Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

66 0 0 0

Kiến trúc chưa bao giờ là điều khiến Elizabeth để ý hay quan tâm. Đơn giản là nàng không nghĩ nhiều về nó. Và rồi thì lúc này đây, sự nhiệt huyết và dáng vẻ đầy sức sống của Summer khi nói về những nẻo đường và góc phố ở Los Angeles khiến cho Elizabeth cảm tưởng như mình cũng bị cuốn vào trong ấy và mọi thứ đều có hồn. Summer cho nàng thấy đủ những trường phái kiến trúc tạo nên thành phố này, từ kiến trúc kiểu Googie cho tới Art Deco, từ Mission Revival cho tới phong cách Programmatic.

“Chúa ơi, nơi này khiến tôi nhớ đến một tập Simpsons nào đó.." Elizabeth nhận xét khi ngước mắt nhìn lên chiếc bánh donut khổng lồ của cửa tiệm Randy's Donut trứ danh, nằm trên đại lộ West Manchester.

“Phải không?” Summer cười, đưa máy lên và chụp thêm vài tấm. “Nơi này xuất hiện trong kha khá tác phẩm nổi tiếng, Mars Attacks chẳng hạn.”

“Và em thích nơi này?”

Summer hạ máy ảnh xuống. “Cũng không hẳn. Nhưng không thể phủ nhận được đây là một điểm đến nổi bật. Nổi bật và khoa trương, đó là lí do vì sao nó gắn liền với Los Angeles và Hollywood.”

“Tôi nghĩ em nói đúng!" Elizabeth lấy điện thoại ra và chụp một tấm.

“Này này, em nhìn thấy chị vừa làm gì rồi đấy nhé. Rõ ràng chị cũng thích kiến trúc kiểu này!"

“Rõ ràng không thể nào có chuyện ấy. Tôi chụp lại làm bằng chứng cho Brian, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ tin rằng tôi đã đặt chân tới một nơi như thế này.” Elizabeth thả điện thoại vào túi, nhận ra mình vẫn đang mỉm cười và dường như nụ cười chưa khi nào biến mất. Nàng cũng không rõ lần cuối cùng bản thân mình như thế này là khi nào. “Vậy là xong một điểm nữa. Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Hỏi hay lắm, bởi vì tiếp theo chúng ta sẽ tới một nơi rất hay ho. Vả lại thì em đã quyết định rồi, em sẽ biến chị thành một người thành thật.”

“Phải là biến ai đó thành kẻ dối trá chứ nhỉ?"

“Trong trường hợp này thì là ngược lại.”

Khoảng hơn nửa giờ đồng hồ sau đó, chiếc Volkswagen xanh dừng lại bên đường, một con đường giữa khu Angelino Heights.

“Chúng ta đang ở đâu thế này?”

Elizabeth hỏi khi đưa mắt nhìn xung quanh mình, thấy quanh mình là những ngôi nhà hai tầng cổ kính theo phong cách kiến trúc thời Victoria, xưa cũ và phủ trên mình bầu không khí rùng rợn.

“Bên kia, 1345, đại lộ Carroll." Summer chỉ về phía kia, nơi ấy có căn nhà hai tầng với bậc thang cao, nổi bật hơn cả. “Đó chính là địa điểm quay của Thriller. Nhớ lần ấy chúng ta đã nói với Jean-Clade không? Rằng chị có một tình yêu bất diệt dành cho căn nhà đó?"

“Còn nhớ. Và tôi vẫn còn nhớ người nói là em, không phải chúng ta." Elizabeth tới gần, ngắm nhìn căn nhà cho người ta cảm giác lạnh gáy. “Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ông ấy nhìn tôi với ánh mắt kì dị như vậy."

“Em công nhận, lúc ấy em xuống tay có chút độc ác.” Summer nghiêm túc nhận lỗi. “Được rồi, em vẫn muốn chụp thêm vài tấm trước khi đồng hồ điểm ba giờ. Đoàn xe sẽ tới đây vào lúc ba giờ chiều.”

“Đoàn xe?”

“Đoàn xe chở theo một đoàn người. Khách du lịch, kiểu vậy, hay những người có hứng thú với kiến trúc Los Angeles, họ chắc chắn sẽ tới đây. Căn nhà này là một trong những điểm đến nổi tiếng nhất thành phố. Cũng may may mắn, không có ai sống trong căn nhà đó cả. Phải rồi, em cần chị tới đứng trước cửa nhà.” Summer chỉ đạo vị trí. “Nhập vai Trưởng khoa Iris Hunt, nhập vai một cách nghiêm túc giúp em, xin cảm ơn.”

“Em muốn tôi vào ảnh?”

“Đúng rồi!” Summer gật đầu. “Cứ nghe lời em nói đi.”

Elizabeth đảo mắt, đi lên bậc thềm và đứng vào vị trí mà Summer chỉ định, nhìn người kia đưa máy ảnh lên, căn chỉnh và tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.

“Sẵn sàng rồi chứ? Chụp này...”

“Cái gì, khoan đã, vậy là cười hay không cười? Tôi không cần phải cười?"

“Chỉ dân nghiệp dư mới cười khi chụp ảnh!” Summer trêu đùa, cảm thấy thực sự hài hước. “Nhưng cứ cười đi, nếu như chị muốn cười trước ống kính của em.”

Lời ấy khiến Elizabeth thực sự bật cười, và tiếng nháy của máy ảnh cũng vang lên cùng lúc. Sau đó nàng vào trạng thái của Iris Hunt, chụp thêm một tấm nữa với thứ biểu cảm quen thuộc của Trưởng khoa.

“Xong rồi!” Summer bật ngón cái khi hạ máy ảnh xuống.

“Nói cho tôi biết em đang có âm mưu gì?" Elizabeth vừa hỏi vừa đi về phía Summer.

“Một tấm cho Jean-Claude, bằng chứng chứng minh những lời em nói ngày trước đều là thật. Một tấm cho em.” Summer vừa đóng ống kính vừa nói. “Còn tấm nào cho Jean-Claude và tấm nào em giữ, câu hỏi này để chị tự đoán.” Nụ cười lúc này tự tin đến mức có chút xảo quyệt.

Câu hỏi lúc này Elizabeth đang tự hỏi mình, thực ra lại là – lời này của Summer có phải thực sự mang trong ấy cả ý tứ tán tỉnh hay không. Và sau đó nàng cảm thấy câu trả lời là gì cũng không mấy quan trọng, kết luận cuối cùng chính là nàng thích dáng vẻ này của Summer. Nếu có xảo quyệt thì cũng là xảo quyệt một cách đầy hấp dẫn.

“Vậy tối nay? Tối nay sẽ là một bữa tối theo phong cách retro, như thế ổn chứ?”

“Bữa tối cũng cần phải có phong cách nữa ư?"

“Thực ra là hơn cả một loại phong cách, có lẽ nên nói... giống như chúng ta sẽ quay ngược thời gian và trở về những năm 50. Câu hỏi là chị có đủ bản lĩnh theo em không?” Ánh mắt kia lấp lánh hy vọng.

“Đương nhiên đủ." Elizabeth chưa từng dùng một bữa tối kiểu Mỹ - chưa từng, một lần nào, trong cuộc đời nàng. Sau bảy năm sống trên đất Mỹ, nàng đã qua hẳn cái thời muốn khám phá những điều mới mẻ quanh mình. “Vậy bữa tối này sẽ như thế nào?”

“Sẽ rất... mộng mơ! Summer cười. “Một bữa tối về những giấc mơ, chính xác hơn là những giấc mơ kiểu Mỹ trong quá khứ. Những ngày xưa cũ, khi mà ai cũng vui vẻ. Và yên tâm đi, bữa tối kiểu Mỹ nhưng ở đó cũng không thiếu salads, điểm cộng là không khí chỗ ấy cũng rất tuyệt!”

Vậy là sau đó, Elizabeth hoàn toàn thả lỏng tâm tình khi ngồi bên Summer, và trong khi người kia đang cầm lái, nàng yên lòng làm nhiệm vụ duy nhất của mình – ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường. Elizabeth, thực lòng mà nói, vẫn còn rất xa lạ với Los Angeles. Và nàng thú nhận đây là lỗi của chính mình. Ngay cả khi không có lịch trình và không vướng bận công việc, Elizabeth cũng hiếm khi ra khỏi nhà, đơn giản là vì nàng không có hứng thú. Cũng giống như việc nàng đưa ra phán đoán về Summer, nàng cũng đã có nhiều định kiến về nơi này. Los Angeles, hào nhoáng nhưng giả tạo, lộng lẫy nhưng nhàm chán. Sau hôm nay thì mọi điều đã khác. Một lần nữa, Summer dùng hành động để chứng minh cho nàng thấy, nàng đã sai.

Elizabeth cố gắng tìm ra điều gì đó ở Summer. Nhất định có điều gì đó, phải là một điều đặc biệt, khiến người này có thứ khả năng lật lại mọi phán đoán của nàng, thử thách những quyết định của nàng, và thậm chí, chứng minh nàng đã sai. Chắc chắn sẽ là một thứ cảm giác kì dị và lạ lùng khi mùa này của Hope kết thúc, hợp đồng của nàng hết hiệu lực, và nàng sẽ không còn nhìn thấy Summer nữa.

Elizabeth nghĩ đến việc Summer sẽ ở một nơi nào đó khác thay vì việc ở bên mình, và mình có thể sẽ không nhìn thấy Summer lần nào nữa trừ những bữa tiệc mỗi cuối tuần, nếu có thể – và suy nghĩ này đột nhiên trở thành thứ tồi tệ nhất mà nàng có thể nghĩ tới. Một viễn cảnh, nàng nhận ra, khiến cho nàng bức bối.

Có vẻ như hơn nửa ngày vừa rồi, ở bên người trẻ tuổi này, cùng làm những điều mà người ấy yêu, cùng khám phá thành phố người ấy thuộc về, khiến cho nàng không còn tỉnh táo. Khiến cho nàng chợt tự hỏi mình mấy câu.

Sẽ ra sao nếu có thể cứ như thế này thêm một tuần nữa? Một tháng? Một năm? Dài lâu hơn nữa?

Cuộc sống sẽ có bao nhiêu niềm vui và sẽ có thể thú vị đến nhường nào?

________

“Rồi.” Summer nói sau khi ngồi xuống. “Vậy là, em biết nơi này có chút quá phô trương, nhưng tin em đi, chất lượng đồ ăn ở đây thực sự cũng khá lắm. Em ăn ở đây nhiều rồi.” Cô mở tập Menu. "Salads, chắc chắn phải gọi..."

“Burger!” Elizabeth không kìm được nụ cười khi nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của người đối diện khi nàng nói chữ ấy. “Hôm nay tôi muốn thử một chiếc burger kiểu Mỹ chính gốc.”

“Thật sự? Chị chắc đấy chứ?”

“Chắc.”

“Vậy đương nhiên là tuyệt vời.” Summer rạng rỡ. “Em cực lực đề cử Blastoff Burger. Rất đáng thử.”

“Tôi có sai sót gì không khi cảm thấy thực ra em gọi salads chỉ để che giấu sự thật mình thích burger?" Elizabeth hỏi, vẻ nửa trêu chọc nửa mỉa mai, ánh mắt lấp lánh. “Và tôi tin rằng không nhiều người nhìn ra được sự thật ấy."

“Nhưng em cũng rất chăm chỉ tập luyện, tin em đi. Nếu không chẳng mấy chốc tình yêu bí mật của em dành cho burger sẽ bị cả thế giới này vạch trần.”

Elizabeth mỉm cười.

Hai chiếc burger được đưa lên sau đó khoảng hai mươi phút, và mặc cho việc vừa thổ lộ tình yêu với burger, lúc này việc mà Summer có thể làm – không phải là ăn, mà là nhìn Elizabeth thưởng thức phần của nàng. Summer tin rằng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một ai đó ăn burger một cách duyên dáng và thanh lịch đến vậy.

“Em định không ăn thật đấy à?" Elizabeth hỏi sau một hồi. “Khá ngon, em nói đúng.”

“À, ừ... Ăn chứ.” Summer cũng không biết người đối diện có phát hiện ra vì sao mình lúng túng hay không, nhưng có vẻ là không, khi người ấy vẫn đang thưởng thức chiếc burger của mình một cách từ tốn.

Và họ nói chuyện. Nói về tất cả mọi điều, nói về bất cứ điều gì. Summer ngạc nhiên trước câu chuyện ngành đầu tiên mà Elizabeth theo học không phải Nghệ thuật.

“Luật.” Elizabeth nói khi với lấy cốc nước. “Tôi biết em đang nghĩ gì. Đến bản thân tôi cũng không tưởng tượng ra được cảnh ấy kia mà!”

“Nhưng vì sao lại như vậy? Là nguyện vọng của ba mẹ chị?”

“À không, là quyết định của tôi. Ngày ấy tôi nghĩ luật sẽ hợp với mình. Tôi có khả năng ngôn ngữ, thích phân tích và suy nghĩ, tôi cũng biết cách tìm ra luận điểm mấu chốt trong các cuộc tranh luận. Và cả suy nghĩ mình sẽ đứng về bên đúng và bảo vệ lẽ phải, kiểu vậy!” Nàng kể, ngữ điệu thong dong. “Brian. Tôi và cậu ấy gặp nhau trong giờ ăn trưa một ngày nào đó, sau ấy ít lâu cậu ấy giới thiệu tôi tới lớp diễn xuất. Khoảng khắc đặt chân vào cánh cửa của rạp Footlights, tôi chỉ cảm thấy như mình đã về nhà!" Và rồi nàng lắc đầu. “Cha mẹ tôi đã rất sốc, chắc phải tớ một năm.”

“Không muốn con gái mình trở thành diễn viên?"

“Không hẳn, nhưng khi ấy họ nghĩ việc đứng trên sân khấu với tư cách là một nghệ sĩ... là một việc không mấy dễ dàng. Thì đúng là vậy. Cả hai người đều tin vào suy nghĩ ấy. Nói thêm cho em biết, cha tôi là một người đàn ông cực kì hướng nội."

"Ba mẹ chị đã gặp nhau như thế nào?"

“Họ gặp nhau ở một vở kịch. Mẹ ngồi cạnh cha tôi, ngay bên ông ấy, trong hàng ghế khán giả. Mẹ tôi thi thoảng sẽ đưa ra nhận xét về diễn viên và những điều diễn ra trên sân khấu, thì thầm, kiểu vậy, sau đó ông ấy đáp lại. Vậy là hai người cứ thế đến khi vở kịch kết thúc. Màn hạ và đèn sáng, họ nhìn nhau, ông nói, ‘Ôi, tôi đã xem nhiều vở còn tệ hơn thế này!' Vậy đấy, đó là cách câu chuyện bắt đầu.”

“Lãng mạn thật sự."

“Phải! Elizabeth đồng ý, ánh mắt nàng như đang chứa nét cười. “Vậy em thì sao? Sinh ra để trở thành diễn viên?”

“Mọi người vẫn luôn cho rằng vợ chồng nhà Hayes là những phụ huynh tồi vì đã ép em theo ngành này và dấn thân ở nơi đây từ khi còn quá trẻ. Nhưng không phải đâu, sự thật không phải như thế. Ba mẹ em còn chẳng thèm quan tâm đến việc con gái họ sẽ chọn trở thành ai. Năm mười một tuổi em tình cờ gặp một đạo diễn này – cũng không tình cờ lắm, bà ấy tới một bữa tiệc gia đình của ba mẹ em – lúc đó đang tuyển diễn viên cho một vai nhí. Và bà ấy cảm thấy em phù hợp. Em tới thử vai và được nhận vai. Đối với em chuyện diễn xuất trước máy quay không phải một chuyện khó, thêm nữa, đi đóng phim đồng nghĩa với việc sẽ không phải tới trường. Trẻ con mà, và ngày xưa em cũng rất hiếu động hơn.”

“Vậy là hồi ấy em không yêu diễn xuất?" Elizabeth hỏi. “Em đến với nó một cách... ngẫu nhiên như vậy thôi?"

“Có thể nói vậy. Nhiều khả năng ngày hôm nay sẽ không có một diễn viên Summer Hayes nếu như ngày hôm ấy em không xuất hiện ở vở Shakespeare của chị. Ngày ấy là ngày em hiểu ra. Hiểu sức mạnh của nó, hiểu nó có thể đem lại những gì. Thật sự. Đến tận bây giờ em vẫn không thể dùng từ ngữ để miêu tả cảm xúc của mình ngày xem vở ấy lần đầu tiên. Và đột nhiên điều duy nhất em muốn là... tìm hiểu mọi thứ về Shakespeare. Và mọi thứ về...” Summer dừng một chút. “Chị, Elizabeth Thornton."

“Tôi dám chắc rằng em đã không tìm được gì thú vị về tôi. Nhưng em tìm ra được loại trà tôi thích, điểm cộng, và ít nhất tôi cũng đã trao cho em một khiếu thưởng trà không tệ."

“Rất nhiều điều thú vị mới phải.” Summer cười. “Thực lòng mà nói thì cũng chẳng có mấy thông tin, ngoài trà, sách, và những vở chị đã diễn. Tóm lại, ấy là ngày em quyết định mình sẽ trở thành một diễn viên kịch. Một diễn viên sân khấu, đào tạo bài bản và cống hiến cho sân khấu. Em biết chị đang nghĩ gì, một cô nàng tuổi teen người Mỹ muốn trở thành diễn viên sân khấu ở Anh.”

“Rất có tham vọng!" Ánh mắt Elizabeth lấp lánh và ánh lên niềm hứng thú. “Và em đã làm thế nào?”

“Về chuyện ấy... Em đã liên lạc với tất cả các rạp, các nhà hát, các học viện và đơn vị đào tạo diễn viên sân khấu ở London. Trong đó có cả Royal Shakespeare Company."

“Bắt đầu từ vị trí cao nhất.” Elizabeth khen ngợi. “Rất ấn tượng.”

“Chị đang mỉa mai, em biết. Chị cũng từ Royal Shakespeare Company mà ra."

“Đúng là tôi từ Royal Shakespeare Company mà ra, nhưng trước đó tôi đã lấy được một tấm bằng khoa Diễn xuất, sau đó tham gia cơ số những vở lớn nhỏ, sau ấy tôi mới dám nộp đơn xin tham gia. Còn em...” Nàng đảo mắt, nhưng không hề có vẻ mỉa mai hay khó chịu. “Vậy những nơi em liên lạc phản hồi như thế nào?"

“Tất cả đều bặt vô âm tín, chỉ duy có hai nơi có hồi đáp. Em nhận được một bức email từ chối từ RSC, nói gì đó đại loại như ‘cảm ơn sự nhiệt huyết của bạn nhưng chúng tôi rất lấy làm tiếc!'"

“Và nơi kia?"

"Nơi kia, Royal Bard Theatre Troupe. Em thích nhiều vở của bên này lắm!”

Elizabeth gật đầu. “RBTT xưa nay vẫn luôn rất truyền thống. Như trường hợp của em, rõ ràng sẽ không bao giờ có thể nhận được cái gật đầu từ RBTT.”

“Em biết. Nhưng ít nhất thì thư từ chối gửi đến em cũng là một bức thư tay. Dành riêng cho em. Động viên và nói rằng hãy thử sức ở Mỹ. Cũng buồn lắm, nhưng em nghĩ ít nhất thì một bức thư tay cũng còn hơn là không có gì cả. Em cũng đã viết thư hồi đáp, nói em sẽ thử, nhưng tiếc rằng ở Mỹ người ta không dựng kịch Shakespeare như ở Anh. Và người phụ nữ đó, Magaret, viết thư đáp, 'Cảm ơn Chúa vì ở Mỹ người ta không dựng kịch Shakespeare, nếu không di sản chắc chắn sẽ bị tổn hại.'"

“Ôi chao!”

“Thế đấy. Thú vị ở chỗ, vậy là em với Magaret tiếp tục trao đổi thư qua lại như vậy cho tới tận khi em rời khỏi London. Khoảng ba năm sau đó. Trong bức thư cuối cùng bà ấy có chúc em may mắn với việc trở thành diễn viên trên đất Mỹ.”

“Vậy... những bức thư này là dấu chấm hết cho giấc mơ diễn viên sân khấu của em?"

“Chấm hết. Khi chúng ta còn là những đứa trẻ, chị biết đấy, chúng ta không biết giới hạn nằm ở đâu. Em cũng đã rất ngây thơ. Ngây thơ đến mức ngốc nghếch. Không bằng cấp, không kinh nghiệm, không đào tạo bài bản, không hiểu sâu về văn hóa, chỉ có nhiệt huyết và tham vọng. Chẳng trách Magaret cười em suốt ba năm!"

“Quả thực em rất nhiệt huyết và tham vọng!" Elizabeth mím môi ngăn mình cười thành tiếng.

“Em biết mà.”

“Còn bây giờ? Việc trở thành diễn viên sân khấu ở London, đứng trên sân khấu để diễn một vở Shakespeare, có còn là điều em muốn nữa hay không?"

“Chúng ta hãy nói rằng em đã trưởng thành, tới một độ tuổi nhất định, và giờ thì em theo trường phái hiện thực. Có lẽ em sẽ làm tốt hơn với mục tiêu hiện tại."

“Mục tiêu hiệu tại của em là gì?”

“Trở thành một diễn viên điện ảnh xuất sắc, ghi tên mình vào phái thực lực."

“Em đang trên con đường đi tới mục tiêu ấy rồi."

Và lúc ấy có người đi tới, hỏi hai người có muốn dùng thêm gì hay không.

Summer tặng người phục vụ một nụ cười rạng rỡ khi rút điện thoại từ trong túi xách ra, mở khóa và đặt xuống bàn. “Cô có thể giúp chúng tôi chụp một bức chứ?” Và rồi nhích gần tới bên Elizabeth, vòng tay khoác qua vai nàng. “Cảnh ở đây rất thích hợp để chụp ảnh kỷ niệm!”

Ngạc nhiên thoáng qua đôi mắt Elizabeth và nàng có chút căng lên, nhưng rồi trong vòng tay của Summer, nàng lại trở về trạng thái hoàn toàn thả lỏng.

Người phục vụ đưa máy lên, chụp một tấm ảnh.

“Hai người nhìn đẹp đôi thật đấy, thứ lỗi cho tôi, tôi không thể nào không khen được. Hunter tuyệt lắm, à, đặc biệt là Trưởng khoa." Đưa điện thoại tới cho Summer, và sau đó đi tới bàn bên cạnh.

“Hunter tuyệt lắm?" Summer cất điện thoại. “Và nghe thấy không, em đã nói rồi, Iris Hunt chắc chắn sẽ thu được không ít người hâm mộ cuồng nhiệt. Sắp rồi."

Elizabeth nhìn Summer trong yên lặng, một vài giây qua đi, nàng lên tiếng. “Em có thể gửi bức ảnh đó cho tôi được không? Tôi có ý này!”

Summer gửi cho Elizabeth bức ảnh ấy, tò mò nổi lên, và Elizabeth lại lên tiếng ngay khi cô định nói ra lời nghi vấn. “Tráng miệng không?” Nàng hỏi Summer với thứ ngữ điệu dịu dàng đến mức khiến bộ não cô, lại lần nữa trở thành rỗng không vì suy nghĩ đã bay biến hết cả. “Hay chúng ta dừng lại ở đây?"

________

Động cơ của chiếc Volkswagen được khởi động, tiếng gầm lại vang lên, và Summer tặng người ngồi bên mình một nụ cười. “Được rồi, giờ thì để em đưa chị về. Dám chắc chị cũng đã chịu đủ những câu chuyện hoang đường và những 'giấc mơ kiểu Mỹ' từ em rồi."

“Ngược lại mới đúng. Sự thật là tôi khá hài lòng.”

Khi chiếc Volkswagen hòa vào dòng xe cộ tấp nập, Elizabeth lấy điện thoại ra, mở tấm hình của mình với Summer lên.

“Chị định làm gì với nó?” Ánh mắt Summer lướt sang, rồi lập tức quay về trên đường.

“Điều khoản kèm theo” Elizabeth trả lời. “Tôi sẽ đăng bức này lên Twitter.”

Summer im lặng, và sự im lặng đột ngột này khiến cho Elizabeth giật mình nhìn lên. Không có gì bất thường trên gương mặt, nhưng nàng nhìn thấy khớp ngón tay của Summer đã chuyển sang màu trắng bệch vì siết lấy vô lăng. “Em sao vậy?”

“Không sao. Delvine và Rachel sẽ ổn chứ?"

“Sẽ ổn thôi.” Elizabeth cố gắng nhớ lại mật khẩu tài khoản của mình. Cũng đã khá lâu rồi. “Họ cũng phải chấp nhận tình cảnh hiện giờ!” Và nàng đã vào được. Elizabeth đưa mắt nhìn sang Summer theo quán tính, và thấy bàn tay người kia vẫn siết lấy vô lăng một cách chặt cứng.

“Summer, em cũng đã biết chuyện Lenton đe dọa tôi.” Elizabeth giải thích. “Ý của anh ta, những tin đồn thất thiệt thêu dệt nên chuyện tôi ghen tức và đố kị em sẽ được tung ra nếu chúng ta không làm theo những gì đã thỏa thuận. Mà tôi thì không thích bị đe dọa, cho nên tôi sẽ ra tay trước. Hơn nữa chúng ta là bạn bè, một bức ảnh tôi và em dùng bữa tối cùng nhau cũng sẽ giúp ngăn chặn Lenton giở trò gì đó trong tương lai.”

“Chị không nghĩ một vài người sẽ vì Hunter mà cho rằng chúng ta đang hẹn hò? Chị còn nhớ những lời Delvine nói ngày trước chứ? Có khả năng một bức ảnh này chỉ thêm dầu vào lửa thôi thì sao?"

Với một cái nhíu mày, Elizabeth do dự.

“Vậy thì thêm hashtag vào!” Summer nói.

"Cái gì?"

“Thêm #Hunter vào bài đăng của chị, nếu như chị lo lắng. Một dòng hashtag sẽ khiến người ta cho rằng đây chỉ là một bức ảnh quảng bá mà thôi, rằng chúng ta chỉ đang chiều theo người hâm mộ. Bọn họ sẽ bận tranh cãi tình bạn của chúng ta là thật hay giả và sẽ không suy đoán gì sâu xa thêm. Đương nhiên sau này Lenton cũng sẽ không thể giở trò.”

Elizabeth nhìn Summer với ánh mắt tán thưởng. “Có vẻ em không lương thiện như tôi vẫn tưởng đâu nhỉ?"

“Không giành lợi về mình bằng cách giẫm đạp lên người khác không có nghĩa em không hiểu luật chơi. Thật lòng mà nói, có lẽ em đã chứng kiến nhiều chiêu trò trong giới này hơn cả số trà mà chị uống trong năm vừa rồi.”

Vậy là Elizabeth thêm #Hunter vào mục tiêu đề, nhưng rồi nàng do dự. “Tôi sẽ không đưa tấm ảnh này lên nếu như em không muốn. Em ổn chứ?”

Summer liếc nhìn. “Em không phiền. Em chỉ đang ngạc nhiên vì chị đã hỏi!"

Đặt điện thoại xuống, Elizabeth nhìn ra phía bên ngoài. “Có đôi lúc tôi cảm thấy cuộc sống không dễ dàng, có đôi ngày còn khó khăn hơn những ngày khác. Tôi nghĩ tôi đã mệt mỏi với vai phản diện này. Tôi nghĩ tôi muốn có một cuộc sống như một người bình thường.”

“Chị làm việc này là vì... Hunt?” Summer hỏi. “Để bảo vệ nhân vật của chị?”

“Không phải vì Hunt, mà là vì tôi. Tôi của đời thường cũng đã biến thành Hunt, ở một khí cạnh nào đó. Và thêm cả những tên khốn ngu ngốc như Lenton. Em nên biết rằng trên đời này tôi ghét nhất việc bị đe dọa.”

Summer mỉm cười. “Sau này nhớ nhắc em đừng phạm phải những việc chị ghét.”

Elizabeth lại cầm điện thoại lên. “Em rất ăn ảnh, đáng lẽ tôi nên nói điều này từ sớm."

“Thật à?” 

“Thật đấy!”

“Chị đang đánh vào tính xấu của em phải không? Em sẽ trở nên vô cùng kiêu căng tự phụ trước những lời khen. Và có vẻ như chị thành công rồi, với chiêu ấy thì còn có thể tiến xa hơn nữa.”

Elizabeth bật cười. Nhấn vào nút đăng tải, bức ảnh nhảy ngay lên đầu. “Hy vọng thế. Tiến xa và xa hơn nữa, sau Choosing Hope. Đây là điều tôi thật lòng mong muốn.”

Nụ cười tản đi, trôi khỏi khuôn mặt Summer. “Em sẽ rất nhớ chị."

“Em sẽ không nhớ tôi đâu.” Elizabeth cất điện thoại đi. “Vì tôi sẽ khiến em tới tiệc của tôi mỗi tuần.”

“Phải rồi, quên mất!" Summer nói, giọng rất nhẹ. “Vậy em sẽ rất mong chờ." Và rồi cô không nói thêm điều gì nữa cho tới khi chiếc Volkswagen dừng lại trước cửa nhà Elizabeth, khoảng mười lăm phút sau đó. “Đi tới nơi về tới chốn, thưa cô. Vui vẻ và an toàn.”

Khoác lấy túi xách của mình, Elizabeth nhấn nút mở cánh cổng. “Em... có muốn vào không? Vào uống chút gì đó? Ăn gì đó cũng được. Khung cảnh quanh đây vào lúc mặt trời lặn sẽ đẹp lắm!”

Summer không trả lời ngay lập tức. Chiếc Volkswagen đi lên tận trên đồi, đỗ ngay trước cánh cổng, và Summer cho xe dừng lại hoàn toàn trước khi quay sang nhìn Elizabeth, trả lời câu hỏi một cách chậm rãi. “Việc đó còn tùy...” Có chút do dự. “Ngày hôm nay của chúng ta có tính là một buổi hẹn hò hay không?”

Elizabeth nhận ra câu hỏi này chưa từng xuất hiện trong đầu mình. Đáng lẽ nàng phải hiểu ý của Summer và cách Summer nhìn nhận chuyện này ra sao mới phải.

“Không hề gì. Xin lỗi chị!” Summer lên tiếng lập tức. “Có thể em đã ngộ nhận một vài điều. Hoặc... hy vọng. Cũng đã lâu rồi chị không nhắc tới Grace, em tưởng rằng chị đã ổn. Không sao cả, mọi chuyện đều ổn. Được rồi... Vậy, chúng ta sẽ gặp lại sau." Summer nở một nụ cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như thường ngày, nhưng vẻ thất vọng trong ánh mắt khiến Elizabeth không dám nhìn thẳng.

“Tôi đã có một ngày rất tuyệt" Elizabeth cảm thấy mình phải làm gì đó, cho nên nàng mỉm cười, nụ cười ấm áp, “Dù có phải... hẹn hò hay không!” Rồi nàng nhích lại gần và nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má Summer.

Nhưng Summer quay đi, khước từ một cách rõ ràng.

“Elizabeth, làm ơn. Còn nhớ em đã nói gì không? Rằng nếu còn một lần nào nữa, nếu như chị muốn hôn em thêm lần nào nữa, hãy chắc chắn rằng đó là điều chị thực sự muốn và chị sẽ không hối hận. Em không bao dung được hơn, em cũng không đủ mạnh mẽ. Cho nên, xin chị đừng."

Đúng vậy, nàng đã hứa. “Summer, tôi xin..."

“Không sao, thật sự không có vấn đề gì. Đều ổn. Em hiểu!” Summer lại mỉm cười, nụ cười nhẹ và có vẻ không thật. “Buổi tối vui vẻ, mình sẽ gặp lại vào thứ hai."

Elizabeth xuống xe, đứng lại trước cổng. Nàng muốn vẫy tay chào tạm biệt và hy vọng mình có thể nói thêm điều gì đó, nhưng chiếc Volkswagen của Summer đã lập tức khởi động và lăn bánh, vòng theo lối ra và khuất sau con dốc.

________

Tối ấy, Elizabeth nằm trên ghế, và qua bức tường kính, nàng ngắm nhìn bầu trời đầy sao – thực tế cũng không đẹp như miêu tả với mức độ ô nhiễm hiện tại của Los Angeles. Nhưng bình yên. Nàng có thể nhìn thấy mặt nước trên hồ khẽ gợn, mọi thứ dường như đều chậm lại, trở nên tĩnh lặng. Elizabeth run lên. Sau tất cả những giây phút đẹp để đến mức tưởng chừng như là không thật của ngày hôm nay, cái ấm áp vốn vẫn đang bao phủ lấy nàng ấy dần dần tản đi. Và giờ thì nàng thấy lạ lẫm trong chính thế giới của mình, không quen với sự cô đơn và... lạnh lẽo. Nàng chưa bao giờ để ý tới điều này trước đây.

Đá trong cốc gin va vào nhau.

Elizabeth hồi tưởng lại những điều đã xảy ra trong ngày hôm nay, không thể không thú nhận hôm nay là một ngày tuyệt vời. Summer thông minh và tinh tế, hài hước và thú vị. Nàng nhận ra thời gian sẽ trôi nhanh một cách đáng sợ khi nàng ở bên Summer. Và nàng cũng nhận ra, Summer thực sự, thực sự là một người bạn tốt.

Rồi nàng tự hỏi liệu Summer có thể là... còn hơn cả một người bạn tốt hay không. Nhiều hơn thế, xa hơn thế.

Từ ngày ấy đến nay, Grace gọi tới cho Elizabeth một lần duy nhất. Nàng để cuộc gọi ấy vào mục tin nhắn thoại. Trong tin nhắn ấy, nàng nghe được tiếng nhạc, tiếng chạm ly, và tiếng cười của một người đàn ông. Là nhà sản xuất kia? Nàng không rõ. Nàng rõ một điều, thông điệp của Grace muốn gửi tới nàng chính là - Tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, bất kể em đã nhìn thấy điều gì vào hôm ấy. Sự hiện diện của em, tôi có thể dễ dàng thay thế.

Với một ngụm gin, Elizabeth nghĩ về lời nhận xét của Summer, rằng nàng đã không còn nhắc tới Grace nữa. Thú vị biết bao. Dù sao, nàng vẫn phải thú nhận rằng có lẽ thứ đã từng tồn tại giữa Grace và nàng cũng chẳng phải là tình bạn. Đến tình bạn còn không phải. Ta biết ta thực sự là bạn của một ai đó khi ta cảm thấy mình được trân trọng, tới một mức độ nào đó, và ta hiểu rằng mình đặc biệt với người ấy.

Tỉ như Summer. Summer dành cho nàng sự tôn trọng và trân trọng, đủ để khiến nàng có thể cảm nhận được rằng sự hiện diện của mình đặc biệt với người này. Elizabeth cảm thấy dường như Summer cũng sẽ không bao giờ ép buộc nàng phải làm điều nàng không muốn, hay đòi hỏi từ nàng thứ mà nàng không thể cho.

Nhấc điện thoại lên, Elizabeth nhìn lại tấm ảnh. Nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt rực rỡ và tràn đầy sức sống – nàng tự hỏi lần cuối cùng mình như thế này là từ khi nào.

Có vẻ như tấm ảnh này kéo về cho nàng lượng tương tác khổng lồ với hầu như toàn bộ là những phản hồi tích cực. Đã gần mười ngàn lượt retweet. Một tài khoản của người nổi tiếng cũng đã hiện lên ở mục Retweet, thu hút sự chú ý của nàng.

@Summer_Hayes:

Không có gì tuyệt hơn một bữa tối cùng những người bạn chúng ta yêu quý. Một khoảng thời gian tuyệt vời với Bess.

Elizabeth đọc lại một lần nữa, vẫn không tìm thấy hashtag #Hunter. Và nàng đọc thêm một lần nữa, đột nhiên trở nên bối rối đến hoảng sợ. Và rồi nàng đã hiểu vì sao.

Ôi.

Hiển nhiên, đối với Summer, bức ảnh này không phải một nước đi thông minh, càng không phải một công cụ trong trò chơi với Lenton. Summer nói nàng nên thêm hashtag, đơn thuần là để bảo vệ chính bản thân nàng. Rồi thì, đối với Summer, ngày hôm nay của hai người thực sự là một buổi hẹn hò. Một cách để cho Elizabeth đến gần hơn với một Summer Hayes chân chính, chia sẻ với nàng những điều mình yêu – kiến trúc, nhiếp ảnh, thành phố này.

Còn Elizabeth đã làm gì? Nàng biến ngày hôm nay thành một phương tiện quảng bá. Ngay cả khi Summer là người đưa ra phương án nàng nên thêm hashtag, ngay cả khi nói rằng mình không phiền ấy cũng không có nghĩa đó là điều Summer muốn. Giờ thì đều đã rõ ràng.

Elizabeth ném điện thoại xuống bàn, lần nữa nhìn lên bầu trời.

Rốt cuộc thì người này nhìn thấy ở mình điều gì đặc biệt?

Điện thoại rung lên, nàng nhìn thấy tên người gọi.

"Delvine?"

“Hashtag #Hunter? Mà ảnh đẹp đấy!” Ít nhất thì Delvine có vẻ hài lòng.

“Chuyện đó...” Elizabeth thở dài, hy vọng mình không để lộ nỗi phiền muộn. “Lenton đe dọa em, em phải làm điều gì đó trước khi anh ta ra tay.”

“Lần này lại đe dọa gì nữa?"

“Tung tin đồn em ghét Summer và bọn em là kẻ thù của nhau trên phim trường.”

“Nhưng em vẫn nên thống nhất với chị trước, giờ cũng chẳng còn cách nào, làm thì cũng đã làm rồi. Dù sao thì chị sẽ cho em lời khuyên thật lòng – lần sau nhớ cho cả ai đó vào khung hình nhé. Thêm ai đó vào nhìn hai đứa sẽ bớt giống như đang đi hẹn hò hơn. Và này, Bess, em đã nhìn kĩ bức ảnh của em chưa?"

Trái tim nàng chùng xuống. “Cái gì? Em chưa. Sao vậy?"

Delvine cười, tiếng cười nhè nhẹ. “Vậy thì chị hiểu tại sao rồi. Hỏng bét rồi em yêu ạ. Vậy nhé, ngủ ngon.”

Và cuộc gọi kết thúc.

Elizabeth lập tức thoát khỏi cuộc gọi và mở tấm ảnh lên, một lần nữa. Nàng giơ điện thoại ra xa, nhìn nó ở một khoảng cách nực cười, và rồi đưa gần tới sát trước mắt, cố gắng tìm ra điều gì đó Delvine đã gợi ý. Không có gì cả, không có điều gì bất thường, nàng và Summer...

Ôi? Ôi.

Sự dịu dàng trong ánh mắt của nàng dành cho Summer khiến cho bản thân nàng sợ hãi. Một ánh mắt thể hiện ra cỡ nào là tình cảm. Không ổn, thực tế là quá nhiều tình cảm. Và đôi mắt xanh của Summer, lấp lánh lên với nụ cười, dành cho nàng ánh nhìn mà nàng chưa từng nhận được từ bất kỳ ai, cảm xúc mạnh mẽ đến mức rõ ràng.

Giờ thì Elizabeth nhận ra chỉ có người mù mới gọi đây là một bức ảnh quảng bá. Và sau đó nàng nhận ra thêm một điều nữa: Chính mình vừa đưa bức ảnh này lên, bức ảnh gián tiếp gửi đến thế giới một thông điệp – Elizabeth Thornton yêu Summer Hayes đến phát điên.

Hay nói đúng hơn, có thể nàng đã muốn yêu Summer từ... lâu, rất rất lâu trước đây. Luôn là vậy.

Nàng lại nghĩ về Grace, có thể ảnh hưởng mà người phụ nữ này để lại cho nàng sẽ không biến mất nhanh như nàng mong muốn. Quá khứ là một phần tạo nên nàng của hiện tại. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ quên được sự thật rằng người phụ nữ kia đã từng hiện diện như một phần quan trọng trong cuộc đời nàng. Nhưng còn bây giờ? Bây giờ có phải là lúc thích hợp hay không? Để nàng thực sự lật sang một trang mới?

Mình đã sẵn sàng chưa?

Elizabeth nhìn xuống bức ảnh, trong ấy nàng dựa vào Summer, và ánh mắt nàng như thể có linh hồn của riêng nó. Câu trả lời ở ngay đây. Nàng nhận ra mình thật sự là một người mù, không nhận ra được điều mà quản lý của mình đã nhận ra chỉ với một cái nhìn.

Đã sẵn sàng từ lâu.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, nàng bấm nút nghe ngay lập tức, thậm chí còn chẳng nhìn tên người gọi. “Delvine, em nghĩ..."

"Bess?"

Nàng im bặt. “Summer?"

“Là em.” Ngữ điệu vẫn dịu dàng như vậy. Theo sau đó là một khoảng lặng dài. Elizabeth chờ đợi, cái nhíu mày càng sâu.

“Bess. Em xin lỗi, hồi chiều em đã có chút... không thỏa đáng. Như vậy không công bằng với chị, đáng lẽ em nên làm rõ ý mình khi em mời chị ra ngoài.”

“Không, Summer, đáng lẽ tôi nên hiểu ý em từ đầu. Tôi xin lỗi.”

“Ồ không, làm ơn đừng tự trách mình, vì bất kì điều gì. Vấn đề thực sự là ở em. Em nghĩ... em chỉ đơn thuần là muốn thử xem chị có thích hợp với thế giới của em hay không. Nếu như chị có thể bước vào thế giới của em, ý em là vậy!"

“Và tôi có thích hợp với thế giới của em hay không?" Elizabeth hỏi, hơi thở ngừng lại, và ngay sau đó tự hỏi vì sao mình lại phải ngừng thở.

“Thích hợp. Chị thật sự thích hợp. Và em... em đã thực lòng hy vọng ngày hôm nay của chúng ta là một buổi hẹn hò!

“Tôi biết!” Elizabeth luồn những ngón tay vào mái tóc của mình. “Tôi hiểu.”

“Chỉ có như vậy, đó là tất cả những điều em muốn nói. Được chứ?"

“Nhưng Summer? Tôi nghĩ... tôi nghĩ tôi cũng muốn hôm nay thực sự là một buổi hẹn hò!” Nàng có thể cảm thấy nhịp tim mình đang trở nên bất thường.

“Cái gì?” Một khoảng lặng. “Chị nói gì?"

Elizabeth mỉm cười trước phản ứng này. “Phải”

“Và còn... Grace?"

“Grace đã chết. Đã chết và đã được chôn. Đó là việc đúng đắn, cuối cùng thì cũng đã kết thúc.”

“Đã chết và được chôn...? Không phải theo nghĩa đen đấy chứ?” Elizabeth có thể nghe được nụ cười từ giọng nói của Summer. “Ý em là em thật lòng rất thích chị, nhưng em cũng cần chắc chắn rằng chị đã thật sự sẵn sàng.”

“Em thật lòng rất thích tôi?" Niềm vui và cả sự thỏa mãn ngập tràn trong giọng nói nàng.

“Đương nhiên em thật lòng rất thích chị. Em đã cố gắng để mình không như thế, nhưng chị biết đấy, em đã thất bại.

“Summer, nếu em ở đây lúc này...

“Em có thể tới chỗ chị. Bây giờ?” Summer gợi ý và chờ đợi.

“Tôi... chuyện này... Tôi không nghĩ em nên làm vậy.”

“Được rồi.”

“Tôi có luật của riêng mình, Summer, tôi không muốn mình bị mất tập trung và mọi chuyện trở nên thiếu chuyên nghiệp trong công việc. Nhưng tôi hiểu ý em.”

“Đều ổn, đều ổn.”

Elizabeth nói tiếp. “Nhưng Hunt sẽ rời series này sớm thôi, như em đã biết, và sau đó...”

“Và sau đó?” Sự hy vọng này quá rõ ràng. “Sau đó chúng ta hãy hẹn hò. Nếu tới lúc ấy đó vẫn là điều em muốn.”

Rồi một khoảng lặng, không ai đáp lại nàng.

"Summer?"

“Em xin lỗi, em đang mải cười, chị có nghe thấy em cười không nhỉ?”

“Vậy em đồng ý với tôi chứ?" Nụ cười của Elizabeth cũng rực rỡ không kém.

“Đương nhiên, đương nhiên là chắc chắn thế.”

Và rồi một khoảng lặng nữa, không ai lên tiếng.

“Em vẫn đang cười phải không?” Elizabeth đoán.

“Giây phút vinh quang.”

Elizabeth bật cười. “Đi ngủ thôi, Summer. Ngủ ngon.”

 

Hết chương 23

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: