Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 - Phần 1

103 0 0 0

Summer khoác túi lên vai, tự nhẩm lại những việc tiếp theo mình phải làm. Sau một ngày dài trên phim trường, nghĩ đến những việc cần làm là một cách để Summer thoát khỏi trạng thái căng thẳng và trở về với thế giới bình thường.

Cuối tuần sắp tới đây cũng không khá khẩm hơn với sáu tập phim trong series hoạt hình của Teen Spy Camp mà Summer đã ký hợp đồng với vai trò diễn viên lồng tiếng, còn chưa kể lớp kỹ năng diễn xuất và một buổi tiệc mà cô không thể không tham dự - bữa tiệc nho nhỏ do mẹ cô chủ trì, khách mời là những gương mặt thân thiết góp mặt trong những đội ngũ sản xuất quen thuộc của giới điện ảnh. Cũng không thể không nhắc tới nhiệm vụ mà Autumn đã giao phó – ký thư cho  người hâm mộ.

Và Elizabeth Thornton.

Summer dừng bước. Hôm nay cô đã đánh một ván cược mạo hiểm. Nói nguyên văn từng chữ được viết trong kịch bản – đúng, về lí thuyết là vậy – nhưng đồng thời, cô cũng đã lờ đi mục đích mà kịch bản hướng tới. Điều khó nhất đối với Summer chính là đẩy hết tự tôn của mình sang một bên, và thực sự khiến cho tất cả tin rằng mình chỉ là một diễn viên tệ hại với một gương mặt ưa nhìn. Nhưng Summer không hối hận. Cô đã có thể biến thành một ả cay độc chỉ trong một cái chớp mắt và diễn cảnh ấy một cảnh hoàn hảo – nếu như cô có niềm tin vào kịch bản. Và như đã rõ, trong trường hợp này thì không.

Vả lại, hướng đi này của kịch bản không chỉ tệ hại đối với Iris Hunt, mà còn cực kỳ sai lầm đối với Joey Carter. Summer biết bọn họ đang từng bước biến một bác sĩ trẻ thông minh, tài năng và độc lập thành một ả đỏng đảnh với vai trò duy nhất là chạy theo và quyến rũ cấp trên của mình. Bọn họ muốn gửi đến người xem loại thông điệp này đây à?

Summer cũng biết hôm nay mình đã gặp may mắn. May mắn rằng Ravitz, cũng như rất nhiều những người khác mà cô từng làm việc cùng, đều dựa vào gương mặt của cô để tự đưa ra câu trả lời cho câu hỏi – Summer Hayes có năng lực diễn xuất hay không. Một lần duy nhất, Summer cảm thấy đây là một việc có ích. Với diễn xuất đầy thuyết phục của mình, cô đã qua mặt được tất cả mọi người.

Được rồi, gần như là tất cả.

Summer đã nghĩ rằng Elizabeth sẽ là người đầu tiên cho rằng mình là một diễn viên tệ hại không có năng lực, nhưng rồi sau đó, vẻ mặt của nàng khi nàng hỏi tại sao lại khiến cho Summer nhận ra không hẳn là như thế. Sự tò mò của nàng – mang một thứ sức mạnh không kém những cái chạm của nàng là bao.

Sao lại như thế?

Sao Summer có thể trả lời một cách thẳng thắn và thành thật được?

Bởi vì tôi tôn trọng chị, sự tôn trọng tôi dành cho chị quá lớn, lớn đến mức tôi không cách nào cho phép việc chị phải đối mặt với sự căm ghét của công chúng.

Bởi vì tất cả những thứ đang xảy ra đây, đều là không công bằng đối với Iris Hunt.

Bởi vì tôi muốn chị luôn vĩ đại, luôn là Elizabeth Thornton của những năm ấy ở London, khi chị thay đổi cuộc đời tôi.

Autumn sẽ kết liễu Summer nếu biết được chuyện này. Bỏ ngoài tai chỉ đạo diễn xuất vì không hài lòng với kịch bản là chuyện ngu ngốc nhất mà một diễn viên có thể làm.

Tiếp tục rảo bước, Summer tự hỏi liệu Elizabeth có cho rằng mình là một kẻ ngốc nghếch hay không khi vì nàng mà mạo hiểm và bất chấp cả việc có thể sẽ mất vai. Đây rõ ràng là một biểu hiện rõ nét của sự yếu đuối – hay đúng hơn, của một người dễ bị lợi dụng. Nhưng rồi cách Elizabeth nhìn Summer, ánh mắt nàng không hề giống như đang mỉa mai hay khinh rẻ. Trông như nàng đang đón nhận. Cảm kích.

Điều này thật ... Wow.

Ngước mắt nhìn tấm biển EXIT, bước chân Summer tăng tốc. Pajamas và Netflix những thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô khi nghĩ đến việc đêm nay mình sẽ làm gì.

Elizabeth tiến vào hành lang, cho Summer Hayes một cái gật đầu rất nhẹ. Mái tóc dày màu nâu trầm của nàng lúc này đã xõa ra, mềm mại xuôi xuống vai nàng. Với sự thanh lịch và duyên dáng trong mỗi bước đi, dáng điệu của nàng không còn vẻ dứt khoát đến mức cứng nhắc như khi nàng xuất hiện trước máy quay nữa. Và gương mặt nàng, mặc dù lúc này vẫn chưa tẩy trang, thế nhưng không còn sắc nét và góc cạnh như khi nàng đứng trước ánh đèn và những tấm hắt sáng. Hiệu ứng ánh sáng trong mỗi cảnh của Iris Hunt đều được sắp xếp để tôn những nét góc cạnh của nàng lên – với mục đích lột tả đặc điểm tính cách nhân vật, và ngoài ra, còn là để tìm ra khuyết điểm của diễn viên. Và rõ ràng, đây là một sự xúc phạm. Vả lại, giả như gương mặt Elizabeth thực sự có khuyết điểm, đối với Summer thì những khuyết điểm ấy cũng đều như vô hình.

Summer thở dài cho chính bản thân mình. Cô tự thấy hổ thẹn, nhận ra mình đã dùng bao nhiêu phần của bộ não cho việc nghĩ đến Elizabeth Thornton.

"Summer" Elizabeth khe khẽ.

Summer?  Cô có hơi muốn nhảy cẫng lên vì Elizabeth chưa từng gọi tên cô như thế trước đây.

"Chị cũng xong việc rồi?" Summer hỏi khi hai người bước bên nhau.

Arg. Lại một câu hỏi ngu ngốc nhảm nhí.

Elizabeth cho người kia một nụ cười nhàn nhạt. "Sao cô biết?"

Cười một tiếng, Summer chĩa ngón trỏ vào thái dương mình và diễn cảnh tự sát bằng súng. "À ừ... Thật là..."

"Tôi đã nghĩ đến việc hỏi cô về tiền trà, cũng từ lâu rồi. Xin lỗi nhé, công việc bận rộn và tôi thì cứ quên mất chuyện này. Hẳn là tốn kém cũng không ít đâu? Vận chuyển trà từ Anh thường  xuyên đến thế kia mà."

"Ổn mà, không hẳn là tốn kém, trà này là một phần trong phi vụ trao đổi của tôi với mấy đứa bạn nghiện Tootsie Roll ở bên ấy. Có qua có lại cả, cuối cùng tính ra cũng không đáng là bao."

"Là vậy. Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy... cảm ơn cô. Finola khăng khăng rằng trà của cô là thứ duy nhất có khả năng kéo tâm trạng của tôi lên. Bằng một cách nào đó." Nhưng kèm theo đó nàng lại cho Summer một nụ cười mang ý không tán thành. "Dù tôi dám chắc đồng nghiệp của chúng ta sẽ khẳng định rằng họ thì không nhận ra được điểm khác biệt nào cả."

"Đồng nghiệp của chúng ta nên dừng việc biến chị và nhân vật chị diễn thành một." Summer cười. "Nhắc đến Hunt, tôi lại phải nói rằng tôi rất tiếc. Tôi lấy làm tiếc trước những điều mà bọn họ đang làm với nhân vật của chị. Cá nhân tôi thích Iris Hunt, thích cô ấy của trước kia."

"Thế ư?" Elizabeth dừng lại trước cửa, lấy thẻ ra và quẹt trước hệ thống an ninh. Đèn xanh lóe lên, và cánh cửa mở ra ngay sau ấy. "Tôi cũng đã nhận ra điều ấy rồi. Nhận ra nhờ màn diễn xuất của cô ngày hôm nay, biến một cảnh tệ hại thành một cảnh rất... giải trí." Một nụ cười nhạt nhòa thoáng qua khi nàng giữ cửa cho Summer đi qua. "Tôi trân trọng việc cô đứng ra bảo vệ danh dự cho Trưởng khoa Hunt".

"Tôi làm việc ấy không phải là vì Hunt." Summer nói khi còn chưa kịp nghĩ, cùng lúc ấy bước chân tiến ra ngoài.

"Không phải là vì Hunt? Vậy..."

Quỷ tha... Mũi chân Summer đạp lên một khoảng không trống rỗng, và khi cô nhận ra, quá muộn rồi, đây rõ ràng là một bước hụt, chỉ vì cô không để ý đến bậc tam cấp trước cửa ra vào của tòa nhà. Summer lảo đảo.

Elizabeth vươn tay ra theo phản xạ, một tay bắt lấy cổ tay Summer và tay kia vòng qua quanh eo, ngăn người kia khỏi thảm cảnh gieo mình xuống đất, và với tư thế này thì khá chắc chắn rằng mặt sẽ chạm đất đầu tiên.

Summer đảo bước chân, quay người một cách loạng choạng trong nỗ lực lấy lại thăng bằng và đứng vững, nhận ra lúc này mình đang mặt đối mặt với Elizabeth. Vẻ mặt của Summer lúc này, cái vẻ cáu giận đến mức đau đớn, như thể thực sự là cô đang giận đến phát điên lên – nói cho Elizabeth biết rằng những pha thế này chẳng phải là thứ gì xa lạ đối với người này nữa cả.

"Chết tiệt." Summer nghiến răng lẩm bẩm khi đôi bàn tay mềm mại kia rời khỏi cổ tay mình. "Tôi quên mất ở đây có bậc." Cười một điệu cười chỉ thấy sự khó xử. "Chắc chị cũng thấy rồi, tôi có chút... vụng về. Một chút."

"Một chút." Elizabeth kéo dài từng chữ. "Ít nhất thì cô vẫn có thể lái xe về đến nhà một cách an toàn được đấy chứ?"

"Sẽ cố hết sức." Nghe cứ như nàng quan tâm đến việc mình sống hay chết ấy nhỉ. Cảm giác ấm áp lấp đầy Summer, ngay sau đó cô lại tự cười mình vì có thứ suy nghĩ ấy. Nhưng rồi Summer vẫn không thể ngăn được nụ cười trên môi, suốt từ lúc lấy xe ra khỏi bãi đỗ cho tới khi về tới trước cửa nhà.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: