Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4 - Phần 3

101 0 0 0

Summer ngồi trong góc yên tĩnh yêu thích của mình, một góc nằm ở phía rìa của phim trường – cô ghét cái cảm giác bị bao vây giữa bốn bức tường mỗi khi bước vào trong xe trailer, và sẽ cố gắng hết sức để tránh việc phải ngồi trong xe. Đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, Summer ngắm bức ảnh selfie Chloe vừa gửi qua từ trường quay ghi hình cho quảng cáo. Có đủ thứ mắc cười trong tấm hình đó - hoa cài trên tóc, một cái bra gáo dừa rồi mấy cái bối cảnh rừng rậm.

Ngay ngày mai thôi, Chloe Martin sẽ quay trở lại – đây là một việc đáng mừng đối với Summer. Thiếu Chloe, căn hộ của hai người quá mức trống vắng và yên lặng. Sự hiện diện của Chloe khiến Summer có cảm giác mình là một người bình thường, mối liên hệ nhất định với loài người và thế giới xung quanh. Một người chan hòa và gần gũi. Chloe không ở đây, Summer sẽ dồn hoàn toàn tinh thần và tâm trí mình vào công việc, cả thế giới của cô sẽ chìm vào công việc. Ngay đến cả cái thú chụp ảnh cũng đã bị Summer gác lại một bên.

Thanh thông báo hiện lên, Summer nhấn vào đường dẫn khi nhìn thấy tên mình.

Khoan khoan, cái gì cơ? Bây giờ mình còn bị bắt nạt trên phim trường? Bởi Elizabeth Thornton?

Cô đọc tiếp. Người nào đó trong tổ nhân viên có mặt trên phim trường vào lúc ấy đã tuồn bức ảnh này ra ngoài.

Elizabeth thực sự bị bọn họ căm ghét đến mức này ư?

Cơn thịnh nộ dâng lên, Summer lập tức thoát ra và đánh một cuộc điện thoại tới cho chị mình.

"Chị, chị đã lên đọc tin trên HGZ chưa?" Không để người ở đầu dây bên kia kịp phản ứng, Summer quả quyết. "Chị liên lạc với bên đó đi, gỡ xuống ngay lập tức cho em. Thay bằng tin mới."

"Vâng, chào em, em gái yêu quý." Autumn thêm một tiếng cười mỉa mai. "Chị nhìn thấy rồi. Và cô gái nhà bên được yêu thích nhất nước Mỹ không bao giờ được phép nổi xung vì bất cứ điều gì. Vì bất cứ ai. Không bao giờ!

Những lời này của Autumn Hayes đều là những lời đúng đắn. Nhưng chuyện này vẫn là một truyện sai trái.

"Vậy là chúng ta không có động thái gì hết?" Summer hỏi lại, ngữ điệu tỏ rõ sự hoài nghi. "Nhưng mẹ dạy chúng ta thế nào? Luôn luôn làm điều đúng đắn, luôn luôn tuân theo lẽ phải. Không có ngoại lệ. Chúng ta cứ làm chuyện cần phải làm, mọi chuyện rồi sẽ tự có quy luật của riêng nó?"

"Mẹ thì dễ rồi, người không cần danh tiếng để đi ngược guồng quay để làm bông tuyết trắng cũng không dễ đâu!"

"Nhưng chuyện này rõ ràng là không công bằng!"

"Đúng rồi, đúng là không công bằng đấy. Nhưng đâu phải là không công bằng đối với em!"

Summer hít sâu, cố sức nghĩ ra một lí do gì đó để thuyết phục Autumn. "Được rồi, thế này – chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng của em. Như thế kia khác gì biến em thành nạn nhân?"

"À không, hình tượng của em vẫn đẹp lắm, như trước nay vẫn vậy. Phần còn lại đều là thuộc trách nhiệm của phía bên đoàn đội quản lý của Thornton. Người bên ấy sẽ quyết định có ra động thái gì hay không, nếu xử lí thì xử lí thế nào. Em cứ mặc đi."

Nghiến răng nghiến lợi, Summer dập ngang điện thoại. Chết tiệt. Autumn hoàn toàn không có ý định nhúng tay xử lí. Vậy là cô lên Google, lưu về điện thoại một bức ảnh chụp một con bò đực(*), mở Twitter, đăng tải bức ảnh ấy lên kèm theo dòng link của bài báo bắt nạt. "Toàn là..." Summer viết, nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

(*)Bò đực - 'Bull, tiếng lóng có ý chỉ việc tầm phào nhảm nhỉ, lừa gạt khoác lác.'

Nụ cười còn chưa kịp tắt thì điện thoại đã rung lên. Tin nhắn từ Autumn Hayes.

XÓA NGAY!

Summer cười một tiếng rồi nhét điện thoại vào túi áo, ngay khi có một trợ lý trường quay đi về phía góc cô đang ngồi. "Đây rồi, tôi đoán cô lại trốn ra đây mà. Đây là cảnh mới bổ sung cho ngày hôm nay. Nóng lắm đấy nhé, cô Hayes." Anh ta đưa cho Summer một tập kịch bản. "Tôi nhắc lại, nóng lắm đấy!"

Nóng?

Summer gật đầu nói lời cảm ơn, đợi anh ta quay lưng rời khỏi và bắt đầu lật từng trang, tìm kiếm tên mình.

CARTER QUAY PHẮT LẠI, LY CÀ PHÊ NÓNG TRÊN TAY CHAO ĐẢO, CÀ PHÊ DỘI THẲNG VỀ PHÍA HUNT. CÀ PHÊ NÓNG CHẢY DỌC THEO VẠT ÁO.

HUNT (ĐIÊN TIẾT): Một kẻ vô dụng. Cô không làm được chuyện gì nên hồn ư? Tôi không biết Mendez đã tìm được điểm gì tốt đẹp ở cô.

CARTER: Ít nhất thì anh ấy muốn tôi, vì... kỹ năng của tôi, đương nhiên rồi.

(VẺ NGÂY THƠ VÔ TÔI ĐẦY GIẢ DỐI)

HUNT (GIỄU CỢT MỈA MAI): À? Hẳn là vậy rồi.

Khốn nạn. Quỷ tha ma bắt. Giờ thì đến Joey Carter cũng lọt vào mắt Mendez. Từ khi nào? Và Hunt thì cay nghiệt vì ghen tuông ngay cả khi đã ném nhẫn cầu hôn vào mặt anh ta? Có tí nghĩa lí gì không?

Nhưng sự vô lý, vô nghĩa và tức cười này cũng không phải là vấn đề mấu chốt. Summer đâu có phải loại ngây ngốc. Cô hiểu nhân vật mà mình diễn có vai trò gì, và hiển nhiên, Joey Carter không giống như những vai phụ thêm vào một cách vô thưởng vô phạt. Joey Carter thuộc tuyến chính diện, được xây dựng một cách chủ đích để lôi kéo cảm tình của người xem. Và nhìn đi, bây giờ thì đến tiết mục Joey Carter đối đầu với Iris Hunt.

Đáng thương thay cho Elizabeth. Những bức thư chửi bới gửi đến hòm thư của nàng sẽ nhiều lên gấp đôi.

Summer có thể khẳng định – thực sự có người muốn nữ chính của cả một series ăn khách phải nếm trái đắng. Cả người cô đông cứng lại. Summer biết mình không có khả năng mạo hiểm liều chết, và ở nơi này thì cô cũng không nắm trong tay đủ quyền lực để yêu cầu một buổi xét lại, và hơn hết – viết lại kịch bản. Vậy thì cứ mặc kệ đi? Không phải trận chiến nào cũng dành cho mình. Autumn đã nói với Summer những lời ấy không biết bao nhiêu lần.

Nhưng như thế không đúng.

Một ý nghĩ táo tợn nảy lên trong đầu Summer. Này cũng là một cách. Nhưng Summer Hayes có dám không? Nếu sơ sẩy thì mất vai là hậu quả chắc chắn sẽ xảy đến. Nhưng nếu hoàn hảo từ đầu đến cuối, Elizabeth sẽ có thể thoát được ải này.

Cần phải đưa ra quyết định. Những lời mà Summer hay nghe mẹ mình nói lại quay trở về một lần nữa.

Luôn luôn làm điều đúng đắn.

Hiển nhiên, tâm trạng Elizabeth Thornton đang rơi xuống đến đáy vực. Bọn họ kéo Iris Hunt vào một cảnh đánh ghen rẻ mạt, những dòng thoại thô thiển mà nàng phải nói ra để giành giật lấy Mendez. Và đối phương là Joey Carter, một bác sĩ nội trú năm hai.

Đương nhiên rồi, đây chắc chắn là việc một Trưởng khoa Hồi sức cấp cứu sẽ làm.

Thẳng tay đập tập kịch bản xuống bàn, Elizabeth nhẩm lại lần cuối những dòng thoại mà nàng đã lưu vào trong trí nhớ của mình. Những dòng thoại kinh dị đến độ ám ảnh, ám ảnh đến độ nàng còn chưa kịp sử dụng đến kỹ năng nhớ thoại của một diễn viên – đã tự động găm vào trong bộ nhớ của nàng rồi.

Thật đáng buồn.

Elizabeth ra ngoài, đi về phía phim trường. Cơn thịnh nộ ẩn bên trong nàng tỏa ra theo mỗi bước đi.

Summer đã ở đó từ trước, lúc này đang thoải mái tập dượt với một nhân viên trường quay, thảo luận nên hắt cà phê như thế nào để có thể cho ra hiệu ứng hình ảnh một cách tốt nhất.

Elizabeth nghiến răng.

Ánh mắt lướt về phía người vừa tới, Summer nở một nụ cười vừa phải với ý chào hỏi, nhưng Elizabeth lúc này đã chìm trong cơn giận, đến mức nàng còn không có khả năng đưa ra bất kỳ một loại phản hồi nào nữa.

"Cô có cần diễn nháp hay tập dượt gì trước không?" Đạo diễn nói với sang. "Cảnh kiểu này không phải loại cô thường gặp nhỉ?"

À ừ khốn nạn ở chỗ đúng là như thế đấy.

Việc tận mắt chứng kiến nhân vật của mình bị phá hoại một cách triệt để và cả sự ngu ngốc đến khó tin của kịch bản khiến cho sống mũi Elizabeth nóng lên, cay xè. Cái liếc mắt của nàng sắc đến mức Summer cảm tưởng như ấy là một lưỡi dao tẩm độc, và hẳn là Ravitz cũng cảm nhận được điều đó khi anh ta hạ giọng, lí nhí trong họng. "Không thì thôi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu."

Nhân viên kỹ thuật và diễn viên đều đã vào vị trí của mình. Summer quay lưng về phía Elizabeth, sẵn sàng nói một dòng thoại dẫn cảnh trước khi quay về phía camera và bắt đầu cảnh chính thức.

"Action!"

Elizabeth đi dọc hành lang, tiến về phía Summer khi Summer đang đọc phần thoại của mình. Đột nhiên quay phắt lại, Joey Carter mỉm cười, gương mặt bừng sáng khi nhìn thấy Iris Hunt. Cô ta cười cái gì thế? — đây là điều cuối cùng xuất hiện trong đầu Elizabeth trước khi ly cà phê trên tay Joey Carter chao đảo và bay ra ngoài.

Bước chân của Elizabeth chôn chặt một chỗ, nàng khựng lại, diễn ra vẻ sửng sốt sững sờ, đợi thứ chất lỏng lạnh lẽo hắt lên ngực áo của mình. Hơi nóng và các hiệu ứng liên quan sẽ được thêm ở giai đoạn hậu kỳ.

Nhưng rồi thứ chất lỏng kia gần như là còn chẳng chạm tới vạt áo của nàng.

"Ôi Chúa ơi. Trưởng khoa, tôi vô cùng xin lỗi!" Summer chọn một loạt biểu cảm diễn tả sự cuống quít và áy náy, với đôi mắt mở to và chân mày nhíu chặt.

Đến mức độ có chút buồn cười khi nhìn một diễn viên diễn ra thứ biểu cảm hoảng loạn đến mức ấy trong một cảnh như thế này.

Cơn thịnh nộ vốn đang bị Elizabeth dồn nén nơi lồng ngực lúc này lại chợt bốc hơi, bay biến đi đâu mất. "Một kẻ vô dụng" Nàng thực lòng cố gắng truyền cái cay nghiệt và chát chúa vào những lời này qua ngữ điệu và và cách nhả chữ. Rốt cuộc, trước gương mặt với thứ biểu cảm vô tội của một chú cún con chưa rời đàn, đôi môi nàng hơi run lên. "Cô không làm được chuyện gì nên hồn ư? Tôi không biết Mendez đã tìm được điểm gì tốt đẹp ở cô."

Chúa tôi ơi. Bây giờ thì thậm chí bản thân nàng cũng có thể nghe ra sự âu sầu và phiền muộn trong lời mà nàng vừa nói. Nhu nhược và mềm lòng. Iris Hunt đã bao giờ nhu nhược và mềm lòng trong cuộc đời của cô ta chưa? Chưa bao giờ.

"Ít nhất thì anh ấy muốn tôi!" Joey Carter đáp, dùng tông giọng rất trầm. Rồi với dáng vẻ thất kinh, Carter lập tức bổ sung, tông giọng cao lên. "Vì kỹ năng của tôi, đương nhiên rồi!"

Xuất sắc. Elizabeth nhìn chăm chăm, ánh mắt lấp lóe sự ngạc nhiên. Summer Hayes có sự tự nhiên trời ban để đứng trước ống kính máy quay và biến thành một con người khác. Có những người sinh ra để làm diễn viên.

"Vậy sao? Hẳn là vậy rồi." Ống kính máy quay bắt được nụ cười nơi khóe môi Iris Hunt. Một nụ cười hiếm có, như đang tỏ sự thích thú tán thành đối với một người đồng nghiệp, không hề có sự gay gắt.

Joey Carter nhếch môi cười một nụ cười tự mãn.

"CUT!"

Lúc này tất cả mọi người phía sau máy quay đều bật cười thành tiếng, Summer đáp lại tràng cười này bằng một nụ cười nhàn nhạt, và ánh cười lấp lánh trong đáy mắt cũng biến mất ngay lập tức.

Bờ vai của Elizabeth lúc này mới thả lỏng. Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, tâm điểm trên phim trường để mọi ánh mắt đều dổ dồn về không phải là nàng. Nàng đưa mắt nhìn quanh.

Ravitz lúc này giận tới mức những nét biểu cảm trên gương mặt anh ta xoắn lại vào nhau. "Ý nghĩa của cảnh này không phải như thế. Hỏng hoàn toàn. Tôi cảm phiền hai cô diễn lại cảnh này!" Anh ta nói thêm, châm biếm. "Diễn theo kịch bản"

Đúp thứ hai, và đúp này còn buồn cười hơn cả đúp đầu tiên. Bằng một cách nào đó mà sự hoảng loạn của Joey Carter trở nên rõ ràng với đôi mắt mở to còn hơn trước, và ngữ điệu khi nói lời xin lỗi thì còn càng chân thành hơn.

Elizabeth có thể lấy gần bốn mươi năm cuộc đời của mình ra để thề – nàng không thể nào diễn ra được Iris Hunt. Nếu Iris Hunt mà lúc này nàng đang diễn là Iris Hunt của thường ngày, thế thì hẳn là Trưởng khoa Hunt hôm nay vừa khám phá ra dây thần kinh hài hước của mình.

Từ đúp thứ ba cho đến đúp thứ năm còn càng tệ hơn nữa. Summer Hayes như thế là cầm nhầm kịch bản và đang diễn một ả đỏng đảnh đầy tham vọng trong series Dynasty. Buồn cười đến mức khiến người ta phát điên. Nếu như giữ những đáp hỏng này và công bố với công chúng theo dạng parody của Choosing Hope, sẽ không đáng ngạc nhiên nếu những cảnh này nổi đến hàng năm trời.

"CUT! Lạy Chúa tôi! Summer Hayes, cái quái gì thế? Cô đang diễn cái quái gì vậy hả?" Cả người Ravitz run lên bần bật, run lên theo nghĩa đen vì cơn giận trong anh ta đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

Summer, với đôi mắt to, xanh biếc, chạy về phía anh ta, quỳ xuống bên ghế đạo diễn, "Tôi vô cùng xin lỗi, thật sự đấy, ngài Ravitz. Tôi cũng đang cố gắng lắm, nhưng hình như Joey Carter không chịu biến thành một ả khó ưa thì phải. Có cảm giác như cô ta đang chống lại tôi ấy!

Bây giờ thì Elizabeth không kìm được nữa. Nàng chống tay trên gối, cúi người cười đến mức nàng phải hít sâu vài hơi khi không khí trong hai lá phổi đã cạn kiệt. Và thế là, một lần nữa, những người khác cũng theo thế mà phá lên cười.

Có hai người không cười – Ravitz và Summer.

Ravitz nhìn quanh. "Chúng ta sẽ làm lại lần nữa. Ngay bây giờ nếu cô không phiền."

Sau đúp thứ bảy, Ravitz đã làm một chuyện mà Elizabeth chưa từng thấy từ trước tới nay. Anh ta bỏ cuộc. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cách nóng nảy, Ravitz búng tay. "Thôi, thôi được rồi! Anh ta dằn giọng. "Chúng ta không thể nào cứ lãng phí thời gian một cách vô ích như thế này được nữa.

Anh ta chỉ về phía đèn. "Chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Rồi vòng qua máy quay, đi về phía trung tâm, kéo Summer ra một bên. "Summer này, tôi sẽ nói với em hai chữ cố gắng không tồn tại ở nơi này. Đây là lần đầu tiên và là lần cuối cùng. Khiến ả khó ưa trong em sẵn sàng đi, nếu không, em nên nghĩ đến việc tìm một vai diễn khác phù hợp hơn! Anh ta dùng thứ giọng điệu bao dung và ôn tồn, như thể là thực sự cho rằng Summer không thể nào diễn ra nổi một ả khó ưa.

"Vâng, đương nhiên rồi." Summer phản hồi với một loạt những cái gật đầu. "Chắc chắn, tôi đảm bảo."

Ravitz lắc đầu, vừa đi về vị trí của mình vừa lầm bầm. "Cựu diễn viên nhí. Quỷ tha ma bắt!" Lầm bầm và đủ để Summer lẫn Elizabeth nghe thấy. "Vừa lõi đời vừa đáng yêu."

Elizabeth đưa mắt nhìn sang Summer, tự hỏi người ấy có cảm thấy bị xúc phạm hay không, liệu người ấy sẽ nhún vai và cười ngượng ngùng chứ? Nhưng không, nàng không thấy có nét biểu cảm gì đặc biệt trên khuôn mặt Summer. Người ấy bình thản đến kỳ lạ, ánh mắt kiên định và đầu mày giãn ra. Không có dấu hiệu gì cho thấy sự bối rối và xấu hổ mà một diễn viên nên có khi vừa diễn hỏng gần mười đúp quay.

Dòng suy nghĩ của Elizabeth bay tán loạn. Và nàng chợt nhận ra năng lực diễn xuất Summer Hayes thực sự khá hơn cả lời khen mà người người vẫn hay dành cho cô.

Quá mạo hiểm.

Một điều chắc chắn, điều duy nhất cứu người này khỏi kết cục mất vai là việc không một ai – không một ai ngoài Elizabeth Thornton nàng – nhận ra gần mười đúp hỏng vừa rồi hoàn toàn là một sự cố ý.

Elizabeth bước tới, tiến lại bên Summer, nghiêng đầu gần vào che đi những ánh mắt xung quanh. "Sao lại như thế?" Nàng thì thầm.

Giật mình hoảng hốt là phản ứng đầu tiên của Summer, và Summer trở nên ngơ ngẩn. Một khuôn mặt không biểu cảm. Rồi bình tĩnh và thản nhiên. Những nét ngạc nhiên bay biến đi đâu mất, khiến cho Elizabeth chợt lại không biết nên bắt đầu từ đâu, không biết có phải tất cả chỉ là do ảo giác của chính mình hay không.

"Kịch bản cho cảnh này quá tệ hại" Summer thì thầm đáp lại. "Và ý tôi là, không phải tệ hại đối với tôi." Cô cho Elizabeth một cái nhìn thẳng thắn và sắc bén.

"Phải. Đúng vậy!" Elizabeth nhìn Summer một cách chăm chú, gần như là đang quan sát người kia trong sự kinh ngạc.

Người này làm vậy là vì mình? 

Đáp lại sự kinh ngạc của Elizabeth, ánh mắt của Summer dịu đi. Và biểu cảm trên khuôn mặt Summer lúc này quá đỗi ấm áp, ấm áp đến độ khiến cho Elizabeth có chút bối rối không tiếp thu được.

Elizabeth trở về trailer của mình, đợi tới cảnh tiếp theo. Trong đầu nàng, mọi thứ rối tung thành một đống hỗn độn. Ravitz chính xác là một tên khốn, nhưng anh ta đã nói đúng một chuyện.

Summer Hayes. Chết tiệt. Lõi đời một cách đáng yêu.

 

Hết chương 4

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: