Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9

79 0 0 0

Elizabeth đứng trước gương và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong đó, tự hỏi người phụ nữ ấy đã sẵn sàng với những điều sẽ tới trong những tuần tiếp theo hay chưa. Nàng có thể linh cảm được thảm họa có thể sẽ xảy tới bất cứ lúc nào. Một sơ suất nhỏ nhoi thôi cũng đủ khiến con đường tới màn ảnh rộng của nàng chệch hướng, và nàng sẽ phải xoay sở với những trừng phạt mà người đàn ông Pháp kia đem tới.

Nàng liếc nhìn đồng hồ treo tường. Summer Hayes có thể sẽ tới bất cứ lúc nào. Đến tận giờ phút này đây nàng vẫn mơ hồ và mông lung trước việc người trẻ tuổi này có thể có thứ bản lĩnh lớn đến như thế, nàng không hiểu được dựa vào đâu mà Summer có thể sẵn sàng cho một vai diễn như Lucille – với không chút đắn đo, nghi ngờ, hay sợ hãi.

Elizabeth có cả ba. Nàng không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, không muốn bị người ta nghi ngờ và dò xét, không muốn đối diện với những câu hỏi. Nàng ghét tất cả những điều này. Vai này rồi sẽ kéo theo một tấn những điều rắc rối khác, sẽ khiến nàng lại phải xuất hiện bên Amrit. Cùng những lời dối trá. Elizabeth thở dài. Nàng đến Hollywood không phải vì những thứ này.

Nàng nhìn mình trong gương, đôi mắt màu xám trong gương cũng phản chiếu lại chính nàng. Có rất nhiều những câu hỏi mà nàng không tìm được câu trả lời, và những câu hỏi không có câu trả lời ấy dần biến thành những nỗi trăn trở.

Summer, người này thì khác, có vẻ như không hề có chút sợ hãi. Có thể ấy là bởi vì đối với Summer thì vai này cũng chỉ là một thử thách nho nhỏ, vừa để tích lũy kinh nghiệm và vừa có thể điểm tô cho lý lịch của diễn viên. Đóng máy, thế là xong, chẳng có gì phải băn khoăn hay vương vấn. Bước tiếp mà không cần tốn nửa giây suy nghĩ. Summer sẽ không phải đối mặt với nỗi lo lắng rằng nếu chạm đến một điểm giới hạn nào đó, sự thật sẽ bị phơi bày.

Đó là một trong những điều khó khăn nhất trần đời mà diễn viên phải đối mặt trong công việc của mình. Một diễn viên sẽ chọn phơi bày nội tâm và con người thật của mình ra bao nhiêu phần, còn bao nhiêu phần là dối trá và kỹ năng? Một diễn viên sẽ cho đi bao nhiêu và giữ lại bao nhiêu. Một diễn viên sẽ phải bảo vệ bản thân mình bằng cách nào?

Summer nói đúng, nói rằng nàng áp lên người ấy nỗi bất an của nàng. Vấn đề là ở phía nàng. Elizabeth sẽ hóa thân thành Elspeth, chìm vào trong Elspeth, ôm lấy sự sợ hãi và trở thành một nhà văn.

Một người phụ nữ khao khát một người phụ nữ khác.

Hôn Summer Hayes sẽ là loại cảm giác gì? Hoặc, sẽ là cảm giác gì nếu Summer hôn mình?

Elizabeth giật mình và tức giận với chính bản thân mình khi nhận ra mình đang suy nghĩ điều gì. Đây là biểu hiện của sự thiếu chuyên nghiệp đến không thể chấp nhận nổi.

Đây là công việc.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Elizabeth đi về phía cửa.

“Vào đi.”

Thứ xuất hiện đầu tiên trước mắt Elizabeth là một cốc trà, khi Summer vươn tay qua khe cửa. “Hiệp định đình chiến!" Sau đó người ấy bước vào, đẩy cho cánh cửa đóng sầm lại. Summer đang trong tạo hình của Joey Carter – áo blouse trắng, tóc đuôi ngựa.

“Một cách thông minh để bước qua cánh cửa của tôi." Elizabeth nhìn cốc trà với ánh mắt cảm kích, sau đó vẫy Summer tới ngồi xuống. Một ngụm trà nhỏ. Hương vị từ thiên đường.

Qua tấm gương, Elizabeth bắt lấy ánh mắt của người kia và nhìn vào đôi mắt ấy, nhận thấy có tia ngượng ngùng trên gương mặt Summer.

Thật sự đấy à? Đây thật sự là người sẽ đẩy mình xuống giường và khiến cho mình cuồng si trong gần một tháng nữa?

Elizabeth cảm thấy chuyện này đáng tin ngang ngửa với chuyện Trưởng khoa Iris Hunt nhận ra tình yêu của mình đối với chó mèo.

“Ờm..." Ánh mắt của Summer lướt quanh xe khi Elizabeth cúi đầu uống trà. “Vậy chị có kế hoạch gì cho việc ‘tìm hiểu lẫn nhau mà Delvine đã nói không?"

“Có” Elizabeth đặt cốc trà đang bốc hơi nghi ngút xuống bàn. “Tôi có một buổi tụ họp với bạn bè hôm tối thứ Sáu này. Bọn tôi hay gọi là tiệc thứ Sáu, nhưng thực ra cũng chỉ là một buổi tối bình thường thôi, tán ngẫu một chút, chơi vài trò chơi. Ăn ít, uống nhiều. Theo truyền thống thì bọn tôi có trò ‘Trả lời câu hỏi, xoay quanh Shakespeare, chủ đề và độ khó dễ thì tùy vào việc mọi người đã uống bao nhiêu rượu và không khí lúc đó thế nào.”

Summer nhếch mày, “Vậy là hóa ra đây là lí do vì sao lúc tôi nói chị nghe về biệt tài Shakespeare của tôi chị lại nhìn tôi với ánh mắt ấy. Thế là tôi sẽ thành con ngựa đua của chị đấy nhỉ."

“Nếu là một con ngựa cừ thì sẽ là của tôi. Bạn tôi cực kỳ tự tin vào trình độ hiểu biết của mình, nên làm ơn đừng ngạc nhiên khi họ sẽ đánh giá thấp một người Mỹ như cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đảm bảo trận tuần này sẽ đặc sắc lắm!"

Summer cười.

“Và trong buổi ấy thì đừng quên nhiệm vụ của mình là lấy đủ thông tin về tôi từ mấy người họ, đủ để thuyết phục Jean-Claude rằng cô thực sự hiểu về tôi!"

“Nghe hợp lý đấy nhỉ!" Summer rút điện thoại ra. “Mấy giờ và tôi cần đem theo cái gì?"

“Tám giờ, trong trường hợp hôm ấy lịch quay không thay đổi. Cô không cần mang gì cả, mang trí thông minh của mình tới là được. Cô sẽ cần đến trí thông minh, bạn tôi không dễ đối phó.”

Summer nhìn Elizabeth, “Tóm lại thì ai đang bị đặt bẫy đây? Tôi hay bạn của chị?"

“Bẫy do tôi đặt, cả cô và bạn tôi đều sẽ được tận hưởng. Tôi thú nhận, tôi tò mò muốn biết cô sẽ xoay sở như thế nào với một đám người như bọn họ!"

“Và chị sẽ là ngư ông đắc lợi, đứng đó nhìn và cười? Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa?"

Elizabeth diễn ra một biểu cảm ngây thơ, “Tôi cũng không biết"

“Vậy được rồi, tôi sẽ tới. Tôi sẽ tới đêm Shakespeare của chị, sau đó tới Chủ nhật này sẽ mở một bữa tiệc hồ bơi ở chỗ tôi."

"Cái gì?"

“Thực ra là mẹ tôi. Truyền thống rồi, hồ bơi, rượu, bạn bè. Bà ấy yêu cầu tôi phải đưa chị tới, và Autumn thì có ý muốn Delvine tới để thảo luận trực tiếp về những điều sẽ xảy ra sắp tới đây!"

“Thảo luận?"

“Autumn biết chuyện rồi."

“Để tôi nói với Delvine."

“Không cần, Autumn nói rồi, và Delvine đã đồng ý." Summer thở dài, “Tôi có cảm giác mình nên xin lỗi chị trước, cho những điều mà mẹ tôi có thể sẽ nói ra khỏi miệng. Chị biết đấy, mẹ tôi..."

Elizabeth che giấu nụ cười của mình. Một người phụ nữ có thể kỳ dị đến mức nào được, đến mức con gái của chính bà ấy cũng phải như thế này?

“Ừ thì... lời khuyên của tôi là chị cứ mặc kệ. Cứ nghe và cười là được rồi, đừng phản bác hay tranh luận điều gì cả. Đó là cách mà Autumn và tôi đã lớn lên đấy!"

“Và Autumn đã đón nhận tất cả những chuyện này thế nào? Vai diễn và... hẹn hò?"

Summer xua tay, “Câm nín. Hoảng đến mức câm nín và không nói được gì nữa cả. Nhưng tôi cho chị ấy đọc kịch bản, và sau khi hoảng xong thì chị ấy cũng phải công nhận đây là một vai xuất sắc. Autumn cũng biết tính Jean-Claude rồi, cho nên, chị ấy cũng không nghĩ ra cách nào khác nữa cả."

“Tôi cũng vậy."

“Cũng chỉ còn hơn sáu tuần nữa thôi. Hai tuần để tìm hiểu về nhau trước khi Hope đóng máy, sau đó thì hơn một tháng quay phim. Sau đó chúng ta có thể chia tay và đường ai nấy đi ngay lập tức. Jean- Claude sẽ không thể phàn nàn được điều gì."

Sáu tuần cũng không đến nỗi tệ.

“Ừ, nhưng..” Elizabeth do dự, không biết mình nên nói thành lời như thế nào.

“Sao vậy?"

“Tôi có chút lo lắng. Về cô!"

“Chị không nghĩ tôi có thể diễn được vai Lucille?" Sự thất vọng thoáng qua đôi mắt Summer.

“Tôi còn càng lo lắng hơn về chuyện liệu cô có diễn được vai người yêu của tôi hay không. Hôm qua cô tránh né khi tôi hôn cô. Hôn má.”

Bờ vai Summer thả lỏng, “À, ừ, lỗi của tôi. Lúc đó tôi không lường trước được chị sẽ làm thế.”

“Vậy thì từ giờ hãy lường trước đi. Đặc biệt là chủ nhật này. Nếu đã muốn diễn cho người khác tin thì cũng không thể bỏ qua những chi tiết kiểu thế được. Tôi cũng sẽ lường trước và cho cô cơ hội. Cô ổn với chuyện ấy chứ? Nếu không ổn...”

Nếu không ổn thì vì cái quái quỷ gì mà cô đồng ý diễn cảnh nóng với tôi?

“Tôi hiểu. Hôm qua là do tôi chưa sẵn sàng."

“Và cô sẽ sẵn sàng vào chủ nhật chứ?"

“Đương nhiên rồi!” Summer đáp lại ngay lập tức, với thứ khí thế và quyết tâm như chuẩn bị bước vào đấu trường La Mã.

Chúa ơi. Chuyện này là một thứ nghĩa vụ khiến cho người ta khốn khổ?

Phản ứng của Summer khiến cho Elizabeth nhẹ nhõm nhưng cũng cùng lúc khiến cho nàng bực mình. Đây là thứ cảm giác như vừa bị xúc phạm.

“Cô đã bao giờ..." Elizabeth im bặt và chặt câu hỏi lại trong họng mình. Cô đã bao giờ hôn phụ nữ chưa? Một câu hỏi thiếu chuyên nghiệp nhất trên đời. Và câu trả lời có vẻ cũng đã rõ ràng. “Cô thực sự thoải mái với chuyện ấy chứ?" Thay vào đó, nàng hỏi như vậy.

“Cũng như chị thôi!" Summer nhún vai, “Nhưng chúng ta đều là những người trưởng thành, và đây là công việc mà chúng ta làm. Diễn xuất.”

“Đúng vậy! Elizabeth đưa cốc lên môi và nhấp một ngụm trà, cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn một cách nhanh chóng, “Hãy sẵn sàng cho mọi chuyện, tôi chỉ có ý nhắc nhở như vậy thôi.” Nàng im lặng một lát, rồi chợt nghiêng người về phía về Summer, kề lại gần bên người kia để đặt đôi môi mình lên sườn mặt người ấy. Nàng rời khỏi ngay lập tức, dừng lại và nghiêng đầu quan sát, hài lòng khi thấy người ấy không tránh né hay cau mày.

Tốt hơn nhiều rồi.

“Và Summer này, Nàng nói, tông giọng thấp xuống với âm lượng rất nhỏ, những lời sau đó gần như là phát ra từ cổ họng, “Tôi nghĩ em nên gọi tôi là Bess."

 

________

Summer chưa bao giờ hồi hộp đến thế này trong cuộc đời mình. Bằng thứ diễn xuất bản năng, cô dùng một ngữ điệu đầy tự nhiên và tự tin khi nói lời chào qua bảng điện tử trước cổng chính. Cửa mở và Summer lên xe, lái chiếc Volkswagen xanh navy của mình vào, đỗ bên năm chiếc xe khác đã ở sẵn đó từ trước.

Bước xuống xe và đi vào trong, Summer nhận ra một điều bữa tiệc đêm nay ấy thế mà còn quan trọng đối với mình hơn cả vai diễn trong bộ phim của Jean-Claude Badour. Cô nhận ra lí do mình ở đây không hẳn là để tìm hiểu về Elizabeth, mà là để Elizabeth hiểu về mình. Và đêm nay, lần đầu tiên, Elizabeth cho phép Summer được bước vào thế giới của nàng.

Nhưng Summer biết đối với nàng thì mình cũng chẳng phải là một người bạn, đương nhiên rồi. Dù sao thì cô chỉ có thể tự nhủ rằng mình sẽ không khiến người mời mình tới phải hối hận vì quyết định này.

Cửa mở. Elizabeth xuất hiện, quần jeans với sơ mi trắng, bốn khuy áo trên cùng bỏ ngỏ lộ ra làn da trắng mềm. Summer biết mình đang thất thần và kịp phản ứng sau ấy khoảng mấy giây với một chữ, “Xin chào?"

“Vừa đúng giờ." Elizabeth mỉm cười, “Chúng tôi bắt đầu được khoảng một tiếng rồi, chủ yếu là do tôi muốn mấy người họ nắm được tình hình trước khi em tới. Và tôi cũng báo trước, họ sẽ có rất nhiều những trò đùa không mấy dễ chịu." Với một ánh mắt cảnh báo, nàng thêm, “Rất nhiều, tin tôi đi."

Và nàng đứng sang một bên, nghiêng người cho Summer tiến vào.

Summer đưa cho Elizabeth một chai rượu khi cô đi ngang qua, “Món quà từ hầm rượu nhà ông nội của Marcus."

“Tốt, tôi dám chắc món quà này sẽ được trân trọng. Vào đi, chúng ta cần phải giải quyết xong mục giới thiệu." Nàng đóng cửa, dẫn Summer đi vào bên trong.

Elizabeth quay đầu và liếc nhìn người phía sau, “Áo đẹp đấy.”

“Chị cũng rất đẹp. Ý tôi là vẫn đẹp như thường ngày vẫn vậy.”

Cái chết tiệt gì thế hả não?

Tiếng cười khe khẽ của Elizabeth chỉ khiến Summer càng cảm nhận được sự ngu ngốc của mình một cách rõ ràng hơn.

Hai người đi vào phòng khách, một gian rộng rãi với tường màu kem và sàn gỗ sáng bóng lên, có rất nhiều cửa và cửa sổ, đều bằng kính.

Summer nhìn ra ngoài qua một khung cửa, từ ấy nhìn thấy cả những gọn đèn sáng rỡ từ phía xa. Los Angeles về đêm. “Cảnh ở đây tuyệt."

Chưa dứt câu, Summer quay đầu và nhận ra mọi ánh mắt đang dồn về phía mình. Cô nhìn từng người một, ánh mắt chuyển từ gương mặt nàng qua tới gương mặt khác, nhận ra ba người – Brian, Rowan, Amrit.

“Eliz... Bess, vậy là chị làm bạn với người yêu cũ?"

Mọi người đều cười, trừ một người phụ nữ lúc này vẫn đang không rời mắt khỏi Summer, “Sao em nói vậy?"

“Summer đang hỏi về mấy người bạn trai thảm đỏ của tôi."

“À..” Người phụ nữ ấy đáp, “Chuyện ấy."

"Summer, kia là Alex Levitin." Elizabeth chỉ về người phụ nữ vừa lên tiếng. “Đạo diễn phim độc lập."

“Chào chị!” Summer đã nhận ra người này,

“Vậy là chị chính là người đứng sau Heaven's Blood?"

“Là tôi. Và em chính là người ấy? Tôi nghe nói tổng cộng chỉ có một người duy nhất trên quả địa cầu này xem phim của tôi."

“Mẹ tôi có tham gia cố vấn cho dự án của chị, cho nên thực ra có hai người đã xem, không phải một

“Mẹ em?” Alex nhìn Summer chăm chú, “À, đúng rồi, tôi nhận ra rồi. Mẹ em là Skye Storm?"

"Skye Storm."

“Thấy không, tôi đã nói Los Angeles này nhỏ lắm. Skye rất tuyệt, có máu điên và cũng có tài năng!"

Summer tự hỏi người phụ nữ này có ý tứ gì khi nói lời ấy.

“Này này..” Brian đứng dậy và tới bên Summer, “Đừng để tâm đến lời Alex nói, tôi đảm bảo cô ấy không có ý xấu, chỉ là cách diễn đạt hơi có vấn đề một chút." Anh ta đưa tay ra, đợi cái bắt tay của Summer, đồng thời bắn về phía Alex một ánh mắt nhắc nhở.

“Xin lỗi nhé, nếu khiến em hiểu sai ý của tôi. Tôi cực kỳ ngưỡng mộ và hoàn toàn tôn trọng Skye

“Và chính nhờ cái tính khí ấy cho nên mới chẳng ai thèm xem Heaven’s Blood." Brian trêu chọc, sau đó quay trở về với Summer, “Tôi là Brian Fox." Nụ cười ấm áp với cái bắt tay rất chặt.

Summer biết người đàn ông này.

“Bên kia, quý ngài lịch lãm đang ngồi đó là anh bạn trai hai mươi năm của tôi, Rowan Blagge." Brian giới thiệu.

“Chào em, Summer!" Rowan vẫy tay, “Gặp một người tới từ bộ phim truyền hình điên khùng mà Bess căm thù như thế này, tôi thấy hạnh phúc lắm. Bao nhiêu năm nay tôi còn đang nghĩ Bess đã trói hết bạn diễn của mình lại và nhét bọn họ vào những cái túi đựng xác. Như thế để ngăn việc mấy người bọn tôi gặp phải bọn họ, em biết đấy!”

“Thực ra thoát khỏi túi đựng xác cũng không phải là việc khó khăn lắm đâu, anh chỉ cần có một chút kỹ năng thoát hiểm là được."

Brian bật cười. Rowan mở miệng mà không biết mình nên nói gì, ánh mắt ánh lên sự thích thú, “Sao em biết được những thứ ấy?”

“Diễn một vai điệp viên trong series phim hành động không nhàn hạ như mọi người vẫn nghĩ, anh biết đấy. Tôi học được một tá kỹ năng thoát hiểm, ý tôi là thoát hiểm một cách thực sự luôn ấy nhé!”

“Có ích đấy!" Rowan vuốt cằm, như đang nghĩ đến những cảnh tượng có thể sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

“Tôi cũng nghĩ vậy!" Summer gật đầu, “Nhưng từ ngày tôi diễn vai đó cho tới nay thì những thứ ấy vẫn chưa có ích được một lần nào cả!

Rowan cười, “Rồi sẽ có một ngày, tin tôi đi."

“Ngày nào tôi cũng đều sống trong hy vọng.” Summer phối hợp.

Elizabeth đứng bên nhìn sự ăn ý này, không lên tiếng, ánh mắt toát lên sự thích thú. “Và đây là Amrit Patel.” Nàng chỉ về phía người đàn ông ngồi ở một đầu ghế sofa, người đang ngồi với một tư thế lịch lãm đầy nghệ thuật, như thể là anh ta đang trong buổi chụp hình cho tạp chí. Nhìn người đàn ông này, Summer liên tưởng tới một nam diễn viên ballet trong những năm tháng đỉnh cao của sự nghiệp. Amrit mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời, và dù là đang ở trong nhà, anh ta đi giày da – một đôi giày da được thiết kế riêng.

Đứng dậy, Amrit tặng Summer một nụ cười tỏa ra hào quang và toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông lịch lãm. Anh ta đi về phía Summer, đón lấy bàn tay của cô và cúi người khi nâng bàn tay thon mảnh ấy tới bên môi, đặt xuống một nụ hôn. Một màn trình diễn này mang lại tiếng than thở và những cái đảo mắt, đến từ tất cả những người đang chứng kiến.

“Em rất đẹp, Summer!" Amrit thì thầm. Sức hấp dẫn mà người đàn ông này thể hiện ra một cách không che giấu thực sự rất rõ ràng, gần như là trở nên hữu hình và thấy được ngay trước mắt. Nếu Elizabeth thực sự yêu anh ta, đây cũng là một điều không đáng ngạc nhiên. “Rất hân hạnh được gặp em."

Cái gì thế này? Anh ta tán tỉnh người phụ nữ khác ngay trước mặt bạn gái mình?

“Tôi... Summer nhìn sang Elizabeth với một ánh mắt khó hiểu, và rồi lại nhìn Amrit, “Không phải anh và Elizabeth... đang yêu nhau?"

Cả phòng khách tràn ngập tiếng cười.

“Tôi không yêu ai cả, không ai cả trong những người đàn ông này!" Elizabeth lên tiếng, “Trước kia, hiện tại, hay sau này."

"Đây là ý tưởng của Delvine và Rachel, và thực tế thì việc này tốt cho cả sự nghiệp của tôi lẫn sự nghiệp của họ!" Nàng hướng ly rượu trống rỗng về phía Summer với ánh mắt như đang hỏi cô muốn uống gì.

Summer nhìn Elizabeth, “Vậy là hai người không phải người yêu?" Cô chỉ về phía Amrit, “Và cũng không có liên quan gì tới Brian hay Rowan?"

“Bess không phải mẫu người tôi thích." Rowan nói, “Bess là phụ nữ, và đó không phải mẫu người tôi thích, em biết đấy."

Và Summer nhận ra ấy thế mà mình đã đánh giá thấp khả năng diễn xuất của Elizabeth Thornton. “Rượu, cảm ơn chị!"

Elizabeth mở chai rượu vang mà Summer đã đưa tới, rót ra ly.

“Đó là một trong những cái giá phải trả khi ta đặt sự nghiệp lên trên hết." Có giọng nói khác vang lên, một chất giọng trầm thấp nhưng mềm và êm tai, phát ra từ một góc của căn phòng. Những lời này được nói ra với thứ ngữ điệu nhè nhẹ nhưng không có độ ấm.

Summer quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ - có lẽ là ở độ tuổi trung niên, đang ngồi đó trên chiếc ghế bành màu kem.

“Chào em. Tôi là Grace." Người phụ nữ ấy nhìn Summer, cho cô một cái gật đầu chậm rãi.

Không xưng họ. Rõ ràng là do cảm thấy việc giới thiệu tên mình một cách đầy đủ là một việc thừa thãi. Và ánh mắt kia, ánh mắt toát ra vẻ mong đợi. Cách mà lời chào kia được nói ra, cách nhả chữ và ngắt hơi khi giới thiệu xong tên của mình.

Tất cả những thứ này, dù là một chi tiết nhỏ bé, Summer cũng đã đều quá quen thuộc. Đây là biểu hiện thường thấy ở những gương mặt nổi tiếng, các minh tinh màn bạc, hay những người cho rằng mình ở một tầm cao hơn tất cả những người còn lại. Họ chờ đợi việc người khác nhận ra mình, chờ đợi việc người khác xun xoe và tán dương mình.

Khi Summer còn ở London, Grace Christie-Oberon có thể nói là người phụ nữ nổi tiếng nhất London lúc bấy giờ. Gương mặt hoàn mỹ này xuất hiện ở mọi nơi, tin tức phủ khắp những trang báo giấy và bìa tạp chí. Một trong những người phụ nữ đẹp nhất nước Anh.

Chỉ có điều rằng hiện tại Summer không có hứng diễn xuất để tung hứng với người này.

“Chào chị, Grace." Summer đáp với lời chào đơn giản, “Rất vui được gặp chị."

Rồi cô quay lưng lại, trở về với người duy nhất trong căn phòng vẫn chưa được giới thiệu. Một người phụ nữ có gương mặt quyến rũ với làn da nâu khỏe khoắn, đôi mắt nâu toát lên vẻ thân thiện và dễ gần, mặc một chiếc váy tôn dáng, khoe ra đường cong cơ thể.

“Tôi thích chiếc váy chị đang mặc." Summer nói với người phụ nữ ấy, hoàn toàn không để tâm tới cái nhíu mày của Grace. Có lẽ Grace sẽ cho rằng Summer không biết mình là ai. “Của nhà thiết kế nào vậy?"

“Tôi!” Người ấy trả lời, “Hình như tôi bắt đầu yêu em rồi thì phải. Chào Summer, tôi là Zara Ejogo."

“Zara cũng trong ngành thiết kế phục trang." Elizabeth đưa ly rượu tới cho Summer.

“Vậy thì tốt rồi, tôi có thể đưa chị về nhà gặp mẹ tôi ngay lập tức. Dù rằng chúng ta mới vừa gặp nhau, nhỉ?"

“Được, nhưng em phải mời tôi một bữa tối đắt tiền đã, có thế tôi mới theo em về!" Zara cười một nụ cười trêu chọc.

“Chúa ơi!” Summer bật cười, tiếng cười nghe thoải mái và chân thành. “Là do tôi nghĩ sai hướng hay những lời chúng ta nói thực sự có chút... sai sai?"

“Tôi vừa nghe thấy rồi nhé." Brian chen lời, “Vậy là chúng ta chuẩn bị có thêm một cặp đôi nữa, có chút ngoài dự đoán. Nhưng cũng không sao, Bess nhỉ?”

Summer ngồi xuống sofa, và Elizabeth cũng tới ngồi bên cạnh, trên tay nâng một cốc gin.

Summer lên tiếng, “Chuyện là tôi cần mọi người chia sẻ một chút thông tin về Elizabeth... Bess, về cơ bản thì là vậy."

“Tôi chúc em may mắn!" Grace đáp, “Có thể em không biết, Bess Thornton của chúng ta như một... cái gì nhỉ, như một hầm mộ. Em sẽ không tìm được thứ gì đâu!”

Elizabeth nhếch mày, “Em vẫn tưởng chị hiểu em hơn bất kỳ ai khác?" Theo sau đó là một nụ cười thiếu độ ấm.

Summer quan sát, cảm nhận rõ ràng thứ không khí kỳ dị này. Cô liếc nhìn về phía Grace. Người phụ nữ này cho rằng mình trên tầm Elizabeth. Hay thậm chí là trên tầm tất cả mọi người đang ngồi đây? Summer không chắc. Cô chỉ biết rằng ánh mắt của người phụ nữ này luôn thay đổi mỗi khi nhìn về phía Amrit.

Alex cười giễu, “Bess có vài chuyện đáng xấu hổ đấy nhé."

“Có ư?” Summer ngạc nhiên.

“Đương nhiên là có!” Alex gật đầu, “Trên đời này ai mà không có?"

“Có lý. Vậy cho tôi chuyện gì đó buồn cười nhất đi"

Mọi người bắt đầu lao vào cuộc thảo luận tìm ra câu trả lời chính xác nhất. Summer lắng nghe, có vẻ như là xoay quanh chuyện mấy sự cố Elizabeth gặp phải hồi còn là diễn viên sân khấu, hoặc là chuyện Elizabeth nhầm đạo diễn Lý An thành người khác trong lần đầu tiên gặp mặt.

“Chị cho rằng ai có câu trả lời chính xác nhất?” Summer nhỏ giọng bên tại Elizabeth khi cuộc thảo luận biến thành cuộc tranh luận. “Hay chị có câu trả lời mà không ai biết?"

“Vậy em có muốn biết không?” Nếu để ý, thực sự có thể nhìn thấy nụ cười trên mỗi nàng.

“Muốn biết.”

Elizabeth nhìn Summer, ánh mắt chăm chú, “Năm lớp Chín,” nàng nhỏ giọng, Tôi theo học trường nữ sinh, kiểu trường dành cho giới trí thức, kỷ luật nghiêm khắc, rất nghiêm khắc. Tôi lên kế hoạch mang sách trong danh sách cấm của thư viện vào trường, mở một thư viện tư nhân ở khu tủ đồ của học sinh. Tôi dàn xếp kỹ lưỡng lắm, ổn thỏa từ đầu đến cuối, có cả danh sách những người mượn sách, có cả sổ ghi ngày mượn ngày trả, ai trả sách muộn sẽ còn phải trả phí.

“Ha, còn biết làm loạn trật tự xã hội."

Elizabeth nhìn Summer, đôi mắt lấp lánh.

“Vậy sách trong danh sách cấm... cụ thể là sách gì?"

“Những tác phẩm mà một đám nữ sinh đang tuổi mộng mơ sẽ thích, Lady Chatterley's Lover chẳng hạn. Kiểu vậy. Tôi có cơ hội được tiếp xúc với rất nhiều sách, xung quanh toàn là sách. Cha tôi là một nhà soạn kịch, trong ngôi nhà mà tôi lớn lên có một thư viện tại gia, đó là góc làm việc của ông ấy. Tác phẩm kinh điển ư, văn học cổ điển ư, đương đại ư, nhiều lắm, nên tôi cho rằng tôi có lấy đi vài cuốn ông ấy cũng sẽ không phát hiện ra đâu. Vả lại thì tôi luôn trả chúng về vị trí cũ."

“Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?"

“Sau đó, phi vụ của tôi bị phát giác bởi cô Fletcher, giáo viên môn Tiếng Anh."

“Chị có bị phạt không?"

“Không hẳn. Tội lỗi của tôi được cô Fletcher bỏ qua, cô ấy là một trong những giáo viên mà tôi thích nhất. Cô Fletcher cũng rất thích đọc sách, sau đó còn thường xuyên mượn sách từ chỗ tôi. Đôi khi chúng tôi sẽ thảo luận về những tác phẩm đã đọc, như những tác phẩm của D. H. Lawrence chẳng hạn."

“Chuyện này thật sự...

“Gây sốc? Hệ thống giáo dục kì dị ở Anh?"

“Chuyện này thật sự tuyệt vời. Tuyệt vì hai lí do – thứ nhất, dám làm một chuyện như thế khi đang học lớp Chín chứng tỏ chị là một đứa trẻ không dễ đối phó. Thứ hai, chuyện này đều xuất phát từ tình yêu dành cho văn học. Nhưng ba mẹ chị liệu sẽ phản ứng như thế nào nếu họ biết được?"

“Họ biết. Có một ngày nọ tôi để quên túi đựng sách của mình ở nhà, trong ấy có cả danh sách người mượn nữa, và rồi thì cha tôi nhìn thấy. Ông ấy mang túi đến trường cho tôi, gửi ở văn phòng, còn nói với giáo viên trong túi chứa rất nhiều bài tập mà tôi cần nộp lên.”

“Chúa ơi? Cừ thật sự!"

“Cừ thật.”

“Còn mẹ chị? Bà ấy cũng sẽ phản ứng như vậy ấy à?"

“Mẹ tôi là Giáo sư môn Anh Ngữ của trường Oxford, chuyên Văn học thời kỳ Trung Cổ. Tôi nghĩ bà ấy cũng biết về chuyện ấy, đảm bảo hai người họ được một tràng cười thoải mái lắm. Cha mẹ tôi nuôi dạy tôi theo phương pháp ‘nói ít hiểu nhiều, về mọi chuyện đều thế.”

“Hoàn toàn ngược lại với cách mà tôi đã lớn lên. Mẹ tôi có thể nói về bất cứ chuyện gì tồn tại trên cõi đời này!"

“Tôi muốn gặp bà ấy."

Summer nhìn Elizabeth với ánh mắt nghi ngờ, “Đừng lo, em sẽ nhắc lại lời này vào hôm Chủ nhật."

________

“Có vẻ như mọi người đều đã quên mất một chuyện.” Grace nâng ly rượu của mình lên, “Sự cố phục trang ở Footlight, một trong những buổi biểu diễn trên sân khấu đầu tiên của Bess? Nhớ không nhầm thì lần ấy rèm bị kéo lên sớm hơn dự kiến một chút thì phải?"

Theo sau lời nhắc là những tiếng cười khi những người khác cũng đều nhớ lại chuyện ấy. Nụ cười trên gương mặt Elizabeth trở nên gượng gạo và u ám, bàn tay nàng nắm chặt lấy cốc thủy tinh. Nhìn Elizabeth, Summer tự hỏi vì sao người phụ nữ kia lại làm như vậy. Cô cũng nhìn ra được sự đắc chí trong ánh mắt Grace, hiểu rằng phản ứng này của Elizabeth chính là điều mà Grace hướng tới và trông đợi. Sự kỳ lạ trong bầu không khí này càng lúc càng trở nên rõ rệt đối với Summer, và càng lúc càng đi theo chiều hướng tiêu cực.

Cảm giác của Elizabeth lúc này chắc chắn không thoải mái, Summer tự hỏi liệu mình có thể làm gì khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi phía bên kia dường như không có ý định dừng lại và vẫn muốn tiếp tục câu chuyện.

Summer nhận ra mình có thể làm một chuyện.

Quay về phía Amrit để đón lấy ánh mắt của người đàn ông, Summer cho anh ta một cái liếc mắt và ngay sau đó là một nụ cười duyên dáng vừa đủ, nhưng cũng đủ để khiến sự chú ý của người kia dồn cả về phía mình. Tựa một loại phản xạ, Amrit lập tức cười đáp lại, và cả người anh ta ngả về phía này, gần tới bên Summer, như thể là có một lực hút vô hình tỏa ra từ nơi ấy. Ánh mắt anh ta tối dần và tràn đầy hứng thú, một ánh mắt với ý tứ rõ ràng, một ánh mắt có hiệu ứng tức thì khiến cho Grace không thể thốt ra một lời nào được nữa.

“Vậy, hãy nói cho tôi biết, Summer." Amrit bắt đầu mở lời, “Đã có ai lọt vào mắt em chưa? Tôi đoán cũng phải có vài cậu trai trẻ đang suy sụp và khốn khổ vì em đấy nhỉ? Với màn kịch này của em với Bess?"

Grace ngồi đó, im lặng và nhấp một ngụm rượu.

“Câu hỏi hay đấy!" Alex gật đầu tán thưởng, “Và với biểu cảm ngạc nhiên không ngờ tới kia của Bess thì tôi đoán là ngay đến cô ấy cũng đã quên cả việc hỏi Summer câu này rồi."

“Đó là lí do vì sao chúng ta cùng nhau ngồi đây, không phải sao?" Summer đáp, “Để điền vào những chỗ trống. Và để đáp lại câu hỏi ấy, không, tôi chưa có ai cả."

Gương mặt Amrit bừng sáng, đủ sáng để làm một ngọn hải đăng.

“Và tôi cũng không có ý định sẽ có ai." Summer nhìn Amrit khi nói lời ấy, "Không có ai đủ phức tạp và mệt mỏi, với một màn kịch cần phải diễn cho tốt như thế này!"

“Ối chà?” Rowan cười thành tiếng khi nhìn Amrit, “Đau không hả anh bạn tôi?”

“Đúng vậy, hiện tại thì không, sau này thì vẫn có thể.” Amrit không hề hấn gì, “Một người phụ nữ như em, Summer, tôi sẽ đợi. Vả lại thì vẻ đẹp này cũng xứng để được người ta chờ đợi."

Chúa ơi.

Nhìn như Grace đang cố gắng bóp nát ly rượu trong tay mình thành từng mảnh nhỏ.

“Còn chị thì sao?” Summer quay sang Elizabeth, “Có ai đó ở bên chị mà em nên biết tới hay không? Hay nên tránh?”

Alex chen vào, “Đúng rồi, nói cho em ấy nghe đi.”

“Không có ai cả. Không có ai, như em đã biết” Elizabeth liếc mắt qua Alex, sau đó đứng dậy, “Tôi sẽ đi chuẩn bị đồ ăn, chuyên mục hỏi đáp để tới sau khi xong phần thủ tục cũng được chứ?”

“Thủ tục?” Summer hỏi.

“Hỏi đáp về Shakespeare. Grace đáp thay, “Đừng buồn nếu câu hỏi mà chúng tôi đưa ra quá khó nhằn, mọi người ở đây cũng biết đây không phải sở trường của em. Ổn thôi, không sao."

Một tiếng cười nhẹ vọng lại từ phía sau Summer, hẳn là của Elizabeth khi nàng đang đi vào khu bếp.

Summer diễn ra thứ biểu cảm đơn thuần và đáng tin nhất có thể, “Tôi là người Mỹ, đương nhiên rồi, mọi người có lợi thế hơn.”

“Đúng là chúng tôi có lợi thế hơn." Brian nói, ánh mắt thân thiện, “Cho nên đúng như Grace đã nói, đừng xấu hổ hay thất vọng nếu như không trả lời được nhiều. Bọn tôi lớn lên với thứ này, đương nhiên sẽ có sự khác biệt."

“Tôi sẽ cố gắng hết khả năng cho phép. Bây giờ thì tôi nghĩ tôi sẽ xuống bếp giúp Elizabeth một tay."

Summer bước khỏi đám đông, tâm trí vẫn không rời khỏi những người bạn của Elizabeth, cảm thấy đám người này như một túi những viên bi, lẫn lộn đủ loại. Zara hấp dẫn và dễ chịu. Alex sắc sảo và thông minh, có vẻ để ý đến cảm xúc của Elizabeth hơn những người khác một chút. Có mối liên kết gì đó giữa Alex và Elizabeth mà Summer cảm nhận được, nhưng lại chưa lí giải được.

Grace chính là người mà Summer cảm thấy không ổn nhất, cũng cảm nhận được mình không có được sự chào đón của người này. Có thể có liên quan tới Amrit. Amrit, Summer có cảm nhận được lực hấp dẫn của anh ta, nhưng đáng tiếc, anh ta đợi nhầm người rồi. Brian và Rowan đều đáng yêu, thoải mái, và hợp nhau.

“Cần giúp một tay không?" Đầu ngón tay Summer lướt trên bàn bếp.

Elizabeth nhìn lên, “Nếu không phiền thì em có thể lấy khay trong lò ra và mang để lên bàn, nhớ bỏ lớp bọc ngoài đi nữa.

“Không vấn đề gì!" Summer nhìn đĩa rau củ, “Bạn của chị đều rất thân thiện.

“Nhưng?” Elizabeth dừng động tác.

“Tại sao chị không nói với em bạn trai của chị đều là... diễn? Không khó hiểu vì sao chị lại sẵn sàng cho vở kịch này với em như thế. Dân chuyên?"

“Không có chuyện ấy." Elizabeth thở dài, “Mấy người bọn họ chỉ dành cho thảm đỏ mà thôi. Chấm hết.”

“Hồi ấy em đã nhìn thấy bức ảnh chụp chị và Amrit sau khi.." Summer dừng lại, không nói nữa.

“Đúng vậy, sau khi.” Elizabeth nhấn mạnh. “Đó là lí do chúng tôi phải bày ra trò ấy trước ống kính máy ảnh. Đó là lần đầu tiên tôi đồng ý làm ra chuyện như thế, cũng là vì Delvine không còn cách nào đối phó với bức ảnh em ôm tôi."

“Ôm? Chúng ta đều biết là ngã.

“Sự thật thế nào không quan trọng." Dừng một chút, Elizabeth tiếp, “Và nghe đây, em nên tránh cho xa Amrit. Amrit không bao giờ nghiêm túc với chuyện yêu đương. Cậu ấy là kiểu đàn ông thích theo đuổi, sau khi có được điều mình muốn sẽ chuyển hướng để tiếp tục đuổi theo những mục tiêu mới. Trong vài tuần.”

“Và đó là điều đã xảy ra với Grace?"

“Sao em biết chuyện ấy?" Ánh mắt nàng trở nên đề phòng. “Em đọc được ở đâu?"

“Không, em có mắt.”

Elizabeth mở tủ lạnh, lấy một đĩa thức ăn ra. “Tối nay chị ấy có chút không thoải mái, bình thường không như thế này!"

“Grace là phụ nữ mà, có người phụ nữ nào làm từ sắt đá đâu. Amrit tán tỉnh người phụ nữ khác một cách lộ liễu như thế, và Grace thì rõ ràng còn yêu anh ấy!

“Có thể là vậy!

“Thực sự là vậy!" Ghen tuông tới thế hiển nhiên không còn là ở mức độ bạn bè. “Em sẵn sàng nói thẳng với Grace rằng Amrit là của chị ta cả."

“Không được. Đừng làm vậy, chị ấy sẽ khó xử."

Trong khi chị ta cố tình khiến chị khó xử?

“Thường ngày Grace không mấy quan tâm tới những buổi tụ tập thế này. Thêm nữa, chị ấy giỏi hơn tất cả những người khác ở.... mọi lĩnh vực."

“Mọi lĩnh vực?"

“Mọi mặt. Đến mức không còn giống..."

“Người bình thường?"

“Có thể nói vậy."

“Chị thần tượng sự hoàn hảo của Grace lắm?"

Elizabeth nhìn Summer với một ánh mắt sắc bén, như thể là nàng không dễ chịu khi nghe lời ấy từ Summer. “Grace là người dìu dắt tôi từ những ngày đầu tiên, là người giúp tôi có được sự nghiệp này ở nơi đây. Những gì tôi đang có, căn nhà này, cuộc sống này, tôi đều nợ chị ấy."

“Chị ta đã làm gì cho chị?"

“Ngày mới đặt chân tới Los Angeles, tôi vẫn còn chưa là ai cả ở nơi này. Nhưng Grace thì khác. Chị ấy đã mang Rachel Cho tới cho tôi, một người ai cũng đều muốn có được, nhưng không phải ai cũng có thể có được."

Summer biết mọi điều về Cho, đây là một cái tên không còn lạ lẫm. Cực kỳ kén chọn khi chọn diễn viên, gần như là không bao giờ nhận những gương mặt mới. Có thể ký hợp đồng với Rachel Cho cũng gần như là thắng được một giải Oscar."

“Grace đã mang Rachel Cho đến cho chị bằng cách nào?"

“Em phải hiểu rằng ngày Grace tới đây, tất cả mọi người đều đưa ra dự đoán rằng chẳng mấy mà chị ấy sẽ trở thành hiện tượng của Hollywood. Giải thưởng chuyên môn, xuất thân sân khấu, có tên tuổi ở Anh. Có rất nhiều công ty quản lý lớn muốn thương thảo với chị ấy, nhưng chị ấy chưa quyết định sẽ về với bên nào. Sau đó ít lâu tôi nói tôi cũng sẽ tới Los Angeles, đó cũng chính là lúc chị ấy đưa ra một điều kiện – chỉ ký với bên nào đồng ý ký cả với tôi."

“Grace đã làm thế?” Việc này thực sự kỳ lạ.

“Đúng vậy. Grace luôn luôn để tâm tới sự nghiệp của tôi. Sau đó, nữ chính Choosing Hope. Cho nên sự nghiệp của tôi đều thuộc về Grace!" Biểu cảm trên gương mặt nàng như đang thách thức Summer dám phản bác.

Summer không hiểu. Elizabeth hoàn toàn không phải một người thiếu tự tin. Đây là một người phụ nữ có năng lực và luôn ý thức được rằng mình có năng lực. Và rồi bây giờ thì mọi thành tựu đều thuộc về Grace?

Elizabeth đứng thẳng, “Sự nghiệp của Grace xứng đáng có được nhiều hơn như thế này. Chị ấy không bao giờ phàn nàn, nhưng tất cả đều biết một sự thật – chị ấy là người xứng đáng có được thành công, không phải tôi." Ánh mắt nàng lộ ra vẻ rối bời, “Gần như là một sự... sỉ nhục khi người thành công ở nơi này là tôi chứ không phải chị ấy. Hollywood thực sự rất ngu ngốc.”

Cái gì?

Summer đã chứng kiến rất nhiều Elizabeth, nhưng chưa bao giờ thấy một Elizabeth như thế này. Hổ thẹn, phẫn nộ? Thay cho Grace?

“Grace nâng đỡ chị trong những ngày đầu là một việc tốt.” Summer nói, chậm rãi, “Nhưng chị xứng đáng có được thành công. Có Grace hay không có Grace, chị cũng đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Không thành công nào đến chỉ nhờ vào sự may mắn.”

“Thực ra là có đấy, ở một nơi mà tài năng không phải là điều được coi trọng nhất.”

Elizabeth phủi tay, cầm đĩa lên, “Nếu như tài năng là điều được coi trọng nhất thì người đứng tên ngôi nhà này phải là Grace, không phải tôi.”

Summer không đáp, chỉ phản hồi bằng một cái gật đầu.

“Khay đâu?” Elizabeth nhắc người kia, “Thú thực tôi đã rất trông đợi tới ngày hôm nay, để xem em sẽ xoay sở với Shakespeare như thế nào.” Và rồi, tựa như cuộc nói chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại, nàng cho Summer một nụ cười.

 

Hết chương 9

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: