Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

76 0 0 0

Trang điểm quả là một trải nghiệm kì lạ. Elizabeth như thể bị khám nghiệm, từ đầu đến chân, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần bảo hộ màu be, bởi một người phụ nữ đứng tuổi người Brazil với khuôn mặt cau có và một miếng bọt biển màu đồng thường trực trên tay.

Bà ấy tìm cái gì vậy? Bản đồ kho báu à?

"Đường rám nắng..." Người phụ nữ cuối cùng cũng lên tiếng với giọng nói đậm ngữ điệu Latin. "Tệ hại khi lên phim. Cả tàn nhan và sẹo." Cuối cùng bà ấy bỏ miếng bọt biển xuống, không hề dùng tới. "Không có đường rám nắng nào. Tốt. Không như bạn diễn của cô." Gương mặt lại trở nên hung tợn.

Elizabeth, trong một khoảnh khắc, đã tưởng tượng ra những đường da rám nắng của Summer, một cách chi tiết. Summer thích đi biển chăng? Hay đấy là do những bữa tiệc bể bơi ở nhà bố mẹ cô?

Một nhân viên trong đoàn vẫy tay gọi Elizabeth vào trường quay. Nàng chẳng mặt gì ngoài chiếc quần bảo vệ kia và một cái áo choàng trắng. Tạ ơn mấy cái máy sưởi. Nàng nhìn quanh, thắt chặt sợi dây áo quanh eo mình. Ngồi trên góc giường phía kia, mặc bộ áo khoác y hệt, là Summer.

Cô nhìn lên khi Elizabeth bước lại gần. Biểu cảm trên mặt không hề tự nhiên.

Summer cảm nhận được đôi mắt mình đang dần thích ứng với thứ ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn neon đỏ cam. Không giống như trong lời miêu tả của Elizabeth, nơi này cũng không hẳn là như địa ngục. Những ánh đèn neon khiến cho không khí trở nên ấm áp đến mức nóng bỏng, và thứ ánh sáng dìu dịu khiến không gian khoác lên vẻ huyền hoặc. Bản nhạc cổ điển phát ra từ một góc khuất phía sau máy quay, một phương pháp rất... Pháp, trong việc giúp diễn viên nhập vai.

Elizabeth tới, và bằng một cách nào đó mà người phụ nữ này biến cả chiếc áo khoác trắng – loại áo khoác người ta mặc sau khi tắm – trở thành một món thời trang đầy thanh lịch. Không lâu sau khi Elizabeth có mặt, Jean-Claude cũng xuất hiện bên cạnh Summer, tán ngẫu với cô vài câu và nói cho cô nghe vài mẩu chuyện cười.

Summer lắng nghe những mẩu chuyện ấy trong nỗi lo lắng bất an dường như đang muốn chuyển thành sự sợ hãi, đến mức những khớp ngón tay đã cứng lại và tái đi khi cô nắm lấy gáy tập kịch bản.

Jean-Claude quay về phía Elizabeth, “Và còn Elizabeth? Thế nào rồi? Hai người tập dượt xong hết cả rồi chứ?"

Summer hé mắt liếc qua Elizabeth, nhìn thấy gương mặt ấy không có chút biểu cảm. Dường như là không hề biến sắc.

Không quá lời nếu nói mấy tiếng đồng hồ đêm qua là mấy tiếng đồng hồ trong địa ngục đối với cả hai người. Mấy tiếng đồng hồ với Elizabeth trong vòng tay của Summer, và lần nào cũng vậy – hết lần này tới lần khác, nhịp tim dồn dập của Summer nhắc cho cô nhớ người phụ nữ đối diện này là Elizabeth Thornton. Cảm xúc chi phối tất cả các giác quan khác và vậy là Summer rơi vào trạng thái không biết mình đang làm gì.

Mỗi khi hai người tới được khoảnh khắc sự biến chuyển trong nội tâm của Elspeth trở nên rõ ràng và Elizabeth cố gắng nhập vai để giành lại quyền chủ động từ Lucille, nàng hôn Summer. Một nụ hôn thật sự. Thật sự, nhưng không có gì đặc biệt. Chỉ là mỗi chạm vào môi, báo cho Summer biết đây là lúc cục diện thay đổi. Nhưng rồi cũng chính là lúc ấy, xúc cảm mềm mại và độ nóng từ đôi môi của Elizabeth khiến cho lí trí trong đầu Summer bay biến hết cả và cô không suy nghĩ được gì nữa. Thế cho nên, cứ mỗi lần tới cảnh ấy, Summer sẽ chết đứng, hoặc sẽ nghiêng đầu đi tránh né, hoặc nếu không, sẽ đọc thoại một cách lắp ba lắp bắp.

Cuối cùng thì Elizabeth không kiên nhẫn hơn được nữa và quyết định mọi chuyện nên dừng lại ở đây. Một lời đuổi khách rất lịch sự, nhưng dù sao, tóm lại thì nàng đã thành công tiễn Summer đi một cách nhanh chóng.

Đối với Summer Hayes mà nói, đây là một chuyện thực sự mất mặt.

“Chúng cháu đã tập dượt rất nhiều." Summer trả lời thay Elizabeth, biết rằng Jean-Claude muốn có câu trả lời cho câu hỏi của mình.

Elizabeth nói, với không một nét biểu cảm trên gương mặt, “Đúng vậy!"

Summer cũng không rõ trong lời này có chút gì mỉa mai châm chọc hay không.

“Tốt.” Jean-Claude đứng dậy. “Chúng ta sẽ diễn nháp một lần để tôi có thể chắc chắn lần cuối, và nếu mọi chuyện đều ổn, chúng ta sẽ bắt đầu vào cảnh luôn."

Jean-Claude đi về phía máy phát nhạc, và rồi sau đó chẳng lâu, bản nhạc quen thuộc kia vang lên.

Summer hít một hơi thật sâu, bắt đầu chìm mình vào vai diễn và ném mình vào cảnh quay. Cảm giác khuây khỏa và nhẹ nhõm ngày một lớn dần khi Summer biết mình đã nói đúng lời thoại, diễn đúng cảm xúc, mọi động tác đều ăn khớp với nhịp điệu của âm nhạc và từng cái cúi đầu giơ tay đều chính xác.

Mọi thứ đều chính xác đến mức hoàn hảo. Và rồi Elizabeth hôn Summer. Lần này thì không còn là một cái chạm môi dịu dàng như những lần tập dượt. Đây là một nụ hôn tràn ngập dục vọng. Mãnh liệt như thể là chủ nhân của nó đang đòi hỏi và khẩn cầu một thứ gì đó nhiều hơn thế. Thứ diễn xuất của Elizabeth khiến cho dáng vẻ của nàng chân thực đến vô cùng, cái dáng vẻ tựa như nàng đang chìm vào cơn say tình và ngập trong niềm ham muốn – cái dáng vẻ khiến cho lý trí của Summer tan rã.

Summer lưỡng lự và do dự.

Elizabeth cảm nhận được rõ ràng, nhưng nàng lờ đi và tiếp tục, thế rồi bằng một điều kỳ diệu nào đó hai người cũng hoàn thành xong cảnh quay.

Jean-Claude dừng bản nhạc lại, tới trước máy quay và trở lại đứng bên giường.

Summer nhìn Jean-Claude, và rồi âm thầm liếc nhìn Elizabeth – để nhận ra rằng Elizabeth Thornton thực sự là một diễn viên theo trường phái diễn xuất thực lực. Gương mặt Elizabeth lúc này trở về với trạng thái bình thản đến không còn một nét biểu cảm nào sót lại, thoát vai nhanh tới mức Summer bỗng cảm thấy như tất cả những gì trước mắt mình chỉ vài giây trước, đều chỉ là ảo giác.

Nhưng đạo diễn không bình thản đến như thế. Jean-Claude đang cau mày. Không nói một câu bình luận, và Summer biết ơn vì người đàn ông này đã nương tay không vạch trần sự thật mình đã phá hỏng cảnh vừa rồi.

“Chúng ta... làm lại lần nữa.”

Và mọi động tác lại phải lặp lại một lần nữa. Lần này, thay vì việc lưỡng lự không phản ứng trước nụ hôn của Elizabeth, Summer nghiêng đầu đi và tránh hẳn nụ hôn ấy, khiến cho đôi môi của Elizabeth rơi vào trạng thái bị khước từ và cuối cùng chạm lên sườn mặt người kia.

Jean-Claude dừng cảnh ngay lập tức, để rồi sau đó nhìn Summer chằm chằm trong một khoảng thời gian dài đến mức khiến Summer đau đớn.

“Có vẻ như hai người tập dượt quá nhiều rồi thì phải.” Jean-Claude đưa ra nhận định. “Quên hết tất cả những thứ đã tập trước đi. Quên hết đi. Nhớ thoại thôi là được. Nhớ thoại, và diễn. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ quay lại sau ít phút nữa."

Tập trước quá nhiều dẫn đến hậu quả động tác trở nên máy móc và cảm xúc của diễn viên bị chai sạn. Summer thất thần khi đội ngũ kỹ thuật đang dựng lại thiết bị, và các nhân viên trang điểm đang tập trung sửa sang lại lớp trang điểm của Elizabeth.

Elizabeth bắt gặp ánh mắt thất thần của người kia. “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Ánh mắt lập tức sắc bén trở lại, Summer đáp, “Chúng ta sẽ qua cảnh này."

“Chúng ta sẽ.” Elizabeth gật đầu, cho người ấy một nụ cười khích lệ.

“Sẵn sàng rồi!” Jean-Claude lên tiếng, vỗ tay ra hiệu cho tất cả trở về vị trí, và không bao lâu sau trong căn phòng này chẳng còn lại mấy người.

Summer ngẩng đầu nhìn lên. Hệ thống các thanh nâng đỡ chằng chịt ngang dọc trên trần nhà, và ở trên ấy là một máy quay đang chĩa ống kính của nó thẳng xuống giường. Hai góc đầu giường và trên thanh xà ngang tường, nơi ấy cũng có máy quay điều khiển từ xa. Trên mặt đất, không xa phía cạnh giường là một đường ray cho máy quay chạy một đường lướt qua đây, và thẳng ra tới cửa.

“Vào vị trí!”

Elizabeth nằm ngửa, gối đầu trên cánh tay mình. Như một bóng ma, Summer trượt tới, chế ngự trên người nàng và ghì lấy cổ tay nàng trong lòng bàn tay mình. Thực ra đây cũng là một động tác được thiết kế nhằm đảm bảo Summer có thể che chắn cho Elizabeth trước ống kính máy quay với góc quay thẳng từ trên xuống.

Không sao. Chỉ cần đừng nhìn xuống. Đừng để ý đến việc Bess ấm áp và mềm mại đến nhường nào.

Bất chấp suy nghĩ của mình, Summer khẽ nhìn xuống, lập tức cảm thấy hối hận khi trí óc cô trở nên trống rỗng trước khuôn ngực của Elizabeth. Cô vội vàng ngẩn đầu lên. Chết tiệt.

Nhìn vào đôi mắt của người bên dưới, Summer có thể cảm nhận được sự khó hiểu và lo lắng của người ấy dành cho mình.

“Không sao!” Summer lẩm bẩm, “Sẽ ổn thôi.” Và cắn chặt hàm răng. 

Trước khi Elizabeth có thể đáp lại, Jean-Claude ra mệnh lệnh, “Máy quay, chạy!” Tất cả các máy quay trong phòng đều vào nhiệm vụ. Những nốt nhạc trầm bổng lại lần nữa vang lên. Và mọi thứ xung quanh dường như đã tan biến.

Ngón tay của Summer trượt xuống cổ Elizabeth, và dòng thoại đầu tiên của Lucille thoát khỏi môi, “Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối có bàn tay nào đó chạm vào thân thể em, lướt trên làn da em? Một bàn tay không phải của chính em?"

“Không lâu đến thế." Elizabeth xoáy sâu vào đôi mắt Summer, với một ánh nhìn u ám và tối tăm.

“Dối trá!” Summer gằn giọng, “Đã bốn năm rồi. Bốn năm, chín tháng, mười hai ngày!" Và bàn tay lướt xuống, giữ lấy đầu vai.

Sự u tối trong ánh mắt Elizabeth như thế đã vỡ vụn, và có tiếng thở gấp thoát khỏi đôi môi nàng, “Tại sao người biết?"

“Em còn phải hỏi tại sao tôi biết?" Hơi nghiêng đầu, Summer nhìn thẳng vào mắt Elizabeth, “Em biết. Chính em phải biết."

“Tôi... không biết." Và rồi là vẻ bối rối đầy trăn trở.

“Vậy tôi sẽ khiến cho em biết" Summer cúi đầu hôn Elizabeth, và hai thân thể gần sát lại bên nhau.

Làn da hoàn hảo, nhiệt độ ấm nóng, ánh mắt và cách Summer nói thoại khiến cho Elizabeth cảm thấy như ngọn lửa lòng của mình đang âm ỉ cháy. Nhưng rồi cảnh quay càng dài và hai người càng diễn, nàng càng cảm nhận được một điều gì đó khác.

Nàng nhận ra, nhưng lại không hiểu vì sao − Vì sao... mọi động tác của Summer đều cứng nhắc đến mức máy móc như thế này?

Elizabeth lại nghĩ có thể mình đã quá khó tính rồi. Những cảnh thế này vốn cũng là những chuỗi động tác được dựng lên từ công thức và được thực hiện một cách máy móc. Hành động này nối hành động kia, cho đến khi đạo diễn hô ‘Cut!' Vốn vẫn luôn là vậy, là bình thường.

Nhưng điều không hề bình thường đó là thứ năng lượng mà nàng cảm nhận được một cách rõ ràng từ bạn diễn của mình. Khớp hàm chặt cứng, ánh mắt u uất, cái nắm tay quanh cổ tay nàng tựa như gọng kìm. Summer hôn nàng khi cần phải hôn, nói thoại khi kịch bản yêu cầu, nghiêng người và chạm vào nàng theo biên đạo, giữ cho tấm chăn che chắn nàng một cách hoàn hảo. Thế nhưng Elizabeth cảm thấy có thứ gì đó rất, rất sai.

Elizabeth đã cố gắng hết sức, bằng kỹ thuật diễn xuất và bằng cả cảm xúc, để truyền vào cảnh quay càng nhiều cảm giác càng tốt. Như thể là nàng đang dùng cảm xúc của mình để thế cho cả sự khuyết thiếu cảm xúc của người kia. Nàng cho Elspeth một linh hồn chìm đắm trong dục vọng và sự khao khát có được Lucille. Nàng trình diễn những ánh mắt si mê, những nụ hôn nóng bỏng và những ánh nhìn mãnh liệt, như thể là đang dùng sự quyến rũ của mình để khơi gợi lên điều gì đó ở Summer.

Nhưng không có gì cả. Nàng chợt có cảm giác người kia đã hóa thành sắt đá.

“Dừng!”

Jean-Claude bước những bước dài tới bên giường.

“Quá căng thẳng. Không thế này được. Summer, cháu quá...” Jean-Claude khua tay lên không trung, không biết nên diễn tả thể nào. “Cháu hiểu điều ta muốn nói không? Ống kính máy quay bắt từng chuyển động của cháu. Lên màn ảnh nhìn rất rõ. Thế này không được. Hiểu chứ?” Rồi đợi cái gật đầu của Summer, Jean- Claude quay trở về vị trí.

Summer chỉnh lại tấm chăn, và hai người lại trở về vị trí cũ, như lúc ban đầu.

“Chuẩn bị. Máy quay."

Nhìn vào đôi mắt Summer, Elizabeth không còn tìm thấy Summer mà mình biết nữa. Không còn điều gì quen thuộc trong đôi mắt ấy. Xa lạ, xa cách, không có chút cảm xúc. Như một cỗ máy được lập trình sẵn. Người bạn trẻ tuổi của nàng đâu rồi? Người với ánh mắt ấm áp thường gợi lên cảm xúc trong nàng? Không thấy. Càng nhìn lậu vào đôi mắt này, Elizabeth càng thấy xa lạ. Đôi mắt trống rỗng của Summer khiến cho nàng chợt lạnh người.

“Diễn!” - Bản nhạc lại chạy lại từ đầu.

Lần này còn càng tệ hơn. Cảnh này dần biến thành một thứ gì đó khác. Cảm nhận được rõ ràng Summer đang cố gắng diễn ra cái cảm giác ham muốn trong khi không hề có chút cảm xúc, hay thậm chí là còn không thể nhập vai – khiến cho Elizabeth chợt cảm thấy tệ hại. Bây giờ nàng cho rằng thậm chí hai biên đạo trong đoạn băng hướng dẫn kia nhìn còn chân thực và có cảm xúc hơn mình và Summer.

Khi tiếng vĩ cầm nổi lên, nàng luồn ngón tay vào mái tóc người kia, kéo người ấy sát lại bên mình.

“Dừng lại!” Jean-Claude đã mất kiên nhẫn. “Đang xảy ra chuyện gì thế này? Nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì thế này! Đây là chuyện gì?"

Summer không lên tiếng.

“Tôi nghĩ chúng tôi có chút... căng thẳng" Elizabeth dùng ngữ điệu mềm mỏng.

“Chúng ta sẽ phải làm lại. Bây giờ hãy tập trung vào nhau, không cần nhập vai cũng được. Diễn theo bản năng đi!"

Summer vẫn không có ý kiến, và Elizabeth đành gật đầu.

Nửa tá đúp sau đó là một nỗi thống khổ. Elizabeth nghiến răng mỗi lần Summer giữ lấy cổ tay nàng chắc như gọng kìm, rồi thở một hơi nhẹ nhõm khi tiếng hô dừng vang lên. Summer lập tức rơi vào trạng thái lo âu và phẫn uất. Trông cô như sắp khóc.

Cuối cùng thì Jean-Claude chửi thề bằng tiếng Pháp, rồi tiếng Anh, và yêu cầu mọi người ra khỏi set quay.

Người đàn ông quay về phía họ. "Hai người biết vì sao tôi chọn hai người" ông bắt đầu "Tình yêu đích thực. Và rồi ngay tại đây, hai người làm như thể chưa từng chạm vào nhau bao giờ." Jean-Clause trao một ánh nhìn nghi ngờ. "Tại sao?" 

“Jean-Claude” Summer bắt đầu.

"Non!" Jean-Claude nheo mắt lại, “Cháu có nhớ bộ phim thắng Palme d’Or mấy năm trở về trước không? Cũng là một bộ phim Pháp. Màu xanh gì đó, nó đấy. Trên quan điểm cá nhân, bộ phim đó không hợp với ta. Và cảnh giường chiếu thì sao? Quá dài, quá vô cảm, nhìn như hai cỗ máy lên giường với nhau. Còn chưa kể tên đạo diễn bộ phim ấy là một tên khốn lợi dụng diễn viên của chính mình. Quan điểm của tôi, quan trọng là phải tìm ra phản ứng hóa học giữa hai diễn viên, đương nhiên, trên cơ sở tôn trọng."

Jean-Claude im lặng, nhìn lên trần nhà và lắc đầu, “Đó là một bài học cho những người làm phim, như chúng ta. Và từ ấy ta quyết định, nếu ta có thể, ta sẽ chọn những người yêu nhau để diễn những người yêu nhau. Vì sao? Vì ngay cả khi những cảnh thế này là những cảnh có độ khó cao, ít nhất thì diễn viên trong phim của ta sẽ không cảm thấy quá khó khăn. Ít nhất thì họ có thể chạm vào nhau một cách chân thực nhất, sẽ không cảm thấy mình đang bị sử dụng, hay lợi dụng. Sự chân thực. Nhưng còn hai người? Tôi không hiểu nổi."

Và cau mày khi nhìn xuống, “Tôi có nghe nói rằng những cặp đôi đã ở bên nhau quá lâu sẽ khó tìm cảm xúc khi đứng trước máy quay. Nhưng ấy là trong trường hợp hai người đã quá quen thuộc và mất đi phản ứng hóa học. Hai người? Nửa năm phải không? Nửa năm chưa phải là lâu.”

Elizabeth lúc này không dám thở mạnh.

Jean-Claude mím môi, nhìn sang Summer, “Summer này, cháu nhìn như đang... sợ phải chạm vào người mà mình yêu. Ánh mắt cháu tìm sự đồng ý mọi lúc, trước tất cả những hành động mà cháu làm, như cháu sợ mình làm sai điều gì đó và sẽ bị trừng phạt. Sao có thể như vậy?" Liếc về phía Elizabeth, “Phải không?"

“Phải.” Elizabeth lẩm bẩm.

“Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra!" Jean-Claude chỉ ngón tay về phía hai người, “Nhưng tôi tin rằng hai người thì hiểu. Cho nên, về trailer đi. Hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau." Và nhìn xuống đồng hồ, “Ba mươi phút. Làm mọi điều có thể để chấm dứt tình trạng này. Làm thế nào tôi không quan tâm, nhưng sau ba mươi phút nữa mọi thứ phải sẵn sàng. Rõ cả chưa? Đi đi, ngay bây giờ."

 

Hết chương 15

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: