Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

77 0 0 0

Công viên Quốc gia Kings Canyon, địa điểm quay chính của Tám mảnh ghép bé nhỏ.

Sương mù bao quanh đỉnh núi phía xa, lơ lửng trên không trung, trôi dạt về phía này và lượn lờ trên những tán cổ thụ. Đường chân trời sẽ đổi màu và những đỉnh núi kia sẽ rực lên, mỗi khi mặt trời mọc và lặn. Đã hai tuần trôi qua – Elizabeth đã ở nơi này được hai tuần, và nàng vẫn chưa thôi kinh ngạc với cảnh tượng ở nơi đây.

Và nàng vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống thế này. Đã hơn nửa tháng nay quanh nàng không còn thứ ồ ã náo nhiệt quen thuộc của một thành phố lớn. Sự yên tĩnh gần như là tuyệt đối ở nơi này, ngày qua ngày dần khiến cho nàng cảm thấy trống rỗng.

Chỉ khi đêm xuống sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ. Ngập tràn trong không gian là tiếng cú đêm trên những cành cây già cỗi, là âm thanh phát ra từ đủ những loại côn trùng và động vật hoang dã bé nhỏ. Không khí nơi này mang theo mùi ngai ngái của đất và hương cây cỏ, cùng với những âm thanh đến từ tự nhiên, vì lí do gì đó mà gợi cho nàng nhớ về những tháng ngày xưa cũ. Nàng nhớ về sân khấu, và nhận ra mình đã mất hết kết nối với thế giới xung quanh. Rất dễ để người ta quên đi thế giới mà mình thực sự thuộc về. Những lời đồn, dòng tiêu đề trên những tờ báo lớn, ánh mắt của công chúng – tất cả những điều này bây giờ đã trở thành vô nghĩa.

Elizabeth cài khuy áo khoác. Nàng đã quen với cái lạnh của London, thế nhưng cái lạnh ở nơi rừng núi này lại rất khác. Không khí mỏng, nhẹ, trong lành nhưng rất lạnh, cái lạnh thấm qua vải vóc.

Nàng mở cửa xe và ngồi xuống bậc thang bên ngoài, chưa sẵn sàng để đối diện với khu vực phim trường, nơi có đủ loại đèn, máy móc, và người. Uống một ngụm trà nhỏ - nàng quay về với loại trà bình dân loại thường của mình, vì người ấy chưa tới – Elizabeth ngắm nhìn phong cảnh phía xa.

Từng người trong đội ngũ chế tác của Tám mảnh ghép bé nhỏ đều là do chính Jean-Claude Badour đích thân chọn lựa. Elizabeth cũng không tiếp xúc với họ nhiều. Đội ngũ chế tác người Pháp thế này hiển nhiên khiến nàng thoải mái hơn với phong cách làm việc tập trung vào chuyên môn và đặt công việc lên hàng đầu. Hơn hai tuần nay tất cả đều đang làm việc một cách vô cùng nghiêm túc, không có một tiếng than thở những khi ngày quay kéo dài hơn so với dự kiến.

“Đây rồi!” Jean-Claude xuất hiện trước mắt nàng, với jeans tối màu, áo cổ lọ màu đen, và một lớp áo khoác dày. “Cũng không còn lâu nữa đâu nhỉ?”

Lại nữa. Đáng lẽ ra nàng phải buồn rầu và mong mỏi sau hai tuần xa cách ý trung nhân. Thực lòng mà nói, nếu như Elizabeth thành thật với suy nghĩ của bản thân mình – nàng sẽ phải đối diện với sự thật rằng nàng vẫn luôn để ý tới chỗ trống mà Summer Hayes để lại. Có một thứ gì đó đặc biệt, đặc biệt tới mức kỳ lạ về con người này. Sự ấm áp mà người ấy đem lại có thể đầy lùi cơn bão lòng và kéo nàng ra khỏi những khoảnh khắc u ám nhất.

“Là ngày hôm nay.” Elizabeth đành nói ra miệng một câu tỏ ý mong chờ.

“Oui. Đêm qua Summer gọi điện thoại cho tôi – điện thoại vệ tinh, đương nhiên rồi – nói rằng nó còn phải ghé qua siêu thị để mua vài thứ đồ cần thiết. Nhưng sẽ tới sớm thôi.”

Elizabeth bật cười, “Chu đáo đến như vậy? Nghe rất giống với tính cách của Summer."

“Nhân tiện tôi cũng phải nói tôi rất tiếc về chuyện không có vạch sóng nào ở nơi này và cô không thể gọi điện thoại cho Summer được. Điện thoại vệ tinh chỉ dùng cho điện thoại và email công việc mà thôi, cô cũng biết rồi.” Badour nhìn Elizabeth với ánh mắt áy náy, “Tôi ưu ái cô và những người khác cũng sẽ đòi hỏi quyền lợi mà họ không có."

“Đều rất ổn!” Thực lòng, Elizabeth biết ơn chuyện này, giúp nàng thoát ra khỏi những lộn xộn ngoài kia. “Tôi cũng để ý thấy có vài người vẫn tranh thủ lái xe ra tận phía bên ngoài để gọi điện thoại, trong trường hợp không còn cách nào khác.”

Elizabeth cũng đã làm chuyện này, một lần duy nhất, đến giờ thì nàng vẫn vô cùng hối hận.

Cuộc điện thoại ấy dành cho Grace, và Grace không lãng phí một giây nào trong việc ra lệnh cho Elizabeth tường thuật lại chi tiết đến từng bước, cách nàng tiếp cận và phân tích nhân vật. Chuẩn bị cảm xúc, quá trình nhập vai, thậm chí là nàng đã ghi chú những gì lên kịch bản. Và sau đó thì truyền đạt cho nàng kỹ thuật, dạy cho nàng cảnh nào nên diễn ra sao. Chuyện ấy không có gì lạ – điều kỳ lạ lại chính là vì lí do nào đó, Elizabeth không còn có được cái cảm xúc vui lòng và sự hứng khởi trước việc Grace chỉ bảo và quan tâm đến nàng. Nàng không vui vẻ và biết ơn như mình vốn vẫn tưởng.

Và rồi – Elizabeth đã làm một chuyện mà nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm.

“Summer tuyệt lắm!” Nàng nói, “Có em ấy ở bên cũng đã đủ tuyệt vời, chưa kể đến Summer và em rất ăn ý trong công việc.” Nàng mỉm cười khi nói hết câu.

Nụ cười của Elizabeth kéo dài được cho tới lúc Grace bắt đầu lên tiếng đáp lại. Và sau ấy là một khoảng lặng kéo dài. Và sau đó..., sau đó.

Elizabeth uống một ngụm trà, cảm thấy trà trở nên đắng chát khi nàng nhớ lại những lời lúc ấy Grace đã nói. Những lời lẽ xúc phạm nặng nề. Nàng đã không bao giờ có thể ngờ tới việc Grace có thể suy nghĩ và nói ra những thứ kinh khủng đến thế, đặc biệt là về một người xa lạ chẳng thân quen. Cơn sốc ập vào nàng, lấp đầy nàng với sự bàng hoàng. Khó mà tin được. Và rồi thất vọng. Và rồi nàng tắt máy.

Elizabeth tắt máy khi Grace Christie- Oberon còn đang nói, và lái xe về phim trường trong với tâm trạng tồi tệ kinh khủng.

Sau đó thì không khó để nàng nhập vai và bước vào phân cảnh đối diễn với nhân vật đại diện cho Thịnh Nộ, cơn giận dữ trong nàng thoát ra ngoài với độ chân thật gần như là tuyệt đối.

Anh diễn viên tội nghiệp. Anh ta đứng bật dậy và bước ra xa nàng mấy bước khi đạo diễn hô 'Cut!'.

Jean-Claude chạy tới bên nàng, “Oh? Oui!” Và nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên xen tia phấn khích, “Oh my...”

Sự hài lòng của Jean-Claude không giúp những lời xúc phạm của Grace bớt chói tai.

“Elizabeth?" Tiếng gọi của người bên cạnh kéo Elizabeth trở lại với thực tại.

“Tôi xin lỗi?”

“Tôi vừa nói hôm nay chúng ta có một thành viên nhí. Julia đã tới nơi rồi, vào buổi sáng. Vai Hope này dành cho con bé ấy. Thêm một chuyện nữa, trước khi chúng ta kết thúc cảnh buổi sáng, và trước khi Summer của cô tới nơi, tôi nghĩ chúng ta nên nói qua một chút về cảnh quan trọng của hai người." Badour chỉ tay, “Cô có lo lắng không?"

Thêm một ngụm trà, Elizabeth suy nghĩ về câu hỏi ấy. “Cảnh đầu tiên và cũng là duy nhất tính tới thời điểm này của tôi là cảnh trong series truyền hình mà tôi đang diễn. Không công phu về mặt hình thể và cũng không chi tiết vào cảm xúc. Tôi đoán truyền hình hay điện ảnh thì những cảnh thân mật thế này cũng sẽ đều dựa trên kỹ thuật?"

“Tôi sẽ hiểu câu trả lời của cô là – Phải, Jean-Claude, tôi có chút lo lắng. Sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ loại bỏ tất cả những người không có nhiệm vụ liên quan. Và đương nhiên rồi, cô có Summer. Cứ tin vào nó là được, rồi sẽ qua thôi!”

“Là vậy.” Elizabeth thì thầm.

Và rồi Jean-Claude đứng thẳng dậy, nói vài câu trước khi quay lưng đi. Elizabeth vẫn còn nghe được tiếng nói của người đàn ông ấy vọng lại từ xa, một tràng những lời chỉ đạo kỹ thuật lẫn lộn cả tiếng Anh cả tiếng Pháp, lời này nối vào lời kia, không ngừng.

Elizabeth vẫn ngồi đây, thả mình chìm vào khoảng lặng, và một lúc kia chợt nhận ra mình đang dần trở nên mất kiên nhẫn. Nàng đang chờ đợi, chờ đợi tiếng động cơ của chiếc Volkswagen màu xanh gầm lên trong tầm mắt của mình. Nàng chờ đợi tiếng cười của người ấy phá vỡ khoảng lặng này. Sự yên lặng này khiến cho nàng phải suy nghĩ, mà ấy là điều nàng không muốn. Nàng không muốn suy nghĩ về những điều khiến mình rối bời.

Elizabeth thở dài. Vì sao Grace lại làm như vậy? Sao có thể nói ra những lời ấy, xúc phạm một diễn viên trẻ tuổi và tài năng, tử tế và thông minh, ấm áp và quan tâm tới nàng? Một người... bạn của nàng?

Một người... bạn?

Bằng cách nào mà những túi máu giả cùng với một cốc trà xin lỗi, từ nhện và xương rồng – nàng và Summer lại tới bước này? Kết bạn không phải điểm mạnh của Elizabeth. Vả lại nàng bằng lòng với sáu người bạn của mình. Ở bên bọn họ, nàng cảm thấy an toàn. Không hẳn là cực kỳ hài lòng và mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng ít nhất thì là thoải mái. Như những đôi tất cũ. Kết bạn đồng nghĩa với việc nàng phải mở lòng ra để chia sẻ với những người mà nàng không có chút liên hệ. Đó là việc khiến cho nàng khó lòng mà chịu được. Nhưng Summer Hayes là ngoại lệ. Nàng không cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với người này. Không đau đớn hay khó chịu. Vậy thì, hai người chúng ta là bạn bè đấy sao?

Đứng dậy và vào trong xe, Elizabeth tráng qua chiếc cốc. Nàng làm một chuỗi động tác trong vô thức, khi tâm trí nàng, lại lần nữa, trở về với câu hỏi – Rốt cuộc thì vấn đề của Grace là gì?

________

Khoảng khắc dừng xe lại và kéo phanh tay, Summer bỗng có cảm giác như mình đã về nhà sau một khoảng thời gian dài. Đây là thứ cảm giác kỳ dị nhất trên đời đối với một diễn viên. Xưa nay Summer thậm chí còn không thích những buổi dã ngoại hay cắm trại, nơi này thuần túy là nơi làm việc, còn chưa nói đến việc ở đây không có sóng và điện thoại biến thành một thứ bỏ đi. Mặc kệ những điều ấy, Summer vẫn cảm thấy như đây là nơi mà mình thuộc về.

Có thể cảm giác ấy bắt nguồn từ nụ cười nhẹ, nhẹ đến mức nhạt nhòa, nhưng rồi vẫn đủ để tỏ sự hài lòng của Elizabeth. Nàng đang đứng ở kia, nơi cách mũi chiếc Volkswagen không xa. Dưới tán cổ thụ, nàng nghiêng người dựa vào thân cây già cỗi, đợi người kia ra khỏi xe và tới đây bên mình.

“Này, em!” Sumer cười một nụ cười trêu chọc, “Quý cô, em có thể giúp tôi một tay chứ? Tôi hứa, nếu em hành xử đúng mực và hợp ý tôi, em sẽ không phải hối hận.”

Elizabeth bước tới, mỗi bước đi đều chậm rãi thong dong và vô cùng nhẹ nhàng, “Câu thoại thế này dùng cho cả mọi người đấy ư?"

“Không phải tất cả, chỉ những nữ diễn viên đủ quyến rũ mới có thể nghe.” Hai người gặp nhau bên chiếc Volkswagen, và với một câu thì thầm, “Jean-Claude đang nhìn!” – Summer kéo Elizabeth lại gần, áp môi mình lên đôi môi người ấy. Độ ấm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, hương nước hoa quen thuộc – những sự quen thuộc này lần nữa bao trùm lấy Summer.

Chết tiệt.

“Em nghe được tin xấu.” Summer nói, “Marcus phụ trách chuyện ăn uống của đoàn? Thực ra ông ấy là đầu bếp giỏi, nhưng em vẫn rất lấy làm tiếc vì chuyện ấy. Xin lỗi nhé.”

“Em nên lấy làm tiếc!" Elizabeth đáp lại bằng một tiếng trách cứ nghe như đang gầm gừ trong cổ họng, “Tôi toàn phải lấy cớ chạy bộ để ra khỏi nơi này và lánh tạm ở bên ngoài, khổ sở như thế cũng chỉ là để rình lúc có thể ra ngoài mua một bữa ăn hẳn hoi. Tại sao ngày ấy em không nói với Marcus tôi bị dị ứng với củ cải nhỉ?" Lúc này nàng nhìn như thể đang thực sự nổi giận với thứ biểu cảm độc đoán chất chứa thịnh nộ, thế nhưng ánh mắt nàng cho Summer biết rằng nàng đang không hoàn toàn nghiêm túc.

“Không sao, có em ở đây rồi." Summer mở cửa, lấy ra một đống lớn túi nylon chứa trong ấy đầy đồ. “Trong xe của chị phải có tủ lạnh chứ? Hôm qua em ghé qua Fresno, mua hết tất cả những loại cheese có bày bán ở đó, mỗi loại một chút. Và đây, cả mấy món nhẹ làm từ sữa, có thể chị sẽ thích. Đều ở đây cả, sau này chị có mắc chứng loãng xương cũng đừng có đổ lỗi lên đầu em.”

“Xe của chúng ta.”

“Cái gì?” Summer dừng bước.

“Tôi đoán rằng Jean-Claude đang cho rằng ông ấy đang ban phát một ân huệ cao cả cho chúng ta. Ông ấy quyết định chúng ta nên chia nhau một chiếc trailer."

Summer tái mặt, “Nghiêm túc đấy à?"

“Cũng đừng lo, không tệ đến mức như em nghĩ đâu. Chúng ta cùng xe nhưng không cùng gian. Chiếc Winnebago này có hai gian riêng biệt, mỗi gian đều có cửa ra riêng ở mỗi đầu. Chỉ là hai gian này thông nhau và chỉ cách nhau bằng một cánh cửa. Ông ấy nói chúng ta nên thế, cho tiện.”

“Cho tiện?” Summer nhíu mày.

Bước vào bên trong, quả đúng như Elizabeth đã miêu tả. Đây là một chiếc trailer hạng sang, với tiện nghi đầy đủ và không gian thoải mái. Đãi ngộ của Jean- Claude dành cho diễn viên của mình quả rất tốt.

“Thoải mái nhỉ." Summer nhìn xung quanh xe, đặt đủ thứ túi xuống gần bàn. “Chị thì quen với kiểu xe thế này rồi, nhưng đây là lần đầu em được đãi ngộ tốt đến mức này!"

“Chứ không thì sao?" Elizabeth đảo mắt, “Hay em nghĩ Jean-Claude sẽ ném cho em một chiếc túi ngủ và mời em ra ngủ trong xe của mình?"

“Nhưng thực lòng thì cũng có chút không ngờ tới một bộ phim độc lập lại có thứ đãi ngộ thế này với diễn viên.”

“Giá thuê trailer cũng không tệ đến mức ấy, và ê kíp của Jean-Claude thì cũng chẳng có mấy người. Thêm nữa, đừng quên bộ phim này có không ít nhà đầu tư máu mặt đứng phía sau nó. Lần đầu tiên tấn công Hollywood của Jean-Claude Badour, Summer."

“Phải rồi!" Summer ngồi xuống giường, “Ổn thôi, không có vấn đề gì. Em đoán chị ngáy cũng không to lắm đấy chứ? Em có nghe thấy qua một cánh cửa được không nhỉ?"

“Không ai trên đời này có thể ngáy to đến mức ấy."

“Vậy là không phủ nhận?"

Elizabeth đảo mắt, không muốn tranh cãi gì thêm. “Qua bên tôi đi, nhét đống đồ của em vào tủ lạnh đã.” Nàng chỉ vào túi của Summer.

Khoảng mười phút sau đó, ti tỉ những thứ Summer mua về vẫn đang được xếp vào vị trí. Elizabeth cầm một túi phô mai nho nhỏ trên tay, “Đúng là tất cả những thứ em mua về đều là thứ tôi biết, nhưng mà Humboldt Fog là cái gì thế?"

“Phô mai dê. Của Humboldt County"

“Em buôn lậu cả thứ cao cấp như vậy?" Elizabeth để thứ ấy vào ngăn tủ lạnh.

“Phải không?” Summer cười, và ánh mắt nhìn thấy một thứ gì đó được xếp gọn trong một góc tủ lạnh. “Chị cũng uống Diet Coke?"

“Không uống, thứ đó phá hủy nội tạng của người ta. Cho nên nó dành cho em. Tôi đoán sẽ có lúc em chạy qua bên tôi, học thoại hay tập thoại gì đó."

Cảm giác ấm áp lấp đầy trong Summer. “Cảm ơn chị!”

Elizabeth không có phản ứng, chỉ tiếp tục xếp đồ vào tủ lạnh.

“Và em cũng mang trà tới rồi, ở đây có đủ trà cho chị uống trong vòng mười năm tiếp theo." Summer nói, “Hoặc ít nhất thì cũng là từ giờ tới khi phim đóng máy, căn cứ theo tốc độ uống của chị như hiện giờ" Và Summer bê một hộp nhỏ, đặt lên bàn.

“Summer!" Elizabeth gần như không kiểm soát được nụ cười của mình, niềm hạnh phúc lẫn cả vào trong giọng nói. “Tôi biết tôi thích em là có lí do mà..."

Elizabeth thích mình? Phải rồi, là thích trà của mình.

“À đúng rồi, trước khi tôi quên mất chuyện này, Jean-Claude muốn thảo luận với chúng ta vào lúc hai giờ chiều. Về cảnh... quan trọng!" Elizabeth đóng cửa tủ lạnh. “Bây giờ ngoài kia có lẽ vẫn đang lắp đặt hệ thống đèn, khi nãy tôi thấy rất nhiều đèn, toàn những là màu đỏ màu cam. Căn nhà gỗ của tôi bây giờ biến thành địa ngục rồi thì phải. Có lẽ họ sẽ cần một lễ trừ tà sau cảnh của chúng ta."

Cảnh quan trọng.

Chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là tới hai giờ chiều.

 

Hết chương 13

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: