Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7 - Phần 1

84 0 0 0

Jean-Claude Badour vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Summer. Thanh lịch, rất ngọt ngào, có chút tự phụ và lập dị, ấy là chưa kể tới tình cảm vẫn mặn nồng như xưa với nửa kia của mình – Marcus, một đầu bếp chuyên nghiệp, lai Pháp Canada. Chuyện tình của họ bắt đầu đã lâu rồi, chính thức là kể từ khi Jean- Claude và Marcus cùng nhau hát nguyên danh sách hot-hit của Mariah Carey trong một quán bar ở Paris. Lần cuối cùng Summer gặp cả hai người họ là ở bữa tiệc Giáng sinh của mẹ mình năm ngoái.

"Summer! Mon cherie, vẫn xinh đẹp như mọi khi!" Jean-Claude đặt hai nụ hôn bên má Summer, dáng vẻ nồng nhiệt. "Cao hơn một chút rồi đấy nhỉ?" Và nháy mắt với cô.

Summer đảo mắt, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp người đàn ông này trên phim trường La Chute des Petales de Rose - The Fall of Rose Pentals lúc mẹ mình đang phụ trách dự án ấy. Summer, khi ấy mười ba tuổi, không ngừng ca thán về chiều cao của mình với người đàn ông đến từ nước Pháp này. Vậy mà đã mười lăm năm qua đi.

Summer đưa mắt nhìn quanh, có thể ngửi được hương vị của thức ăn, đoán rằng căn hộ hạng sang này đương nhiên có cả khu bếp riêng.

"Père của cháu thế nào rồi?" Jean-Claude hỏi. "Vẫn đang bận rộn chứ?" Và khi Summer chưa kịp trả lời, "Ta đã nói chuyện với mère của cháu rồi, dĩ nhiên. Skye vui lắm, cháu có được một người như Elizabeth trong đời. Rồi còn kể ta nghe sức mạnh của tình yêu của hai đứa, cái gì nhỉ, loại tình yêu có thể xóa nhòa mọi khác biệt."

Elizabeth lập tức quay đầu nhìn Summer. Ánh mắt của Delvine trở nên đầy nghi ngờ và khó hiểu. Còn Summer, Summer nhận ra rằng có lẽ khi tất cả những chuyện này kết thúc, mình sẽ phải tự tay hạ sát mẹ mình. Giờ thì không có gì khó hiểu khi Jean-Claude có niềm tin vững chắc rằng lời phủ nhận của Delvine chỉ là sự dối trá – bởi vì chính một người trong cuộc đã tự miệng xác nhận tin đồn là thật! Và bởi vì Skye Storm luôn luôn không chịu tin vào nửa chữ mà cô nói, thay vào đó, luôn luôn tự tin vào câu chuyện mà mình cho là sự thật.

Rời mắt khỏi Summer, Jean-Claude chào đón Elizabeth bằng hai nụ hôn má, trong khi điện thoại của Delvine lại lần nữa đổ chuông. Delvine nói một lời xin lỗi đầy khách sáo, cố nán lại giải thích rằng đây là một cuộc gọi công việc trước khi chạy ra ban công của căn hộ và khẽ khàng đóng cánh cửa sau lưng mình lại.

"Nào, ngồi xuống ngồi xuống." Jean- Claude vừa vẫy hai người đang đứng kia về phía sofa, vừa tự kéo hai chiếc ghế nhỏ tới phía đối diện – một chiếc cho mình, một chiếc cho Marcus.

Với một ánh mắt toát ra sự đắn đo cân nhắc một cách nghiêm túc, Elizabeth liếc nhìn Summer một giây trước khi nắm lấy bàn tay kia và kéo người ấy đi vào gian phòng khách.

Cho tới khi đã ngồi xuống, với sự thật rằng Elizabeth vẫn không buông tay, Summer đang tự nhắc nhở mình rằng mình nên cảm thấy phiền phức mới phải. Cũng có thể đúng là phiền phức, vì quả thực mọi tế bào thần kinh nơi đầu ngón tay của Summer lúc này đều đang phản ứng với sức nóng đến từ bàn tay của Elizabeth.

Summer dặn mình không thể tới quá gần người phụ nữ này được, bởi lẽ giờ cô đã rõ, người phụ nữ này ở một nơi quá xa vời, dị tính, gắt gỏng, ích kỉ và... và... một danh sách những điểm trừ khác mà Summer không biết vì sao lúc này mình lại quên mất hết cả.

Bỗng nhiên mọi ánh mắt đổ dồn về phía này. Summer giật mình. "Xin lỗi?"

Jean-Claude nghiêng đầu. "Ta hỏi cháu đã bị hấp dẫn bởi điểm gì ở người phụ nữ xinh đẹp này?"

Summer cố nghĩ ra một câu trả lời rõ ràng mạch lạc. Một thứ gì đó vừa lãng mạn, vừa thuyết phục, vừa phải che giấu được cảm xúc của chính mình. Summer ngây người một lát.

Jean-Claude bỗng nhiên cười một cách ẩn ý. "Non, non, ta không có ý hỏi cháu về chuyện đó đâu!"

Giờ thì Summer muốn hạ sát cả người đàn ông này nữa.

"Pardon, thứ lỗi cho ta, Summer, làm cháu xấu hổ đến mức ấy. Ta sẽ hỏi câu khác dễ trả lời hơn vậy. Kể cho ta nghe một việc gì đó hài hước mà quý cô đây làm, một việc sẽ luôn khiến cháu vui vẻ chẳng hạn, kiểu thế?"

"Ờm..." Đầu óc Summer tối sầm lại, trống rỗng. Hài hước? Trong Elizabeth không có tế bào nào có tên hài hước. Elizabeth có khiếu hài hước, nhưng khiếu hài hước ấy cũng không thực sự... hài hước.

"Sẽ không khó khăn đến thế chứ?" Jean- Claude nghi vấn.

Chết tiệt. Summer có dự cảm không lành khi Elizabeth quay sang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích và chân mày khẽ nhếch.

"Elizabeth sẽ la hét ầm ĩ như một đứa trẻ mỗi khi nhìn thấy nhện." Summer thốt ra. "Cháu không nói những con to lớn khổng lồ đâu nhé, ngay đến những con bé xíu, bé như muỗi cũng đã đủ khiến chị ấy sợ chết. Những lúc như thế cháu sẽ phải xông vào, đương nhiên, xông vào cùng một cây chổi trong tay. Thì... hoặc là lùa nhện ra ngoài, hoặc là Elizabeth sẽ dành nguyên một đêm không ngủ để nằm và nhìn xuống gầm giường."

Summer cảm nhận được bàn tay vẫn luôn nắm lấy ngón tay mình bây giờ đang siết lại. Siết đến chặt cứng.

"Nhện." Elizabeth nhắc lại, chữ bị nàng kéo cho dài ra. "Phải rồi, nhện. Ghét nhện.

Với vẻ mặt nhắn nhó, Jean-Claude hỏi lại, "Địa điểm quay bộ phim của tôi sẽ ở giữa nơi cây cối rậm rạp, có thể sẽ có nhận đấy. Thế này thì liệu có ổn không?"

"Không vấn đề gì! Elizabeth trả lời một cách tự nhiên. "Chắc chắn tôi sẽ xoay sở được."

"Cháu đảm bảo chị ấy sẽ xoay sở được. Summer gật gù. "Lúc nãy là cháu nói hơi quá một chút, Elizabeth cũng không sợ đến mức ấy đâu. Ý cháu là có la hét. La hét nhưng không đến mức ấy. Giống như là rền rĩ hơn.

Jean-Claude cười thành tiếng.

Ánh mắt của Elizabeth lúc này sắc như có thể cắt được cả thủy tinh. "Chứng sợ nhện cũng không phải là hiếm." Nàng lầm bầm. "Và tôi không la hét. Không la hét cũng không rền rĩ."

"Ồ đương nhiên rồi!" Jean-Claude nói bằng thứ ngữ điệu trêu chọc, và điều này chỉ khiến cho bàn tay của Elizabeth siết lấy ngón tay của Summer chặt thêm chút nữa.

"Và còn về Summer?" Jean-Claude hỏi Elizabeth. "Nó có làm điều gì khiến cho cô thấy buồn cười không?"

Elizabeth cảm thấy như mình đang phải ăn chanh. "Cũng không hẳn." Nàng trả lời. "Thực ra cũng có thể là sự ám ảnh với các thể loại cây xương rồng của em ấy. Nhà của em ấy nhìn như bảo tàng dành cho xương rồng"

"Cháu thích.." Jean-Claude nhìn sang Summer. "...cây xương rồng?"

"Cây sen đá." Summer lập tức sửa lại, như thể sự nhầm lần này là chuyện thường. "Sen đá là một loại trong họ xương rồng, mà xương rồng thì loài nào cũng đáng yêu cả. Nhưng cháu yêu sen đá, căn bản thì xưa nay cháu không thích những thứ có gai. Trừ Elizabeth, đương nhiên rồi!" Summer dùng bàn tay còn lại của mình vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Elizabeth, bàn tay lúc này vẫn đang nắm chặt lấy ngón tay mình.

"Ha!" Marcus phá lên cười. "Summer vẫn hài hước như thế".

Gương mặt Elizabeth lúc này treo thứ biểu cảm trống rỗng – tức, không có biểu cảm gì cả, thứ biểu cảm nàng vẫn luôn dùng mỗi khi chuẩn bị nhập vai Iris Hunt. Summer biết vẻ mặt này sẽ không bao giờ dẫn tới kết cục gì tốt đẹp.

"Hai đứa có thể trêu chọc nhau như thế là tốt." Jean-Claude đưa ra một lời nhận xét thật lòng. "Vậy là, Summer, sự nghiệp nhiếp ảnh vẫn tiến triển tốt đấy chứ?" Rồi nhìn sang Elizabeth. "Chắc cô biết Summer tài năng đến thế nào rồi nhỉ? Mẹ con bé tự hào về nó lắm đấy, lúc nào cũng gửi cho tôi các tác phẩm của nó.

"Đúng vậy, vô cùng tài năng. Elizabeth nói. "Người ta tỏa sáng trước ống kính của Summer"

"Người ta? Tỏa sáng?" Jean-Claude lắc đầu khó hiểu. "Summer, vậy là bây giờ cháu chụp cả ảnh về người?"

Elizabeth khựng lại. "Ý tôi là ngay cả ảnh về... phong cảnh, đều rất có hồn."

Và rồi một khoảng lặng.

"Gần đây cháu mới bắt đầu thử chụp phong cảnh!" Summer chen lời. "Nhưng đương nhiên mảng chính vẫn là nhiếp ảnh kiến trúc. Cháu cũng hay đưa Elizabeth đi cùng trong mỗi chuyến đi xa. Elizabeth?

Elizabeth khẽ thở ra một hơi, cái nắm tay thả lỏng ra một chút. "Đúng vậy, chúng tôi thường tìm ra một nơi thường thì là nơi mà Summer muốn tới, và sẽ cùng nhau tới đó vào ngày cuối tuần!

"Cô thích kiểu kiến trúc nào nhất? Bản thân tôi cũng rất có hứng thú về kiến trúc, kiến trúc cũng là một thứ nghệ thuật mang trong nó vẻ đẹp riêng. Xây dựng nên một công trình đẹp cũng không khác là bao so với việc tạo nên một bộ phim hay.

Và cái nắm tay lại siết chặt trở lại.

"Rất nhiều." Elizabeth trả lời. "Tôi cũng khó có thể chọn ra được."

"Nhưng cũng phải có một nơi nào đó cô mà cô ấn tượng nhất chứ?" Ánh mắt của Jean-Claude chưa một lần rời khỏi Elizabeth.

"Tôi..."

"Đại lộ Carroll, phải không nhỉ?" Summer lên tiếng. "Ở Angelino Heights. Em nhớ mới đây khi chúng ta tới đó chị đã nói chị thích nơi ấy mà. Gợi cho chị nhớ đến kiến trúc phong cách Victoria?"

Elizabeth gật đầu. "Chính là nó, phải Carroll Avenue. Kiến trúc kiểu Victoria khiến tôi nhớ về London."

"Vậy ư?" Jean-Claude như đang tò mò. "Có điều kiến trúc Victoria ở Los Angeles quá mới. Quá giả, nhìn giống như một phim trường khổng lồ hơn là một thành phố lâu đời như ở London."

Cách Elizabeth nhếch mày cho thấy nàng đang xoay sở chuyện này không được tốt như dự đoán.

"Elizabeth thích cái không khí mà nó đem lại." Summer lại nói. "Thêm nữa, chú phải biết rằng chị ấy là fan của Micheal Jackson, thế cho nên...

Elizabeth nhìn Summer.

"Thế ư? Ra là thế. Oui, vậy thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Jean-Claude gật đâu.

Marcus nhoài người về phía trước. "Khoan đã, một ca sĩ thì có liên quan gì tới chuyện này? Là sao vậy?"

"Thriller được quay ở Đại lộ Carroll, mã bưu chính 1345!" Summer đáp. "Chính là căn nhà zombie xuất hiện trong MV, cực kỳ nổi tiếng.

Marcus càng ngạc nhiên hơn, "Và Elizabeth, cô thích căn nhà zombie đó ấy hả?"

"Đúng vậy! Summer trả lời thay

Elizabeth, "Chị ấy thực sự thích, hôm ấy còn bắt cháu chụp không biết bao nhiêu là ảnh"

"Đúng là thế." Elizabeth xác nhận.

Jean-Claude vỗ tay trong sự vui vẻ. "Đúng là không ngờ được. Nào, bây giờ thì nói cho tôi nghe, hai người đã gặp nhau như thế nào vậy?"

Khớp hàm Elizabeth cứng lại, trong khi Summer đang tự nhủ quả thực hai người nên thống nhất trước một câu chuyện hợp lý, phòng cho thời khắc này xảy đến.

Trong khi chưa ai lên tiếng trả lời, Marcus đứng dậy. "Lát nữa nói tiếp, bây giờ uống đã! Tôi có món quà đặc biệt đây. Summer, cháu theo giúp ta chứ nhỉ? Cho đạo diễn của chúng ta chút thời gian với nữ chính.

Lại uống? Summer cười, trong khi rút ngón tay mình ra khỏi bàn tay của Elizabeth, nhìn thấy ngón tay mình đã trắng bệch vì thiếu máu và gần như là tê dại đi vì cái nắm tay chặt cứng. Cô đứng lên, theo Marcus đi vào bếp.

________

"Và," Jean-Claude cho Elizabeth một ánh nhìn quan sát, "Tôi rất yêu quý Summer. Tôi đã biết nó rất lâu rồi, mười mấy năm trời. Mère của con bé là một người bạn thân của tôi, như cô đã biết. Một người phụ nữ vô cùng tài năng"

"Chắc chắn rồi."

"Summer, đứa trẻ này, khi còn nhỏ vẫn hay tới phim trường của tôi, lúc nào cũng như tia nắng. Luôn luôn là thứ năng lượng tích cực, đến tận bây giờ vẫn không thay đổi. Cho nên tôi có thể hiểu được vì sao những người khác rất dễ bị nó thu hút. Chỉ có một điều tôi không hiểu – vì sao cô lại nhìn Summer với ánh mắt như thế?"

"Tôi nhìn em ấy với ánh mắt như thế nào?" Elizabeth hỏi lại.

"Như là cô không chịu nổi sự hiện diện của nó. Cô đang phải chịu đựng nó."

"Không có chuyện ấy. Summer luôn là niềm hạnh phúc đối với tôi!" Nụ cười của Elizabeth biến mất.

Jean-Claude khoanh tay trước ngực. "Non, tôi không hài lòng với những thứ này. Tôi không thích việc này. Và tôi sẽ không tha thứ nếu như cô lợi dụng Summer, nó xứng đáng có được một tình yêu đúng nghĩa."

Ồ hay rồi. Vậy là người Pháp tự phụ này thực sự có thể đọc nội tâm của con người. "Tôi không thích phô bày cảm xúc của mình ra cho người khác xem."

Elizabeth nói.

"Vậy sao?"

"Và tôi không ở đây để thảo luận với người khác về người mà tôi yêu.

"Nhưng đó chính là lí do vì sao Summer có mặt ở đây."

"Tôi không phải Summer."

"Sự thật là như thế này, nhà sản xuất và kể cả là bên tài trợ đứng sau dự án này của tôi không muốn tôi giao vai chính cho cô. Họ cho rằng đời tư của cô quá phức tạp, danh tiếng của cô không tốt trên phương diện truyền thông, cô không có hảo cảm của khán giả - như cô biết, sẽ dẫn tới việc khán giả không muốn mở lòng đón nhận cô với vai Elspeth. Họ muốn tôi chọn một người nào đó có độ nổi tiếng cao, đương nhiên, nhưng còn phải có danh tiếng tốt. Tôi nghĩ, có thể – nhìn thấy cô khi ở bên Summer, tôi sẽ nhìn thấy một khía cạnh khác của cô mà những người khác chưa từng thấy."

Dừng một chút, Jean-Claude tiếp. "Và tôi sẽ có thể lấy đó làm cơ sở để thuyết phục những người khác đứng phía sau tôi, chứng minh cho chính bản thân mình thấy rằng cô có thể diễn được, có thể lột tả được nội tâm phức tạp của Elspeth. Giờ thì tôi thấy được gì? Những bức tường. Xa cách. Lạnh nhạt. Thậm chí ở bên người mình yêu cô cũng là một con người như vậy? Và rồi cô sẽ nhập vai như thế nào? Sẽ có những cảm xúc mà Elspeth có từ đâu?"

Vậy là Jean-Claude muốn nhìn vào nội tâm của nàng, trong khi ông ta không có quyền gì để làm điều đó cả? Elizabeth nhớ đến những lời mà Grace đã nói.

"Bây giờ tôi nên có suy nghĩ gì đây, Elizabeth?" Jean-Claude tỏ thứ biểu cảm bối rối. "Hoặc cảm xúc cô dành cho Summer bị cô chôn xuống quá sâu, đến mức bản thân cô cũng không chạm tới được – điều này khiến cô không hợp với vai Elspeth. Hoặc, cô không hề có tình cảm với Summer, và điều này thì khiến cô không hợp với Summer. Là thế nào?"

"Hoặc!" Elizabeth đáp. "Tôi che giấu cảm xúc của mình bởi vì những cảm xúc mà tôi có, thậm chí tôi còn chưa chia sẻ nó với Summer."

"À?" Jean-Claude dựa lưng vào ghế, ánh mắt lộ vẻ tò mò. "Nhưng để che giấu được thì đầu tiên, cảm xúc phải ở đó đã.

Nửa là câu hỏi, nửa là câu khẳng định, Elizabeth nghe được trong câu ấy có cả chút hy vọng. Jean-Claude thực sự muốn tin tưởng.

"Tôi có quan tâm tới em ấy!" Elizabeth khẳng định, dùng hết sự tự tin và đáng tin trong mình.

"Vậy nói cho tôi nghe, khiến cho tôi tin – Điều gì ở Summer hấp dẫn cô?"

Chuyện này thì có liên quan gì đến ông?

Elizabeth khẽ thở dài, tự nhủ mình có thể làm được, và mình là một diễn viên. Nàng từng là diễn viên sân khấu chuyên nghiệp, nàng từng là một trong những gương mặt trực thuộc Đoàn kịch Hoàng gia Shakespeare! Vì chúa! Elizabeth cảm thấy nếu bây giờ đến việc khiến một đạo diễn lập dị tin rằng nàng đang yêu bạn diễn của mình mà nàng cũng không làm nổi – nàng thực sự nên nghỉ nghề diễn đi.

"Sức hấp dẫn đến từ sự khác biệt giữa hai thái cực. Là vậy."

"Cô cảm thấy Summer trái ngược với cô? Cô không nhận ra điểm chung giữa hai người ư?"

"Chúng tôi cùng có một niềm đam mê dành cho diễn xuất." Nàng nghĩ đến những điều ít ỏi mà nàng biết về Summer. Còn thứ gì nữa? "Và trà." Nàng cảm tưởng như mình đang tham gia game- show truyền hình.

"Diễn xuất và... trà?" Biểu cảm trên khuôn mặt Jean-Claude trở nên khó hiểu. "Còn về Shakespeare thì sao?"

Về cái gì? Và nàng nhận ra Jean-Claude hiểu về Summer rõ hơn nàng đến mức nào. Nhưng ông ta nói vậy là có ý gì? Summer từng tham gia đội văn nghệ trong trường cấp ba? Diễn vài vở Shakespeare? Hay cô ta có sở thích tới rạp hát? Mà không, Summer lớn lên ở London mà phải không nhỉ? Vậy là cô ta cũng từng được đào đạo diễn xuất chuyên nghiệp ở Nhà hát Hoàng gia Shakespeare, như mọi diễn viên người Anh?

"Tất nhiên!" Với ngữ điệu bằng phẳng, "Chúng tôi đều yêu Shakespeare."

Jean-Claude nhìn nàng với ánh mắt kỳ dị. "Ý tôi là chuyện khác, nhưng đúng là thế, tình yêu của Summer đối với Shakespeare rõ như ban ngày!"

Chuyện khác? Nàng vắt óc nghĩ tới một khả năng nào đó khác, nhưng đầu nàng trống rỗng và chẳng có thứ gì cả. Nàng bắt đầu tự hỏi phải đến khi nào người đàn ông này mới bắt đầu nói về bộ phim.

"Hai người đã yêu nhau được bao lâu rồi?" Jean-Claude hỏi.

Lại tiếp tục. "Từ khi chúng tôi gặp nhau trên phim trường, khoảng bốn tháng trước."

"À... vậy là chuyện tình trước máy quay. Cô với Skye thế nào? Hòa hợp chứ?" Jean-Claude hơi nheo mắt. "Skye cũng là một người đặc biệt, oui?"

Nàng biết mình không nói dối được. "Thời gian này cả tôi lẫn Summer đều rất bận, chúng tôi chưa có cơ hội gặp mặt nhiều người. Và gặp gia đình của nhau xưa nay vẫn là lời nguyền đối với những đôi mới yêu, không phải sao? Gặp nhau và rồi mối quan hệ thường không thể kéo dài lâu."

"Vậy.." Jean-Claude nhíu mày, "Ít nhất cô cũng đã gặp Chloe rồi chứ? Chloe cũng cực kỳ tuyệt vời, tôi đã gặp hồi tiệc Giáng sinh của Skye, năm ngoái."

Chloe là người quái nào thế? Cũng có thể là thú cưng? Bộ sưu tập của thương hiệu Chloe? 

"Chưa, tôi chưa gặp Chloe, mặc dù đã nghe tên rất nhiều rồi." Nàng mỉm cười.

Cái nhíu mày của Jean-Claude sâu hơn nữa. "Vậy thì cô hiểu được điều gì ở Summer? Chỉ trái ngược thôi không đủ. Và bật ngón tay. "Không đủ khiến cho cô nhận ra – À, đây chính là người dành cho mình."

Với sự miễn cưỡng, Elizabeth để dòng suy nghĩ của mình trôi về một nơi sâu thẳm, nơi riêng tư nhất, nơi khiến nàng chán ghét nhất. Ký ức dội ngược về phía nàng. Nàng đã cảm thấy trống rỗng đến thế nào khi Grace đột ngột rời khỏi London. Sau đó, Elizabeth bỏ lại London và tới Los Angeles. Nàng biết mình khi ấy thảm hại đến mức nào. Và Grace cũng chẳng khác nàng là bao, nàng biết điều ấy khi nhìn vào ánh mắt mà Grace dành cho Amrit. Một mớ bòng bong.

Jean-Claude nhìn nàng, ánh mắt đã dần mất kiên nhẫn.

Quỷ tha ma bắt ông ta. Elizabeth đã kiên quyết rằng mình sẽ không bao giờ nhớ lại việc ấy hay nghĩ về Grace theo cách ấy nữa. Vì sức khỏe tâm thần của chính nàng. Nhưng nàng thực sự cần vai diễn này, ngay bây giờ. Jean-Claude cần phải hiểu rằng nàng biết cái gì gọi là có cảm xúc với một người. Elizabeth để ký ức của mình đưa mình trở về với London.

"Tôi rung động trước vẻ đẹp của em ấy. Ý tôi không phải chỉ là vẻ đẹp của ngoại hình mà còn là vẻ đẹp nội tâm. Em ấy có thứ sức hút hấp dẫn tất cả mọi người, khiến người ta muốn lại gần, muốn được em ấy sưởi ấm, muốn được em ấy quan tâm."

Elizabeth hít vào một hơi, bỗng nhận ra những lời mình nói đều hoàn toàn khớp với Summer, không phải là Grace.

"Tôi thường hay nghĩ tới mỗi khi mình mở radio lên, vừa vặn đúng vào lúc bài hát mà tôi yêu thích đang phát. Những lúc ấy tôi sẽ hát theo, hoặc chỉ đơn giản là ngân nga theo giai điệu, không muốn cho bài hát ấy kết thúc. Và ông biết chứ, biết cảm giác khi bài hát ấy qua đi rồi, giai điệu của nó vẫn còn ở lại và luẩn quẩn ở bên mình. Summer khiến tôi có thứ cảm xúc ấy. Summer là bài hát của riêng tôi."

Một tia sáng phản chiếu từ cửa kính thoáng qua mắt nàng. Elizabeth liếc mắt, thấy Delvine đã kết thúc cuộc điện thoại, bây giờ đang đứng ở ngưỡng cửa và nhìn nàng, không khép miệng lại được.

"Và Summer có bản lĩnh. Em ấy đứng về lẽ phải, đấu tranh cho điều mà em ấy cho là đúng.

"Summer? Summer vẫn luôn ngọt ngào..."

"Không ngọt ngào lắm khi em ấy nhìn thấy chuyện sai trái và cảm thấy mình cần phải hành động. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Cho nên, sao tôi có thể không rung động trước một người dám mạo hiểm mọi thứ vì sự công bằng dành cho những người khác? Ngay cả lợi ích của bản thân mình?"

Nói đến đây, cảm giác tội lỗi ập thẳng vào Elizabeth khi nàng lần nữa nghĩ về việc mình đã làm – tổn thương người luôn muốn bảo vệ mình. Cho đến tận giây trước, nàng vẫn luôn chỉ nghĩ về cơn giận của Summer, chưa từng nghĩ tới việc Summer đã cảm thấy thất vọng như thế nào. Nàng đã quá... tập trung vào bản thân mình, đến mức dường như nàng không còn nghĩ cho ai khác nữa. Và nàng tự hỏi – Mình đã trở thành ai thế này?

Khẽ lắc đầu, Delvine đi tới. "Ồ, Bess, sau bài phát biểu trải lòng kia thì chị hiểu vì lẽ gì mà Summer cướp hồn cướp vía của em đi rồi đấy!"

Elizabeth kìm hãm không cho mình được phép đảo mắt trước lời này.

Jean-Claude, may mắn thay, dường như không để ý đến lời nhận xét của Delvine. "Lương thiện và dũng cảm, hai thứ này đã là quá đủ. Đó cũng là lí do vì sao tôi yêu Marcus. Cho nên, tôi nghĩ tôi đã hiểu vì sao cô và Summer đến với nhau."

Tạ ơn Chúa.

Elizabeth thấy như mình vừa được giải thoát. Lúc này, nàng cần một ly gin, một ly gin với vài viên đá lạnh – và nàng tự hỏi liệu có khiếm nhã không nếu nàng chạy xuống bếp và tự làm cho mình một ly.

______

Summer theo Marcus vào bếp, nơi chiếc soufflé đang tỏa hương trong lò nướng và những lát phô mai vẫn đang nằm yên trên thớt gỗ. Nơi này tràn ngập mùi hương đến từ thiên đường.

Summer đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm thứ mà Marcus gọi là món quà đặc biệt.

"Đây, món quà từ hầm rượu của grand-père của ta!" Marcus chỉ vào mấy chai vang trắng đang xếp thành hàng trên bàn bếp. "Không có gì tuyệt hơn chai '98 này. Siêu phẩm đấy nhé!"

Rượu? Ôi không. "Đêm qua, Summer lên tiếng, biết rằng những lời mình sắp nói ra đây sẽ rất ngu ngốc. "Cháu ra ngoài với mấy người đồng nghiệp, và sau đó..." bị chuốc? "...uống hơi quá chén, giờ vẫn còn chưa hết đau đầu. Có lẽ rượu này phải để tới dịp khác vậy, tiếc quá."

Marcus cho Summer một cái tặc lưỡi. "Vậy ta cho hai đứa mấy chai mang về nhé? Thế nào? Uống ở nhà cũng được lắm! Nói lời mời với vẻ mặt chân thành hết sức.

"Vậy đương nhiên là tốt nhất! Cảm ơn chú"

"Tuyệt cú mèo." Marcus lấy ra bốn chiếc ly, bắt đầu khui rượu và rót. Nghiêng đầu về phía tủ lạnh, Marcus nói, với một cái nháy mắt dành cho Summer, "Trong tủ có nước đá, có cả nước hoa quả nữa, dành cho ai đó không tận hưởng được rượu."

"Cháu biết rồi." Summer cười. "Còn mọi chuyện bên chú vẫn ổn chứ? Cháu nghe nói cuộc phẫu thuật vừa rồi của Alice thành công tốt đẹp."

"Oui, Alice vẫn khỏe. Tâm trạng không được tốt lắm, nhưng không sao, sẽ qua cả. Vấn đề về xương khớp ấy mà, cần phải có thời gian." Marcus với lấy cuốn sổ bìa da ngay bên cạnh mình. "À phải rồi, bữa trưa ngày hôm nay là do ta phụ trách nhé, vẫn như thường lệ. Có lẽ sẽ gọi thêm vài món nữa, cho nên nếu cháu và Elizabeth bị dị ứng với thứ gì thì cứ nói với ta."

Dị ứng? Đầu óc Summer lại quay cuồng. Không phải là đã yêu nhau thì nên biết cả những chuyện này hay sao?

"Ờm... Elizabeth không ăn được hành. Và không ăn được cả chocolate. Hoặc phô mai!" Người quái nào trên đời này dị ứng với phô mai và chocolate? Summer bừng tỉnh. "Đại khái là dị ứng với tất cả những thứ chứa sữa. Cho nên sữa cũng không thể. Buồn vậy đấy."

Nhưng rồi một giọng nói khác trong Summer vang lên, nhắc cho cô biết đây là một chuyện hệ trọng, một chuyện không thể cứ qua loa cho xong được. Trí tưởng tượng phong phú của Summer bắt đầu vẽ ra cảnh tượng vì sự tắc trách của mình mà Elizabeth quỵ xuống, tắt thở, hoặc là, nôn thốc nôn tháo như một con cá vàng ngộ độc nước.

"Khoan đã, đợi cháu một chút." Summer nói, lập tức vơ lấy một ly rượu mà Marcus vừa rót ra. "Chắc Elizabeth cũng khát rồi, cháu đưa rượu ra rồi chú cháu mình nói tiếp."

Cô chạy ra phòng khách, bước chân chậm lại khi nhìn thấy vẻ mặt như đang bị thôi miên của Delvine và Jean-Claude.

"...Sao tôi có thể không rung động trước một người dám mạo hiểm mọi thứ vì sự công bằng dành cho những người khác? Ngay cả lợi ích của bản thân mình?"

Summer đứng phía sau Elizabeth, cô không nhìn được gương mặt của nàng. Nhưng giọng nói này không giống giọng nói của người phụ nữ cô vẫn luôn nhìn thấy trên phim trường.

Đang nhập vai rồi đấy. Là thứ diễn xuất thần sầu, là sự dối trá hoàn hảo.

Summer tự nhắc mình như thế. Và Summer cũng biết ấy là một sự thật rõ ràng.

"Ồ, Bess, sau bài phát biểu trải lòng kia thì chị đã hiểu vì lẽ gì mà Summer cướp hồn cướp vía của em đi!" Nhưng diễn xuất của Delvine thì quá tệ. Quả thực có vài người sinh ra để làm diễn viên, có một vài người khác thì không.

Ánh mắt Jean-Claude chưa từng rời khỏi Elizabeth. Summer nhìn, nhìn và biết rằng ánh mắt ấy chính là ánh mắt mà người đàn ông này dùng để nhìn người khác mỗi khi bản thân mình đang đưa ra quyết định. Lúc này cũng vậy, Jean-Claude Badour đang đưa ra quyết định.

"Lương thiện và dũng cảm, hai thứ này đã là quá đủ. Đó cũng là lí do vì sao tôi yêu Marcus. Cho nên, tôi nghĩ tôi đã hiểu vì sao cô và Summer đến với nhau"."

Một câu trả lời thú vị. Vậy là Elizabeth có cơ hội nhận được vai này, nhưng Summer cho rằng ấy không phải là điều mà Jean- Claude đang đưa ra quyết định.

Summer bước đến, vòng qua sofa và tới gần bên Elizabeth. "Xin lỗi đã chen ngang thế này." Cô nhìn Jean-Claude với ánh nhìn áy náy. "Nhưng cháu nghĩ Elizabeth cũng đã khát rồi đấy nhỉ. Rượu của mọi người sẽ tới ngay trong vài phút nữa."

Đưa ly rượu vang tới cho Elizabeth – người lúc này có vẻ đang giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của cô, Summer nhích tới bên, nhoài người vào gần sát khi thì thầm mấy chữ, "Có dị ứng với thứ gì không? Marcus cần biết để đặt thêm món cho bữa trưa."

"Có" Elizabeth kề vào gần hơn khi lẩm bẩm. "Histamine. Ngạt thở là một trong những triệu chứng thú vị nhất."

"Khiếp. Thế histamine có trong cái gì?"

Elizabeth liếc nhìn chiếc ly trên tay mình với ánh mắt hài hước đầy châm biếm. "Rượu vang."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: