CHƯƠNG 7
Vào phòng Hiền đã nhận được tin nhắn.
“lát nữa đến đón em, chúng ta tới nơi này, đảm bảo em sẽ được thư giản”.
Không biểu cảm Hiền chỉ trả lời là đồng ý rồi lấy đồ đi tắm, để xem cô có được thư giản hay là không.
Không biết Hiền có được thư giản hay không nhưng An thì sắp phát thét vì mấy đưa nhóc này.
Có biết là An đã đắn đo lắm mới dẫn tụi nó đến đây hay không.
Vậy là tụi nó đành cố gắng, hát thì được nhưng hòa vào đàn thì còn kì quá.
Lam trợn mắt nhìn thằng nhóc này, nó kêu An bằng anh mà An không quạo, có lẽ tụi nhóc này đã lấy lại được phần cảm cảm giác của tên bạn yêu quý.
Tụi nhỏ nhìn nhau, ở đây có 1 đứa hát là nữ, cặp hát đôi là 1 nam, 1 nữ.
Cũng phải ha .
An và Lam nhìn nhau như đang bàn tính.
Lam vuốt vuốt tóc.
Thì ra là vậy.
Sau đó họ lại tiếp tục tập với nhau, chưa bao giờ An đánh mà mỏi tay thế này, đánh riết lát An thành vô cảm luôn. Giờ chỉ còn 1 đơn hát với mình nên Gia An sẽ tập trung và cố gắng thổi hồn vào. An sợ cái bệnh lạ vô cảm của mình bộc phát.
Để tránh bị lộ thân phận của An, khiến An khó xử Lam lấy danh nghĩa là cựu học sinh, mà cũng đúng là cựu thật mà. Tiếc là hôm đó Oanh đi công tác nên không tham gia được, nếu không cũng mời cô ấy giúp vui một bài hát.
Nghe xong kế hoạch mà cô Hiền tròn mắt nhìn học trò, không ngờ Gia An lại bày vẽ và biết cách sắp xếp như vậy, càng lúc cô càng nghi ngờ về xuất thân của Gia An.
Đúng như Gia An đã nghĩ, vào tuần tụi nhỏ chỉ cắm vào học, may là tìm được người nhảy, chỉ thương là An lại phải vào cuộc. Vì lớp có 35 người mà phải chia đều tất cả, có cả hội thao, thi xong hội thao tụi nó té ngửa chứ hát hò gì nữa. An là thua mảng hát rồi đó, thế là tụi nó kéo An vào đội nhảy, bị đăng báo chắc vui lắm. Hôm đó có ba nữa chứ, dù gì ông cũng là một nhà tài trợ của trường.
Nhưng mà hình như chưa xuông sẻ như vậy được.
Còn ngày mai nữa thôi là khai giảng rồi, chiều nay nghe đâu tụi nhỏ còn phải học thêm, An đã căn dặn là phải nghĩ ngơi sớm. Lần này kéo nhau ra thi hết, Yến hùng hồn nói nếu lớp đoạt giải cao thì con bé sẽ mời cả lớp ăn chè, vì mẹ Yến nấu chè rất ngon. Nghe đến ăn mắt tụi nó sáng rỡ, nhà của Nam thì tài trợ cho hát karaoke miễn phí, vì nhà Nam có hẳn 1 tiệm với hơn 10 phòng. Còn vài bạn khác nữa, người góp công người góp sức, rồi góp tiền, rồi tài trợ. Có lẽ vui nhất của tụi nó là việc cô Hiền sẽ tổ chức một buổi dã ngoại và còn hứa hôm đó hát cho tụi nó nghe. Tụi nhỏ này học riết nên rất thích chơi. Gia An đã cống hiến hết cho tụi nó rồi còn gì, từ trang phục đến dụng cụ, người tập nhảy, tập hát, trời An bận còn hơn chuẩn bị kí hợp đồng nữa.
Đứng trước cửa nhà của Hoa, Hiền có chút lúng túng, định gọi nhưng lại thôi. Mấy hôm nay thấy mặt của Hoa đã đỡ sưng nhưng con bé có vẻ rất mệt. Cô cần nói chuyện với người nhà của con bé.
Nhà của Hoa rất bình thường.
Thái độ của người mẹ có vẻ hấp tấp.
Có thể thấy ánh mắt của người mẹ hằn lên tia hi vọng và cả sự tự hào.
Mẹ của Hoa nhìn Hiền, rồi bà cụp ánh mắt.
Hiền vẫn chưa biết gì, khi đứng lên thì từ đâu một cái ghế di chuyển thẳng đến cô.
Hiền ôm bụng mình vì chiếc ghế bay thẳng vào đó.
Hiền muốn đi lắm nhưng cô không còn sức để đứng lên.
Hiền rất muốn giúp chị ấy nhưng bản thân thì lo không xong.
Hiền vội đi về phía đứa bé để kéo nó sang một bên.
Chiếc chổi bay vun vút khi Hiền vừa ngẩng đầu lên.
Hiền vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cô cứ nghĩ mình sẽ nằm lăn ra, vì cây chổi đến quá gần mà cô thì không thể tránh được. Thế mà đã có người cứu cô, trong tích tắc, cô cảm thấy an lòng, bình tâm và có gì đó lạ nữa. Nhưng nhìn sang mẹ của Hoa thì cô không thể suy nghĩ thêm.
Gã đàn ông bị siết chặt muốn không thở được, hắn bị tấn vào góc nhà.
Gia An vẫn còn tấn hắn ta mạnh vào góc nhà, người của An đã bị Hiền giữ chặt. Và An lại yếu lòng thêm lần nữa, những lúc bốc đồng, không kiềm chế được lại là Hiền đã đưa An về.
An không thể buông tay khỏi người Hiền, đỡ cô ấy lại ghế ngồi An phải ngồi cạnh.
Hiền đã cố gắng để không phải dựa vào người An nhưng mà sao cô đau thế này.
“Dượng”, Hiền và An cùng nhìn nhau.
Hoa lắc đầu rồi cô bé ngồi sụp xuống nền nhà.
Một gia đình thế thì làm sao gọi là hạnh phúc, có đầy đủ một người đàn ông, một người đàn bà, chỉ tiếc rằng người đàn ông kia không thương con của vợ. Cha dượng con vợ, mấy ai thương ai, đời là thế.
Trăng đêm nay sáng tỏ, cứ như soi rọi lòng người. Nhưng sao nó không soi rọi được chữ tình. Nếu soi rọi được tại sao không rọi lòng Lam cho Oanh xem.
Lam nhìn theo, mà lòng thì đau. Oanh vẫn lặng lẽ chờ An giống như Lam lặng lẽ chờ Oanh vậy. Sao phải là vòng quay như vậy, thế điểm nào để dừng lại và rẽ hướng bây giờ.
Có vẻ tình đơn phương cũng thịnh hành nhỉ.
Ngồi cùng nhau không biết đã mấy tiếng đồng hồ thế mà cả hai chưa nói quá 5 câu. Dừng xe trước nhà của Hiền, An hơi nhìn vào, có lẽ An đã nhớ đường, nhà cô ấy ở đường này cũng dễ tìm.
Lại nữa rồi thế nào hai người cũng sẽ vô lý mà tranh cãi.
Nhưng An vẫn còn đứng đó, vì bận nhìn cái cô nàng giáo viên kia lon ton vào trong.
Ngạc nhiên Hiền quay lại nhìn thì bắt gặp ba con người đang nhìn chăm chăm ra cửa giống cô, người thì hỏi một câu.
Còn 3 người đó thì nhìn nhau rồi phì cười.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)