Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

66 0 0 0

Trong suốt bốn mươi tám giờ đồng hồ vừa qua, Elizabeth không thể làm được việc gì khác ngoài suy nghĩ. Từ sau chuyến bay ngắn từ Palm Springs về đến Los Angeles, tâm trí nàng vẫn trong trạng thái hỗn loạn.

Vì một lí do gì đó mà nàng quyết định mở một bữa tiệc nhỏ - cũng không hẳn là tiệc, đơn giản là nàng gọi mọi người tới vào buổi chiều hôm ấy. Điều kỳ lạ là hề có một ai nhắc tới sự vắng mặt của Grace.

Nhưng dù sao, nàng đã quyết định mình sẽ giải quyết chuyện này đến tận gốc.

Vậy là Elizabeth giải thích cho tất cả nghe vì sao từ bây giờ Grace sẽ không xuất hiện trong những bữa tiệc nữa. Rằng mối quan hệ giữa nàng và Grace đã độc hại tới mức không thể kéo dài thêm được, nhưng nàng cũng mong rằng những người còn lại đừng lấy làm lo lắng. Đáp lại Elizabeth là những tiếng – Ừ, vậy à, ổn thôi.

Như thể là chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên và bọn họ đã chờ đợi chuyện này từ lâu lắm rồi.

Và sau đó. Sau đó Elizabeth đã khiến chính bản thân mình hốt hoảng vì nàng đã làm một chuyện mà nàng cho rằng phải còn rất lâu nữa nàng mới làm.

Nàng đã nói điều gì đó thế này: Cảm ơn mọi người vì đã tới đây vào lúc này. Cà vạt đẹp đấy, Brian. Tôi đã bao giờ nhắc tới chuyện tôi thích phụ nữ chưa nhỉ? Nếu chưa thì tôi vừa nhắc rồi đấy. Được rồi, mọi người uống gì?

Và rồi phản ứng bình thản tới mức gần như là thờ ơ của tất cả cũng chính là điều nàng không ngờ tới. Alex uống một ngụm gin. Những người khác gật đầu, tỏ ý đã nghe. Và thế là hết. Chủ đề chuyển sang một thứ khác.

Khoảng nửa tiếng sau đó, Zara, Amrit và Brian đều ra ngoài, ôm theo một trái bóng, trong khi Rowan, một người đàn ông ghét thể thao, ra ngồi bên bể bơi với chiếc điện thoại của mình.

Mọi thứ vẫn bình thường như vẫn luôn là vậy.

“Bess.” Alex gọi, tới ngồi xuống cạnh bên. “Ngày đáng nhớ đấy nhỉ?”

“Có thể nói vậy!”

“Bọn tôi mừng vì cuối cùng cậu cũng đã nói.”

“Tôi biết. Nhìn phản sức ‘kinh ngạc của mấy người, tôi đã biết."

“Bọn tôi tôn trọng việc cậu muốn giữ khoảng cách cho sự riêng tư, nhưng mà, cậu biết đấy, chúng ta chơi với nhau lâu đến như thế rồi..."

Elizabeth không nói gì thêm. Nàng uống một ngụm gin.

“Vậy... cậu có gì muốn nói không?” Alex hỏi. “Về chuyện cậu đột nhiên chia sẻ với mọi người chuyện này. Tôi không có ý phàn nàn, nhưng bọn tôi đều muốn hiểu rõ về cậu hơn.”

“Lúc này tôi không có tâm trạng cho một buổi trải lòng tâm sự."

“Vậy thì cậu gọi bọn tôi đến làm gì?" Alex nhăn mặt, “Mà cậu nhớ tôi đã từng nói Summer Hayes sẽ làm thế giới của cậu đảo lộn không nhỉ? Và cậu cần chuyện đó?"

“Cậu đang chứng minh rằng đã mình đúng?"

“Có lẽ thế? Cho nên nói tôi nghe xem nào. Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."

Elizabeth im lặng một lúc, sau đó liếc mắt nhìn bạn của mình.

“Grace đã hôn tôi."

“Cái gì?!” Alex giật mình.

Elizabeth cười một nụ cười mỉa mai, và tiếp tục với cốc gin.

“Chị ta làm thế vì cái quái quỷ gì vậy?!”

“Cậu biết đấy!”

“Nhưng chị ta đâu có cảm giác với phụ nữ?! Và chị ta đâu có thích cậu theo... kiểu ấy? Tôi nhớ có lần Grace đã nói với tôi. Quái lạ. Trừ khi chị ta giở thủ đoạn để cậu...” Alex trừng mắt khi nhận ra, “Ôi chúa ơi?! Thật sự đấy à?"

“Tôi nghĩ Grace làm vậy để thử xem, cậu biết đấy, một cách để kiểm chứng cảm xúc của tôi. Nếu như tôi bị một nụ hôn làm cho lung lay, chị ta sẽ có chiến lược cho những bước tiếp theo. Grace là bậc thầy trong việc thao túng người khác.”

“Xảo quyệt đến đáng ghét thì có!”

“Có thể nói vậy."

“Bess, đến nước này rồi thì làm ơn đừng nói rằng cậu vẫn bênh vực chị ta?"

“Không, nhưng giờ thì tôi đã thực sự hiểu con người này. Bản chất con người và động cơ phía sau hành động. Phải, Grace là một người phụ nữ có thể đánh đổi tất cả để có được sự chú ý và ngưỡng mộ từ người khác. Lòng trung thành, sự tôn thờ. Nhưng mấu chốt, chị ta sợ cô đơn. Chị ta cũng sợ việc bị lãng quên trong thế giới này, với tư cách một diễn viên. Giờ thì Grace đang nghĩ mọi người, tất cả, bạn bè và đồng nghiệp, đang quay lưng về phía mình. Chị ta làm mọi điều để thay đổi tình huống, tình huống trong mắt chị ta. Tôi cũng đã cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội, tức giận và phẫn nộ. Nhưng Alex, giờ thì tôi đang cảm thấy đáng tiếc thay cho Grace."

“Bess, đây là kết quả của những điều chị ta tự mình làm.”

“Có thể vậy. Nhưng vẫn đáng buồn."

“Cậu trung thành đến phút cuối.” Alex lắc đầu chầm chậm. “Thực ra tôi thấy việc người ta gọi cậu là Ả người Anh là một chuyện điên rồ. Cậu thực sự là một trong người tử tế nhất ở giới này mà tôi từng gặp. Đến bây giờ cậu còn chẳng thể ghét một người đã khiến cậu tổn thương.”

“Grace cũng đang tổn thương, một khía cạnh nào đó. Thế giới này luôn khắc nghiệt, Hollywood thì không bao giờ dịu dàng với phụ nữ. Đặc biệt là những người phụ nữ có tuổi. Nhưng đừng lo. Mọi thứ đã kết thúc. Chỉ là tôi thấy tệ thay cho chị ta, chìm trong sự hỗn loạn như thế này.”

Alex gật đầu, và lại nhìn Elizabeth.

"Gì vậy?"

“Vậy là, Bess, Grace Christie-Oberon đã hôn cậu. Cảm giác thế nào? Giấc mơ của không ít người đâu nhé.”

“Cảm thấy như tôi là một vùng lãnh thổ có chủ quyền đang chịu xâm lược của thế lực thù địch. Phải rồi, giống trận Battle of Britain năm 1940. Lạnh lẽo và tàn bạo.”

“Dã man...” Alex nhăn mặt và bật cười. “Nữ hoàng màn ảnh của cậu bây giờ đã biến thành thế lực thù địch rồi?"

“Vậy đấy!" Elizabeth chợt thấy có chút hài hước.

“Vậy còn Summer?"

“Summer thế nào?"

“Summer vẫn đang độc thân phải không nhỉ? Cái cách em ấy nhìn cậu, tôi vẫn nhớ đấy nhé. Đảm bảo người ta có tình cảm với cậu."

“Tôi không có bình luận gì thêm.”

“Tôi biết mà. Tôi chưa thấy ai, thật đấy, chưa thấy một ai có thể khiến cậu thoải mái như thế. Cậu không thấy thế à? Ít ra thì khi ở bên Summer, cậu biết cười. Ý tôi là cười như người bình thường. Cậu biết đùa. Và em ấy có khả năng làm cậu tức điên. Thực ra thì ngoài ra còn có thứ gì đó khác nữa. Tôi nghĩ thứ ấy là lí do vì sao Grace coi em ấy như một mối đe dọa. Summer có khả năng đánh thức... bản năng trong cậu.”

Thật ư? Elizabeth nhíu mày. “Thực ra tôi không nghĩ bọn tôi là một đôi lý tưởng. Summer ấm áp, năng động, cởi mở. Em ấy nói được nhiều và cũng làm được nhiều. Tôi thì không. Cậu không nghĩ rằng Summer... xứng đáng có được người nào đó phù hợp với mình, hơn tôi hay sao?"

“Đúng rồi, trừ khi người em ấy muốn là cậu chứ không phải ai khác. Thêm nữa, này, đừng có cố lờ đi sự thật rằng Summer cũng chẳng phải dạng dễ chơi. Em ấy cứng rắn hơn vẻ ngoài đấy, tôi có thể chắc chắn về chuyện ấy. Ôi, sống trong cái giới này và vẫn giữ được bản ngã. Bản lĩnh phải lớn đến thế nào!”

“Tôi không lờ đi chuyện ấy. Tôi chỉ đang nhìn nhận khách quan mà thôi.” Elizabeth dừng một lát. “Nhưng tôi còn phải làm việc. Phải làm việc với Summer. Thử tưởng tượng tôi liều mạng mạo hiểm, và rồi cái kết không đẹp như trong phim? Bọn tôi còn một mùa nữa của Hope đang chờ đợi. Giờ cũng đã đủ không dễ dàng với tôi rồi.”

“Nhưng nhân vật của cậu cũng chỉ còn một mùa nữa thôi mà? Vài tháng nữa? Cho nên... đợi đi?"

Elizabeth nghĩ về lời này. Và rồi nghĩ thêm một chút. Nàng cũng chẳng hiểu rốt cuộc là mình đang nghĩ gì và vì sao mình lại có những suy nghĩ này.

Alex ngả lưng ra sau khi nhìn người bạn của mình, lúc này đang thẫn thờ. “Tôi nghĩ cậu đang tự tra tấn bản thân mình bằng việc cố gắng tìm ra càng nhiều lí do càng tốt cho câu hỏi ‘Vì sao mình không thể yêu Summer Hayes'. Nhưng mà tôi nghĩ cậu sẽ thất bại, thật sự đáng tiếc. Mà này, đưa em ấy tới đây thường xuyên một chút nhé, chúng ta cần một người như thế.”

“Cậu làm ơn im đi?" Elizabeth vẫn đang tập trung suy nghĩ.

 

Hết chương 21

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: