Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

84 0 0 0

“Không thể tin nổi là chị đang theo em làm ra chuyện này!” Autumn lầm bầm khi đang cùng với Summer mang ghế ra xếp ở khu vực quanh hồ bơi. “Giả chuyện yêu đương đã đủ tồi tệ, lừa cha gạt mẹ như thế này thì đúng là mất trí rồi.”

“Nhỏ nhỏ cái giọng thôi!” Summer gần như là rít lên, “Mẹ còn đang trong bếp."

Autumn ngã ngồi vào một chiếc ghế, “Chúa ơi, ngay khi chị cuối cùng cũng có thể yên tâm vì tưởng rằng em đã buông xuống và gạt bỏ chấp niệm mà em dành cho cô ta, thì em... Em đáp lại chị bằng chuyện này? Em diễn cái gì, diễn làm người yêu của người phụ nữ kia? Ôi chị muốn siết cổ Jean-Claude.”

Summer ngồi xuống cạnh bên Autumn, ánh mắt đặt trên đồng hồ vỏ sò treo trên tường. Đã gần mười một giờ.

“Jean-Claude tin rằng em sẽ hợp với vai ấy."

“Bởi vì em khiến cho ông ấy tin rằng em thực sự là người yêu của Thornton! Jean- Claude nói với chị ông ấy muốn một cặp đôi có phản ứng hóa học bùng nổ! Được rồi, ông ấy cũng có cái lí của ông ấy, những vai thế này sẽ thành thảm họa nếu không có phản ứng hóa học. Chị hiểu. Nhưng em có chắc là mình có làm được không?”

“Chị đang hỏi em là em có tỏ ra mình yêu Elizabeth Thornton được không ấy à?”

Autumn nhắm mắt lại một lúc, “Ý của chị là, em định chuẩn bị cho vai này như thế nào? Về phương diện cảm xúc? Phân cho rõ giữa vai diễn với diễn viên, làm ơn!”

Lại là chuyện này? Đầu tiên là Delvine, và bây giờ là Autumn? “Em là diễn viên được đào tạo bài bản.” Summer đáp, “Và đây là công việc mà diễn viên làm.”

“Chị biết em là diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng thật sự, em đã hết tình cảm với Thornton chưa? Ít nhất thì làm ơn nói với chị rằng em không còn cảm xúc với cô ta nữa."

“Đương nhiên là thế.” Summer khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào Autumn.

“Chị muốn tin em!”

“Thế thì tin đi.”

“Hỏng bét hết cả, em có biết không? Hỏng hết, tất cả những thứ này!”

“Là lỗi của mẹ. Bà ấy nói cho Jean- Claude nghe đủ những thứ chuyện thần tiên huyền ảo, và bây giờ thì chúng ta không có đường lùi.”

“Chị biết.” Autumn thở dài, “Chúa tôi. Chỉ là... Summer, em đừng để mình bị tổn thương. Chị hiểu con người em. Làm ơn bảo vệ trái tim của em cho tốt.”

“Em biết.” Đương nhiên Summer sẽ cẩn thận. Nhưng vấn đề không nằm ở chuyện cô có cẩn thận hay không. Vấn đề nằm ở tất cả những chuyện còn lại. Một mặt, Elizabeth ích kỷ và tàn nhẫn, quay lưng lại với cô mà không cần đến hai giây suy nghĩ. Một mặt khác, Elizabeth đã xin lỗi với thái độ chân thành. Nàng mời cô tới nhà riêng. Đáng lẽ nàng đã có thể không mời cô tới nhà riêng. “Hôm nay chị gặp mặt trực tiếp với quản lý bên Elizabeth cũng là một chuyện tốt. Nhưng chị định bàn việc gì với Delvine?"

“Không phải về chị mà là về Rothery.” Autumn nghiến răng, “Vấn đề là ở thái độ của cô ta trong việc hợp tác, cô ta đang cho rằng chị không hiểu gì về chiến lược quảng bá. Và nếu em với Thornton định liên quan tới nhau lâu dài thế này, hai bên cần phải hợp tác với nhau dựa trên nền tảng bình đẳng và tôn trọng. Chị cũng muốn biết kế hoạch của bên ấy cho Tám mảnh ghép bé nhỏ."

“Sẽ tìm ra phương án thôi. Em thì thích Delvine. Thẳng thắn, kiểu người luôn chơi bài ngửa. Và cũng là một người phụ nữ thông minh!” Summer do dự, “Này, chị ấy biết em thích phụ nữ trong khi em chẳng hề để lộ một manh mối. Em thề đấy, Delvine có cái siêu năng lực đọc suy nghĩ, đáng nể cực kỳ.”

“Chị đang định dặn em phải cẩn thận, mà rồi lại nhớ ra lúc nào em chả cẩn thận...”

“Thì thế. Mà em cũng bắt đầu mệt mỏi với việc phải che đậy như thế này. Cũng có gì xấu xa đâu nhỉ, bây giờ là năm bao nhiêu rồi?" Nhìn Autumn trợn mắt, Summer tiếp, “Nhưng em hiểu, không phải là bây giờ. Không phải khi em vẫn còn đang theo hình tượng này. Vả lại những lời xoay quanh bức ảnh của em với Bess cũng đã đủ khiến em nhụt chí. Kẻ đào mỏ? Hâm nóng tên tuổi? Đủ thứ cả. Những lời hướng về Bess thì còn tồi tệ hơn.”

“Người đời lúc nào cũng khiến cho chị thất vọng.” Autumn nhận xét, “Có thể đó là lí do vì sao chị lựa chọn độc thân.” Rồi ánh mắt hướng về một chiếc xe hiện ra ở phía xa. Summer nhìn theo.

“Tới rồi!” Summer nhìn mẹ mình đi ra chào đón và giới thiệu Delvine với vài người khách, “Chị vẫn độc thân bởi vì sâu trong chị tự biết rằng sẽ không ai có thể bằng được với Andrew. Tiếc là anh ấy phải chuyển tới London, cũng là vì công việc cả. Nhưng em thật sự thích anh ấy lắm!”

“Ừ!” Khớp hàm cứng lại, Autumn đáp, “Chị cũng vậy."

Hai người nhìn mẹ mình dẫn người phụ nữ kia đi tới bên hồ bơi.

“Có vẻ cũng hòa hợp đấy chứ?" Autumn đè giọng nhận xét, “Delvine cũng không tệ như trong dự đoán của chị, chị vốn nghĩ cô ta sẽ tỏ thái độ kiêu căng trịch thượng cơ đấy.”

“Autumn.” Summer nghiêm túc, “Hứa với em chị sẽ thật ngọt ngào với Delvine và Elizabeth."

“Lúc nào chị chẳng ngọt ngào?”

“Không không. Đúng là chị luôn lịch sự, nhưng mà không phải lịch sự kiểu ngọt ngào, chị hiểu ý em không? Làm ơn đừng thẳng thắn quá. Thỉnh thoảng chị sẽ nói, 'Ồ đúng ra thì.' hoặc ‘À không điều đó sai rồi.' Có người đánh giá thấp khả năng của chị, em biết, và chị muốn cho người ấy biết khả năng của chị, nhưng mà làm ơn đi? Lần này thôi? Vì em?"

Autumn nhìn em gái mình một lúc, “Được rồi. Chị sẽ vì em mà đeo lên mặt mình một cái mặt nạ."

Summer siết nhẹ lấy bàn tay Autumn, “Cảm ơn chị.”

“Nhưng hình như chị không rõ ý của em lắm thì phải?" Ánh mắt cảnh cáo của Autumn khiến trái tim Summer chùng xuống một chút.

“Em không biết chị đang nói về chuyện gì?"

“Em có biết đấy!” Autumn nheo mắt nhìn Summer, “Và điều duy nhất chị muốn là bộ phim ấy ảnh hưởng đến em theo chiều hướng tích cực, là việc cộng tác với Thornton sẽ giúp em mở mắt ra nhìn người phụ nữ ấy cho rõ, sau đó thì loại bỏ cô ta khỏi đầu một lần và một lần duy nhất.”

“Em đảm bảo em sẽ như vậy.” Summer khẳng định. “Chắc chắn.”

Autumn thở dài. “Khốn khổ. Chị biết ngay mà. Vậy là lúc này cô ta vẫn đang ở trong đầu em và em thì còn chẳng thèm phủ nhận.” Gục đầu xuống bàn tay mình, Autumn than thở, “Dù sao cũng cũng không tệ bằng chuyện Thornton cũng có gì đó với em. Trong trường hợp ấy thì còn càng tệ hơn nữa."

“Chị không phải lo. Người duy nhất mà Elizabeth Thornton cảm thấy xứng đáng cho mình để tâm tới là một tượng đài diễn xuất đến từ nước Anh xinh đẹp, tên Grace."

________

Elizabeth kiểm tra lại địa chỉ sau khi dừng xe lại trước cánh cổng của nhà Hayes. Granada Hills, một trong những khu dân cư đẹp nhất Los Angeles dành cho giới thượng lưu.

Vợ chồng nhà Hayes – Skye và Brock sống trong một căn nhà nổi bật, có thể nói là đủ nổi bật để người ta dễ dàng nhận ra chỉ qua vài dòng miêu tả. Căn nhà theo lối kiến trúc cổ với mái ngói màu kem, trước cổng chính là hai cột đèn theo kiểu thời Victoria, và sự cổ kính đến dị hoặc này còn được tăng thêm nữa với tấm bảng đúc từ đồng đặt một bên, trên ấy khắc hai chữ - ‘Chào mừng!'

Bước ra khỏi xe, Elizabeth đi về phía cổng phụ, đi theo con đường lát đá thông qua thảm cỏ.

“Cô Thornton?"

Elizabeth quay lại, nhìn thấy người phụ nữ đang đi phía sau, nom như là một phiên bản đứng tuổi hơn của Summer Hayes với mái tóc nâu. Người phụ nữ đang cầm một chiếc áo len xanh trên tay.

“Tôi là Autumn. Chị gái và là quản lý của Summer.” Nụ cười của người phụ nữ này thiếu đi sự chân thành và ấm áp của Summer. “Tôi vừa ra xe lấy đồ và nhìn thấy cô tới. Tôi nghĩ tôi cũng nên chào cô một câu.”

“Đương nhiên rồi. Xin chào!” Elizabeth đáp, đứng lại đợi Autumn đi tới. Người phụ nữ tới gần và nàng có thể nhìn kỹ hơn. Gương mặt tròn hơn, có vẻ phúc hậu hơn, đường nét dù không sắc nét bằng nhưng tổng lại khiến người ta có thứ cảm giác đề phòng hơn khi so với Summer Hayes. “Delvine đã tới chưa?”

“Tới rồi, lúc này có lẽ đang thảo luận với mẹ tôi về sự căm ghét mà hai người dành cho màu pastel.”

“Nghe có vẻ rất Delvine.”

Autumn không nói gì thêm, ánh mắt nhìn Elizabeth với sự thăm dò.

“Cô có điều muốn nói?”

“Không dễ để tôi có thể mường tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây. Em gái tôi và cô, phim của Badour” Autumn đáp, “Và mường tượng ở đây không phải là về những điều tiểu tiết nhỏ nhặt.”

Elizabeth cảm nhận thấy có gì đó căng thẳng ở đây, nhưng nàng chưa tìm ra chính xác thì là do điều gì. “Cô không muốn em gái mình diễn Lucille? Nhưng dường như đó là điều Summer muốn thì phải.”

“Summer không thường diễn những vai như Lucille.” Autumn thở dài, “Nói thẳng, phải, tôi không muốn em ấy diễn dạng vai như thế.”

“Là do cô không muốn em gái mình diễn một vai có yếu tố đồng tính? Hay là do cô có vấn đề gì đó với đồng tính nói chung?" Cách nàng nói ra câu hỏi này nhẹ nhàng và thản nhiên hơn nàng đoán rất nhiều. Vả lại thì câu hỏi này cũng không mấy có ý nghĩa. Rất nhiều người ở Hollywood này, bao gồm cả Rachel Cho, cho rằng những vai như thế sẽ giới hạn khả năng quảng bá hình tượng của diễn viên trong mắt công chúng. Cách mà Autumn nói về chủ đề này, khá giống với Rachel.

“Đương nhiên tôi không có vấn đề gì với đồng tính." Autumn liếc, “Sao cô có thể hỏi tôi một câu hỏi như thế, với tất cả những thứ này?"

Tất cả những thứ này? Elizabeth cảm thấy kì dị, nhưng dù sao thì Hollywood xưa nay vẫn luôn thẳng như sợi mì ramen. “Vậy là cô lo lắng về chuyện hình tượng của Summer sẽ bị ảnh hưởng?"

“Bị ảnh hưởng bởi tính chất vai diễn của em ấy. Em ấy diễn Dục Vọng. Dạng vai như thế ai cũng nên nhận, nhưng một diễn viên khán giả đã quen mặt và vẫn chưa thoát ra khỏi hình tượng ngôi sao tuổi teen? Không nên lắm.”

Autumn dẫn Elizabeth đi vào qua lối đi bên trái của ngôi nhà, qua một khu vườn nhỏ, sau đó vào tới cửa ngách.

Bên trong, phòng khách rộng rãi, thoáng đãng và sáng sủa với ánh sáng tràn ngập, một góc tường được thiết kế riêng để treo lên trên ấy đủ loại mặt nạ được làm thủ công phục vụ cho mục đích trưng bày. Lò sưởi lớn nằm ở một góc phòng, ngay trên lò sưởi ấy là một đôi cánh Lucifer, treo trên tường, chiếm một khoảng lớn.

“Thứ kia không bắt lửa ư?" Elizabeth chỉ vào đôi cánh trắng ngay bên trên lò sưởi.

“Mẹ tôi không bao giờ dùng lò sưởi. Bà ấy xây lò sưởi chỉ để ngắm cho vui.”

Hai người đi vào phòng bếp, nơi từ ấy có thể nhìn ra hồ bơi sau nhà. Phòng khách cũng rất rộng, lấp đầy bởi những thứ máy móc và dụng cụ nhà bếp, thực sự khiến người ta nhìn vào đây và tưởng rằng đây là thiên đường của mọi đầu bếp trên đời.

“Mẹ tôi thích những thứ bắt mắt. Tôi nghĩ điều ấy cũng phần nào lí giải vì sao bà ấy tin vào chuyện của cô với Summer. Hoàn toàn tin hai người là một đôi, mặc dù đối với tôi thì không có đôi nào trên đời nhìn thiếu thuyết phục được đến mức độ như hai người. Ấy thế mà bà ấy tin.”

“Vì sao tôi với Summer lại thiếu thuyết phục?"

“Vì cô là cô và Summer là Summer? Và nó thì đối lập với cô."

“Tôi hy vọng cô hãy cứ nói thẳng.”

“Được thôi, nếu cô thực sự muốn khiến cho người khác tin vào chuyện này, tôi khuyên cô nên đừng quá cứng nhắc khi đứng cùng một chỗ với Summer. Nếu không người ta thậm chí sẽ còn tự hỏi bằng điều thần kỳ gì mà Summer có thể ở bên cô.”

Tuyệt vời thật.

“Dù sao thì cũng không khó đến nỗi ấy đâu, chẳng cần gì hơn mẹ tôi cũng đã tin rồi. Cũng đừng khơi chủ đề với bà ấy, nếu cô không muốn mình kẹt lại ở đây thêm một tuần nữa. Còn ba tôi thì hoàn toàn trái ngược."

“Có gì đáng quan ngại về ông ấy không?”

“Có đấy!” Autumn khoanh tay trước ngực và nhìn ra bên ngoài, “Summer là bảo vật của ba. Bất kỳ ai làm nó tổn thương rồi cũng đều phải hối hận.”

Elizabeth cau mày, “Đây là chuyện công việc, tôi thì có thể tổn thương Summer thế nào?”

“Ông ấy thì không biết đây là chuyện công việc!" Autumn mở cánh cửa ra, “Mọi người đều đang ở ngoài. Lối này!”

Hồ bơi của một căn nhà rộng thế này, ngoài dự đoán, lại khá nhỏ. Nhưng khu vực bao quanh nó – một tổ hợp barbeque, bục phát biểu, dãy ghế ngoài trời, và một vài thứ lặt vặt khác – thì thực ra cũng chẳng nhỏ là bao.

Ngay lúc ấy có một người đàn ông bước ra khỏi hồ bơi, một người đàn ông đã có tuổi, nhưng dáng dấp vạm vỡ và nước da rắn rỏi đỏ ửng lên dưới ánh nắng mặt trời.

“Kia là ba tôi.” Autumn nói, “Nguyên tắc vàng, đừng chọc ông ấy điên lên. Và làm ơn đừng nhìn Summer với ánh mắt như thể cô nghĩ nó là một thứ sinh vật gì ngốc nghếch lắm. Rất có ích trong việc cải thiện độ thuyết phục của chuyện tình của hai người."

“Tôi không có suy nghĩ đó.”

“Ồ cô có đấy. Tôi đã nghe cả về chuyện túi máu trong tay Summer dội lên đầu cô. Và cũng đã nghe cô giận đến thế nào. Cho nên, cô Thornton...”

"Elizabeth."

“Bây giờ tôi sẽ gặp quản lý của cô để cùng tìm ra một phương án giải quyết những chuyện liên quan. Còn cô... Autumn lạnh mắt liếc nhìn nhìn người đang chạy tới từ phía sau Elizabeth, “...sẽ phải vượt qua ải này bằng cách trình diễn những hành động mà rất có thể nếu như tôi còn đứng đây và nhìn, tôi sẽ khiến mình chảy máu mắt.”

“Bess!” Summer chạy tới – gần như là bay tới bên Elizabeth, nụ cười xán lạn, “Tới rồi!” Sau đó đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên môi Elizabeth, cánh tay vòng qua và đỡ lấy eo nàng.

Autumn cười mỉa khi nhướn mày với ý – 'Tôi đã nói rồi', trước khi quay gót giày của mình đi.

“Chị uống gì? Đồ lạnh thì cái gì cũng có, đồ nóng thì có trà mang từ chỗ em.”

“Trà đi, tâm trạng tôi lúc nào cũng cần trà.” Nụ cười của Elizabeth dịu dàng hơn thường ngày, và lí do của việc này là vì nàng cảm nhận được có hàng tá những con mắt đang dõi về phía này. Hoàn toàn không liên quan tới nụ cười đầy phấn khích của Summer, hay chuyện nàng cảm thấy dễ chịu đến nhường nào khi cánh tay của người ấy đỡ lấy eo nàng, như thể cánh tay này vốn nên thuộc về nơi ấy.

“Vậy thì trà.” Summer chạy vào nhà.

Người đang quan sát nàng lúc này là một người phụ nữ với vẻ ngoài nổi bật, có vẻ như đang ở cuối những năm năm mươi tuổi, trên đầu là một chiếc mũ rộng vành, trên mũ là vài bông hoa sặc sỡ. Skye Storm đi về phía Elizabeth, bước chân mang theo sự duyên dáng uyển chuyển mà con gái mình không có.

Gen di truyền là một thứ kỳ lạ.

________

“Ồ, chào cháu. Cháu hẳn là Bess? Bess, người mà đứa con tuyệt vời của ta say mê? Ta là Skye. Và cháu cao hơn ta nghĩ nhiều đấy!"

Trước sự gần gũi và thân thiện của Skye Storm, Elizabeth nở nụ cười lịch sự, “Còn cô thì khá giống với suy nghĩ của cháu.”

“Nếu thế hãy nói ta nghe cháu nghĩ về ta như thế nào? Quái vật hai đầu? Người phụ nữ cài hoa trên tóc? À phải rồi, ta quên mất, hôm nay thực sự ta có cài hoa trên tóc. Skye chạm vào mấy bông hoa trên mũ mình, sau đó hạ thấp giọng, “Nghe người ta đồn ta có một lối sống rất... thoáng?”

“Cháu nghĩ người ta đồn cô có một lối sống rất dị. Đó là những điều cháu đã nghe."

“Dị? Ta thích từ ấy. Ai sống trên đời này lại muốn sống một cuộc đời bình bình. Chán chết đi được, phải chứ? Cháu cũng đâu có tầm thường như số đông còn lại?”

“Cháu hy vọng mình không tầm thường như số đông còn lại.” Elizabeth trả lời với nụ cười trên khóe môi.

“Phải rồi. Bây giờ thì nói cho ta nghe xem cháu yêu điểm gì ở Summer?” Skye có đôi mắt xanh, giống với Summer, rất sáng, rất có hồn.

“Em ấy đưa trà tới cho cháu.” Hình như nghe không lãng mạn lắm thì phải. “Cháu... yêu trà đến mức có thể đánh đổi mọi thứ để có được loại trà mà cháu yêu thích, nhưng loại ấy lại không có ở nơi đây. Bằng một thứ ma thuật gì đó mà Summer có được nó, như thể là biến ra từ không khí. Đó là điều đầu tiên mà cháu ấn tượng về em ấy!”

Kéo tay Elizabeth lại gần, Skye nhìn vào mắt nàng, “Ta nghĩ ta nên nói cho cháu biết rằng ta đã biết bí mật của cháu từ lâu, nhiều năm về trước.” Nhẹ giọng, “Nhưng ta vẫn luôn thay cháu giữ nó, không có ai biết cả!” Skype chỉ tay quanh mình, “Tất cả những người ở đây đều là những người đáng tin, cháu không cần phải lo lắng. Đều ổn cả. Ở đây cháu an toàn.”

“Cô nói gì?" Elizabeth cảm thấy như chân tóc mình đang dựng lên.

“Bạn gái cũ của cháu, Alex Levitin? Có thể cháu không biết, ta từng có mặt trên phim trường Heaven’s Blood."

Sự bất an nổi lên trong nàng trước suy nghĩ không biết Alex đã nói chuyện này với bao nhiêu người.

"À không, không phải ta nghe được từ Alex." Skye nói, làm yên lòng Elizabeth.

“Lần ấy Alex để một cuốn sách lại trên ghế, ta tới và xem ấy là cuốn gì, có thế mà thôi. Ta cầm lên, bức ảnh của cháu và Alex kẹp trong ấy rơi ra, nhìn vào cách mà Alex nhìn cháu, ta nghĩ đến trường hợp đó. Rồi gần đây thì tin đồn của cháu và Summer!” Skye nói, bằng vẻ mặt ấm áp ôn hòa.

Elizabeth gật đầu chầm chậm.

“Ta không nói điều này ra để khiến cháu khó xử” Skye thêm. "Ta chỉ muốn cháu biết rằng ta hiểu những khó khăn mà cháu phải gặp phải khi che giấu con người mình trong suốt nhiều năm. Ta đã chứng kiến nhiều người phải gánh lấy hậu quả mà quá trình ấy đem lại." Skye trở nên nghiêm túc, khiến cho Elizabeth cảm thấy bầu không khí thậm chí trở nên căng thẳng.

“Ta biết một nam diễn viên, một cái tên lớn trong giới điện ảnh – đương nhiên, ta sẽ không nói tên ra – thường dẫn bạn trai của mình tới phim trường, tệ ở chỗ anh bạn trai kia hầu như luôn phải trốn trong trailer của anh ta. Và cuối cùng thì hai người họ chia tay. Đơn giản là một mối quan hệ không thể cứ như thế mãi được. Ta không muốn con gái mình trở thành bí mật đáng xấu hổ của người nào đó. Nó xứng đáng có được nhiều hơn thế. Vậy là chúng ta hiểu nhau rồi chứ?”

“Vâng. Dĩ nhiên rồi!" Elizabeth gật đầu, “Cháu vẫn luôn tôn trọng Summer.”

“Tốt. Summer, nó là một người đặc biệt. Ta biết bà mẹ nào trên đời cũng đều nói về con mình như thế, nhưng công tâm mà nói thì nó đích thực là một đứa khác người. Nó rộng lượng và bao dung hơn cha mẹ nó nhiều lắm. Summer có một trái tim lớn. Nó muốn bảo vệ mọi thứ tốt đẹp trên đời. Cháu biết đấy, ta cũng chỉ hy vọng nó nhận được sự trân trọng từ người mà nó muốn bảo vệ mà thôi.”

“Cháu hiểu. Em ấy thực sự là một người tốt, sự tử tế đi đôi với lòng dũng cảm. Và điều ấy là sự thật.” Elizabeth cảm thấy Skye hiểu rất đúng về con gái mình, và Summer trong lời của người phụ nữ này cũng chính là Summer mà nàng cảm nhận được. Nàng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe tới chuyện Summer Hayes khiến một ai đó tổn thương. Sự tàn nhẫn toát ra từ cơn giận của Summer – duy nhất chỉ là một lần ấy, vì hành động sai lầm vô cùng mà nàng đã gây ra.

Và, còn một lần nữa – khi Grace đem sự cố phục trang của nàng khi biểu diễn ở Footlight ra làm trò cười trước tất cả. Khi đó Elizabeth đã nhìn thấy cơn giận của người ấy quay về.

Elizabeth hít sâu một hơi, đẩy hết những ký ức của đêm ấy đi. “Với tư cách là mẹ của Summer, cháu tin rằng cô có quyền để tự hào về một người con như thế.”

“Ta ư?" Skye nhìn Elizabeth với ánh mắt nghi hoặc, “Ta thì có liên quan gì tới việc Summer là một người thế nào? Cha mẹ đưa những đứa con của mình đến với cõi đời này, nhưng rồi những đứa trẻ sẽ sớm trở thành những cá thể độc lập và tự chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Ta không chịu trách nhiệm cho việc con ta là ai. Brock cũng vậy!” Skye vẫy tay với người đàn ông đang ở trong hồ bơi.

“Summer là Summer bởi vì bản thân nó là Summer, không phải vì cha mẹ nó là chúng ta.”

Elizabeth theo ánh mắt của người phụ nữ, nhìn về phía người đàn ông đang trèo lên thành bể mà không cần dùng tới bậc thang. Cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn lên, một vết sẹo dài xuyên chéo trên lồng ngực, dài gần tới bên eo.

“Tai nạn trên phim trường!" Skye biết Elizabeth đang nghĩ gì. “Cánh cửa sổ đó, đáng lẽ ra phải vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng vì lí do gì đó mà lại vỡ thành ba mảnh lớn. Rất sắc. Một trong số đó để lại vết sẹo kia. Lần ấy Brock đã đứng bên bờ vực của cái chết, vết thương rất gần tim.”

Elizabeth há miệng, “Chúa ơi..."

Brock bước tới, vừa vắt khăn lên vai vừa nói, “Không tệ tới mức ấy đâu. Và khả năng chịu đau của ta cũng khá lắm!” Nhìn về phía Elizabeth, “Vậy là? Cháu là người phụ nữ con ta yêu?” Đôi mắt xanh của Brock trở nên nghiêm nghị.

“Là cháu!” Ánh mắt nàng không gợn, mặc dù chuyện gặp phụ huynh như thế này luôn là chuyện không dễ dàng. Nhất là khi tất cả chỉ là một màn kịch.

“Cháu bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Brock!” Skye cắt lời, “Người ta cũng cỡ như em lúc anh ngỏ lời hẹn hò. Thế được rồi chứ?”

“Được rồi được rồi." Brock đáp lại vợ mình, “Biết rồi. Vậy thì ta chỉ nói ngắn gọn thế này thôi – Đừng khiến Summer tổn thương. Nó là đứa con ta tâm đắc nhất. Cháu hiểu chứ?"

“Cháu hiểu.”

“Tốt!” Brock trùm khăn lên đầu và xoa xoa mái tóc đã bạc của mình, “Cuối cùng thì nó cũng đưa về đây một người mà anh ưng. Nhớ cái người lần trước nó đưa về không? Mùa hè thì phải, cũng lâu lắm rồi. Nhạc sĩ hay ca sĩ gì đó... Tạ ơn Chúa sau đấy rồi cũng sớm chia tay!"

“Không nói về người cũ.” Skye nói với ngữ điệu nghiêm khắc như đang răn đe, “Chẳng tinh tế gì cả.”

Nhưng thực ra điều Elizabeth muốn nghe nhất lúc này chính là về người cũ của Summer. Vì một lí do nào đó mà không quản nàng đã nghĩ ngợi bao lâu, nàng vẫn không thể nào tưởng tượng hay hình dung ra được mẫu đàn ông mà Summer có khả năng sẽ thích. Sau cùng thì nàng chỉ có thể khẳng định một điều – mẫu đàn ông ấy chắc chắn không phải như Amrit.

“Không sao đâu, cháu ổn. Cháu đoán những chàng trai khiến Summer để mắt tới cũng phải rất xuất chúng.”

Brock nhìn nàng với ánh mắt chăm chăm. Và rồi quay về nhìn vợ mình. Rồi lại quay về nhìn nàng.

“Ta đoán hai đứa vẫn chưa tới giai đoạn tâm sự với nhau nhiều, phải không?"

“Sao chú lại nói vậy?" Tia lo lắng xẹt qua nàng. Mình nói sai cái gì rồi?

“Ta có linh cảm cháu không hiểu con gái ta lắm.” Brock hơi nhíu mày – nhưng cái nhíu mày đặt trên gương mặt nam tính ấy cũng đủ khiến ông nhìn như Wolverine nổi giận, “Ta nghĩ việc quan trọng nhất mà cháu và Summer nên làm chính là nói chuyện với nhau. Vậy thôi. Được rồi, Skye, anh đi thay đồ đã.”

Và Brock đi vào trong.

“Đừng để ý đến ông ấy!” Skye nói, “Brock muốn Summer yêu một người để ý đến trí tuệ và năng lực của nó, chứ không phải là vì ngoại hình. Điều ấy có nghĩa, một người thực sự hiểu Summer, chứ không phải chỉ là vui đùa cho qua.”

“Summer thực sự rất có trí tuệ. Tối thứ Sáu vừa rồi em ấy tới chỗ cháu, tham gia một trò chơi hỏi đáp về Shakespeare, văn học, kiểu vậy. Bạn cháu – đào tạo sân khấu, tốt nghiệp khoa Nghệ thuật trường Cambridge, và em ấy hạ đo ván tất cả mấy người họ. Cực kỳ ấn tượng!"

“Shakespeare? Vậy thì chẳng lạ gì với Summer. Nó yêu Shakespeare từ xưa. Mà ta đoán cháu cũng biết đó cũng là từ cháu mà ra cả chứ? Summer nhìn thấy cháu lần đầu khi nó còn ở London, năm ấy mới có mười lăm tuổi. Sau đó thì yêu diễn xuất, kịch nghệ, văn chương. À ừ, Shakespeare nữa."

“Cháu hiểu sự xuất hiện của cháu đã truyền cho Summer một chút cảm hứng...”

“Cảm hứng? Đúng rồi, cả cảm hứng nữa. Phải nói cho cháu biết, có một thời gian này nó cuồng si cháu. Chúa ơi, ta còn nhớ quãng thời gian đó... Cũng phải tới ba năm liên tục nó không chịu ngừng nhắc về cháu. Tình hình trở nên tồi tệ đến mức chị nó bực mình đến phát điên lên, ra lệnh cấm không ai được phép nhắc đến hai chữ Elizabeth Thornton trước mặt mình. Tóm lại là có sự hiện diện của Autumn thì Summer không được phép nhắc đến tên cháu. Vậy đấy!” Skye cười khúc khích.

Cuồng si? Đây là một từ rất mạnh...

Dòng suy nghĩ của nàng bị gián đoạn bởi mùi hương quen thuộc. Summer xuất hiện ở bên nàng từ khi nào, và nàng chỉ nhận ra khi bàn tay của người ấy đưa tới bên sườn mặt nàng, giúp nàng vén sợi tóc ra sau tại trước khi đưa cho nàng cốc trà nóng.

“Cảm ơn em.” Elizabeth lẩm bẩm nói lời cảm ơn khi vẫn còn chưa hết thất thần.

Với một cái gật đầu, cánh tay của Summer trượt về vị trí cũ, vòng qua đỡ lấy eo nàng.

“Thế nào rồi? Hai người vẫn ổn chứ? Ổn... với nhau?”

Skye gật đầu, “Ổn tuyệt vời. Mẹ đang kể cho cô này nghe về quãng thời gian con si mê người ta. Và ôi chao, nhìn mà xem, có vẻ như chuyện này gây sốc lắm thì phải."

Elizabeth cảm nhận được cánh tay đang đỡ lấy eo mình cứng lại.

"Mẹ..."

“Mà hai đứa không nói chuyện với nhau thật đấy à? Tâm sự nghiêm túc ấy? Về những chuyện quan trọng?” Skye cắt lời con gái mình, “Thế rốt cuộc là hai đứa làm cái gì với nhau? Làm ơn đừng nói với tôi là hai người cứ lên giường cho hết thời gian nhé?"

Với một tiếng gầm gừ, Summer xoa thái dương đang đau nhức của mình, “Mẹ? Có cần phải thế này không?"

“Con tỏ vẻ đứng đắn với mẹ làm cái gì? Mẹ có nuôi dạy con thành một người thế này đâu? Summer Hayes phóng khoáng không sợ trời chẳng sợ đất đi đâu mất rồi?” Rồi Skye nói với Elizabeth, “Nhìn bộ dạng của nó kìa. Nhìn nó bây giờ kiểu gì cháu cũng sẽ nghĩ nó đứng đắn nghiêm trang lắm. Làm như ta chưa bắt quả tang nó ở bữa tiệc đóng máy của Jean-Claude không bằng. Hôm ấy là tiệc hồ bơi ở khách sạn, trong đám người ấy có khối người không có trên mình một mảnh vải che thân. Ôi chao, đặc sắc lắm.”

Không... mảnh vải che thân?

“Con biết mẹ nhìn thấy cảnh ấy rồi. Mẹ ạ!" Summer quắc mắt nhìn mẹ mình. “Bởi vì tối đó cả ê kíp uống không biết bao nhiêu là rượu, và một vài người trong ấy say quắc cần câu. Mẹ cũng ở đó còn gì?"

Chuyện quái gì thế này...

“Thì ý mẹ là thế. Con có bao giờ là loại người cứng nhắc thích ngại ngùng đâu? Giờ thì con thành một người đứng đắn nghiêm trang như thế này?" Skye lại quay về Elizabeth, “Ta thật không hiểu những con người trẻ tuổi của thời đại này. Ít nhất thì làm ơn hãy nói với ta là nó không như một vị thầy tu đáng kính khi lên giường?"

“Umm...” Elizabeth còn đang lạc trong dòng suy nghĩ không biết mình đang ở trong vũ trụ song song nào. Mẹ nàng – nếu để mẹ của nàng chọn giữa việc lựa chọn cái chết và việc nói ra miệng những thứ này – bà chắc chắn sẽ lựa chọn cái chết. Và cha nàng sẽ thà chết còn hơn nghe vào tai những lời này.

“Mẹ!” Summer nổi cơn tam bành.

“Cái gì mà loạn cả lên? Ta chỉ hỏi thôi mà. Có ai bắt phải trả lời sâu xa gì đâu.” Skye đảo mắt, “Chỉ cần phải hay không phải là đủ rồi.”

“Mẹ dừng lại đi làm ơn? Chuyện đó là chuyện riêng tư của bọn con.”

“Thôi được rồi được rồi. Tóm lại ý của mẹ là – và ý của ba con vậy, một mối quan hệ vững chắc và lành mạnh phải có gốc rễ và nền tảng, không phải dựa vào việc lên giường. Hãy hiểu về nhau đi. Làm những người tri kỷ. Tâm sự. Được rồi chứ các con của ta?"

“Nhưng mà..” Elizabeth bây giờ mới mở miệng, cảm thấy não mình vẫn còn tê dại, “Cháu có thể hỏi một chuyện được không? Để làm rõ mà thôi...”

Vẻ mặt của Summer như đang phải chịu khổ hình.

“Tóm lại là vì sao mọi người lại không mảnh vải che thân ở tiệc đóng máy thế ạ?"

 

Hết chương 11

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: