Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

73 0 0 0

Khi Summer và Elizabeth rời khỏi phim trường và quay trở về trailer, lúc ấy đã là hơn chín giờ đêm.

Cảm giác kiệt quệ xâm chiếm, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến mức không ai có cảm giác buồn ngủ. Trong khi Summer cảm thấy sự mệt mỏi đã vượt qua ngưỡng giới hạn, Elizabeth có cảm giác như mình thực sự vừa bị tra tấn bởi dục vọng. Điều nàng cần nhất lúc này là thời gian và không gian để nàng có thể yên tĩnh một mình.

“Em sẽ về xe và nghe mấy bản nhạc.” Summer đưa ra quyết định, “Cách tốt nhất để giải tỏa căng thẳng.”

“Căng thẳng?” Elizabeth hỏi, lại là ngữ điệu mỉa mai.

“Chị hiểu ý em là gì.” Summer cười. “Và nhân tiện, cảm ơn chị một lần nữa. Đây là lời thật lòng.”

Hai người về tới trước cửa xe phía bên Elizabeth, và cùng dừng bước ở đó.

“Vì chuyện gì?” Elizabeth hỏi.

“Vì đã giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Em đã thực sự... trăn trở và lo lắng nếu như diễn xuất của em quá thuyết phục.” Summer tựa lưng vào xe, “Và chị đã cho phép em được phép diễn hết khả năng của mình!”

Elizabeth mở cửa. Cửa không khóa, cũng không có ai khóa cửa ở nơi này. Trong kia có những phút giây yên tĩnh đang đợi nàng, nhưng rồi ánh mắt chân thành của Summer lại khiến nàng cảm thấy như đang bị thứ gì đó thôi thúc phải tiếp tục cuộc hội thoại.

“Vậy thì trong mắt em tôi là một người phụ nữ cứng nhắc và tẻ nhạt, đến mức tôi sẽ không chịu nổi việc em diễn quá thuyết phục?"

Summer cười, “À không, không phải. Em không có ý đó. Công tâm thì chị cũng đã làm rất tốt, những chuyện ấy...” Summer im bặt. “Ý em là Elspeth. Elspeth làm rất tốt.”

Elizabeth giấu đi nụ cười của mình, tự hỏi vì sao người đối diện này có thể đơn thuần giây trước và rồi đầy cám dỗ vào giây ngay sau đó. Trước khi nàng kịp kiểm soát bản thân và dừng lại, nàng đã bước xuống và tiến lại gần bên Summer, bước vào không gian cá nhân của người ấy.

Với một nụ cười, nàng hỏi Summer, “Chỉ Elspeth thôi?"

Đây là một tình huống nguy hiểm. Bạn diễn? Quá giới hạn. Elizabeth biết mình không nên như thế này. Một khi đã như thế này, rất dễ để bước thêm một bước sai. Và quả thực nàng đã bước thêm một bước sai, và lúc này đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở.

Khao khát lại lần nữa vùng lên, thậm chí còn càng rõ ràng hơn, càng sắc bén hơn.

Elizabeth cảm giác như đôi môi của người đối diện vẫn còn đang ở trên thân thể mình. Và chỉ một lần, chỉ một lần duy nhất thôi, nàng muốn được hôn Summer với tư cách là chính mình, không phải là một ai khác.

Đáng lẽ Elizabeth nên đặt dấu chấm hết ngay tại khoảnh khắc này. Nàng càng lúc càng tựa sát vào bên Summer, và ánh mắt nàng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đánh giá cái nhìn người ấy dành cho mình.

“Elizabeth?” Chất giọng trầm, khàn khàn và tràn đầy từ tính gọi tên nàng, và đây chính là giọt nước tràn ly.

Elizabeth dùng cả hai tay để nắm lấy hai vạt áo khoác của Summer, nắm chặt lại thành nắm đấm, và cả người áp sát tới. Đó là một nụ hôn mãnh liệt và nóng như lửa thiêu, có cảm giác như Elizabeth đang liều mạng. Có cảm giác của sự tuyệt vọng. Sau một khắc bần thần, Summer nhận ra chuyện gì đang diễn ra, và ấy cũng là lúc Elizabeth biết mình, lại một lần nữa, phóng thích con quái vật bên trong người này.

Còn dữ dội hơn Lucille.

Nghĩ đến Lucille, những hình ảnh trước mắt nàng suốt ngày hôm nay lại dội về, và bằng một cách nào đó, Elizabeth thực sự run rẩy.

Cả người đổ về phía Summer khi Summer tựa trên bức tường xe, và khoảnh khắc bàn tay của người ấy giữ lấy eo nàng và bắt đầu di chuyển lên trên, trong đầu nàng bỗng lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Kéo Summer Hayes vào trong, ngay bây giờ, một lần và một lần duy nhất, một lần giao ra hết thảy, một lần cho đêm nay và sẽ không thêm một lần nào nữa. Ý nghĩ này khiến nàng choáng váng. Elizabeth ý thức được, ở khoảnh khắc này đây, nàng thừa khả năng kéo người đồng nghiệp trẻ tuổi này lên giường mình.

Đồng nghiệp. Chữ này như một gáo nước lạnh khiến cho nàng tỉnh táo.

Mới qua ngày quay đầu tiên của Tám mảnh ghép bé nhỏ, còn một mùa nữa của Choosing Hope. Phá hỏng trật tự này và rất có thể cả hai sẽ rơi xuống địa ngục.

Chuyện này cần phải dừng lại. Và nàng dừng lại. Nàng đình chỉ nụ hôn, cảm giác hối hận lấp đầy nàng.

Elizabeth lùi về một bước, cúi đầu. “Tôi xin lỗi.”

Sự khó hiểu lộ ra rõ ràng qua biểu cảm trên gương mặt Summer, khao khát dần tản đi, nhường chỗ cho sự thất vọng.

Elizabeth điều chỉnh lại nhịp thở của mình, “Tôi không nên làm thế này. Chúng ta còn phải cộng tác, cần phải giữ cho mọi thứ cân bằng. Và chuyên nghiệp. Tôi... đã đi quá giới hạn. Những cảnh như cảnh của chúng ta ngày hôm nay lúc nào cũng có ảnh hưởng rõ ràng hơn những cảnh thông thường. Tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, ngoài ra... không còn có lí do nào khác. Summer, tôi thực sự, thực sự xin lỗi.”

“Vậy là chị cần một nơi để... giải tỏa, và vừa hay có em ở đây!" Summer hiểu ý tứ. Ngọn lửa trong đáy mắt bây giờ thành một ngọn đèn mờ, “Không sao, em cam tâm tình nguyện.”

Nhưng lời này nghe đắng chát.

Elizabeth nghe, và có cảm giác như mình vừa lợi dụng Summer. Không! Nàng vẫn luôn có thứ bản lĩnh kiểm soát bản thân và đặt ra giới hạn. Một hành động thiếu suy nghĩ theo bản năng thế này chưa từng xảy ra lần nào trước đây. Và cũng chưa lần nào trước đây, nàng bị vây khốn trong khao khát của chính mình.

Elizabeth lùi bước, thật sự hối hận về hành động của mình. “Đây đều là lỗi của tôi. Tôi... hành động mà không suy nghĩ. Xin lỗi em, như tôi đã nói, hôm nay là một ngày rất căng thẳn. Về mặt cảm xúc. Lúc này tôi có chút, không được tỉnh táo.”

“Vậy là chị không...” Summer dừng lại, cái nhíu mày càng sâu, “...không có cảm giác với phụ nữ? Và ý của chị là chị sẽ làm chuyện này với bất kỳ ai sau một ngày quay cảnh nóng với họ?"

“Không phải với bất kỳ ai. Nhưng tôi... tôi không có ý đẩy hai ta đến bước này.” Nàng tìm kiếm lời nào đó tích cực, “Dù sao tôi cũng nên cảm ơn em về ngày hôm nay. Chúng ta hợp tác rất... ăn ý.”

Hợp tác? Còn có lời nào tệ hơn được nữa không?

Không thể đứng vững được trước ánh mắt phức tạp của Summer và vẻ thất vọng trên gương mặt ấy, Elizabeth vội vã lẩm bẩm một lời chúc ngủ ngon, và rồi gần như là quay lưng chạy vào bên trong. Trong một cái chớp mắt, cánh cửa đóng sầm lại.

________

Trong dòng nước nóng, Elizabeth nghĩ về những điều đúng đắn hôm nay nàng đã làm. Nàng nghĩ đến điều đúng đắn để quên đi sai lầm mà mình đã gây nên. Và nàng nghĩ đến công việc đang chờ đợi nàng ở ngày mai.

Một lúc kia, Lucille sẽ xuất hiện trong bộ quân phục Kiểm lâm và đôi giày da nâu, tới bên giường Elspeth và đứng đó trong yên lặng. Sự trầm mặc cứ kéo dài như thế cho tới khi Lucille lên tiếng. Lucille lên tiếng, nói về mùa săn gấu mỗi năm, nói về nơi rừng sâu đại ngàn. Elspeth nhìn thấy Lucille, nhìn thấy người ấy ở đó và nghe thấy người ấy đang nói. Nhưng rồi đột nhiên Elspeth nhận ra rằng đó không phải Lucille duy nhất trước mắt nàng. Còn có một Lucille khác nữa, một Lucille với dáng vẻ tương tự, cùng lúc ấy, đang trong căn bếp nhỏ, đứng trước ấm cà phê đang bốc hơi nghi ngút.

Ấy cũng là lúc Elspeth nhận ra rằng Lucille không có thực. Nàng yêu một người không tồn tại.

Tắt vòi nước, Elizabeth biết chắc chắn cảnh này sẽ là cảnh mấu chốt của cả bộ phim. Mãnh liệt, nhưng cũng đau khổ.

Như cách Summer nhìn nàng, sau khi nàng mất kiểm soát và hôn người ấy trong điên dại.

Thở dài, Elizabeth khoác áo choàng tắm và lau khô mái tóc. Nàng vẫn đang hối hận về điều mình đã làm, nhưng một mặt khác, nàng cũng đang thỏa mãn với điều mình đã làm. Rồi nàng đẩy sự thỏa mãn ấy đi với hết tất cả quyết tâm mà mình có.

Cách Summer Hayes trân trọng nàng cũng là một điều – hiển nhiên, là một điều khiến cho nàng có thứ cảm giác thỏa mãn. Nụ cười đã hiện rõ trên môi khi suy nghĩ này nảy lên trong đầu, và nàng không kịp ngăn lại hay giấu đi. Cũng vì người này đối xử với nàng tử tế như thế và trân trọng nàng đến mức như vậy, nàng lại càng cảm thấy hối hận. Nàng không muốn chơi đùa với người này. Nụ hôn kia nhiệt thành và mãnh liệt, dịu dàng và tinh tế - là nụ hôn mà nàng nhận ra nàng không bao giờ muốn dừng lại, nhưng cũng là một nụ hôn mà ở đó chứa quá nhiều cảm xúc. Cảm xúc và hứa hẹn. Những thứ mà Elizabeth đã không lường tới. Nàng đã không lường tới điều ấy. Ít nhất thì nàng đã kịp dừng lại, ngay lập tức, ngay khi nàng nhận ra mình đang chạm vào thứ nguy hiểm hơn mình nghĩ rất nhiều. Và bây giờ thì nàng chỉ có thể hy vọng Summer đừng quá để tâm đến sai lầm trong khoảnh khắc của nàng.

Ra khỏi phòng tắm, nàng đoán – hay, hy vọng – mình vẫn sẽ nhìn thấy đôi mắt xanh mà mình đã quen thuộc. Đôi mắt mà mỗi khi người ấy chú tâm nhìn nàng, trong ấy sẽ chỉ có mình nàng. Elizabeth mỉm cười, vô thức hít sâu một hơi.

“Bess, em yêu. Chị xin lỗi.” Grace lên tiếng, lúc này đang ngồi bên bàn.

Elizabeth hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. “Grace? Sao chị vào đây được?"

Người phụ nữ kia mỉm cười, “Không khó. Chị chỉ cần giải thích với quản lý phim trường chị là ai, và vừa hay, có vẻ cô ta rất thích chị trong Hanover Square. Rồi chị nói chị là huấn luyện viên chuyên diễn xuất của em, vậy là cô ta chỉ cho chị tới trailer này. Chị gõ cửa nhưng không thấy em trả lời, cho nên chị đoán em đang tắm. Và chị tự vào."

Elizabeth lưỡng lự. “Đây thực sự là một chuyện đáng ngạc nhiên. Chị không có thói quen tới thăm như thế này. Và chị cũng không còn là huấn luyện viên chuyên diễn xuất nữa, đã được một thời gian rồi. Một người hướng dẫn có lẽ sẽ phù hợp hơn.”

“Không còn nữa ư?" Grace nhìn Elizabeth với ánh mắt nghi ngờ. “Chúng ta trở nên xa cách như vậy từ khi nào thế nhỉ?” Rồi nhìn xung quanh xe, “Trước khi chúng ta tiếp tục, nơi này của em có rượu vang không?"

“Em không uống rượu vang.” Elizabeth thở dài, không biết mình đã nói bao nhiêu lần về chuyện này. “Em không uống được rượu vang, chị lại quên rồi? Nhưng em có gin. Chai mới, không lạnh. Summer uống hết chai cũ rồi.” Nàng vừa nói vừa mở ngăn tủ.

“Summer uống rượu của em?"

“Một lần.” Nàng mở nắp và rót rượu ra cốc. “Vậy, Grace, chị tới vì chuyện gì?"

“Chị nhớ em, có vậy thôi. Và lần trước chúng ta đang nói chuyện thì điện thoại mất tín hiệu, chị nghe giọng em có vẻ cũng khá căng thẳng. Chị đã lo lắng đấy nhé, cũng nên tới xem em thế nào.”

Elizabeth đặt hai cốc rượu lên bàn. “Điện thoại không mất tín hiệu, là do em tắt máy. Vậy là chị tới đây để tiếp tục xúc phạm đồng nghiệp của em?"

Grace nhìn Elizabeth với ánh mắt chân thành. “Chị rất tiếc về chuyện đó, coi như chị xin lỗi, được không? Hôm ấy tâm trạng chị có chút không tốt. Và ôi chao, đương nhiên rồi, Summer rất tài năng, em đã đúng. Chị xin lỗi nếu có gợi ý điều ngược lại."

Gợi ý? “Điều gì khiến chị thay đổi suy nghĩ vậy? Bởi vì em còn nhớ khá rõ chị đã nói Summer là ‘một ả tóc vàng vô dụng nhưng xảo quyệt dựa vào quyền lực của cha mẹ và gương mặt của bản thân để có được chỗ đứng'. Em đã bỏ sót điều gì rồi?”

Phẩy tay một cái, Grace đáp, ngữ điệu nhẹ như không. “Ôi, đừng để ý đến những lời ấy, em cũng biết điều gì khiến tâm trạng chị tồi tệ như thế. Gần đây chị và Amrit không được ổn cho lắm. Chị công nhận, người bạn trẻ tuổi của em rất khá, phải chứ?”

Đẩy cốc gin về phía Grace, Elizabeth quan sát người đối diện. Có vẻ chân thành, nhưng người phụ nữ này sở hữu thứ diễn xuất thần sầu. Vả lại thì Grace nói đúng một điều – điều duy nhất khiến Grace phát điên, xưa nay chỉ có thể là Amrit.

“Cũng không đáng để tới đây một chuyến thế này. Theo dự kiến thì chỉ còn hai tuần nữa là đóng máy, chị có thể đợi em về để nói những lời này.”

“Vì sao phải đợi?" Rồi nhìn vào cốc thủy tinh, “Không có đá?"

Elizabeth không trả lời. Nàng quên đổ nước vào khay, và căn bản thì cũng không có nghĩa vụ phải phục tùng.

“Nghe này, em yêu, xưa nay em chưa bao giờ tắt máy trước chị!" Biểu cảm như thế đang vô cùng hối hận, “Cho nên chị ngờ tới khả năng xấu nhất, chị khiến em buồn nhiều rồi. Bess, em rất quan trọng đối với chị. Hãy tin là như thế" Grace vươn tay tới, vỗ vỗ bàn tay Elizabeth. “Chị nên nói lời này thường xuyên hơn mới phải."

Elizabeth tự hỏi vì sao Grace đột nhiên lại nói những lời này. Nói những lời này khi nàng đã không còn là một thiếu nữ hai mươi, cần sự chú ý và ghi nhận của người dẫn dắt mình như cần khí trời.

“Được rồi, bây giờ nói cho chị biết, công việc tiến triển thế nào?"

“Bọn em đã qua cảnh khó nhất. Ngày hôm nay. Một cảnh khác khó không kém sẽ là vào ngày mai. Còn lại đều tốt."

“Vậy là cảnh giường chiếu nóng bỏng chính là ngày làm việc hôm nay đấy ư?" Tiếng cười của Grace vang trong căn phòng. “Chị nghe quản lý kể về chuyện ấy rồi. Khó đấy, nhưng chị hy vọng em đã làm tốt.”

“Em đã làm tốt.”

“Vậy thì tuyệt!” Grace sửa lại đồng hồ trên cổ tay, “Nhưng về phía Summer thì có vẻ không dễ dàng đến thế. Còn trẻ, chưa kể đây là bước ngoặt để thay đổi hình tượng. Cô gái bé nhỏ ấy vẫn ổn chứ?”

“Summer cũng đã rất xuất sắc, đủ để khiến Jean-Claude hài lòng. Và chị thấy đấy, một diễn viên trẻ, trẻ và có tài!” Elizabeth thú nhận mình có chút... không kiểm soát được.

Grace không nói gì thêm, và im lặng một lúc, cho tới khi lên tiếng, “Nếu thế thì tốt. Chị cũng chỉ quan tâm tới em. Em biết mà, phải không?"

“Em biết.” Elizabeth trả lời một cách máy móc, tự hỏi thực sự thì mình có chắc chắn với câu trả lời của chính mình hay không. “Và Summer là một người tốt. Một người tử tế.” Nàng cũng không biết vì sao mình lại nói lời ấy.

Grace dừng ánh mắt, “Ồ đương nhiên rồi. Chị cũng đoán rằng cô gái kia gợi cho em nhớ về chính bản thân mình khi còn trẻ.”

“Chị nói gì?” Elizabeth trân trân, ngạc nhiên trước lời mình vừa nghe được.

“Em không thấy thế ư? Tràn đầy sức sống, hoài bão và tham vọng. Thanh xuân, tuổi trẻ. Đó chính là lí do vì sao em làm bạn với cô ta đấy. Làm bạn với một người như thế khiến em cảm thấy mình cũng trẻ ra. Cũng không có gì đáng xấu hổ. Thế giới này khiến phụ nữ chúng ta cảm thấy bản thân già cỗi trước khi thực sự già đi, và chúng ta tìm tới những điều mới mẻ, đến với những người trẻ trung, và chúng ta có cảm giác mình cũng đang trẻ lại."

Elizabeth gần như là rơi vào trạng thái bàng hoàng khi sự thực bày ra trước mắt nàng. Nàng nhận ra bạn chung của hai người, tất cả đều trẻ hơn Grace. "Và đó là lí do chị ở bên bọn em?"

“Ừ thì, chị cũng khó mà phủ nhận được. Vậy đấy, coi như em đã có được câu trả lời. Em đã biết bí mật của chị rồi.” Grace cười. “Mấy người bạn Cambridge của em khiến chị cảm thấy mình trẻ ra. Bọn họ vẫn còn sôi nổi lắm, nhỉ?"

Mấy người bạn Cambridge của em. Vậy là sau hơn mười lăm năm đằng đẵng, Grace coi những người ở bên mình trong mỗi buổi tiệc, trong mỗi bữa tối, đều... chẳng là gì cả. Cũng chẳng phải là bạn bè. Sao có thể như vậy được?

Elizabeth không hiểu nổi. Nhưng có một điều duy nhất nàng có thể chắc chắn – Nàng không sử dụng Summer như một công cụ để giúp mình có được thứ cảm giác trẻ trung. Hay bất kỳ lí do gì khác. Rồi thì cảm giác hổ thẹn dâng lên trong nàng khi nàng nhớ về ánh mắt nguội lạnh mà Summer chiếu thẳng vào mình, cách đây mới chưa đầy một tiếng đồng hồ trước.

Elizabeth bỗng có cảm giác mình đã quá già để có thể hôn Summer Hayes. Quá già để có thể tự tin và sẵn sàng đón nhận sự mãnh liệt của người ấy. Một người còn trẻ trung và rất xinh đẹp.

Khốn khiếp thay.

“Đủ rồi đấy nhỉ?” Grace đứng dậy. “Chị chỉ định nhìn xem em thế nào mà thôi, bây giờ thì có lẽ chị cũng nên về!”

“Bây giờ?” Elizabeth nhìn đồng hồ, “Bây giờ muộn rồi, có lẽ vẫn còn xe trống, em có thể hỏi...”

“Ồ không, chị cũng không định về ngay trong đêm nay. Chị sẽ ở lại Fresno cho tới lúc trời sáng, chị là khách quen ở đó, em biết đấy."

Elizabeth thở dài trong lòng. Vậy là tới đây chỉ vì như vậy?

“Chị chắc chắn không muốn em hỏi chứ?"

“Không phải lo cho chị. Em có một bộ phim cần phải hoàn thành, chị ở lại cũng chỉ khiến em mất tập trung mà thôi. Sự nghiệp luôn phải được đặt lên hàng đầu. Luôn luôn.”

Elizabeth bỗng thấy như quá khứ lại trở về, Grace Christie-Oberon nói bên tại nàng những bài học, và nói cho nàng biết nàng không bao giờ được quên.

“Tạm biệt nhé, em yêu. Chị mong em trở về."

Grace đặt một nụ hôn bên má Elizabeth, và nở một nụ cười hoàn hảo, nụ cười vẫn luôn dành cho ống kính máy ảnh và những trang bìa tạp chí. Cửa mở, Grace đột nhiên dừng bước. “Và hãy đừng khắt khe với người trẻ kia quá nhé. Có vẻ như bạn diễn của em muốn có được thứ cô ta sẽ không bao giờ có thể có được." Ánh mắt của Grace khiến lời ấy trở nên rõ ý, “Summer đáng thương."

“Điều gì khiến chị nghĩ vậy?"

“Bữa tiệc tối đó ở nhà em? Nếu chịu khó để ý thì em cũng sẽ thấy, không khó đến mức ấy đâu. Nhưng như chị vẫn luôn nói, hãy tập trung vào công việc, những thứ khác đều không quan trọng. Vậy nhé?"

 

Hết chương 17

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: