Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 - Phần 2

100 0 0 0

"Trưởng khoa đáng mến của chị thế nào rồi, em yêu?"

Elizabeth nhìn chằm chằm cốc rượu của mình trong khi trả lời câu hỏi của người phía bên kia đầu dây – Delvine, với thứ ngữ điệu lầm bầm, "Ổn lắm". Ổn lắm, nàng phải làm công việc mà mình ghét, cảm giác tội lỗi dai dẳng đã bám lấy nàng cả tháng nay trước sự thay đổi của Summer Hayes, không có trà, không thể tập trung vào công việc. Nàng nhấp một ngụm gin.

"Tuyệt vời. Thấy đấy, chị thà chọn tin vào câu trả lời của em còn hơn là mất công nghiền ngẫm điều gì khiến em chìm trong phiền muộn vào lúc mười rưỡi đêm!"

"Điều gì khiến chị nghĩ vậy?"

"Đá trong cốc của em đang va vào nhau. Mà tóm lại, việc chính là chị có tin mới cho em."

Tâm trạng của Elizabeth tốt lên ngay lập túc.

"Ừ thì có tin tốt và cũng có tin xấu. Trước hết, hiện tại Rachel đang trong trạng thái cực kỳ không tốt và em thì đừng đả động gì tới cô ấy cả, nghe thấy chứ?"

"Có chuyện gì?" Elizabeth nghi ngờ. "Badour đã nghe hết những chuyện liên quan tới ả người Anh kia rồi? Cho nên ông ấy đổi ý?"

"Phải mà cũng không phải..." Delvine hắng giọng. "Ông ấy vẫn muốn đề cử em, đừng lo về chuyện ấy. Bữa trưa của chúng ta sẽ rơi vào chủ nhật tuần sau, ngày 27 tháng này, địa điểm là ở khách sạn của ông ấy. Chị biết từ nay đến ấy chỉ có mười ngày nữa thôi, nhưng làm ơn hãy chắc chắn rằng hôm đó em rảnh. Và phải, đúng là Badour đã nghe rất nhiều chuyện liên quan tới em. Vì thế cho nên, Bess, ông ấy muốn em đưa cả bạn gái của em tới dùng bữa."

"Cái gì của em?" Chỉ thiếu chút nữa thôi là Elizabeth đánh rơi cốc rượu mình đang cầm trên tay. Không phải là đang nói...

"Summer. Summer Hayes."

Delvine ho một tiếng, tiếng họ nghe như đang bị ai bóp cổ. "Cuộc điện thoại của chị với Badour ngày hôm nay là một tình huống khó xử muốn độn thổ. Ông ấy trở nên phẫn nộ khi chị nói em không có bạn gái nào cả. Lại còn nổi giận với chị. Sau đó thì cho chị một tràng về chuyện ngày xưa khi ông ấy còn trẻ thì người ta đã ép ông ấy phải che giấu tính hướng của mình như thế nào, rồi bây giờ ông ấy làm chủ cuộc đời mình và cuộc đời trở nên đáng sống ra làm sao. Chị nghĩ Badour cho rằng chị đang cản trở em và Summer, và ông ấy sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Không hiểu vì lí gì mà ông ấy có một lòng tin sắt đá rằng mình đã thấu hết chân tướng sự thật ngay từ khi nhìn bức ảnh chụp em và Summer. Thôi, tóm lại thế này: Bữa trưa với Summer, hoặc là sẵn sàng đón nhận phi vụ này đổ bể đi vậy. Và nếu Summer có tới với em thì cũng là tới với thân phận người yêu, không phải là đồng nghiệp, còn nếu không ông ấy chắc chắn sẽ nổi điên vì cho rằng chúng ta đang diễn kịch lừa ông ấy."

Elizabeth không khép được miệng mình lại.

"Em vẫn đang ở đó đấy chứ?"

"Để em làm rõ chuyện này – Tức, chị và Rachel đề nghị em hãy tránh xa Summer Hayes và hãy cư xử như người này không xứng..."

"Chị cũng phải làm rõ, những lời kia là do Rachel nói với em, không phải chị."

"Như nhau cả. Và em đã làm như vậy. Giờ Summer đã ghét em – mà chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, thế rồi? Thế rồi thì bây giờ em phải thuyết phục người này tới một bữa trưa công việc với vai trò là... người yêu? Hoặc em sẽ không có được vai diễn mà mình muốn? Em hiểu chuyện này như thế là đúng rồi chứ?"

"Về cơ bản thì không sai."

"Và có vẻ như ông ta nghĩ em thích phụ nữ..."

"Thì đúng là thế mà, em yêu."

Lờ đi, Elizabeth tiếp tục nói, hàm răng nghiến lại vào nhau, "...và lên giường với một đồng nghiệp chỉ mới hai mươi ba tuổi?"

"Hai tám."

"Cái gì?" Elizabeth cau mày.

"Summer Hayes hai mươi tám tuổi. Từ trước đến nay em ấy vẫn diễn những vai trẻ hơn tuổi thật của mình còn gì? Em không bao giờ Google bạn diễn của mình à?"

"Không thể thế được."

"Ồ có thể chứ. Cách nhau có chín tuổi thôi, có gì lạ đâu. Còn điều gì băn khoăn nữa không?"

"Lố bịch quá thể. Badour thật sự cho rằng Summer Hayes là mẫu người em thích? Và cho rằng một quý cô ánh dương như Summer Hayes sẽ có gì đó với một người như em?"

"Đúng rồi, đó chính là một phần lí do vì sao ông ấy không thể đợi được việc có thể tận mắt nhìn thấy hai người các em ở cạnh nhau. Badour có niềm đam mê đặc biệt trong việc quan sát và khám phá nội tâm con người. Em xem hết phim của ông ấy chưa? Không chỉ là phim đâu, đó là những đúc kết từ cuộc đời của ông ấy. Vả lại thì Badour cũng đang rất có hứng thú với em. Đương nhiên là cũng đã nghe những lời đồn em khó hợp tác. Cho nên bữa trưa này sẽ quyết định em và bên Badour có hợp tác được với nhau hay không."

"Chị đang quên mất rằng Summer không còn muốn dính líu hay liên quan gì đến em nữa. Thế này, em sẽ tới bữa trưa, một mình, đích thân giải thích cho ông ta hiểu đây chỉ là hiểu lầm, và thuyết phục ông ta giao cho mình vai diễn."

Delvine cười khẩy. "Thế thì để chị nói cho em nghe việc ấy sẽ dẫn tới kết quả gì, bởi vì bản thân chị đã cố làm như thế không biết bao nhiêu lần. Ông ấy nói thế này, và chị sẽ trích nguyên văn, 'Đừng có cho tôi những lời dối trá. Họ có thể giữ tình cảm của mình trong bóng tối nếu họ muốn thế, tôi sẽ không cản trở. Nhưng đừng bao giờ lừa tôi. Tôi không dung thứ cho thói lừa gạt!"

"Vì cái lí do quái quỷ gì mà ông ta cứ đinh ninh lời phủ nhận của chị là dối trá thế?" Elizabeth chỉ tay lên trời. "Ông ta đã bao giờ phạm sai lầm trong suốt cuộc đời mình chưa?"

"Riêng về khoản nhìn người và đọc nội tâm thì ông ấy tin là mình chưa bao giờ sai. Mà tóm lại thì cũng tùy em thôi. Em muốn chị từ chối hay muốn tới đó cùng Summer? Chị sẽ nhắc lại, hiện tại ai ai cũng đều muốn chen chân vào dự án này."

"Rachel nói gì?"

"Cô ấy nói em nên cân nhắc cho thấu đáo, và phải cực kỳ cẩn thận vì nhân viên khách sạn có tai và có mắt."

"Vậy là Rachel nghĩ em nên làm."

"Rachel nói cô ấy đã đọc kịch bản rồi, và đúng là bộ phim này sẽ cho em tương lai hứa hẹn."

Elizabeth thở dài. "Em đã nói với chị là bây giờ Summer ghét em chưa nhỉ? Và chẳng có lí do gì để giúp em cả."

"Trả tiền cho em ấy là được. Coi như là diễn một vai phụ."

"Chị không hiểu Summer. Em không nghĩ tiền sẽ giải quyết được điều gì với con người này. Thực ra em cũng không biết thứ gì sẽ giải quyết được, em chỉ biết chắc chắn không phải là tiền!"

"Vậy thì hứa hẹn rằng chúng ta sẽ giới thiệu cho Summer một trong những nhà sản xuất uy tín của dòng phim độc lập?"

"Cũng có thể. Nhưng vấn đề là em không chắc Summer có thể diễn ra nổi một người... thích em hay không."

"Vì em ấy đang ghét em à?" Delvine cảm thấy hài hước.

"Một phần là thế. Phần khác là với những gì em đã chứng kiến, em cho rằng khả năng diễn xuất của Summer chỉ có triển vọng nhất ở mảng hài kịch. Mảng khác, không có niềm tin cho lắm!"

"Em cho rằng Summer Hayes không biết diễn?" Delvine đã cười thành tiếng.

"Chuyện này có gì buồn cười? Vai nổi tiếng nhất của Summer tính đến thời điểm này là vai điệp viên nhỉ!"

"Mấy đứa nhà chị phát cuồng lên vì Teen Spy Camp và đặc biệt là Punk Power, làm ơn. Dẹp nỗi lo lắng của em đi. Summer Hayes thực sự có tài năng. Tin chị, nếu Summer thực sự muốn giúp em, em ấy có thể cân vai này một cách xuất sắc mà không cần chớp mắt. Câu hỏi được đặt ra bây giờ là em có thể khiến Summer thực sự muốn giúp em được hay không. Và điều này thì phụ thuộc vào em cả. Chị biết em có sức hấp dẫn của riêng mình, cho nên bây giờ thì hãy lấy ra vừa sử dụng đi. Bây giờ chị không nói gì thêm được nữa, cứ nhắn cho chị nếu Summer đồng ý, và chị sẽ chốt lại với Badour."

Cuộc điện thoại kết thúc.

________

Summer đang tập thoại với bạn diễn của mình, Tori – khi Elizabeth bước tới góc nhỏ yên tĩnh của cô.

"Có thể dành cho tôi vài phút được không?" Nàng liếc nhìn Tori, ánh mắt bén nhọn.

Tori ngẩng đầu nhìn Elizabeth rồi quay lại nhìn Summer, đợi Summer cho mình một cái gật đầu đồng ý, lúc ấy mới đứng bật dậy và chạy vụt đi.

Elizabeth ngồi xuống chiếc ghế vừa bị bỏ lại.

Vẫn đang cúi đầu nhìn trang kịch bản trong tay mình, Summer lên tiếng, "Vì sao vậy, cô Thornton? Cô không sợ người khác sẽ dị nghị bàn tán và có những suy nghĩ sai lệch về tôi và cô hay sao? Khi cô nói chuyện với tôi như thế này? Riêng tư?"

"Tôi xin lỗi."

Có một khoảng lặng. Summer, bấy giờ, ngẩng đầu lên. "Tại sao lại là lúc này?"

Elizabeth đã không lường trước được cái gay gắt và khắc nghiệt trong cách Summer Hayes nói những lời này. Nàng nhận ra mình thực sự, thực sự nên nói lời xin lỗi sớm hơn mới phải. "Sắp tới tôi có buổi hẹn với một đạo diễn người Pháp. Jean-Claude..."

"Badour."

"Cô biết?"

"Mẹ tôi phụ trách mảng phục trang cho Khi những gã hề khóc, cùng với một vài bộ phim khác của ông ấy. Tôi đã gặp ông ấy vài lần, dịp gần đây nhất là tiệc đóng máy của Khi những gã hề khóc. Hôm ấy chúng tôi đã trao đổi khá nhiều."

Vậy là bây giờ thì tôi đang ngỏ ý giới thiệu cô với một người cô còn biết rõ hơn cả tôi đây à?

"Mẹ cô là nhà thiết kế phục trang?"

Summer gật đầu một cách thiếu kiên nhẫn. "Và tất cả những chuyện này thì liên quan gì tới tôi?"

"Jean-Claude đang khởi động dự án đầu tiên của ông ấy ở Hollywood. Hiện tại tôi chưa có nhiều thông tin về dự án này, và tôi tin rằng cũng chưa có ai biết."

" Tám mảnh ghép bé nhỏ." Summer lên tiếng. "Một nhà văn từ bỏ cuộc đời bình thường và lựa chọn cuộc sống ẩn dật, sống trong một căn nhà gỗ lụp xụp. Sau trận sạt lở, con đường mòn bị đất đá chặn lối đi, lần lượt có tám người vãng khách ghé qua căn nhà của cô ấy. Họ gõ cửa, cầu sự giúp đỡ. Một câu chuyện mang tính tượng trưng, bởi vì tám người vãng khách này, mỗi người thực chất đều là một phần của cô ấy. Đau thương, tội lỗi, hối hận, dục vọng, tham vọng – kiểu thế. Họ không có thật, họ không tồn tại. Họ là những mặt khác nhau của chính bản thân cô ấy, tạo nên một nhân cách hoàn chỉnh, nhưng đương nhiên, nhân vật chính sẽ không biết được điều này cho đến tận điểm cuối của câu chuyện."

Vậy hóa ra là như thế này? Elizabeth đã hiểu vì sao dự án này có sức nặng như thế. Nàng cau mày, "Sao cô biết tất cả những thứ này?"

"Jean-Claude và mẹ tôi thường xuyên liên lạc với nhau. Những người lập dị thường dễ hiểu nhau hơn, có lẽ vậy. Mẹ tôi kể cho ông ấy nghe những ý tưởng của bà, còn ông ấy kể cho mẹ tôi nghe về dự án của ông ấy! Summer nhìn Elizabeth bằng ánh nhìn lạnh nhạt. "Điều gì khiến cô quan tâm về chuyện này?"

"Badour có ý chọn tôi cho vai chính. Vấn đề là... ông ta muốn tôi đưa bạn gái của tôi tới cùng, và sau đó sẽ bàn chuyện liệu có chọn tôi cho vai chính hay không." Elizabeth đã không còn thở nữa, hô hấp của nàng tạm ngưng lại.

"Bạn gái của cô." Có bóng tối phủ lên khuôn mặt Summer. "Ông ấy nhìn thấy tấm ảnh rồi?"

Elizabeth gật đầu.

"Và cô đã phủ nhận?"

"Delvine đã phủ nhận, dành thời gian để giải thích và phủ nhận, thuyết phục ông ta rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm. Nhưng Badour tin rằng bằng chứng chứng minh đây là sự thật đều nằm trong bức ảnh, thế cho nên mọi lời phủ nhận đều chỉ là giả dối. Và mọi lời nói dối đều không được tha thứ. Bữa trưa sẽ vào ngày chủ nhật, 27 tháng này. Ông ta muốn cả hai người chúng ta. Lời tôi nói... đây không phải một lời đề nghị!

"Người bên cô nói cô hãy tránh xa tôi ra, giờ thì cô muốn tôi diễn vai bạn gái cô trong một bữa trưa để cô lấy được vai này?" Summer hỏi, bàn tay nắm chặt lấy gáy của tập kịch bản, chặt tới mức ngón tay bắt đầu chuyển sang màu trắng bệch vì thiếu máu.

"Tôi biết tôi không có quyền mở miệng và nhờ cô giúp đỡ một chuyện như thế này. Tôi hiểu, hành động của tôi không công bằng đối với cô."

"Không công bằng." Tiếng cười của Summer giòn tan. "Vậy là cô nhìn nhận hành động của mình như thế đấy. Và cô đang nói lời xin lỗi vì cô muốn có được thứ gì đó khác ở tôi. Cần sự giúp đỡ từ tôi?"

Elizabeth buông hơi thở của mình. "Cô có quyền tức giận, tôi hiểu."

"Cho tôi một lí do khiến tôi cảm thấy mình nên làm việc này, vì cô."

Elizabeth cắn môi. Nàng đã từng thoáng nghĩ tới việc đưa tiền ra làm một lí do, như Delvine đã gợi ý, nhưng nàng nhìn vào đôi mắt của Summer lúc này và lập tức hiểu rằng nhắc đến tiền là một ý tưởng tồi tệ. Thời gian như bị kéo giãn ra.

"Tôi không nghĩ được lí do nào cả."

"Ít nhất thì cô không nhắc đến tiền."

Ít nhất thì tôi đoán đúng một điều.

"Trả lời tôi! Summer nghiêng đầu. "Cô đã bao giờ nghĩ xem tôi đã cảm thấy như thế nào khi nghe cô nói rằng tôi không thể, hay không xứng, xuất hiện cùng và thậm chí là không thể ra khỏi toà nhà này cùng một lúc với cô? Đã từng chưa, dù chỉ một lần?"

Elizabeth do dự và lưỡng lự. Chưa từng, nàng chưa từng nghĩ nhiều về điều ấy, nàng chỉ nghĩ rằng mình đã khiến Summer thất vọng.

"Tôi có giá trị của chính mình, và giá trị của tôi cao hơn như thế. Tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế này. Tôi không quan tâm cô là ai, cô xuất chúng ra sao, tôi không quan tâm cô đang ở vị trí nào trong cái giới này. Mỗi người đều có tự tôn của riêng mình."

Sự hổ thẹn dâng lên trong Elizabeth. Summer nói đúng. "Tôi thành thật xin lỗi. Và tôi cũng đã nhận ra việc hỏi tới sự giúp đỡ của cô là một điều sai lầm."

"Vậy tại sao còn hỏi? Hỏi khi biết rằng tất cả sẽ kết thúc theo hướng này? Hẳn là cô đang muốn có được vai này đến phát điên."

Elizabeth đấu tranh nội tâm, không rõ mình nên đáp lại lời này như thế nào. Cơ hội đáng quý. Một bước đệm để sự nghiệp chuyển mình. Dự án triển vọng, vai diễn thú vị. Nhưng rồi trước ánh mắt của Summer, cái nhìn khắc nghiệp của người kia, tất cả đều bị chặn lại trong đầu Elizabeth.

"Tôi không thể sống tiếp được nữa." Elizabeth nói lời này bằng một tiếng thì thầm. "Tôi đang chết, chết dần chết mòn, một cái chết từ từ. Nhân vật của tôi bây giờ không còn chút nhân tính nào sót lại, không có chiều sâu, không còn tính nhân văn. Tôi đếm từng ngày, đợi đến lúc mình có thể thoát khỏi nơi này. Đôi khi tôi không biết mình có thể tiếp tục gắng gượng thế này được đến khi nào. Tôi nhẫn nại, nhưng cũng lại luôn tức giận và bực dọc. Chán nản và phiền muộn. Và rồi những người khác phải hứng chịu tất cả những thứ này." Nàng nhìn Summer. "Những người tử tế."

Elizabeth nhìn xuống đôi bàn tay mình. "Tôi không muốn mình trở nên như thế. Vai diễn này mới mẻ và gợi lên trong tôi rất nhiều hứng thú. Hy vọng, hy vọng nó sẽ đẩy tôi về phía trước, giúp tôi vượt qua mùa cuối cùng của Hope. Và cũng hy vọng nó sẽ mang tôi tới một nơi nào đó, vượt lên trên tầm của những bộ phim truyền hình, vừa lúc khi hợp đồng của tôi hết hạn. Cuối cùng, tôi không hy vọng cô hiểu được cảm giác của tôi khi từ ngày vào nghề tới nay cô luôn diễn những vai chính diện, nhưng thực lòng mà nói, bị khán giả căm ghét suốt 24/7, ngày này qua ngày khác, đây không phải một trải nghiệm thú vị. Tâm trạng của cô sẽ bị bào mòn. Tôi cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác." Nàng đứng dậy. "Tôi sẽ biết ơn nếu chỉ có hai ta biết về cuộc nói chuyện này. Một lần nữa, tôi xin lỗi, Summer."Nàng quay lưng về phía Summer, bước đi.

"Tôi sẽ làm."

Khựng lại, Elizabeth thốt ra. "Cái gì?"

"Nói Delvine gửi thông tin chi tiết tới cho tôi. Cũng lâu rồi, tôi cũng muốn gặp lại Jean-Claude. Có điều tôi mong chị đừng hy vọng tôi có thể quên hết những chuyện đã xảy."

"Tôi... hiểu." Elizabeth hít sâu một hơi. "Vậy... chúng ta nên thống nhất một vài thứ trước khi tới bữa trưa hôm chủ nhật. Thứ hai hoặc thứ ba tuần sau thế nào? Hôm ấy cả hai người chúng ta đều có buổi quay muộn."

"Được." Summer lại cầm tập kịch bản của mình lên.

Elizabeth mỉm cười. Không có nụ cười nào đáp lại. Nàng lưỡng lự. Đáng lẽ nàng nên ôm lấy chiến thắng của mình và bước đi, nhưng nàng cần phải biết. "Liệu tôi có thể hỏi điều gì đã khiến cô đồng ý?"

Summer không ngẩng đầu lên. "Chị đã thẳng thắn với tôi. Còn bây giờ, nếu chị không phiền, tôi còn một cảnh cần phải học. Và nếu chị thấy Tori ngoài kia, làm ơn hãy gọi cô ấy vào đây. Ý tôi là gọi cô ấy vào đây mà đừng khiến cô ấy sợ." Khóe môi Summer khẽ cong lên, một nét cong mờ nhạt.

"Sẽ cố gắng." Không dễ cho Elizabeth để áp chế nụ cười khi nàng bước ra ngoài. Nàng lúc này, cảm thấy tâm trạng mình bỗng thực sự nhẹ nhõm, sau suốt hàng tuần trời.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: