CHƯƠNG 19
Có gì đó tràn về, Lam đã chịu quay lại, thoạt đầu nghe đúng là có gì đó hơi vô lý, hơi nhảm và trẻ con nhưng hình như Lam đã gặp cô bé đó. Nếu Lam nhớ không lầm thì năm đó mình học 12, Lam còn nhớ rõ khi ấy bạn thân của Lam là An suy sụp về mọi thứ, khó khăn lắm nó mới cố gắng đậu tốt nghiệp, nhưng nó đã bị trượt đại học, rồi nó mắc chứng bệnh trầm cảm nặng, đi rất nhiều bác sĩ tâm lý nhưng vẫn vô hiệu. Ngày hôm ấy là ngày thi thể dục của tất cả các khối lớp, hôm đó Lam đã đi tìm An khắp trường vì bác Tùng gọi nhờ Lam khi không thấy An ở nhà, gọi điện không bắt máy.
Nhưng đổi lại chỉ là những giọng cười đầy tính chế giễu.
Cái tên đó lấy tay đặt lên đầu cô bé rồi kéo lên ngang với vầng trán của mình.
Cô bé tức đến mắt đỏ hoe, tại sao cô đã cố gắng vậy mà vẫn bị xem thường, dù gì cô cũng đã vượt qua kì thi này mà.
Lại là những lời cười nhạo.
Khi ấy cô bé đã nhìn về hướng mấy người bạn ngày nào cũng đi với mình nhưng đổi lại là ánh nhìn xa lạ. Cô không cần gì hết chỉ cần 1 lời an ủi mà thôi. Vậy mà cũng không có, chắc là hết năm nay thôi họ cũng không muốn nhìn mặt cô nữa.
Mọi người ào ra chạy về, có vài đứa vẫn còn đang chơi chúng cất banh bằng cách ném về phía nhà thi đấu cũng không thèm nhìn một đứ nhỏ bé như cô.
Rồi chúng tiếp tục chạy đế trú mưa.
Cô đã ngã khụy khi ấy, cô khóc nước mắt và nước mưa hòa lẫn cùng nhau, cô buồn, cô giận, cô ghét chính cơ thể của mình. Khi ấy cô đã ngu ngốc, giờ nghĩ lại mới thấy mình thật khờ, cô đã dùng đá đập mạnh vào chân đến nổi cái đau ở chân không còn lấn áp được bằng tiếng thét vì nhục nhã, vì đau đớn trong lòng.
Cô khóc rấm rứt, không thèm nhìn người ta.
Cô gái ngước nhìn người đó, ánh mắt vẫn còn rưng rưng, người đó vừa khen cô giỏi.
Bỗng người đó cười lớn.
Cô còn tưởng người ta chọc quê mình nên xô thật mạnh.
Và rồi người đó té ngã nhưng không trách cô.
Cô gái ngơ ngẩn nhìn người cũng đang ướt như mình, ánh mắt người đó nhìn cô rất ấm áp, cả nụ cười nữa, có lẽ cô sẽ nhớ mãi ngày hôm ấy.”
Lam bật cười khi nhớ về ngày đó, khi ấy Lam còn cõng cô bé này.
Lam thôi không cười mà nhìn Trang vẫn cái nhìn ấm áp như ngày nào.
Trang đỏ mặt trước lời khen của Lam.
Rồi chợt Lam thở dài.
Trang phì cười. Từ sau cái hôm Lam nặng nhọc cõng cô đi đón taxi đến bệnh viện, gọi ba của cô vào xong là Lam mất tích, chỉ để lại cái bảng tên vô tình bung chỉ mà còn dính trên áo của cô mà thôi, nếu không có cái bảng tên đó thì cô nghĩ mình không tìm ra Lam đâu. Rồi từ hôm đó cô chăm tập thể thao, nghe lời Lam cô tập bơi, mang giày thể thao độn gót, uống sữa, rồi tự tin, cô không hành hạ cơ thể mình nữa mà yêu quý nó hơn. Vì cô biết mạng sống rất quý giá, bác sĩ nói nếu Lam không đưa cô đến kịp thì có lẽ cô sẽ không đi lại được. Rồi cô lao vào học, vì nhà cô có điều kiện và cô cần cố gắng để sau này về giúp ba, cô cũng bắt đầu tìm hiểu về Lam, biết Lam quen thân với An – con đối tác của ba. Cô quyết tâm phải có ngày gặp lại Lam. Thế là thành hiện thực, có điều thời gian lâu quá nên Lam cũng quên mất cô.
20/11 ngày tôn vinh những nhà giáo Việt Nam, ở trường cũng đông vui hơn. Như đã hứa An sẽ đại diện Lê Gia để đến tham dự, và hôm nay ba của An cũng phải đi Nhật nên An thế nào cũng phải đi. Ba nói đúng An đã phá lệ.
Hôm nay tụi nhỏ 12A1 sẽ có vài tiết mục phục vụ, An còn bận bịu với bài phát biểu của mình, rồi phần tổ chức nữa.
Đứng một bên nhìn An làm việc mà Hiền thấy tự hào, An giỏi thật có thể quản lý nhiều như vậy, lại rất oai nữa, cô lại cười, chỉ là không biết An có nhìn thấy hay không.
Sao lại không vì ánh nhìn của An vẫn chăm chú vào Hiền, cứ như không rời được.
Rồi Nam chạy về lớp, tụi nó bận chuẩn bị quà cho cô.
Còn Hiền cô phải hát cùng thầy Đoàn nên cũng phải chuẩn bị, thầy hơi lằng nhằng vì cứ nói mãi, cô thì chỉ thích nói là làm.
Đến lúc tụi nhỏ ổn định chỗ ngồi thầy hiệu trưởng lại tiếp tục, và tụi nhỏ lại ngao ngán, đến khi thầy giới thiệu Gia An thì thôi tụi nó vỗ tay liên tục.
Gia An bắt đầu bằng một nụ cười nhưng nụ cười ấy hướng chính là 12A1, là dành cho cô giáo đang khoanh tay dưới kia.
Nghe từng lời nói của An mà Hiền cảm thấy vui lắm, cứ như những gì An làm, những gì An nói đối với cô điều ý nghĩa vậy.
Sau phần phát biểu là những màn văn nghệ, An không ngồi hàng ghế đại biểu mà chạy xuống chỗ của Hiền và 12A1, ở trên có Jack rồi.
An trề môi rồi lấy nón đội cho cô.
Hiền cười cười đưa tay chỉnh lại nón mà An vừa đội lên giúp mình.
An lại tiếp tục làm nhiệm vụ cao cả đứng bên cạnh Hiền, che nắng và sát hơn để cô có thể dựa vào.
Có một người tim quặng thắt nhìn cả hai, người đó chỉ có thể chôn chặt vào lúc này. Nụ cười của An giờ đây chỉ dành cho mỗi mình Hiền, thế làm sao còn chỗ đứng cho cô, có khi gặp cô An lại càng nổi giận và sẽ không cười nữa mà thay vào đó là sự căm phẫn.
Hiền bất ngờ nhìn An.
An bối rối, chẳng lẽ giờ nói vì An không thích thấy Hiền và thầy Đoàn bên nhau.
An đành tránh sang một bên, cũng đi phía sau.
Cả sân trường lại vỗ tay liên hồi.
Và bắt đầu hát, An ngẩn ngơ, Hiền hát hay thật, tất nhiên là hay hơn An rồi. Có điều thầy Đoàn đó lợi dụng quá đi, ai cho đâu mà nắm tay chứ.
Điều này Hiền cũng khá bất ngờ, cô với thầy Đoàn đâu có thân lắm đâu, cô rụt tay về một cách nhẹ nhàng.
Và thầy cũng đành vậy.
Hết tiết mục của Hiền là đến An.
Ngọc cũng khá bất ngờ nhưng có cô đỡ lo hơn, dù gì cũng chưa tập qua với An.
Hiền đành ra ngoài cùng An, và lại là tiếng hò hét của tụi nhỏ.
Từng giai điệu lại bắt đầu vang lên, và sau đó là từng giọng ca, và rồi họ hòa vào nhau. Say sưa, nhiệt huyết, tình cảm.
Kết thúc bản nhạc ý nghĩa ấy An bước ra và nắm tay Hiền cùng chào mọi người.
Phía sau thầy Đoàn vô cùng tức giận vì khi nảy mình thì Hiền rụt tay ngay còn An thì lại để yên như vậy.
Gia An mặc kệ ai mời gì đó vì kêu Jack theo ý đồ là đấy mà, An nắm tay Hiền chạy về lớp. Những hành động đó đều đã vào mắt của cô gái kia, cô gái đang ôm chặt tim mình vì đau, đau cho mối lương duyên này đã sớm kết thúc.
Cả bọn lại cười vui vẻ, An cũng thế, An vui vì mình được đứng ở đây. Nhưng rồi nụ cười ấy chợt dứt, An lặng đi giây lát, có gì đó làm An đau, đau đầu rồi đau ở lồng ngực trái, có chuyện gì đó khiến An muốn ngã khụy. An nắm chặt lấy tay mình trong căm phẫn, trong đau khổ, mắt đã lưng tròng.
Hiền quay sang và tìm tay An để đi tiếp nhưng bàn tay ấy rất cứng, và đã được nắm chặt lại, cô nhìn xuống, tay của An nỗi cả gân. Còn khuôn mặt thì rất giận, đỏ ngây.
An dặn lòng phải bình tĩnh, không sao cả, đã 6 năm rồi.
Hiền nhìn về phía Gia An đang nhìn, là Linh bạn của cô kia mà, hai người này có chuyện gì.
Linh tiến thật chậm về phía trước, An vẫn đứng đó, bóng dáng thân thương ngày nào. Cô vẫn còn rất nhớ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)