Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 - Phần 2

97 0 0 0

Brian Fox và Rowan Blagge tới đầu tiên. Ngả lưng xuống chiếc ghế bành yêu thích của mình, Brian - người mà lúc nào khuôn mặt cũng nhăn nhó, lúc này đang thảo luận sôi nổi với bạn trai của anh ta về chủ đề xoay quanh những kiểu thắt cà vạt. Elizabeth đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, tự hỏi không biết hai người đàn ông này còn có thể tìm được một chủ đề nào nhàm chán hơn nữa không.

"Kiểu Windsor. Holf-Windsor cũng được." Rowan vừa khẳng định một cách nghiêm túc vừa với lấy bát bơ lạc.

"Đương nhiên phải là Plattsburgh." Brian bổ sung. 

Amrit Patel tới sau, muộn hơn hơi người kia một chút. Cao một mét chín mươi và điển trai kiểu Anh, anh ta đang là một trong những gương mặt đại diện quốc tế của thương hiệu đồng hồ cao cấp Cartier. Người tới sau Armit, Grace Christie-Oberon, "quốc bảo nước Anh' và là nữ hoàng dòng phim cổ trang - mấy cái cúp BAFTA là minh chứng cho những danh hiệu này.

Ở Mỹ, người ta gọi Grace Christie-Oberon bằng cái tên Gracie-O. Và, mặc cho tài năng xuất sắc của Grace, đáng buồn thay, series nửa bi nửa hài của Rowan vẫn được nhiều người biết đến và yêu thích hơn cả. Và đấy là còn chưa nhắc tới Elizabeth. Ở nơi này, thời điểm này, dường như Elizabeth đang có một sự nghiệp thành công hơn tất cả những bạn lâu năm của nàng cộng lại. 

Tự tôn của Grace quá lớn để có thể mở miệng nói về chủ đề này. Ngoài ra thì sự chú ý của người phụ nữ này cũng đang dồn cả vào Amrit. Ngồi xuống sofa, Grace nhích người gần vào bên cạnh Amrit bằng một chuỗi những cử động đầy thanh lịch trong chiếc váy ren phủ qua hông, và rồi nhìn anh ta khi nở một nụ cười thấp thoáng gợi tình.

Thành viên cuối cùng, Zara Ejogo, vội vội vàng vàng chạy vào bên trong. Cũng giống như tất cả những người khác trong nhóm này, Zara bắt đầu nghiệp diễn ở Cambridge nhưng tài năng trong ngành thiết kế phục trang đã đưa cô bước đến Hollywood này đầu tiên.

"Cuối cùng cũng đến." Alex càu nhàu một câu trong khi đưa lát cà rốt lên miệng. "Tôi còn đang lo trong lúc chờ đợi, Rowan sẽ lại bắt đầu diễn cảnh độc thoại của mình trong Montreal Comedy Festival."

Rowan cho người vừa nói lời kia một cái nhìn châm biếm: "Tôi thật tâm mãn nguyện khi nỗi khốn của tôi mang lại sự vui vẻ cho người khác."

Dùng khuỷu tay mình thúc Rowan một cái, Brian hỏi: "Nỗi đau gì vậy, em yêu? Ấy là chuyện xưa rồi, bây giờ em cũng có phải trốn xuống tầng hầm để học thoại nữa đâu."

"Vết sẹo theo em cả đời đấy."

"Không phải dưới tầng hầm đó có hẳn một cái spa à?" Grace lên tiếng hỏi. "Và hàng cây rừng mưa nhiệt đới lấp đầy tứ phía?"

"Đau khổ vốn là chuyện không thể so sánh." Rowan nhếch môi. "Tôi cũng chưa từng nói chuyện của tôi là chuyện đau khổ nhất trên đời."

Ánh mắt Grace chuyển về phía Elizabeth, liếc nàng: "Bess, chị tự hỏi liệu em có thể lấy cho chị một ly vang trắng để chị giúp Rowan dội rửa cho những giọt nước mắt mạnh mẽ đây nam tính kia?"

Brian hắng giọng, cắt lời Grace: "Tôi có chuyện muốn thông báo. Tôi vừa nhận một vai mới trong Alien Zombie Apocalypse. 

"Cậu diễn vai nhà khoa học?" Amrit hỏi "Hay phản diện? Hay vai phản diện là nhà khoa học, ủ mưu hủy diệt thể giới?"

Mọi người đều cười.

"Một dạng vai phim nào cũng gặp" Rồi Brian trầm giọng, dùng thứ ngữ điệu khi diễn trên sân khấu: "Đương nhiên, tôi sẽ diễn vai một nhà khoa học độc ác nhưng đầy tham vọng muốn thống trị thế giới - như chúng ta đều đã biết."

"Không có gì đột phá." Ánh mắt Grace lại lần nữa chuyển về phía Elizabeth. "Hoặc là trà cũng được, nếu như một ly rượu cho tôi khiến em cảm thấy phiền."

Elizabeth khựng lại. Dường như có đôi lúc Grace quên mất trong nhóm mấy người ít ỏi này, mình không phải là 'quốc bảo nước Anh'. Nhưng rồi nàng vẫn đứng dậy, ánh mắt lướt qua những người khác: "Có ai muốn gì khác không?"

Đáp lại nàng là những câu trả lời đứt quãng.

"Tôi giúp cậu." Zara đứng dậy, theo Elizabeth vào bếp.

Từ trong phòng bếp, Zara và Elizabeth có thể nghe được tiếng Alex đang nói về dự án mới của mình với một giọng điệu hăng hái. Gì mà liên quan đến cả sự gia tăng nhiệt độ Trái đất.

"Điên cuồng quá, nhỉ?" Zara thêm một thìa đường vào chén trà của mình. "Ngày hôm qua tôi đã dùng trích dẫn từ King Lear khi nói về thiết kế mới, vậy mà người ta nhìn tôi như đồ vô tri.

"Đây là thế giới mà chúng ta chọn" Elizabeth chầm chậm khuấy cốc trà. "Không ít thì nhiều."

"Cậu biết không, tôi không hiểu nổi vì sao cậu lại lựa chọn tới nơi này. Tất cả những người khác đều có lí do cả. Rowan có tour, Brian yêu cậu ấy, cùng cậu ấy tới đây. Amrit muốn khám phá, mà tôi tin rằng nơi này ngoài sự mới mẻ ra thì còn có những cô nàng, cậu chàng trẻ trung mơn mởn sẵn sàng chào đón anh ta. Grace tới bởi vì..." Zara khẽ liếc nhìn Elizabeth, và rồi do dự.

"Hollywood là một bước cần thiết đối với sự nghiệp của chị ấy." 

"Nhưng chúng ta đều biết lí do thực sự khiến chị ta tới nơi này." Zara thôi ngập ngừng. "Amrit. Grace vẫn còn cuồng si anh ta." Rồi Zara buông thìa rơi vào chén trà. "Và tôi? Tôi biết rõ vì sao tôi tới đây - Oscar năm nay cho hạng mục Thiết kế phục trang sẽ là của tôi. Chắc chắn là như vậy đấy. Alex, mấy bộ phim độc lập của Alex cũng đang dần nhận được sự chú ý ở nơi này. Còn cậu thì sao? Cậu có biết mình ở đây là vì điều gì hay không?"

Ánh nhìn của Zara chăm chú. Lại nữa rồi. Ít nhất là một lần mỗi sáu tháng, Zara sẽ dùng mọi cách để có được câu trả lời cho câu hỏi này. Nhưng dường như Elizabeth không hề có ý định sẽ trẻ lời.

"Tôi cũng cần bạn bè. London không còn là London khi không có mấy người ở đó. Lần lượt từng người các cậu rời khỏi London, cho tới khi chỉ còn lại một mình tôi."

"Nhưng cậu đã có một sự nghiệp ra trò với tư cách là một diễn viên sân khấu!" 

"Cũng không còn quan trọng đến thế khi mà tôi không còn ai ở bên để chia sẻ. Mà chẳng phải Hollywood vốn luôn là điểm đến của mọi diễn viên đấy thôi? Không phải ư?"

"Nhưng mà Bess, cậu vẫn luôn muốn được đứng trên sân khấu. Đam mê của cậu không phải đứng trước máy quay. Broadway cũng tốt, cớ sao lại chọn Los Angeles?"

"Tôi thích thời tiết ở nơi này. Thời tiết...nắng ấm."

"Ừ, hẳn là vậy ha." Zara nhìn Elizabeth với ánh mắt đầy châm biếm. "Hẳn cậu là người thích nắng ấm."

Elizabeth nhún vai: "Dù sao ở đây cũng nhiều việc." 

"Cái này thì đúng. Nhiều việc, miễn cậu không phải Grace. Thực ra tôi nghĩ cũng có thể là do Grace quá kén chọn, phải kể đến việc chị ta sẽ không bao giờ hạ mình để đóng một bộ phim truyền hình Mỹ."

 Elizabeth đóng mạnh cửa tủ lạnh.

Những đường nét trên khuôn mặt Zara chợt nhăn lại. "Tôi tuỳ tiện nói vậy thôi, không có ý xúc phạm cậu."

"Tôi biết. Thực lòng thì dạo gần đây càng lúc tôi càng có cảm giác mình đang hạ mình. Cậu còn nhớ ý tưởng gốc về thông điệp và nội dung gốc của Choosing Hope không? Quá trình trưởng thành của các y bác sĩ trẻ tuổi? Những câu chuyện chân thật và cảm động? Những người với nhiệm vụ cứu người, đến từ mọi ngả đời, cùng nhau vượt qua khó khăn? Đó chính là lí do vì sao nó có tên Choosing Hope. Đem hy vọng tới cho mọi người, cho người khác hy vọng mà không quan tâm đến việc họ tới từ đâu."

"Ừ... Đúng vậy, và cái bệnh viện tên là Martina Hope Memorial."

Elizabeth bắt đầu đổ sữa vào mấy cốc trà. "Ý tôi là ít nhất thì thông điệp ban đầu đã rất có ý nghĩa. Có ý nghĩa và khác biệt. Tôi đã từng tự hào về nó. Iris Hunt từng là một người thầy, một người dẫn đường của các bác sĩ trẻ. Và bây giờ..." Biểu cảm trên khuôn mặt nàng đông cứng lại. "Attila the Hunt. Mà nếu đó chưa phải là điều tệ nhất, cậu hãy nhìn diễn viên mới vào đoàn phim đi - mái tóc vàng với gương mặt nên đi quay quảng cáo, chứ không phải đứng trước máy quay và hóa thân thành một bác sĩ nội trú."

"Ôi thôi nào, show của cậu đã đi chệch quỹ đạo từ trước khi người mới ấy vào đoàn cơ mà?" Zara nói. "Và cậu chắc rằng cậu khó chịu là do sự xuất hiện của cô ta hay là do sự thật là Hope đang trên đà xuống dốc? Tôi xem thử mấy tập gần đây nhất và quả thực phải nói là nó tệ đến kinh khủng. Cảm giác như cậu ăn đồ ăn đồ ăn Trung để thừa ấy. Ấy là tôi còn chưa nhắc tới cái chuyện đời tư bi đát của Hunt."

"Khởi đầu của kết thúc thôi." Elizabeth lẩm bẩm, tay xếp mấy cốc trà lên khay. 

"Dù sao thì nó cũng đã mang lại cho cậu căn biệt thự tuyệt vời này đấy thôi." Zara cảm thán thêm một câu. 

Tại sao mọi người không ngừng nhắc về chuyện này cơ chứ? Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Một ngôi nhà trên đồi với bốn phòng ngủ, không khí trong lành cùng khung cảnh tuyệt đẹp, tầm nhìn từ cửa sổ phòng ngủ bao quát được cả vịnh Santa Monica. Bên trong thì mọi thứ đều như phát sáng, từ sàn gỗ cứng màu nâu mật ong cho đến khu bếp ốp đá granite nhẵn bóng. Mọi thứ đều hợp với sở thích nàng.

Elizabeth biết rõ ràng hơn ai hết rằng mình may mắn đến thế nào mới có thể sở hữu ngôi nhà này, và cả sự nghiệp này trên đất Mỹ. Nàng vẫn luôn cảm thấy biết ơn việc Hollywood đã mang những cơ hội quý giá tới cho nàng. Nhưng chỉ là càng lúc nàng càng cảm thấy khó để có thể tiếp tục, hoặc ít nhất, tiếp tục với series càng lúc càng biến chất này, và nàng đã có thể nhìn thấy tương lai của nó sẽ đi về đâu. Thấy một cách rõ ràng.

"Thôi được rồi, tạm thời quên chuyện công việc và tận hưởng hiện tại đi. Nhìn này, không biết đã bao nhiêu lần đứng từ đây nhìn xuống, tới giờ mà khung cảnh này vẫn khiến cho tôi hạnh phúc phát điên lên được." Zara vừa cao giọng cảm thán vừa sải bước trở ra phòng khách. 

"Cảm ơn em." Grace cười cảm ơn khi đón lấy ly rượu. "Chị vừa nghe Alex nói em nhận được lời mời diễn phim điện ảnh? Của Badour? Nghe hứa hẹn đấy nhỉ. Dù có ra sao thì ít nhất cũng hứa hẹn hơn thứ em đang làm."

Elizabeth cảm nhận được. Nàng biết mình không nên có thứ cảm xúc ấy. Chỉ là việc vùng vẫy trong thất bại ngay trước người đã dìu dắt mình khiến cho nàng khó lòng có thể dễ chịu.

"Chỉ là một bữa trưa mà thôi, có thể cũng sẽ bàn về dự án sắp tới." Cuối cùng nàng đáp lời. "Và quả đúng thực là có chuyện Badour nghĩ đến em. Ông ấy nhìn thấy em lần đầu từ vở Những người phụ nữ của Shakespeare."

Hàng chân mày được tỉa kỹ đến mức sắc nét khẽ nhếch lên.

Lời kia của Elizabeth gợi cho Grace nhớ về London ngày trước. Cũng chính là vở này, Elizabeth Thornton đã từng ngỏ lời, hy vọng Grace sẽ cùng nàng tiến vào mảng kịch sân khấu.

"Không đạo cụ, không trang phục, không hậu kỳ. Độc diễn? Bess, chị rất tiếc. Đây không phải thứ dành cho chị." Sau một khoảng lặng, Grace đã đáp như thế.

Sau đó ít lâu, Grace rời khỏi London -gần như là đột ngột biến mất, và đặt chân tới Los Angeles. Elizabeth ở lại, tự mình kêu gọi vốn tời trợ, liều lĩnh tới mức mang một vở kịch với số vốn đầu tư eo hẹp ra rạp hát của một người thân quen đã lâu với gia đình nàng, tọa lạc ở bên rìa khu West End, một nơi miễn cưỡng cũng có thể gọi là thuộc West End. Dù không có hoạt động quảng bá nhưng vở kịch chằng mấy chốc đã thu hút một lượng lớn khán giả tới rạp, nhận về nhiều nhận xét tích cực, đủ nhiều để vở này góp mặt trong các cuộc bình chọn chuyên môn từ giới phê bình London.

Đây là vở làm nên tên tuổi của Elizabeth Thornton, là vở đầu tiên nàng tự gây dựng với chính đôi bàn tay mình, là tất cả đối với nàng.

"Badour thích buổi diễn bé nhỏ của em à? Đối với một người Pháp thì ông ta cũng có khiếu đấy." Giọng điệu Grace trở nên hứng thú.

Một cảm giác hồi hộp xuyên qua Elizabeth. Nói vậy có nghĩa là Grace cũng thích nó? Chị ấy đã xem nó khi nào? Tâm trí của Elizabeth trượt ngược thời gian, tuyệt vọng để nhớ lại.

"Bất kì ai trân trọng Bard tôi đều thích."

Nụ cười vốn đã nhạt nhòa của Elizabeth lập tức tắt ngấm, để rồi, nàng nhận lấy một ánh mắt đầy cảm thông đến từ Alex.

Thực sự là mình mờ nhạt tới mức ấy ư?

Elizabeth ngồi xuống, chầm chậm ngả lưng ra sau trong khi nâng cốc trà guayusa thoang thoảng hương cacao lên môi. Đây chỉ là loại trà phổ thông, không phải loại trà mà nàng yêu thích nhưng là thứ khá khẩm nhất nàng có thể có được ở thời điểm hiện tại.

Hương vị của trà nóng chỉ gợi cho nàng nhớ tới một người. Summer Hoyes. Rất trẻ. Mong muốn khiến người khác vui lòng. Xinh đẹp. Cũng không phải là khó hiểu khi Ravitz hướng mắt tới người này. Và rồi điều buồn cười nhất lại chính là có vẻ như người này không hề ý thức được điều ấy. Sao có thể có một nữ diễn viên không hề để tâm tới ánh mắt của người khác đặt trên người mình cơ chứ? Một nữ diễn viên với vẻ ngoài như Summer Hayes? Không nói tới Ravitz, cô ta còn không hề để ý tới ánh mắt của Đạo diễn hình ảnh phía sau ống kính máy quay. Hay thậm chí là ánh mắt của anh chàng diễn viên quần chúng, cách anh ta nở nụ cười nhiệt thành lộ liễu trong mỗi cảnh close-up.

Nhưng rồi nàng lại tự cảm thấy bản thân mình quá đỗi hèn hạ. Summer trông cũng ổn. Elizabeth bỗng suy nghĩ, hồ nghi tự hỏi rằng liệu có phải mình đã thực sự trở thành "ả người Anh" mà người ta đồn đại hay không. Thứ trà bình dân loại thường trong tay nàng chợt mất hết hương vị và trở nên đắng chát.

Cả căn phòng chìm vào sự yên lặng. "Cái gì? Tôi xin lỗi, có ai đó vừa hỏi gì à?"

"Cậu có thích phim của Badour không?" Brian lặp lại lời mình vừa nói. "Năm ngoái tôi với Rowan đã xem Pleurent les Clowns, đỉnh lắm. Bộ phim ấy... cứ như thể gói gọn cả một cuộc đời sóng gió vào trong đó."

"Tôi đánh giá cao, cậu biết đấy, trên phương diện chuyên môn." Elizabeth nói. "Một nhà làm phim đầy tham vọng trong việc phô diễn tài năng và cho khán giả thấy kỹ năng bậc thầy của mình. Tôi cũng đang tò mò không biết Hollywood sẽ đón nhận người Pháp này như thế nào, ý tôi là, bản thân ông ta chứ không phải chỉ là những tác phẩm."

"Và cũng xem Hollywood sẽ đón nhận em như thế nào." Grace lên tiếng, nói thêm. "Họ sẽ thấy em, không phải trong vai phản diện trên màn ảnh nhỏ, lần đầu tiên."

"Ý chị là gì?" Elizabeth có chút lưỡng lự. "Một vai diễn dù thế nào vẫn là một vai diễn. Không có gì khác biệt."

"Rất khác biệt." Grace nhoài người về phía trước, thu ngắn khoảng cách giữa mình và người đối diện. "Đây chính là điểm chung của tất cả các bộ phim mà Badour cho ra đời. Ông ta bóc trần không chỉ nhân vật, mà còn cả chính người diễn viên. Đó là lí do vì sao phim của Badour luôn chân thật đến thế. Chị, thật lòng, cũng rất tò mò mong đợi xem ông ấy sẽ tìm được thứ gì nằm ẩn sâu bên trong em.

Elizabeth nhíu mày. "Chị có ý gì?"

"Em phòng bị quá kĩ càng, Bess. Nhưng rồi em biết đấy, sẽ tới một lúc nào đó tất cả đều sẽ nhìn thấy hết. Bí mật của em. Thứ phía sau cái mặt nạ mà em đang đeo. Và, Bess, điều đó tốt cho em, dù cảm giác thì không mấy dễ chịu."

Máu nóng dồn lên đỉnh đầu Elizabeth. Bí mật của nàng? Bí mật của nàng là thứ không ai có quyền suy đoán. Grace đương nhiên không phải ngoại lệ. Khán giả đại chúng lại càng không.

Sự im lặng bao trùm căn phòng như một lớp bụi tro. Đôi mắt của Alex hơi nheo lại, như thể là cô cũng đang cố gắng lí giải ý tứ trong lời nói của Grace.

Brian đưa mắt nhìn Elizabeth, rồi nhìn lại về phía Grace. "Grace, chúng ta không thể ép buộc người khác phải chia sẻ những điều mà họ chỉ muốn giữ cho riêng mình. Cho dù là ai đi chăng nữa. Mà chị cũng biết đấy, Bess là một người phụ nữ có bản lĩnh, tôi dám chắc Bess có thể xoay sở được với gã người Pháp này." 

Elizabeth khẽ khàng thở ra một hơi. Brian là người bạn đầu tiên của Elizabeth khi nàng còn đang theo học khoa Luật ở Cambridge. Brian bắt gặp nàng đang ngồi một mình ở căn tin của trường, và rồi anh khiến nàng bật cười khi với lấy cuốn sổ tay của nàng, vội vàng vẽ vài nét gẫu hứng rồi gọi bức vẽ đó là Người phụ nữ ăn trưa một mình. Sau đó ít lâu, Brian mời Elizabeth tới xem vở kịch mà anh cùng vài người bạn tham gia biểu diễn. Đó chính là khởi đầu của mọi thứ sau này.

Bước ngoặt lớn trong cuộc đời Elizabeth - chuyển từ khoa Luật sang khoa Nghệ thuật Điện ảnh, đối với nàng lại như một điều tự nhiên nhất trên đời. Và sau đó là sự xuất hiện của Grace. Lớn hơn nàng vừa tròn một thập kỷ,  Grace bước vào thế giới của những diễn viên trẻ như một người thầy và cũng chính Grace là người đưa ra nhận định rằng Elizabeth có thứ tài năng nổi trội cần phải được định hình và phát triển. Đó là ngày thế giới bé nhỏ và an toàn của Elizabeth bắt đầu rẽ sang một lối khác.

Grace đột nhiên bật cười. Một tiếng cười bất chợt, sáng và cao, nhưng hoàn toàn không chân thật, hoàn toàn là diễn xuất - Elizabeth đã nghe điệu cười này đủ nhiều để có thể nhìn thấu được ý tứ đằng sau đó.

"Chị xin lỗi nhé, Bess, chị chỉ đùa mà thôi. Em cứ thử mà xem, hỏi bất kỳ ai về bí mật của họ và họ sẽ đều nói mình không có bí mật nào cả. Em biết được bí mật của người khác đồng nghĩa với việc em có thể khiến cho người ấy trở nên yếu đuối." Grace xua tay. "Nói đùa thôi mà. Có vẻ như không buồn cười lắm thì phải."

"Không hề." Ánh mắt của Amrit sắc bén. "Không hề buồn cười." Nụ cười trên khuôn mặt Grace chợt biến thành nỗi hối hận. "Ôi chao, có vẻ như tôi đi hơi xa rồi nhỉ. Tha lỗi cho chị nhé? Elizabeth?"

Elizabeth đưa mắt nhìn Amrit. Cơn giận của nàng càng lúc càng trở nên rõ ràng. Nhưng rồi ký ức lại dâng lên, với những thời khắc khi Grace giúp đỡ nàng, tập thoại với nàng, chỉ cho nàng một vài cách hữu dụng trong việc đối phó với giới sản xuất và đám truyền thông. Hay việc Grace đã tặng cho nàng món quà giá trị nhất đối với một diễn viên muốn ở lại Los Angeles. Grace chính là lí do vì sao Rachel đồng ý quản lý nàng.

Elizabeth mỉm cười. "Đương nhiên rồi."

"Tốt lắm." Grace thở dài một cách hài lòng. "Chị cũng biết khiếu hài hước của mình có chút... kén người. Quan trọng là em vẫn thích chị, nhỉ?"

Diễn khá lắm.

Elizabeth giữ nụ cười trên môi. "Luôn luôn." 

Nâng cốc trà, nàng không nói thêm gì nữa.

 

Hết chương 2

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: