Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

75 0 0 0

"Thật sự..." Elizabeth lên tiếng khi chiếc limousine đang chạy trên đường.

"Công nhận" Summer nhìn ra ngoài. "Không thể ngờ tới được."

"Tôi cũng vậy, thật sự. Tôi không biết còn có chuyện thế này tồn tại, như cô thấy."

"Đương nhiên chị không biết."

"Bây giờ chúng ta định làm gì?" Elizabeth hỏi.

Summer quay lại, không hiểu câu hỏi này của Elizabeth. "Ý chị là gì?"

"Cô định từ chối vai này bằng cách nào? Bằng cách nào mà vẫn đảm bảo rằng Jean-Claude tin cô là tình nhân đời thực của tôi?"

Làm thế nào cô có thể làm được điều này? Summer thậm chí còn chưa xử lý tốt nụ hôn lên má của Elizabeth trước đó. Nhưng ... và đó là một cái nhưng lớn ... đây là một bước đột phá lớn trong diễn xuất. Cô đã luôn đi từ những cô bé ngọt ngào thành cô gái nhà bên dễ thương. Được giao một vai phá khuôn như thế này quả là vô giá. Cô chỉ cần tìm ra cách để làm diễn được. Điều cô thực sự không đánh giá cao là việc Elizabeth có vẻ chắc chắn rằng Summer không nên nhận nó.

Summer cho Elizabeth một ánh nhìn bằng bằng. "Sao tôi phải từ chối? Hai mươi tám tuổi, cũng đã đến lúc để tôi đẩy sự nghiệp và hình tượng của mình sang một hướng khác. Đến lúc chấm dứt những vai ngây thơ đơn thuần và thực sự trở thành một diễn viên với những vai diễn gai góc."

"Cô thực sự muốn diễn vai này?"

Elizabeth chằm chằm.

Chị có cần phải tỏ ra mình sốc một cách lộ liễu đến thế không? "Đúng!"

"Cảnh của Elspeth và Lucille..." Elizabeth nhìn sang Delvine, người đang ngồi ở phía đối diện. "Ý tôi là, Lucille tượng trưng cho Dục Vọng bên trong Elspeth."

"Tôi biết." Summer trả lời một câu ngắn gọn, tự ngăn không cho não mình bốc hỏa. Cô vừa cần gần một tiếng đồng hồ mới có thể hồi phục từ một cú sốc như thế này. "Tôi cũng đã đọc."

"Chúng ta có thể thương lượng và đặt ra mọi giới hạn." Bây giờ Delvine mới lên tiếng. "Bao nhiêu da thịt lộ ra trước máy quay, tiếp xúc thân mật đến mức độ nào. Còn chưa kể bên công ty quản lý của Elizabeth rất giỏi ở khoản thủ tục pháp lý. Cho nên vấn đề cũng không hẳn là ở cảnh kia." Nhìn sang Summer. "Tôi có cần phải nói thẳng ra không?"

Summer thở dài. "Tôi hiểu. Lại là chuyện tin đồn."

"Chính là nó."

Elizabeth lắc đầu khi nhìn Summer, "Ý cô là cô thực sự sẽ diễn..." Nàng dừng lại.

"Diễn người tình của chị?" Summer nhướn mày, tự hỏi liệu chuyện này có thực sự quá khó tin với Elizabeth? "Chỉ là diễn xuất mà thôi, Elizabeth. À xin lỗi, ý tôi là Bess. Chị còn chuyện gì khác để suy nghĩ và băn khoăn không? Ngoài chuyện tôi diễn hay không diễn?"

"Sao tôi không biết?" Nàng luồn ngón tay qua mái tóc mình. "Chỉ là tôi không nghĩ mọi chuyện ngã ngũ nhanh như thế." Nàng do dự. "Cô thực sự không có vấn đề gì với tất cả những thứ này?"

"Sao tôi phải có vấn đề gì? Đây là một bộ phim cao cấp với những vai diễn chất lượng. Lucille cũng là một vai phức tạp. Cách mà Lucille hỏi những câu hỏi có sức mạnh khiến cho Elspeth sụp đổ, chính là bởi vì Lucille cũng là một nhân vật rất có chiều sâu, có chiều sâu và biết rõ mọi điểm yếu của Elspeth. Mọi bí mật, ham muốn, nỗi sợ. Biết những điều đến bản thân Elspeth cũng không biết. Một diễn viên còn mong ước gì hơn một vai như thế?"

"Không sai." Elizabeth đồng tình. "Nếu tôi là cô thì tôi cũng sẽ nhận."

"Vậy thì vấn đề ở đây là gì? Chị đang phản ứng như thể việc này có gì đó rất không đúng. Hay việc phải diễn cảnh thân mật với tôi khiến cho chị không thể chịu nổi?"

"Tôi không có ý đó." Elizabeth nâng cằm. "Không phải là về tôi, là về cô. Tôi cho rằng có khả năng cao cô sẽ không thoải mái."

"Nếu thế thì tôi có lời khuyên thế này – Cứ để tôi lo về bản thân tôi. Vai Lucille này không có gì vượt ra ngoài khả năng của tôi, cho nên đừng áp những lo lắng của chị lên tôi." Sự thật là cô đang phát hoảng, hoảng đến mức hồn vía đều mông lung cả. Nhưng Elizabeth không cần biết sự thật.

Elizabeth nheo mắt và ánh mắt lạnh đi, mở miệng bắt đầu lên tiếng.

"Thôi được rồi." Delvine chặn Elizabeth lại. "Nói một câu đáp một câu, hai vị nghĩ mình đang biến thành Đại biểu Quốc hội đấy ư? Cả hai vị đều thừa sức diễn hai vai này, tôi biết rồi, nói sang chuyện khác đi. Làm ơn. Không còn chuyện gì khác để nói thì hãy nói về con voi màu hồng ở ngay phía bên kia kìa."

Elizabeth không đáp, và Summer thì gật đầu một cách miễn cưỡng.

"Nực cười, chị biết. Nhân vật của em là một kẻ sát nhân, không có ai hỏi ăn đã giết tổng cộng bao nhiêu người. Nhân vật của em thích phụ nữ, người ta sẽ hỏi em đã bao giờ có cảm giác với phụ nữ chưa. Hoặc có ý định trong tương lai hay không. Hay cảm giác với bạn diễn như thế nào. Còn tệ hơn nữa là liệu em có cảm xúc gì với bạn diễn của mình không. Đó là những điều đang ở phía trước đợi hai người."

Cả người Elizabeth trở nên có chút căng thẳng và khớp hàm của nàng cứng lại. "Chúng ta chỉ cần cười cho qua chuyện là được."

"Đúng thế!" Delvine cười. "Chúng ta vẫn luôn cười cho qua chuyện trong những tình huống như thế. Nhưng ý của chị là hai người có sẵn sàng để đối mặt với những câu hỏi như trên hay không?"

"Chẳng có vấn đề gì cả!" Elizabeth khẳng định một cách tự nhiên, "Em muốn vai này, còn lại không quan trọng!"

Delvine gật đầu, rồi nhìn sang Summer, "Còn em?"

Summer nhún vai, "Tôi ổn. Autumn sẽ hoảng, đương nhiên rồi, nhưng đã đến lúc để tôi rẽ sang một hướng khác. Vậy thôi, không có gì đáng ngại."

Delvine nhìn cô, "Nhưng đối với em thì chuyện này sẽ khó khăn hơn là đối với Bess. Trong mắt công chúng thì em vẫn luôn là Punky, chắc chắn sẽ có một vài người phẫn nộ, và sự phẫn nộ của công chúng luôn đem lại hậu quả, không ít thì nhiều."

"Vì sao? Đây là một bộ phim nghệ thuật, một tác phẩm dành cho những người trưởng thành."

"Tôi biết. Và tôi đang chỉ muốn em hiểu rằng trước mắt sẽ có những rủi ro. Có thể mọi chuyện sẽ đều ổn thôi, nhưng hãy nhớ hình tượng của em từ trước cho tới nay. Và đột nhiên em hôn nhân vật phản diện bị ghét nhất nước Mỹ, và thứ lỗi cho tôi nói thẳng, diễn viên đóng nhân vật phản diện bị ghét nhất nước Mỹ này là một người phụ nữ, một người phụ nữ lớn tuổi hơn em."

Elizabeth thêm vào, "Hơn cả hôn." Nàng lẩm bẩm, "Đừng quên điều gì xảy ra từ trang 50 đến trang 56"

"Nghe này, không có gì nghiêm trọng đáng để lo lắng cả!" Delvine lại nói, "Nhưng hình tượng của em, và bởi vì em rất hợp với giới truyền thông."

"Hợp với giới truyền thông và chưa bao giờ bị ghét!" Elizabeth nói, "Cho nên cô sẽ phải chuẩn bị một cách kỹ lưỡng cho việc bị căm ghét, về mặt tinh thần và cảm xúc."

"Nếu chuyện ấy có xảy ra!" Delvine bổ sung.

"Nhưng cũng chỉ là một vai diễn mà thôi." Summer nuốt xuống, nói thêm, "Một vai chất lượng."

"Đúng là chất lượng!" Delvine tán thành. "Cho nên em nên thảo luận một cách nghiêm túc với người phía bên em. Tôi không phải quản lý của em, cho nên tôi sẽ không nói cho em biết em nên làm gì đâu."

"Nếu chị là quản lý của tôi thì sao? Chị sẽ đưa ra lời khuyên gì?"

"Nhưng tôi có phải đâu?"

"Thì tưởng tượng như thế đi? Một phút thôi."

Delvine mỉm cười. "Cho em lời khuyên miễn phí? Ở Hollywood này ấy à? Summer, em yêu, em thực sự rất có bản lĩnh."

"Tôi vẫn luôn có bản lĩnh." Summer cười một nụ cười tự tin đến mức mê hoặc, "Được không?"

Elizabeth bật cười, "Chị bị người ta cho vào tròng rồi, Delvine."

Chỉ tay vào Summer, Delvine nói. "Tôi đã từng làm quản lý cho những diễn viên thắng Oscar, và tôi phải nói là không có ai diễn thuyết phục đến thế này cả. Nhưng mà tôi miễn nhiễm hết trước mọi loại thủ đoạn rồi."

"Thật ư?" Nụ cười của Summer rực rỡ hơn, ánh mắt lấp lánh khi nhìn người đối diện, "Tôi có nên nói lời cầu xin chị không Delvine?"

"Tôi nghĩ cô thực sự nên đấy!" Elizabeth chen vào, "Tôi cần nhiều những màn giải trí mua vui thế này hơn trong cuộc đời mình."

Delvine đảo mắt. "Hai người dừng lại đi được rồi. Summer, may mắn cho em, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ. Tôi sẽ nói cho em biết điều tôi nghĩ. Hãy nhận lấy vai này và đợi đến mùa giải thưởng của năm sau, bởi vì vai này sẽ thổi bay tất cả những vai em đã từng diễn trước đây và dọn đường cho em, dẫn em tới những thứ lớn lao hơn trong tương lai. Đừng buộc mình vào Choosing Hope. Và, khi danh tiếng của em lên đến tầm cao như thế rồi, nếu chị gái em không xoay sở nổi nữa, hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ rất vui lòng nếu có ngày nào đó chúng ta về chung một đội. Được rồi chứ?"

Summer cười, "Cảm ơn chị, Delvine. Tôi trân trọng tất cả những lời này! Nhưng Autumn sẽ vẫn ở bên tôi. Chị ấy đã luôn chăm chỉ để tôi có được như hiện tại. Tôi tin tưởng chị ấy."

"Không sai. Tôi không có ý chê bai em và tôi có thể thấy rằng em là một người trung thành. Tôi chỉ đang giải thích. Rằng người nghiệp dư cho dù là tận tâm nhưng cũng có thể cướp đi sự nghiệp của em. Vấn đề quay vòng quanh những mối quan hệ, thứ mà chị gái em không có."

Một tia tức giận trào lên trong Summer.

"Tôi lạc đề rồi." Delvine ngả người ra phía sau, "Vậy nếu em nhận vai này, nếu cả hai người nhận vai này, tôi cầu xin hai người hãy thực sự chú tâm vào nhiệm vụ của mình trong những lần tiếp theo."

Elizabeth bắn về phía Delvine một ánh mắt khó hiểu. "Đừng có giả như mình không biết gì cả." Delvine nói, "Mọi chuyện thiếu chút nữa đã đổ bể chỉ vì em..." Delvine chỉ về phía Elizabeth, "không nói cho Summer biết tên thân mật của mình."

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong Summer với sự thật rằng hồi sáng nay vì mình mà Elizabeth không có cơ hội trao đổi.

"Không được để điều ấy lặp lại thêm lần nào nữa." Delvine tiếp. "Đây không còn phải là trò đùa, Jean-Claude là kiểu đạo diễn có thể đuổi việc nữ chính của mình ngay khi bộ phim đang quay dở. Thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi ông ấy phát hiện ra tất cả chỉ là một lời nói dối? Tôi nói có đúng không, Summer?"

Summer gật đầu chầm chậm. "Ông ấy thực sự sẽ làm như thế."

"Vậy thì đừng để chuyện đó xảy ra. Đừng có làm loạn, đừng có phá hỏng. Và tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa về xương rồng với nhện. May mắn cho chúng ta là cả hai người đều đủ ăn ý để xoay xở được một vở kịch ngu ngốc đến thế này. Bây giờ thì nghiêm túc đi. Gặp bạn bè của nhau, gia đình, chó mèo thú nuôi, cái gì cũng được miễn là giúp cho người ta nhìn vào và tin vào lời nói dối. Làm cho hẳn hoi vào!"

Elizabeth mím môi. "Em sẽ không giới thiệu Summer với bạn của em trên tư cách là người yêu. Bọn họ sẽ cười đến phát điên."

"Tuyệt vời!" Summer cắn răng. "Cảm ơn chị."

"Tôi không có ý đó!" Elizabeth trả cho Summer một cái liếc mắt, "Tôi chỉ có ý rằng họ đều là những người thông minh. Sẽ tốn khoảng hai giây để tất cả nhận ra đây là một màn kịch. Và họ biết tôi sẽ không bao giờ..." Nàng im bặt, không nói thêm gì nữa, vẻ hối hận thoáng qua gương mặt nàng.

"Đừng dừng lại. Chị sẽ không bao giờ cái gì?"

Elizabeth mím môi, không đáp.

Với một tiếng thở dài, Delvine xoa thái dương mình, "Tôi đảm bảo tương lai sẽ thú vị lắm với hai người các em."

"Thế nào? Sao vậy?" Summer không dừng lại. "Chị sẽ không bao giờ thèm dành ra một giây để nghĩ về một người Los Angeles? Một người sinh ra và lớn lên trong giới giải trí? Có cha mẹ là người trong giới? Tóc vàng?"

Elizabeth cắn răng, nén lại hơi thở của mình.

"Los Angeles." Summer đè giọng. "Phải, phải rồi. Những người như tôi không có giá trị gì đối với những người như chị, không có chút giá trị nào."

"Tôi không nói những lời ấy" Ngữ điệu của Elizabeth nghe như thể nàng đang cố gắng đè nén điều gì đó.

"Tại sao chị có thể nghĩ về tôi như thế? Sau khi đã hiểu về tôi rồi?" Summer do dự một khắc khi một suy nghĩ còn tệ hơn xuất hiện trong đầu cô, "Hay chị vẫn nghĩ về tôi như thế ngay cả khi đã hiểu tôi?"

"Đủ rồi!" Elizabeth phản kháng. "Tôi không hiểu cô. Tôi không hề hiểu về cô. Tôi có biết được sự thật vì sao cô có loại trà mà tôi thích không? Từ đâu mà cô thích thứ trà mà tôi thích? Tôi có biết rằng cô đã gặp tôi ở London không? Tôi đã không biết gì cả. Và bây giờ tôi có thể nói cho cô biết rằng đây thực sự là một chuyện gây bất ngờ đấy. Đến tột cùng thì cô là ai?" Nàng không biết mình nên nói gì.

Sự giận dữ lấp đầy trong Summer. "Tôi đã đỡ lấy chị lúc chị cần tôi nhất trong khi tôi không có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì để làm việc ấy. Tôi đã có thể nhìn thấy rõ ràng rằng chị đang không giữ được vai diễn mà chị muốn có. Tôi đã có thể nhìn thấy rằng chúng ta không có được niềm tin của Jean-Claude. Không có gì đáng tin hơn sự thật, và tôi đã dùng sự thật để thuyết phục ông ấy, ngay cả khi tôi biết rằng sự thật ấy rất đáng xấu hổ - hoặc thậm chí còn tệ hơn, tôi biết sự thật ấy sẽ khiến chị nhìn tôi bằng một con mắt khác. Chị sẽ đánh giá tôi dựa trên những chuyện tôi đã làm khi tôi còn trẻ tuổi và thiếu suy nghĩ. Và để cảm ơn tôi thì bây giờ chị đang ném sự thật vào mặt tôi? Mỉa mai tôi về những sai lầm của tôi trong quá khứ?"

Elizabeth lặng người đi, nhìn như thể nàng vừa nhận lấy một cái tát của Summer. "Summer... Không, tôi..."

"Dừng lại hết đi!" Delvine không thể chịu nổi nữa, "Hai người có thể tự giải quyết riêng với nhau, nhưng không phải là lúc này. Bess, đương nhiên chị không khuyên em nên lừa gạt cả bạn bè của mình, bởi vì đúng, họ thông minh, tôi đã gặp rồi. Cứ thẳng thắn giải thích và đề nghị họ hợp tác một chút, giúp đỡ Summer. Và Summer, đưa Bess về gặp ba mẹ em nhé, như thế Bess mới có thể hiểu về em hơn." Delvine đỡ trán, "Có khó đến mức ấy đâu nhỉ."

"Không như thế được."

Elizabeth và Delvine cùng nhìn Summer.

"Chị không hiểu mẹ tôi đâu. Bà ấy tin vào những lời đồn, tin vào câu chuyện trong đầu mình và từ chối tin vào lời tôi nói. Thêm nữa, bà ấy là bạn thân với Jean- Claude, vậy đấy, thuyết phục bà ấy là một chuyện vô nghĩa."

Delvine cau mày. "Được rồi, vậy thì phương án khác. Thẳng thắn với người bên phía Bess, diễn kịch trước mắt người bên phía em."

"Tôi không muốn nói dối ba." Summer trầm tư. "Nhưng ông ấy thế nào cũng sẽ nói với mẹ. Chết tiệt. Vậy sẽ phải nói dối cả hai." Thở dài, "Nhưng tôi sẽ nói thật với Autumn. Trên cương vị là quản lý, chị ấy phải biết sự thật. Nhưng Chloe thì không được."

"Ai?" Delvine hỏi.

"Bạn thân"

"Chloe có liên quan gì đến ba mẹ em không?" Delvine lại hỏi.

"Có, rất liên quan. Vả lại thì cô ấy không giữ được bí mật

"Hiểu rồi. Vậy thì coi như đây là... một buổi thử vai. Em khiến cho Chloe tin có nghĩa em đã sẵn sàng cho vai diễn. Em có làm được không? Nếu quá khó khăn thì hãy nói ngay bây giờ, Jean-Claude vẫn có thể tìm một Lucille khác. Tùy em thôi, chúng ta đều hiểu chuyện này không dễ."

Summer vẫn còn đang trầm tư suy ngẫm khi chiếc xe tiến vào lối vào trước căn biệt thự của Elizabeth. Một căn nhà hai tầng trên đồi trong một khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta phấn khích.

Ánh mắt của Elizabeth dừng lại trên Summer khi nàng mở cửa xe và bước xuống, sau đó lại quay trở về với quản lý của mình. "Delvine, em sẽ gọi cho chị sau và chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn về một vài chuyện quan trọng sắp tới."

"Ừ!" Delvine đáp, "Chị sẽ làm việc với Rachel. Có gì sẽ báo lại với em sau."

Cửa xe đóng lại. Chiếc limousine vòng theo lối ra và chẳng mấy chốc sau đã trở về con đường chính, một con dốc thoai thoải dẫn xuống đồi.

"Xem nào. Vậy là Summer Hayes. 'Cô gái nhà bên' cả nước Mỹ yêu thích." Delvine lên tiếng, "Em đưa tôi qua hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.”

"Có chuyện đó sao?"

"Có thể em không biết rằng tôi vốn cũng rất có mắt nhìn người. Nhưng em đã khiến tôi mất một thời gian dài. Nhưng đừng lo, chuyện tôi nhìn ra ở em, tôi nghĩ Elizabeth vẫn chưa nhìn ra đâu.”

"Ý chị là gì? Nhìn ra cái gì?"

"Em yêu, người trong giới này ai cũng đều biết Skye Storm là một người đặc biệt, nhưng không có người mẹ nào trên đời lại tin vào mấy bức ảnh trên HGZ, tin vào việc con gái mình đang yêu một người phụ nữ - nếu bà ta biết con mình không có hứng thú với phụ nữ. Bà ấy tin, vậy thì tôi đoán mẹ em biết em thích phụ nữ rồi chứ? Phải không?"

Hai vai Summer căng lên, nhất thời không thốt ra được một lời phản biện. Rõ ràng, Delvine Rothery cũng không dễ đối phó.

"Tôi vạch trần em chỉ vì tôi muốn giúp em tránh việc lặp lại lỗi sai này mà thôi, tôi sẽ không nói chuyện này với ai khác cả. Và em biết đấy, nghề của tôi là nhìn người và quản lý diễn viên, đó cũng là lí do duy nhất khiến tôi để ý.”

Summer gật đầu một cách gượng gạo.

"Lại nói đến chuyện để ý – có một vài chuyện tôi không thể không chỉ ra.”

Ngữ điệu của Delvine khiến cho Summer cồn cào.

"Thực lòng mà nói thì diễn xuất của em rất tốt, Summer.” Delvine bắt đầu, "Em đã khiến Elizabeth hoàn toàn tin vào lời em nói, và việc ấy thực sự rất ấn tượng. Ấn tượng bởi vì không dễ để có thể qua mặt Elizabeth Thornton."

Với ánh mắt ngờ vực, Summer hỏi, "Khiến Elizabeth tin cái gì?"

"Tin rằng từ đầu đến cuối em chỉ đang muốn giúp cô ấy, và tin rằng em tức giận bởi vì cô ấy phán xét những hành động thiếu suy nghĩ mà em đã làm khi còn ở độ tuổi mười lăm! Delvine dừng một lát, "Em che giấu rất giỏi, nhưng vấn đề là, Summer, chuyện em thực sự có cảm xúc với Bess là chuyện quá sức rõ ràng đối với tôi."

Những lời phủ nhận ở ngay trên đầu lưỡi Summer, nhưng rồi trước ánh mắt như đã thấu hết của Delvine, cô không nói ra được lời nào cả.

"Ổn thôi!" Delvine dịu dàng, "Chúng ta sống và làm việc ở Hollywood. Trái tim nào không vài lần lỡ nhịp trước những con người hoàn hảo luôn ở quanh đây giữa chúng ta? Tôi tin rằng nơi này cho dù là ai cũng sẽ có những rung động không thể nói ra. Và tôi có thể đảm bảo Bess không biết về chuyện này.”

"Nhưng không phải là như chị nghĩ. Tôi chỉ muốn ở bên chị ấy như một người bạn mà thôi.”

"Vậy ư?" Delvine suy ngẫm, "Tôi đã nghe câu chuyện của em trong bữa trưa nay. Một câu chuyện đẹp, em bắt đầu yêu một con người chân chính sau hơn mười năm ôm ấp bóng hình trong tưởng tượng. Nhưng tôi nghĩ, liệu chăng sự thật lại là ngược lại mới phải. Tôi tin rằng, đúng, em đã nhìn thấy con người thực của Elizabeth. Nhưng cũng đau lòng lắm phải không, Summer, nhận ra con người thực của người ấy không giống con người trong tưởng tượng của em, nhất là khi trong em vẫn còn lưu giữ bóng hình trong tưởng tượng. Tôi nói có đúng không?"

Summer cảm thấy khó chịu, choáng váng và cồn cào như say xe.

"Em phải hiểu điều này, Bess không phải một người phụ nữ tồi. Đừng quá khắt khe với cô ấy. Chỉ là... quá tập trung vào công việc, chưa kể những năm trở lại đây tâm trạng và tinh thần luôn trong trạng thái không tốt. Cô ấy quên đi những niềm vui bé nhỏ, lờ đi hết những khía cạnh khác của cuộc sống, chỉ còn lại có công việc mà thôi. Hoàn thành công việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này và về nhà. Chưa kể gánh nặng của sự nổi tiếng mà Bess phải gánh trên vai. Cảnh giác và đề phòng, lúc nào cũng thế. Thời điểm hiện tại đây tôi tin rằng bức tường quanh Bess đã dày đến mức độ không gì có thể xuyên qua được."

"Tôi hiểu."

"Tôi đã nói với Bess rằng em là một diễn viên giỏi. Và đấy, thấy không." Delvine nở một nụ cười. "Em gần như đã qua được cả mắt tôi. Thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào những chuyện không liên quan tới mình, nhưng Bess là công việc của tôi, cho nên.." Delvine thấp giọng, "Em có thực sự ổn không khi diễn vai này? Em sẽ phải giả như em có tình cảm với một người phụ nữ em thực sự có tình cảm. Bess không có thứ tình cảm ấy với em đâu, và sẽ không bao giờ có. Không dễ để bước vào trái tim của Elizabeth, và mấu chốt là cô ấy sẽ không bao giờ cho bạn diễn của mình có cơ hội tới gần."

"Tôi biết!” Summer đáp, cảm nhận trái tim mình chùng xuống.

"Vậy thì nếu như diễn cảnh ấy, ở trước máy quay để làm với cô ấy những điều mà em sẽ không bao giờ có thể làm được trong đời thực, tôi nói này, Summer, đây là một điều tệ hại với tâm lý của một diễn viên. Tệ hại. Và tôi đã chứng kiến rồi. Ấy là chưa nói tới những di chứng để lại trong cảm xúc và tâm lý của cả hai bên.”

"Đương nhiên không phải như thế" Summer cảm thấy như bị xúc phạm. "Sao chị có thể..." Cô không nói nên lời khi cơn giận bốc lên, "Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ lấy đó làm một cơ hội để lợi dụng và thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân." Ánh mắt của Summer sắc bén, "Sao chị có thể nghĩ ra một việc như thế?"

"Vậy thì tốt." Delvine gật đầu một cách hài lòng, "Thực ra tôi cũng không tin em là một người như thế, dù sao cũng cảm ơn em đã nói ra, như thế tôi mới hoàn toàn yên tâm. Cũng đừng lo, tôi sẽ không nói với ai cả.”

Summer cười một nụ cười nhè nhẹ khi Delvine tặng cho cô một nụ cười tin tưởng.

"Bess cũng từng rất thích cười. Ngày xưa, chuyện của rất lâu rồi. Ngày mới đặt chân tới Los Angeles, Bess đã từng rất vui vì quyết định tới đây.”

"Thật sự?" Summer không tưởng tượng ra được.

"Thật sự. Đoàn tụ với đám bạn đại học, còn trẻ, ngày ấy nhìn đâu cũng thấy hy vọng, cơ hội ở khắp xung quanh mình. Bây giờ thì, dù cho mọi chuyện đã thay đổi, tôi vẫn không muốn cuộc sống của Bess bị xáo trộn bởi bất kỳ điều gì." Delvine nhìn thẳng vào Summer, "Hay bất kỳ ai."

"Tôi sẽ không bao giờ làm chị ấy tổn thương!” Summer nói lời này với toàn bộ sự chân thành có trong cơ thể mình.

"Em đã làm rồi." Delvine nói, "Nhưng đừng lo, Bess ổn. Có lẽ cũng là một điều tốt với cô ấy, việc cảm nhận có người nào đó khiến thế giới của mình nghiêng ngả. Và sự nổi tiếng khiến cho con người ta trở thành như vậy đấy, quá lo tới việc bảo vệ thế giới của mình, đến mức không còn nghĩ cho ai khác được nữa."

"Tôi không hiểu, tôi tổn thương chị ấy như thế nào?"

"Bess thực sự đã bị ảnh hưởng, theo hướng tiêu cực, khi em biến mất khỏi cuộc đời cô ấy. Điều buồn cười nhất chính là đến bản thân cô ấy cũng không ý thức được em là nguyên nhân gây ra thứ tâm trạng tồi tệ đến không tưởng được của mình."

"Đây là ý tưởng của chính Elizabeth! Hay chính xác hơn là của chính chị, Delvine."

"Không phải tôi, em yêu ạ. Của Rachel Cho. Tất cả những mối quan hệ ngoài công việc của Elizabeth ở nơi này đều gói gọn vào trong một nhóm vài người bạn lâu năm. Bạn từ hồi đại học khi còn ở Anh, gần hai mươi năm rồi."

"Chị nghiêm túc đấy à?"

"Tôi nghiêm túc. Elizabeth là một người phụ nữ không đơn giản với nội tâm phức tạp. Cho nên, tôi tán dương em đã đi được tới bước này, tới gần bên cô ấy đến mức như thế. Mà thực ra tôi nghĩ tôi cũng đoán được vì sao. Em lớn lên giữa những người nổi tiếng nhỉ? Minh tinh và tài tử?"

Summer gật đầu, "Toàn những gương mặt quen thuộc cả, luôn xuất hiện trong những bữa tiệc."

"Tôi nghĩ một phần là do em không để vào mắt sự nổi tiếng của cô ấy, và như thế thì cực kỳ, cực kỳ hiếm.”

Summer ngẩn ra một lúc, "Vậy thôi? Chỉ là như vậy? Vì tôi không coi chị ấy là một người... nổi tiếng?" Tuyệt vời, vậy thì một chú cún cũng có thể thay thế Summer Hayes.

Delvine cười, "Đương nhiên không phải chỉ có vậy, nhưng tôi cũng không rõ về những lí do khác. Chỉ có điều tôi dám chắc rằng Bess đã thực sự có cảm tình với em, nhìn vào tình bạn kéo dài mấy tháng giữa hai người trước khi Rachel can thiệp."

"Đã?" Summer cắn môi.

"Ừ nhỉ, đáng lẽ ra tôi nên lường trước em sẽ hỏi lại mới phải!" Chiếc xe chậm lại, tiến gần cửa ra vào của một tòa chung cư cao cấp.

"Nghe này, em yêu." Delvine vừa nói vừa cầm lấy túi xách của mình, "Để những mâu thuẫn phức tạp giữa hai người sang một bên, tôi thật lòng tin rằng sự hiện diện của em tốt cho Elizabeth. Thực sự tốt. Bess sẽ cười nhiều hơn khi ở bên em, sẽ bộc lộ cảm xúc của mình, gần như trở về làm Elizabeth của ngày xưa mà tôi từng biết. Nhưng Summer, tôi cũng phải nói rằng em cũng đã đánh thức con rồng ngủ quên bên trong cô ấy. Tôi đảm bảo cách cô ấy nổi giận với em sẽ khác cách cô ấy nổi giận với những người khác, và đương nhiên sẽ còn càng kinh khủng hơn. Qua ngày hôm nay quan sát hai người, tôi có thể tự tin vào những điều mà tôi đang nói. Có lẽ em sẽ không biết được việc Bess có được tất cả mọi loại trạng thái cảm xúc như ngày hôm nay là một việc hiếm có đến thế nào. Cho nên, em hãy cẩn thận, cảm xúc là một thứ rất mạnh mẽ và cũng rất nguy hiểm, nhất là khi em đang là bên đón nhận. Hãy kiểm soát bản thân mình cho tốt, hoặc nếu muốn sụp đổ, làm ơn hãy đợi dự án này kết thúc rồi hẵng sụp đổ." Delvine kết thúc bằng một nụ cười.

"Đã hiểu!" Summer đáp, "Sẽ sống sót cho tới khi mọi chuyện xong xuôi."

"Tốt lắm, giờ thì chúng ta đã hiểu nhau hơn nhiều rồi." Một nụ cười cuối cùng dành cho Summer khi Delvine bước ra ngoài và đóng cửa xe.

 

Hết chương 8

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: