Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20

67 0 0 0

Delvine đón nhận tin dữ từ Elizabeth với một tiếng thở dài.

“Thực ra chị cũng chẳng mấy ngạc nhiên, thật sự đấy!” Delvine lên tiếng. “Cái hashtag Hunter nực cười ấy bám theo chị tới khắp mọi nơi. Ở đâu cũng thấy nhan nhản. Thật sự là một hiện tượng."

Delvine nói không sai. Một người luôn hạn chế sử dụng mạng xã hội như Elizabeth đây cũng không thể thoát khỏi dòng hashtag Hunter đó, hiện giờ đang trôi nổi khắp nơi.

Sau một khoảng lặng để bình ổn lại tâm tình, Delvine ra quyết định, Elizabeth bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.

“Giờ giả sử như khán giả quay ra thích nhân vật của em, thế thì em cũng không thể biết được đám biên kịch sẽ khiến nhân vật của em thành ra cái gì. Nếu vẫn tiếp tục ghét thì cũng chẳng sao cả, vốn dĩ cũng đã ghét rồi. Tóm lại, ý chị là, bây giờ chúng ta còn có thể làm được gì nữa đâu?”

Phản ứng của Rachel thì đặc sắc hơn. Cao giọng, gằn giọng, càu nhàu vài câu về những bất lợi tiềm tàng trong tương lai mà chuyện này đem lại. Nhưng cuối cùng, trước khi tắt máy Rachel không quên đưa ra nhận xét thế này.

“Nhân tiện nói về cái Hunter kia một chút. Thực ra, Bess, trên phương diện công việc, chị thực sự không vui vẻ gì cho cam. Nhưng trên phương diện cá nhân? Chúa ơi, chị ủng hộ.”

Rachel bắt đầu kể lể, “Chị với nhà chị xem rồi, bọn chị đều phải công nhận quả thực không thể nào rời mắt khỏi màn hình cho được. Em với Hayes đỉnh lắm. Thành một đôi xuất sắc. Mỗi khi hai đứa đứng cạnh nhau thôi chị cũng đã thấy phản ứng hóa học rồi. Trên mạng nói phản ứng hóa học của Hunter mạnh đến nảy lửa, chị đảm bảo với em là không sai.”

Một đôi xuất sắc? Phản ứng hóa học? Phản ứng hóa học mạnh đến nảy lửa? Mọi người uống nhầm thứ thuốc gì vậy?

Và thế là Elizabeth quyết định tự mình kiểm nghiệm. Nàng lên YouTube, gõ Hunter vào thanh tìm kiếm, và từ khóa ấy cho nàng hằng hà sa số kết quả, cả ‘official′ lẫn 'fan edit'.

Rồi thì nàng đã có câu trả lời.

Elizabeth tự hỏi có phải suốt thời gian qua mình đã bị mù rồi hay không. Sao nàng có thể không nhìn ra tất cả những thứ này? Cách Iris Hunt đưa mắt nhìn Carter, chầm chậm và cẩn trọng, mang theo sự tò mò và hứng thú, như đang muốn biết người kia sẽ làm gì tiếp theo. Và rồi trong ánh nhìn ấy còn chứa đựng thứ gì đó phức tạp hơn thế, thứ gì đó vượt qua cả ranh giới của tò mò và hứng thú.

Iris Hunt đã bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng đến thế để nhìn ai chưa? Một điều chắc chắn, ánh mắt ấy chưa từng dành cho Mendez.

Chẳng trách, không khó để nhận ra điều bất thường.

Elizabeth trượt xuống mục bình luận.

Trong hơn ba ngàn bình luận, nàng lướt qua vài dòng tiêu biểu. Quả đúng như những gì nàng đã nghe được – Biến Hunter thành thật và khiến Carter với Hunt thành một đôi, có vẻ như là tất cả những gì được coi là cần thiết, tại thời điểm này.

Elizabeth xem tiếp video tiếp theo, đã được đẩy lên sẵn ở mục gợi ý. Một video khá dài, tổng hợp lại những khoảnh khắc được cho là đặc sắc của Carter và Hunt, với lượt xem đã vượt mốc một triệu lượt.

Một triệu lượt?!

Elizabeth không thể hiểu nổi, và quyết định nhấn nút Play.

Mười lăm phút sau, nàng cảm nhận được khớp hàm mình đang bắt đầu có hiện tượng đau nhức, có thể là hậu quả của việc nàng không thể ngậm miệng lại nổi trong suốt mười lăm phút qua. Cảnh này nối cảnh kia, lồng vào nhau, âm nhạc và khoảnh khắc nhập thành một – Elizabeth cảm giác như mình đang đọc một bức thư tình.

Và vẻ đau thương phảng phất trong ánh mắt của Joey Carter khi nhìn Iris Hunt khiến cho trái tim nàng run lên.

Khoảng thời gian ấy nàng đã nghĩ Summer nhất định căm phẫn mình đến cùng cực. Nhưng nàng lại chẳng bao giờ để ý – và nếu có để ý, nàng cũng đã bỏ qua cơ hội để lý giải – ánh mắt của người ấy dành cho mình. Vẻ trầm tư sâu lắng? Sự tò mò hứng thú? Đau lòng? Khao khát? Rốt cuộc thì đã bắt đầu từ khi nào?

Về điểm bắt đầu của video, nàng xem lại cảnh tay đôi đầu tiên của hai người. Lần đầu tiên khi nàng và Summer Hayes cùng xuất hiện trước máy quay. Những ánh mắt qua lại. Không, không có gì cả. Vậy thì có điều gì đó đã thay đổi. Nhưng chính xác thì điều gì đã thay đổi? Elizabeth kéo tới điểm cuối của video, về một trong những cảnh cuối cùng của Carter và Hunt trong mùa Sáu. Nàng không cho video chạy, chỉ dừng lại ở một cảnh, ở đó Cater và Hunt đứng đối diện nhau, lấp đầy khung hình. Khoảnh khắc này, ánh mắt của Carter đang dừng lại trên môi của Iris Hunt.

Chúa ơi.

Elizabeth bất động và quên mất mình nên phản ứng thế nào khi để ý thấy ánh mắt mà Iris Hunt đang dùng để xoáy sâu vào đôi mắt người đối diện.

Mình cũng không khá hơn Summer là bao.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại hàng vang lên. Elizabeth gần như đã mặc kệ không trả lời, cho tới khi nàng nhìn thấy tên người gọi.

"Grace?"

“Em yêu, em về rồi?” Grace hỏi, dùng thứ ngữ điệu khiến Elizabeth càng nóng lòng hơn.

“Em về rồi, chị đang ở đâu?”

“Ở một nơi toàn những điều tuyệt vời. Em yêu này, chị đã cho người đưa vé máy bay tới cho em rồi. Tới gặp chị đi. Em nhất định phải tới và rồi em sẽ thấy!”

“Giờ thì không thể, em còn một tập kịch bản cần phải đọc trước khi bắt đầu vào tuần sau...”

“Đương nhiên em có thể. Mang theo cả kịch bản tới đây đi, em có thể đọc trên máy bay. Gặp em chiều nay!”

Cái gì? Gặp ở đâu? “Grace?!”

Điện thoại tắt phụt. Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai vậy?" Nàng nói vào tấm bảng điều khiển.

“Có kiện hàng gửi tới cho Elizabeth Thornton." Một giọng nói đều đều vang lên, “Hàng ưu tiên.”

________

Palm Springs, California.

Lúc này, Elizbeth đang đứng bên hồ bơi, dưới những tán ô rộng và ngay cạnh ấy là hàng ghế gỗ. Nhìn anh chàng phục vụ đang tiến về phía này cùng với khay cock-tail trên tay, nàng lên tiếng.

“Rốt cuộc thì tại sao em lại ở đây?"

Grace nở một nụ cười. “Vì chị muốn chúng ta có thể dành ra chút thời gian ở bên nhau thế này. Sự hiện diện của em luôn khiến chị thoải mái. Và đây, nói cho chị biết em có suy nghĩ gì!” Grace ném một tập kịch bản tới cho Elizabeth.

Vậy là chị gọi em tới đây là vì thứ này?

Sau khi nhìn tên biên kịch – một cái tên chẳng có tiếng tăm, và tựa đề của kịch bản – TBD, Elizabeth lật vào trang trong. Không có gì đặc biệt so với tất cả những tập kịch bản đã được gửi tới cho Grace trong suốt những năm qua ở đất Mỹ này. Lại là một chuyện tình kịch tính, những ánh mắt trìu mến khát khao, những dòng thoại lãng mạn ướt át.

“Không có gì đặc biệt." Elizabeth nhận xét, “Nhưng cũng không phải dạng phim của Merchant Ivory Productions."

“Chị quyết định sẽ bắt đầu một hướng đi khác, thử một thứ mới mẻ, em yêu ạ!" Grace đáp. “Và người chị chọn lần này là một gương mặt mới với giới này. Mới nhưng rất có triển vọng.”

Đường nét trên khuôn mặt giãn ra và biểu cảm trở nên tươi tắn, Grace nở một nụ cười duyên dáng khi một người đàn ông trung niên bước tới. Người đàn ông với gương mặt nam tính góc cạnh, không quá điển trai nhưng khá vừa mắt, tiến lại gần sát khi vòng tay qua eo và đặt một nụ hôn trên má Grace.

“Roger, đây là người bạn em đã nói, Bess. Bess, đây là Roger Plympton, nhà sản xuất của Tình yêu nơi lòng bàn tay."

Chúa ơi? Đây là tên phim?

“Thực ra thì phim vẫn còn đang trong thời gian quyết định.” Anh ta nói thêm, cười một tiếng khách sáo.

Grace cười theo Roger, tiếng cười cao và như là đầy hứng thú.

“Rất vui được gặp cô." Plympton nắm bàn tay Elizabeth và siết nhẹ. “Và vừa hay, để tôi giới thiệu với cô Jackie Benton, đạo diễn của dự án.” Anh ta quay lại và vẫy tay với người phụ nữ phía xa, và rồi, chưa đợi tới khi người phụ nữ ấy đi tới, điện thoại Plympton rung lên và anh ta lui về phía sau.

“Jax.” Người phụ nữ mặc quần jeans với áo phông trắng đi tới, bắt tay Elizabeth, “Kịch bản vẫn chưa thực sự hoàn thiện, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn rằng nó sẽ là một thứ rất... phù hợp với người bạn này của cô.” Ánh mắt cô ta mang theo hứng thú rõ ràng, và cái bắt tay lâu hơn bình thường đến đáng chú ý.

Elizabeth nói lời gì đó mang tính xã giao để đáp lại. Nàng nhìn về phía Grace, và lúc này thì Grace vẫn đang thưởng thức ly cocktail với dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, nhìn những chuyện diễn ra quanh mình với ánh mắt hứng thú.

“Vậy tôi sẽ để hai người trao đổi với nhau trước. Chúng ta sẽ gặp lại và nói chuyện thêm trong bữa tối nay.”

Lời cuối cùng Jax để lại trước khi đi khiến Elizabeth càng thêm khó hiểu. Nàng quay sang Grace, không thể không đặt câu hỏi về những chuyện đang xảy ra.

“Chị có gì muốn nói với em không?"

“Không có gì lắm. Điều khiến chị bất ngờ là vị đạo diễn của chúng ta có vẻ như rất thích Iris Hunt. Không thể tin nổi trên đời lại có người thích một nhân vật độc như a-xít như thế, nhưng đấy, đó là sự thật.”

Độc như a-xít? Công tâm mà nói thì Hunt không tệ đến mức thế, đặc biệt là trong những tập gần đây. Không tệ, ít nhất là khi đứng bên Carter.

Grace tiếp tục, “Chị tin rằng tối nay em sẽ không ngại bày tỏ sự ủng hộ của em dành cho chị đâu nhỉ? Chị muốn có được vai này!"

Qua suốt những năm này, Grace chưa từng yêu cầu một thứ gì từ Elizabeth. Elizabeth cũng không rõ lí do là bởi Grace không cần sự giúp đỡ, hay vì người phụ nữ này ghét việc phải hỏi sự giúp đỡ. Đây là một việc chưa từng xảy ra trước đây, thế nhưng dáng vẻ của Grace lúc này lại có vẻ như bình thản đến mức chán ngán.

Elizabeth còn đang suy nghĩ, Plympton đã quay trở lại. Đút điện thoại vào túi quần, anh ta nói với Grace, “Bây giờ anh phải đi rồi. Chúng ta sẽ gặp lại vào bữa tối nay!” Rồi lại một nụ hôn trên má, ngón tay Plympton lướt trên đầu vai Grace.

“Em biết rồi, hẹn tối nay.”

Elizabeth nhìn và tự hỏi cái chạm của người đàn ông kia có thực sự mang ý nghĩa như mình nghĩ hay không.

“Nắng phát điên lên được!” Grace đưa tay che đi ánh mặt trời. “Đi thôi, đi lên phòng chị rồi chúng ta nói chuyện cho rõ ngọn ngành.”

Elizabeth đi theo phía sau.

Đây, một căn hộ rộng rãi, sàn gỗ sáng bóng lên và quạt trần trên đầu vẫn quay đều đều, không khí nơi này mát mẻ và thoáng đãng. Ở mỗi góc phòng đều trưng đủ thứ đồ lạ mắt đắt đỏ, và những chiếc bình gốm men xanh kia – Elizabeth đoán rằng cũng đều là hàng thật. Một căn phòng thế này là quá sức cao cấp dành cho diễn viên, còn chưa kể, diễn viên chưa ký hợp đồng chính thức.

“Đây là phòng của Plympton?"

“Nhưng chị có quyền sử dụng." Grace thả tập kịch bản xuống mặt bàn. “Anh ấy còn có một căn nữa.”

“Chị đang hẹn hò với anh ta?"

“Roger thích chị, phải rồi, và chị đang khiến anh ta nghĩ rằng anh ta thực sự có cơ hội ấy. Có thể sẽ là tới khi nét mực trên hợp đồng khô, và sau đó? Sau đó thế nào chị cũng chưa biết.”

Đối với Elizabeth, đây là một việc đáng ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của nàng, Grace sẽ không bao giờ hạ mình chơi những trò tán tỉnh như thế này để lấy một vai diễn, mà còn là một vai diễn từ một dự án không mấy tên tuổi.

“Em sẽ đợi một chút chứ, chị phải thay quần áo đã." Grace nói, “Thời tiết hôm nay quá nóng. Tự lấy thứ gì đó uống nhé, ở quầy có Hendrick's mà em thích.” Rồi nở một nụ cười hoàn mỹ.

Và giờ thì việc Grace có thứ rượu nàng thích ở đây cũng là một việc khiến nàng ngạc nhiên. Elizabeth tự hỏi, lúc nào mà Grace quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt của nàng đến mức như thế?

________

Tiếng bước chân báo hiệu sự trở lại của Grace. Grace lúc này, mặc một chiếc sơ mi quá khổ, dài đến ngang đùi, để lộ đôi chân với nước da trắng như sứ và không thể chịu được ánh nắng mặt trời. Cả thập kỷ với huấn luyện viên cá nhân quả thực đã mang lại hiệu quả rõ rệt, người phụ nữ này có vẻ ngoài còn trẻ hơn tuổi 44 của mình ít nhất là vài năm.

Elizabeth đột nhiên có suy nghĩ liệu có phải một Grace Christie-Oberon thế này sẽ là dành cho người đàn ông kia hay không. Một bữa tối, và sau đó là một trải nghiệm vui vẻ? Nàng nghi hoặc, tự hỏi Grace muốn có được vai này đến thế hay sao? Không thể là như vậy được. Mà có thể không? Nếu thực sự là như vậy, thì điều gì đã thay đổi? Grace xưa nay vẫn luôn khinh thường những diễn viên trẻ, đồng ý gặp riêng nhà sản xuất theo cách như thế này vì một vài vai diễn.

“Cảnh đẹp đấy chứ?"

“Cũng ổn.” Elizabeth nhìn xuống hồ bơi bên dưới.

“Ổn?” Grace lắc nhẹ cốc rượu của mình, đá trong cốc va vào nhau, “Ổn cũng tốt."

Elizabeth quay lại, đối diện với người phụ nữ sau mình. “Tại sao em ở đây?"

“Chị đã trả lời câu hỏi này rồi. Chị muốn chúng ta có thể dành ra một chút thời gian ở bên nhau thế này. Chị đã rất nhớ em."

“Và để chị chắc chắn rằng mình sẽ lấy được vai này? Một phương án đảm bảo? Em đang ở đây như một cách để chị gây ấn tượng với... Jax?"

Với cái nhún vai, Grace thong thả. “Cũng có thể nói là một công đôi việc. Tại sao không? Chúng ta tạo ra mạng lưới quan hệ để khi cần đến sẽ có, không phải ư?"

Elizabeth không phủ nhận sự thật này. “Vậy Rachel nói sao về dự án này?"

“Ai quan tâm?” Với một cái phẩy tay, Grace khiến Elizabeth cảm nhận sự kỳ lạ càng lúc càng rõ rệt.

"Grace..."

“Chị và Cho đã không còn liên quan. Sự thật là cô ta đã không mấy hữu dụng nữa, hay ít nhất, không hữu dụng như chị nghĩ. Giờ thì chị tự quyết định hướng đi của mình.”

Elizabeth nhíu mày ở lời này. “Chị đang nói một trong những cái tên tiêu biểu trong ngành dẫn dắt nghệ sĩ ở Hollywood này là... không mấy hữu dụng? Grace?"

“Qua những năm này và chị vẫn không hiểu được vì điều gì mà tên tuổi cô ta lên cao được tới như thế. Rachel Cho đang mang về cho chị được vai nào thật sự xuất sắc? Phim điện ảnh chất lượng cao? Vai nữ chủ? Năm năm trước chị diễn Nữ hoàng Victoria, và từ ấy tới nay? Gần như là không có gì tiến triển!”

“Bởi vì chị luôn từ chối diễn tất cả những dự án mà Rachel lấy về. Và chị nhất quyết không bao giờ nhận phim truyền hình?"

“Đó là việc chị đã làm. Những việc ấy làm hỏng danh tiếng của chị. Phim truyền hình là một thứ  thà không diễn còn hơn. Và nghe này, thể diện luôn là điều quan trọng nhất.” Grace dằn giọng. “Đương nhiên chị sẽ không nhận phim truyền hình. Chị cũng chẳng phải là...”

“Là em?”

“Chị không nói vậy.”

“Nhưng chị đã nghĩ thế."

Grace lại khẽ lắc cốc rượu trên tay. “Có lẽ?” Và đáp. “Rất tiếc nếu lời ấy có động chạm tới em, nhưng sự thật là tầm của chị ở trên, trên những bộ phim truyền hình kiểu Mỹ. Em cũng vậy!”

Elizabeth đưa ra nhận xét – Grace vẫn không hề thay đổi.

“Vậy thì tại sao chị muốn vai này?” Nàng hỏi. “Bởi vì em e rằng vai này không đặc biệt đến mức khiến chị phá lệ như thế này.”

“Đội ngũ phía sau nó đặc biệt.”

“Hai người kia?” Nghiêm túc đấy ư?

“Đừng phán xét người khác dựa trên vẻ ngoài của họ. Chị biết kịch bản chưa thực sự xuất sắc tới mức ấy, nhưng rồi nó sẽ được hoàn thiện. Quan trọng là, chúng ta nhìn về tương lai. Đội ngũ của Jax và Roger là một đội ngũ có triển vọng, và một khi thời đến, những dự án khổng lồ khác cũng sẽ đến. Với những dự án như thế, bọn họ đương nhiên sẽ muốn chị.”

Cái gì? Elizabeth đã đọc lướt vài trang kịch bản và nàng không hề cảm nhận được thứ gọi là có triển vọng. Và từ bao giờ Grace cần phải lo đến những dự án tương lai? “Grace." Nàng hỏi, ngữ điệu cẩn trọng. “Dựa vào đâu mà chị biết bọn họ sẽ trở thành thứ gì đó?"

“Chắc chắn sẽ." Grace hít sâu một hơi. “Nhất định phải là như vậy!” Với một ngụm rượu, Grace đặt cốc xuống bàn. “Được thôi, nếu em muốn nghe. Ả khốn khiếp Rachel Cho ấy chơi chị một vố.”

“Em... rất tiếc.”

“Và em không định hỏi chuyện gì đã xảy ra?" Grace nheo mắt nhìn Elizabeth. “Rất tiếc? Hay em biết trước cô ta sẽ làm như thế?"

“Chị nói gì vậy? Đương nhiên không có chuyện ấy!"

Grace cười, cười một tiếng cười không hẳn là một tiếng cười. “Vậy là, sau khi Cho kết thúc với chị, vừa lúc dự án của Roger và Jax được gửi tới đây. Kịch bản tới với những lời hứa hẹn đầy triển vọng. Họ đã xem tất cả các vai diễn của chị ngày chị còn ở Anh, xem một cách nghiêm túc. Và kịch bản này được viết ra là để dành cho chị. Chị là người họ muốn, không phải bất kỳ ai khác. Bess, ở nơi này thì chị cần những người biết trân trọng tài năng!"

“Đương nhiên là vậy. Em cũng không thể hiểu vì lí do gì mà ở nơi này không nhiều người nhìn ra điều ấy!” Elizabeth đáp theo bản năng trong khi che giấu sự ngạc nhiên trước việc Grace nói về tài năng của mình và thể hiện sự bất mãn một cách lộ liễu như thế này.

“Nhưng chị cũng không đồng ý ngay lập tức!” Grace nói tiếp, có chút đột ngột. “Chị chỉ đồng ý sau khi nói chuyện với Alex về dự án tiếp theo của Alex, có lẽ bây giờ đã vào tới giai đoạn tiền kỳ"

Sự ngạc nhiên trong Elizabeth càng lớn hơn nữa – sự thật là mặc dù Alex Levitin là một đạo diễn được công nhận có năng lực của dòng phim độc lập, tên tuổi của Alex không có mấy sức nặng trong giới đạo diễn Hollywood. “Alex đã nói gì?"

“Nói sự hoàn chỉnh của tác phẩm là điều quan trọng nhất. Nói chị không phù hợp. Nói có thể sẽ cân nhắc chị cho các dự án tiếp theo. Chúa ơi? Em nghe không? Không phù hợp. Không phù hợp bằng những gương mặt non choẹt với kỹ năng diễn xuất gói gọn trong lòng bàn tay mà cô bạn em định tuyển? Nói, rất tiếc, nhưng bộ phim là điều quan trọng nhất.”

Elizabeth cố gắng tìm kiếm lời nào đó đủ tế nhỉ để đáp lại, một lời nào đó không... xát muối vào vết thương.

“Và em, Bess, nếu như đó là em, em sẽ không làm vậy với chị. Phải không?" Grace hỏi, ánh mắt chiếu vào Elizabeth, sắc bén.

Ánh mắt này khiến nàng cảm thấy như mình lại trẻ lại, ngây ngô và non nớt, khiến cho nàng lung lay. Giờ thì nàng ghét thứ cảm giác này. Nàng cố gắng đẩy thứ cảm giác ấy đi bằng cách chuyển chủ đề một cách đột ngột. “Còn Amrit? Amrit thế nào?"

Một thứ cảm xúc gì đó không thể chỉ ra rõ ràng lướt qua gương mặt Grace. “Vẫn vậy. Vẫn đang chơi trò tán tỉnh với một cậu trai non choẹt, bartender. Christopher.” 

Đã mấy tháng rồi thì phải? “Chị có nghĩ cậu ấy nghiêm túc không?" Elizabeth hỏi.

“Có vẻ như Amrit nghĩ vậy."

“Thật ư? Cậu ấy đã nói gì với chị?”

“Nói rất nhiều, nhưng chẳng có mấy điều quan trọng. Quên Amrit đi, chị đang có em ở đây rồi, không phải sao? Chị có một Elizabeth trung thành và chung thủy. Em sẽ không như những người khác, chị tin là thế.”

Và giờ thì mọi điều dần trở nên sáng tỏ với Elizabeth: Grace đang cảm thấy cô đơn. Đây có lẽ là một thứ cảm giác bị những người quanh mình, từng người một, quay lưng lại và bỏ rơi.

“Không phải em vẫn luôn ở bên chị đấy sao?” Nàng hỏi, giọng rất khẽ, “Từ khi chúng ta gặp nhau, em vẫn luôn ở bên cạnh chị, đúng không?"

“Đúng vậy!” Grace cho Elizabeth một nụ cười đầy mê hoặc. “Lúc này bên chị vẫn có em. Như vậy rất tốt. Và Bess, chỉ như vậy chị mới có thể làm cho em điều gì đó. Em cần sự dẫn dắt của chị!”

“Dẫn dắt? Nhưng em đã không còn...”

“Hunter." Grace đột nhiên nhắc tới từ ấy. “Một bộ điện ảnh đã là đủ rồi, Bess. Một bộ phim để chứng minh cho công chúng thấy rằng em là một diễn viên không ngại thử thách và diễn xuất của em đa dạng. Tốt thôi. Nhưng sau đó lại thêm thứ này nữa? Ồ không, không. Hãy dừng lại trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát và tên tuổi của chính mình bị thứ này kéo xuống. Chị cũng đang ngạc nhiên vì sao Cho không dập chuyện này xuống thay cho em?”

“Dù có muốn thì Rachel cũng không thể. Đây là ý của nhà sản xuất, bọn họ muốn buộc nhân vật của em và nhân vật của Summer lại với nhau.”

“Và em đã đồng ý?” Tia chán ghét và khinh khi lại lướt qua gương mặt khi Grace hỏi lại.

“Bọn em không có nhiều sự lựa chọn. Đi ngược lại ý muốn của họ, Summer sẽ bị cắt vai. Nhưng em sẽ không để chuyện ấy xảy ra, tài năng của em ấy không thể bị ảnh hưởng vì chuyện như thế này.”

Grace quan sát người đối diện. “Vậy là em đang bảo vệ Hayes? Em đồng ý diễn thứ kịch bản lố bịch này là vì Summer Hayes?" Với một tiếng tặc lưỡi và một cái lắc đầu, “Bao nhiêu năm qua chị đã luôn dạy em cách để lên tới đỉnh của sự thành công. Đừng để bị sử dụng. Sử dụng người khác, không bao giờ để người khác sử dụng mình. Làm hổ chứ đừng làm hươu. Hãy nhớ lấy những lời ấy!”

Những lời này khiến khớp hàm Elizabeth cứng lại trong vô thức. “Hôm nay thì em cũng đã thấy được cách chị mang những lời lý thuyết này vào thực tiễn. Nhà sản xuất nào để một nữ diễn viên ở trong căn hộ của mình? Một căn hộ hạng sang? Không hề có sợi dây gắn kết nào?"

“Một nhà sản xuất hào phóng.”

“Anh ta muốn lên giường với chị!

“Chị biết.”

“Chị có làm vậy không?”

“Chị chưa đưa ra quyết định, chị cũng chưa biết mình thích anh ta tới đâu. Dù có thế nào thì tất cả những điều này không liên quan tới em. Roger cũng không phải của em."

“Vậy thì chuyện của em với Summer liên quan tới chị? Summer là của chị?”

“Chuyện của em là chuyện của chị. Chị vẫn luôn để mắt và chăm sóc cho em, em quên rồi ư? Chị là người cho em sự khởi đầu ở nơi này, không phải ư? Ai là người ở bên em mỗi đêm để nói cho em nghe làm thế nào để trở thành một diễn viên như em muốn? Bess, hãy nghe và tin chị khi chị nói lời này: Em đang bị lợi dụng.”

“Nhà sản xuất.."

“Không phải nhà sản xuất. Mở mắt ra nhìn và đừng tự che mắt mình nữa. Summer Hayes đang sử dụng em. Cô ta tạo nên một thứ gọi là tình bạn và bây giờ thì đang sử dụng tình bạn ấy. Đang sử dụng em. Hãy cẩn trọng, Bess, đề phòng những người trẻ tuổi, nhan nhản khắp nơi ở chốn này. Bọn họ tham vọng và có thể làm bất cứ điều gì để có được điều mình muốn."

“Những người trẻ tuổi? Chị bắt đầu lo lắng về những người trẻ tuổi từ khi nào? Grace?"

Grace im lặng, nhìn Elizabeth một lát trước khi nói. “Chúng ta luôn phải để tâm tới những người trẻ tuổi. Và nghe này, trong thế giới này thì những người trẻ tuổi luôn là những người được trân trọng nhất. Gần như tất cả mọi vai diễn xuất hiện trên hàng trăm ngàn tập kịch bản đều là dành cho bọn họ. Em đã gần bốn mươi, em sẽ sớm thấm thía những lời này của chị. Cho nên, hãy nghe lời và làm theo điều chị khuyên."

“Tất cả những chuyện này thì có liên quan gì đến tuổi tác?"

“Rachel Cho từng nói rằng một nữ diễn viên ở độ tuổi như của chị đây đã sớm không thể tìm được một vai diễn có tuyến tình cảm hoàn chỉnh, hay một kịch bản chất lượng dòng tình cảm lãng mạn, hoặc, một vai nữ chủ chất lượng. Vì sao? Đơn giản là vì không có. Là phụ nữ, một khi chúng ta không còn nhận được những vai diễn như vậy nữa, chúng ta bắt đầu nhận những vai phụ. Trở thành những người mẹ..." Grace dừng lại một chút, “Hay thậm chí, những người bà."

Ôi chao?

“Một lẽ đương nhiên, chị sẽ không bao giờ làm chuyện ấy! Vai nào cũng được thôi, nhưng chị chắc chắn sẽ không nhận vai phụ. Không bao giờ." Grace cao giọng. “Vậy đấy. Chào mừng đến với Hollywood. Em là minh tinh ở ngưỡng hai mươi tuổi, là diễn viên ở ngưỡng ba mươi tuổi, và vào tới ngưỡng bốn mươi, em đã chết." Ánh mắt Grace đâm thẳng về Elizabeth, “Kim đồng hồ vẫn luôn quay vòng, Bess. Rất nhanh thôi, rồi người trẻ tuổi kia sẽ chính là người đạp em xuống và thay thế em.”

“Summer sẽ không làm chuyện ấy. Summer Hayes không phải người như thế.”

Grace cười, tiếng cười mỉa mai. “Summer Hayes chính xác là người như thế. Cô ta sinh ra ở điểm trung tâm của thế giới này, lớn lên trong một vũng bùn hào nhoáng, cha mẹ là người trong ngành, quen với cái khốn khiếp của giới này từ khi... mười tuổi? Ôi, Bess. Thủ đoạn và mánh lới, không khí ở nơi này đã ăn sâu vào dòng máu chảy trong người cô ta, tin chị đi."

Cắn chặt hàm răng, Elizabeth đè giọng. “Chị không hiểu con người Summer."

“Thế ư? Và cô ta thành công nắm em trong lòng bàn tay? Thành công sử dụng thứ tên Hunter để tạo đề tài và sử dụng cả bộ phim của Jean-Claude Badour kia để dọn đường cho sau này? Bess, em cứ thế này và sớm thôi, em sẽ bị đá sang một bên và rồi chìm vào quên lãng.”

Cơn giận trong Elizabeth càng lúc càng rõ rệt, tích tụ qua từng lời mà nàng nghe được, rồi chạy dọc trong huyết quản, dường như đã tới lúc vượt ngưỡng giới hạn cho phép.

________

Một điều Elizabeth chắc chắn – Summer đã đặt vai diễn của mình vào vòng nguy hiểm, chỉ để ngăn việc Iris Hunt bị đẩy vào một tình tiết tệ hại. Nhưng nàng biết mình không thể nói cho Grace biết chuyện này, bởi một điều rõ ràng, Grace sẽ dùng chuyện này làm lí do để châm biếm sự thiếu suy nghĩ của Summer. Đối với Grace mà nói thì quan điểm của bản thân mình là quan điểm duy nhất đúng.

Để ý thấy sắc mặt người đối diện đã trầm xuống, Grace đột nhiên mỉm cười. “Ôi, nhìn xem chúng ta đang nói gì. Bess, em không nên để mình bị chi phối bởi những chuyện vặt vãnh như thế này!" Ngữ điệu thong thả như thể không hề có vướng mắc. “Chị chỉ đang nhắc nhở em phải cảnh giác với tất cả mọi người mà thôi. Ngay cả những kẻ luôn nói những lời ngọt ngào và làm những điều trượng nghĩa. Rất có thể bọn họ đang che giấu bản chất thực sự của mình. Đừng tin bất kỳ ai!

"Kể cả chị?" Elizabeth không thể ngăn mình hỏi lại.

“Em đang nói đùa phải không?" Grace bật cười. “Vào trong đi. Còn có chuyện khác chị muốn bàn bạc với em.”

Elizabeth đóng cửa ban công, đi vào và thấy Grace đang rót rượu. Đã là cốc thứ năm hay sáu gì đó rồi thì phải. “Một ngày không có tâm trạng?"

“Không hẳn. Mối này sẽ ngả ngũ trong bữa tối hôm nay. Vả lại chị còn đang có em ở đây, còn gì để lo lắng khi ta có một người trung thành và tận tụy ở bên mình. Phải chứ?”

“Đương nhiên rồi. Vậy đó là lí do vì sao chị gọi em tới đây? Vì chị cần một kẻ trung thành ở bên mình?”

“Không phải chỉ vì thế. Bess, mấy ngày gần đây chị đang có một suy nghĩ. Một dự định cho tương lai, trong trường hợp dự án này đổ bể và mọi chuyện không theo như ý chị muốn. Thêm một bài học nữa cho em – luôn luôn phải có phương án dự phòng.” Grace ngồi xuống sofa, vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình. “Ngồi đi.”

Elizabeth tới, ngồi xuống, ngạc nhiên khi Grace nắm lấy bàn tay mình.

Và ấy cũng là lúc nàng nhận ra sự không thoải mái của mình đã biến thành sự khó chịu, và sự khó chịu này đang gợi lên trong nàng cái cảm giác nôn nao.

“Bây giờ...” Grace bắt đầu, nhìn thẳng vào mắt Elizabeth. “Sau vài ngày suy nghĩ thấu đáo về mọi chuyện.." Nở một nụ cười chân thành. “Chị nhận ra những năm trở lại đây chị đã quá sao lãng và chưa... dành cho em sự quan tâm mà em xứng đáng được nhận. Em vẫn luôn ở bên chị, nhưng có vẻ như chị vẫn chưa thể hiện ra đủ cho em thấy chị trân trọng em đến thế nào. Bess, em, em và sự trung thành của em là điều chị luôn cần.”

Mọi suy nghĩ trong Elizabeth bay biến và nàng thành trống rỗng. “Chị nói gì cơ?"

“Sự nghiệp của chị, gần đây... có chút không được như chị mong muốn. Rachel Cho có thể đã nói đúng một điều: Chị sẽ không bao giờ có thể trẻ lại.”

“Bốn mươi tư tuổi, chị đâu có phải là già?"

“Chị đã năm mươi ba, Bess.”

“Cái gì?!”

“Năm mươi ba tuổi. Thứ trên lý lịch diễn viên, trong phỏng vấn, trên báo, đều là giả.” Grace phất tay, “Cho biết điều này. Cô ta có thủ đoạn gì đó, lật lại hết thông tin cá nhân của nghệ sĩ."

Không thể nào...

“Bess, và em biết không, một lí do khác khiến chị thích em, ngoài lòng trung thành, chính là em luôn khiến chị vừa lòng.” Grace cười. “Sự ngạc nhiên trên mặt em hiện giờ cho chị biết rằng chị có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật. Ấy là điều tốt.” Grace lắc đầu. “Chị hiểu lí do vì sao càng ngày càng ít kịch bản như chị muốn được gửi về. Chị cũng hiểu rằng dự án của Roger và Jax, có thể thành công, có thể không!"

Một khoảng lặng, và lại tiếp tục. “Nhưng thành công hay không cũng có gì ảnh hưởng tới chị? Chị bắt đầu chán ngấy những thứ giả dối được tạo nên bởi những kẻ hai mặt ở nơi này. Chúng ta sẽ lên lịch cho bữa trưa, bọn họ sẽ nói với em như vậy, và không có cuộc gọi nào sau đó. Cô rất hợp với vai này, và đó là câu cuối cùng em nghe được từ bọn họ. Ở nơi này mọi thứ vận hành như vậy đấy!"

“Có thể là vậy!” Elizabeth thấp giọng.

“Chính là như vậy. Cho nên chị tự hỏi bản thân mình, liệu có phải chị muốn làm điều gì đó khác? Như một người phụ nữ độc lập và bản lĩnh. Chúng ta cần phải yêu lấy bản thân mình, Bess. Vậy thì tại sao, nếu không có được điều mình muốn, tại sao không bỏ hết và bắt đầu lại? Hoặc bắt đầu tận hưởng cuộc sống mà mình xứng đáng có được? Đi đâu đó chẳng hạn? Nhìn xem ở đó có gì? Và mang theo bên mình một người... bạn tốt? Một ai đó trân trọng mình, một ai đó muốn ở bên mình?”

Elizabeth không đáp, chỉ nhìn.

“Sẽ là một cuộc đời đáng sống. Chị sẽ không cần đến Amrit hay những ánh mắt của anh ta. Ai lại đi cần những người không cần đến ta, em nói xem, phải không? Đúng chứ? Vậy, em yêu, em thấy thế nào? Chị có hai chúng ta, chị và em?"

Mọi thứ cảm xúc trong Elizabeth lẫn vào nhau, hòa thành một thứ hỗn hợp khó phân rõ ấy là gì. Cuối cùng thì sự khó hiểu có lẽ là nhiều hơn cả.

“Em nhìn chị như vậy là có ý gì?" Grace hỏi lại, có vẻ phật ý. “Chị nghĩ em sẽ phải rất vui chứ? Chị có thừa tiền, nếu như đó là điều em đang băn khoăn. Và nếu em lo lắng, yên tâm đi, em sẽ không phải làm gì cả. Chúng ta sẽ có thể đi đây đó, tới bảo tàng và nhà hát, tận hưởng âm nhạc và nghệ thuật. Bất cứ đâu. Sẽ rất tuyệt." Giờ thì mọi thứ trước mắt Elizabeth trở nên quá rõ ràng, rõ ràng đến mức nàng đột nhiên thấy đầu váng mắt hoa. Grace muốn nàng – từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ thành công, từ bỏ tự do và độc lập, để biến thành một người... bầu bạn vô điều kiện. Nghe giống như nàng sẽ diễn một vai tiện thiếp của một vị bá tước giàu có – trừ việc bước vào phòng ngủ.

“Và nếu như một lúc nào đó chị tìm được một người đàn ông khiến chị suy nghĩ lại? Khi ấy chị sẽ tiễn em tới điểm sân bay gần nhất, phải không?"

Grace tỏ thứ biểu cảm không ngờ tới, tựa như là suy nghĩ ấy chưa từng xuất hiện. “Không ai có thể chen vào giữa chúng ta. Ai còn cần một gã đàn ông trăng hoa?" Grace mỉm cười. “Nhưng em cũng có thể có vui vẻ của riêng em, nếu em muốn. Chị không quan tâm tới việc em đưa ai lên giường. Đàn ông hay phụ nữ. Cũng không ảnh hưởng tới chị lắm!” Và sau ấy là một cái nhún vai duyên dáng.

Elizabeth cảm giác như hơi thở của mình ngừng lại.

“Chị biết từ khi nào?”

“Ồ, từ lâu rồi. Từ ngày chị gặp em?" Grace thản nhiên. “Và chị cũng biết em đặt sự nghiệp lên đầu. Chị hài lòng vì em đã nhớ những lời chị dạy. Phải tập trung.”

Elizabeth tạm thời mất khả năng phản ứng.

“Và em nghĩ chị không biết chuyện của em và Alex? Mấy tháng ấy hai đưa cư xử kín như bưng. Và còn gì nữa?" Grace ngừng lại một chút, với nụ cười trên môi, “Và việc em... hâm mộ chị đến mức nào?"

Nàng có cảm giác tóc gáy mình đang dựng lên.

“Ôi, em thật sự bất ngờ đến vậy ư? Chị cũng phải thú nhận rằng những suy nghĩ của em dành cho chị cũng khiến cho chị cảm thấy... hài lòng. Phần nào.”

Và vậy là, Elizabeth nhận ra một điều nữa Grace hiểu nàng hơn nàng hiểu về người phụ nữ này rất nhiều. Vậy mà, suốt những năm này, nàng đã cho rằng nàng hiểu Grace, trong khi Grace không hề có mạnh mối gì về mình.

“Vậy chúng ta đều đã thẳng thắn với nhau. Em sẽ có thể có được điều em ước ao, và chị cũng sẽ có được thứ chị muốn. Chúng ta sẽ hưởng thụ cuộc sống theo một cách khác. Thế nào?"

“Và đây là phương án dự phòng của chị? Đây sẽ là điều chị làm nếu mọi chuyện không theo dự định? Nếu Amrit thực sự nghiêm túc với Christopher?"

“Đúng là vậy, không phải chị đã nói rồi ư?"

“Vậy thì em là một phần quan trọng trong phương án dự phòng này của chị?”

“Ôi chao, Bess, đừng ủy mị như thế. Em luôn quan trọng đối với chị. Em nghĩ chị sẽ đưa ra đề nghị này với bất kỳ ai ư?" Grace siết lấy bàn tay Elizabeth, “Vậy em có đồng ý không?"

Nhiều năm trước, đây có thể đã là giấc mơ của Elizabeth. Một khoảng thời gian tận hưởng cuộc sống bên Grace Christie- Oberon, đây có thể đã là điều nàng mong muốn, là điều có thể khiến nàng từ bỏ sự nghiệp của mình thêm một lần nữa. Bởi vì, thứ cảm giác này, thứ cảm giác khiến nàng cảm thấy như mình thực sự quan trọng đối với Grace.

“Em không nghĩ em sẽ đồng ý lời... đề nghị này!" Elizabeth đáp, thận trọng. “Nhưng em nghĩ ý tưởng này không tệ."

“Không?” Sự ngạc nhiên rõ ràng trên gương mặt. “Vì sao lại không?"

“Sự nghiệp của em đang bắt đầu có tiến triển. Em chưa thể tận hưởng cuộc đời theo cách chị muốn lúc này được. Em không phủ nhận kế hoạch của chị khá...”

Thú vị? Ồ không, không hề. Elizabeth cảm thấy như có thứ gì chặn ngang cổ và ngăn nàng lên tiếng khi nghĩ đến chuyện phải ở bên người phụ nữ này 24/7 trong suốt bảy ngày một tuần. Bị dạy dỗ, thao túng và điều khiển. Phải lắng nghe, phục tùng và ngoan ngoãn. Những yêu cầu và sai khiến vụn vặt. Không có thứ nào là có lợi cho sức khỏe tinh thần của nàng. Ấy là còn chưa nhắc tới việc không hiểu từ lúc nào và vì lí do gì cơ thể nàng phản ứng mạnh mẽ với người phụ nữ này như thế - một cách tiêu cực, rõ ràng.

“...Khá hào phóng.”

Grace quan sát Elizabeth một lúc, khá lâu. “Vì cơn cảm nắng nho nhỏ của em?"

“Cảm nắng?”

“Bess, không có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời em mà chị không biết. Nhưng yên tâm, chị vẫn sẽ coi như không biết và lờ nó đi, nên em không cần lo lắng. Chị cũng có thể bảo đảm với em, vấn đề này không có gì to tát đối với chị. Em cũng đã làm rất tốt việc... che giấu cảm xúc của mình, không phải ư? Vậy thì? Chúng ta giải quyết hết băn khoăn rồi? Ổn chứ?"

Elizabeth hiểu rằng Grace đang khen ngợi mình, theo nghĩa đen của từ này, và ngay sau đó muốn kéo nàng vào một kế hoạch mới. Sự quyết đoán và nhanh gọn của người phụ nữ này khiến cho nàng sửng sốt.

“Không, Grace, chúng ta không ổn.”

“Nhưng còn có vấn đề gì nữa đâu nhỉ? Không phải đều đã giải quyết xong rồi đó sao?" Grace nhíu mày, dừng lại và quan sát. Suy nghĩ. “Trừ khi... em thực sự để tâm tới cả chuyện ấy?"

“Em không..

“Ý chị, ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!” Và Grace nhìn nàng như thể đang quyết định điều gì đó.

“Chị đang nói gì vậy?"

Grace nhích lại gần và hôn nàng. Một nụ hôn bất ngờ và đột ngột, thậm chí khiến sống mũi va phải nhau, không có độ ấm hay bất kỳ thứ gì đáng lẽ ra nên có trong một nụ hôn. Mọi thứ đều nhanh và điên rồ. Khô khan và thô bạo. Mọi cảm giác mà Elizabeth đã từng có một lúc nào đó nghĩ rằng mình sẽ có khi Grace chạm vào mình, lúc này đây hóa ra đều không tồn tại. Mọi cảm xúc trong nàng đều bay vào hư không, và trong đầu chỉ còn đọng lại một câu hỏi duy nhất.

Vì cái quái gì mà Grace lại hôn mình?

________

Elizabeth đẩy người đối diện ra, cơn sốc vẫn chưa kịp lắng xuống.

Grace nhìn nàng, không lên tiếng, với ánh mắt như thể đang hỏi – Được rồi chứ? Bây giờ thì em đã sẵn sàng?

“Chuyện gì đây?” Câu đầu tiên Elizabeth có thể phát ra khỏi miệng. “Chị đang thực hành trò chơi mà chị sẽ chơi với Roger lên em?" Cơn sốc tản đi và giận dữ bao phủ lấy nàng. “Và em có thể nói cho chị biết rằng em sẽ không, sẽ không lên giường với chị, nếu như đó là điều chị đang nghĩ tới."

Grace liếc mắt, nụ cười mỉa mai hiện trên mỗi. “Ôi chao. Bess. Em nói như thể chị sẽ lên giường với em.”

“Là vậy?” Elizabeth gật đầu. “Vậy là chị chỉ đang thử xem mình có cơ hội hay không mà thôi? Hay trong mắt chị thì em đáng thương đến mức ấy? Rằng nếu được chị ban ơn với một nụ hôn thì không thể sẽ trở thành có thể? Đối với chị thì em hèn mọn đến mức ấy?"

Grace chỉ nhìn, không lên tiếng.

“Chuyện gì đã xảy ra với chị vậy? Grace?" Elizabeth hỏi, hy vọng rằng còn có nguồn cơn khác.

“Vì người Mỹ kia?” Ánh mắt Grace dùng để nhìn Elizabeth sắc lên như đang uy áp. “Đó là lí do em muốn ở lại nơi này!"

Cái hằn học toát ra từ những lời này như một cái tát giáng thẳng xuống Elizabeth. Nàng nhớ về tất cả những điều Summer nói về Grace. Nàng vẫn luôn nghĩ Summer quá đề phòng với người xung quanh, và có thể đã hiểu lầm về việc Grace có chút kiểm soát với sự nghiệp của nàng.

Giờ đây thì nàng đã có thể khẳng định rằng khẳng định của Summer, là đúng – Grace thực sự muốn giữ nàng cho riêng mình.

Nhưng câu hỏi chính là, đối với Grace thì nàng là gì. Đây cũng là câu hỏi mà nàng đã suy nghĩ nhiều năm. Hôm nay, nàng đã tìm ra câu trả lời – nàng là một con vật nuôi, trung thành và hiểu chuyện, tiện lợi và dễ bảo. Một vật sở hữu mà Grace sẽ tìm đến mỗi khi cô đơn. Hay, một kế hoạch dự phòng, phòng nếu có lúc cô đơn. Tức giận trào ngược và thịnh nộ dội xuống từ đỉnh đầu nàng. Elizabeth tôn trọng và ngưỡng mộ người phụ nữ này, biết ơn vì những lời chỉ bảo, lấy đó làm cơ sở để tha thứ cho hết những điều mà Grace đem lại cho nàng. Suốt những năm qua.

“Quyết định của em không liên quan tới Summer Hayes. Và nếu chị còn dùng giọng ấy để nói về Summer, thêm một lần nữa thôi, em sẽ bước ra khỏi nơi đây ngay lập tức.”

“Bess?" Kinh ngạc lấp đầy trong giọng nói.

Elizabeth nhìn thẳng vào Grace. “Chuyện này là về chúng ta. Đặc biệt là chị. Em hiểu, thời gian gần đây khó khăn đối với chị. Chúng ta đều sợ cô đơn. Nhưng không kể tới cảm xúc em dành cho chị trong quá khứ là cảm xúc gì, câu trả lời của em là không. Và không sẽ luôn là không.”

Giờ thì Elizabeth cảm thấy đáng buồn thay cho Grace. Nỗi buồn cũng chẳng kéo dài lâu khi nàng nghĩ về cách mà người phụ này nhìn nhận mình, và rồi tức giận lại bùng lên.

“Không cần!” Grace nhướng mày. “Em đang cảm thấy tôi đáng thương? Em? Và hãy dừng cư xử như một vị thánh, Bess. Đây là Hollywood. Đây là một phố đèn đỏ khổng lồ và hào nhoáng. Có người muốn mua và có người muốn bán. Mọi người đoán giá trị của nhau. Tôi hỏi giá của em, có vậy thôi, không còn gì hơn. Tôi còn chưa quyết định có chấp nhận trả mức giá em đưa ra hay không. Tất cả những điều tôi đã làm chỉ là hỏi mà thôi.”

“Grace. Chị hỏi nhầm người rồi. Em vẫn còn có lòng tự trọng."

“Em đang nói tôi không có lòng tự trọng?"

“Em không nói vậy. Em biết chị đạt được thành tựu nhờ vào tài năng của mình. Nhưng em nghĩ rằng chị đã đi sai hướng. Con đường này không dành cho chị và chị đang phải trả giá.” Nàng nhìn quanh căn hộ. “Và đây cũng là một cái giá chị phải trả. Đừng, Grace. Chị có thể làm tốt hơn thế này!”

“Em chỉ có thể nói với tôi những lời này khi ánh mắt của tất cả bỏ qua em để dồn về những gương mặt trẻ trung, những gương mặt nhận được kịch bản đều đều hàng tuần chẳng phải vì diễn xuất, khi quản lý của em nói rằng em cần phải chấp nhận sự thật rằng em đã già và phải nhận những vai mà em, ở độ tuổi của mình, có thể diễn. Cho nên, em không có quyền lên mặt và dạy dỗ tôi phải hành xử như thế nào. Nói tôi bỏ qua kịch bản duy nhất trong hai năm vừa qua mà tôi được mời diễn một vai theo ý muốn của tôi?"

Grace cười, nụ cười chẳng có mấy thiện lành. “Ôi chao, phải rồi, Elizabeth Thornton, nữ chính của series đứng đầu trên tất cả mọi bảng xếp hạng của giới truyền hình Mỹ - một ngôi sao lớn, đương nhiên rồi, ở Hollywood này thì Elizabeth Thornton có quyền lên mặt với tôi. Có quyền để từ chối lời đề nghị của tôi, ngay cả khi tôi đã hạ mình?" Ánh mắt Grace bây giờ lấp lóe lửa giận. “Và răn dạy tôi về thành công, về lòng tự trọng?”

"Grace." Elizabeth nói, bình tĩnh và chậm rãi. “Về nhà đi. Không phải nhà ở Los Angeles, mà là nhà. Bằng lòng với những gì mình có ở Anh. Dù thế nào thì vẫn sẽ tốt hơn kịch bản của Roger hay Amrit. Và Amrit, chị cũng đã biết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay về với chị!”

“Em lấy làm tiếc về Amrit!” Elizabeth tiếp tục. “Em lấy làm tiếc về Hollywood. Nhưng sẽ không có gì thay đổi đâu, vậy thì tại sao không thú nhận rằng mình đã sai lầm và chấp nhận rằng mình không dành cho nơi này?"

Grace không lên tiếng và im lặng kéo dài một quãng dài. Elizabeth hiểu những lời này của nàng có thể đi theo hai hướng – Grace sẽ lắng nghe lời khuyên, hoặc, Grace sẽ cảm thấy mình đang bị xúc phạm.

“Giờ thì em đang dạy dỗ tôi cách phải sống thế nào, Bess? Em có lời đáp cho mọi vấn đề, phải không? Cuộc đời ai cũng đơn giản và dễ dàng cả. Hài hước rằng tôi đang nghe những lời răn dạy này từ Elizabeth Thornton."

“Đương nhiên em không có lời đáp cho mọi vấn đề. Nhưng Grace, chị hãy nhìn thẳng vào sự thật và chấp nhận rằng mình đã thua. Đừng quá cố chấp.”

“Đừng quá cố chấp? Và em rất dũng cảm phải không? Một người dũng cảm sống một cuộc đời khép kín và không phạm dám sai lầm?"

Elizabeth thở dài. “Cuộc sống cá nhân của em không liên quan tới bất kỳ ai khác.”

“Ồ đương nhiên rồi!” Grace nâng cằm. “Em và những người bạn của em, tôi có thể nói em là người hèn nhát nhất. Không dám mạo hiểm, không dám sai lầm. Đó là lí do vì sao em vẫn luôn cần tôi ở bên, suốt những năm này. Tôi có sức mạnh của riêng tôi, và tôi dám sử dụng nó. Tôi sẽ có được điều mình muốn, bất kể đó là vai diễn hay là người!”

“Chị đã bao giờ đặt ra câu hỏi vì sao chị không có được thứ mình muốn hay chưa? Đơn giản là vì thứ ấy không dành cho chị. Thứ duy nhất chị biết là kiểm soát, là sở hữu. Đó cũng là lí do vì sao Amrit lựa chọn rời đi. Chuyện đã hàng năm trời, chị thì vẫn...”

“Thực ra Amrit vẫn thường quay về giường của tôi, đương nhiên đó là chuyện em không biết. Và nếu Amrit không muốn quay về nữa, ổn thôi, chẳng sao cả. Amrit chọn yêu ai cũng không quan trọng, quan trọng là cả Amrit lẫn tôi đều biết hành động để có được thứ mình muốn. Dám nắm lấy cơ hội. Dám thử những điều mới mẻ. Những con người mới, những trải nghiệm mới. Chúng tôi dám mạo hiểm."

“Còn em, em sợ hãi và e ngại trước thế giới này. Phải không, Bess? Em đeo bao nhiêu lớp mặt nạ trên mặt? Ai có thể thực sự hiểu được em? Chẳng phải cha mẹ em. Chẳng phải những người bạn hai mươi năm của em. Tôi nghi ngờ rằng liệu Alex có nhìn thấy bản chất của em hay không? Ồ không, rõ là không, Alex thậm chí còn chưa cả đến gần với sự thật. Em không cho ai đến gần. Thực ra tôi cũng đã từng thử để hiểu em, nhưng Bess, em là người đẩy tôi ra xa. Em lựa chọn cho những người quanh em thấy... cái bóng của em mà thôi.”

Grace nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lóe. “Em có biết sự khác nhau giữa chúng ta không?" Giọng nói trở nên uyển chuyển, như lụa. “Tôi biết mình muốn gì và hành động để có được thứ ấy. Em biết mình muốn gì và không dám hành động. Đừng vô ơn và nói rằng tôi chưa từng dạy em điều gì có ích. Tôi cho em lời khuyên, hỗ trợ em, và đấy, bây giờ thì em ném trả lại tất cả vào mặt tôi. Em đứng về phía một người Mỹ. Như thế tôi chẳng là gì đối với em. Ôi chao, sự biết ơn."

Elizabeth không thể tin nổi mình đã từng đón nhận và tin vào tất cả những lời người phụ nữ này nói. “Cảm ơn chị về tất cả những lời khuyên.” Nàng nói. “Nhưng em nghĩ mình đã qua rồi cái thời cần một người dẫn dắt.”

“Ôi, em vẫn cần tôi!” Grace khẳng định. “Em luôn cần sự cổ vũ của tôi, cần đến mức đáng thương, Bess. Em sẽ lạc lối nếu không có tôi.”

Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hoài nghi. Đúng, nàng cảm thấy chuyện mở lòng là một chuyện khó khăn. Nhưng nàng có thực sự cần Grace hay không? Nàng tự hỏi mình liệu có lạc lối? Ai là người có một chỗ đứng trong giới này? Ai là người đang có một sự nghiệp triển vọng? Và năm ấy, vở độc diễn ở West End, ai là người đứng sau nó?

Và nỗi hoài nghi bay biến.

“Không” Elizabeth đáp, sự chắc chắn khiến Grace lộ ra vẻ ngạc nhiên. “Giờ thì chị mới là người cần em."

Grace bật cười. “Hoang đường."

“Em đã cho chị cảm giác mình là người đặc biệt trong suốt những năm qua. Chị hưởng thụ đủ rồi. Grace, bạn bè, đồng nghiệp, những người quanh chị, không phải là công cụ để chị thỏa mãn cho cái tôi của chính bản thân mình.”

Grace đảo mắt. “Nghe em nói kìa? Có ai trên đời này bắt em phải làm điều gì cho tôi không? Chúa ơi. Giờ thì em khóc than?"

“Phải!” Elizabeth thú nhận. “Em để mình chơi trò chơi mà chị bày ra, một cách vô điều kiện, chỉ vì suy nghĩ mình cũng là một người đặc biệt, và điều ấy khiến cho chị vui. Đúng thế.”

“Còn bây giờ? Giờ thì em muốn nhìn thấy tôi không vui? Sau tất cả những gì tôi đã làm cho em? Tới phim trường của em vài tuần trước, chỉ để xem em có ổn hay không. Toàn bộ sự nghiệp hiện giờ em đang có? Em..."

“Dừng lại đi.” Elizabeth thở dài. “Sự nghiệp của em thành công không thể là của chị. Đã đến lúc chúng ta phải nhìn thẳng vào điều ấy. Và chị tới không phải để xem em có ổn không. Em tắt máy, việc ấy khiến chị cảm thấy em đang tuột khỏi lòng bàn tay mình. Đúng chứ? Hôm nay thì là để củng cố lòng trung thành. Chị sẽ làm mọi chuyện để giữ lấy quyền sở hữu, phải rồi.”

“Sao em có thể có thứ suy nghĩ ấy, Bess?" Nhưng lời này thiếu đi sự chắc chắn nàng đã vốn quen thuộc.

Vậy là nàng biết mình đã đúng. Elizabeth nhắm mắt lại, không rõ người phụ nữ này có thể thủ đoạn được đến thế nào. Và nàng biết, kết thúc rồi. Nàng có thể cảm nhận được, từ sâu trong lòng mình.

“Như em đã nói, cảm ơn chị, vì sự giúp đỡ trong quá khứ. Từ nay hãy sống cuộc đời của bản thân mình cho tốt và đừng chen vào cuộc sống của nhau. Tình bạn này không còn đem lại điều gì tốt đẹp, cho cả hai."

Grace mở miệng, dường như chưa biết nên nói gì, và nhân lúc ấy, Elizabeth đi thẳng ra cửa.

“Người ấy sẽ không bao giờ yêu em!” Giọng nói trầm xuống, mang tính cảnh báo.

Elizabeth dừng bước, đứng lại trước cảnh cửa, và tự trách mình vì đã làm thế. “Ai?”

“Em là một cuốn sách không ai có thể mở ra!" Grace tiếp tục. “Một người chẳng ai có thể hiểu, nếu không thể hiểu thì sẽ chẳng thể yêu. Tôi có thể là mọi điều tồi tệ mà em nghĩ. Em cũng có thể buộc tội tôi vì những điều tôi có thể làm để giành được điều mình muốn. Nhưng ít nhất, tôi dám. Đôi khi tôi thắng, có lúc tôi thua, nhưng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Em trốn chạy, em né tránh, em không dám bước ra ánh sáng. Không ai có thể tới bên em đủ gần để tổn thương em. Elizabeth, đó là lí do vì sao em từ trước tới nay em vẫn luôn cô đơn, và sẽ luôn cô đơn.”

“Mừng vì được chị đánh giá cao đến thế.”

“Tôi không nói những lời này để tổn thương em. Đây chỉ là sự thật mà thôi. Giờ thì hãy hỏi bản thân mình: Vì sao một người còn trẻ, có vẻ đáng tin cậy, cởi mở và nhiệt huyết, ấm áp và quan tâm tới người khác như Summer Hayes lại muốn một người hoàn toàn trái ngược với mình? Bằng chứng đã quá rõ ràng!”

“Bằng chứng của cái gì?"

“Của việc người này đang lợi dụng em."

Elizabeth nhìn về phía Grace, ánh mắt bình lặng. “Chị nói đúng. Tôi đã bị lợi dụng. Tôi đã từng ngu ngốc!” Với vẻ tiếc nuối trong giọng nói, nàng nhìn người mà nàng đã từng có thời điểm coi là quan trọng nhất đối với mình. “Nhưng Summer không phải là người làm chuyện ấy!”

Elizabeth bước ra, cố gắng ngăn mình khỏi việc đóng sầm cánh cửa. Nàng làm một người mù đã quá lâu rồi. Niềm hối hận lớn lao nhất trong cuộc đời nàng, giờ đây, ấy là không nhìn thẳng vào sự thật này sớm hơn.

 

Hết chương 20

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: