Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3 - Phần 2

102 0 0 0

"Nhưng Trưởng khoa, liệu có thể có vấn đề gì đó với chordae tendineae hay không?" Joey Carter hỏi. Summer có chút nhẹ nhõm khi mình rốt cuộc cũng đã nói hai chữ 'chordae tendineae' một cách trôi chảy, nhưng rồi sự bồn chồn lại lập tức quay về khi Iris Hunt hiện ra trong tầm mắt với thứ biểu cảm chua chát.

"Bác sĩ Mendez." Iris Hunt lên tiếng, giọng lên cao. "Tôi cần một lời giải thích về báo cáo gần đây nhất của anh. Đơn giản là không thể chấp nhận đ..." Ánh mắt bỗng trượt sang bàn tay của Joey Carter. "Cái gì kia?" Nàng chỉ tay.

"Um..." Tia bối rối đến mức có chút run rẩy trong giọng nói của Joey Carter không phải là giả, và cô hy vọng mọi người sẽ coi đây là một chi tiết đầy ... tinh thế trong diễn xuất mà thôi. "Màu nhuộm. Hậu quả của một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi chết màu nhuộm?"

Cái nhìn của Iris Hunt trở nên thách thức. "Hãy cẩn trọng khi nhúng tay vào những việc không thuộc phận sự của mình, bác sĩ  ạ." Và nàng nhìn sang Mendez, từng chữ nàng nói nghe đắng ngắt. "Bất kỳ thứ gì cũng đều có thể làm hại cô."

Vậy là đang diễn cảnh liên quan tới cuộc chia tay đáng xấu hổ giữa Hunt và Mendez?

Summer đáp lại bằng những lời đầu tiên nảy ra trong đầu mình. "Không sao, cũng ổn thôi." Nở một nụ cười bình thản, vẻ bối rối đột ngột biến mất và nhường chỗ cho sự dạn dĩ, tự tin, đến mức dường như còn lẫn vài nét tự kiêu. "Tôi thừa sức tự bảo vệ bản thân mình."

"Vậy mà tôi lại nghi ngờ điều đó đấy." Elizabeth ứng khẩu. Đột nhiên nàng chạm tới, cầm lấy bàn tay của người kia, cúi đầu xem xét những vết màu nhuộm chưa phai. Chân mày nhếch lên đầy châm chọc.

Kinh nghiệm đứng trên phim trường với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp cộng với năng lực diễn xuất được đào tạo bài bản của Summer Hayes, bây giờ đều trở nên vô nghĩa. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tiềm thức của cô lúc này chính là thứ xúc cảm đang truyền tới từ bàn nay, và cái cách mấy ngón tay của Elizabeth Thornton đang quấn lấy bàn tay mình. Summer bước lên mấy bước, xâm chiếm vào không gian cá nhân của Elizabeth. Và cô nói những lời duy nhất vừa nảy lên trong đầu mình. "Vậy là chị không hiểu tôi rồi. Nhưng rồi chị sẽ hiểu."

Summer vốn muốn nói những lời này với ngữ điệu kiêu ngạo, quyết đoán và tự mãn. Vậy mà cuối cùng lại nói ra với sự nhẹ nhàng đến mức phiền muộn. Joey Carter, một bác sĩ nội trú năm hai, đột ngột lại nghe như Summer Hayes của những năm tháng trước đây, bước đến thì thầm với người phụ nữ thanh tao vô thực trên sân khấu ở London. Cách mà cô nói đột nhiên biến những lời ấy thành một lời khẩu cầu. Mặc dù quá lộ liễu, Summer hy vọng một cách tuyệt vọng rằng sẽ không ai hiểu theo hướng ấy.

Và, Elizabeth - chắc chắn không phải là Iris Hunt - vì cách những lời kia được nói ra mà hít sâu một hơi. Nàng buông bàn tay kia ra ngay lập tức. Vội vàng nhìn sang Raif, nàng nói. "Chúng ta sẽ trao đổi về bản báo cáo lần trước sau vậy, bác sĩ Mendez. Tới văn phòng gặp tôi khi anh có thời gian." Rồi nàng quay gót bước ra khỏi cảnh quay.

"CUT!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Summer Hayes.

Yên lặng. Không có một tiếng động.

Summer còng không rõ mình nên nhìn về hướng nào, nên nhìn ai. Ravitz, lúc này chưa kịp khép miệng lại. Có thể là anh ta không lường trước được việc cảnh quay sẽ đi xa tới thế? Nhưng nếu thế, vì sao lại không cắt cảnh sớm hơn?

Cuối cùng anh ta cười với Summer. "Được rồi, xin cảm hơn. Có chút... ờm... ngoài dự đoán. Rồi, bây giờ chúng ta hoàn thành nốt những cảnh còn lại. Anh Benson, bây giờ anh bắt đầu với - 'Được rồi. Quay lại công việc. Không, bác sĩ Carter. Chordae tendineae không có vấn đề gì cả,' Rồi từ ấy về sau giữ nguyên như trong kịch bản là được."

---------

Thả bát salad và chai nước khoáng xuống bàn, Summer ngã vào ghế. Cả người cô mệt mỏi và tâm trí cô thì vẫn chưa thoát ra được khỏi cảnh tượng ban sáng.

"Một ngày dài nhỉ." Có tiếng nói vang lên ngay bên Summer. Một khay đồ ăn được đặt xuống bàn, ngay phía đối diện.

Summer ngẩn đầu lên. Tori Farmer. Một diễn viên người Mỹ, đảm nhiệm một trong những vai thuộc tuyến phụ của series này. Điều khiến Summer ấn tượng nhất chính là cô gái này nói thứ giọng của người miền Nam - hay chính xác hơn là giọng Texas - trước nay Summer hiếm khi nghe thấy. Bản thân Tori Farmer cũng là một người đáng mến. Cô nàng này toả quanh mình loại năng lượng tích cực, sự ấm áp gần gũi, và cả sự đáng tin. Hơn hết, ống kính máy quay yêu thương gương mặt của cô gái này.

Summer nở một nụ cười thân thiện và ngồi thẳng người lên. "Vậy mà tôi cứ nghĩ chương trình truyền hình cho trẻ em sẽ lắm, bây giờ mới thấy xem ra cũng có đầu tư đấy chứ."

"Chính xác." Tori gật gù. "Phải thứ nhận là đôi khi tôi cũng chuyển sang xem kênh thiếu nhi." Tori ngồi xuống, cắn một miếng cheeseburger - thứ rõ ràng là hấp dẫn hơn bát salad xanh tươi Summer đang ăn. Uống một ngụm nước khoáng, Tori tiếp lời. "Mà này, "tôi đã xem đoạn đối diễn ngẫu hứng hồi sáng. Ravitz vẫn nghĩ việc anh ta cho phép diễn viên diễn tự do trên phim trường là một biểu hiện chứng minh mình là một kẻ sáng tạo." Tori cười một tiếng châm chọc.

"À, ừ."

"Nhưng cảnh hồi sáng đúng là thú vị thực sự. Cảnh của cô với Thorton ấy."

"Cũng không đến nỗi." Móng tay Summer cào lên nhãn dán trên chai nước khoáng.

"Thực sự là có gì đó. Trước nay tôi chưa bao giờ thấy ả người Anh kia sốc tới mức như vậy cả. Thực lòng mà nói, tôi còn có cảm giác như một đòn của cô đã đánh bật nhân vật ra khỏi chị ra trong một khắc nào đó." Tori nói một cách đầy nhiệt huyết. "Chưa từng có một ai làm được điều ấy cả."

Summer nuốt xuống, không đoán được Tori sẽ nói gì tiếp theo. "Tôi cũng chỉ nói thứ nảy lên trong đầu mà thôi."

"Thông minh thật đấy. Mọi người vẫn còn đang nói về cảnh ấy đấy."

"Cái gì?" Nhướng mày, Summer hắng giọng. "Nói cái gì?"

"Nói cảnh ấy cô đỉnh chết đi được. Cô nhận lấy sự thách thức của Hunt rồi tự mình giành cơ hội vẽ ra một con đường dài rộng thênh thang cho cốt truyện của Carter sau này rồi đấy còn gì? Ravitz còn tán thành. Summer này, tôi nghĩ ngày cô tiến lên tuyến chính không còn xa." Tori nâng cốc cà phê, giơ lên không trung như đang uống mừng. "Tôi tài nào mà nghĩ ra cách như thế được. Hoặc nếu có nghĩ ra cũng không có gan thử." Tori cười thoải mái. "Đừng hiểu lầm, thực ra tôi cũng là một nàng Texas cứng cầu cứng cổ, tôi nói thật đấy. Nhưng mà Hunt - Hunt và cả Thornton, Chúa ơi, đáng sợ chết đi được."

Summer như được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi mơ hồ. Vậy là tất cả đều cho rằng những lời thoại mà cô nói đều là nằm trong một kế hoạch... thần thánh? Một kế hoạch để định hướng kịch bản và giành lấy nhiều cảnh hơn? Và đó cũng là điều Ravitz nhìn thấy? Thảo nào anh ta cười như vậy.

Dường như Tori đang chờ đợi một câu trả lời , và Summer đành cho người đối diện một nụ cười tự nhiên. "Ừ thì, cũng nên xem xem tiếp theo đây những thứ điên rồ gì sẽ tới tay chúng ta."

"Phải rồi. 'Điên rồ' là từ vô cùng chuẩn xác."

"Còn có thể thế nào khác được." Và những nét biểu cảm trên gương mặt Summer chợt phai đi khi ánh mắt cô bắt được bóng hình của Elizabeth. Nàng đang bước vào, bên cạnh là một trong những Giám đốc Sản xuất chính của Choosing Hope. Hai người họ tiếng về phía quầy, nói vài câu tán gẫu trong khi xếp hàng đợi tới lượt. Summer nhìn về phía ấy, giữ trong tầm mắt từng chuyển động của người phụ nữ kia. Những cử chỉ của nàng hiện ra trong không trung theo lời nói. Duyên dáng và phong nhã. Thế nhưng Summer lại cảm nhận được nàng đang vô cùng mệt mỏi.

"Lạnh lẽo, nhỉ?." Tori lần theo ánh mắt của Summer. "Không giao thiệp với các diễn viên khác. Không đi uống. Không kết bạn trên phim trường. Và tôi đảm bảo kia là một bữa trưa bàn công việc." Tori chỉ tay vào Giám đốc Sản xuất bên cạnh Elizabeth. "Mà này, tôi nghĩ tôi chưa từng thấy chị ta cười bao giờ."

Dám cá là nụ cười của chị ấy rất đẹp.

"Summer này?"

"Sao vậy?" Summer quay trở về với Tori.

"Thứ Sáu này bọn tôi định đi uống sau khi kết thúc cảnh quay. Tới cùng không? Có vài anh bạn đặc biệt hỏi mời cô, hiểu ý tôi đấy chứ?" Tori nháy mắt.

"Tuần này thì không được, tiếc quá." Summer nở một nụ cười lịch sự. "Tôi bận mất rồi. Có lẽ đành đợi lần sau."

Summer không bận, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho cô theo cách này. Tiêu tốn thời gian vào một đám đàn ông tự tin thái quá, cho rằng vẻ ngoài của mình có thể khiến cô hứng thú - đây là một chuyện quá đỗi mệt mỏi. Có thể khoảng một tháng nữa cô sẽ dự một buổi, khi mà mọi người đều đã có đôi có cặp.

"Okay, không sao." Tori gật đầu. "Vậy thì lần sau."

Elizabeth và Giám đốc Sản xuất đang bước về phía này, mỗi người bưng trên nay một khay đồ ăn cho bữa trưa. Ừ thì, một chén soup nhỏ xinh kia cũng đã tính là bữa trưa đối với Elizabeth. Người đàn ông đi bên cạnh nàng lúc này đang không ngừng độc thoại.

Elizabeth có phải là một phần của cuộc hội thoại ấy hay không vậy?

Nàng càng lúc càng tới gần nơi Summer đang ngồi, và Tori lúc này đang nắm chặt lấy cốc cà phê, ánh mắt dán lên mặt bàn. Rốt cuộc thì Elizabeth thậm chí còn chẳng hề dao động hay chần chờ, nàng thẳng bước lướt qua bàn mà hai người đang ngồi, đi với một bàn trống ở phía xa.

"Tạ ơn Chúa." Tori áp tay lên ngực. "Có một giây kia tôi đã có cảm giác chị ta sẽ tới chỗ chúng ta."

"Vậy thì tệ lắm à?" Summer hỏi một câu trong lúc đảo bát salad của mình.

"Cũng không biết sẽ tệ đến mức nào, nhưng tôi nghe nói có một trợ lí trường quay đáng thường đã bị Thornton đuổi việc sau khi mang tới cho chị ta một tách cà phê thay vì trà." Tori rùng mình. "Không thể hiểu nổi bằng cách thần kì gì mà anh ta có thể nói chuyện với chị ta được nhỉ?" Tori nghiêng đầu về phía kia, ám chỉ người đàn ông đang ngồi với Elizabeth. "Mà không, phải là sao trên đời lại có người có thể nói chuyện được với chị ta."

"Tôi cũng không biết." Summer thì thầm.

Nhưng tôi muốn biết.

 

Hết chương 3

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: