Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

64 0 0 0

Summer ở lại thêm vài ngày sau khi đã kết thúc tất cả cảnh của Lucille, vẫn chưa quyết định được mình có nên ở lại tới khi Tám mảnh ghép bé nhỏ chính thức đóng máy hay không. Ở lại và dự bữa tiệc đóng máy với cả đoàn, như Jean-Claude gợi ý. Và thêm nữa, đặc biệt là vì tình trạng mối quan hệ giữa Summer và Elizabeth lúc này.

Hai người đã sa vào một thói quen: khi Elizabeth kết thúc cảnh cuối của ngày, họ sẽ dành mỗi buổi tối để trò chuyện, hoặc, chỉ là để cảm nhận sự tồn tại của nhau. Summer sẽ bước ra từ căn bếp nhỏ với chén trà nóng trên tay, trong khi Elizabeth cởi giày và ngã xuống đi văng. Hai người sẽ ngồi xuống đối diện nhau, và trong khi Summer kể cho Elizabeth nghe đủ thứ chuyện bi hài trên đời, Elizabeth sẽ uống trà, nhìn người kia với ánh mắt vừa dịu dàng vừa thiết tha.

Không phải lúc nào Elizabeth cũng im lặng. Nàng kể cho Summer nghe những câu chuyện, về nàng. Những điều nhỏ nhặt. Không nhiều, nhưng đã nhiều hơn trước đây. Thường là những câu chuyện về quá khứ, kỷ niệm về tuổi thơ của nàng, về gia đình và cha mẹ. Nàng dùng rất nhiều trích dẫn từ các tác phẩm văn học, và một ngày kia nàng thú nhận với Summer rằng nàng đã bị mẹ mình ảnh hưởng một cách sâu sắc.

"Cứ thử sống với một giáo sư Văn học xem. Tôi dám thách em nói chuyện mà không kèm theo trích dẫn." Tối ấy nàng nói với Summer, sau đó ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại, với chén trà trên tay và nụ cười trên môi.

Lúc ấy Summer ước gì mình sở hữu thứ siêu năng lực có thể ngưng đọng thời gian và dừng lại ở khoảnh khắc này.

Trong khi ấy, Summer kể về thế giới mà mình đã sinh ra và lớn lên, một thế giới không bao giờ có sự yên tĩnh.

"Điều một, phải làm quen với chuyện quên đi cảm giác ngượng ngùng. Điều hai, luôn phải để ý đến vẻ ngoài của bản thân. Điều cuối, không được đặt ra câu hỏi trước những thứ kì dị."

"Những thứ kì dị?"

"Những thứ vô hình như kiểu không khí, cảm giác, kiểu vậy. Quen với việc làm hoặc tin vào những điều mà chị cảm thấy là đúng, không phải vì nó được chứng minh là đúng. Logic không có chỗ đứng ở nơi đây."

"Đến ba em cũng tuân theo những điều này?" Elizabeth nghiêng người gần vào, "Tôi có cảm giác ông ấy là một người rất coi trọng... logic?"

"Tất cả mọi người trong nhà phải tuân theo những điều này. Không ai cãi lại được mẹ em, đến ba cũng vậy. Chị không hiểu đâu. Tranh luận với mẹ em là một việc khiến người ta có thể phát điên. Còn chưa nhắc đến năm đó bà ấy nổi hứng, cái gì mà định nghĩa lại thời trang với vẻ đẹp của lông vũ."

"Lông vũ?"

Summer thở dài, "Nghe đã thấy dị."

"Nghe hay đấy chứ? Vậy thì về ba em? Ông ấy hẳn là phải có ảnh hưởng tới em hơn mẹ em?"

"À, đúng rồi. Ba em muốn em theo ngành của ông ấy, đạo diễn, võ thuật, hành động, đầy năng lượng, kiểu vậy. Nhưng như em nhớ thì rồi ông ấy đã dẹp mong ước ấy đi vì sớm phát hiện ra em là một kẻ vô dụng trong lĩnh vực thể chất và quá vụng về để có thể làm điều gì nên hồn nếu em có theo ngành võ thuật biểu diễn. Có một thời gian ống ấy đích thân dạy em, nhưng mà đáng tiếc, em chẳng học được gì cả. Ba em nói em có khả năng giữ thăng bằng của một con hươu sắp chết già."

"Thử tưởng tượng nếu em là đạo diễn..." Elizabeth không giấu giếm nụ cười.

"Cho nên ông ấy làm việc mà một người cha có thể làm cho con gái mình – dạy em ngã thế nào cho đúng. Chị biết đấy, ngã một cách... kỹ thuật. Vậy là em học cách ngã thế nào để không khiến mình bị thương. Có ích cực kỳ."

Elizabeth cười thành tiếng. Summer tưởng như tiếng cười của nàng là thứ âm thanh dễ nghe nhất mà mình từng nghe. Cao, sáng, và nhẹ. Một tiếng cười bật ra bất chợt. Dường như chính Elizabeth cũng bị mình làm cho bất ngờ.

"Chúa ơi... Tôi không nhớ được lần cuối cùng tôi cười như thế này là khi nào." Nàng trầm xuống, một chút, "Đã... hàng năm trời."

"Chuyện về ba mẹ em lúc nào cũng khiến người ta cười ra thành tiếng như vậy."

"Tôi nghĩ không phải là do câu chuyện về ba mẹ em. Càng giống như là do... Nàng chỉ vào người kia, "Hiệu ứng Summer."

"Còn có cả hiệu ứng tên em nữa ấy à?"

"Tôi cho rằng là vậy, chỉ là tôi không rõ có thể miêu tả thế nào. Nhưng tôi cảm nhận được." Elizabeth mím môi suy nghĩ, "Có lẽ những thứ liên quan tới em thực sự không thể giải thích được bằng khoa học."

"Nghiêm túc?" Summer nhìn Elizabeth, vẻ mặt mù mờ khó hiểu. "Vậy thì tóm lại hiệu ứng Summer là cái gì?"

"Hiệu ứng khiến tôi có thể buông bỏ hết đề phòng, khiến tôi cảm thấy an toàn, và khiến tôi có thể cười như vừa rồi."

Elizabeth đưa ra câu trả lời, nhưng chính nàng cũng cảm thấy quá sức khó hiểu. Nàng im lặng, như là để soát lại câu trả lời của mình, có chút sửng sốt. "Thực lòng tôi không hiểu hiệu ứng của em là từ đâu mà ra. Nhưng tôi nghĩ tôi thích nó." Cuối cùng nàng mỉm cười, trở về với chén trà của mình.

Và còn Summer, cô cảm thấy có một luồng khí ấm bao phủ lấy mình. Nhưng rồi ngay sau đó, ngay giây sau đó thôi, có nỗi buồn không tên dâng lên và tỏa ra từ bên trong, đột ngột đến mức khiến cô thở dốc. Không hiểu được cảm giác ấy từ đâu mà ra, Summer miễn cưỡng giữ cho mình trạng thái như cũ, và tiếp tục kể cho Elizabeth nghe những câu chuyện xa xưa.

Đêm ấy, khi đã nằm trên giường nhưng không thể khiến mình chìm vào giấc ngủ, Summer để nỗi buồn đột ngột tới tìm mình khi đó trở lại, cố gắng tìm ra nguồn gốc của sự muộn phiền, lần theo và tự hỏi nó đến từ đâu. Khoảng hai giờ sáng, Summer ngồi bật dậy, và ấy cũng là lúc sự thật hoàn toàn phơi bày trước mắt cô.

Elizabeth càng lúc càng mở lòng mình ra, càng lúc càng như một viên sapphire quý giá. Một thứ tuyệt vời mà Summer nhận ra mình có thể đến gần tùy theo ý muốn, nhưng sẽ không bao giờ có thể chạm vào hay có được. Summer hiểu ra sự thật rằng người phụ nữ này chưa bao giờ là của mình, và cũng sẽ không bao giờ dành cho mình. Ranh giới giữa hai người càng mờ, khoảng cách giữa hai người càng gần và mối quan hệ này càng sâu sắc – sự thật rằng Summer sẽ không bao giờ có được tất cả của Elizabeth, một Elizabeth hoàn chỉnh – càng lúc càng rõ ràng.

Muộn phiền len lỏi một cách vô hình, nhưng vẫn luôn lớn dần từng ngày. Giờ thì nó thành một nỗi đau âm ỉ và dai dẳng.

Summer nhận ra mình không thể tiếp tục thế này được nữa. Không thể tiếp tục ở lại nơi này. Nơi này, yên tĩnh và tách biệt với thế giới bên ngoài. Summer cảm tưởng như trên đời này chỉ còn có Elizabeth Thornton. Cô ở lại bên người phụ nữ này, để rồi nhận ra rằng mình càng lúc càng chìm sâu và lạc lối. Cảm xúc lấn át mọi thứ và tình cảm trở nên đầy sức mạnh.

Vậy là sáng hôm sau, Summer dậy sớm, dọn dẹp và đóng gói đồ đạc, chỉ để lại một lời giải thích qua loa, khiến cho đôi mắt của Elizabeth phủ một tầng mây mù âm u không cách nào tản đi được. Có những câu hỏi đã tới bên môi, nhưng rồi nàng không hỏi nữa. Summer biết ơn vì nàng đã không hỏi. Và có lẽ Elizabeth biết nếu hỏi, mình sẽ phải nghe những lời nói dối thiếu thuyết phục đến mức thà rằng nàng không nghe.

Trước sự ngạc nhiên của Jean-Claude và những gương mặt còn đang ngái ngủ của người trong đoàn, Summer nói vài câu cảm ơn và vài lời tạm biết. Sau nụ hôn tạm biệt hời hợt và một cái ôm khẽ khàng, Elizabeth nhìn theo Summer đi về phía chiếc Volkswagen, lắng nghe tiếng gầm của động cơ tản dần và cuối cùng biến mất khỏi nơi đây.

________

Summer về nhà, ngủ vùi trên giường vài ngày, không còn có hứng thú với giao tiếp giữa người với người. Chloe về khoảng sau ấy ba ngày, xông vào phòng Summer và ném gối vào thẳng mặt người đang nằm trên giường, với hy vọng như thế sẽ khiến người ấy dừng việc ủ ê về nỗi chán chường của mình.

Ngày hôm sau đó, Autumn tới gõ cửa, và cửa được mở ra bởi Summer, khi ấy vẫn còn đang trong bộ pajamas.

"Có Diet Coke trong tủ lạnh." Summer nói với chị mình, người đang đi theo phía sau.

"Em biết chị sẽ không bao giờ chạm vào thứ ấy. Em cũng không nên chạm."

"Bess cũng nói như chị!" Chết tiệt. Summer đang cố gắng dừng việc nghĩ tới người phụ nữ này theo tần suất cứ năm phút một lần bằng việc chi phối suy nghĩ và dồn sự tập trung của mình vào gương mặt điển trai rạng ngời của nam diễn viên trên màn hình TV.

Autumn cướp lấy điều khiển từ tay Summer, tắt đi mà không báo trước. "Chúng ta cần phải nói chuyện."

"Này! Em đang đợi xem cha của đứa bé là ai mà?"

"Summer. Chuyện công việc."

Lời này thành công lấy được sự chú ý của Summer, "Choosing Hope?"

"Phải."

"Em bị đuổi rồi?" Summer nói trước, "Em còn nhớ những ngày quay cuối của mùa trước Ravitz luôn nhìn em với ánh mắt chẳng mấy thiện lành. Như là... nhìn em và nghĩ xem có thể kết liễu em bằng cách nào cho hợp lý."

"Không phải bị đuổi. Autumn nói, ngữ điệu chậm rãi và cẩn trọng, "Là việc khác."

"Việc gì vậy?" Summer ngồi thẳng dậy, lại càng lo lắng.

"Nghe này... Trong thời gian em biến mất khỏi thế giới, tập cuối của Choosing Hope đã lên sóng. Trong trường hợp em không biết, đó chính là tập mà từ đầu đến cuối em và Elizabeth Thorton luôn cho người ta cái cảm giác lạ lùng kì dị. Cho nên bây giờ chị hỏi em, em định diễn cái gì thế hả Summer Hayes?"

Summer ngẩn ra, sau đó nhún vai, "Diễn theo kịch bản? Mà ai biết được? Có ai thống nhất gì trước đâu?"

"Và có vẻ như phản ứng của công chúng khá... nhất quán."

"Cái gì?"

"Khán giả để ý. Cộng thêm với một biển người tham gia làm thám tử thử sức giải mã xem em và Thornton đang diễn cái gì!

"Diễn cái gì? Em không hiểu?!"

"Summer, em và Thornton đang bị khán giả gán thành một đôi. Hunt và Carter, bây giờ thành 'Hunter. Chị nghe nói fan- fic và fan-art đang ngập tràn trên internet, và chúc mừng em, hiện tại fanbase của Hunter gần như là ngày nào cũng ở mục trending!"

"Cái quỷ tha ma bắt gì..." Summer đang cố gắng để những lời này ngấm vào vỏ não của mình.

Autumn hít sâu một hơi. "Em nghe thấy chị nói gì rồi đấy. Giờ thì Ravitz và Lenton đang muốn triệu em, em và Thornton, vào dự một cuộc họp khẩn. Thứ Ba tuần sau, mười giờ sáng. Ăn mặc nghiêm chỉnh. Thái độ nghiêm túc. Đừng có phản kháng hay làm loạn lên."

"Khốn thật.." Vậy là thực sự có chuyện mất vai.

"Chính xác."

"Nhưng vì sao bọn họ phải kéo Elizabeth vào chuyện này? Chị ấy có làm gì đâu?" Giờ thì Summer đang nghĩ đến chuyện diễn xuất của mình thực sự đã ảnh hưởng tới diễn xuất của Elizabeth. Hoặc một chút. Và đúng là thời điểm ấy diễn xuất của Elizabeth đã có chút... biến đổi.

Nhưng biến đổi ở đâu, Summer cũng không rõ. Cô đang cố gắng lục lại trong trí nhớ những ký ức về khoảng thời gian ấy, nhưng mọi thứ về chuyện khi ấy nay đã đều mù mờ và cô không nhớ được gì rõ ràng.

"Tóm lại, bọn họ không thể cắt vai của Elizabeth vì sai lầm của riêng em. Vả lại kịch bản của mùa mới đã viết xong, trong ấy chắc chắn có vai của Elizabeth. Sao có thể cắt vai được?"

"Cũng có thể là đẩy cái kết của Iris Hunt lên sớm hơn?" Autumn gợi ý. "Một cái kết nhanh gọn, đột ngột. Và theo như chị biết thì nhà sản xuất cũng chẳng mấy ưa Thornton."

"Bọn họ căm thù Elizabeth. Những đó không phải do lỗi của chị ấy. Mùa trước bọn họ viết ra một kịch bản mà trong ấy Hunt say khướt và phát sinh quan hệ với một bác sĩ thực tập còn chưa cả ra trường, ngay tại bệnh viện. Elizabeth cương quyết từ chối. Thế rồi thì bọn họ đưa Mendez tới cho Hunt, khiến Hunt bóp nát trái tim anh ta, còn chưa kể một loạt những tình tiết đẩy Iris Hunt vào khốn cảnh hiện giờ. Đều là cố ý!"

Autumn nhìn em gái mình với ánh mắt răn đe, "Summer, nghe những lời chị nói cho rõ đây. Thứ ba này dù bọn họ có làm gì Elizabeth Thornton thì ấy cũng không phải chuyện của em. Bọn họ muốn trừng phạt, muốn chơi xấu, muốn cắt vai, hay là muốn nhân vật của chị ta vào rạp xiếc – đều không liên quan tới em. Em không được phép phản ứng. Giải quyết thế nào là chuyện của chị ta, không phải của em. Tóm lại đừng có lên tiếng về những chuyện không ảnh hưởng tới mình. Chị biết em quan tâm lo lắng cho Thornton..."

Autumn dừng lại, nhìn Summer với ánh mắt thăm dò và nhướng mày trong sự nghi hoặc.

Summer không phản ứng, đợi chị mình nói tiếp.

"Có chuyện gì vậy? Sao giờ em không cãi chị nữa? Em phải cãi chị và bênh vực Thornton bằng mọi giá chứ?" Autumn hỏi, "Hay chị đã nhầm về chế độ bảo vệ Elizabeth Thornton của em và sau ngần ấy năm thì rốt cuộc em cũng đã chịu tỉnh ngộ?"

"Cửa ở ngay kia, chị có thể về bất cứ lúc nào chị muốn."

"Cái gì? Summer Hayes! Quỷ tha ma bắt em! Chết tiệt! Đồ chết tiệt, Summer Hayes!" Autumn tháo một chiếc giày cao gót dưới chân, giơ lên và trỏ về phía Summer, "Em... Summer, tất cả, tất cả những thứ này đều không giúp gì cho em. Chị đồng ý cho em diễn phim của Jean- Claude với điều kiện nó sẽ... chữa lành vết thương của em và khiến em tỉnh ngộ. Không phải làm mọi chuyện trở nên tệ hơn thế này. Và bây giờ thì chúng ta còn phải xoay sở với cái thứ... 'Hunter' kia. Hai người bị làm sao thế nhỉ? Tại sao lúc nào cũng không để cho nhau yên? Em và Thornton ấy? Chị không hiểu?"

Giá như em hiểu. "Autumn!" Summer nói chuyện bằng thứ ngữ điệu kiên định và bình tĩnh nhất của mình, "Em sẽ dự cuộc họp, em sẽ cư xử phải lẽ. Còn có chuyện gì khác nữa không?"

"Không còn." Autumn thở dài. "Summer, em có ổn không? Từ lúc về tới nay chị nghe nói em không ổn. Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

"Không hề có chuyện gì. Trừ chuyện em bị muỗi cắn ra."

"Cảnh nóng thế nào? Em ổn chứ? Khó không, hay em đã vượt qua được?"

"Có khó, nhưng em đã vượt qua." Summer với lấy điều khiển TV. "Em nghĩ Javier là cha đứa trẻ. Còn có ai khác nữa đâu nhỉ."

"Em luôn có thể tâm sự với chị, em biết mà. Và chị cũng không phải một người cuồng công việc, nhưng mà – đã giữa trưa và em vẫn còn mặc pajamas? Nghiêm túc đấy hả Summer?"

"Em đang trong kỳ nghỉ." Summer liếc mắt.

"Được rồi. Kỳ nghỉ thì kỳ nghỉ! Autumn đi giày, "Chị sẽ gặp lại em vào Chủ nhật. Bữa trưa gia đình, như thường lệ. Và nhớ lấy, thứ Ba tuần sau, mười giờ sáng."

Summer không đáp, bấm nút 'Play' và bộ phim lại tiếp tục.

________

Đã chín ngày qua đi kể từ lần cuối Summer nhìn thấy Elizabeth.

Suy nghĩ trong Summer đã chia thành hai luồng mâu thuẫn. Một bên, rõ ràng không có lí do gì để tránh mặt Elizabeth, khi tất cả giữa hai người, tính đến thời điểm này vẫn là chỉ là bạn bè. Nhưng một mặt khác, thứ cảm xúc phức tạp trong cô đang ngày càng lớn dần và trở nên gay gắt hơn trước. Summer tưởng như mình đang bị những nụ hôn và những cái chạm kia ám ảnh. Và cả những buổi tối hai người ngồi bên nhau, trò chuyện cho đến tận đêm khuya.

Lúc này, Summer ngồi xuống chiếc ghế kế bên Elizabeth, đối diện đạo diễn Bob Ravitz, nhà sản xuất Stanley Lenton, Trưởng ban Biên kịch Hugo Pollard, và một vài gương mặt thuộc nhóm người nắm trong tay quyền sinh quyền sát của Choosing Hope mà Summer thú thực là cô biết mặt mà chẳng thể nhớ nổi tên. Những người này không bao giờ tới phim trường. Giờ thì cô đã có thể khẳng định rằng mình sẽ không bị đuổi – Có ai đuổi diễn viên mà lại mời Trưởng ban Biên kịch tới đâu?

Elizabeth nhìn sang người vừa ngồi xuống, cho người ấy một cái gật đầu chào hỏi.

"Cô Hayes, cuối cùng thì chúng ta cũng có một dịp thích hợp để cùng thảo luận như thế này!" Lenton lên tiếng.

Tên khốn. Summer đáp lại bằng một lời lịch sự hợp lẽ.

"Tôi trân trọng việc cô và cô Thornton đây đã dành ra chút thời gian này, trước khi chúng ta chính thức quay lại với mùa Bảy của Choosing Hope." Lenton tiếp tục lời mở màn, ánh mắt chuyển qua lại giữa Summer Hayes và Elizabeth Thornton. "Cũng như hai cô đã biết, những tập cuối của mùa Sáu đã được lên sóng một thời gian, cụ thể là sau đợt quay bổ sung của mùa trước. Phản ứng từ khán giả đại chúng dành cho những tập cuối quả là... rất đáng ngạc nhiên."

Elizabeth đưa mắt, liếc nhìn Summer.

"Hunter." Ravitz tiếp lời. "Đó là cái tên mà bây giờ người ta dùng để gọi hai cô. Và có lẽ hai cô nghĩ tôi không biết ngày đó hai cô muốn diễn ra cái gì và đẩy kịch bản này đi đâu." Anh ta nhìn Summer với ánh mắt đầy ẩn ý, cuối cùng thì ý tứ trở nên rõ ràng. "Ở giới truyền hình này, chúng ta đều biết, nơi có hàng nghìn gương mặt, tất cả đều muốn kéo được sự chú ý của khán giả về phía mình. Coi như cô, Summer Hayes, đã thành công. Và tôi cũng không lạ gì vài thủ thuật thế này. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là – cô có khả năng kéo cả... cô này vào kế hoạch của mình." Rồi Ravitz chỉ sang Elizabeth, lúc này không hề có một phản ứng. "Khi ấy tôi đã nói chuyện với Stanley, và chúng tôi quyết định sẽ để hai cô tự diễn theo ý mình. Chúng tôi muốn xem phản ứng của khán giả. Và hôm nay, như hai cô thấy, chúng ta đã có phản ứng của khán giả."

"Không chỉ là phản ứng của khán giả" Một gương mặt nào đó lên tiếng. "Memes, fan-art, fan-fic, khắp mạng xã hội, đủ thứ cả. Người ta còn viết cả những bài dài đến độ tôi không muốn đọc, phân tích ư, đặt ra giả định ư, về trạng thái cảm xúc mà hai cô muốn truyền tải" Anh ta đảo mắt, "Thấy đấy, có vẻ như khán giả thời đại này càng lúc càng rảnh rỗi. Vì vậy, rất khá, cô Hayes. Cô đã làm rất tốt, giờ thì cô đã thực sự giành được sự chú ý. Hơn trước rất nhiều."

Summer nhìn Lenton chằm chằm, nhất thời không rõ mình nên phản hồi như thế nào.

"Chúng tôi cũng đã cố gắng đoán xem cô, cô Thornton, ý đồ thực sự của cô sau chuyện này là gì. Giờ thì chúng tôi đã hiểu." Lenton nhìn sang Elizabeth, "Cô nghĩ chúng tôi sẽ không nhìn ra?"

"Vậy ý đồ của tôi là gì?" Elizabeth cảm nhận được vai mình đang căng ra, nhưng rồi những lời này lại được nói ra một cách rất thoải mái.

"Đầu tiên là đổi hướng diễn xuất, sau đó là tấm ảnh trước studio, chắc cô vẫn còn nhớ chứ nhỉ?"

Summer muốn lên tiếng, Lenton đã kịp giơ tay ngăn lại.

"Không phải nói gì cả. Nghe này, Hollywood này không lớn như người ta vẫn tưởng. Ở đây mọi người đều biết bí mật của nhau. Và tôi, tôi thì biết được rằng trong thời gian nghỉ giữa mùa vừa rồi hai cô cùng góp mặt trong một bộ điện ảnh trường phái nghệ thuật gì đó của Jean-Claude Badour. Vậy thì rõ rồi, tất cả những thứ này, những chuyện xảy ra trước đó, đều nằm trong kế hoạch của hai cô. Hai cô sử dụng series này của chúng tôi như một công cụ quảng bá. Rất trùng hợp, rất thức thời. Tôi công nhận, rất thông minh."

Summer nghiến răng, thực sự bị bản năng thôi thúc phải lên tiếng nói gì đó. Nhưng lần này Elizabeth đã kịp giữ lấy bàn tay người ngồi bên cạnh, cái nắm tay chặt cứng khiến cho người ấy lại đành cắn răng và không thể nói được một câu.

"Vậy đấy!" Elizabeth lên tiếng, ngữ điệu thong thả, "Bây giờ thì chúng ta đều hiểu nhau. Và rồi sao nữa?"

Lenton cười. "Tôi biết sẽ là như thế mà. Một đám xảo quyệt." Nhưng anh ta không có vẻ gì như đang tức giận. Ngược lại, còn là vẻ hài lòng vì mình đã đúng.

Elizabeth rút tay về, để lại cái nóng râm ran trên tay Summer.

"Chúng tôi cũng đã thảo luận xong xuôi" Anh ta nói tiếp. "Bộ phim Pháp của hai cô, chúng tôi cũng sẽ dùng nó, vì lợi ích riêng của series này. Đây là một thỏa thuận đem về mối lợi song phương. Có lẽ các cô cũng đã biết nhờ Hunter mà rating của vài tập cuối tăng cao đột biến" Lenton giơ lên một tờ giấy, trên ấy là bảng biểu với những dãy số. "Choosing Hope hiện đang là show không có yếu tố thể thao ăn khách nhất tại thị trường nội địa. Không chỉ series truyền hình, mà là tất cả các hạng mục show."

Elizabeth lên tiếng sau một khoảng im lặng. "Và các anh muốn đi bước tiếp theo như thế nào?"

"Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc chiều theo khán giả đại chúng – biến Hunter thành sự thật."

Cái quái gì thế này...

Summer cảm nhận được hô hấp của Elizabeth đã ngừng lại.

"Việc này cũng rất tốt cho danh tiếng của series chúng ta. Đa dạng trong tuyến tình cảm và biết lắng nghe khán giả của mình, các cô biết đấy!"

"Iris Hunt là nhân vật phản diện chính." Elizabeth khẳng định lại, ngữ điệu có phần cẩn trọng, "Tôi tin một nhân vật phản diện chính có thể khai thác nhiều hơn thế. Không chỉ là về tuyến tình cảm!"

Lenton mỉm cười, nụ cười mỉa mai. "Cô Thornton, cô không đồng ý diễn một kịch bản mà ở đó cô cho rằng có vài tình tiết quá tồi tệ. Kịch bản đã được viết lại. Lần này sẽ không có uống say, không có chuyện lên giường với bác sĩ thực tập chưa ra trường. Phẩm giá của nhân vật của cô sẽ được bảo vệ. Nhưng cô yên tâm, Iris Hunt vẫn sẽ là phản diện."

"Hunt vẫn là cấp trên của Carter."

"Ồ tôi biết."

"Đây là một mối quan hệ bất bình đẳng!"

"Nhưng khá hơn lên giường với một bác sĩ thực tập chưa ra trường khi say rượu. Phải không?"

Elizabeth có chút do dự. "Vậy thì bây giờ Iris Hunt là... bisexual?"

"Đương nhiên không có chuyện ấy. Chúng tôi đã quyết định lí do khiến Hunt đối xử với Mendez tệ bạc như thế là bởi vì cô ta không hề có cảm xúc với đàn ông. Một trăm phần trăm không!"

"Nhưng một điều chắc chắn, Joey Carter thẳng! Summer lên tiếng. "Tuyến tình cảm chủ đạo của Carter là Mendez. Tôi nghĩ kịch bản từ trước tới nay..."

"Đã từng thẳng!" Lenton sửa lại. "Hunt sẽ là người phụ nữ khiến Carter thích phụ nữ."

Khiến?

Khiến Carter thích phụ nữ?

"Tính hướng của con người không hoạt động theo kiểu như thế" Elizabeth kìm hãm sự ức chế.

"Nhưng ở đây thì nó sẽ hoạt động như vậy!" Lenton cau mày, "Cô nghĩ tôi quan tâm đến việc tính hướng của loài người hoạt động thế nào à? Khán giả cần hành động. Chúng ta cần rating. Cho nên nó sẽ là như thế."

"Khoan đã, anh Lenton. Summer nói, "Tôi cho rằng tuyến tình cảm thế này không tốt cho cả Iris Hunt lẫn Carter. Vậy là... một bác sĩ trẻ bị cấp trên của mình quyến rũ và thao túng? Sẽ có người hiểu theo hướng như thế, và như vậy không ổn về mặt tư tưởng."

"Chính xác." Lenton đáp ngay. "Cho nên tôi mới nói Hunt vẫn sẽ là vai phản diện."

Elizabeth nhíu mày.

"Và anh có chắc đó là điều khán giả, hay chính xác hơn, người ủng hộ Hunter muốn hay không? Một cốt truyện như thế?"

"Chuyện này thì tôi nghĩ tôi dám chắc rằng cô Thornton có thể dùng kỹ thuật diễn xuất điêu luyện và linh hoạt của mình để truyền tải vai diễn một cách tinh tế. Đủ tinh tế để cốt truyện này không quá lộ liễu!"

Ánh mắt anh ta đảo sang Elizabeth, thách thức nàng. "Tôi vẫn luôn cho rằng cô Thornton đây là một diễn viên xuất sắc. Shakespeare? Đào tạo sân khấu? Tôi nói đúng không nhỉ, cô Thornton?"

Elizabeth không trả lời câu hỏi ấy. "Nếu chúng tôi nói không thì sao?"

"Chúng tôi sẽ không cắt vai hay đuổi việc cô, nếu đó là điều các cô đang băn khoăn. Hay cô muốn chúng tôi sẽ làm thế?" Lenton nhướng mày. "Hợp đồng của cô có giá trị quá lớn, chúng tôi sẽ không mạo hiểm. Nhưng hợp đồng của người này thì không!" Lenton chỉ vào Summer. "Cho nên có thể chúng tôi sẽ cắt vai của cô Hayes, như một hình phạt vì đã khơi lên đống hỗn loạn này, và còn cô, tôi có thể cam đoan rằng mùa cuối của cô sẽ rất đặc sắc. Và thêm nữa, khi fan của Hunter nổi nóng vì chuyện Joey Carter rời show, chúng tôi sẽ ra thông cáo làm rõ vì sao lại có chuyện đáng tiếc như thế."

"Và vì sao lại có chuyện đáng tiếc như thế?" Elizabeth hỏi, tông giọng rất khẽ.

"Tôi cũng chưa biết vì sao. Nhưng tôi đã nghe được rất nhiều chuyện quanh cái danh 'ả người Anh. Khó để biết được trong ấy điều gì đáng tin và điều gì không. Cô Hayes đây buộc phải rời show vì bị ả người Anh gây sức ép cũng được đấy nhỉ? Ghen tức vì nhan sắc và tài năng trẻ? Ai mà biết được HGZ sẽ cho ra thứ gì?"

Thằng khốn. Summer giận đến run người.

"Vậy thì?" Ravitz lên tiếng. "Tôi đoán chúng ta có thể bắt đầu một mùa mới đầy cảm hứng rồi đấy nhỉ? Và cả hai cô sẽ vui vẻ góp mặt?"

Không ai lên tiếng.

"Cô Hayes?" Lenton hỏi.

Những lời Autumn đã nói vang lên trong đầu Summer, và cô cắn răng. "Tôi tin rằng Joey Carter sẽ tìm ra một hướng đi phù hợp với sự thay đổi. Tôi sẵn lòng."

"Tuyệt vời." Anh ta nhìn sang Elizabeth. "Và cô Thornton?" Tông giọng cao, thách thức nàng phản kháng.

Elizabeth mỉm cười, nụ cười có vẻ chân thành, "Tôi đã nhìn rất nhiều người trong giới này thất bại, thất bại vì họ đặt tự tôn của mình lên quá cao, cao hơn cả thành công chung của tất cả! Nàng nói. "Sự thật là cô Hayes đây thực sự là một diễn viên có năng lực, như các anh đã thấy, và một người như thế không thể bị bật ra khỏi vòng đua chỉ vì những lí do như thế này. Cho nên, tôi sẽ diễn mùa cuối, theo ý của các anh. Và tin tôi đi, dù thế nào thì Joey Carter vẫn sẽ là một vai diễn ấn tượng."

"Elizabeth, chị không cần..."

"Tôi chỉ còn một mùa cuối cùng. Em còn có rất nhiều cơ hội phía trước đang chờ đợi." Nàng nhìn Lenton, "Tôi sẽ cho người bên tôi liên lạc với các anh để thảo luận kỹ hơn về hợp đồng và các điều khoản. Không cảnh nóng là điều kiện tiên quyết mà tôi có thể nói luôn ngay bây giờ. Rất tiếc vì đã khiến các anh thất vọng." Ánh mắt nàng kiên quyết. "Cắt cảnh là giới hạn cuối cùng. Tôi sẽ không cho phép tôi, hay bạn diễn của tôi, phải làm chuyện này vì rating của các anh. Và đừng nói với tôi các anh không đồng ý. Chúng ta đều là người thông minh, chúng ta đều hiểu đối phương muốn gì."

Những người đối diện đưa mắt nhìn nhau, chưa lên tiếng.

"Và tôi có toàn quyền quyết định mình sẽ diễn Iris Hunt như thế nào, miễn sao tuân theo kịch bản. Tôi sẽ nói thế này – các anh có thể giữ Hunt làm vai phản diện bằng cách nào tùy ý, tôi không can dự. Nhưng tuyến tình cảm của Hunt với Carter sẽ là một tuyến tình cảm hoàn chỉnh. Iris Hunt sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, ít nhất là với Joey Carter. Tôi không đồng ý để nhân vật của mình biến thành một kẻ săn mồi."

Lenton trao đổi ánh mắt với Hugo Pollard.

Hugo suy ngẫm một lúc, và cuối cùng thì gật đầu khi ghi chú gì đó, "Tôi có thể làm được!" Anh ta nói với Lenton, "Không có gì khó."

Lenton nhìn Elizabeth một hồi lâu. "Được. Tôi đồng ý. Tôi cũng tin rằng chúng ta có thể tìm được một hướng đi chung." Anh ta xếp lại tập giấy tờ trên bàn. "Một cuộc nói chuyện có giá trị. Người của tôi sẽ liên lạc với bên của hai cô!" Và anh ta nhìn sang Summer. "Vậy được rồi, chúng ta sẽ hẹn gặp lại, tuần sau."

________

Từng người lần lượt ra khỏi phòng, để lại Summer ở đây, nhìn Elizabeth với ánh mắt chằm chằm.

"Biết khả năng của mình tới đâu và nên dùng khả năng của mình ở đâu, Summer." Nàng nói. "Bọn họ đã quyết định thì dù em có làm gì thì rồi bọn họ cũng cứ thế mà thôi. Chúng ta không thoát được. Nhưng tôi muốn mình có được quyền kiểm soát, dù chỉ là tới một mức độ nào đó."

"Tên khốn ấy. Mừng vì chị đã khiến anh ta phải ngậm miệng."

"Thực ra cũng không tệ đến nỗi ấy, cách mà Lenton thỏa hiệp với kịch bản để cả hai chúng ta đồng ý tham gia mùa mới. Ít nhất thì cũng không tệ bằng lần đó."

"Nhưng chị có tin nổi không? Chuyện này thật là... Đám người này thực sự cho rằng tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch của chúng ta, lợi dụng series này để quảng bá. Marketing?!"

"Bọn họ thực sự tin vậy." Elizabeth cầm túi của mình lên, "Những người này luôn nhìn thế giới qua con mắt của mình. Và thêm nữa, hãy để bọn họ tin vào điều ấy. Để bọn họ tin rằng tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của chúng ta còn hơn để bọn họ biết rằng chúng ta cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra."

"Phải rồi!"

Elizabeth nở một nụ cười đầy vẻ mỉa mai châm biếm, "Có vẻ như cuộc sống của chúng ta sẽ lại không dễ dàng."

"Nhưng có lẽ lần này sẽ khá hơn. Ít nhất thì chúng ta đã có kinh nghiệm. Autumn sẽ lại phát điên khi biết chuyện cho mà xem."

"Tôi cũng sẽ để việc này lại cho Delvine." Elizabeth im lặng một lát. "Em vẫn... Mọi chuyện vẫn tốt chứ? Tôi cũng mới vừa trở về, sau đó thì nhận được cuộc gọi và biết được chuyện này. Tôi nghĩ tôi nên nói cho em biết rằng tuần cuối không có em... mọi thứ có chút, kỳ quặc. Cảm giác trống vắng có vẻ rõ ràng đến mức Jean-Claude cũng phải để tâm. Phải rồi, Jean-Claude nói ông ấy cũng đã rất nhớ em!"

Cũng? Cũng là thế nào? "Em vẫn tốt lắm. Điều đáng tiếc duy nhất là em quá mệt mỏi để có thể cầm máy ảnh lên và đi ra ngoài. Còn chị? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Hai người đi ra tới cửa.

"Tôi... tôi vẫn..." Elizabeth dừng lại, "Tôi định nói dối rằng tôi vẫn ổn. Nhưng sự thật là mọi chuyện không được ổn lắm. Ngay sau khi về tôi đã liên lạc lại với Alex và Zara, nhưng Grace thì đang trong trạng thái không thể liên lạc được. Tôi cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra."

"Cảm ơn chị!"

"Vì cái gì?"

"Vì đã không nói dối rằng mọi chuyện vẫn ổn. Em trân trọng chuyện chị tự nguyện chia sẻ với em."

Elizabeth mỉm cười khi nghe lời ấy. "Em có thời gian uống với tôi một chén trà không? Xét trên tiêu chuẩn trà Mỹ thì ở gần đây có một quán không tệ"

"Em nghĩ em biết quán ấy, đồng ý là không tệ. Nhưng có lẽ hôm nay không được rồi."

"Em có việc?"

"Một chút việc." Summer cảm thấy đã đến lúc mình nên giữ khoảng cách an toàn với người phụ nữ này. "Để khi khác vậy."

Elizabeth gật đầu. "Vậy... để khi khác. Cứ gọi tôi khi em có thời gian."

Nhưng ánh mắt kia của Elizabeth như thế là đang cố tình khiến Summer thay đổi quyết định. Cô thở dài, biết rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác.

"Thực ra việc này cũng không quan trọng lắm, có thể làm sau. Bây giờ em vẫn có chút thời gian."

"Vậy thì tốt." Elizabeth cười, nụ cười lan tới cả đôi mắt.

Chết tiệt. Summer biết mình đã điên rồi. "Chúng ta đi thôi."

________

"Để em chọn món. Summer nói khi hai người bước vào một nơi tràn ngập thứ hương thơm của trà và cà phê, cùng với hằng hà sa số những loại bánh ngon mắt. "Em biết chị thích gì. Vả lại thì em cũng còn đang nợ chị một lời hứa."

"Em hứa gì với tôi?"

"Đợi mà xem."

Summer chỉ vào một chỗ trống yên tĩnh trong góc, và Elizabeth vô thức nghe theo chỉ thị của người này. Nàng đi về phía ấy, chọn một bàn bên cửa sổ. Nàng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. Mười một rưỡi trưa. Nàng sẽ phải sớm liên lạc với Delvine để nói về chuyện này. Chuyện này – nghĩ đến chuyện này, Elizabeth nhận ra mình đang nở nụ cười.

Summer Hayes.

Nụ cười của nàng kéo dài không được lâu, khi ngay sau đó nàng nhận ra những điều đang chờ đợi mình ở phía trước. Sẽ có những điều đủ nguy hiểm để khiến nàng sợ hãi.

Khoảng hơn năm phút sau đó, Summer cuối cùng cũng trở lại, đi từ phía quầy tới đây với một nụ cười trên môi và trên gương mặt đó là thứ biểu cảm tự tin kiêu hãnh Elizabeth đã quen thuộc. Chỉ có thánh thần mới biết được nàng nhớ nụ cười này đến mức nào. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Elizabeth chợt nhận ra rằng tất cả đều đã thay đổi. Mọi thứ đã không còn như trước đây nữa, kể từ Tám mảnh ghép bé nhỏ. Và còn càng đáng sợ hơn, tất cả dường như đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, kể từ khoảnh khắc chiếc Volkswagen của Summer biến mất trước mắt nàng. Biến mất một cách đường đột.

Vậy là sau đó không lâu, Elizabeth kinh hoảng khi nhận ra rằng ấy thế mà mình đang cảm thấy cô đơn. Nàng không tin được rằng mình – vậy mà đang nhung nhớ sự hiện diện của một người khác, đang khao khát và mong mỏi có được người ấy ở bên bầu bạn. Việc này chưa từng xảy ra với nàng trước đây, dù cho là Grace. Ngay cả Grace, nàng cũng sẽ chỉ cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của Grace đến một mức độ nhất định nào đó. Và thường thì cũng là không lâu.

"Lời hứa từ lâu rồi, từ ấy tới nay em vẫn chưa có cơ hội thực hiện." Summer nói, "Giờ thì lời hứa thành hiện thực."

"Tôi không hiểu em đang..." Lời này im bặt khi người nhân viên phục vụ đi theo sau Summer tiến gần tới bên bàn, trên khay là một đĩa bánh chocolate pudding. "À?" Elizabeth ngẩn ra một lát. "Nhưng vẫn còn chưa tới giờ ăn trưa..."

"Bây giờ đang là giờ ăn trưa ở một nơi nào đó trên thế giới này. Pudding sẽ đi kèm trà, trà cũng đã đặt rồi, là guayusa hương cacao. Đương nhiên không bằng loại chúng ta uống, nhưng em nghĩ chị cũng sẽ thích."

"Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ phải dành ra hàng giờ trên máy chạy bộ sau bữa này..."

"Không có vấn đề gì, đều tính cả rồi." Summer lấy ra hai chiếc dĩa, lấp phía dưới đĩa bánh. "Em giải quyết cùng chị."

"Có vẻ như em lão luyện trong khoản này quá nhỉ, Summer?"

"Đối với các nữ diễn viên thì đây là lẽ thường!" Summer cười. "Được rồi, ăn thôi, trà cũng sắp nguội."

Và khoảng mười lăm phút sau đó, Elizabeth ngồi nhìn Summer với ánh mắt chăm chú, người lúc này đang giải quyết nốt những mẩu bánh còn thừa lại trên đĩa một cách tập trung cao độ. Ăn chung một đĩa bánh với người khác như thế này là một thứ trải nghiệm hoàn toàn lạ lẫm đối với Elizabeth. Đơn giản là bởi vì nàng chưa bao giờ làm việc ấy, và việc ấy thậm chí còn không hề tồn tại trong tiềm thức của nàng. Kể cả quãng thời gian năm đó nàng và Alex từng thử hẹn hò, hai người cũng chưa từng làm chuyện này. Elizabeth cảm thấy quá... thân mật, đến mức nàng có phần khó chịu. Vậy thì, nàng đưa ra nhận định cuối cùng – Summer Hayes có khả năng khiến nàng làm những chuyện nàng tưởng như mình sẽ không bao giờ làm. Ví như khiến nàng quên mất mình là ai và hôn như thể nếu không hôn nàng sẽ chết. Ví như cùng nhau ăn một dĩa chocolate pudding.

Elizabeth thú nhận, nàng đang tự bào chữa cho bản thân mình. Sau cùng thì nàng là người bắt đầu nụ hôn đó. Nhưng cách Summer đáp lại mới chính là thứ khiến nàng quên mất mình là ai và điên cuồng đến thế.

"Chị đang nghĩ gì vậy?" Summer hỏi.

Đúng vậy, sao tôi lại nghĩ về chuyện này? "Nghĩ về phản ứng của Delvine khi tôi nói..."

"Xin lỗi? Cô là Summer Hayes?"

Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước mắt Summer, trang phục hợp thời và gương mặt chất chứa thứ biểu cảm phấn khích.

"Là tôi!" Summer đặt dĩa xuống.

"Ôi chúa ơi! Tôi là fan ruột của Punky Power đây! Cô thực sự là Summer Hayes!"

"Thật vậy sao? Vậy cô thích tập nào nhất?"

"Tập nào tôi cũng thích, không thể nào chọn ra chỉ một tập được."

"À..." Summer cười. "Tôi hiểu rồi."

"Tôi có thể có một bức ảnh của cô được không?" Người phụ nữ vừa hỏi vừa lấy một bức ảnh quảng bá của Punky Power ra, đặt trên bàn, ngay trước mặt Summer. Trong bức ảnh ấy là Summer khi còn diễn Punky Power, rất đáng yêu.

Elizabeth nhìn cảnh này, đã đoán ra phần nào ngọn nguồn. Những người hâm mộ chân chính như thế này coi đây là một công việc kiếm tiền. Và rồi những bức ảnh này sẽ được tuồn lên eBay hay các forum, trở thành công cụ bòn tiền và trục lợi. Nếu như là nàng, nàng chắc chắn sẽ tống tiễn đám người này ra khỏi tầm mắt trong một nốt nhạc.

"E là tôi không thể. Như cô có thể thấy đấy, cô đang làm phiền tới bữa trưa của tôi với bạn tôi."

"Tôi rất xin lỗi, nhưng mà làm ơn đi? Một bức ảnh thôi cũng là rất có ý nghĩa với tôi."

"Tên cô là gì?" Summer hỏi.

"Summer! Elizabeth lên tiếng, nghiêng người gần vào với ý muốn nhắc nhở. "Tôi nghĩ.."

"Clarice." Người phụ nữ trả lời, đặt chiếc bút dạ xuống trên bàn và nhìn Summer bằng ánh mắt mong đợi.

Summer vẫn không động tay. "Clarice đánh vần thế nào nhỉ?" Cô uống một ngụm trà.

"Ôi, không cần phải viết tên tôi đâu, ký tên cô là được rồi!" Clarice nhìn lướt qua Elizabeth rồi coi như không thấy.

"Ồ không, tôi không ngại!" Summer đặt chén trà xuống, cầm chiếc bút lên. "Đây là bức ảnh tôi tặng cho cô, tôi sẽ làm rõ nó là dành cho cô."

"Không cần" Clarice từ chối lập tức. "Ổn mà, tôi chỉ cần có một bức ảnh của cô là vui rồi."

Summer mở nắp bút, viết thứ gì đó trên tấm ảnh, sau đó trả bức ảnh ấy lại cho chủ nhân của nó.

Biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ kia thay đổi ngay lập tức. Biến sắc và trở nên tức tối.

"Một ngày tốt lành!" Summer nói với theo khi cô ta quay đầu bước nhanh ra khỏi quán.

Elizabeth nhìn theo. "Em viết cái gì thế?"

"Clarice thân quý, giả làm người hâm mộ để chụp ảnh của diễn viên rồi đem đi bòn tiền của người khác là một việc làm khốn nạn. Diễn viên là người, không phải máy in tiền. Mãi yêu thương, Summer."

"Vậy là em không ngọt ngào và dịu dàng như em vẫn luôn thể hiện?" Elizabeth chế giễu.

"Sự dịu dàng của em chỉ dành cho những người thực lòng yêu quý em. Cô ta lộ liễu không thể lộ liễu hơn. Không muốn tên mình trên ảnh, không thể kể ra một tập phim. Quá già để có thể là 'fan ruột của Punky Power', nhưng lại không nói rằng mình đã làm mẹ. Những người ở độ tuổi ấy khi tới xin chữ ký của em thường sẽ luôn nói mình là cha mẹ, bởi vì thực lòng mà nói thì đi việc xin chữ ký của Punky Power đối với những người ở độ tuổi đó là một việc đáng xấu hổ. Còn chưa nói đến chuyện cô ta có ảnh quảng bá ngay bên mình như vậy!"

Cách Summer chỉ ra từng điểm nghi vấn với loại biểu cảm tinh tường và kiên quyết khiến cho Elizabeth bỗng cảm thấy người này có một thứ sức hút trước nay mình chưa từng để ý. "Em là Sherlock có phải không?"

"Cũng có thể lắm. Phải rồi, còn chưa kể chúng ta đang ngồi ở Joes!"

"Ý em là gì?"

"Chúng ta đang ở rất gần studio. Đám săn ảnh vẫn luôn lượn lờ quanh những điểm thế này ở khắp Los Angeles, hy vọng có thể bẫy được một người nổi tiếng nào đó. Chị chưa gặp phải đám ấy bao giờ?"

"Chưa bao giờ. Và tôi đã tới đây cũng đã nhiều lần."

"Ôi... Biểu cảm của Summer trầm xuống. "Em ghét chuyện này."

"Tôi có thể uống trà trong bình yên." Nàng nói, ngữ điệu nhẹ nhàng. "Và hôm nay thì cả ăn bánh."

"Vậy thế nào?" Summer mỉm cười, nhìn chén trà, "Vừa lòng với lời hứa chứ?"

"Vừa lòng. Không nhắc tới việc tôi cũng đã vừa lòng với người thực hiện lời hứa!"

Ánh mắt của Summer ngưng đọng trên khuôn mặt Elizabeth một lúc, sau đó chuyển sang hướng khác, dời đi mà không nói thêm một lời. Lúc này thì Elizabeth tự nguyền rủa chính bản thân mình. Vấn đề là, đó thực sự là lời mà nàng muốn nói, và lời nàng muốn nói thực sự là điều nàng đang nghĩ. Và nàng thành thật với Summer, vậy là nàng đã nói ra lời ấy. Nhưng lời ấy lại được nói ra với thứ thanh điệu như thể là nàng đang có ẩn ý gì đó khác, mang theo sức cám dỗ lộ liễu, tựa như nàng đang cố ý quyến rũ người kia với lời này. Mà điều này thì không phải điều nàng muốn.

Summer giải vây thay cho Elizabeth. "Được rồi, nếu như chị đã phát hiện ra em đã là Sherlock, có thể em cũng sẽ giúp được gì đó cho chị. Chuyện kia thế nào rồi?"

"Chuyện kia?"

"Grace? Grace đang mất tích phải không? Chị biết những gì?"

"À, Grace. Grace luôn báo với tôi mỗi khi chị ấy đi đâu đó. Nhưng lần này thì không. Nghe nói chị ấy đã trong tình trạng không liên lạc được khoảng mấy ngày nay!"

Summer nhíu mày, "Đã thử nhắn tin chưa? Có một vài nơi sóng quá yếu để có thể nhận được cuộc gọi, nhưng tin nhắn thì vẫn có thể nhận được."

"Nhắn rồi, không có trả lời! Elizabeth uống nốt ngụm trà cuối cùng. "Grace không bao giờ như thế này!"

"Nghe có vẻ như là chị ta cần một khoảng thời gian và không gian yên tĩnh cho chính bản thân mình mà không muốn bị ai quấy rầy!

"Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tại sao chị ấy không nói với bất kỳ ai? Như thế không giống với tích cách của Grace!

"Chị biết không, bản thân em thì không nghĩ Grace là một người phụ nữ phức tạp. Không khó để hiểu chị ta. Ít nhất thì đó là cảm nhận của em!"

Elizabeth nhìn Summer với ánh mắt kinh ngạc. Đối với nàng, bản thân nàng cảm thấy mình chưa bao giờ có thể hiểu được Grace.

"Cứ đặt ra câu hỏi thế này: Điều gì quan trọng nhất đối với Grace? Ai là người quan trọng với chị ta nhất? Hai câu hỏi này sẽ trả lời cho câu hỏi Grace đang làm gì và đang ở đâu."

"Và em nghĩ câu trả lời là gì?"

Với một ánh mắt dịu dàng nhưng đáng tin như đã thấu hết thảy, "Câu trả lời của em – hiện tại, sau này, hay luôn luôn là vậy, Grace đang tập trung vào chính bản thân chị ta."

Câu trả lời này khiến Elizabeth không nói lại được lời nào. Và trong hàng tiếng đồng hồ sau đó, những lời Summer nói vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí nàng, là điều duy nhất nàng nghĩ về.

Liệu Summer có đúng không?

Và linh cảm của nàng mách bảo cho nàng biết, rất có thể, Summer vẫn luôn đúng.

 

Hết chương 19 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: