Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22

68 0 0 0

Nắm chặt tập kịch bản trong tay, Summer ngồi ở nơi yên tĩnh quen thuộc của mình, một góc của trường quay. Cô cố gắng gò dòng suy nghĩ của mình vào những việc mình cần phải làm – ví dụ như, tập trung vào công việc – công việc, chứ không phải việc cuối cùng cũng đã có thể gặp lại Elizabeth Thornton.

Bên cạnh Summer, Tori đang ngồi đó, có vẻ như không thể nào dừng cảm thán.

“Ôi, thật sự là...” Tori tiếp tục. “Hóa ra tất cả chúng tôi là một đám ngốc. Cô mới là người nắm dao đằng chuôi ngay từ đầu cho đến cuối.”

“Lời này có ý gì?” Summer nhìn lên.

“Mấy lời thoại ngẫu hứng trong tập ấy của cô, rằng Hunt rồi sẽ hiểu về Joey ấy? Là đã có tính toán cả rồi phải không?” Tori trỏ vào tập kịch bản trong tay Summer. “Giờ thì mọi chuyện thành thế này. Cô đã nhìn bảng rating chưa?”

“À, ừ.” Summer gật đầu, biết rằng thà rằng mình cứ để tất cả tin rằng những thứ này, từ đầu đến cuối, đều nằm trong một kế hoạch hoàn hảo.

“Cô có lo lắng không? Về chuyện sẽ phải... hôn chị ta?"

“Cái gì?” Summer nhìn Tori một lát. Phải rồi. Có lo lắng không? Có thể có. Có lo lắng, nhưng không còn là nỗi lo sợ như trước. Lần này Summer biết mình sẽ hôn một người phụ nữ, một người phụ nữ mà cô biết rằng người ấy cũng có cảm xúc với phụ nữ, một người phụ nữ đã nói với mình rằng mọi chuyện có thể có cái kết khác, một người phụ nữ biết rõ tâm tư tình cảm của mình.

Cho nên, mọi chuyện tưởng như vẫn vậy, thực ra mọi thứ đều đã thay đổi.

“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lo đến mức không ăn uống gì được cho mà xem!” Tori nhận xét. “Quỷ thần ơi, tôi còn không hiểu cô sẽ lấy đâu ra cảm xúc để mà chạm vào người phụ nữ ấy. Ả người Anh, Summer."

Ngón tay Summer siết lấy gáy kịch bản. “Đừng gọi chị ấy như thế. Ở đây không có ả người Anh.”

“Gì vậy?” Sự ngạc nhiên bao phủ trên gương mặt Tori. “Ai cũng gọi thế mà?"

“Tôi không quan tâm ai gọi. Cô hãy kể cho tôi nghe một việc Elizabeth đã làm trên phim trường này chứng minh rằng chị ấy đáng bị gọi với cái tên ấy. Cô có kể được không?”

“Ôi?! Tôi... xin lỗi? Tôi xin lỗi!" Tori giơ hai tay lên và nghiêng về sau. “Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là quen miệng mà thôi. Tôi còn chẳng biết chị ta là người thế nào...”

“Ở đây không có ai biết cả. Không ai biết, nhưng tất cả đều cho mình cái quyền xúc phạm và phán xét. Điều này không ổn. Tôi nói điều này không ổn.”

“Phải, phải. Cô nói đúng, điều này không ổn.” Ánh mắt của Tori chuyển sang e dè và đầy ngờ vực. “Vậy là... bây giờ hai người là bạn bè rồi?”

Summer thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn trang kịch bản, như thể là mình thực sự có thể tập trung. “Bọn tôi cùng quay một bộ phim trong mấy tháng nghỉ giữa mùa. Tôi biết Elizabeth là con người thế nào.”

Sự im lặng kéo tới và không ai lên tiếng.

Summer ngẩng đầu, bắt gặp phải đôi mắt vẫn đang mở to của Tori, đang nhìn mình chằm chằm.

“Cái gì? Hai người diễn chung một bộ phim?!"

“Đúng vậy. Elizabeth là một diễn viên giỏi!” Và chị ấy đã hôn tôi như thể trên đời không còn điều gì khác quan trọng. “Tôi cũng đã học hỏi được nhiều điều.”

“Ôi... Summer, cô thực sự là một chú ngựa hoang. Mọi người luôn dè chừng và cẩn trọng, trong khi cô có thứ bản lĩnh diễn cùng một bộ phim với chị ta. Và bây giờ lại còn...” Tori nghiêng người gần vào, dùng khuỷu tay đẩy Summer. “Bác sĩ Carter hôn Attila-the-Hunt. Và rùng mình một cái. “Không không, tôi vẫn không thể nào tưởng tượng ra cảnh ấy được."

“Tôi có làm phiền hai người không?" Giọng nói bình tĩnh đến mức cho người ta cảm giác lành lạnh vang lên, xuyên qua không khí như một lưỡi dao và đâm thẳng về phía này, khiến Tori lùi xa ra khỏi Summer và gần như là ngã khỏi ghế.

“Không phiền!” Tori đứng lên. “Chúng tôi đang tập thoại mà thôi. Vừa khéo cũng phải đi bây giờ!” Và rồi biến mất.

“Có vẻ cô ta rất thích tán ngẫu với em?" Elizabeth ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Summer. “Liệu tôi có muốn biết ai người đang tán ngẫu về điều thú vị gì hay không?”

“Tùy vào việc chị có muốn biết hay không. Chị đã nghe được gì rồi?"

“Không gì cả. Sao vậy? Em hỏi thế này là do có điều gì đó tôi không nên nghe?"

“Có thể nói vậy!" Summer thong dong. “Có vẻ như trong mắt Tori thì em là một người dũng cảm. Cô ấy không thể hình dung nổi nỗi sợ hãi trong em có thể lớn tới mức nào khi phải hôn Iris Hunt.”

Elizabeth cười, nụ cười khẽ khàng đến độ có chút mờ ám. “Vậy thì cô ta nên biết chúng ta đã làm những gì và đã đi xa tới thế nào trong mấy tháng vừa qua.”

Khóe môi Summer nhếch lên trước lời ấy. “Ôi không, không, đừng để cô ấy biết. Những điều như thế quá sức với trí tưởng tượng có hạn của Tori.” Và ánh mắt của Summer dừng lại ở Elizabeth, lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng ngưng trên bảng tên bác sĩ cài ở ngực áo blouse trắng. Vì một lí do gì đó mà bây giờ Summer cảm thấy tạo hình của Iris Hunt còn thuận mắt mình hơn trước kia.

“Sao vậy?" Elizabeth hỏi, nhướng mày trước ánh mắt như đang dò soát của người kia.

“Em quyết định rồi, em thật lòng thích Iris Hunt."

“Thật lòng?” Sự hoài nghi ẩn trong cách nàng nâng giọng.

“Có vẻ như em thích những người phụ nữ bị cả thế giới cho rằng là nhẫn tâm. Và quan trọng, chị diễn Iris Hunt rất xuất sắc.”

“Nhẫn tâm, phải rồi. Nhẫn tâm cho tới cảnh kia của chúng ta.” Elizabeth nhìn Summer, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Em lo lắng không?”

“Có lẽ là một chút. Đương nhiên rồi, phải diễn cảnh thế này trước mắt hàng tá người đang nhìn chằm chằm, đây cũng chẳng phải là phim trường của Jean- Claude. Thêm nữa, chúng ta đều biết bọn họ muốn cảnh này là một cảnh... không có lợi cho Hunt, như thể đây là thứ gì đáng khinh và đáng lên án lắm.”

“Nhưng chúng ta sẽ không làm vậy. Chúng ta diễn theo cách của chúng ta.”

“Rõ là vậy. Carter hoàn toàn nghiêm túc, em có thể đảm bảo Carter thực sự nghiêm túc với mọi hành động của mình. Chị biết đấy, thực sự có tình cảm với Trưởng khoa.”

“Và tôi sẽ khiến tất cả hiểu rằng Hunt quan tâm đến Carter nhiều hơn chính bản thân mình nghĩ. Chỉ là... mọi chuyện đều rất khó khăn đối với Hunt, trải qua một quãng thời gian dài, và không dễ để đưa ra quyết định. Nhưng đối với Hunt thì chuyện với Carter không phải một trò chơi."

“Chính là vậy."

Elizabeth dừng lại, do dự một lát.

“Nhắc đến trò chơi, tôi đang tự hỏi liệu em có muốn tới bữa tiệc nhỏ với mấy người bạn tôi hay không? Tôi chưa biết sẽ vào ngày nào, nhưng có lẽ sẽ phải dựa trên lịch trình của tất cả!”

“Vậy là mọi người vẫn muốn bị tàn sát ở trò hỏi đáp Shakespeare?" Summer cười.

“Có thể vậy. Và để em không cho rằng cựu sinh viên Cambridge đều là những người nhàm chán, tôi nghĩ chúng ta sẽ có trò gì đó thú vị, ngoài hỏi đáp Shakespeare."

“Nghe đã thấy thú vị, nhưng mà, em nghĩ chuyện này có chút... khó xử? Với sự hiện diện của..” Summer dừng một chút. “... Grace?"

Elizabeth nhìn xuống bàn tay mình. “Sẽ không còn Grace nữa. Tôi đã tiễn Grace ra khỏi cuộc đời mình.” Ngắn gọn, nhưng Summer cảm nhận được nhiều cảm xúc ở trong ấy.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Summer hỏi, lo lắng toát ra từ giọng nói. “Chị ổn không?”

“Tôi... đã hiểu được bản chất của mọi điều. Bản chất của Grace” Nàng hơi nhíu mày. “Thứ Grace vẫn luôn cần từ tôi chính là... sự trân trọng và tôn thờ vô điều kiện. Thực ra cũng không phải từ một mình tôi, có lẽ là từ tất cả mọi người.”

“Em... rất lấy làm tiếc. Em rất tiếc.” Summer cảm thấy như tim mình chùng xuống.

Elizabeth thở dài. “Cuối cùng thì cũng có phần sai lầm của tôi. Alex đã cố gắng cảnh tỉnh. Còn tôi thì luôn nhắc nhở mình rằng tôi có được sự nghiệp ở nơi này là nhờ Grace, tôi trở thành tôi của ngày hôm nay cũng là nhờ có Grace. Ý tôi là, em hiểu không, có lẽ tôi đã tự lừa mình, cho rằng mình cũng là một người... đặc biệt. Chấm dứt. Kết thúc ở đây!"

Summer nhìn Elizabeth, không lên tiếng.

“Em nhìn như đang cố gắng không nói ra điều gì đó.”

“Em... không có ý muốn làm mọi chuyện tệ hơn, nhưng theo thông tin mà em có được từ một người cực kỳ thân cận và đáng tin thì Rachel Cho ký hợp đồng với chị, hoàn toàn không phải là nhờ Grace. Đúng, Grace đã đề cập đến tên chị với Rachel, nhưng Rachel không đồng ý. Sau đó Rachel xem được màn trình diễn ấn tượng của chị ở London, và sau ấy mới liên lạc lại với Grace, nói rằng nếu có ngày chị tới Los Angeles, Rachel rất sẵn lòng. Đó là sự thật.”

Ánh mắt Elizabeth lúc này siết lại.

“Em không nên nói với chị chuyện này phải không?” Summer hỏi, thấp giọng, “Chị không muốn biết?"

“Sao tôi có thể...” Elizabeth không nói gì thêm. Nàng bật cười một tiếng, tiếng cười trống rỗng và mỏng manh.

“Elizabeth, chị có thể, bởi vì Grace là người chị vẫn luôn ngưỡng mộ. Người dẫn dắt chị từ khi chị còn rất rất trẻ. Tin em đi, em hiểu, hiểu rất rõ chuyện này!”

Elizabeth thức tỉnh trước lời này, nàng nhìn Summer với ánh mắt bất an và lo lắng.

“Summer, làm ơn nói với tôi trong mắt em tôi không còn là thần tượng của em nữa. Rằng em đã hiểu tôi không phải Elizabeth Thornton của lần đầu em gặp. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, Summer?"

“Đương nhiên rồi. Dĩ nhiên. Không!” Summer khẳng định, chân thành và đáng tin. “Trong mắt em chị là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Không hoàn hảo, có những vết xước, có những góc khuất. Nhưng ý em là em hiểu, hiểu cảm giác người mình đã từng cho là hoàn hảo không khiếm khuyết, đến cuối cùng lại chẳng phải như mình vẫn tưởng. Cũng có mặt... tệ hại như bao người khác mà thôi."

“Em nghĩ vậy?”

“Em nghĩ vậy!” Summer mỉm cười. “Em cũng có mặt tệ hại, nhiều lắm. Em có thói cắn móng tay. Em từng vấp phải cái bóng của chính mình. Có những lúc em đưa ra quyết định một cách rất cảm tính, quyết đoán đến mức không cả suy nghĩ chín chắn. Có đôi khi em sẽ vô cùng sến súa, sến súa đến khó mà chịu nổi. Ý em là chúng ta đều là người. Loài người là như vậy. Grace cũng là người, Elizabeth. Có lẽ việc chị nhìn thấu được bản chất tốt hơn việc chị ép mình phải tin vào điều mà mình tưởng tượng.”

“Tôi nghĩ tôi hiểu điều em nói. Có đôi khi tôi cảm thấy mình bị phản bội. Đôi khi tôi lại thấy mình như một kẻ ngốc. Và nhiều khi tôi thấy như mình bị tổn thương. Hiện tại, điều đáng ngạc nhiên là hiện tại tôi lại thấy nhẹ nhõm. Đã đến lúc bước tiếp."

“Vậy tốt. Một lần nữa, em rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra, dù đó là chuyện gì!” Summer nắm lấy bàn tay Elizabeth, siết nhẹ.

“Tôi cũng tiếc. Thực lòng mà nói thì trong tất cả những năm này tôi cũng vẫn luôn tự hỏi mình, liệu Grace có thật sự quan tâm tới tôi hay không. Một người quan tâm tới một người khác, dành cho người ấy sự quan tâm chân thành nhất, sẽ khác. Sẽ rất khác. Phải không?” Elizabeth nhìn xuống bàn tay mình, lúc này đang nằm trong cái nắm tay của Summer.

“Phải. Sẽ rất khác.” Summer rút tay về, hối hận vì mình hành động không suy nghĩ.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Elizabeth hỏi, giọng nói khe khẽ. “Có một chỗ trống, và nếu em có thể tham gia, vậy thì tốt. Đây không phải ý tưởng của tôi, Alex muốn em tới.”

“Em cũng rất thích những người bạn của chị, cho nên câu trả lời là em rất sẵn lòng!” Summer nói với giọng trêu đùa. “Cảm ơn mọi người đã mời."

“Rất tốt.” Elizabeth cười. Không phải nụ cười mỉa mai, hay gượng gạo, hay xã giao. Đây là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

Và nụ cười này khiến trái tim của Summer lại nhảy lên.

Thật là một trái tim ngu ngốc vô dụng chết dẫm.

“Tập trung vào công việc cho tôi." Elizabeth đứng dậy, phải vạt áo blouse trắng.

“Em thích nhìn chị thế này!” Quỷ tha ma bắt. Summer im bặt.

“Trưởng khoa sẽ nhận lời khen của em, bác sĩ Carter." Elizabeth nhướng mày, và ngay sau đó quay đi không một lần nhìn lại.

Giờ thì Summer ngồi đây đối diện với những suy nghĩ rối loạn của mình. Sao cô có thể tư duy như một người bình thường được, sau khi lời mời của Elizabeth? Và sau khi biết rằng – Không còn Grace.

Không còn Grace.

Summer ngăn mình không được phép để hy vọng bùng lên.

Nhưng dù sao, lúc này thì thế giới của Summer cũng đã bừng sáng lên, sáng hơn trước cả ngàn lần.

________

Joey Carter cất chiếc blouse trắng đã gập vuông vức của mình vào tủ, đóng lại cánh cửa, quay đầu và nhìn thấy Trưởng khoa Hồi sức cấp cứu Iris Hunt đang đứng ngay phía sau mình. Ánh mắt của Iris Hunt như làn gió, thoảng qua đây.

Đã vài tuần trôi qua với việc Joey Carter tung ra những đòn tấn công lấn lướt, và Iris Hunt sẽ âm thầm nhượng bộ trước những hành động ấy, ngầm cho phép người kia tiếp tục mà không bị trừng phạt. Và đây, cảnh này là một trong những cảnh quan trọng. Bùng nổ và để lại dấu án.

“Sao vậy, Trưởng khoa?" Joey hỏi với ngữ điệu thong thả, khi Iris Hunt tiến về phía này. “Chị cần gì ở tôi, hay vì..”

“Hành động của cô vô cùng thiếu chuyên nghiệp. Nơi này không cho phép điều ấy. Tôi đang nói về chuyện của cô với bác sĩ Mendez. Carter, cô vốn rõ hơn ai hết Mendez là cấp trên của cô, cùng khoa với cô, hơn nữa...”

“Ghen?” Carter tựa lưng vào tủ đồ phía sau mình, nhếch mày và hỏi một chữ. Lời ấy kéo một tia kinh ngạc thoáng qua đôi mắt của Iris Hunt.

“Bác sĩ Carter, cô đang đi quá giới hạn. Cô nên nhìn nhận nghiêm túc về bổn phận và nghĩa vụ của một bác sĩ. Còn tôi, đương nhiên tôi không..."

“Ý tôi không phải ghen với tôi. Là ghen với anh ta.

Giờ thì thứ biểu cảm trên khuôn mặt Iris Hunt hoàn toàn là không thể tin nổi mình đã nghe những lời này. “Cô nói gì?”

“Việc ấy khiến chị phát điên, phải không? Và ý nghĩ anh ta sẽ hôn tôi? Nếu người hôn tôi không phải là anh ta, vậy còn có thể là ai khác? Chị sao?" Chân mày sắc bén nhếch lên, tỏa ra sự tự tin quá mức.

Cái nhíu mày của Iris Hunt sâu thêm, và mọi đường nét trên khuôn mặt không còn chút dịu dàng, như thể là tạc từ tượng. Lối diễn xuất này của Elizabeth khiến cho Summer nhập vai càng sâu. Được diễn với một diễn viên với thứ tài năng này khiến cô phấn khích. Đột nhiên, như thể là không khí trong phòng đã đông đặc lại và bị rút ra hết.

Summer chờ đợi đến đúng thời điểm, và nói dòng thoại quan trọng. “Chị có muốn có được tôi không hay không? Như cách tôi muốn có được chị?"

Không đợi nghe được câu trả lời, Carter níu lấy vạt blouse trắng của Iris Hunt, kéo người phụ nữ ấy gần về phía mình. “Bởi vì... tôi thật sự, thật sự rất muốn có được chị." Đây là một lời thoại tự phát, không có trong kịch bản.

Summer có thể nhìn thấy ánh mắt của Elizabeth dịu đi.

Nụ hôn này vốn phải nhanh gọn và dữ dội, đủ để bày tỏ lòng ưa thích và sự thỏa mãn, nhưng cũng phải đủ để cho thấy rằng không có mấy tình cảm sâu sắc. Cuối cùng, Hunt sẽ đẩy Carter ra, tỏ sự phủ nhận và tức giận. Nhưng thay vì việc diễn ra một nụ hôn mang tính cưỡng ép và áp chế, Summer ôm lấy Elizabeth trong vòng tay mình, nghiêng đầu khi môi mình chạm vào môi người kia, một mặt, thầm hy vọng rằng nụ hôn này sẽ không kết thúc quá nhanh.

Cách Elizabeth đáp trả, không phản kháng nhưng kiên quyết không chịu khuất phục, cắn chặt hàm răng và không đáp lại. Nhưng rồi sau đó, sự tàn nhẫn này biến thành một thứ khác. Trong một khoảnh khắc nào đó, cánh tay Elizabeth vòng qua và ôm lấy eo Summer, sau đó di chuyển lên trên, bàn tay trượt qua ngực và cuối cùng, bám lấy vai người kia. Khi nụ hôn kết thúc và hai người rời khỏi nhau, nàng có cảm nhận được nhịp thở của mình nhanh đến khó chịu.

“Tôi đã có thể khiến em hiểu thế nào là kỷ luật." Elizabeth nói dòng thoại của mình.

Sai thoại. Phải là - Tôi sẽ khiến em hiểu thế nào là kỷ luật.

“Có lẽ vậy!” Carter đáp, ngữ điệu nhẹ nhàng với tông giọng thấp. Ánh mắt dừng trên bảng tên trên ngực áo blouse trắng của Iris Hunt, sau đó nhìn lên gương mặt người ấy. “Đó thực sự là điều chị muốn?" Dòng thoại này vốn cần được nói ra với một thứ ngữ điệu khiêu khích, như một quả lựu đạn đang chờ nổ được ném ra. Giờ thì Summer biến nó thành một câu hỏi đầy quan tâm.

“Phải!” Iris Hunt đáp. “Đó là điều tôi muốn.” Nhưng không hề có sự gay gắt, cay độc hay tức giận. Và đôi mắt Elizabeth mù sương, phủ một tầng bối rối.

Summer giữ nguyên vị trí, giữ nguyên ảnh mắt, đợi đạo diễn lên tiếng. Cô biết mình và Elizabeth đã làm hỏng cảnh này hoàn toàn rồi. Lúc này, chờ đợi, hai người vẫn đang nhìn vào mắt nhau, và Summer chợt nhận ra người đang nhìn vào mắt mình không còn là Iris Hunt. Là Elizabeth.

Vài giây trôi qua và tất cả đều nhận ra rằng Ravitz muốn hai người tiếp tục.

“Tôi... Tôi không muốn điều đó." Elizabeth nói, cách nàng nói ra câu ấy, như thể đây là lời thú tội nguy hiểm, xấu xa và đáng xấu hổ nhất trên đời, và đôi mắt nàng tràn ngập khao khát.

Summer giữ lấy bảng tên của Elizabeth, đầu ngón tay tì chặt vào hai cạnh của bảng tên, ngăn mình không được phép làm ra hành động gì liều lĩnh. Rời khỏi tấm bảng tên trên ngực áo và đầu ngón tay lướt lên, chạm vào đầu cằm và hơi nâng cằm Elizabeth lên, Summer mỉm cười. “Vậy thì tốt.”

________

Sau khi cởi bỏ diện mạo của Iris Hunt – đầu tiên là chiếc blouse trắng, sau đó là mái tóc – Elizabeth nhìn chằm chằm vào bức tường của trailer. Summer và nàng đã xong những phần quan trọng của ngày hôm nay. Cũng đã xong một đúp khác, đúp này là phiên bản chính xác theo kịch bản, với sự cưỡng ép của Carter và sự đe dọa của Iris Hunt. Nhưng nàng nghe nói bọn họ giữ lại đúp đầu tiên.

Elizabeth treo áo lên móc gỗ sau cánh cửa, và sau đó, nhìn chằm chằm vào bức tường thêm lúc nữa. Vậy là Ravitz và Lenton quả thực là những tên ngốc, nhưng có vẻ như vẫn còn có chút trí khôn sót lại. Đúp đầu tiên ấy là một tuyệt tác, nàng phải tự công nhận. Đủ mọi sắc thái, và cực kỳ chân thật. Có thánh mới tin được cảnh ấy cắt ra từ một series truyền hình chủ đề y khoa chứ không phải tình cảm lãng mạn.

Một tiếng hắng giọng kéo Elizabeth về với thực tại. Nàng quên mất Finola vừa vào, mới chỉ vài phút trước. Vẻ mất kiên nhẫn của người phụ nữ người Scotland này cho nàng thấy mình đã suy nghĩ vẩn vơ được bao lâu.

“Tôi xin lỗi!”

Với một cái gật đầu, Finola nói. “Không sao đâu. Tôi nghe nói hôm nay là một ngày dài?”

“Hunt học cách mỉm cười lần đầu tiên sau hàng năm trời không cười. Có vẻ như trong phim truyền hình thì chỉ có một nụ hôn mãnh liệt mới có khả năng làm một người phụ nữ quyền lực mỉm cười.”

“Buồn ở chỗ đúng là như thế rồi đấy!”

Finola cười.

Có tiếng gõ cửa vang lên, và Finola – lúc này gần cách cửa nhất – mở cửa. Một gương mặt quen thuộc ngó vào.

“Summer!” Ánh mắt Finola bừng sáng đến độ cả khuôn mặt cũng rạng ngời lên. “Em đến đúng lúc thế nhỉ. Chúng tôi cũng đang nhắc tới em. Hay chính xác hơn là chuyện tình nảy lửa của Trưởng khoa. Vào đi em yêu.”

“Finola? Cuối cùng cũng được gặp lại chị rồi.” Summer vừa bước vào vừa nói, đóng lại cánh cửa bằng chân. “Và đúng rồi, em vẫn đang trong thời gian dày công theo đuổi Trưởng khoa của chúng ta. Khó khăn nhưng không được phép bỏ cuộc." Cô tặng Finola một nụ hôn má. “Caitlin và Alistair thế nào rồi? Mấy đứa vẫn ổn chứ?"

Elizabeth chớp mắt trước cảnh này. Summer biết cả mấy đứa nhà Finola? Người này...

“Ôi, chúng nó thì vẫn là cục nợ của cuộc đời chị."

 

“Rõ là thế. Nhưng những đứa con thì luôn là những cục nợ đáng yêu. Em mừng vì hôm nay chúng ta gặp lại thế này, vì đây, em có thứ này cho chị!” Summer đưa cho Finola một túi vải có dây buộc, kẻ sọc trắng và hồng.

Với vẻ mặt bất ngờ đầy vui vẻ, Finola mở túi.

“Chúa ơi? Kẹo Edinburgh? Ôi, Summer. Chị nhớ món này chết đi được. Em tìm được ở đâu thế này?"

“Em nhét nó vào kiện hàng của em, chuyển từ Anh về đây. Một công đôi việc ấy mà, em nghĩ chị sẽ thích.”

“Chị thích chứ, đương nhiên rồi. Cảm ơn em nhiều lắm.” Finola với lấy nắm cửa, nhìn Summer rồi lại nhìn sang Elizabeth, nói với ngữ điệu dặn dò. “Em, đối xử với người này cho tử tế, nghe thấy chưa?"

Chỉ giỏi trò lấy lòng. Elizabeth nhìn Summer, rồi nhướng mày nhìn về phía cánh cửa đang khép lại khi người phụ nữ kia đi khỏi. Còn Summer - dường như không mấy để ý đến biểu cảm trên gương mặt Elizabeth và điều nàng muốn truyền đạt qua ánh mắt – lúc này đi thẳng về phía đi văng và ngã ngồi xuống.

“Tới đây, em cũng có quà cho chị. Có một món thôi, vẫn là món cũ, không có gì mới. Nhưng chị dễ chiều mà, và em biết kiểu gì chị cũng sẽ thích món này!” Summer đặt cốc trà đang còn bốc hơi nghi ngút lên bàn.

Elizabeth đi tới, cầm cốc trà lên. “Em đang ỷ vào việc em hiểu tôi. Hay tôi thực sự là một người phụ nữ dễ đoán?"

“Em chưa từng nói điều gì như vậy đâu nhé. Phải rồi, cảnh hôm nay. Cảnh hôm nay chị xuất sắc đến vậy. Bối rối, giận dữ, ánh mắt mơ hồ? Chị đã khiến em ngạc nhiên, thật sự đấy."

Elizabeth nghe mà không đáp, chỉ tập trung tận hưởng hương vị của trà. Hôm nay diễn xuất của nàng gần như hoàn toàn là theo bản năng và xuôi theo cảm xúc, hầu như không dùng tới kỹ thuật. Nhưng được rồi, nàng quyết định mình sẽ im lặng và hưởng thụ sự thán phục này của Summer.

“Tuyệt vời thật sự.” Summer vẫn đang tiếp tục. “Chị nhất định sẽ khiến khán giả đổ xô về ủng hộ Iris Hunt."

“Nếu có chuyện đó thì cũng là Joey Carter nhận được sự ủng hộ. Cái gì, ‘bác sĩ trẻ tuổi thu phục cáo già phản diện'? Kiểu vậy?"

“Làm gì có chuyện ấy. Hunt vẫn luôn mang trong mình điều gì đó đáng mến. Xứng đáng để được yêu thương và trân trọng. Mọi người chỉ cần hiểu thêm về cô ấy mà thôi. Hunt đeo trên mình nhiều lớp mặt nạ, đã quá lâu rồi, và bây giờ là lúc tất cả nhìn người phụ nữ này bằng một con mắt khác. Đây cũng là lúc để Hunt bộc lộ mặt yếu đuối của mình.”

“Em phải hiểu rằng việc để lộ ra mặt yếu đuối là một việc... đáng sợ đối với cô ấy. Nhưng tôi tin rằng sẽ có ngày ấy, nếu Hunt có được một người khiến cô ấy cảm thấy đủ tin cậy và an toàn để đưa điểm yếu của mình ra. Một mặt nào đó, dịu dàng!" Nàng nhìn sâu vào mắt Summer, nghiêm túc, như muốn người kia hiểu rằng nàng đang không chỉ nói về nhân vật. “Ngày ấy đã đến, là bây giờ. Giờ thì cô ấy đã có một lí do.”

Nụ cười của Summer dịu dàng vô cùng. “Tốt rồi. Cô ấy sẽ ổn thôi." Tông giọng thấp và ngữ điệu nhỏ nhẹ. “Cô ấy chỉ cần tin rằng ở đây có một người, một người ở bên cạnh, thực lòng quan tâm và thật sự trân trọng mình. Trong vòng tay của người đó, cô ấy an toàn. Và mọi chuyện đều sẽ ổn thôi!”

“Em nói đúng!” Elizabeth đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi Summer. “Cảm ơn em, một lần nữa.”

Summer cười tươi. “Không hề gì. Trà là chuyện dễ, người mới là chuyện khó."

“Ý tôi không chỉ là về trà.”

“Em biết.”

“Tôi đã hiểu sai về em. Hiểu sai về em hoàn toàn, em biết không?” Elizabeth hít sâu một hơi. “Ngày chúng ta mới gặp, tôi đã cho rằng tôi có thể hiểu em chỉ sau một cái liếc mắt. Chúng ta gặp nhau, tôi đã có rất nhiều những phán xét dựa trên ngoại hình của em, nơi em thuộc về. Theo thời gian, từng nhận định, hay phản đoán mà tôi đưa ra, từng thứ một, em đều chứng minh rằng tôi đã sai. Em... rất ấn tượng, Summer.”

Summer ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, và nghiêng đầu một cách đầy thư giãn khi nghe những lời này. “Cảm ơn vì lời khen, nhưng em nghĩ chị mới là người thú vị hơn cả. Và bởi vì đối với em chị là một người thú vị như thế, em đang có dự định sẽ hỏi chị một điều. Thứ bảy này có muốn ra ngoài với em không? Máy ảnh của em bắt đầu đóng mạng nhện rồi. Và nhân tiện, em muốn mời chị bước vào thế giới của em. Yên tâm, sẽ không nhàm chán.”

“Đồng ý!” Elizabeth nhận ra rằng khi nàng nói lời này, đây cũng là điều mà nàng thực sự muốn. Nàng muốn nhìn một nhiếp ảnh gia kiến trúc Summer Hayes khi làm nhiệm vụ.

“Tuyệt, vậy... thứ bảy. Em sẽ tới đón chị lúc hai giờ."

Tôi rất mong chờ. Thiếu chút nữa thôi Elizabeth đã nói ra lời ấy. Nhưng lời này quá sức... thiết tha. Cho nên nàng sẽ không nói. Vậy là nàng nở một nụ cười nhè nhẹ, và nói, “Vậy thì hai giờ.”

 

Hết chương 22

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: