lo. Tim An chợt thắt khi nghe tiếng thở dài của cô ấy. Tình yêu này chỉ mới chớm nở, chẳng lẽ chỉ nên đến đây thôi, không, An không thể.
Không thể, Hiền cũng vậy, An có biết dù An luôn tươi cười, luôn làm Hiền vui nhưng cô vẫn cảm nhận được điều gì đó tâm sự ở An. Ánh mắt An nhìn Hiền vẫn yêu thương nhưng nó cũng vương điều gì đó. Hiền chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nhưng thật vui vẻ của An. Giờ có lẽ An đã cười nhiều hơn, hoặc đã trở về con người trước kia nhưng cô vẫn mong đó là những nụ cười thật tâm của An, chứ không phải cười để cô đỡ lo.
Chỉ ở nụ cười, ánh mắt mà cả hai đã phải lo lắng, vậy nếu nói đến trái tim thì sao. Lại lo cho đối phương, lo mọi thứ nhưng chắc cũng chỉ hai người hiểu. Tình yêu buồn vui hay hạnh phúc cũng chỉ là người trong cuộc cảm nhận được. Và có đau cũng chỉ có những người yêu nhau cảm nhận được, có ai cảm nhận được nỗi đau của họ hay không. Câu trả lời là không, ba mẹ sẽ đau khi nhìn con mình đau khổ nhưng đó là cái đau gì, là cái đau tình thân. Còn những người yêu nhau, đau khi nhìn người mình yêu đau khổ, đó mới là cái đau tình yêu. Sống trên đời đã phàm là người thì hỉ, nộ, ái, ố đều phải trải qua. Cười rồi khóc điều đó nó luôn song hành, thật ra thì ông trời cũng không quá bất công cũng chỉ là con người tự mình làm khổ nhau. Miệng nói là yêu thương nhưng lòng thì ngược lại, hoặc miệng thì nói thôi nhưng lòng thì muốn nhiều hơn thế. Đó là mâu thuẫn. Vậy câu chỉ muốn tốt cho con, chỉ muốn tốt cho em, chỉ muốn tốt cho anh, chỉ muốn tốt cho mày, … là gì, nó có ý nghĩa không, khi mà việc làm chả chứng minh được điều đó. Hãy thẳng thừng đừng âm thầm rồi sẽ có những sai lầm đáng tiếc, hãy nói khi còn cơ hội, hãy yêu khi trái tim còn đập, và hãy sống khi mình còn cơ thể này. Đừng buông bỏ khi biết khả năng vẫn còn. Thật ra thì chỉ có con người mới hiểu mình muốn gì, chẳng qua họ dối lòng rồi nói rằng “chính mình còn không hiểu nỗi mình nữa”.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)