Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

77 0 0 0

“Nào!” Brian lên tiếng, “Bắt đầu thôi. Luật chơi vẫn như mọi khi, một người đưa ra câu hỏi, ai đưa ra câu trả lời đúng đầu tiên sẽ ghi điểm và giành quyền đặt ra câu hỏi tiếp theo, trong trường hợp không ai trả lời được thì người hỏi sẽ được cộng thêm năm điểm. Tôi có iPad ở đây, điểm sẽ ghi ở đó nhé. Mọi người rõ cả rồi chứ?”

“Và phần thưởng dành cho người thắng cuộc?” Summer hỏi.

“Ôi chao?” Brian ngạc nhiên, “Tôi yêu sự tự tin của em. Người thắng cuộc sẽ nhận được...” anh ta đưa mắt nhìn quanh, “...một nụ hôn từ Bess. Bess?”

Elizabeth đảo mắt.

“Tôi tán thành.” Amrit nháy mắt.

Summer tự hỏi người đàn ông này có khi nào ở trạng thái nghiêm túc hay không.

“Có tính khích lệ nhỉ?” Grace bình luận với ngữ điệu châm biếm, “Vậy thì tôi cũng rất mong đợi phần thưởng này.”

Summer nhìn về phía Elizabeth, thấy người ấy không đưa ra câu trả lời. Nàng thậm chí còn không có phản ứng, vẫn chỉ nhìn cốc rượu trên lòng bàn tay. Ánh mắt dời đi và kín đáo lướt nhanh qua Alex, Summer bắt được cái nhìn đầy cảm thông mà Alex dành cho Elizabeth - ấy cũng là lúc cô nhận ra rằng linh cảm của mình đã đúng, rằng thực sự có mối liên hệ gì đó giữa hai người phụ nữ này.

“Đương nhiên rồi.” Brian cười, “Ai mà không muốn nhận một nụ hôn từ Bess?" Với tông giọng trầm ấm và ngữ điệu thoải mái, Brian như đang cố xua cái châm biếm trong câu chữ của Grace đi.

“Tóm lại chúng ta đều đã rõ luật chơi cả rồi chứ?" Rowan vừa hỏi vừa uống một ngụm bia.

Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Câu đầu tiên.” Brian bắt đầu, “Một câu dễ trước nhé, coi như là vòng khởi động.” Brian nhìn Summer, ý rằng câu đầu tiên này sẽ dành cho Summer để tỏ lòng hiếu khách.

“Shakespeare được sinh ra ở...?"

Tất cả đều yên lặng và mọi ánh mắt đổ dồn về phía Summer.

Summer nhướn mày, tông giọng cao lên như đang tự nghi vấn và không chắc chắn về câu trả lời của mình, “Stratford- upon-Avon?"

“Đúng rồi! Brian đáp ngay lập tức, “Xuất sắc. Bây giờ em có thể ra câu hỏi cho chúng tôi.”

“Xem nào..” Biểu cảm trên gương mặt Summer trở về trạng thái bình thường, “Vở kịch ngắn nhất mà Shakespeare đã sáng tác?”

Cuộc tranh luận bắt đầu nổi lên, nhưng cũng không kéo dài lâu.

Rowan nâng cằm khi nói câu trả lời, "Comedy of Errors, đúng rồi chứ?"

Summer gật đầu, “Đúng. Ngoài ra thì tôi cũng sẽ chấp nhận nếu ai đó trả lời Double Falsehood. Vo Double Falsehood còn ngắn hơn vở Comedy of Errors, thế nhưng tác giả gốc của nó có thực sự phải là Shakespeare hay không – đến nay vẫn còn nhiều tranh cãi. Cá nhân tôi thì cho rằng vở này là của ông ấy."

Rowan nhìn Summer bằng một ánh mắt toát lên vẻ dè chừng và dò xét. Ánh mắt này khiến cho Elizabeth bật cười, một tiếng cười nhẹ, khe khẽ.

Hằng giọng một tiếng, Rowan nói, “Xem ra người Mỹ trẻ tuổi của chúng ta biết nhiều về Shakespeare hơn chúng ta dự đoán. Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Câu sau đây thuộc vở nào?" Rowan đè giọng mình xuống, lấy hơi từ lồng ngực, “Hãy để cho ta lau đi, lau đi mùi hương của sự bất tử!"

"King Lear." Summer đưa ra câu trả lời ngay khi tất cả những người khác còn chưa kịp mở miệng, “Đây là câu thoại thú vị, nhà vua dùng để trả lời vị sứ giả muốn bắt tay với ngài!” Và còn chẳng đợi Rowan lên tiếng xác nhận câu trả lời của mình có đúng hay không – vì cô biết chắc rằng mình đúng, “Đến với câu tiếp theo, tôi nghĩ chúng ta nên tăng độ khó, nhỉ? Có ai cùng suy nghĩ không?" Summer nhướn mày, “Có tổng cộng bao nhiêu vở kịch mà trong ấy có ít nhất một nhân vật chết vì đau khổ? Không tính vụ mười ba người tự vẫn vì đau khổ đâu nhé. Ý tôi là thực sự chết vì đau khổ, vì bi phẫn mà chết, kiểu như mất đi người thân chẳng hạn.”

Và ấy chính là khoảnh khắc tất cả những người đang ngồi ở đó nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Elizabeth, ả phù thủy già kia!" Zara trỏ vào Elizabeth, “Cậu mang thứ gì tới đây thế này?"

“Tôi không biết cậu có ý gì." Elizabeth cầm lên một lát cà rốt, “Và già? Ba mươi bảy tuổi đã là già rồi? Cậu bị nhiễm những thứ độc hại từ Hollywood rồi, Zara. Nàng nhìn xung quanh, “Có ai biết câu trả lời không? Tôi đoán sáu."

“Bốn.” Grace lên tiếng.

“Ba! Alex thử vận may.

“Không có ai chết vì đau khổ cả.” Rowan nhìn Summer với ánh mắt nghi ngờ, “Đây là một câu hỏi bẫy. Tôi đoán không có vở nào.”

“Ở thời của Shakespeare thì người ta có chết vì đau khổ đấy!” Brian không đồng tình, “Hoặc là ông ấy muốn nhân vật của mình chết vì đau khổ thì ai mà cấm được. Tôi đoán một."

"Zara?" Summer hỏi.

“Thực ra ngoài đời thực đây người ta cũng có thể chết vì đau khổ!” Zara nói, “Tôi từng nghe nhiều câu chuyện về những đôi vợ chồng già, ở bên nhau năm mươi sáu mươi năm cuộc đời, thường thì khi một người ra đi người kia cũng sẽ không sống được bao lâu nữa. Tôi đoán năm.”

Summer lắc đầu, “Tổng cộng mười vở"

Brian vơ lấy iPad của mình và bắt đầu tra cứu.

“Đúng thật, mười vở. Có người còn làm luận án về chủ đề này!" Brian vui vẻ, “Vậy là năm điểm nữa cho Summer Hayes!"

“Câu tiếp theo.” Summer cười đáp lại, “Khi Shakespeare qua đời, ông ấy để lại gần như là mọi thứ cho con gái của mình. Hỏi Shakespeare đã để lại cho vợ mình cái gì?"

“Ôi chúa ơi?" Grace nhìn Summer với ánh mắt không thể hiểu nổi, “Người này tới từ xó xỉnh nào thế?!"

Nhưng cũng chỉ có nụ cười rạng rỡ của Elizabeth khiến cho Summer để tâm.

________

Summer thắng, và việc này hiển nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Điều khiến chiến thắng này đáng giá là cách mà Elizabeth yên lặng quan sát cuộc chơi, từ đầu cho tới cuối. Có vẻ như nàng... tự hào cũng không hẳn, mà là hài lòng và thỏa mãn. Bây giờ thì Summer có thể thả lỏng vì rốt cuộc mình đã không đánh mất thể diện của chính bản thân mình trước mặt những người này.

Brian lắc đầu ngao ngán khi đặt iPad xuống bàn, “Kết quả như sau, Summer 95 điểm, Grace 39, còn điểm của những người khác thì tôi không muốn đọc và các cậu cũng khỏi cần nghe. Quên nó đi.”

“Em đã tốn bao nhiêu thời gian để học tốt cả những thứ này?" Grace hỏi, ánh mắt đánh giá, “Bởi vì đối với chúng tôi thì đây cũng chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi!"

Sự khó chịu của Summer bị lời này khơi lên, nhưng khi cô chưa kịp đáp lại Elizabeth đã lên tiếng, “Summer không cần phải học thứ gì cả, tài năng này em cũng đã biết từ lâu, chỉ là không ngờ đến mức độ Shakespeare để lại cho vợ mình chiếc giường tốt nhất trong nhà cùng với bộ chăn gối.”

“Mọi thứ liên quan tới Shakespeare đều tự chui vào và ở lại trong trí nhớ của tôi, vậy đấy."

“Cừ thật!” Brian nói, “Đây chắc chắn là một điều bất ngờ đối với bọn tôi!

“Rằng có một người Mỹ hiểu về Shakespeare đến mức ấy?".

“Ồ không” Anh ta mỉm cười, “Rằng có một người đánh bại Grace. Tôi không biết em có biết không, nhưng Grace của chúng ta là một người hiểu rất sâu về Shakespeare đấy nhé!”

“Tôi biết chuyện đó. Tôi đã sống ở London vài năm, hồi đó nhìn thấy chị ấy ở khắp mọi nơi."

Biểu cảm trên gương mặt Grace gần như vừa thay đổi. Summer đọc sự thay đổi ấy như sau – Vậy là người Mỹ này biết rõ mình là ai và vẫn dám bất kính như thế? Thật là một kẻ xấc xược.

“Mà này,” Alex phá vỡ sự im lặng, xua xua tay trước mắt Elizabeth, “Cậu không định trao giải thưởng cho người xứng đáng nhận được nó à?"

“Không cần đâu." Summer từ chối, hy vọng tất cả mọi người đều đã quên chuyện này.

“Đã diễn một vở yêu đương thì cũng cần phải luyện tập một chút chứ, nhỉ?” Phong thái bề trên của Grace đã quay trở lại.

Elizabeth lắc đầu, “Nhớ không nhầm thì tôi chưa từng đồng ý với đề nghị mà mọi người đưa ra?"

“Đương nhiên rồi, em không nhầm. Chị đảm bảo chúng ta cũng đều hiểu vì sao em không đồng ý.” Grace gật đầu.

Lại là thứ ngữ điệu ấy. Với thứ ngữ điệu nhè nhẹ nhưng khiến Summer chói tai mỗi khi nghe, Grace vừa đưa ra một kết luận - Chẳng ai trong căn phòng này lại đi hạ mình để hôn một người Mỹ trẻ tuổi.

Summer nhìn xung quanh mình một cách kín đáo, tự hỏi còn có ai khác nhận ra ý tứ trong lời của Grace hay không. Cả Brian lẫn Amrit đều đang cau mày và sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt bọn họ. Rowan đang bàn luận gì đó với Zara. Và Alex đang nhìn Grace chằm chằm, như thể chị ta là một sinh vật hai đầu. Elizabeth, không hề có một nét biểu cảm nào hiện lên khuôn mặt nàng. Thản nhiên đến mức thờ ơ.

“Grace.” Nhưng rồi nàng lên tiếng, và dừng lại, không nói nữa. Theo sau đó là một tiếng thở dài, “Em không có vấn đề gì với một nụ hôn.” Elizabeth nhìn về Summer, “Vấn đề là Summer có muốn nó hay không.”

Summer có thể từ chối – và thực sự, cô thực sự muốn từ chối, bởi vì nếu không từ chối thì tình huống này sẽ còn trở nên khó xử đến thế nào nữa? Nhưng Summer cũng biết rằng từ chối đồng nghĩ với việc đẩy Elizabeth vào thế khó xử, bởi vì nàng đang muốn kéo cô ra khỏi tình huống bị từ chối, và rốt cuộc lại bị từ chối ngược lại.

Quỷ tha ma bắt chị, Grace ạ.

“Tại sao không?” Summer trả lời một cách rất tự nhiên và nhẹ nhàng, như thế đây không phải là chuyện điên rồ nhất cô từng làm trong cuộc đời mình.

Summer quay sang, đối diện trước Elizabeth – người đang nở một nụ cười trấn an khi nhích gần vào bên Summer và nghiêng đầu, đặt một nụ hôn rất nhẹ trên môi cô. Thoáng qua. Nhưng cũng ở một thoáng này, bàn tay Summer trượt lên, luồn vào mái tóc và giữ lấy gáy Elizabeth, không cho phép nàng rời đi – Summer làm điều này để chứng minh cho Grace thấy rằng một nụ hôn cũng không có gì đáng ngại, dù chỉ là một chút. Không có chút khó chịu, không có chút ngượng ngùng.

Và Summer nhận ra nụ hôn này bỗng nhiên lại biến thành một nụ hôn... thật sự, khi đôi môi của Elizabeth trở nên mềm mại và nóng bỏng. Ấy cũng là lúc Summer buông tay và quay đi, và sau đó, nở nụ cười đầy tự nhiên.

Brian tán thưởng, “Đã xong, người chiến thắng đã nhận được phần thưởng của mình."

“Đâu chỉ là người chiến thắng!" Zara nhìn Elizabeth khi đưa ra lời nhận xét.

“Rất biết cách nói đùa.” Elizabeth mỉa mai, giọng nói bằng phẳng và trấn định, hoàn toàn không có chút rung động.

Summer thì ngược lại, lúc này đang không rõ liệu nhịp tim của mình liệu có thể trở về bình thường được nữa hay không.

“Summer, xuống bếp giúp tôi một tay. Được chứ?" Elizabeth hỏi.

“Chị cũng sẽ giúp một tay.” Grace đứng dây.

Hành động đó khiến những người khác ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy? Tôi vốn cũng là một người biết tận hưởng sự thú vị của việc dọn dẹp."

“À, đương nhiên rồi!" Alex quan sát Grace, “Và cũng đã lâu rồi chị không tận tưởng thì phải, nhớ không nhầm thì là từ những năm tám mươi của thế kỷ trước!

________

Summer tập trung vào việc lau dọn, coi đó như một cách để ngăn mình không được phép nghĩ về nụ hôn ban nãy, càng không được phép để ý về người phụ nữ mình vừa hôn. Và Elizabeth, tất cả những điều nàng vốn định nói với Summer bây giờ không còn có cơ hội nói ra nữa, vì sự hiện diện của Grace ở nơi đây. Từ khi đặt chân vào đây Grace chưa khi nào ngừng nói, một vài lời trong ấy khiến Elizabeth mỉm cười, và một vài lời khác thì khiến cho Summer cảm thấy mình là một người ngoài không liên quan – cũng có thể coi đây là một cách để người phụ nữ này nhắc nhở Summer biết vị trí của mình trên ‘bậc thang tình bạn' của Elizabeth là ở đâu.

Summer đã gặp quá nhiều người như Grace trong cuộc đời mình. Những ngôi sao ghét việc mình không phải là trung tâm của sự chú ý. Ánh đèn rọi về phía người khác và họ sẽ phẫn nộ. Ánh đèn rọi về phía họ nhưng có một người khác xuất hiện và bước vào vùng sáng ấy, như thế cũng sẽ khiến họ không vừa ý.

“Và em nhớ lúc đó không?" Grace chạm vào cổ tay Elizabeth, tiếp tục câu chuyện của mình, “Chúng ta đã kịp chạy ra khỏi rạp sau khi gã quản lý đó kịp đuổi theo.”

“Em nhớ!” Elizabeth mỉm cười, và khi đang lau tay, nàng nói, “Phiền hai người chờ một chút.” Rồi nàng đi về phía cuối hành lang.

Grace quay lại nhìn Summer, gần giống như là quan sát. “Summer Hayes? Thành viên mới nhất trong dàn cast của Choosing Hope? Tôi cũng đã nghe được một vài chuyện về em. Túi máu? Ngón tay dính màu nhuộm?"

“Phong độ không tốt lắm. Trong những tuần đầu.”

“Tôi cũng đoán thế. Và mở lộn xộn mà em và Bess đang vùng vẫy xoay xở đây cũng không tốt cho lắm. Cá nhân tôi sẽ không bao giờ chấp nhận diễn một vở tuồng nực cười đến thế này chỉ để lấy một vai diễn!”

Đó là lí do chị không có vai nào để diễn. “Cũng chỉ khoảng sáu tuần mà thôi.”

Tin ấy có vẻ như khiến người phụ nữ kia hài lòng, “Vậy thôi?"

Summer xếp đĩa vào một bên, hiểu rằng Grace đang đếm từng ngày cho đến khi mình biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của Elizabeth.

“Tôi đã biết Bess gần hai mươi năm.” Grace đột nhiên nói về chuyện ấy, “Không có bất cứ điều gì về em ấy mà tôi không biết.”

“Vậy thì tốt” Summer nói, thong thả và thản nhiên, “Đó là lí do vì sao tôi ở đây. Ở đây để hiểu thêm về Elizabeth, qua những người bạn của cô ấy."

“Tôi không phải chỉ là một người bạn. Em ấy đã giải thích chưa? Tôi là người dẫn dắt Elizabeth Thornton từ những ngày đầu tiên, những thứ hôm nay em ấy biết đều là những thứ hôm qua chính tôi dạy.”

Lại là chủ đề này? Summer hiển nhiên không có mấy lòng tin với lời này của Grace.

“Ngoài ra thì tôi hiểu, rất khó để có thể hiểu được Bess!” Grace nói, “Bess không chia sẻ bất kỳ điều gì với người ngoài. Summer, không nhầm thì em là người quen đầu tiên của Bess ở Los Angeles này từ trước tới nay?"

Phải rồi, Grace là người bạn hai mươi năm, còn Summer thì là một người... quen. Chẳng phải là ai cả, thậm chí còn không phải là một người bạn. Summer hiểu những lời mà Grace muốn nói.

Có một điều nảy lên trong đầu Summer, khiến cho dòng suy nghĩ của cô đứt quãng. Grace đang quá cố sức.

Nếu như mối liên kết thực sự vững chắc và tình bạn hai mươi năm thật sự sâu đậm, hà cớ gì phải nói ra bằng lời cho người khác biết như thế này? Và chị để tâm tới sự hiện diện của tôi đến vậy thực ra là vì cái gì?

“Tôi có một câu hỏi dành cho chị.” Summer tựa vào bàn bếp, “Vì như chị đã nói, chị rất hiểu Elizabeth."

“Dĩ nhiên.”

“Elizabeth thích loại trà gì? Tôi nghe nói cô ấy thích trà?"

“Không cố định một loại duy nhất. Sẽ thay đổi!" Grace nói thêm, “Thường thì là thế.”

Ừ đúng rồi hẳn là sẽ thay đổi. “Vậy cô ấy có dị ứng với loại thực phẩm nào không?" Summer hỏi, như thực sự không biết, “Chị biết đấy, tôi cần phải biết chuyện này, trong trường hợp nhân viên phục vụ hỏi tới.”

“Tại sao lại hỏi em chuyện này?"

“Tôi đang diễn vai người yêu của Elizabeth, không phải à? Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi."

Grace do dự, và cuối cùng nói, “Nếu trường hợp ấy có xảy ra thì cứ nói nhân viên phục vụ hỏi thẳng em ấy là được.

Ngạc nhiên chưa? Trên đời sao có thể có một người nhìn thấy bạn của mình chưa từng uống một giọt rượu vang trong suốt gần hai thập kỷ mà không thèm quan tâm tới lý do vì sao? Lại thêm một kẻ giả tạo.

“Có lẽ Bess đã kể về việc khởi đầu của em ấy ở Hollywood này là từ đâu mà có?”

Grace hỏi.

“Đã kể." Ngữ điệu của Summer nhàn nhạt, “Tôi mừng vì chị đã làm điều ấy cho Elizabeth."

Grace cau mày trước thái độ hờ hững của Summer, “Khi đó tôi nắm trong tay những cái tên lớn nhất Hollywood. Bọn họ đã có thể làm mọi chuyện chỉ để có thể lấy được chữ ký của tôi trong bản hợp đồng. Nhưng tôi quyết định sẽ ký với một bên nào đó khiến cho tất cả bọn họ giận điên lên vì không có được tôi, kí với một người phụ nữ chẳng hạn."

“Sau đó?”

“Tôi chọn ký với Rachel Cho với điều kiện cô ấy sẽ ký cả với Bess. Và nhờ đó mà Bess có được sự nghiệp như ngày hôm nay!"

Ý của chị là nhờ chị. Grace, vì điều gì đó mà có thể dùng những lời này khiến cho Elizabeth mờ mắt, còn đối với Summer thì rõ là không.

“Thật lòng mà nói thì tôi cho rằng Elizabeth có được sự nghiệp như ngày hôm nay là nhờ tài năng của cô ấy!” Summer nói một cách từ tốn, “Nếu Elizabeth không có năng lực của chính bản thân mình, sự nghiệp của cô ấy đã chấm dứt từ sau mùa đầu tiên của Choosing Hope. Gia hạn hợp đồng, tái ký mùa mới, tăng thêm đất diễn – tất cả những điều này đều là dựa vào thực lực. Elizabeth tuyệt vời là vì bản thân cô ấy tuyệt vời.”

“Chẳng có thứ gì gọi là tuyệt vời ở đây!" Grace phản bác với một cái phẩy tay, “Tuyệt vời chỉ là một từ viển vông được nói ra từ miệng đám diễn viên trẻ hiện nay, khi đám ấy thậm chí còn chẳng hiểu ý nghĩa chân chính của nó. Một từ như thế chỉ dành cho những huyền thoại. Elizabeth thì còn lâu nữa mới đạt được đến tầm ấy.”

Ý chị là tầm của chị. Summer không đáp lại bất kỳ điều gì.

“Tôi còn đang lo lắng bộ phim truyền hình vớ vẩn này rồi sẽ hủy hoại hết nền tảng của Bess. Đáng lẽ ra phải nên tự biết mà tìm cho mình một thứ gì đó hẳn hoi, ngay cả bộ phim với Badour kia cũng không ra thể thống gì. Tôi ước giá như mình có thể đào tạo lại một lần nữa và....”

Bầu không khí thay đổi đột ngột, cả hai quay lại, nhìn thấy Elizabeth đã đứng ở cửa từ lúc nào.

"Bess. Chị..." Grace do dự.”

“Không sao.” Elizabeth nói, “Đối với một người như chị thì những gì em đang làm quả đúng không có giá trị.”

“Không phải như thế.” Summer sẵn giọng, “Chị đang là điều tuyệt nhất của Choosing Hope, quan trọng là chị tôn trọng nghề nghiệp và cố gắng hết sức. Đương nhiên, như xưa nay vẫn vậy."

“Xưa nay vẫn vậy?" Grace cười thành tiếng. “Hẳn là thế rồi. Bess, kể Summer nghe về kịch bản mùa bốn đi nào?"

“Không!” Elizabeth khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ngưỡng cửa.

“Không? Vậy thì chị sẽ kể thay em. Bọn họ muốn Hunt, Trưởng khoa của một bệnh viện lớn, phải say xỉn tại nơi làm việc của mình và quan hệ với một cậu bác sĩ thực tập còn chưa cả ra trường. Trẻ đến mức vẫn còn lông măng và Hunt đủ già để làm mẹ của cậu ta. Quan hệ ngay ở bệnh viện đấy nhé!”

Elizabeth thở dài, “Nhưng tôi đã không để chuyện ấy xảy ra, và sẽ không bao giờ để một chuyện như vậy xảy ra."

“Không khó hiểu khi chị nói chị phản đối một cách quyết liệt như thế.”

“Tôi đã làm những chuyện nên làm. Grace, em trân trọng mọi lời khuyên của chị, nhưng chúng ta không nên can thiệp quá sâu vào mọi điều trong sự nghiệp của nhau, không phải ư?"

“Chị đang nhắc nhở em đừng bao giờ quên gốc rễ của mình, đừng để nền tảng của mình bị mai một. Và chị ở đây là để giúp em, luôn luôn.”

“Cảm ơn chị về việc ấy. Bây giờ thì có vẻ như Amrit đang tìm chị.”

Với một cái gật đầu, Grace rời khỏi phòng bếp ngay lập tức.

“Amrit đâu có tìm Grace?" Summer lẩm bẩm.

“Tôi biết!” Với một tiếng thở dài, Elizabeth nói, “Thi thoảng chị ấy có chút... căng thẳng về sự nghiệp của tôi. Grace có ý tốt, nhưng khó trách những lời ấy khi sự thật rằng tôi đã khiến chị ấy thất vọng."

“Chị không nên hối hận về những quyết định của chính bản thân mình. Chị làm những chuyện chị đang làm, làm nó một cách hoàn hảo, thế là đủ."

“Không thể so được với Grace.”

“Chị ta lúc nào cũng thích dạy dỗ người khác như thế à?"

“Grace có tư cách cho những người như chúng ta lời khuyên. Chỉ là hôm nay chị ấy uống rượu và trở nên có chút..”

“Thô lỗ?"

“Tôi định nói thẳng thắn.”

“Ồ không, chị ta thô lỗ”

“Đừng phán xét chị ấy, Summer. Em không hiểu Grace. Chị ấy tài năng, và tôi thực sự đã nợ chị ấy rất nhiều.”

Ý tứ cảnh cáo đã rõ ràng. “Phải, chị nói đúng, em xin lỗi. Grace là một người đáng mến."

“Và nếu chị ấy hơi...”

Nhỏ mọn?

“Khắt khe với em, có thể là vì em thực sự là một người thông minh. Grace không thường xuyên thua trong trò Shakespeare đâu!” Nói đến đây, đôi mắt Elizabeth như sáng lên, “Và tôi công nhận là rất ấn tượng."

“Trò ấy vui đấy chứ, em thích." Summer cười, “Và cả... Summer dừng lại khi nhận ra mình đang chuẩn bị nói phần thưởng. “..tất cả những điều khác.

Biểu cảm trên gương mặt Elizabeth trở nên khó thấu, “Em có tài năng mà tôi không biết.”

Shakespeare? Nụ hôn? Không không, chắc chắn không thể nào là đang nói về nụ hôn. Đây là Elizabeth Thornton.

Summer nhìn về phía đồng hồ, “Em nên về thôi, sáng mai lịch trình bắt đầu sớm.”

“Lịch trình?”

“Trận bóng rổ ấy mà!

“Em?” Elizabeth nhìn Summer với sự ngạc nhiên, “Summer, có thể tôi không hiểu rõ về em, và tôi hy vọng em sẽ không phật ý vì lời mà tôi nói, nhưng tôi đảm bảo cuộc đời tôi chưa từng gặp người nào vụng về như em."

“À, phải rồi!” Summer cười, “Đâu có nói em là người chơi? Đi cổ vũ cho Chloe mà thôi, vả lại đám ấy cũng vui lắm. Em sẽ giới thiệu cho chị, họ đều là fan của Hunt."

“Chúa ơi? Vì sao lại thế?"

Summer nhún vai, “Cũng phải có người thích nhân vật phản diện chứ?"

“Vậy là có vài người lầm đường lạc lối muốn đi theo tôi? Dù sao thì cảm ơn em đã tới. Thu được đủ thông tin về tôi rồi chứ?”

Quá đủ. Anh bạn trai của chị là một gã nghiện tán tỉnh, và điều này thì khiến Grace phát điên vì chị ta yêu anh ta đến phát cuồng. Thêm nữa, em không nghĩ Grace là một người bạn tốt, chị thì quá mù quáng để nhìn ra sự thật ấy. Ngoài ra, nụ hôn của chúng ta sẽ được thêm vào danh sách những điều giúp em có động lực tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.

“Vừa đủ. Vừa đủ cho một khởi đầu."

Summer đáp, “Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại hôm chủ nhật? Tới lúc nào cũng được, miễn là sau mười một giờ trưa. Em sẽ nhắn chị địa chỉ."

“Tôi cũng rất tò mò về mẹ em."

“Ồ chắc rồi!” Summer vòng tay đón lấy Elizabeth... để làm gì? Một cái ôm? Một cái hôn má kiểu Pháp, chào tạm biệt?

Lại là một tình huống lúng túng khó xử. Vậy là hai người làm mỗi thứ một chút.

Elizabeth thở dài, “Chúng ta thực sự không thể cứ tệ đến thế này được!”

“Ừ!” Summer đồng ý, “Phải, hy vọng sẽ khá hơn một chút vào chủ nhật này!”

________

“Tôi ưng em ấy!” Brian đưa ra tuyên bố khi Elizabeth quay trở lại, và khi ấy Summer đã không còn ở nơi này. “Đâu ra người tinh tế và ngọt ngào như thế nhỉ? Tôi còn đã nghĩ tới việc nhét em ấy vào túi và mang thẳng về nhà.”

“Lại nữa?” Rowan lên tiếng, “Không phải là túi em đã chật ních với những cô nàng xinh xắn ngây thơ mà chúng ta vừa gặp tuần trước hay sao?"

“Em nói nghe như anh là một kẻ dễ thay lòng đổi dạ ấy nhỉ? Ý anh là Summer là một người dễ mến. Thật đấy. Trước nay anh chưa từng nghĩ tới thực sự có một người như thế tồn tại ở Hollywood này. Những cô nàng dễ mến trên màn ảnh thường sẽ là những ả khó ưa sau máy quay. Ở đây Summer là hàng thật giá thật."

“Cậu nói đúng. Alex tham gia, “Đúng là mẹ em ấy dã man lắm, nhưng những lúc bình thường thì thực ra bà ấy cũng là một người ngọt ngào. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu một người như Skye nuôi dạy ra một cô con gái ngạo mạn nhìn đời bằng nửa con mắt và cho rằng cái tầm của mình ở trên những người khác. Ngoài ra thì có vẻ như người trẻ tuổi này thực sự yêu quý Bess." Alex bắt đầu chuyển sang ngữ điệu trêu chọc.

Và mọi ánh nhìn đều hướng về Elizabeth.

Elizabeth nhận ra đây chính là lí do vì sao – tuyệt đối không bao giờ được hôn ai đó trước mặt bạn bè mình, dù là vì lí do gì đi chăng nữa. Thường thì những quyết định đầy ngẫu hứng của Brian chẳng có mấy trọng lượng, không có ai quá nghiêm túc về chúng, và tối nay Elizabeth cũng đã có thể để lời ấy ngoài ta. Vốn là như vậy. Nhưng rồi Grace nhúng tay can thiệp, đẩy nàng và Summer vào một tình huống khó xử.

Elizabeth không để những người khác được như ý bằng cách lờ lời gợi mở của Alex đi. Và nàng đang nghĩ nếu như bọn họ nhìn thấy Summer của những tuần trước – đặc biệt là Summer của ngày chủ nhật trước đó – bọn họ sẽ lập tức hiểu rằng người này không ngọt ngào và dễ mến đến mức ấy.

“Tôi thì để ý thấy Summer hôn có kỹ thuật." Zara nhận xét một câu, “Hồn giỏi là tốt, dù sao thì vở kịch của hai người cũng cần cả phần ấy nữa."

Hơi nóng lan ra trên gò má khi nàng cho phép khoảnh khắc ấy quay trở về trong tâm trí mình. Elizabeth bắn một ánh mắt răn đe tới cho Zara, “Chắc vậy.”

Giờ thì câu hỏi của Elizabeth đã có câu trả lời, giờ thì nàng đã biết hôn Summer Hayes là loại cảm giác gì. Một người thường dịu dàng và vui vẻ, hài hước trong lời nói và vụng về trong hành động, đôi khi đối xử với người khác theo cách mà như thể việc cao giọng và nhíu mày cũng là một việc bất lịch sự - lúc ấy đã biến mất ngay trước mắt Elizabeth. Summer giữ lấy gáy nàng, trở nên liều lĩnh và quyết đoán đến mức khiến cho nàng tin tưởng. Elizabeth bị kéo vào trong ấy, và dường như có một lúc kia nàng quên mất chính bản thân mình, để rồi nhận ra phản ứng duy nhất của mình là một tiếng than thở khe khẽ phát ra một cách vô thức, như một tín hiệu cho phép hành động của Summer, thay vì phản kháng.

Không thể bàn cãi, người này hôn một cách... rất có kỹ năng.

Elizabeth tự hỏi mình có nên xét lại phán đoán của mình về Summer hay không, rằng nàng cho rằng Summer chưa từng hôn bất kỳ một người phụ nữ nào trong cuộc đời mình? Bây giờ thì nàng thấy đây là một câu hỏi khó trả lời. Có vẻ như nụ hôn này còn chẳng khiến Summer lúng túng.

“Đỏ mặt ư? Bess?" Grace lên tiếng, “Đỏ mặt vì hôn một cô nàng Los Angeles? Ôi chao, cô ta đã làm gì em để khiến em trở thành như thế này?"

Với lời ấy, Elizabeth cảm thấy thể diện của mình sụp đổ và bản thân mình nực cười đến cùng cực. Khoanh tay trước ngực, nàng cầu nguyện – và đây không phải lần đầu trong buổi tối ngày hôm nay – rằng Grace hãy dừng việc làm nàng mất mặt chỉ để mang lại cảm giác thoải mái cho chính bản thân mình.

“Này?” Amrit lên tiếng, kèm theo một nụ cười, “Với nụ hôn của Summer Hayes thì có là ai cũng sẽ phải đỏ mặt thôi."

Anh ta càng khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn.

Những đường nét trên gương mặt Grace đông cứng lại – một cách thanh lịch, “Amrit, chắc chắn là anh đang nói đùa.” Grace xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình, “Và sao lại có người tên Summer Hayes? Summer Haze? Đây chắc chắn cũng là một trò đùa mà mẹ cô ta dành tặng cho con gái mình. Thật sự đấy ư Amrit? Vậy mà tôi đã nghĩ anh có mắt nhìn phụ nữ.”

Amrit vẫn chỉ cười, “Đẹp thì sẽ luôn là đẹp. Brian nói đúng, em ấy là một người dễ mến. Và tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc một người Mỹ sẽ thắng áp đảo trong trò Shakespeare như thế này đâu. Thêm nữa, người ta còn biết diễn.”

Những người khác gật đầu lia lịa khi nghe lời nhắc của Amrit về màn trình diễn của Summer hồi tối.

“Ừ?” Lại là thứ ngữ điệu mỉa mai, Grace đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, “Một buổi tối thú vị, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi. Bess, em yêu, chị sẽ để em ở lại với những người bạn hài hước và có chút... ảo tưởng của em.” Với ánh mắt toát ra vẻ độc đoán, Grace nói thêm khi thấy Eliazbeth không có vẻ gì như là đang phản ứng trước lời nói của mình, “Được chứ?”

“À phải rồi, đương nhiên!” Elizabeth đứng dậy, đưa Grace ra theo cùng một con đường mà vừa hai mươi phút trước nàng và Summer vừa đi qua. Tia sáng nảy lên trước mắt nàng, lần nữa dẫn nàng trở về với những ký ức vẫn còn mới đây. Nàng và Summer đứng trước ngưỡng cửa. Summer nghiêng đầu và nói lời chào tạm biệt.

Và một lần nữa, nàng tự hỏi – Vì sao một người như Summer - một người với dáng vẻ hoàn toàn vô hại, lại có thể hôn người khác theo cách như thế. Thuần thục. Tinh quái đến mức ranh mãnh. Khiến cho người ta choáng váng.

“Khả năng tập trung của em đã chạm tới mặt đất” Grace đưa ra lời cảnh báo khi hai người bước qua ngưỡng cửa. “Và vẫn ở trên mặt đất suốt buổi tối ngày hôm nay, kể từ khi người Mỹ kia xuất hiện. Hay chính em cũng không nhận ra?"

Cái gì? Sự chú ý của Elizabeth quay trở về với Grace.

“Vậy là chị đã đúng!” Grace nói tiếp, “Bess, chị biết việc có một người để việc em làm vào mắt và lời em nói vào tai là một việc đem lại cho người ta niềm vui, nhưng chị khuyên, đừng để nó làm em mất tập trung. Không được để bất kỳ điều gì khiến em mất tập trung, kể cả là dù Hayes đã giúp em có được vai diễn kia đi chăng nữa. Luôn tập trung vào chuyện mình phải làm.” Sau một ánh mắt nhắc nhở, Grace đặt một nụ hôn tạm biệt lên má người đối diện, và quay lưng đi.

Một hành động đơn giản đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần một cách hời hợt. Và sự hời hợt này cho đến nay vẫn có tác động đến Elizabeth, không quan trọng nàng đã nhắc mình bao nhiêu lần. Grace thì vẫn là Grace.

Tiếng động cơ của chiếc Jaguar dội vào tại nàng, nàng nghĩ về lời mà Grace vừa nói.

Có một người để việc em làm vào mắt và lời em nói vào tai là một việc đem lại cho em niềm vui?

Cảm giác chán ghét và cả sự khó tin trào lên trong Elizabeth. Vậy là trong mắt Grace thì con người nàng chỉ được đến có thế? Hoặc đó chỉ là một lời bình luận chung chung? Sau cùng, có thế nào thì ở Anh, Grace vẫn sẽ luôn là một người vô cùng quan trọng. Còn Elizabeth nàng quan trọng tới đâu đối với Grace? Đây là một câu hỏi đã ám ảnh nàng nhiều năm.

CHƯƠNG 10 - PHẦN 5

“Ổn chứ?”

Elizabeth quay lại, nhìn thấy Alex đang đứng trong hành lang và nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp. Nàng cũng không biết mình đã đứng đây bao lâu.

“Dĩ nhiên.” Elizabeth mỉm cười.

“Mọi người ra ngoài hút thuốc, tôi với cậu vào dọn thôi. Nhanh lên."

“Cũng còn có gì nữa đâu, trước khi về Summer đã làm cả rồi."

“Summer làm cả rồi? Không phải Grace? Ôi tôi ngạc nhiên quá.”

Phản ứng ấy khiến Elizabeth bật cười, “Nhưng dù sao thì tôi vẫn sẽ nói em ấy có giá trị giải trí hơn giá trị lao động.”

“Hẳn là thế.”

Và rồi hai người dọn dẹp trong yên lặng – một việc đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Rồi...” Alex đưa cho Elizabeth mấy ly rượu, “Chúng ta có nên nói chuyện một chút không nhỉ?"

“Chuyện gì?”

“Sự... lố bịch của Grace?"

Grace? Không phải Summer? Lời ấy khiến Elizabeth chú ý, “Ý cậu là gì?"

“Lố kinh khủng khiếp. Giữ khư khư lấy Amrit, tỏ thái độ với Summer."

“Không đến mức ấy, đó chỉ là cách mà chị ấy khiến bản thân mình thấy vui vẻ!

“Bess, tôi biết cậu sẽ không nhìn ra đâu, nhưng tối nay chị ta thực sự đã biến thành một con rắn độc. Tôi còn chưa kể mấy lần đẩy cậu vào thế khó xử.”

Alex có một niềm tin vững chắc rằng cách Grace đối xử với Elizabeth càng lúc càng có vấn đề, và đây là một chuyện kỳ dị đối với Elizabeth. Nàng không hiểu vì sao Alex phải như thế, và tin rằng mình có biết nên hành động thế nào với Grace.

“Khiếu hài hước của Grace khác với những người khác.!" Elizabeth nói, “Tôi nghĩ chị ấy có chút khó khăn trong việc... kết nối với mọi người, trong lúc chị ấy đang thất vọng về sự nghiệp của mình đến thế này. Tôi nghĩ Grace cũng không mấy vui vẻ.”

“Khó kết nối với mọi người? Trong khi hành động như thể mình là đấng cứu thế?” Alex dừng lại, không nói nữa, chờ đợi. “Cậu nghĩ tôi không biết? Cậu nghĩ tôi không biết cậu có cảm xúc với chị ta? Cậu nghĩ do đâu mà năm xưa chúng ta chia tay? Không phải do khoảng cách, không phải do lịch trình. Bess, là do cậu không hề có cảm xúc.”

“Cậu đang muốn nói điều gì? Grace sẽ không bao giờ..."

“Đúng rồi, sẽ không bao giờ. Nhưng cậu thì sẽ?"

Như thế không công bằng, việc Elizabeth không thể giữ được một bí mật thảm hại đến mức này cho riêng mình. “Vậy là ai cũng biết? Và ai cũng cảm thấy chuyện này là một chuyện buồn cười? Đó là lí do vì sao Brian lấy nụ hôn ra làm giải thưởng? Bởi vì cậu ta cho rằng thế nào rồi Grace cũng sẽ thắng như mọi khi?"

“Ôi không. Brian vẫn luôn như thế, cậu cũng biết còn gì? Như lần đó cậu ấy đưa ra thử thách đặt câu ngược thứ tự ấy? Cậu còn lạ gì những trò ấy của Brian... Tôi dám chắc tôi là người duy nhất ở đây nhìn ra chuyện này, căn bản thì tôi hiểu cậu hơn những người khác mà? Vả lại tôi cũng thích để ý những chi tiết không có ai để ý. Tỉ như cậu tận hưởng nụ hôn kia đến mức nào?"

“Tôi không tận hưởng!" Ánh mắt Elizabeth tối sầm.

“Ôi thôi đi!” Alex tặc lưỡi, “Đừng có nói dối tôi mà cũng đừng có tự lừa cậu. Tận hưởng thì cũng tận hưởng rồi. Và ngay sau đó thì như một chuyện thường ngày xảy ra ở phố thị, hẳn là Grace đã lần nữa đặt cậu vào thế khó xử. Tôi nói thật lòng đây, người dẫn dắt cậu, xưa nay chị ta tài năng và quyến rũ đối với cả thế giới, đương nhiên rồi. Nhưng tôi cảm thấy tính chiếm hữu của chị ta mạnh đến đáng sợ, nhất là đối với những thứ thuộc về mình. Cậu nghĩ vì cái quái gì mà Amrit chia tay và rời khỏi chị ta nhanh đến như thế?"

“Tôi không thuộc về Grace.”

“À vậy ư? Vậy thì lần sau gặp lại tôi muốn cậu hãy kể cho chị ta nghe Summer Hayes tuyệt vời đến thế nào. Nói rằng Summer vừa vui tính vừa giỏi giang, và đơn giản là cậu muốn dành thời gian của mình để ở bên cạnh một người như thế. Nói rằng Summer là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong cuộc đời của cậu. Nếu tôi đoán sai, chị ta sẽ nói thứ gì đó đại khái như ‘Vậy thì tuyệt vời.' với ngữ điệu hời hợt chẳng hề quan tâm, sau đó sẽ chuyển chủ đề về bản thân mình. Còn nếu tôi đoán đúng, chắc chắn chị ta sẽ bày ra đủ trò để làm khó Summer."

“Cậu sai rồi." Tại sao Alex không hiểu vấn đề? “Tôi quan trọng đối với Grace. Chị ấy khắt khe, như xưa nay vẫn vậy, là vì muốn tôi trở nên xuất sắc hơn nữa. Chị ấy muốn tôi có được thành công. Và Grace đã đầu tư rất nhiều thời gian vào tôi, cho nên phản ứng của chị ấy cũng không có gì khó hiểu. Cậu cũng biết chị ấy đã làm cho tôi điều gì, và tin tôi đi, không phải với bất kỳ ai cậu cũng sẽ sẵn sàng làm những điều như thế.”

“Đương nhiên rồi. Thú vị ở chỗ chị ta đã làm điều đó cho cậu.” Alex cười, nụ cười không thật, “Câu hỏi của tôi là vì sao chị ta lại làm điều đó cho cậu?"

Elizabeth đóng máy rửa bát lại, bấm nút. “Đừng quá khắt khe với Grace. Tôi sẽ không thể bằng một nửa như tôi của hiện tại nếu không có những chỉ dạy của chị ấy. Cậu cũng nhìn thấy diễn xuất của chị ấy tối nay rồi đấy, việc chị ấy không phải một cái tên lớn ở L.A là một chuyện điên rồ."

“Cậu luôn nhắc lại việc Grace đã giúp cậu như thế nào khi cậu mới tới LA.” Alex thở dài, “Nhưng những điều ấy là do ai nói với cậu?"

Không để tâm tới Alex nữa, Elizabeth trở về phòng khách.

“Muốn nghe suy nghĩ của tôi nữa không?"

Alex đi theo.

“Như thể tôi không muốn nghe thì cậu sẽ ngừng nói.” Elizabeth ngồi xuống. Qua cửa kính, nàng có thể nhìn thấy mấy người đàn ông kia đang ngồi bên hồ bơi, hút thuốc và cười nói.

“Grace bày ra trò giao lưu diễn xuất đó để hạ bệ Summer sau khi em ấy gây ấn tượng với mọi người. Không sai, người Mỹ này có tài năng, nhưng tôi thì vẫn là một tượng đài, kiểu vậy."

“Grace đúng là một tượng đài.”

“Đồng ý. Và người bạn trẻ tuổi của cậu cũng biết điều ấy. Nghĩ xem lần cuối cùng Grace biểu diễn trước chúng ta là khi nào?" Alex hỏi.

“Nhiều năm trước?"

“Chính xác. Vậy thì hành động này phải có mục đích, cậu không nghĩ thế à?"

“Đôi khi một điếu xì gà cũng chỉ đơn thuần là một điếu xì gà."

Alex không nói thêm điều gì nữa, dừng một chút. “Muốn biết tôi còn nghĩ gì nữa không? Tôi nghĩ Summer Hayes sẽ mở ra một thế giới mới cho cậu!”

“Cậu làm ơn hãy nghiêm túc một chút. Summer Hayes là một cựu diễn viên nhí hai mươi tám tuổi đến từ Los Angeles, vai diễn được nhiều người biết tới nhất tính đến thời điểm hiện tại là vai điệp viên tuổi teen. Em ấy là một người trẻ tuổi mà thôi."

“Một người trẻ tuổi với kỹ năng hôn của một sát thủ tình trường.

Elizabeth bật cười trong vô thức, tiếng cười này làm chính nàng ngạc nhiên. “Được rồi, tôi công nhận, Summer biết cách hôn. Chấm hết, không có gì khác.”

“Ý tôi chỉ là Summer thậm chí không ý thức chuyện mình đang làm, nhưng em ấy thực sự chạm đến điểm nhạy cảm của Grace, của Amrit, và cả của cậu – trường hợp của cậu tôi nghĩ khác với hai trường hợp kia.” Alex nhướn mày, “Và khi trận chiến thực sự bắt đầu, bộ phim điện ảnh của Badour, thói kiểm soát và chiếm hữu của Grace, series truyền hình điên khùng của cậu – tóm lại là tất cả, tôi đảm bảo sẽ náo nhiệt lắm. Tôi sẽ đợi xem đến cuối cùng thì ai sẽ đứng vững và thứ gì sẽ ở lại."

“Khả năng tưởng tượng của cậu rất khá."

“Cứ đợi mà xem.” Alex trỏ vào Elizabeth. “Khi trận chiến kết thúc và mọi thứ lắng lại, có thể cậu sẽ hạnh phúc hơn.”

“Cậu nghĩ tôi sẽ hạnh phúc hơn khi thế giới của mình bị đảo lộn?"

“Ừ? Đôi khi thế giới của cậu phải tự đảo lộn thế giới của mình lên, sau đó mới có thể trao cho nó một trật tự mới. Xây dựng lại, kiến thiết lại một thế giới tốt đẹp hơn thế giới mà cậu từng có!"

“Bạo lực đến vậy!” Elizabeth bình luận.

“Chỉ là một phép so sánh mà thôi. Nhớ lấy hôm nay tôi đã nói câu này: Summer Hayes là điểm khởi đầu của cái kết của một sự bắt đầu. Còn tôi? Tôi đặt ghế hàng trên cùng ngồi đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra."

 

Hết chương 10 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: