Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 - Phần 2

109 0 1 0

"Ý em chính là vậy đấy!" Elizabeth gần như quát vào điện thoại. Nàng đi quanh xe trailer, cảm giác dễ chịu hơn hẳn sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng. "Bốn tiếng đồng hồ dưới vòi rồng, còn chưa kể tới việc bị máu giả trôi ngược vào mắt nhờ ơn của cái người trẻ tuổi não rỗng phá hỏng cả cảnh quay của chính cổ. Nếu em còn phải quay thêm một mùa nữa cho cái bộ phim ngớ ngẩn coi thường não bộ người xem này, em chắc chắn sẽ phát điên." 

Dù cho không quá xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn hay bằng cấp học thuật ở Tinseltown, Rachel Cho vẫn là một người rất có tài trong việc nói ra những lời là Elizabeth muốn nghe. 

Nên là Elizabeth đang chờ đợi một cách rất thiếu kiên nhẫn. 

"Em yêu à, chị khá chắc rằng mùa trước khi series này biến em thành một trong những nữ diễn viên có cát-xê cao nhất giới truyền hình trong thời điểm hiện tại - em không ghét nó đến vậy đâu. Và chính cái series ngớ ngẩn này đã cho em tòa biệt thự to tướng mà em vẫn hằng yêu đấy thôi. Thêm vào đó, từ một người Anh không danh tiếng trên đất Mỹ, chẳng phải giờ em đã thành một minh tinh mà tên lúc nào cũng ở trên môi mọi người đấy à?" 

Elizabeth quắc mắt. "Ở trên môi mọi người với tư cách là một trong những nhân vật phản diện bị căm ghét nhất nước Mỹ. Ta đều biết điều đó có nghĩa là gì. Giờ thì cả nhà sản xuất lẫn gã Ravitz kia đều đang có ý định biến em thành trò hề nhục nhã. Việc này không ổn, Rachel." 

"Chị tưởng em bảo là việc đó chỉ là sự cố?" 

"Chuyện đó đúng là sự cố, nhưng bọn họ giữ lại cảnh tượng đó! Như thể chỉ đợi cơ hội để làm em bẽ mặt, muốn biến em thành một kẻ khốn khổ chật vật. Điều tệ nhất là tới giờ bọn họ vẫn tung tin đồn rằng em, chính em, là người xấu nết khó hợp tác." 

"Em biết lý do mà. Cái giới này xưa giờ là vậy đấy. Em không chơi theo cách người ta muốn thì người ta nhắc cho em nhớ ai mới là kẻ có quyền." 

"Em biết chứ. Nên em đón nhận nó. Nhưng em chịu đủ rồi, tìm cho em cái gì khác đi. Cái gì đó nghiêm túc. Cái gì đó chỉ cho em thấy khiếm khuyết của chính mình, hoặc em sẽ bước ra khỏi cái đĩa nhầy nhụa bốc mùi này ngay lập tức và em chẳng quan tâm chúng ta phải trả bao nhiêu tiền để có thể đơn phương kết thúc hợp đồng đâu." 

Một tiếng thở dài nhè nhẹ thoát ra. "Em không thể cứ thế bước ra khỏi cái đĩa này được, rồi bọn họ sẽ lấy đó làm bằng chứng chứng minh em thực sự là "ả người Anh" trong lời đồn mà chính bọn họ tung ra. Đến lúc đó thì chờ xem bao nhiêu kịch bản gửi đến cho em. Nào, bây giờ em chỉ cần tự nhắc nhở mình rằng chỉ cần cố thêm một mùa này nữa thôi. Và chị vừa nói chuyện với Delvine về một vài lời mời sắp tới, cả chị và Delvine đều cho rằng có một thứ này phù hợp với em. Vừa khéo lại trùng khớp với lịch trình." 

Lời này gợi lên niềm hứng thú trong Elizabeth. Quản lý của nàng, Delvine Rothery, là một trong những quản lý giỏi nhất trong khoản nâng đỡ và đưa diễn viên từ tầm trung lên tới hàng cực phẩm. 

"Em nghe." Nàng cầm cái khăn tắm vắt ngang trên ghế lên xoa xoa tóc mình, như thể làm thế sẽ lau đi được cảm giác nhầy nhụa của thứ chất lỏng sền sệt khi nãy chảy dọc từ tóc xuống mặt nàng, hồ như thấm cả vào trong đầu óc nàng. 

"Đã bao giờ nghe đến Jean-Claude Badour?" 

"Đạo diễn người Pháp kỳ quặc đó à?" 

"Không phải là kỳ quặc, em yêu ạ, là sáng tạo. Là nghệ thuật. Sau giải Palme d'Or gần đây nhất ông ấy đã quả quyết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh với châu Âu và muốn dùng tác phẩm mới để tiến đến Hollywood. Kịch bản gốc nghe có vẻ như cực kỳ xuất sắc, theo lời đồn là thế. Dự án này hiện là miếng bánh béo bở nhất mà ai cũng muốn." 

"Ổng thắng giải Palme d'Or? Khoan, thắng không chỉ một lần?". Elizabeth không thể tưởng tượng ra nổi. Lập tức nàng nhớ đến bộ phim ngắn của đạo diễn này - một bộ phim kì lạ về loài bướm. 

"Ông ấy thắng giải thưởng danh giá nhất Liên hoan phim Cannes cho Quand Pleurent les Clown - Khi những tên hề khóc." Rachel ngừng lại một chút. "Chị cật lực đề cử em nhận lấy dự án này, nó nhất định sẽ đẩy em đến một vị trí còn cao xa hơn giới truyền hình rất nhiều. Và, nghe này, em nên biết rằng chính ông ấy đề xuất em thử vai." 

Một tí chán ghét nảy lên trong đầu Elizabeth. "Em? Làm ơn nói với em là ổng không phải fan của Choosing Hope đi? Vì Choosing Hope mà chọn em?" 

"Đừng có mà đa nghi thế. Ông ấy là người Pháp, không phải người Mỹ, đương nhiên là ổng ghét Hope đến cùng cực. Nguyên văn thì ông ấy nói rằng em 'cần được giải phóng khỏi một vũng dầu bốc mùi'." 

Elizabeth mỉm cười.  

"Ông ấy từng dõi theo em từ những ngày tháng xưa cũ khi em còn là diễn viên sân khấu ở London. Ông ấy rất thích vở Những người phụ nữ của Shakespeare và Lời nguyền của Lucifer, còn cả Quý cô Hamilton đoan chính, em nhớ không?" 

Elizabeth nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. 

"Em có đang nghe không đấy? Hay em choáng váng đến độ không nói nên lời khi cuối cùng cũng có người trân trọng em vì thực lực diễn xuất chứ không phải mấy cái phản ứng hóa học xì xèo với Raif?" 

Xì xèo? Giả tạo rập khuôn thì đúng hơn. Còn chưa kể đến những điều đang và sẽ xảy ra với nhân vật của nàng, nàng biết, đều là một sự trả thù hèn mọn từ nhà sản xuất. 

"Hài hước làm sao." Nàng thấp giọng. "Được rồi, em sẽ xem thử bộ phim về mấy gã hề của ông ấy rồi báo với chị sau. Mà bao giờ thì em mới có thể đọc thử kịch bản?" 

"Sớm thôi. Chị hỏi rồi, kịch bản vẫn chưa thực sự hoàn thành. Tầm đâu hai tháng nữa phim sẽ chính thức khởi quay. Nội dung là bề một nhà văn ẩn dật, trốn tránh sự đời bằng cách sống trong một căn nhà nhỏ cheo leo bên sườn núi. Bảo là trên sườn núi vậy thôi chứ thực ra chẳng ai biết được đấy là đâu rồi lần lượt có tám người ghé qua. Kịch bản tên Tám mảnh ghép bé nhỏ. Chị cá là thể nào cũng tràn ngập ẩn dụ, kiểu ẩn dụ vừa có giá trị thẩm mỹ, vừa có giá trị nghệ thuật, em biết đấy. À nhân tiện thì ông ấy muốn dùng bữa trưa với em và Delvine để thảo luận chi tiết, sớm nhất có thể." 

"Em còn chưa nhận lời sẽ diễn." 

Rachel bật cười như thể mọi chuyện đã ngã ngũ. Mà cũng không phải là không đúng. 

Elizabeth nói lời tạm biệt rồi tắt máy, chợt cảm thấy lạc quan và hy vọng. Cho dù thế thì nàng cũng không quên tự nhắc nhớ mình rằng Badour đã từng làm một bộ phim kỳ quặc về bươm bướm. 

Elizabeth đưa mắt ngó sang chiếc áo blouse trắng ẩm ướt loang lổ vết bẩn của Iris Hunt treo trên giá. Thứ này gợi cho nàng nhớ lại tức thảy những việc đã xảy ra tối nay - hàng tiếng đồng hồ - khiến cho tinh thần nàng kiệt quệ và đạp đổ tâm trạng của nàng. Bất kỳ dự án nào nàng ký ngoài series này nàng đều cho đó là sự tiến bộ khi đem ra so sánh với Choosing Hope. Ba chiếc xe cứu thương đâm phải nhau? Vô cùng có lý. Chỉ có mỗi mình nàng nhận ra chuyện này quá đỗi vô lý hay sao? 

Một tiếng rõ cửa phát ra từ cửa xe trailer. 

"Vâng?" Sự nghiêm túc lập tức trôi về trên vai nàng. Có khi là đạo diễn vừa xem lại các cảnh quay và nhận thấy không kịp lịch trình nên muốn quay lại ngay trong đêm. Nàng dùng sức mở cửa, thoáng chống cảm thấy thương cảm cho người nào đó được giao phó cho nhiệm vụ đi đến từng xe thông báo tin này cho từng người trong dàn cast. 

"Um, chào chị?" Một cô gái tầm độ hai mươi tuổi với mái tóc còn đang ẩm nước đứng trước mặt Elizabeth. Người này mặc quần jean với áo thun, treo trên mặt một cái nhìn gượng gạo. "Em Summer? Summer Hayes?" 

Cổ đang tự hỏi hay tự giới thiệu vậy? Elizabeth quan sát cô gái trẻ, chờ đợi. Vậy nhưng không có gì xảy ra nữa. Ánh mắt nàng hạ xuống, rơi lên bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc cốc giấy có nắp. Cô gái này nhìn nàng với đôi mắt mở to, ngây ngô và tràn đầy sự hối lỗi. 

Nhận thức được khai sáng. Cô gái này trông khác đi ít nhiều khi xõa tóc so với khi buộc thành đuôi ngựa.  

"Chúng ta lại gặp nhau rồi?" Elizabeth nhướng mày. "Đến 'giội' tôi thêm lần nữa? Vòng hai? Cô biết đấy, thường thì tân binh mới bị ăn hiếp chứ cựu binh thì không." 

Mấy lời này tuôn ra với ngữ điệu cay nghiệt hơn nàng dự tính. Đây rõ ràng chẳng phải là lỗi của người trẻ này. Ba mươi bảy tuổi, và nàng đã dần thấy được sự thay đổi trong thái độ của người khác dành cho mình, dù chỉ là một chút. Điều này ám ảnh nàng. Ở quê nhà nàng, đây sẽ là độ tuổi bắt đầu bước vào giai đoạn thăng hoa. Ở đây, nàng cảm tưởng như nàng sắp được tiễn về phía sau máy quay đến nơi rồi. 

"Không đâu. Lần này chị an toàn." Summer đáp với một nụ cười chói lóa. "Tôi có thể vào không? Tôi có quà cho chị. Và một lời cáo lỗi." Cô đưa chiếc cốc giấy lên. 

"Tôi không uống cà phê, có uống thì cũng không uống một cách tùy tiện như người Mỹ các cô uống cà phê thay nước trên phim trường này. Vậy nên, chỉ có vậy thôi chứ?" Nàng bắt đầu đẩy cánh cửa lại ngay trước mũi Summer, quá mệt để phải tung hứng xã giao lúc này. 

"Thực ra thì, đây là, um, trà. Trà Anh. Tôi nghĩ chị sẽ thích." 

Elizabeth khựng lại. "Cô không thể có được thứ tôi thích ở cái đất này đâu." 

"Ồ, có thể đấy."Summer mỉm cười, rực rỡ. 

Elizabeth mím môi rồi đưa tay nắm lấy chiếc cốc, đồng ý thử trà hoàn toàn là do Summer gợi lên sự tò mò, không có gì hơn.  

Đầu ngón tay hai người lướt lại, chạm vào nhau, và Summer lập tức rút tay về như thể vừa bị cắn. 

Tuyệt. Vậy là danh tiếng của nàng tệ hại đến mức một người mới đến đoàn làm phim cũng tin rằng nàng chân chính là 'Attile the Hunt' ngay cả khi không đứng trước ống kính?  

Mùi hương thiên đường chạm đến mũi nàng. Ôi.... cái hương vị này không thể nào nhầm lẫn được. Đây không phải là thứ trà Anh thường thường mà cô gái kia có thể tiện tay mua về từ kệ hàng đồ uống nhập khẩu của Target. 

Đây chính xác là thương hiệu ấy, là loại trà mà Elizabeth thích. Loại trà được chiết xuất từ lá cây guayusa lẫn với một chút cacao nguyên chất, một chút bạc hà và một lớp hương quế. Mùi hương ngòn ngọt, đăng đắng, cay cay. Đây là công thức pha đặc biệt của một quán trà trưng bày các tác phẩm nghệ thuật nằm trong góc nhỏ gần trường đại học Cambridge. Chỉ có duy nhất Blackie's Tea House mới có thể làm ra thứ trà này. Thế quái nào mà thứ này lại ở đây? Hay khứu giác của nàng hỏng đến nơi rồi? 

Nâng cốc lên môi. Nàng ngập ngừng. Rồi uống. 

Đến lượt vị giác của nàng bùng nổ. Hương vị hoàn hảo. Độ nóng hoàn hảo. Không quá ngọt vì bị cho quá nhiều sữa đặc hay lờn lợt vì pha quá nhiều nước và không đủ nóng như thứ trà Mỹ. Nàng cảm tưởng như nàng có thể nốc hết cả cốc trà này lập tức. Ép buộc mình hạ cốc trà xuống với sự kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt, Elizabeth ngước lên nhìn người đồng nghiệp đang chăm chú nhìn mình với vẻ mong chờ không hề che đậy. Đã qua nhiều năm rồi nàng mới lại nếm được hương vị này. Cái suy nghĩ mình có được thứ này dù đang ở nơi này, bằng cách nào đó, khiến nàng cảm thấy choáng ngợp.  

"Cái gì đây? Cô có được thứ này từ đâu? Tôi cần tên của nhà phân phối." 

Cô gái kia hơi ngửa đầu ra sau, cười bật ra. "Chị nói nghe như thể tôi là nhân viên tiếp thị vậy." 

Elizabeth hơi siết chặt chiếc cốc trong tay rồi nhấp thêm một ngụm trà. Một ngụm trà đầy thỏa mãn. 

"Vậy cô nói cho tôi chứ?" Nàng điều chỉnh lại nét mặt cho trở nên mềm mỏng hơn. "Vì cô đến đây với một lời xin lỗi chân thành?" Rồi nàng nở một nụ cười, nụ cười mang nhiều phần chân thật mà nàng hiếm khi thể hiện trước một người không quen thân. 

Hiệu quả không như nàng mong đợi. Ánh mắt Summer lập tức rơi xuống sàn, cổ và vành tai ửng hồng lên. 

Kì quái... Trông không hề giống như là đang lo sợ. Mà là... ngượng ngùng? 

Summer nhìn qua lông mi mình. "À, gia đình tôi từng sinh sống ở Anh một vài năm. Một ngày kia tôi tình cờ tìm thấy một quán trà nhỏ, nửa là phòng triển lãm, nửa là quán trà. Loại trà này là công thức đặc biệt của quán. Tôi thích nó cực. Giờ tôi vẫn có một vài người bạn ở London thi thoảng gửi trà cho tôi." Cô nhún vai. "Tôi nghĩ thứ từ quê nhà sẽ hợp khẩu vị của chị. Có vẻ như tôi đã đúng." 

Elizabeth chớp chớp mắt. Xưa nay nàng chưa từng nghĩ đến việc nhờ bạn bè gửi trà từ Anh sang Mỹ. Đây chẳng phải là việc bị xem như tội ác quốc gia à? Uống nốt ngụm trà cuối cùng, nàng thở ra một tiếng vừa ý rồi ném cái cốc rỗng vào sọt rác. "Được rồi, lời xin lỗi được chấp nhận." 

Tinh thần và tâm trạng của nàng vẫn đang quá kiệt quệ, cơn đau đầu càng khiến nàng khó kiểm soát tâm tình. Cô gái này mang đến một món quà khiến nàng vừa lòng và lời xin lỗi kia dường như cũng là một lời xin lỗi chân thành. Ánh mắt nàng vô tình rơi xuống khuôn ngực đầy đặn của Summer, làn da rám nắng đúng kiểu Los Angeles và nụ cười ngày càng nở rộng. Chúa ơi. Nàng chợt nhận ra vì sao cô gái này được ghi tên vào dàn cast. Ngay đến Ravitz cũng không giấu diếm ánh nhìn của mình mỗi khi hắn đảo mắt đến Summer.  

Mồm Elizabeth muốn cứng lại. Đây cũng không phải lỗi của Summer Hayes, nhưng đây chính là cái sự sai trái không chỉ với series này, ê-kíp này mà là cả với cái Hollywood này. Kiểu cách chiến thắng bản chất. Vẻ ngoài chiến thắng chiều sâu. Nụ cười này, sự tươi tắn này, cái khuôn mẫu 'cô gái nhà bên' là thứ ít phù hợp nhất để đưa vào Choosing Hope, theo như cái tuyên bố ban đầu của bộ phim. Và giờ cô gái này đứng ở đây, sự hời hợt trong hình dáng một con người. 

"Được rồi, cảm ơn cô vì món quà," Elizabeth nói, giọng lạnh thêm vài độ. "Nếu cô không phiền," nàng đâm thẳng ánh nhìn về phía cửa, nơi Summer đang chắn trước, "Tôi vẫn chưa có cơ hội thay đồ kể từ khi tắm trong vũng máu hồi tối nay." 

Summer đáp lại ngay lập tức. "Tôi... xin lỗi.", lần một lần xin lỗi nữa. 

Một ham muốn trào lên trong lòng Elizabeth, ham muốn được đảo mắt châm biếm. Cái vốn từ vựng của người này thực cũng quá nghèo nàn đi. 

Summer rời đi, cũng giống như khi nàng bước tới đây, mang theo mình một loại năng lượng đầy trẻ trung và một đôi mắt rất có hồn.

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: