Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4 - Phần 1

94 0 0 0

Sau bảy tuần với Choosing Hope, Summer Hayes nay đã hoàn toàn quen thuộc với những gương mặt và những cái tên, thậm chí nhớ được cả tên của hai nhóc sinh đôi nhà anh nhân viên an ninh trực trước studio mỗi buổi sáng, biết được sinh nhật của bác gái dưới căn tin - và đặc biệt là trở nên thân thiết với trợ lý phim trường của Elizabeth Thornton. Một người phụ nữ Scottland vừa bước vào tuổi tứ tuần, Finola luôn xuất hiện với cặp kính màu ngọc lam, đằng sau đó là đôi mắt sắc sảo, nói tiếng Anh với thứ ngữ điệu ít người nghe hiểu. Summer đã mua chuộc được người phụ nữ này bằng những chiếc bánh quy hạnh nhân nóng hổi.

Summer thường âm thầm gửi trà tới cho Elizabeth qua Fiona, và Fiona thì còn hơn cả sẵn lòng chấp nhận lời nhờ vả của cô vì lần đầu tiên sau hàng tháng trời, Fiona cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Elizabeth.

Còn Elizabeth, đã từ lâu nàng không còn đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào dành cho Summer. Cũng phải nói tới mấy tuần nay lịch quay của hai người không trùng nhiều - một chuyện không mấy vui vẻ đối với Summer. Cô bắt đầu bắt đầu mong mỏi được nhìn thấy gương mặt người kia trước ống kính máy quay, và rồi cả ánh mắt đánh giá như đang giấu đi sự không hài lòng nhưng vẫn lộ ra ý phê phán mỗi khi có diễn viên nào đó đột nhiên quên thoại khi đang diễn.

Summer vốn không định chia sẻ những túi trà quý giá của mình với tần suất thường xuyên đến thế, vậy nhưng cuối cùng thì cô vẫn không thể đầy hình bóng của người phụ nữ kia ra khỏi đầu.

Tối nay Summer tới tìm Fiona, vừa đặt bước chân lên bậc thang chiếc trailer thì lại bắt gặp Finola đang đẩy cửa xông ra ngoài. Dừng trước mặt Summer, Finola nhìn xuống thùng trà guayusa màu vàng mà người kia đang bê trên tay.

"Summer! Em cứ vào thẳng bên trong nhé. Và nhớ đóng cửa khi đi ra. Chị xin lỗi, bây giờ chị đang vội lắm, mình nói chuyện sau vậy. Chị còn phải đi giải cứu chồng chị đã, xe anh ấy lại hỏng giữa đường." Dứt lời, Finola chạy thẳng.

Summer đi vào, bên trong không có người, và rồi cô nhận ra chỉ có một mình mình ở đây, trong nơi 'trú ẩn' của Elizabeth. Không thể trách Elizabeth được, hơn  bảy tuần qua Summer đã tận tai nghe không ít lời đàm tiếu tệ hại về Elizabeth trong mắt bọn họ. Nhận định được nhiều người tán thành hơn cả - sự lạnh nhạt của Elizabeth xuất phát từ việc nàng cho rằng tầm của mình ở trên tất cả những người khác, và không ai xứng đáng để nàng hạ mình. 

Dù cho điều ấy là thật - Summer nghĩ - thì cũng không ai có quyền phán xét nàng, thẳng thắn mà nói thì quả thực Elizabeth đã hạ mình với Choosing Hope. Nếu Summer có thể diễn tốt như nàng, cô cũng sẽ rất khó khăn để giấu đi sự chế nhạo của mình với nồi lẩu thập cẩm này.

Summer đặt thùng trà xuống trên kệ bếp, sửa lại ngay ngắn đến mức cạnh của thùng trà song song với cạnh của bàn bếp. Xong xuôi, Summer lập tức quay gót muốn rời đi, ý thức được rằng Finola đã tin tưởng mình thế nào khi để mình bước chân vào nơi này.

Nhưng Summer dừng bước khi ánh mắt bắt được những mảng màu. Trên lò vi sóng có bức ảnh chụp Elizabeth, có lẽ là đang trong một bữa ăn  tối với một vài người. Summer tiến lại gần, quan sát kỹ hơn. Cô nhận ra một vào gương mặt. Đầu tiên là Amrit. Anh bạn trai của Elizabeth trong bức ảnh này vẫn y nguyên vẻ lịch lãm bóng bẩy như khi bước trên thảm đỏ. Có người đàn ông khác ghé vào, gương mặt anh ra mơ hồ. Rồi ánh mắt thận  trọng  của Summer chuyển sang người phụ nữ có thân hình mảnh dẻ với mái tóc màu đỏ rượu vang dài quá vai.

Một cánh tay quấn quanh eo, tay kia của Elizabeth đặt trên vai một người phụ nữ khác, một người với vóc dáng cao ráo nhưng vẫn không làm mất đi vẻ thanh lịch, gương mặt người ấy toả ra loại khí chất mạnh mẽ mà Summer cho rằng là không thường có thể bắt gặp. Gò má cao, sống mũi rất thẳng, nước da màu sứ.

Là  Grace Christie-Oberon.

Ở London, đối với giới diễn viên mà nói thì đây là một cái tên trong dòng dõi hoàng gia. Summer đã từng nhìn thấy mặt và nghe thấy tên của người phụ nữ này ở mọi nơi. Áp phích trên xe bus, tàu điện ngầm, trên bảng quảng cáo. Và rồi thì Elizabeth với Grace Christie-Oberon là bạn bè?

Tầm mắt quay trở lại với Elizabeth, Summer bị hấp dẫn bởi nụ cười đầy vui vẻ trên khuôn mặt của nàng, Summer chưa bao giờ nhìn thấy một Elizabeth như thế. Những gì Summer nhìn thấy, dù là trước kia hay hiện tại, cũng đều chỉ là một gương mặt nghiêm túc với công việc trên phim trường, hoặc một gương mặt khuyết thiếu biểu cảm.

Thật đáng tiếc. Summer có thể sẽ đánh đổi tất cả để gặp được, nhìn thấy được người phụ nữ với đôi mắt lấp lánh, ánh lên niềm vui và tràn đầy sức sống trong  tấm hình này. Đột nhiên Summer cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn, như thế là do mình đã tuỳ tiện khám phá một khía cạnh khác của Elizabeth mà không được nàng cho phép. Summer lắc đầu, dứt khoát nâng bước chân chạy ra khỏi xe.

Nhưng cánh cửa bị đẩy ra. Summer khựng lại, đóng băng tại chỗ.

Elizabeth xuất hiện, bóng hình nàng tràn ngập đôi mắt của Summer. Nhìn chằm chằm Summer.

Nàng vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, vẫn còn đang trong trạng thái của Iris Hunt, với búi tóc sau gáy và  đôi giày cao gót dưới chân. Nét giận trong ánh mắt nàng bay biến khi nhìn thấy thùng trà nhỏ trên bàn bếp phía sau Summer.

"À? Ninja giao trà của tôi lại đột kích."

Summer cười một nụ cười dò xét trong khi giơ hai tay lên đầu hàng. "Vậy là lộ tẩy rồi?".

"Tôi không nghĩ cô sẽ bất ngờ nếu biết cô là nghi phạm hàng đầu đâu."

Elizabeth treo áo blouse trắng lên móc gỗ phía sau cánh cửa. Nàng cởi búi tóc, luồn ngón tay vào mái tóc mình, dứt khoát và nhanh nhẹn. Elizabeth liếc mắt nhìn người đối diện – bây giờ đang trong trạng thái bị thôi miên, nàng nói tiếp. "Tôi luôn tự hỏi bằng cách nào mà trà luôn xuất hiện trong xe của tôi mỗi khi tôi đi vắng. Không biết liệu có đúng không nếu tôi mạn phép đoán đồng phạm của cô là một người Scottland?"

"Tôi không biết chị đang nói về chuyện gì. Summer giấu đi nụ cười. "Chị có trợ lý người Scottland?"

"Ai nói người Scottland kia là trợ lý của tôi?"

Quỷ tha ma bắt.

"Cô sẽ không thắng được giải Emmy nào với cái biểu cảm ngây ngốc vô tội đó đâu." Vẻ hứng thú lướt qua gương mặt Elizabeth khi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, bật đèn gương, với lấy túi trang điểm và bắt đầu tẩy trang với chuỗi động tác nhanh nhẹn cực kỳ thành thạo.

Summer cảm tưởng như Iris Hunt đang dần chìm vào trong Elizabeth, những đường nét sắc sảo đến mức cứng nhắc dần biến mất, để lộ ra những nét nhu hòa dịu dàng.

"Finola chắc chắn sẽ phát hoảng nếu biết tôi bắt quả tang cô tại trận như thế này!" Qua tấm gương, nàng bắt lấy ánh mắt của Summer đang nhìn mình. "Và nhân tiện, cảm ơn cô." Nàng hơi nheo mắt, nhìn về phía thùng trà. "Đáng ra tôi nên nói lời này mấy tuần trước rồi mới phải, nhưng đúng thực là bận quá."

Summer mỉm cười. "Tôi sẵn lòng. Căn bản thì trước nay tôi chưa từng gặp được người nào khác ngoài bản thân tôi cũng yêu loại trà này đến mức ấy cả, chị biết đấy."

"Bây giờ thì cô gặp rồi." Elizabeth nhìn Summer một cách chăm chú. "Hình như cô rất thích cười?"

"Tôi chịu thôi. Nhưng tôi biết có vài người cảm thấy như thế phiền lắm."

"Vì thực sự là phiền"

Nụ cười của Summer tắt ngấm.

"Thường là vậy. Nhưng cô thì cũng không đến nỗi nào. Có thể nói cô hợp với việc... cười. Còn chưa kể những cô nàng thân thiện thích cười sẽ dễ nhận được những dạng vai như cô gái nhà bên hơn, không phải hay sao?"

"Có lẽ vậy. Nhưng đó cũng không phải là dạng vai diễn mà tôi hướng tới. Tôi muốn mình luôn thay đổi, luôn khác biệt. Giống như chị!

"Tôi?" Ánh mắt Elizabeth xoáy sâu vào Summer. "Tôi nghĩ hẳn là cô đã nhận được không ít lời cảnh báo nên tránh xa tôi ra chứ nhỉ?" Ngữ điệu của nàng thả lỏng, bông đùa. "Tôi, một người phụ nữ có thú vui săn hải cẩu mỗi khi tâm trạng không tốt. Tôi nhớ là tôi đã đọc được chuyện này ở đâu rồi thì phải."

Bật cười một tiếng, Summer nói, "Cá nhân tôi không tưởng tượng ra được cảnh ấy. Đối với Hunt thì còn có khả năng, trong những ngày tâm trạng tồi tệ."

Elizabeth cho Summer một nụ cười nửa miệng, một nụ cười không cho phép Summer dò đoán ý tứ phía sau nó, "Quả thực cô rất thích cười. Nhưng hãy cẩn trọng. Rồi thì người ta sẽ cho rằng cô là một kẻ ngốc nghếch tin người và dễ bị dắt mũi!" Nét mặt nàng trầm xuống. "Dù cho điều duy nhất tệ hơn việc bị coi là một kẻ ngốc nghếch dễ bị dắt mũi là việc bị coi như một kẻ không đáng tin. Tin tôi đi."

"Nói vậy thì tôi đã có thêm một lí do để trở nên giống chị."

"Đấy chẳng phải là việc quá mạo hiểm và đầy rủi ro hay sao?  Và cô còn không biết trong những lời đồn đại hướng về tôi kia, lời nào là thật và lời nào là giả. Trích Oscar Wilde, 'Thật là một việc kỳ quái đến tột cùng, việc con người của thời đại này bàn tán về một người sau lưng người ấy, cùng lúc đó biến những lời bàn tán ấy thành sự thật'."

Vừa nói, đầu ngón tay nàng vừa lần lên khuy áo sơ mi trên cùng, bắt đầu cởi. Tầm mắt của Summer dõi theo động tác ấy theo bản năng, lướt qua mảng da thịt lộ ra sau khuy áo. Đến khuy thứ tư, Elizabeth ngừng lại, như thể vừa đột ngột ý thức được sự hiện diện của Summer ở nơi này. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trở nên bén nhọn.

"À, xin lỗi chị. Tôi... xin lỗi, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Summer quay phắt lại, cảm nhận được vành tai mình đang nóng lên. Bước thẳng về phía cửa, khi bàn tay chạm tới nắm cửa, Summer hơi nghiêng đầu quay lại. "Những lời đồn đại hướng về chị, có lẽ chị cũng biết rồi, thoạt nghe rất đáng tin. Nhưng tôi không tin. Trích Bertrand Russell, 'Không có kẻ nào trên cõi đời này lại đi đàm tiếu về đức hạnh của kẻ khác."

Summer mở cửa, bước ra ngoài, bỏ lại phía sau mình một tiếng cười khe khẽ. Tiếng cười bật ra một cách đột nhiên, không rõ xuất phát từ sự trào phúng hay là sự thích thú.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: