Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 - Phần 3

92 0 0 0

Summer choàng tỉnh, cảm nhận được lưỡi mình đang sưng lên, cổ họng bỏng rát và mắt mình khô khốc như vừa bị cát bay vào. Summer thấy như có những nắm đấm liên tục giáng xuống đầu mình. Tori quả thực là bậc thầy trong việc dụ dỗ 'thêm một ly nữa thôi', và đôi mắt nâu to tròn kia lúc ấy đáng yêu đến mức Summer không nỡ từ chối lời mời.

"Dậy rồi!" Chloe hét toáng. "Tôi gọi cậu mãi mà cậu không chịu dậy. Còn tưởng cậu muốn ngáy khò khò đến chiều luôn chứ!"

Summer cau mày. "Nói dối. Tôi không ngáy."

"Ừ thì không ngáy!" Chloe đem nước tới cho Summer, cùng với một vỉ thuốc. "Aspirin."

Summer nhăn nhó, cuối cùng vẫn là nhận lấy và nhanh chóng uống thuốc. Chloe đứng đó và nhìn, ánh mắt ấy khiến cho Summer càng trở nên gắt gỏng. "Cái gì nữa?"

"Có một chiếc limousine đang đợi ở ngoài. Tài xế nói anh ta tới đây đón cậu, đưa cậu và Elizabeth Thornton sẽ tới khách sạn, còn tôi nói với anh ta là tôi sẽ thông báo với cậu."

Cái quái quỷ... "Là chủ nhật tuần sau mà? Không phải hôm nay! Ngày 27?" Summer vội vàng vơ lấy điện thoại và kiểm tra ngày. Điện thoại không khởi động được. Phải rồi. Đêm qua điện thoại cô hết pin và việc cuối cùng khi cô về đến nhà là cắm sạc.

"Đây này! Hôm nay mới là ngày 20... Rồi câu nói tắt ngấm trong cổ họng khi Summer nhìn thấy màn hình khóa của điện thoại mình lúc này bị phủ kín bởi những thanh thông báo. Một tin nhắn từ Delvine cùng với một tin nhắn khác đến từ số lạ. Summer nhấn vào tin nhắn của Delvine.

Đổi lịch nhé em yêu! Bữa trưa với JCB chuyển sang NGÀY MAI. Rất tiếc vì thay đổi gấp gáp thế này, nếu em không sắp xếp được thì liên lạc lại với tôi càng sớm càng tốt, nếu không sáng mai xe tới chỗ em vào lúc 11:30. Gặp em ngày mai! Delvine.

Summer nhấn vào tin nhắn từ số lạ.

Đây là Elizabeth. Delvine nói chị ấy đã thông báo với cô về sự thay đổi. Chúng ta phải chuẩn bị cho ngày mai ngay bây giờ. Làm ơn hãy nghe máy.

Chúa tôi ơi. "Bây giờ là mấy giờ?" Summer thì thầm. Đây là một câu hỏi thừa thãi đến mức ngu ngốc, bởi vì cô đang nhìn chằm chằm vào khung giờ trên điện thoại mình.

"Mười một giờ, bốn mươi phút, trưa Chloe đưa ra một câu trả lời rất hữu ích.

"Tiêu đời rồi." Summer bay khỏi giường và đâm sầm vào nhà tắm.

Chloe chạy theo Summer và giúp đóng cửa nhà tắm. "Thế là chúng ta không định nói về chuyện tại sao cậu lại vào khách sạn với một người mà cậu đang không có liên quan gì về mặt tình cảm hả? Hoặc tỏ ra là không liên quan?" Chloe nâng giọng nói với vào.

Summer bắt đầu bật nước lên. "Chuyện công việc cả. Cùng Elizabeth, quản lý của chị ấy, và Jean-Claude Badour"

"Ai thế?"

"Nhà sản xuất, biên kịch, đạo diễn. Một trong những cái tên hàng đầu của dòng phim nghệ thuật. Tác phẩm nào của ông ấy cũng xuất sắc cả!" Summer thử độ nóng của nước bằng đầu ngón tay của mình. "Bữa trưa ở Four Seasons, giúp Elizabeth lấy một vai lớn. Tôi đi cùng chị ấy thôi!"

"Nhưng tại sao?" Chloe gần như là la toáng lên, cố gắng át đi tiếng nước chảy. "Hai diễn viên không thể tới cùng một bữa trưa để giành một vai diễn được. Hay bây giờ hai người là bạn bè rồi? Kiểu bạn bè sẽ đi ăn trưa với nhau ấy à?"

"Chắc chắn không phải bạn bè. Nhưng đúng, tôi có một vai cần phải diễn. Vai người yêu của Elizabeth Thornton."

Có một khoảng lặng dài, dài đến mức tưởng như là vô tận, cho đến khi Chloe cuối cùng cũng có thể lên tiếng.

"Summer, tôi nghĩ chúng ta thực sự cần phải nói chuyện cho ra nhẽ."

________

Elizabeth liếc mắt nhìn Summer với sự ức chế như thể là nàng đang bị người này chọc cho phát cáu lên. Lúc này, hai người ngồi trong khoang sau của chiếc limousine bóng lộn. Delvine ngồi ở phía đối diện, giấy tờ và tài liệu trải khắp nơi, vẫn đang xử lí vài thứ công việc qua những cuộc điện thoại bắt đầu từ khi Elizabeth lên xe và đến tận bây giờ vẫn chưa kết thúc. Và rồi còn có một Summer Hayes, người lầm bầm giải thích về chuyện điện thoại hết pin ngay sau khi lên xe, và sau đó thì ngồi im một góc với hai cánh tay khoanh lại trước ngực, không có vẻ gì là muốn mở miệng giao tiếp.

Muộn giờ. Elizabeth ghét việc trễ hẹn. Lỡ giờ hẹn có thể là một việc tương đối chấp nhận được đối với một số người, đặc biệt là với một vài người Mỹ, nhưng đối với Elizabeth thì đây là việc không thể chấp nhận nổi. Nàng luôn chuẩn bị sẵn sàng, kể cả khi Summer không như thế. Nàng nghĩ có thể người trẻ tuổi này quá tự tin về năng lực của mình và cho rằng mình có thể tùy cơ ứng biến, không cần chuẩn bị gì cả và diễn ra một chuyện tình. Hoặc, cũng có thể đây là cách người này trừng phạt nàng cho những hành động của nàng trong quá khứ. Nhưng Elizabeth tin rằng như thế không giống với tính cách của Summer. Mà dù là lí do gì đi chăng nữa, nàng không hề thích chuyện vận mệnh của mình bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

"Không không!" Delvine vẫn đang trên điện thoại. "Làm ơn kiểm tra lại hợp đồng đi, giấy trắng mực đen đều rõ ràng rằng khách hàng của tôi có đầy đủ mọi quyền lợi hợp pháp..."

Summer, lúc này ngồi ở một đầu ghế, đang nhìn ra ngoài cửa sổ với dáng vẻ của một con người đang chìm đắm trong buồn đau và bất hạnh. Kính râm che đi đôi mắt, mái tóc nhìn như vừa bị chải một cách bạo lực, trang phục đơn giản, một chiếc váy dáng suông màu vàng và giày sandal.

"Cô có muốn uống gì không?" Elizabeth chỉ vào tủ lạnh nhỏ trên xe.

"Không, Chúa ơi." Summer lầm bầm.

"Ý tôi là nước lọc. Cô nhìn như đang bị thiếu nước trầm trọng."

Summer lắc đầu, thậm chí cau mày. "Tôi nói, không, cảm ơn." Âm lượng không lớn, gần như là thì thầm.

Elizabeth không thể hiểu nổi. Nàng đã tưởng tượng ra mọi loại viễn cảnh, tự hỏi bữa trưa sẽ trôi qua như thế nào và thái độ của Summer sẽ ra sao – và chưa một lần nào nàng nghĩ đến cảnh bạn diễn của nàng sẽ xuất hiện với dáng vẻ thiếu chuyên nghiệp đến thế này.

Nghĩ đến đây thì Elizabeth lại phải nghĩ lại. Summer không ở đây với một nhiệm vụ chuyên nghiệp. Đây giống như một sự giúp đỡ cá nhân hơn. Và quả thật sự thay đổi này quá gấp gáp. Nhưng nếu Summer không thể làm được chuyện này thì sao? Nhìn ra bên ngoài, Elizabeth nhìn những hàng cọ lướt qua, những tán cọ nối nhau trên nền trời xanh thẳm. Rất California. Khi nàng mới tới nơi này, nàng đã có cái thú ra biển với một chén trà với một cuốn sách cầm trên tay. Chẳng tốn nhiều thời gian để nàng nhận ra rằng ảo tưởng và hiện thực luôn luôn cách nhau rất xa. Cát ập vào trà, và có nhiều kem chống nắng đến mấy thì cũng không bao giờ là đủ với làn da của nàng.

Elizabeth quay lại nhìn con người mang bộ dạng khốn khổ kia một lần nữa. "Cô sẵn sàng chưa?"

"Rồi." Summer lại thì thầm. "Tôi ổn."

"Cô nhìn không ổn."

Câu ấy mang lại cho nàng một cái liếc mắt của Summer, hoặc là nàng đoán thế, qua cặp kính râm. Ừ thì, mèo cũng là một loài động vật có móng.

Lại là sự im lặng.

"Cô không nghĩ chúng ta nên thống nhất trước với nhau ư? Về câu chuyện?" Elizabeth lên tiếng. "Hay cô thực sự định tùy cơ ứng biến?"

Nhìn như thể ngay đến việc nói chuyện thôi cũng khiến Summer đau đớn. "Tôi xin lỗi về chuyện đêm qua. Đêm qua tôi ra ngoài."

Thật sự?

"Nhưng chị đã sai rồi nếu cho rằng tôi không có sự chuẩn bị!" Summer tiếp. "Tôi đã tra cứu rồi."

Tra cứu? Tra cứu cái gì? Tra cứu cách diễn một vai lesbian? Tra cứu những điểm sáng trong sự nghiệp của Elizabeth Thornton?

"Ý tôi là chúng ta nên quyết định và thống nhất một câu chuyện cụ thể. Câu chuyện chúng ta đã gặp nhau và yêu nhau như thế nào!" Elizabeth nói, không thể nào áp chế được sự mỉa mai chế giễu toát ra trong ngữ điệu.

Cho nên lời này đã có được sự chú ý của Summer. Cô tháo cặp kính râm xuống, nhìn Elizabeth với một ánh mắt cứng rắn và khắc nghiệt. "Chị đang cư xử như thế việc yêu tôi là việc oái oăm và kì dị nhất mà chị có thể tưởng tượng được ấy nhỉ? Tôi cũng đang bắt đầu nghi ngờ sự chân thành trong lời xin lỗi của chị, nếu như trong ấy thực sự có sự chân thành". Summer lại đeo kính lên, nhìn ra ngoài.

"Tôi không có ý đó!" Elizabeth cố gắng che giấu cơn giận của mình, nói một lời phủ nhận, dù cho ý của nàng đúng chính xác là như thế. Một việc oái oăm và kì dị. Badour, Elizabeth cảm thấy ông ta cũng là một người kì dị, một người gạt bỏ sự thật và tin vào chuyện hoang đường. Nàng tự hỏi đến lúc nào thì 'Quý ngài Đọc Nội Tâm' mới nhìn ra Summer Hayes và nàng là một cặp đôi lố bịch đến nực cười. Và ấy cũng là lúc bữa trưa này biến thành một thảm họa, nàng sẽ mất vai, và cuộc sống của nàng lại chìm vào sự chán nản.

Elizabeth đã đọc kịch bản của Tám mảnh ghép bé nhỏ, hôm qua Rachel đã gửi cho nàng. Nó là toàn bộ những gì Summer đã nói, và còn hơn cả thế nữa. Phức tạp với nhiều tầng nhiều lớp, tinh tế và thông minh. Đậm chất Pháp, hấp dẫn và thuyết phục. Có thể diễn một vai có chiều sâu với thế giới nội tâm phức tạp như Elspeth, sự nghiệp của nàng chắc chắn sẽ có bước tiến lớn. Và một bộ phim như thế này được làm ra rõ ràng là để đi theo con đường giải thưởng. Và rốt cuộc, tất cả những điều này đều là bất khả thi nếu Summer không diễn cho tròn vai.

Từ vai xuống cho tới bàn tay – lúc này đã nắm lại thành nắm đấm, mọi thứ trên Summer đều lộ ra sự căng thẳng không thoải mái. Gương mặt kia gợi cho Elizabeth nhớ lại khoảnh khắc khi mình ngỏ lời hỏi tới sự giúp đỡ của người này.

Chẳng phải đợi cho đến bây giờ, Elizabeth đã sớm hối hận về sự thẳng thắn của mình vào ngày hôm ấy. Trải lòng ra như thế khiến cho nàng cảm thấy mình yếu ớt hơn bao giờ hết. Nhưng vì điều gì đó mà lúc ấy nàng không thể dừng lại được. Điều ấy, cũng có thể là ánh mắt của Summer khi nhìn nàng. Ánh mắt đầy thất vọng và không còn niềm tin như trước.

"Summer. Nàng nói. "Tôi trân trọng việc cô ở đây và làm chuyện này, vì tôi. Chuyện này hẳn là rất khó đối với cô, tôi biết..."

"Khó ở chỗ nào?" Summer quay lại nhìn Elizabeth. "Là một diễn viên, công việc của tôi là diễn. Đây cũng không phải ngoại lệ. Hoặc chăng ý của chị là tôi không thể diễn một cách thuyết phục?"

Elizabeth ngăn mình không được đảo mắt. Đối với câu hỏi này của Summer, bản thân nàng cũng không có câu trả lời. Summer có thể có năng lực diễn vai một cô diễn viên đơn thuần đáng mến trước mắt Ravitz, thế nhưng Ravitz cũng chẳng phải là dạng người thông minh xuất sắc gì cho cam. Delvine lại tin rằng Summer thực sự có tài năng.

"Tôi không biết cô có thể làm được điều gì." Nàng đáp một cách thẳng thắn. "Tôi chỉ đang nghĩ trước nay cô chưa từng diễn một vai diễn yêu cầu cô phải thể hiện ra rằng cô đang yêu một người phụ nữ khác, vậy thôi. Và tôi đoán vai này có thể sẽ là một vai khó đối với cô."

"Đoán?" Summer hỏi lại, ngữ điệu tỏ sự tò mò. "Tôi cũng đã tra cứu tất cả các vai mà chị diễn từ trước tới nay, chị cũng chưa từng diễn một vai như thế. Khó hay dễ chị phải là người biết rõ nhất mới phải, tại sao phải đoán?"

Một câu hỏi nguy hiểm. Có giọng nói vang lên phía sau đầu Elizabeth, thách thức nàng trả lời câu hỏi của Summer: Tôi phải đoán, Summer, bởi vì tôi không thể hiểu nổi một người không có hứng thú với phụ nữ sẽ có cảm giác gì khi phải giả vờ rằng mình có hứng thú với phụ nữ.

May mắn cho nàng, đúng lúc ấy Delvine kết thúc cuộc điện thoại của mình, ném điện thoại vào túi xách trước khi thu dọn đống giấy tờ ngổn ngang khắp xung quanh.

"Xin lỗi nhé, đủ mọi loại rắc rối. Vì cái gì mà tôi để cậu ấy nhận đóng quảng cáo nước ngoài chỉ để xuất hiện trên màn ảnh nhỏ cơ chứ?" Delvine đưa mắt nhìn hai người ngồi đối diện. "Nhớ lấy bài học này, cả hai người. Không bao giờ được phép gật đầu đồng ý với mọi thứ."

Nhìn Summer với ánh mắt do dự, Delvine nói thêm. "Thực sự cảm ơn em đã đồng ý, chuyện này có ý nghĩa rất lớn đối với Elizabeth."

"Tôi hiểu!" Summer trả lời ngắn gọn.

Delvine nhìn sang Elizabeth. "Hai người ổn đấy chứ? ổn với nhau ấy?"

"Ổn!" Eizabeth đáp.

"Tuyệt lắm." Summer trả lời.

"Cũng chỉ là một bữa trưa thôi." Delvine động viên. "Summer, làm ơn hãy dẹp cái dáng vẻ như em đang muốn kết liễu Elizabeth đó đi, thay vào đó thì diễn một vai quý cô lịch thiệp đầy thương yêu và quan tâm. Được chứ?"

"Tôi sẽ cố gắng."

"Xuất sắc!" Delvine cười, im lặng khi nhìn Summer, rồi nói. "Phải nói cho em biết là mấy đứa nhà tôi mê Teen Spy Camp lắm. Tôi cũng xem với lũ nhỏ suốt. Tập bạn thân của Punky suýt chết, em biết đấy, tôi với chúng nó đã khóc hàng xô nước mắt. Tên cô ấy là gì ấy nhỉ?"

"Hannah." Summer trả lời.

"Cảnh đó đẹp tuyệt. Câu thoại như thế nào ấy nhỉ? Cái gì mà... cần cả hai người chúng ta? Em vẫn còn nhớ chứ?"

Elizabeth cau mày, không hiểu nổi Delvine đang muốn làm gì. Trước nay Delvine không phải là người thích nói những mẩu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt thế này.

"Đương nhiên rồi!" Summer thả lỏng, "Tôi cũng rất thích cảnh ấy!"

"Phải thế chứ. Nhưng chính xác thì thoại như thế nào ấy nhỉ, đoạn Punky nắm tay Hannah trong bệnh viện ấy?"

Với một tiếng thở dài nhè nhẹ, Summer tháo kính xuống.

"Đừng rời khỏi tôi." Giọng Summer trầm xuống, chất chứa đau thương. Sự kinh ngạc lấp đầy Elizabeth trước tốc độ nhập vai quá nhanh này. "Làm ơn, đừng bỏ tôi lại. Cậu là người bạn duy nhất mà tôi có. Cuộc đời này chỉ có thể hoàn thiện khi có cả hai chúng ta. Nhớ ngày ấy cậu dạy tôi trèo lên đến cành cao nhất của cây đại thụ nhà bác Murphy chỉ trong vòng mười giây không? Hôm ấy mẹ tôi đã rất giận." Summer cười, đáy mắt ánh lên những tia sáng. Và rồi ánh sáng ở đó tắt lịm đi, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi, không quá nhanh, nhưng ăn khớp với từng câu chữ. "Hay khi Marley qua đời. Cậu đã nói trên đời này sẽ không ai hiểu được cảm giác ấy, và điều ấy cũng ổn thôi. Rằng tình yêu giữa tôi và Marley sẽ không bao giờ mất đi. Rằng những cái ôm ấy sẽ lưu lại trong ký ức, mãi mãi."

Bây giờ thì đôi mắt Summer đã ngập nước. "Cậu đã cùng tôi đi qua mọi điều, Hannah Jane Marshall. Tôi cần có cậu trong đời. Tôi không thể tồn tại một mình được. Cho nên, làm ơn, làm ơn đừng rời khỏi tôi."

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Elizabeth. Nàng nhìn về phía khác khi phát giác đôi mắt mình cũng đã ươn ướt, trong khi nàng tự hỏi vì sao một diễn viên với diễn xuất như thế này lại lãng phí tài năng của mình bằng cách ứng cử cho vai Joey Carter?

Summer hít sâu một hơi.

Delvine dụi mắt trước khi nổ một tràng pháo tay giòn giã. "Chính xác, chính là thế! Lần nào tôi cũng nổi cả da gà. Xuất sắc thật đấy!" Rồi quay sang Elizabeth. "Đồng ý chứ, Bess?"

Elizabeth, trước tia đắc ý vì mình đã chiến thắng trong ánh mắt của Delvine, nàng liếc nhìn Summer – người lúc này cũng đang nhìn nàng.

"Ừ" Elizabeth đáp, ngữ điệu ngang bằng. "Em đồng ý."

Lúc này thì Summer lại đeo kính lên, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi Delvine nhếch mày và nhìn Elizabeth với một ánh mắt quở trách, như thể là nàng vừa làm việc gì chướng tai gai mắt lắm.

Và Elizabeth lại lần nữa cảm thấy có chút áy náy. Nàng không nghĩ rằng việc mình suy nghĩ thế nào và cảm thấy ra sao lại quan trọng với Summer đến mức ấy. Nếu có cơ hội, nàng sẽ cho Summer nghe nhận xét của mình, nhưng không phải bây giờ. Có thể là lát nữa – lát nữa, sau khi bữa trưa kết thúc, trong trường hợp hai người vẫn còn có thể nói chuyện với nhau.

 

Hết chương 6

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: