Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 - Phần 1

90 0 0 0

Trong suốt những tuần sau đó, việc dõi mắt theo Summer Hayes trở thành một nghi thức sám hối đối với Elizabeth Thornton. Nàng nhìn cốc trà hạng xoàng với nhãn hiệu phổ thông của mình với ánh mắt trừng trừng đầy giận dữ, gợi cho nàng nhớ về lí do vì sao nàng không thể có được thứ trà mà nàng yêu thích.

Người trẻ tuổi lúc nào cũng trong trạng thái hăng hái sôi nổi và tỏa ra thứ năng lượng rạng rỡ – người mà nàng từng biết đã biến mất ngay trước mắt nàng. Người ấy trở nên trầm tĩnh, như thể mọi cảm xúc đã đều lắng xuống. Xa cách và thận trọng. Người ấy không còn chạy theo nàng, không còn vấp ngã bên cạnh nàng, không còn đùa giỡn hay thậm chí là nở nụ cười khi có nàng ở bên. Có thể Summer sẽ làm tất cả những chuyện ấy ở một nơi khác, nơi không có sự hiện diện của nàng, nhưng vì một lí do gì đó mà cuối cùng nàng đưa ra kết luận rằng nàng không tin là như vậy.

Cũng không phải là lỗi của nàng. Tất cả những sự thay đổi của Summer, dù có như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là tình cờ mà thôi.

Hẳn là vậy rồi. Hẳn là vậy rồi, việc nói thẳng vào mặt một người luôn nghĩ cho mình và luôn đối xử tử tế với mình một cách chân thành rằng vì bước tiến tiếp theo của sự nghiệp mà mình đã lên kế hoạch chu đáo cho việc tránh xa người ấy ra. Còn trông chờ điều gì? Trông chờ người ấy sẽ đón nhận và coi như không có chuyện gì xảy ra?

Elizabeth thở dài trong nỗi phiền toái dai dẳng.

Vấn đề là bây giờ nàng không thể nào nói lời xin lỗi được nữa. Nàng biết đáng lẽ mình nên làm việc ấy ngay lập tức sau khi đóng lại cánh cửa trailer, còn bây giờ, đã nhiều ngày trôi qua, thời gian khiến mọi chuyện lắng xuống nhưng càng lúc lại càng trở nên khó xử. Không chỉ có mình chuyện bỏ lỡ cơ hội nói lời xin lỗi khiến cho nàng hối hận. Nếu có thể quay ngược kim đồng hồ về khoảnh khắc trước đây ba tuần, nàng sẽ xóa đi tất cả những lời mình đã nói.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên đáng sợ đối với Elizabeth và nàng gần như là giật mình thất kinh khi để ý thấy mình bắt đầu nhớ nhung cái cảm giác ấm áp tràn ngập trong không khí mỗi khi Summer Hayes ở đâu đó bên cạnh nàng. Thân thiện và dễ chịu, tế nhị và tỉ mỉ. Elizabeth không phải là người duy nhất. Finola đang không ngừng rền rĩ và oán thán, chỉ vì sự biến mất của Summer Hayes. Finola sẽ phát ra những tiếng thở dài kèm theo những tiếng tặc lưỡi, và thứ âm thanh này khiến cho Elizabeth liên tưởng tới một con gà trống rầu rĩ đang ôm nỗi thất vọng tràn trề. Đương nhiên, cũng có thể là Finola chỉ đang nhớ nhung một Elizabeth dễ chịu và hòa hoãn, và Elizabeth chỉ như thế khi có trà của Summer Hayes.

Khó để có thể hiểu được một Summer Hayes như thế này. Biểu cảm hiện lên trên gương mặt Summer – lãnh đạm đến mức trống rỗng và chẳng có biểu cảm gì cả. Bình lặng và thờ ơ. Elizabeth ghét cay ghét đắng thứ biểu cảm ấy, đồng thời nàng cũng không thể dời mắt và nhìn sang nơi khác. Nàng đã tiến vào một trạng thái mà ở đó nàng sẽ dùng đôi mắt mình để kiếm tìm người mà nàng đã quen thuộc, người đã từng ở đó. Một hành trình tìm kiếm không ngừng nghỉ – và cũng không có kết quả.

Những cảnh đối diễn của hai người bây giờ mang tới loại cảm giác khác biệt hoàn toàn so với tất cả mọi thứ liên quan đến series này.

Có sự thận trọng và đề phòng giữa hai người. Về phía Elizabeth, nàng thiếu đi sự hiểm độc ác ý, sự chua chát mỉa mai. Về phía người đối diện nàng, người ấy thiếu đi sự ấm áp vốn nên hiện diện mọi lúc mọi nơi. Tất cả các cảnh đôi của Joey Carter và Iris Hunt bây giờ đều biến thành một ly cocktail với đủ loại thành phần hòa vào nhau – sự cảnh giác thận trọng, thứ ngữ điệu yếu ớt, những ánh mắt dò xét – và chắc chắn, còn ẩn trong ấy một điều gì đó khác. Có thứ áp lực vô hình kéo những cảnh đôi của hai người xuống, tựu chung khiến cho những cảnh ấy luôn có cảm giác nặng nề. Và cũng không thể không nhắc đến khóe môi gần như là luôn hơi nhếch lên của Joey Carter, như thể là những lời mà Iris Hunt nói ra đều chẳng hề có chút trọng lượng gì với cô ta cả. Phức tạp một cách khó hiểu, đồng thời khiến người ta chìm vào.

Có một hiện tượng mới thường xuyên xảy ra. Sau khi Ravitz cắt cảnh, Elizabeth sẽ như bị đóng băng, đứng đó và nhìn bạn diễn của mình với một ánh mắt bối rối khó hiểu. Nàng thường tự hỏi trong diễn xuất của Summer, có bao nhiêu phần là thật và có bao nhiêu phần chỉ là kỹ thuật diễn xuất. Nếu như là thật, vậy thì người này muốn cho nàng thấy điều gì? Và cuối cùng, Elizabeth vẫn luôn không thể giải mã được.

Tâm trạng của Summer trong một cảnh thay đổi thất thường, khiến cho đôi khi trạng thái cảm xúc của Joey Carter trở nên thiếu nhất quán. Cảnh này Joey Carter hoạt bát và năng nổ, cảnh sau đó lại trở nên hướng nội và dịu dàng. Ravitz không đưa ra nhận xét gì cả. Nhưng ánh mắt của anh ta khi quan sát hai người đứng trước máy quay – hiển nhiên không chứa trong đó điều gì tốt đẹp.

Elizabeth lại tự hỏi – và đây không phải lần đầu tiên nàng tự hỏi điều này – rằng liệu có phải nếu cứ thế này thì Summer sẽ sớm gục ngã và chết đi hay không.

Nếu điều đó thực sự xảy ra – tức, Summer thực sự chết đi – nàng tin rằng mình hẳn sẽ buồn lắm. Tinh thần nàng có thể sẽ xuống đến đáy vực, xuống một đáy vực sâu nhất từ trước tới nay trong cuộc đời nàng. Và có thể nàng cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Bởi vì nàng cũng đã không chịu nổi nữa, việc cảm xúc mình bị chi phối đến mức thế này.

Những cảnh đối với Summer trở nên khó khăn với sự thật rằng nàng bị phân tâm một cách không kiểm soát được. Nàng ghét cay ghét đắng việc bị phân tâm khi làm việc. Sự thiếu chuyên nghiệp. Ngay cả khi Choosing Hope không có tiêu chuẩn cho chính nó, nàng vẫn luôn đặt ra giới hạn cho chính mình. Và cảm giác này quá đỗi kì dị và lạ lùng, xưa nay nàng chưa bao giờ bị chi phối bởi bất kỳ ai khi làm việc.

Đây là một điều bí ẩn, một hiện tượng thần bí, cũng giống như người phụ nữ trẻ kia, người đứng phía sau và tạo nên nó.

________

Nghĩ về một ngày làm việc của mình mà không được phép nghĩ về Elizabeth Thornton – đây là một điều quá sức kì dị đối với Summer Hayes. Ép mình loại bỏ những suy nghĩ về người phụ nữ kia ra khỏi đầu, không cho phép mình được tự hỏi người phụ nữ kia đang làm gì, nghĩ gì, mặc gì – Summer đã rõ ràng một sự thật: Toàn bộ tâm trí của mình đã tập trung cả vào Elizabeth, đến một tình trạng đáng báo động.

Summer hiểu điều này có ý nghĩa gì. Suốt thời gian qua cô dùng sự tôn trọng và ngưỡng mộ để ngụy trang cho việc tâm tư và tình cảm của mình đã lún quá sâu vào Elizabeth. Elizabeth – người phụ nữ để cô đến gần và sau đó khước từ sự hiện diện của cô. Với một tiếng thở dài, rốt cuộc thì Summer cũng phải nhìn thẳng vào sự thật rằng mình đã chìm quá sâu.

Loại tình cảm cô đang có bây giờ rõ ràng đã đi quá giới hạn đồng nghiệp hay bạn bè, và sự cám dỗ mà cô cảm nhận được từ Elizabeth đã không còn phải là thứ gì đó xuất phát từ các yếu tố chuyên môn. Không còn là sự quyến rũ từ năng lực diễn xuất.

Người phụ nữ này xuất chúng và thông minh, hài hước và nhân hậu – người ta sẽ nhận ra thôi, nếu họ đủ kiên nhẫn để hiểu về nàng. Nàng có đôi mắt xám, đôi mắt sẽ xoáy vào người đối diện, khiến người ta cảm tưởng nàng biết đã biết hết thảy. Với những bước chân không có sức sống và thiếu hụt năng lượng, Summer lại thấy mỗi cử động của nàng đều uyển chuyển và thanh tao. Mềm mại. Như lụa. Và rồi giọng nói của nàng. Giọng nói có thể khiến người ta có thai được không? Summer tự hỏi, và cô biết mình sẽ không ngạc nhiên nếu đến một ngày nào đó có người mang thai vì giọng nói.

Thảm hại. Summer biết mình thê thảm đến tận cùng.

Điều tệ nhất chính là sự thê thảm này như đang mỉa mai Summer, vì nó hoàn toàn đi ngược lại những quy tắc bất biến mà Summer đã tự đặt ra cho mình. Nhiều năm về trước, Summer đã đặt ra cho mình ba điều cấm:

1.Không bao giờ đem lòng yêu một người phụ nữ không có hứng thú với phụ nữ.

2.Không bao giờ được phép yêu đơn phương. Không bao giờ dành cho một người nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn người ấy dành cho mình.

3. Không bao giờ được nghĩ đến chuyện yêu đương với fan, hoặc thần tượng. Đây là một mối quan hệ bất bình đẳng.

Vì Elizabeth, Summer đã tự mình phá đi cả ba quy tắc trên – và, còn tệ hơn nữa – phá đi mà không ý thức được việc mình đang làm. Sự hổ thẹn lấp đầy trong Summer.

Nhìn vào sự thờ ơ mà Elizabeth dành cho mình, Summer biết Elizabeth tuyệt đối không hề phải chịu bất cứ tổn thất nào cả. Vả lại, có gì để nàng phải tổn thất? Bạn bè? Bạn bè cũng không hẳn. Ngoài việc là một nguồn cung cấp trà, đối với Elizabeth thì Summer không là gì cả. Có thể loại bỏ một cách dễ dàng.

Summer liếc mắt nhìn góc nhỏ mà mình đang ngồi. Cô đang ngồi ở một góc của trường quay, một góc yên tĩnh và yên bình, giúp cô tránh khỏi việc phải nói chuyện với mọi người – và cụ thể hơn là tránh việc phải nhìn thấy người nào đó.

Nhưng điều ấy cũng chẳng cần thiết. Summer sẽ không bao giờ gặp lại Elizabeth nữa. Nói vậy có nghĩa rằng Elizabeth mà Summer nhìn thấy bây giờ không còn là Elizabeth mà cô luôn nhìn thấy suốt mười ba năm qua. Cuối cùng, Summer nhận ra Elizabeth Thornton chỉ là một ảo ảnh mà mình tự dựng lên. Người phụ nữ này, trong hiện thực, cũng như bao người khác. Không hoàn hảo, tham vọng, và ích kỉ. Trong giới này thì ấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng vẫn là một điều đau đớn đối với Summer, biết rằng mình sai lầm khi đã nghĩ rằng Elizabeth hoàn hảo hơn thế. Và rồi thì Elizabeth cũng không có trách nhiệm phải noi theo những kỳ vọng của Summer đã dành cho mình và sống theo cái hình dung ảo tưởng của cô.

Sau cùng, Summer tức giận về bản thân mình nhất. Đáng ra cô phải hiểu những điều này từ trước rồi mới phải. Cô đã sống trong thế giới này từ khi được sinh ra, đã quen thuộc với nó từ khi còn là đứa trẻ. Tất cả, hết thảy chỉ đều là những màn ảo ảnh. Những thứ tưởng như là chân thật nhất khi nhìn vào, thực tế chỉ là những hình tượng được dựng lên để khiến công chúng thỏa mãn và hài lòng. Mọi người đều chỉ nghĩ về bản thân mình, và thật ngu ngốc khi giả vờ rằng mình không như thế. Và rồi thì Summer vẫn không thể không đau lòng. Ngu ngốc biết bao, cô vốn hiểu đời và biết nhiều hơn thế.

Chloe nói đúng – "Hãy cẩn thận đấy, chị ta sẽ bóp nát trái tim cậu cho mà xem!"

Thứ cảm xúc mà Summer có đối với Elizabeth lúc này là giận dữ. Summer tự hỏi thế này - Liệu Elizabeth sẽ chết ngay lập tức hay sao, nếu khi ấy nói một lời xin lỗi trước khi quay lưng đi và đóng sầm cánh cửa lại ngay trước mặt mình?

Đã ba tuần trôi qua kể từ ngày Elizabeth loại bỏ Summer khỏi cuộc sống của mình mà thậm chí còn không thèm cho cô một cái chớp mắt. Bây giờ thì những lời đồn thổi đều đã lắng xuống. Dù như thế, mọi chuyện đã không còn có thể trở lại như cũ được nữa. Và trước nay cô chưa từng cảm thấy mệt mỏi đến thế này mỗi khi diễn cảnh đối với Elizabeth. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là thái độ của Ravitz. Anh ta tuyệt nhiên lại không có ý kiến, đôi khi sẽ thở dài và rồi chuyển sang cảnh tiếp theo.

Về phía Elizabeth, Summer cảm thấy như mặc kệ là kịch bản như thế nào, sự nghiêm khắc và cay nghiệt của Iris Hunt thường xuyên ở trạng thái không... tới. Sẽ có đôi lúc nàng nắm lấy ánh mắt của Summer, và trao cho cô cái nhìn nghi hoặc như đang đặt câu hỏi. Có đôi lúc, Summer cảm thấy khó để biết được người đang nhìn mình là Iris Hunt hay Elizabeth Thornton.

Mỗi khi cảnh quay kết thúc và tiếng hô 'Cut!' vang lên, Elizabeth có thể sẽ không thoát vai ngay lập tức mà đứng đó, đeo trên mặt thứ biểu cảm mà Summer không nhìn thấu được, lại khiến cô cảm thấy như nàng đang muốn nói với mình điều gì đó. Nhưng nàng không hề nói gì cả. Vậy là sau nhiều lần như thế, Summer bỏ cuộc, không còn cho người kia thời gian nữa, và cô sẽ rời khỏi phim trường ngay lập tức sau khi cảnh quay kết thúc.

Summer lại tự hỏi liệu fan sẽ có suy nghĩ gì không khi xem những tập cuối của Choosing Hope mùa này.

"Cô đây rồi!"

Summer nhìn lên, thấy gương mặt đầy biểu cảm của Tori. Hai người cũng không hẳn là bạn bè, nhưng Summer coi trọng những cuộc nói chuyện ngắn khi hai người cùng dùng bữa trưa.

"Sao vậy?"

"Tôi tìm cô khắp nơi!" Tori đưa cho

Summer đĩa giấy. "Đây, gói cứu hộ của cô đấy. Cô lỡ bữa trưa mà? Lại thêm một lần nữa."

Một chiếc bánh muffin to tướng được đưa ra trước Summer. "Dạo này tôi cũng không có nhu cầu ăn uống lắm!

"Biết rồi, mấy tuần nay rồi cô gái ạ. Cứ như là cô đã biến mất một cách hoàn toàn ấy. Tôi còn đang nghĩ đến chuyện đến một ngày nào đó phải ngồi cùng bàn với Thornton." Tori cười rộ lên.

"Tệ nhỉ!" Summer chạm vào chiếc muffin, lúc này đã được đặt lên đĩa.

"Có chuyện gì vậy? Không giao lưu với mọi người, bỏ bữa, tâm trạng kém thế này?" Tori dừng lại. "Chúa ơi..." Rồi hạ giọng. "Cô có thai rồi đấy à?"

"Cái gì? Không phải thế! Rắc rối cá nhân thôi, nhưng bây giờ thì đã qua cả rồi. Hy vọng thế." Summer nở nụ cười miễn cưỡng.

"Hmm." Tori tỏ sự nghi ngờ. "Mà nói cho cô cái này, tối thứ bảy này bọn tôi sẽ tới Residuals Tavern. Cô sẽ tới đó, giao lưu mọi người và có một tối thứ bảy tràn đầy niềm vui. Mateo cũng sẽ đi!

"Không có hứng thú với Mateo." Summer bẻ một góc bánh và bắt đầu nhai chầm chậm. Cũng không tệ.

"Okay, tốt thôi. Câu này sẽ khiến trái tim La-tinh mỏng manh của anh ấy tan vỡ, nhưng tốt thôi."

"Tôi đảm bảo Mateo không thiếu gì người để lựa chọn đâu, cứ nói với anh ta lấy lại cái cơ bụng sáu múi đó đi là được. Hoặc cô với anh ta cũng được đấy!

"Tôi thấy cô đang cố tình lấy tôi ra làm trò cười đấy nhỉ?" Tori xua xua tay. "Summer này, có thể cô không cho rằng tôi có để ý thấy cô bắt đầu như thế này là từ lúc scandal của cô với người Anh kia nổ ra đâu nhỉ?"

Summer nhìn Tori.

"Không sao, thật đấy. Đừng lo. Tôi đã chứng kiến cô vấp ngược vấp xuôi bằng chính đôi mắt của mình đây, cho nên đừng lo, cá nhân tôi có thể thấy được chân tướng. Nhưng đúng là tệ hại thật. Không thể tưởng được."

Summer tránh việc phải đưa ra nhận xét bằng cách tập trung ăn muffin.

"Cho nên là, vì bọn tôi ai cũng nhớ Summer-vui-vẻ, và cũng vì bản thân cô nữa, tôi quyết định mời cô tới hôm tối thứ bảy này. Cô đừng có hòng từ chối."

"Khá chắc rằng tôi sẽ từ chối."

"Nhưng cô sẽ không."

Summer nhướn mày. "Sao cô biết tôi sẽ không?"

"Vì người đưa ra lời mời là tôi. Và tôi thì, cô biết đấy, quyến rũ chết người."

Summer cười. "Phải rồi."

"Vậy là cô đồng ý? Gặp nhau lúc bảy giờ nhé? Chỉ có hai chúng ta cùng với vài người nữa, vài đồng nghiệp màn ảnh mà chúng ta đã quen mặt cả rồi."

Thở dài, Summer cân nhắc một lần nữa. Làm quen thêm với vài người, ấy cũng là chuyện tốt.

"Chỉ khi cô chuyển lời với Mateo, tôi và anh ta tuyệt đối không có cơ hội..."

"Đảm bảo." Tori đẩy Summer một cái. "Không phải là Mateo, vậy ở đây có ai đó mà ít nhất là cô có hứng thú hay không?"

Trái tim Summer trùng xuống một chút khi biểu cảm trên gương mặt biến đổi.

"Khốn nhỉ!" Tori như vừa ngộ ra điều gì. "Có vẻ như là một trái tim tổn thương, tôi rất tiếc."

Nước mắt như muốn dâng ngập lên. Quá khó cho Summer để có thể thực sự buông bỏ và đẩy Elizabeth ra khỏi đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: