Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương Kết

68 0 0 0

"Em đi đâu vậy?" Elizabeth hỏi, giọng nói với thứ ngữ điệu bất mãn phát ra từ dưới lớp chăn khi nàng cảm nhận được bên cạnh mình có động tĩnh.

"Đi tắm."

"Mấy giờ rồi?" Đêm qua hai người vẫn chưa ngủ được nhiều, và lần này thì đây cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của Summer. Summer và đôi môi của Summer

"Vẫn còn sớm như vậy..."

"Chị cứ ngủ thêm một chút đi."

"Giờ thì tôi bị em làm cho không ngủ được nữa rồi." Elizabeth đưa mắt nhìn theo bóng hình kia rời khỏi giường và đi về phía khu en suite, bước vào buồng tắm trong suốt và để cửa mở. "Cảnh tôi thích nhất."

"Nói dối." Summer phản pháo. "Cảnh chị thích nhất phải là cảnh ngoài cửa sổ kia. Em dám chắc chị từng nói vậy."

"Vớ vẩn!" Elizabeth ngồi dậy. "Rõ ràng em biết là em!"

Và điều ấy là thật. Đã hơn sáu tháng trôi qua, Elizabeth cảm thấy như mình chìm càng sâu. Chìm vào Summer - ấm áp, đẹp đẽ, tuyệt diệu. Và, là của nàng. Không quản là công việc bận rộn thế nào và quỹ thời gian eo hẹp ra sao với hoạt động tuyên truyền cho Choosing Hope và chiến dịch quảng bá cho Tám mảnh ghép bé nhỏ, Summer vẫn luôn dành ra thời gian cho Elizabeth.

Tập phim với cái chết của Iris Hunt được đề cử cho hai giải Emmy – Đạo diễn xuất sắc nhất và Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất trong series truyền hình thể loại drama. Đây là đề cử đầu tiên của Summer.

Hàng tuần trời, các trang mạng xã hội tràn ngập hình ảnh và các đoạn cắt lớn nhỏ từ tập cuối ấy, vừa hay làm công tác dọn đường sẵn cho đề cử của Summer. Trong khi Elizabeth yêu chết đôi mắt ngập nước và ánh nhìn đau đớn khốn khổ mà Summer dành cho nàng khi nàng nằm đó – Summer luôn chọn tắt phụt TV đi.

"Như thế quá mức chân thật rồi." Summer luôn nói vậy. "Và không thể tin được lần đầu em nói yêu chị là ngay trước mắt cả nước Mỹ này!"

"Trước mắt cả thế giới này thì đúng hơn." Elizabeth sẽ chỉnh lại như thế. Choosing Hope có bản quyền phát sóng ở ba mươi hai quốc gia. Đối với Summer, đây tuyệt đối không phải chuyện gì buồn cười – nhưng đối với Elizabeth thì khác. Đây thực sự là một chuyện vô cùng có tính giải trí đối với nàng.

Rồi thì Summer không thắng được giải Emmy ấy. Nhưng Ravitz đã thắng. Thậm chí anh ta còn nhớ được cả tới Summer và Elizabeth, và cảm ơn hai người trong bài phát biểu nhận giải của mình. Ravitz nhắc tới cả Iris Hunt – "Một nước đi táo bạo của chúng tôi." Đó là cách anh ta nói. "Sự khác biệt luôn luôn là một phần quan trọng trong thế giới của chúng ta."

Dĩ nhiên rồi.

Tiếng nước xả vẫn chưa dứt, Elizabeth với lấy điện thoại của mình, lướt qua những dòng tiêu đề trên Variety. Ánh mắt nàng dừng lại ở một bức ảnh quen thuộc.

Grace. Trái tim nàng hơi chùng xuống, nhưng không phải theo cách mà nó đã từng. Giờ thì nàng cảm thấy có chút gì đó đáng buồn, đáng buồn mỗi khi nhớ về sai lầm của mình và những chuyện đã xảy ra.

Bài báo nói về việc Grace Christie-Oberon rời khỏi dự án Tình yêu trong lòng bàn tay với nguyên nhân là 'khác biệt trong quan điểm về định hướng tác phẩm' và sẽ trở lại Anh để tiếp tục dự án cá nhân. Grace đã có một miniseries cổ trang đang đợi mình, Queen and Legends. Một câu chuyện về nữ chiến binh Boudicca, quay ở một hòn đảo nhỏ thuộc xứ Wales.

Grace đã nói muốn đi thăm thú đó đây?

Dù sao thì nên là như thế, không quan trọng tuổi tác hay nhan sắc phai tàn theo tháng năm. Và có thể, lần này khi quay trở lại, Grace sẽ lại trở về làm một ngôi sao được ngưỡng mộ? Và đó chính là điều người phụ này luôn cần.

Elizabeth lướt qua. Đối với nàng, Grace đã là một phần của quá khứ.

Chuyển về hòm thư của mình, Elizabeth cười một tiếng khe khẽ khi nhìn thấy bức thư mới nhất được gửi tới. Người hâm mộ của Hunter vẫn đang không chịu bỏ cuộc và đang yêu cầu mang Iris Hunt trở lại. Chúc may mắn nhé. Và rồi còn cả chương trình gì đó gửi lời mới tới cho cả nàng lẫn Summer, muốn hai người góp mặt.

Nếu như hai người thực sự chấp nhận lời mời này, nàng cũng còn phải lo tới phản ứng của Rachel khi nghe tin ấy. Thực ra thì với sự ủng hộ nhiệt tình dành cho Hunter, cũng có khả năng Rachel cũng sẽ tới dự - một cách âm thầm lặng lẽ.

Tất cả những chuyện này, cho tới bây giờ Elizabeth đôi khi vẫn còn cảm thấy có chút khó mà tin được. Nhìn người vẫn còn đang đứng trong dòng nước, nàng tự hỏi nếu như người hâm mộ của Hunter biết nàng đang ở đây, dành ra gần như là toàn bộ thời gian của mình để ở bên Summer Hayes và làm những chuyện kia, vậy thì bọn họ sẽ như thế nào.

________

Jean-Claude, trong tất cả mọi người, lại chính là người ủng hộ những người hâm mộ của Hunter một cách nhiệt tình nhất. Có thể nói Jean-Claude là một con người của nghệ thuật, theo chủ nghĩa tinh hoa, và căm ghét những bộ phim truyền hình Mỹ đến cùng cực – thế nhưng có vẻ những người hâm mộ Hunter đã khiến người đàn ông này hài lòng. Vì một lí do gì đó mà Elizabeth thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ chuyện người ta ra rạp xem phim vì cốt truyện và nội dung hay là vì thứ gì đó khác.

Khi mà ngay tới cả Jean-Claude cũng gắn hashtag #Hunter trong bài đăng quảng bá cho Tám mảnh ghép bé nhỏ.

Tiếng nước đã dừng lại. Summer bước ra và trở về phía phòng ngủ. Dáng dấp hoàn hảo không bị che lấp bởi vải vóc.

"Tôi yêu em!" Elizabeth buột miệng. Cái gì? Nàng vốn không định nói ra lời ấy. Vẫn chưa tới lúc đó. Nàng đã lên kế hoạch và mọi sự đều đã sẵn sàng vào thứ bảy này, kể cả là chiếc bánh chocolate theo công thức đặc biệt của Marcus. Elizabeth đã phải nhún nhường với những lời mềm mỏng, chỉ để có được công thức từ người đàn ông ấy. Vừa chuẩn bị cho tối hôm ấy, nàng vừa càng lúc càng rõ ràng hơn việc mà nàng đang làm có ý nghĩa lớn đến thế nào đối với bản thân mình. Giờ thì Elizabeth thấy như mình thực sự cần sự hiện diện Summer và thời gian dường như chẳng bao giờ là đủ. Không chỉ là cần người kia về mặt thể xác, mà còn là cả tâm hồn và linh hồn này, sự ấm áp và tử tế, tất cả những điều nhắc cho nàng biết điều gì mới là quan trọng nhất với mình.

Summer khiến cuộc đời nàng trở nên đáng để sống. Và giường trở thành một nơi đáng để lên.

Summer khựng lại. "Chị yêu em?"

"Đương nhiên tôi yêu em. Sau tất cả thì em vẫn là em và tôi chỉ là người." Nàng mỉm cười.

Summer lên giường, ngả bên Elizabeth. "Chị Joey em rồi đấy nhé."

"Nhưng tôi sẽ suy nghĩ lại lời mình vừa nói nếu em gọi nó như thế."

"Từ khi nào?"

Summer luôn yêu cầu chi tiết. Vậy là Elizabeth về thăm quá khứ. Từ lần đầu tiên em ném tôi lên giường và khiến tôi không nhớ được tên của chính mình? Từ khi em hạ đo ván tất cả mọi người trong trò Shakespeare ở bữa tiệc của tôi? Từ khi em nói với Jean-Claude tôi thích căn nhà Thriller?

"Ai biết được?" Elizabeth liếc mắt. "Nếu như điều em muốn là một cuộc thảo luận nghiêm túc và chi tiết về vấn đề này thì hãy để tôi nhắc cho em nhớ, tôi là người Anh. Người Anh chúng tôi không làm chuyện như vậy."

"À? Được thôi!" Summer vòng tay ôm lấy Elizabeth. "Vậy thì chắc chắn là do ngón tay dính màu nhuộm của em rồi."

"Cũng có thể lắm? Giả như ngón tay em có bị hoại tử thì đó cũng có thể là một bản tuyên ngôn tình yêu!" Elizabeth bật cười.

"Em yêu chị, nhưng mà điều đó chị cũng đã biết rồi." Và Elizabeth bị bao phủ bởi những nụ hôn, làn da lại lần nữa cảm nhận đầu ngón tay lả lướt của Summer.

"Tôi không thể cứ thế này được." Elizabeth nói sau một hồi lâu. "Phải làm điều gì đó. Sắp tới còn có bộ phim kia đang đợi, bộ của Jane Campion. Dù gì thì cũng phải học thoại."

"Phim Anh? Chị chắc chắn sẽ có một màn trình diễn xuất sắc, qua một nguồn tin mật đáng tin thì em biết được rằng Campion đã rất hài lòng với chị trong Tám mảnh ghép bé nhỏ."

"Nguồn tin mật đáng tin? Đâu ra?"

"Từ mẹ ra. Mẹ quen một vài người, một vài người này biết một vài người khác, một vài người khác đó biết người chuyên dắt cún của Campion đi dạo."

"Nghe rất đáng tin. Nhưng tôi yêu sự quyết đoán của em."

"Thì đó là lí do em ở đây mà? Nhưng em sẽ nhớ chị lắm!"

Là vậy. Bốn tháng ở Anh, rời xa Summer – Summer vẫn đang chọn lựa dự án tiếp theo sau khi Choosing Hope kết thúc. Bốn tháng.

"Chuyện đó..." Elizabeth mím môi, không chắc chuyện mình sẽ nói ra sau đây rồi sẽ về đâu. "Còn nhớ ước mơ trở thành diễn viên sân khấu ở Anh của em chứ?"

"Từng là ước mơ. Em đã trưởng thành, giờ thì bỏ qua và bước tiếp đi." Summer kéo chăn lên người mình.

"Nhưng nếu như em không phải bỏ qua và có thể theo đuổi nó?"

Summer nhìn Elizabeth với ánh mắt khó hiểu.

"Chỉ là... sau câu chuyện của em với người phụ nữ tên Margaret ấy, tôi luôn có cảm giác tôi biết người này. Margaret Kent là Giám đốc Nghệ thuật của Royal Shakespeare Company, đúng vào thời điểm tôi còn là diễn viên ở đó, trước khi cô ấy chuyển công tác qua RBTT."

"Chị biết Margaret?"

"Tôi có cảm giác là vậy, cho nên tôi tìm cách kết nối để xác minh Margaret này có đúng là Margaret ấy hay không. Nhân tiện thì cô ấy vẫn còn nhớ rõ em!"

"Chúa ơi?" Summer ôm mặt.

"Nhớ thương em. Một cách trìu mến."

"Sao nữa?"

"Nguyên văn, 'người Mỹ đó, vừa ngang ngược vừa vô lý, vừa đãng trí vừa ngô nghê'. Nhưng mà đối với cô ấy thì đó là một điều gì đó đặc biệt và đáng yêu lắm!"

"Rõ ràng là thế."

"Tôi đã hỏi xem hiện tại có suất diễn viên thực tập vào ở RBTT hay không. Một suất dài sáu tháng."

Sự căng thẳng khiến Summer ngồi thẳng lưng. "Cái gì?" Một câu hỏi, thì thầm.

"Margaret giải thích những suất như thế khó có được đến thế nào. Hàng ngàn hồ sơ, hàng ngàn lượt dự thi từ những người lớn lên ở Anh, thấm nhuần văn hóa Anh, thuộc lòng kịch và thơ từ khi còn nhỏ. Và cách họ nói chuyện cũng không giống một kẻ mất trí quốc tịch Mỹ. Đây là lời cô ấy nhé, không phải lời của tôi!"

"Lại một lần nữa?" Summer mất hứng hoàn toàn. "Đó là lí do vì sao em bỏ cuộc. Chị không cần phải nói nữa, em đã nghe những lời này nhiều đến mức thuộc lòng!"

"Thực ra Margaret nói cô ấy có thể đã đồng ý, ít nhất là đồng ý để em đến thử vai, nếu như em chịu nói điều mà cô ấy muốn nghe nhất."

Đôi mắt Summer mở to hết cỡ.

"Margaret đã đợi em nói 'Tôi yêu Shakespeare hơn khí trời'. Em lại chẳng nói em thực sự ngưỡng mộ hay tôn thờ Shakespeare, vậy là cô ấy phải tốn thời gian phân vân và tự hỏi xem đối với em thì đây có phải chỉ là một nhiệm vụ mang tính giải trí trước khi về Mỹ hay không.

"Chết tiệt!" Summer dường như là thực sự ngạc nhiên.

"Cho nên tôi đã thay em làm việc ấy rồi. Tôi cũng đã kể chuyện em thành công chứng minh năng lực với tư cách là một diễn viên kịch Shakespeare, khiến cho cả tôi lẫn Grace Christie-Oberon đều lặng người câm nín."

Summer đã ngừng thở.

"Và Margaret nói thực ra cô ấy cũng đã xem diễn xuất của em. Tôi trích lại, 'Tạ ơn chúa cả hai người đều đã thoát khỏi cái show dở tệ dở hại ấy rồi. Thật sự là quá lãng phí tài năng. À thêm nữa, giải Emmy của cô Hayes bị người ta cướp đi một cách trắng trợn như thế đấy!'"

"Margaret đã nói vậy?"

"Nói vậy. Bên cạnh kết luận một suất thực tập ở RBTT sẽ là của em nếu như em muốn thì còn là vài lời bày tỏ niềm hứng thú vô bờ với việc gò em vào kỷ luật, dạy dỗ em đến nơi và huấn luyện em đến chốn. Đào tạo chuyên nghiệp, định hướng bài bản, làm cho em hiểu rằng diễn xuất sân khấu là về sự phối hợp ăn ý."

"Cô ấy... đồng ý cho em một suất thực tập?"

"Sáu tháng. Em sẽ phải diễn đủ các thể loại vai, từ vai hầu gái cho tới vai tiểu thư, như tất cả những người khác. Nếu em đủ may mắn, Margaret nói có thể cô ấy sẽ cho em diễn Emilia trong vở Othello."

"Khoan đã... Từ từ, em cần một phút."

Elizabeth cắn môi. Ra mặt và làm chuyện như thế này không phải là một điều đơn giản đối với nàng. May mắn thay, Margaret có vẻ như không khó chịu hay phán xét theo hướng tiêu cực. Nàng và Margaret Kent, xưa nay chưa bao giờ là bạn, nhưng cả hai đều dành cho nhau sự tôn trọng nhất định. Và, đều là những người phụ nữ nhiều trải nghiệm, những đôi mắt tinh tường thừa sức để nhìn ra được một vài điều không cần nói thành lời.

"Tôi thấy có vẻ như cô dung túng người kia quá rồi thì phải, Elizabeth?"

"Series của chúng tôi muốn gây sự chú ý theo hướng ấy!" Elizabeth trả lời với một tiếng cười nhạt. "Diễn xuất mà thôi."

"Elizabeth Thornton!" Ngữ điệu của Margaret khiến cho Elizabeth bỗng có thứ cảm giác như nàng lại trở về làm một diễn viên sân khấu dưới trướng nhà hát. "Tôi đã xem Tám mảnh ghép bé nhỏ. Khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy. Badour cũng là một người thông minh. Một đạo diễn tài ba, khai mở không chỉ là nhân vật của kịch bản mà còn là cả diễn viên của mình. Tôi đã hiểu ra ngay từ giây phút bộ phim kết thúc."

"Hiểu ra điều gì?"

"Không thể kháng cự được, phải chứ? Ở gần một tài năng, gần tới như thế. Tôi xem bộ phim ấy và hiểu ra lí do vì sao cô bị Summer thu hút. Thứ kỹ thuật đầy bản năng. Cảm tính. Chân thật. Tài năng lan ra như những mảng màu nước, lớp này chồng lên lớp kia. Điều thú vị nhất là – hai người đó, tôi cho rằng không thể chỉ nhìn bằng mắt. Phải thực sự cảm nhận. Tôi đã cảm nhận được. Còn cô cứ phủ nhận cũng được thôi, nhưng sự thật ở ngay đó. Dù gì thì ít nhất thì cô cũng hãy thẳng thắn."

Vậy là Elizabeth đã làm một chuyện mà nàng chưa bao giờ làm: thẳng thắn thừa nhận sự thật với một người chẳng có quyền hạn gì để có thể biết sự thật. Rất khó, vẫn luôn là vậy, nhưng nàng không hối hận. Điều ấy có nghĩa Summer có thể nắm được ước mơ của mình. Có nghĩa hai người sẽ không phải xa nhau. Nàng hy vọng sau từng ấy năm thì đây vẫn là điều Summer muốn.

Elizabeth quan sát ánh mắt trầm tư của Summer một cách chăm chú.

"Việc này thực sự quá tuyệt vời." Summer lên tiếng. "Nhưng em cần phải bàn bạc với Autumn mấy câu. Chị ấy sẽ giết em nếu em biết mất khỏi Los Angeles này trong vòng sáu tháng."

"Thực ra có vẻ như Autumn cũng nghĩ suất thực tập này là một cơ hội tối để em nâng cao diễn xuất. Nhưng chị gái em muốn em quay về ngay sau khi kết thúc."

"Hai người qua mặt em! Vậy là Autumn đồng ý rồi?"

"Đồng ý rồi. Bên cạnh đó thì còn có sự kiện gì đó liên quan tới Punky đang đợi em ở London. Và còn cả bạn trai cũ của chị gái em cũng đang ở đó, cô ấy cũng muốn tới thăm!"

"Vậy là em không biết gì cả!" Summer đẩy vai Elizabeth. "Chúa ơi tin được không? Tuyệt cú mèo!"

"Sao em cứ bạo lực như thế nhỉ? Vậy mà lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nghĩ em ngọt ngào lắm."

"Ngọt ngào? Một bịch máu giả xối thẳng xuống đỉnh đầu chị là ngọt ngào? Và ôi, còn nhớ lúc ấy chị đã phát điên lên."

"Em có biết máu chảy ngược vào cả mũi tôi không? Vào cả mắt? Vào trong áo. Hình như tôi còn nuốt phải một ít. Kinh tởm không thể tả."

Summer nhăn mặt. "Em xin lỗi..."

"Rồi em nhìn tôi với đôi mắt vô tội đầy sợ hãi, như thể là em có thể vong mạng ngay lập tức ở giây phút ấy vì chính hành động mà mình đã gây ra. Nhìn như em thực sự hoảng lắm. Thật ra thì dù tôi có tức giận hay chán ghét, tôi cũng chưa bao giờ muốn em biến mất. Có lẽ ngay từ lúc ấy một phần nào đó trong tôi đã ý thức được điều đó."

"Điều gì?"

"Tôi sẽ không an toàn khi ở bên em." Nàng kéo Summer gần lại. "Rằng lá phổi tôi sẽ thiếu dưỡng khí, rằng đôi môi tôi sẽ cần được hôn, rằng ánh mắt tôi sẽ tìm về em. Rằng tôi không thể từ bỏ em được!"

"Gì thế này?" Summer ngừng thở.

"Bây giờ chúng ta ở đây, tôi vẫn không thể để em rời khỏi mình, Summer. Anh hay Mỹ cũng đều vậy cả, em đi đâu, tôi sẽ theo. Ở bên nhau đi, ở bên nhau là đủ. Sống cùng nhau. Mọi điều khác nữa."

"Bess.." Vòng tay của Summer quanh Elizabeth siết chặt hơn. "Ừ!"

"Ừ?" Elizabeth tưởng như trái tim mình đã nhảy ra ngoài lồng ngực.

"Có một vài đêm, em thấy về nhà cũng là một chuyện khó khăn. Có vẻ như không lúc nào em ngừng nhớ chị. Đây là một lời khẳng định, không cần phải hỏi."

"Vậy... vậy thì, tốt. Rất tốt." Elizabeth hôn Summer, nhẹ nhõm như vừa được giải thoát. "Quyết định xong rồi!" Nàng trượt về vị trí của mình, gối đầu lên bàn tay khi nhìn người bên cạnh. "Rồi hôm nay em định đi đâu làm gì?" Nàng hỏi, cánh tay vòng qua eo Summer. "Việc gì mà phải dậy sớm như thế?"

"Đi hẹn hò. Hôm nay em có một buổi hẹn hò lãng mạn."

"À?" Elizabeth nhướng mày.

"Có mấy cô nàng trẻ trung nóng bỏng đang đợi em."

"Tôi vừa thú nhận tình yêu mãnh liệt bất diệt của mình, chúng ta vừa thống nhất dọn về một mái nhà, và ngay sau đó em đã phản bội rồi đối xử với tôi tệ bạc như thế này?"

Summer cười. "Có mấy tòa nhà cũ kỹ nhưng vào ảnh sẽ rất đẹp, đặc biệt là vào lúc sáng sớm. Muốn đi cùng không?"

Nghe cũng khá thú vị. "Sao không? Cũng không phải mình em mới có hứng thú với những cô nàng nóng bỏng."

"Ừ." Rồi Summer nhìn xuống bản thân mình. "Chết tiệt. Em đi mặc quần áo đã."

"Không được." Elizabeth níu lấy, giữ Summer lại.

"Không được?"

"Không được. Bây giờ tôi muốn cô nàng này đã."

"Cô nào?"

"Tôi nghĩ em biết." Elizabeth nhích gần lại. "Summer." Nàng nói, tông giọng thấp xuống, gần như là thì thầm. "Bây giờ tôi sẽ hôn em. Và tôi muốn em biết rằng tôi thực sự muốn hôn em."

Khóe môi Summer cong lên, hiện ra nét cười.

 

KẾT THÚC

 

Lời bạt:

Love is a smoke raised with the fume of sighs;

Being purged, a fire sparkling in lovers' eyes.

Romeo & Juliet (William Shakespeare)

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: