Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

67 0 0 0

Ngày qua ngày và tuần qua tuần, chặng đường của Iris Hunt trong Choosing Hope càng ngắn lại, cảnh của Elizabeth càng tăng lên. Những buổi quay nửa đêm không phải là hiếm, nàng bắt đầu quên mất ánh sáng ban ngày trông như thế nào. Tin nhắn, cuộc gọi, email đều ở trạng thái không hồi đáp. Đã mấy tuần rồi nàng không liên lạc với những người bạn của mình.

Đây chỉ là tạm thời – Elizabeth không ngừng tự nhắc mình. Sớm thôi, nàng sẽ được tự do, sẽ được ở bên Summer. Nhưng không phải bây giờ, bây giờ thì nàng thậm chí còn không thể mở mắt nổi.

Sự mong ngóng mà hai người dành cho nhau cũng đã bắt đầu lan vào những khoảnh khắc trước máy quay – nhưng có lẽ không ai biết được rằng ánh mắt rực lên nỗi khao khát của Trưởng khoa mỗi khi nhìn bác sĩ trẻ tuổi kia, cũng chẳng cần đến mấy phần diễn xuất cao siêu. Elizabeth nhận ra rằng mình đang nhung nhớ những cái chạm và khao khát một thứ gì đó tưởng như sẽ không bao giờ có thể thỏa mãn được. Và nàng biết, thứ ấy sẽ đến với nàng, sớm thôi.

Summer, hay chính xác hơn, Carter, vẫn vậy, vẫn như trước kia. Truyền đạt cảm xúc một cách thông minh, nói những dòng thoại một cách khéo léo, đôi khi sẽ xen với những ánh mắt tỏ rõ sự ham muốn. Giờ thì Hunt và Carter đã tới giai đoạn bùng nổ trong cảm xúc, kết thúc những chuỗi cảnh tình cảm với một nụ hôn và say đó màn hình sẽ tối dần.

Đó là một nụ hôn với sức công phá lớn đến không ngờ, đến mức Elizabeth cảm nhận được rõ ràng cả người mình đang run rẩy.

Sau khi Ravitz hô 'Cut!' Sumer lập tức dừng lại và nhìn nàng với một ánh mắt vừa giận dữ vừa đau khổ, hạ giọng xuống để nói bên tai nàng. "Nhớ lấy, cái ý tưởng chờ đợi điên rồ này là của chị. Xong xuôi rồi em sẽ phải đòi lại sạch sẽ, chị liệu mà đền bù cho thỏa đáng."

"Em sẽ không bao giờ biết được tôi muốn làm chuyện gì với em đâu!" Nàng hầm hừ đáp lại.

Và vẻ như mặt Summer đỏ đến suốt một tiếng đồng hồ sau đó.

Chuyện Iris Hunt sẽ rời khỏi series này chẳng còn là điều gì bí mất nữa. Câu hỏi duy nhất là người ta sẽ khiến Hunt hạ đài bằng cách nào. Người hâm mộ bên phía Hunter đang van nài Carter hãy đưa Iris Hunt đi và hai người có thể bình yên ở bên nhau mãi mãi. Người hâm mộ bên phía Mendez đang yêu cầu Mendez hãy kết liễu ả người yêu cũ cay độc của anh ta đi, bằng một cách nào đó, đẩy Hunt từ vách đá xuống chẳng hạn.

Ngày kịch bản của tập cuối cùng về tới tay Elizabeth, nàng đọc ngay lập tức. Nàng không thể đợi thêm một ngày nào nữa, và sẽ không còn những tiếng đồng hồ điên cuồng. Không còn việc phải dậy nào năm giờ sáng, hay chịu đựng những màn tán ngẫu của Jon trong khi anh ta xoay loạn chiếc bút chì trên tay. Không còn bị những người hâm mộ điên cuồng bắt gặp trên đường. Rồi sẽ qua hết.

Elizabeth lật nhanh, tìm tới trang quan trọng.

Ôi chao. Nàng thở dài. Đương nhiên bọn họ sẽ làm vậy.

"Chị đã đọc thứ này chưa?" Câu hỏi với ngữ điệu giận sôi cùng với tiếng cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, gần như là nhập vào cùng một khoảnh khắc. Rõ ràng, ai đó đã điên tiết đến mức chẳng còn đủ bình tĩnh để gõ cửa.

Summer cầm tập kịch bản trên tay – thực ra là giữ nó với ngón cái và ngón trỏ, như thể nó là một điều gì đó kinh khủng lắm và cô sợ mình sẽ bị lây bệnh.

"Thứ ấy là cứu tinh của cuộc đời tôi đấy!" Elizabeth nói, giọng mỉa mai, đẩy tập kịch bản của mình sang một bên. "Em cũng vừa đọc rồi? Và cả cảnh Carter tốn công vô ích với hy vọng sẽ cứu được người mình yêu?"

Đôi mắt Summer nảy lửa. "Bọn họ muốn giết chết Iris Hunt."

"Là thế."

"Em không thể tin nổi đến hôm nay rồi vẫn còn thứ motif này tồn tại. Bọn họ vẫn không rút ra được bài học gì từ The 100 hay sao?"

"Lenton muốn tôi chết, và tôi nghĩ anh ta chẳng tốn đến một giây để nghĩ về việc khán giả nghĩ gì. Thế đấy."

Summer ném tập kịch bản lên bàn. "Em đã hỏi Autumn về việc liệu em có thể làm được gì không, chị ấy nói, không. Em biết Autumn nói đúng. Nhưng mà vẫn không thể chịu nổi." Summer nhăn nhó. "Chết tiệt. Fan của chúng ta sẽ hận thứ này đến cùng cực."

Elizabeth nhìn người đang đứng kia với ánh mắt ngạc nhiên.

"Chuyện gì?" Summer hỏi.

"Mới lạ thế nhỉ? Còn có cả ai đó quan tâm đến việc nhân vật của tôi sống hay chết? Thực ra cũng là đáng tiếc, tôi vừa bắt đầu thích Hunt được hơn một chút và rồi cái kết này xuất hiện."

"Chị sẽ ổn đấy chứ?"

"Tôi cũng chỉ cần nằm yên ở đó thôi mà? Em mới là người sẽ phải diễn ra đủ thứ cảm xúc kinh hoàng!"

"Phải rồi!" Summer nhìn như thể đã sẵn sàng cho một cuộc nổi loạn. "Sao bọn họ cứ phải thế này cơ chứ?"

"Điều này mang đến điều mà bọn họ cần: vừa có rating, vừa trả thù tôi thành công, vừa chọc fan điên tiết!" Nàng đảo mắt. "Cho nên câu hỏi là, em sẽ ổn đấy chứ?"

"Em ổn." Summer nhìn xuống.

"Em." Elizabeth nâng cằm người kia lên với ngón trỏ. "Tôi sẽ ở đó, ngay bên cạnh em. Chỉ cần nghĩ tới tôi là được rồi."

"Đó chính là vấn đề." Ánh mắt thoảng nét lo lắng của Summer khiến Elizabeth động lòng. "Nhưng ổn thôi."

________

Ba ngày sau đó, rốt cuộc thì cái chết của Iris Hunt cũng đã tới. Phim trường chật kín người – cả đội ngũ biên kịch, gần như tất cả mọi tổ đều có mặt, chưa kể những nhân viên hậu trường cũng tới đây với vẻ mặt đầy hứng thú, muốn chứng kiến cái chết của nhân vật phản diện bị cả nước Mỹ căm ghét.

Và tất cả những điều này đương nhiên không giúp ích được chút gì cho Summer – hai ngày nay cô chưa hề được chợp mắt một giấc hẳn hoi. Nhìn quanh, Summer lấy vào vẻ u ám của khung cảnh trước bệnh viện, mọi thứ chìm trong nắng chiều, ánh nắng dư lại khi mặt trời vừa khuất lấp.

"Trò đùa của số phận." Elizabeth nở một nụ cười khẽ khàng khi nàng bước tới. "Đây cũng chính là khởi đầu của chúng ta."

"Phải rồi." Summer xoa bàn tay mình.

"Em sẽ ổn thôi, còn Hunt thì chưa chắc. Tổ tạo hình thực sự đã làm tới nơi tới chốn đấy nhé." Elizabeth chỉ lên vết thương trên trán mình, lúc này bị che đi bởi mái tóc đang xõa của nàng.

Thế nhưng vết thương ấy vẫn chưa là gì khi Summer cầm lấy tay Elizabeth và xoay cả người nàng lại.

"Chẳng trách vì sao em không thể cứu được chị."

"Rõ là vậy!" Elizabeth, với một một tiếng cười khe khẽ, nàng tiến tới và dựa vào Summer. "Đây thật sự là một vòng tròn luẩn quẩn. Tôi, ở đây, cả người đầy máu, và cả bộ dạng khiếp đảm của em."

"Nhưng không giống nhau!" Summer thì thầm, cảm thấy trong mình đều trống rỗng. "Không giống nhau vì rất nhiều lí do."

Elizabeth không đáp lại lời ấy. "Summer, đã tới lúc rồi."

Summer gật đầu, ôn lại cảnh sắp tới trong đầu mình. Một chiếc xe sẽ đâm trực diện vào Iris Hunt và biến mất không dấu vết, để lại Carter tìm được người mình yêu nằm bên đường, lúc ấy đã trong cảnh nguy kịch. Carter sẽ kiểm tra mạch, nhịp tim, và sau đó sẽ nhận ra vết thương kinh khủng trên đầu Iris Hunt, nhận ra rằng mình đang mất đi người phụ nữ này, và sau đó là một màn thống thiết đến bị đát.

Đám người hâm mộ của Mendez hẳn sẽ sướng điên, khi bọn họ phát hiện ra người đứng phía sau vụ tai nạn này là chính Mendez chứ không phải ai khác.

Quá nhiều bi kịch, quá ít thời gian.

"Action!"

Joey Carter chạy tới bên Iris Hunt, vội vàng và loạng choạng, vẻ sợ hãi tột cùng hiện trên gương mặt. Khuỵu gối xuống bên người đang nằm trên đất, Carter lật người phụ nữ ấy lại, phát ra một tiếng khóc như thể là tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Đôi mắt đỏ ngầu và ngập nước, Carter ngắm nhìn gương mặt đã nhợt nhạt của Hunt.

"Chị sẽ không chết thế này, không thể được!" Ngữ điệu vững vàng như đang ra một mệnh lệnh bất khả kháng.

Sẽ không.

Với đôi tay run rẩy, Carter vén mái tóc của Hunt ra sau tai, để lộ ra vết thương kinh khủng bên thái dương và sườn mặt đầy máu, nhìn như đã không còn nguyên vẹn.

Đội ngũ hóa trang đã hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc – đến mức Summer nhìn và cảm thấy nôn nao choáng váng. Có một khoảnh khắc kia cô tưởng như người đang nằm đây thực sự là Elizabeth, chuẩn bị thực sự rời khỏi mình.

"Đừng chết." Summer thì thầm, quên thoại. Giờ thì không còn là ra lệnh, mệnh lệnh đã biến thành lời khẩn cầu. "Làm ơn, xin chị, đừng như thế này." Ngữ điệu run rẩy khi Summer cố gắng ổn định tâm trạng và nhớ lại mình phải làm gì tiếp theo.

Phải rồi, CPR.

Hai bàn tay xếp lên nhau và ngón tay đan vào nhau, Summer làm theo những gì mình đã được hướng dẫn. Cô điều chỉnh cử động của khuỷu tay mình, để chắc chắn rằng những chuỗi động tác này sẽ trở nên chân thật khi vào trong máy quay.

Những động tác này đã được Summer ôn đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, đầu tiên là với hình nộm mô phỏng, sau đó là với người diễn viên đóng thế, dưới sự giám sát của cố vấn kỹ thuật.

"Đừng thế này." Summer lẩm bẩm khi đang ra sức thực hiện những đợt ép tim. Và sau khoảng mười lần ép tim như thế, Summer nhích lại gần sát, cúi đầu để đặt môi mình lên môi Elizabeth, mô phỏng động tác hô hấp nhân tạo. Xúc cảm mềm mại và nhiệt độ ấm nóng truyền tới từ đôi môi tái ngắt kia kéo Summer về với thực tại, khiến cho cô cảm thấy có chút nực cười vì ở khoảnh khắc kia mình đã thực sự sợ hãi.

Summer biết có lẽ mình đã làm hỏng cảnh này. Carter không nên thể hiện ra nhiều cảm xúc đến thế. Có giọt nước mắt đọng nơi đuôi mắt Elizabeth, trượt xuống và lướt qua bên tóc mai nàng.

Và thế là hết. Một giọt nước mắt của Elizabeth cũng đủ khiến trái tim Summer thắt lại, và chẳng còn cả suy nghĩ gì nữa, Summer kề sát lại gần, thì thầm. "Khốn khiếp, đừng như vậy nữa! Đừng chết, làm ơn. Tôi yêu chị. Yêu chị. Chị không thể rời khỏi tôi thế này được, làm ơn..."

"Cut!"

Hỏng bét hết cả.

Summer, chính cô cũng không hiểu những lời mình vừa nói là từ đâu mà ra. Và lối diễn xuất này, đáng tiếc, hoàn toàn trái ngược với những gì kịch bản yêu cầu.

Đám đông lại nhốn nháo và sự ồn ã lại quay trở về. Ravitz, Hugo và Lenton, lúc này đang tranh nhau lên tiếng trong cuộc thảo luận về việc có nên giữ dòng thoại tự phát kia của Summer Hayes hay không.

Elizabeth ngồi dậy, ánh mắt chuyển qua lại giữa Summer và đám người đang bàn luận sôi nổi kia.

Ngồi xổm trên mũi giày của mình, Summer phát ra những gầm gừ bực dọc.

"Có vẻ sẽ tốn chút thời gian." Elizabeth lên tiếng. "Tôi không nghĩ bác sĩ Carter dễ mến của chúng ta nên yêu một người phụ nữ như Hunt. Yêu đến mức này!"

"Em xin lỗi. Có thể bọn họ sẽ muốn chúng ta quay lại. Quỷ tha ma bắt cái mối quan hệ mập mờ mà bọn họ viết ra cho chúng ta. Nhưng đương nhiên Carter yêu Iris Hunt, phải thế." Đúng rồi, đó chính là lí do vì sao em nói em yêu chị.

Elizabeth nhìn người kia với ánh mắt dò xét thích thú. "Cũng có thể bọn họ sẽ giữ lại. Dù giữ hay không giữ thì em cũng đã làm rất tốt rồi. Nói cho chính xác thì lời tôi nói cũng không đáng tin đâu, em cũng biết rồi, tôi nhắm mắt từ đầu đến cuối. Ý tôi là... theo những gì tôi nghe được thì có vẻ như em thực sự đã biến thành kẻ điên tình với trái tim tan nát." Nàng mỉm cười.

Sự xấu hổ lấp đầy trong Summer. Có vẻ như thiếu chuyên nghiệp thôi còn chưa đủ, mà phải thêm cả bộ dạng của kẻ điên tình với trái tim tan nát.

Đột nhiên Summer ghét nghề nghiệp này. Và cô đứng dậy. "Thế này, trong lúc mọi người đang bàn về việc em tệ ra sao, em sẽ về xe nghỉ ngơi một lát. Nhanh thôi."

Và chẳng đợi Elizabeth kịp đưa ra phản hồi, Summer quay lưng và sải bước về phía trailer, vừa khi tiếng hô hoán của Ravitz vọng lại. "Đúp thứ mười! Tất cả chuẩn bị cho đúp mười."

________

Nỗi lo lắng như một ngọn lửa, bùng lên trong Elizabeth khi nàng nhìn Summer chạy về phía trailer. Quên thoại, nhầm thoại, thoại tự phát – đây đều không còn gì lạ lẫm. Những chuyện này vẫn thường xảy ra giữa hai người. Nhưng vì lí do gì đó mà lần này có vẻ như Summer thực sự không ổn. Sau một vài phút, nàng cho Finola một ánh mắt, chỉ tay về phía trailer.

Finola đưa tay lên trán mình, ra hiệu, và Elizabeth vuốt mái tóc của mình xõa ra, che đi vết thương.

Nàng bắt gặp Summer đang ngồi trên bậc thang trước cửa xe, ôm lấy đầu gối, một bộ dạng khổ sở đến cùng cực.

Nhìn thấy Elizabeth đi tới, Summer nở nụ cười gượng gạo. "Em quên mật khẩu mở cửa rồi. Mấy tháng nay vẫn luôn nhớ, tại sao đến lúc này mới quên thì có chúa mới biết được."

Nghiêng đầu về phía xe của mình, Elizabeth nói. "Vậy thì dùng xe của tôi. Được không?"

Summer đứng dậy, đi theo sau Elizabeth, không nói lời nào.

Elizabeth chỉ tay về phía ghế khi hai người đã vào xe và cửa đã đóng lại. "Uống gì đó không?"

"Không uống!" Summer đổ người lên ghế. "Em." Elizabeth đợi khi ánh mắt Summer trở về bên mình. "Ở đây chỉ có tôi và em. Nói thật đi, em có ổn không?"

Summer gục đầu xuống bàn tay mình. "Em... Chúa ơi... Em biết đây là diễn xuất, nhưng thật sự... Có lẽ vì chị và Hunt có vài điểm giống nhau. Không dễ dàng đến mức ấy!"

"Nghe nói tôi và Hunt đều có gò má cao?"

Elizabeth đùa.

"Và mái tóc, mái tóc đẹp." Summer nói. "Đôi mắt nữa, đôi mắt cũng đều đẹp."

"Nịnh bợ." Elizabeth đi tới ngồi xuống, đối diện và nhìn sâu vào Summer. "Nói cho tôi biết em làm sao vậy?"

"Em vừa nói rồi. Chị nằm ở đó, dáng vẻ như vậy... và hai người cũng giống nhau. Điều này chưa bao giờ xảy ra, từ trước đến nay, có một lúc kia em cảm tưởng như chị chính là Hunt. Điều này rất ngu ngốc, em biết. Nhưng chị như vậy. Em phải chứng kiến chị như vậy..."

"Summer..." Elizabeth thấy lòng mình nóng lên. "Tôi vẫn rất ổn. Thêm nữa, tôi không có người cũ đeo bám và muốn lấy mạng, điều này tôi chắc chắn."

Lời ấy khiến Summer mỉm cười.

"Và lí do là vậy đấy ư? Vì tôi nhìn như thực sự chuẩn bị chết đến nơi?"

"Có lẽ thế."

Elizabeth vươn tay, chạm lên sườn mặt Summer, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc vàng đang rủ trước mắt Summer ra sau tại. "Còn điều gì khác nữa không? Em đã nghĩ gì trong đầu khi quay cảnh ấy vậy?"

"Đừng đi. Đừng rời khỏi em, ít nhất, đừng là bây giờ."

Đây không phải lần đầu tiên Summer nói những lời này. "Tôi không đi đâu cả, Summer, tôi sẽ không rời khỏi em."

"Chị đang rời khỏi series này!"

"Chỉ series này mà thôi."

"Em biết, em biết điều ấy!" Summer chỉ lên đầu mình. "Nhưng đã rất lâu rồi chúng ta không có thời gian riêng tư, chúng ta cũng không có thời gian nói chuyện. Em nghĩ em điên rồi. Em... thực sự rất nhớ chị."

Elizabeth nhìn người đối diện với ánh mắt lo lắng. "Tôi nghĩ tôi đã giải thích với em rồi. Summer, tôi cũng rất nhớ em. Tôi nhớ em, xin hãy nhớ lấy điều đó. Tôi cũng đã mệt mỏi với việc chờ đợi."

Nhìn xuống bàn tay mình, Summer chầm chậm. "Mọi thứ càng lúc càng mệt mỏi, mệt mỏi và căng thẳng. Giờ thì em nhìn thấy chị nằm ở đó, trong tình trạng... như vậy. Bess, em xin lỗi, em không cố ý nói như vậy. Lời thoại ấy... thực sự là bộc phát, em không kiểm soát được."

"Tôi không hiểu. Em đang nói lời nào?"

"Lời ấy dành cho chị, không phải Hunt. Em mất trí rồi."

Elizabeth chớp mắt. "Rằng... em yêu tôi? Lời em nói là thật?"

"Là thật." Summer than vãn. "Em là kẻ ngốc, em biết. Làm ơn giết em luôn đi cũng được."

Niềm hạnh phúc lan ra trong Elizabeth một cách bất ngờ, nàng im lặng nhìn dáng vẻ đau khổ kia của Summer. Và với một nụ cười dịu dàng, nàng nói. "Em nghĩ là kẻ ngốc?"

Summer vẫn đang cau có.

Rút điện thoại ra, Elizabeth tìm kiếm bằng chứng thép. Là bức ảnh của hai người. "Làm ơn hãy mở mắt ra và nhìn đây. Đây mới là định nghĩ của một kẻ ngốc. Tôi đã đưa bức ảnh này ra cho cả thế giới nhìn."

Nàng zoom vào khuôn mặt mình. "Tôi còn không thèm che giấu cả cảm xúc." Nụ cười của nàng trở nên rầu rĩ. "Vấn đề là không phải tôi mà chính Delvine mới là người chỉ ra cho tôi thấy. Và sau đó cả cha tôi, người tôi vẫn luôn cho rằng không bao giờ có khả năng ông ấy biết tới thứ tên Twitter tồn tại trên đời – đã đích thân hỏi tôi lúc nào mới giới thiệu em với ông ấy. Và cả mẹ!"

"Thật sự?" Summer trừng mắt.

"Đó là tất cả những gì tôi biết. Cuộc đời tôi, tôi không bao giờ nhìn người nào đó với một ánh mắt... như thế này!" Nàng nhìn bức ảnh trên điện thoại và lắc đầu. "Rõ ràng!" Và nhìn Summer, nàng thêm. "Tôi hy vọng em biết điều ấy. Chỉ có em mà thôi."

Summer buông một tiếng thở phào.

"Vậy, Summer? Tôi nghĩ điều tôi muốn làm bây giờ là... hôn em."

Summer nhìn Elizabeth với ánh mắt ngạc nhiên.

"Và để cho em rõ, ấy là điều tôi muốn. Thực sự muốn. Tôi sẽ không hối hận."

Nàng tới, cả người ngã vào trong Summer, để đôi môi mình nói cho người ấy biết những lời mình vừa nói có mấy phần là thật. Summer đáp lại, khiến cho nụ hôn thêm sâu, dùng sự mãnh liệt kéo Elizabeth chìm vào trong ấy, sâu càng thêm sâu.

Nhịp thở của Elizabeth rối như tơ vò khi nụ hôn kết thúc và hai người tách khỏi nhau. Nàng muốn nhiều hơn nữa. Rất nhiều, thật nhiều hơn nữa. Và một lần nữa nàng ngã vào trong vòng tay Summer, ép sát và khơi dậy nụ hôn thứ hai. Khi ấy nàng nghe được tiếng động gì đó mờ ảo, nghe như tiếng gõ cửa, nhưng đôi môi của Summer rất mềm, và...

Một tiếng hắng giọng vang lên.

Hai người tách khỏi nhau ngay lập tức.

"Tạ ơn Chúa." Finola lên tiếng với thứ ngữ điệu khô khan.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Elizabeth.

Summer bắt đầu đỏ mặt và có vẻ như giờ thì không biết nên nhìn đi đâu. "À..."

"Không phải lo!" Finola lắc đầu. "Bí mật của hai người an toàn với tôi. Mà thực ra tôi cũng biết từ đời nào rồi, chỉ có hai người, cả một quãng thời gian dài đến như thế mà tới giờ mới biết. Như hai người mù ấy. Ôi chao, có lúc tôi đã muốn xắn tay áo lên và trói hai người lại với nhau." Cùng với mấy tiếng tặc lưỡi. "Còn bây giờ thì tôi được giao nhiệm vụ đi tìm và gọi hai người quay lại. Có vẻ bọn họ quyết định sẽ giữ đúp vừa rồi."

"Giữ đúp vừa rồi?" Summer đứng bật dậy.

"Phải phải. Tạ ơn chúa. Đúp vừa rồi cảm động phát khóc." Finola mở cửa. "Tôi nghĩ sẽ có vài người biểu tình nếu bọn họ không chịu giữ."

"Thấy chứ? Tôi đã nói với em tôi biết cảnh ấy tốt. Ngay cả khi tôi nhắm mắt." Elizabeth đứng dậy, theo Finola ra ngoài.

"Ồ không, 'tốt′ phải là bọn họ đừng có giết Hunt!" Summer càu nhàu khi đóng cánh cửa lại sau mình. "Cái kết như thế chỉ có tổn thương người hâm mộ. Rồi thì bọn họ cũng chẳng quan tâm đâu mà."

Vừa đi, Finola vừa mở iPad của mình ra, lướt vài cái trên màn hình. "Nhân tiện tôi nghĩ hai người cũng có hứng thú xem thứ này, đang còn nóng hổi đẩy nhé. Vừa khoảng nửa tiếng trước. Cho nên Summer, em không phải lo, người hâm mộ cũng sẽ chẳng buồn lâu đâu!"

Ooh La La! Cặp bài trùng 'Hunter' cùng tái hợp trong bộ phim điện ảnh mới nhất của Jean-Claude Badour, nóng bỏng tới độ tan chảy internet!

Phía dưới dòng tiêu đề là một bức ảnh tĩnh, trong ánh sáng neon đỏ cam, gương mặt Summer ẩn hiện với vẻ ngạo nghễ đến mức có chút nguy hiểm, và ánh mắt của Elizabeth rực lên trong màn tranh sáng tranh tối.

Chúa ơi...

Summer hụt hơi khi nhìn bức ảnh ấy. "Nóng thật đấy nhỉ!"

"Chị thì thấy... ấn tượng!" Finola nhận xét. "Đúng lúc nữa. Chị cũng hiểu một chút về mấy trò quảng bá này đấy nhé. Em và Elizabeth rồi sẽ thành những cái tên nóng nhất giới này!"

"Tôi cũng đã làm hết những điều tôi có thể làm rồi." Elizabeth lên tiếng. "Cái gì, từ vai phản diện đáng ghét nhất nước Mỹ thành... tan chảy internet?"

Finola cười khúc khích. "Chắc tôi sẽ nhớ cô lắm. Nói thật lòng thì cô là người dễ làm việc cùng nhất tôi từng gặp trong suốt sự nghiệp làm trợ lý cho diễn viên của tôi."

"Quá khen!" Elizabeth đáp, tự nhiên và thoải mái.

"Có gì mà quá khen, diễn viên hạng A có mấy ai là không khó chiều. Cô thì không như vậy. Tôi sẽ nói cô là một con mèo mà ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là một con sư tử."

Summer cười. "Mèo? Elizabeth? Cười chết được."

"Còn em nữa!" Finona liếc sang Summer. "Ở đây em mới là sư tử, nhưng mà là con sư tử ngọt ngào nhất chị từng gặp. Chị sẽ nhớ cả em nữa."

"Cả em?" Summer đi chậm lại. "Em có đi đâu đâu?"

"Rồi sẽ tới lúc em đi." Finola nói với ngữ điệu chắc chắn. Sau Hunter, sau bộ điện ảnh của em, em sẽ chết chìm trong đống kịch bản được gửi tới cho mà xem. Rồi hạ giọng, "Cả hai người đều quá tài năng cho một series như thế này!"

Đã đến hiện trường nơi máy móc ngổn ngang, Finola cho Summer và Elizabeth một ánh mắt ấm áp gần gũi, lẩm bẩm thêm mấy từ trước khi đi. "Hai người này, thật sự là..."

Từ phía xa, Sylvia và Jon vội vàng chạy tới để chỉnh sửa lại lớp trang điểm.

"Cô ấy nói đúng." Elizabeth nhẹ giọng. "Thứ này không xứng với tài năng của em."

"Delvine từng nói em không nên nán lại ở đây quá lâu."

"Như tôi?"

"Chị ấy không nói vậy!"

"Nhưng đó là sự thật. Và tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ấy thêm lần nào nữa. Nhưng tôi không hối hận, lần này xứng đáng để tôi sai lầm." Ánh mắt nàng quẩn quanh bên Summer.

Jon tới đây trước, nhìn ngó cẩn thận vết thương bên thái dương Elizabeth, cau mày lập tức. "Cô Thornton, cô có cảm nhận được là tóc cô phá hỏng hết lớp hóa trang rồi không?" Rồi anh ta than thở. "Giờ thì chúng ta lại phải gọi đến tổ tạo hình. Mà cô đã làm gì thế, trong có mười phút mà ra đến nông nỗi này?"

Giữ khuôn mặt không để lộ ra một biểu cảm dù là nhỏ nhất, Elizabeth im lặng. Nàng kín đáo đưa mắt nhìn về phía Summer, bắt được ánh mắt hoảng hồn chột dạ của người kia khi Sylvia đang sửa lại lọn tóc vàng rủ trước mắt.

Elizabeth cắn răng nuốt xuống tiếng cười đang muốn bật ra, giữ cho biểu cảm của mình ở trạng thái điềm nhiên nhất có thể.

 

Hết chương 24

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: