Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7 - Phần 2

84 0 0 0

Bữa trưa bắt đầu với món khai vị là súp hành kiểu Pháp, sau đó là các món chính, cuối cùng kết thúc với món tráng miệng là chocolate pudding. Summer, ngoài việc từ đầu bữa tới cuối bữa không thể chạm vào một giọt rượu, nhìn chung mà nói thì đây là một bữa trưa chất lượng. Về phía Elizabeth thì đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Với những thông tin về tiền sử dị ứng của Elizabeth mà Summer đã đưa ra, bữa trưa của Elizabeth là một đĩa salad nhỏ không sốt – vì trong sốt có hành, cùng với một phần cá hồi áp chảo. Một miếng bánh mì, không bơ. Không món tráng miệng. Và nàng cũng phải lẳng lặng lờ ly rượu vang trước mặt mình đi, biết rằng Marcus không lấy làm vui vẻ gì cho cam.

Elizabeth đương nhiên không mấy biết ơn người đã đẩy mình vào cảnh này, và có thể nhìn ra điều ấy dựa trên tần suất nàng liếc, lườm, đảo mắt – dù là gì đi chăng nữa, về phía Summer suốt bữa ăn.

Delvine, chứng kiến cảnh tượng ngay trước mắt này, cũng có thể nói rằng đây không phải một bữa trưa thoải mái khi gần như là luôn trong trạng thái nhìn về phía khác và nín cười. Đây rõ ràng là một tình huống vô cùng buồn cười, khi mà người nhận lấy những cái liếc mắt sắc như muốn giết người của Elizabeth là Summer chứ không phải Delvine.

Nhưng mà thật sự, ai mà biết được người Pháp cuồng đồ bơ sữa đến mức độ tất cả các món bày trên bàn đều phải chứa bơ sữa. Ai mà biết được? - Summer âm thầm chống chế như thế.

Có vẻ như chuyện ấy là một thứ kiến thức rất phổ thông đối với Elizabeth – người lúc này đang mang bộ mặt với thứ biểu cảm đóng băng trong khi nắm lấy cổ tay Summer và kéo người ấy đi xuyên qua hành lang khách sạn, với lí do – ra ngoài hóng gió.

Thời điểm Elizabeth kéo Summer vào tới phòng vệ sinh – một nơi rộng rãi, bốn phía sáng bóng và sàn lát đá cẩm thạch lấp lánh lên dưới ánh đèn vàng, khi cánh cửa bị đóng sầm lại, Summer giãy cổ tay mình ra khỏi cái siết tay của Elizabeth.

"Chị bị làm sao thế nhỉ? Thật không thể chịu nổi."

"Tôi yêu sữa. Tôi yêu tất cả những thứ có sữa. Tôi yêu cả chocolate. Elizabeth bắt đầu, gần như là nhấn mạnh từng chữ. "Cô bị nhập à? Bị ma quỷ thao túng thế hả?"

"Nhìn chị không giống một người thích những thứ đồ như thế." Lời này của Summer xuất phát từ đáy lòng – nhìn người phụ nữ này rõ ràng sẽ đoán được đây là loại người không bao giờ chịu bỏ một miếng đồ ăn chứa quá hai phần trăm chất béo vào miệng.

"Đó chính là lí do vì sao tôi có phòng gym tại nhà và đó cũng chính là nhiệm vụ của huấn luyện viên mà tôi bỏ tiền ra thuê. Có như thế tôi mới có thể tận hưởng thứ tôi thích trong vài dịp ít ỏi được. Cô để cái trí tưởng tượng phong phú của mình chạy quá xa và bây giờ tôi phải gánh hậu quả? Đến một dịp thế này tôi cũng bị cô cướp đi là sao?"

"Lúc đó tôi bị rối. Hoảng chết đi được. Nói thế chị đã vừa lòng chưa? Chị cũng có khá hơn tôi là bao đâu? Cactus? Trên đời này làm gì có người quái nào lại có cái thú sưu tập xương rồng?"

"Là cacti, vì tình yêu của Chúa dành cho nhân loại, là cacti!" Elizabeth quắc mắt nhìn Summer, cái liếc mắt đột nhiên trở nên đầy sức cám dỗ. Nàng dịu xuống, "Bất kỳ ai tự nhận mình chơi cây cảnh cũng đều phân biệt được sự khác nhau."

"Làm như ông ấy biết không bằng. Thêm nữa, đối với tôi thì cacti hay là cactus thì cũng đều là xương rồng cả. Mà chị thôi đi, ít nhất thì những thứ còn lại mà tôi nói ra nghe cũng đều đáng tin."

"Cô nói cái gì đáng tin? Cô cầm chổi đuổi nhện cho tôi? Trong khi tôi la hét ầm ĩ như đứa trẻ? Cô thấy có khả năng nào chuyện này sẽ xảy ra trên đời không?"

Không đáng tin nhưng mà buồn cười – Một tiếng cười bật khỏi môi Summer, rõ ràng là không kìm lại được.

"Không buồn cười" Elizabeth lạnh mặt cảnh cáo. "Và cả nhà zombie cũng không buồn cười!"

Giờ thì Summer ngửa đầu cười thành tiếng. "Vẻ mặt chị lúc.." đứt quãng, "tôi nói chị thực sự thích căn nhà đó. Và tôi phải chụp"... đứt quãng, "hàng tá ảnh."

Elizabeth mím môi.

"Và vấn đề là chị phối hợp!" Summer dụi mắt – hay đúng hơn là lau nước mắt, càng lúc càng cười không dừng được. "Thánh thần ơi, chị nghe theo tôi đấy còn gì?"

Elizabeth bắt đầu bị người này làm cho không giữ được vẻ nghiêm trang, đến mức nàng không nhịn được mà đành nhếch môi, gần như là thành một nụ cười. "Tôi không còn sự lựa chọn nào khác!"

Summer đẩy vai nàng, "Ôi thôi nào, chị cũng phải công nhận thực sự là buồn cười đi?" Nụ cười của Summer rạng rỡ.

Một tiếng cười khe khẽ thoát khỏi môi Elizabeth khi nàng lắc đầu. "Có buồn cười thì cũng là màn ngẫu hứng tệ hại của cô buồn cười!"

"Phải rồi, tôi cũng ý thức được điều ấy. Coi như tôi xin lỗi, tôi nợ chị một bữa đồ Pháp hẳn hoi, được rồi chứ?"

"Đừng có quên trong bữa ấy phải bao gồm cả món tráng miệng. Pudding có ngon không nhỉ? Nhìn cũng được đấy chứ."

"Không quên." Summer thở dài. "Một lần nữa, tôi nhận lỗi về vụ dị ứng bơ sữa. Để lát nữa nhân lúc không ai để ý tôi sẽ trộm mấy miếng phô mai rồi tuồn cho chị. Brie cũng ngon cực kỳ!" Summer vừa nói vừa cảm thấy buồn cười, tưởng tượng ra cảnh ấy như một cảnh phim hành động.

"Nếu là brie thì tốt nhất cô nên cẩn thận khi hành sự, tôi có linh cảm chẳng khó khăn gì để người khác phát giác phi vụ của cô."

"Dễ là thế."

Sự thoải mái và gần gũi hòa vào trong không gian.

"Tôi... xin lỗi về chuyện đêm qua đã không thể nghe máy." Summer nói, trở về trạng thái nghiêm túc. "Hay về chuyện sáng nay, thái độ của tôi đối với chị. Hồi sáng tâm trạng tôi không tốt lắm."

"Cô rất giỏi che giấu việc tâm trạng mình không tốt. Elizabeth dội lại một câu. "Nghe đây, tôi cũng rất xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Tất cả những chuyện đã xảy ra trước ngày hôm nay. Đối mặt với scandal bằng cách ấy, đây là sai lầm của riêng tôi."

"Việc ấy tôi cũng nên xin lỗi. Tôi đã rất nhớ chị." Chết tiệt. Lỡ mồm. "Và cảm giác ấy thực sự không mấy dễ chịu."

Elizabeth chớp mắt trong khi yên lặng hít sâu một hơi. Có vẻ bối rối lướt qua gương mặt nàng. "Tôi... tôi biết những lời này có thể sẽ không hợp với tôi, nhưng không có cô ở bên, ý tôi là tôi cũng không mấy vui vẻ hơn khi không có cô ở bên. Và không phải chỉ vì trà."

"Tôi cũng không chắc đây có phải một lời khen hay không?" Summer đáp, "Nhưng tôi sẽ nhận."

"Cô nên nhận." Elizabeth mỉm cười. "Chẳng mấy khi tôi như thế này!"

"Chị nói dối. Khốn thật, giờ thì tôi không thể nào tức giận với chị được nữa."

"Cứ đợi thêm một lúc nữa, kiên nhẫn một chút!" Elizabeth nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. "Cơn giận của cô sẽ trở lại sớm thôi và cô sẽ lại có thể tức giận với tôi. Sắp rồi."

"Sao chị chắc chắn như thế?"

"Vì tôi là ả người Anh." Nàng nhún vai. "Phải có lí do, cô không thấy thế ư?"

Summer tựa lưng vào cửa trong khi nhìn người đối diện bằng ánh mắt nghiền ngẫm. "Tin đồn ấy bắt đầu từ đâu? Ai bắt đầu?"

"Điều gì khiến cô tin rằng ấy không phải sự thật?"

"Vì tôi biết ấy không phải sự thật. Thế cho nên hãy nói cho tôi nghe."

"Lenton."

"Nhà sản xuất? Có chuyện gì vậy?"

"Tôi phản đối – phản đối một cách quyết liệt, và từ chối diễn một bản kịch bản tệ hại. Tệ hại đối với Hunt. Cuối cùng thì bản ấy đã bị hủy, nhưng sang tới mùa này thì bọn họ quyết tâm phá hoại Hunt một cách dần dần. Tôi cũng đã nhận được một bài học, dạy cho tôi hiểu rằng ở giới truyền hình này thì mọi chuyện nên vận hành như thế nào."

"Lũ khốn."

"Ừ" Elizabeth đưa mắt nhìn quanh, "Tôi sẽ không phải chịu đựng thêm nữa, nếu như hôm nay lấy được vai này. Sẽ có một thứ gì đó xứng đáng cho tôi dồn tâm huyết vào đó. Hoặc mang tới cho tôi một hướng đi mới."

"Vậy thì lấy về tay thôi!" Summer đứng thẳng dậy, nghiêng đầu trái phải như đang chuẩn bị cho một hiệp đấu quyền anh.

"Nhân tiện thì Chloe là ai?" Elizabeth hỏi. "Ở chung với tôi."

Chần chờ, Elizabeth lại hỏi, "Thú nuôi?"

Với một tiếng cười, Summer đáp, "Không phải, cô ấy là người bạn cùng thuê căn đó với tôi. Bạn thân."

"Hiểu rồi. Và còn chuyện gì đó đặc biệt về... Shakespeare?"

"À. Cũng không có gì đặc biệt, thực ra còn hơi dị một chút."

"Đã liên quan tới Shakespeare thì làm gì có chuyện gì không tốt đẹp cho được? Cô xem nhiều kịch lắm? Hay từng học về..."

"Đều đúng cả, ngoài ra tôi còn có một biệt tài."

"Đừng nói với tôi là cô đọc Shakespeare viết bằng ngôn ngữ Klington?"

"Không phải. Chỉ là... tôi nhớ được tất tần tật mọi thứ liên quan đến cuộc đời của Shakespeare. Tất cả những thứ tôi đã từng nghe, đã từng đọc. Vẫn chưa thấy có ai đánh bại được tôi ở trò này."

Vẻ kinh ngạc thoáng qua khuôn mặt của Elizabeth.

"Chị nhìn tôi như thế làm gì?" Summer hỏi. "Biểu cảm của chị rõ ràng đang không tin vào lời tôi nói."

"Không phải." Eliazbeth nghiêng người khi đẩy Summer sang một bên để mở cánh cửa ra. Nàng dừng lại. "Chúng ta trao đổi xong xuôi rồi chứ? Mọi chuyện?"

"Không hẳn, nhưng thực ra cũng không ai hỏi tôi gì nhiều về chị, ngoài chuyện chị có dị ứng với thứ gì hay không."

"Và hãy nhìn xem hậu quả cô gây ra cho tôi tốt đẹp như thế nào." Elizabeth nói lời này với ngữ điệu châm biếm không ác ý.

"Tôi xin lỗi, một lần nữa." Summer mỉm cười. "Tin tốt là có vẻ như Jean-Claude khá hài lòng với tình huống hiện tại. Đảm bảo sau bữa trưa sẽ bắt đầu nói vào chuyện chính."

"Nếu ông ấy có ý giao vai chính cho tôi."

"Sẽ giao." Summer khẳng định, không có chút do dự. "Chị qua bài kiểm tra của ông ấy rồi."

"Sao cô biết."

Summer nhún vai. "Jean-Claude có một ánh mắt rất đặc biệt, chỉ xuất hiện khi ông ấy đang quyết định điều gì đó. Và đã quyết định rồi. Chị nắm được vai chính trong tay rồi. Ý tôi là nếu chúng ta đừng phá hỏng và cứ tiếp tục như thế này!"

"Vậy thì hãy cứ tiếp tục như thế này!"

"Phải" Summer xoa cổ tay mình khi theo sau Elizabeth, "Có vẻ quý cô đây cũng không yếu ớt cho lắm!"

"Cần có cả sức mạnh nữa mới có thể tự đuổi nhện mà không cần nhờ đến ai. Tốc độ thôi là chưa đủ."

Summer cười. "Tôi sẽ coi đó như một lời xin lỗi. Vậy là chúng ta hòa nhau, dù sao thì câu chuyện của tôi cũng đã làm hình tượng của chị bị ảnh hưởng."

"Vậy là tốt." Elizabeth cười, cười một nụ cười rạng rỡ tràn ngập sức sống. Summer không nhìn thấy.

Và nếu có nhìn thấy, có lẽ Summer cũng sẽ tự dặn lòng không được phép quan tâm.

_____

Elizabeth thậm chí đã có chút ngạc nhiên trước việc mình cảm thấy dễ chịu đến nhường này khi Summer trở lại là Summer của trước kia.

"Bess." Delvine lên tiếng khi Summer và Elizabeth trở lại bàn ăn. "Mọi chuyện vẫn ổn đấy chứ?"

Và ngay sau câu nói này, không khí thay đổi trong một cái chớp mắt. Biểu cảm trên gương mặt Jean-Claude chuyển từ dễ chịu sang căng thẳng, nhanh đến mức gần như là biến sắc. Elizabeth linh cảm chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, rồi nhất thời lại không rõ chính xác thì ấy là chuyện gì.

Jean-Claude nhìn sang Summer khi Summer vừa kéo ghế ngồi xuống.

"Cháu gọi bạn gái mình bằng cái tên Elizabeth?"

Summer nhíu mày. "Vâng? Thì đó là tên cô ấy?"

"Lần đầu tiên ta nói chuyện với trợ lý của Elizabeth – Rachel, Rachel liên tục dùng 'Bess'. Bess thế này, Bess thế kia. Ta đã phải hỏi, 'Chúng ta có nhầm lẫn gì ở đây không? Người mà cô đang nói đến là Bess? Rồi Rachel giải thích rằng chỉ những người thân thuộc mới có thể gọi Elizabeth là Bess. Vừa rồi chính Delvine cũng đã gọi Bess. Nhưng cháu thì không, từ đầu cho tới cuối. Ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng và lại không thể chỉ ra đó là điều gì, cho đến tận thời khắc vừa rồi."

Biểu cảm trên gương mặt Summer trầm xuống, không hề có chút sốt sắng, gần như là tĩnh lại.

"Đôi khi cháu sẽ gọi Bess, nhưng khi ở ngoài và đặc biệt khi ở trên phim trường – luôn là Elizabeth. Chân mày hơi nhíu lại. "Đôi khi cháu quên mất rằng mình đang ở nơi riêng tư."

"Hôm nay ta chưa nghe thấy cháu gọi Bess một lần nào cả." Ánh mắt Jean- Claude chất đầy nghi hoặc.

"Chuyện này..." Delvine đỡ lời. "Chúng ta có nên nói vào chuyện công việc trước không? Có rất nhiều điều cần nói về kịch bản."

"Non! Jean-Claude chỉ tay về phía Summer và Elizabeth. "Chuyện gì đây? Hai người đang lừa tôi?" Giờ thì sự nghi ngờ trong đôi mắt kia đã biến thành cơn giận.

Elizabeth thấy cổ họng mình khô khốc.

"Jean-Claude?" Marcus đã lên tiếng. "Sao vậy?"

"Có điều gì đó luôn khiến em lăn tăn do dự. Điều gì đó về những người đang yêu. Anh không thấy sao, những người đang yêu sẽ luôn có một vài điểm chung – ánh mắt luôn hướng về nhau, bàn tay luôn chạm vào nhau, giọng nói sẽ mềm đi khi nói về nhau. Đây là những điều chứng tỏ thực sự tình yêu đang ở đó, oui? Hai người này thì sao? Không hề có một điều nào cả."

Lúc này Marcus nhìn về phía Summer. "Summer?"

"Bọn cháu yêu nhau. Đây là sự thật." Sự bình tĩnh và đáng tin của Summer không xóa đi được vẻ ngờ vực trên khuôn mặt người đàn ông đang lẳng lặng nhìn cô.

Elizabeth cố gắng, cố gắng để nghĩ ra một lời nào đó hợp lý, nói ra và cứu vãn tình huống này. Nhưng nàng không nghĩ được gì cả. Đúng, quả thực giữa nàng và Summer không hề có những điều mà giữa những người đang yêu nên có.

"Tôi và Summer đã cố gắng giấu kín mối quan hệ này!" Elizabeth lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Chúng tôi không muốn thể hiện tình cảm một cách quá lộ liễu, cũng như việc Summer không nên quá quan tâm về tôi khi đang ở nơi làm việc. Tôi cho rằng Summer nên chú ý việc xưng hô khi ở bên ngoài. Cho nên em ấy gọi tôi Elizabeth."

"Summer quan tâm đến cô?" Jean- Claude lặp lại lời này với ánh mắt không tin tưởng. "Thú thực là tôi không cảm nhận được tình yêu giữa hai người. Có gì đó không đúng. Chuyện này không đúng. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng...

"Chú có biết cháu đã gặp Elizabeth như thế nào không?" Summer thẳng lưng, dáng vẻ đầy kiên quyết thoảng qua gương mặt cô.

Xua tay một cách mất kiên nhẫn, Jean- Claude đáp, "Trên phim trường. Oui, Elizabeth đã kể."

"Không phải. Đó là lúc chị ấy gặp cháu."

Elizabeth khẽ mím môi lại khi nhìn sang Summer, tự hỏi người này đang muốn làm gì.

"Vậy ư? Ta đang rất nóng lòng nghe câu chuyện của cháu đây!" Sự châm chọc trong lời này rõ mồn một, không thể nhầm lẫn được.

"Cháu gặp Elizabeth Thornton ở London." Summer mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh khi phủ bàn tay mình lên bàn tay Elizabeth. "Khi ấy cháu mười lăm tuổi, mắc kẹt ở London, một mình, khi ba mẹ cháu đang trong dự án Andromeda Quest. Một thời gian rất dài, vì ấy là một trilogy. Cháu đã rất giỏi trong khoản trốn những tiết gia sư buổi chiều, sau đó bắt tàu điện vào trung tâm thành phố, dạo quanh khu West End. Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Elizabeth là khi chị ấy đang đứng trên sân khấu và diễn một vở độc diễn. Vở Những nàng thơ của Shakespeare."

Elizabeth lặng đi, tiến vào một trạng thái bất động. Như tượng. Có rất nhiều những câu hỏi hiện lên trước mắt nàng. Đây có phải sự thật không? Summer Hayes thực sự đã xuất hiện trong những năm tháng ấy? Summer thực sự đã nhìn thấy nàng? Người này thực sự đã ở đó, lẫn vào trong đám đông, ẩn mình trong bóng tối, nhìn lên sân khấu trong khi nàng quên đi chính bản thân mình và tháo xuống tất cả những phòng bị? Nàng lại nghĩ tới lời Summer đã nói, nói rằng mình đã tra cứu rồi.

Summer nhắm mắt lại.

"Ngày nào cũng như ngày nào, Elizabeth sẽ bước ra từ tấm màn nhung, ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ. Trên sân khấu chỉ có một ngọn đèn duy nhất, và dưới ngọn đèn ấy, chị ấy hóa thành những người phụ nữ trong con chữ của đại thi hào Shakespeare. Cháu đã từng tôn sùng hình ảnh ấy, tôn sùng đến mức kính sợ. Đó là người phụ nữ đẹp nhất mà cháu từng gặp, và nói như thế không phải chỉ là vẻ đẹp của gương mặt hay hình thể. Cháu đã hoàn toàn chìm vào dòng cảm xúc, có một vẻ đẹp không tả được thành lời trong cách mà người diễn viên trên sân khấu truyền cảm xúc của mình vào trong khán giả. Elizabeth có thứ năng lực, không, một thứ sức mạnh cho phép nắm lấy cảm xúc của người khác trong lòng bàn tay mình và điều khiển nó như thể ấy chẳng là gì cả."

Summer mở mắt ra, nhìn thẳng vào Jean-Claude. "Cháu nhận ra tình yêu của mình dành cho diễn xuất cũng là vào ngày ấy. Vậy thì có khó hiểu không nếu nói cháu yêu Elizabeth ngay từ lần đầu tiên gặp chị ấy trên phim trường? Vậy thì cháu gọi chị ấy bằng Elizabeth hay Bess có còn quan trọng hay không? Chú quan sát mọi người, chú hiểu về con người. Bây giờ hãy nhìn vào mắt cháu và trả lời cháu một câu hỏi duy nhất – Chú có nhìn thấy sự thật hay không?"

Thuyết phục một cách không thể tưởng nổi. Elizabeth hoàn toàn hiểu vì sao Delvine lại sững sờ một cách không giấu giếm như thế. Nàng cũng hiểu rằng đây không phải là kết quả có được từ tra cứu. Không có tra cứu nào chân thực đến mức như thế này. Summer, chắc chắn đã thực sự ở đó.

Jean-Claude trở nên trầm ngâm. "Ta cũng đã xem vở ấy, ta hiểu vì sao cháu bị ấn tượng đến mức ấy. Rất khó để quên được một màn trình diễn như thế. Hay ngày ấy còn nhóm lên trong cháu một thứ tình yêu khác ngoài tình yêu dành cho sân khấu và diễn xuất?"

Summer dựng tóc gáy trước lời nói đầy ẩn ý kia. "Không, không hề. Khi ấy cháu mới chỉ là một đứa trẻ, Elizabeth Thornton là thần tượng của cháu. Cháu đọc về chị ấy, đọc tất cả mọi thứ mà cháu tìm được. Có một bài báo nhỏ có đề cập tới việc chị ấy đặc biệt yêu thích một loại trà."

Summer nhìn chằm chằm tấm khăn trải bàn. "Elizabeth từng nhắc tới chuyện gần trường đại học của chị ấy có một quán trà, quán trà này có một thứ trà rất độc đáo, guayusa cacao. Cháu đọc được tờ báo ấy vào ngày hôm trước, ngay hôm sau đó đã bắt chuyến tàu sớm để tới quán trà ấy, ngồi bên cửa sổ, vừa uống trà vừa tưởng tượng rằng có một ngày nào đó Elizabeth sẽ ngồi đối diện cháu. Cùng uống trà, cùng thảo luận về những tác phẩm của Shakespeare. Trở thành những người bạn tốt."

Với một cái đảo mắt, Summer đổi ngữ điệu. "Chúa ơi, cháu biết những lời ấy nghe ngu ngốc đến thế nào. Nhưng chú biết đấy, tuổi mộng mơ, đám trẻ mới lớn sẽ có những suy nghĩ như thế. Nhưng mà dù sao thì quả thực là trà rất ngon, dần dần thì uống trà trở thành thói quen của cháu. Thực ra cũng có ích lắm, bây giờ cháu có thể cùng Elizabeth uống trà."

"Vậy là hai người thực sự đã gặp nhau trên trường quay?" Jean-Claude hỏi, sự nghi ngờ trong ánh mắt đã biến mất.

"Thực sự." Elizabeth nhìn Summer và nở một nụ cười. "Tôi đã tự hỏi tại sao một người Los Angeles lại có thứ trà mà mình yêu thích. Ấn tượng chết người!" Nàng nghiêng người, kề gần tới bên sườn mặt Summer, đặt trên má người kia một nụ hôn.

Cái tránh né của Summer rất khó nhận ra, nhưng Elizabeth cảm nhận được, cầu mong hai người đàn ông đối diện không để ý thấy.

Hành động ấy khiến Marcus hoàn toàn tin tưởng. "Vậy là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"

"Thực ra đối với cháu thì việc gặp một Elizabeth Thornton bằng xương bằng thịt không phải là một chuyện dễ dàng. Một người thực sự, không còn là một hình dáng trong ảo tưởng." Cô nhìn sang Jean- Claude. "Gặp thần tượng của mình luôn là một ý tưởng tồi tệ!" Câu này rất nhẹ, gần như là thì thầm.

"Nhưng kết quả cũng không tệ!" Summer lại cười. "Cháu đã thực sự hiểu chị ấy, hiểu và yêu một con người thực sự. Dưới lớp son phấn, dưới ánh hào quang, dưới hình tượng giả dối. Đến một lúc kia cháu nhận ra rằng mình không muốn một Elizabeth trong tưởng tượng nữa, không muốn khi ánh đèn sân khấu tắt đi thì người phụ nữ ấy cũng biến mất thêm lần nào nữa. Cháu cảm thấy cần phải giữ Elizabeth lại bên mình."

Marcus tán thưởng. "Tuyệt đẹp."

Summer vẫn nắm lấy bàn tay Elizabeth, và Elizabeth có thể cảm nhận được sự lo lắng đang truyền tới từ những đầu ngón tay ấm áp của người kia. Nàng vẫn tự hỏi trong tất cả những lời mà Summer nói, lời nào là sự thật? Nàng đã biết Summer là một diễn viên với thứ diễn xuất thiên phú, nhưng đến mức này thì khó có thể nào là diễn xuất.

"Vậy là tôi đã đúng về một chuyện. Jean- Claude kết luận. "Thực ra là hai chuyện. Và rồi đứng dậy, đi khỏi bàn ăn, trở về sau vài phút với ba tập kịch bản trên tay."

"Chuyện thứ nhất – Elizabeth Thornton là Elspeth của tôi!" Trượt một tập kịch bản tới cho Elizabeth.

Sự hạnh phúc và kích động lấp đầy nàng.

"Chuyện thứ hai – Summer Hayes, cháu sẽ mang một Lucille hoàn hảo lên màn ảnh." Trượt một tập khác tới cho Summer và Delvine.

"Có một vài cảnh mới không có trong bản nháp đã công bố, các cô đương nhiên chưa thấy. Tôi đã bắt đầu chuẩn bị một kịch bản dự phòng kể từ khi nghe Skye kể về chuyện tình của hai người. Bây giờ thì rõ rồi, linh cảm của tôi đã đúng. Tình nhân đời thực sẽ diễn người tình màn ảnh.

"Cái gì?" Summer trừng mắt, bàn tay siết lấy bàn tay Elizabeth đến mức khiến cho nàng đau đớn, rồi lập tức buông ra.

Delvine chớp mắt, vội vàng lật mở tập kịch bản, lướt qua các trang.

Cổ họng nghẹn lại, Elizabeth lên tiếng, "Jean-Claude, tôi rất mừng khi ông tin tưởng giao cho tôi vai diễn này, và tôi vô cùng cảm ơn ông vì điều đó, nhưng như kịch bản mà tôi đã đọc thì không có nhân vật nào tên Lucille."

"Thì tôi vừa nói rồi, đây là nhân vật mới."

"Ông vừa nhắc tới người tình màn ảnh. Theo như tôi biết thì Elspeth sẽ có tình một đêm với Lucas? Lucas tượng trưng cho Dục Vọng?"

"Lucas vẫn sẽ có trong tuyến chính, nhưng bây giờ tượng trưng cho Hối Hận. Lucille là Dục Vọng." Jean-Claude nhấp một ngụm vang đỏ.

Delvine hắng giọng. "Thay đổi này đáng kể đây. Cảnh kia cũng không phải cảnh giường chiếu thường thấy."

"Cảnh ấy sẽ đẹp tuyệt vời." Jean-Claude nheo mắt lại. "Có một điều rất khiến tôi không thể chịu nổi. Cách mà các nhà làm phim người Mỹ coi cảnh nóng như một thứ thô thiển, hay như cái gì nhỉ, như phim khiêu dâm. Không không, người ta lên giường để chứng minh rằng tình yêu đang tồn tại ở đó. Phải xoay quanh tình yêu, phải là về tình yêu. Những mảng ánh sáng, bóng tối, những cái chạm. Phối hợp. Nghệ thuật."

"Nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải tính kỹ về cảnh... nghệ thuật này. Delvine nói. "Thương lượng. Đây luôn là điều quan trọng đối với các diễn viên. Đặc biệt là đối với một cặp đôi không muốn mối quan hệ của mình được công chúng biết tới."

"Khoan đã, cảnh... giường chiếu?" Summer lầm bầm, vơ lấy tập kịch bản trước mặt Delvine. "Cảnh giường chiếu là thế nào?"

"Trang 46!" Delvine nhắc qua kẽ răng.

Summer lật vội vàng, Elizabeth cũng lật theo.

"Ôi!" Summer thì thào khi đọc trang kịch bản.

Elizabeth nhìn chằm chằm vào những dòng dẫn cảnh.

Ôi.

 

Hết chương 7

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: