Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3 - Phần 1

99 0 0 0

Trang điểm xong, Summer đánh một cái ngáp thật dài nhân lúc chuyên viên tạo mẫu tóc của đoàn làm phim - Sylvia đang tới lui xung quanh nơi cô ngồi. Ngay cạnh bên bàn của Summer là Molly Garcia, diễn vai một bác sĩ nội trú năm hai, luôn hằn học và ghen tị với tài năng của anh trai sinh đôi điển trai của mình.

Summer bồn chồn cúi đầu nhìn bàn tay mình. Cô đã sống sót qua được hơn bốn giờ đồng hồ vật lộn với đống màu nhuộm của mẹ mình, và bằng chứng là màu thuốc xanh lá cứ bám riết lấy mấy đầu ngón tay. Giả mà may mắn, Summer hy vọng mình có thể giấu nhẹm đi bằng cách giữ hai bàn tay mình trong túi áo blouse trắng khoác ngoài.

Bây giờ vẫn còn chưa tới bảy giờ sáng, và Summer đang như muốn phát điên mỗi khi nhìn tới cốc trà đang bốc hơi nóng nghi ngút cách chỗ cô ngồi chưa đến một mét. Nhưng uống trà là một việc yêu cầu một loạt động tác nối tiếp nhau, và hiện tại thì Summer không thể cử động vì nó đồng nghĩa với việc khiến cho Sylvia cằn nhằn.

Thứ trà kia đối với Summer Hayes mà nói thì là thứ chất lòng thần thánh. Nhưng cô không thể, dĩ nhiên không thể nói cho Elizabeth Thornton nghe lí do vì sao trà Anh lại trở thành thói quen của một người Mỹ như cô. Suy nghĩ này khiến Summer mím môi trầm tư.

"Đừng có cau có như thế." Jon, chuyên viên trang điểm, kéo Summer khỏi dòng suy nghĩ bằng chiếc bút chì kẻ chân mày, và rồi lại tiếp tục chăm chú lắng nghe câu chuyện mà Molly đang kể say sưa.

"Em xin lỗi." Dòng suy nghĩ của Summer lập tức chuyển hướng. Cảnh đầu tiên của hôm nay là cảnh diễn đôi của Joey Carter và Trưởng khoa Tim mạch, bác sĩ Mendez, bàn đề tình trạng hiện tại của một vài bệnh nhân. Mendez sẽ hỏi vài câu, và cảnh này Joey Carter chỉ có một dòng thoại.

Nhưng Trưởng khoa, liệu có thể có vấn đề gì đó với chordae tendineae hay không?

Chordae tendineae, liên quan với van tim - Summer đã tra cứu qua.

Nhưng Trưởng khoa, liệu có thể có vấn đề gì đó với chordae tendineae hay không?

Nhưng Trưởng khoa, liệu có...

"... nghe nói chị ta là một ả khó ưa. Tôi đoán cái nickname kia cũng là từ ấy mà ra."

Suy nghĩ của Summer lập tức dồn cả về phía những lời mà Molly đang nói. Trừ khi trên phim trường này có hai người phụ nữ bị gọi là 'ả khó ưa', không khó để đoán ra người mà những lời lẽ đầy xúc phạm của Molly đang hướng tới ai.

Qua tấm gương, Summer bắt được cái gật đầu chậm rãi của Jon, cái điệu bộ quen thuộc trong những cuộc tán gẫu vô thưởng vô phạt, cũng không hẳn là đang thể hiện sự tán thành.

"Đừng tin vào tất cả những điều mà cô nghe được từ miệng người khác." Sylvia ngừng động tác và lên tiếng. "Thornton là một diễn viên toàn diện. Iris Hunt bị hủy hoại đến mức như ngày hôm nay cũng không phải là lỗi của chị ấy."

"Bộ phận truyền thông của chúng ta cũng nên đứng ra gánh một phần trách nhiệm, không phải hay sao?" Jon vẫy vẫy cây bút kì kẻ mày trên tay. "Cả Hunt và Thornton cũng đã nhận không biết bao nhiêu căm ghét từ công chúng. Cứ lên forum chính thức mà lướt là thấy.  Đến cả mấy nghìn bài đăng ấy nhỉ? Dễ lắm."

"Mấy nghìn bài đăng một tuần?" Molly hỏi lại. "Quỷ thật..."

"Một ngày."

Summer mím môi. Cái cau mày của cô hấp dẫn sự chú ý từ Jon. Cau mày không hề làm hỏng tóc.

Tâm trạng của Elizabeth luôn luôn không tốt cũng không phải là điều gì khó hiểu.

"Casting chuẩn quá rồi đấy còn gì?" Nở một nụ cười lành lạnh, Molly thêm vào. "Biểu cảm trên gương mặt chị ta chính xác là biểu cảm của một ả khó ưa."

"Chị ấy không như thế!"

Ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía này, chạm phải ánh mắt của Summer phản chiếu lại từ tấm gương.

Jon khịt mũi. "Vậy mà đó giờ tôi cứ nghĩ em là người câm chứ, em yêu?" Anh ta chạm vào sườn mặt Summer. "Một người câm xinh đẹp, đương nhiên rồi."

Molly - với gương mặt có thể nói là quyến rũ, mái tóc ngắn và nước da olive và đặc biệt thích đưa tên bạn trai mình vào mọi cuộc trò chuyện.

"Ngay cả Rico..."

Đấy, thấy chưa?!

"... cũng nói Elizabeth có một thứ biểu cảm đủ khiến cho đàn ông vừa nhìn cũng đã cảm thấy chán chường và muốn cao chạy xa bay. Mà Rico cũng không cẩn phải lo đến việc ấy khi đã có tôi bên cạnh rồi." Molly cười khẩy một tiếng.

Lộng ngôn.

Tất cả những người đàn ông từng đứng bên Elizabeth Thorton - tất cả đều là những đàn ông lịch lãm, tinh tế, đều là những Quý ngài nước Anh trong những bộ suit chỉnh chu, với những cái tên không thể nào cổ điển hơn - Brian, Rowan, và gần đây nhất là Armit. Và nhìn xem, họ trông hạnh phúc cực kỳ mỗi khi sánh đôi cùng Elizabeth. Và không như gã Rico vô danh kia, những quý ông nước Anh kia không phải hạng người sẽ đưa ra bình luận khiếm nhã về bất kỳ người phụ nữ nào.

"Thật đáng xấu hổ. Thornton không hề có điểm gì giống với Hunt." Sylvia thở dài, nhìn Molly với ánh mắt cảnh cáo. "Chị ấy hướng nội mà thôi. Người Anh. Và tôi tin rằng chúng ta không thể không công nhận việc bên sản xuất gây ra cho nhận vật của chị ấy là một chuyện khó mà chấp nhận được. Ai có thể vui lòng chứ?"

"Nhưng rating tốt đấy." Jon nhận xét. "Chúa ơi, lọt cả vào top 10."

"Ôi thôi nào..." Molly đảo mắt. "Chỉ là một series truyền hình mà thôi, thứ xoàng xĩnh người ta xem để đốt thời gian. Show nào mà chả phải có một nhân vật phản diện và không được mọi người yêu thích lắm?"

"Nhưng không tới mức thế này." Sylvia nói. "Hunt thẳng tay ném nhẫn vào giữa mặt Mendez khi anh ta quỳ gối cầu hôn? Cầu hôn ngay sau khi anh ta trải lòng về quá trình anh ta tìm được tình yêu thêm một lần nữa kể từ ngày vợ cũ anh ta qua đời? Đây không phải chỉ là nhân vật phản diện, Molly." Sylvia luồn ngón tay mình vào mái tóc Summer trong khi với lấy bình xịt. "Bọn họ cố ý muốn khán giả căm ghét Iris Hunt."

"Vì sao?" Summer lên tiếng.

Sylvia cho người kia một ánh nhìn tò mò đầy nghi vấn, vừa xịt một lớp dưỡng ẩm vừa như đang suy nghĩ về câu hỏi kia. "Hỏi hay đấy. Nhưng mà chịu, có trời mới biết vì sao."

"Có thể là chị ta chọc tới người nào đó phía trên rồi? Mấy cô biết đấy, đám người có thế lực." Molly tự hỏi. "Hoặc là tất cả bọn họ? Mà làm gì có chuyện đó, mẫu người như chị ta ai mà bận lòng quan tâm. Đổi chủ đề." Rồi cô ta rút điện thoại ra. "Jon này, Instagram có filter nào che được quầng thâm nhỉ? Nhưng không được nhìn giả quá đâu."

Mắt Jon đảo lên khi anh ta đang cố gắng tìm câu trả lời.

Sylvia thì thầm, Summer cuối cùng cũng có thể đứng dậy được rồi. Cô gật đầu, lùi ghế về phía sau để đứng lên thì lại bị giữ lại bởi bàn tay của Sylvia.

"Tôi mừng khi thấy em không để vào tai những lời đồn đại vô nghĩa." Sylvia thấp giọng, lời nói thoát ra từ kẽ răng. "Đừng bao giờ để tâm tới những lời đồng từ miệng người khác. Đa phần đều là rác. Rác rưởi cả. Đặc biệt là về Thornton."

"Tôi biết."

Sylvia hơi nheo mắt. "Xem nào... Tôi thích em rồi đấy." Buông cánh tay Summer, Sylvia tiếp. "Và Elizabeth Thornton thực sự có thực lực diễn xuất, hơn hẳn những người khác trong đoàn. Em nên quan sát chị ấy nhiều một chút, có thể sẽ học hỏi được nhiều điều."

Như thể tôi có thể ngừng nhìn về phía chị ấy vậy.

Summer không đáp, với lấy cốc trà, tự ngăn mình khỏi việc nói ra lời gì đó không thích hợp.

Chết tiệt. Trà nguội mất rồi.

Ánh mắt của Sylvia chuyển về phía Jon và Molly, lúc này vẫn đang còn bàn tán về mấy cái filter trên Instagram. Vẫy vẫy chiếc lược trong tay, Sylvia nâng giọng. "Sắp muộn giờ rồi, các người làm ơn tập trung vào công việc giúp tôi."

Summer không để ý tới bọn họ nữa. Quả thật có nhiều điều cô cần phải nghiêm túc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời, nhưng lúc này đây, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc.

Nhưng Trưởng khoa, liệu có thể có vấn đề gì đó với chordae tendineae hay không?

---------

"Nhưng Trưởng khoa, liệu có thể có vấn đề gì đó với tendineae chordae hay không?"

Raif lắc đầu, mở miệng bắt đầu đọc dòng thoại của mình.

"CUT!"

Chết tiệt! Summer xin lỗi ngay lập tức. "Tôi xin lỗi, phải là chordae tendineae. Tôi biết..."

Nhưng Ravitz ngắt lời. "Không phải chuyện đó. Cái thứ quái quỷ gì dính trên tay em thế kia?"

Khốn thật.

Summer đã lơ đãng rút tay ra khỏi túi áo blouse trắng, hẳn bàn tay đã lọt vào khung hình. Tông giọng lên cao, Summer cười áy náy. "À... Màu nhuộm? Hậu quả của một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi pha màu nhuộm?"

Một khoảng lặng bao phủ phim trường. Và sau đó là một tràng cười sằng sặc đến từ Raif Benson.

 thì, ít nhất thì cũng có một người cảm thấy chuyện này buồn cười.

Rồi một chuỗi phản ứng dây chuyền diễn ra, kéo theo sau đó là tiếng cười mỉa mai của Molly, rồi Steve, Kayleh, Jeremiah, Malek, Tori,...

Hẳn rồi, bây giờ thì tất cả mọi người đều thấy đây là một chuyện thực buồn cười.

Summer giấu bàn tay mình vào túi áo, hai bàn tay đã bất giác nắm lại thành nắm đấm. Chẳng có gì buồn cười cả. Càng không hề hài hước. 

Cô nhận ra Elizabeth Thornton đã tới, từng bước từng bước tiến về phía này, sẵn sàng cho cảnh tiếp sau đây với Raif Benson.

Ravitz vẫn không lên tiếng. Ánh mắt anh ta dán lên bàn tay Summer rồi đột nhiên quay đầu nhìn Elizabeth đang bước tới.

"Tôi không để tay mình lọt vào khung hình là được rồi." Summer đưa ra một lời đảm bảo, hai má nóng cả lên.

Elizabeth đi lại, đôi mắt hơi chút mở to, nhìn quét qua một vòng xung quanh mình khi nàng cảm nhận được có sự kỳ dị bất thường trong không khí, và như một lẽ tự nhiên, quan sát để tìm ra sự bất thường ấy là từ đâu mà ra.

Summer nhìn về phía Ravitz, để ý khẩu hình của anh ta khi anh ra đang lùi về phía sau gọi điện thoại, trao đổi một việc gì đó có vẻ như rất hệ trọng. Cô bắt được cái tên Hugo. Hugo, trưởng nhóm kịch bản?

Summer Hayes chợt như muốn chết đi. Chết đi, theo nghĩa đen. Cô nghĩ đến việc mình chọc điên Ravitz đến mức độ anh ta muốn kết liễu Joey Carter? Summer nhìn xuống ngón tay mình. Chết vì hoại tử? Với series này thì không gì là không thể.

Và rồi Ravitz chỉ tay về phía Elizabeth, ngoắc ngoắc ngón trỏ. Nàng tới, anh ta nói gì đó, chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu lắng nghe.

Cuối cùng, nàng gật đầu, quay lưng bước thẳng về vị trí của mình với trạng thái hoàn toàn sẵn sàng, đeo trên mặt mình lớp mặt nạ hoàn hảo không chút khiếm khuyết của Iris Hunt. Đây chính xác là gương mặt của Trưởng khoa Hồi sức cấp cứu Iris Hunt,, gương mặt một phần lạnh nhạt nghiêm khắc cộng với chín phần khinh bỉ chế nhạo. Cộng cả mười phần lại đủ khiến cho người ta kinh khiếp.

"Chúng ta quay lại lần nữa." Ravitz đưa ra thông báo. "Cô Hayes, làm ơn lấy ta cô ra khỏi túi áo. Cứ đọc phần thoại của cô - một cách chính xác, và anh Benson..." Ravitz hướng về phía Raif. "Trước khi anh trả lời, Hunt sẽ bước tới, gián đoạn cuộc hội thoại, và sẽ nói một vài câu về tay của Joey Carter. Cô Hayes, việc của cô là trả lời Hunt bằng câu trả lời mà cô vừa nói với tôi khi nãy. Và cô Thornton sẽ tiếp lời. Rõ cả chưa?"

"Khoan đã, nhưng vì sao? Ý tôi là, chúng ta chỉ cần..." Summer vẫn không rút tay ra khỏi túi áo, đưa ra câu hỏi với ý muốn làm rõ nguyên nhân của việc thay đổi kịch bản, dù cho chỉ là một phân đoạn nhỏ.

"Vì tôi nói như thế đấy. Còn câu hỏi gì nữa không?" Ánh mắt anh ta mình Summer, thách thức cô hỏi thêm một câu nữa.

Cả phim trường chợt trở nên yên tĩnh, và Summer cảm nhận được bạn diễn đứng phía sau mình vừa hít vào một hơi đầy căng thẳng.

"Không còn. Tôi hiểu rồi." Summer cao giọng, thể hiện sự thoải mái. Có chút... quá thoải mái.

"Tốt lắm." Ravitz gật đầu, giơ tay ra hiệu cho Đạo diễn hình ảnh đang đứng bên kia.

"Mọi người vào vị trí." Anh ta nhìn về phía Elizabeth, rồi đưa mắt nhìn tới những người khác. 

"Action!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: