Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 - Phần 3

113 0 1 0

Summer ném túi xách khỏi tay ngay từ khoảnh khắc bước chân vào nhà, cả người chìm trong cảm giác khốn khổ và mệt mỏi. Đã quá nửa đêm rồi. Mọi người ở trường quay đều buồn bực vì việc chậm trễ. Vào cái khi mà cô xin lỗi mọi người về sự cố kia, cô đã chấp nhận rằng mình phải chăm chỉ và chịu đựng hơn để lấy lại lòng tốt từ mọi người. Đây không phải là một cách khởi đầu tốt với Choosing Hope.

Summer đá đôi giày ra khỏi chân rồi ngã xuống sofa, chằm chằm nhìn lên bức ảnh chụp Silver Lake nom có vẻ còn dễ chịu hơn là phải đứng dậy bước vào phòng tắm. Ánh mắt chuyển sang bức hình đen trắng lồng khung treo bên cạnh. Hình chụp một trong những tuyến phố đẹp nhất Los Angeles. Thú vui duy nhất của Summer Hayes, lùng sục những tuyến đường, những công trình kiến trúc độc đáo và dùng ống kính máy ảnh lưu giữ lại.

Tiếng bước chân lại gần. Một mái tóc đen xuất hiện trong tầm mắt Summer, theo sau đấy là khuôn mặt nâu nhàn nhạt cùng ánh nhìn xét nét của Chloe Martin, một diễn viên người New Zealand cô gặp mười tám tháng trước ở một sự kiện từ thiện. Summer yêu sự sắc sảo và cả sự khiên tốn chân thành không giả tạo của Chloe. Chloe có một nụ cười rạng rỡ và cả một niềm đam mê lớn lao với bóng rổ. Cô tiến đến trong cái quần pajama in hình chú chó Footrot Flats cùng áo tanktop.

"Smiley!! Tớ còn đang tự hỏi cậu bò vào nhà lúc nào. Tuần đầu tiên thế nào rồi?" Chloe ngồi xuống bàn cà phê phía đối diện.

Summer trân trân nhìn trần nhà, liếm môi. "Được rồi, xem nào. Buổi đọc kịch bản ổn. Mọi người đều có vẻ thân thiện. Trừ Elizabeth Thornton, người không thèm đưa mắt nhìn tôi lấy một lần nên là cũng chẳng khó hiểu khi sau đó chị ấy không nhận ra tớ."

"Rồi sao nữa? Sao cậu trông như con sóc táo bón thế?"

"Hôm nay tụi tớ quay một cảnh cao trào toàn là chấn thương ấy. Có ba xe cứu thương đâm phải nhau ngay trong bãi đậu xe của bệnh viện..."

"Ba? Lựa chọn đặc sắc thế?" Chloe chế nhạo. "Cái quái gì nghe ngu ngốc vậy?"

Summer lắc đầu. "Tớ không nghĩ họ còn quan tâm đến việc tình tiết có ngu ngốc hay không nữa đâu. Giờ họ chỉ muốn chạy theo thị hiếu khán giả thôi."

"Vậy cũng tốt." Chloe trượt người xuống sàn, nằm bẹp dí lên tấm thảm, bắt đầu cử động khớp gối và cánh tay. Theo lời Chloe thì là dể kiểm tra xem có chân thương nào từ việc chơi thể thao không.

"Còn gì nữa?" Chloe hỏi giữa những hơi thở. "Cậu có phải lao vào lòng một kẻ nào đó không? Vì cái phim đấy bắt đầu trở nên điên rồ với tất cả những 'hoạt động trên giường' rồi."

"Còn tệ hơn thế." Summer nhắm mắt lại. "Tớ phải quay một cảnh mà đáng ra phải chạy thật nhanh rồi đánh rơi mấy túi máu khi mang đến cho một bệnh nhân nguy kịch và khiến Iris Hunt nổi đóa."

"Nhưng?"

"Nhưng tớ giẫm lên một túi, nó nổ và bắn thẳng đống máu giả đó lên mặt Elizabeth Thornton. Tớ hoàn toàn không ngờ được chuyện đó, một chút cũng không. Chị ấy hoàn toàn tắm trong máu. Tóc, mắt, đổ đầy xuống xương quai xanh của chị ấy. Không thể nào tệ hại hơn."

"Lạy Chúa tôi."

"Ừ tớ biết." Summer mở mắt gầm gừ rền rĩ.

Chloe bật cười thành tiếng. "Ôi bạn tôi ơi. Chị ta còn siêu đáng sợ nữa. Vụ này, um, khốn thật đấy."

"Này! Tớ đang cố gắng quên vụ này đấy." Summer chợt cau mày. "Nhưng chị ấy không tệ đến mức đấy... không thể tệ được. Tớ làm rối tung mọi thứ lên nhưng chị ấy chỉ khó chịu chứ không hề nổi điên lên đến cái độ muốn xé toạc đầu kẻ tội đồ là tớ."

"Vậy à? Vậy mà trợ lý của quản lý tớ bảo chị ta chính là một ả độc địa không để ưa nổi."

Summer quyết định không tranh cãi và cũng không tin những lời ấy. Nếu Elizabeth đúng là tệ như lời đồn thì cô đã bị lột da rồi.

"Ấn tượng đầu tiên đặc sắc nhỉ?" Chloe nói thêm. "Chắc cậu thích chị ta lắm, cái cách mà cậu bào chữa cho chị ta thế kia."

"Sao có thể không thích được chứ? Chị ấy thực xuất chúng. Cho dù chị ấy còn chẳng hứng thú với bộ phim này nhưng một khi đạo diễn hô 'Action', chị ấy vẫn tuyệt đối nhập vai. Chị ấy cống hiến tất cả trước máy quay."

"Tiền bối đáng kính. Tớ tôn trọng điều này."

Chloe ngồi dậy. "Trong khi cậu bận làm bạn diễn mới của cậu nổi tiên thì tớ có tin mới đây."

"Ah!! Buổi thử vai của cậu?"

"Phải. Ben quảng cáo gọi điện lại rồi, chỉ có một vấn đề là nó được quay ở đâu đó trong Outer Woop-Woop. Họ trả trợ cấp nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Nhưng chẳng sao cả, tớ lấy được hợp đồng rồi." Chloe bật ngón cái.

Summer nghiêng người cho một cái ôm chúc mừng. "Tuyệt vời".

"Cảm ơn cậu. Tớ có khi còn có thể trả toàn bộ tiền thuê nhà tháng này." Chloe nháy mắt. "Nhưng cậu có thể nói mẹ cậu là trưa Chủ nhật này tớ không thể về kịp để dùng bữa không?"

"Dĩ nhiên rồi." Summer suýt chút nữa thì đảo mắt. Mưa hay nắng, ngay cả khi Summer không có nhà thì mẹ cô cũng đến vào trưa Chủ nhật cho bữa cơm 'gia đình'.

"Okay. Vậy cậu có đến trận bóng rổ ngày mai không?" Chloe hỏi. "Giờ cậu vẫn là cổ động viên có giá nhất của đội tớ đấy."

Summer mỉm cười. Cô thường ghé qua giúp đội của Chloe mấy việc vặt lúc không có lịch trình. Tất nhiên là không phải giúp ném bóng vào rổ rồi. "Không được rồi. Mai tớ còn phải giúp cái người phụ nữ nổi loạn ngọt ngào kia một tay."

"À giúp mẹ cậu làm mấy cái thứ hippie kia hả?"

Summer khịt mũi. Hỏi Skye Storm - mẹ cô - có làm 'mấy cái thứ hippie' hay không cũng không như hỏi một con bò có kêu 'ụm bòooo' không vậy.

Khi Skye không bận khám phá linh hồn hay cầu nguyện với những viên đá thanh tẩy, hoặc không hướng dẫn đủ loại kỹ thuật thêu thùa để đưa vào những vlogs mà Summer giúp bà về mặt kỹ thuật - bà sẽ tập trung vào công việc thiết kế phục trang cho phim điện ảnh của mình. Người phụ nữ này có thể có chút lập dị nhưng tài năng lại vô cùng xuất chúng, điều này giải thích cho ngữ điệu đầy ngưỡng mộ của Chloe.

"Ừ. Tới đây sẽ là dạy cách làm màu nhuộm tự nhiên tại nhà. Chắc là sẽ vui nhưng cũng bừa bộn lắm."

"Sở trường của cậu luôn. Tắm trong máu giả và màu nhuộm."

Summer giật mình trước lời nhắc.

Chloe thúc nhẹ vào sườn cô. "À này, tớ vừa nhớ ra, có một cô nàng mới vào đội. Đáng yêu lắm nhé. Cổ thích mấy cái phim truyền hình của cậu, nhất là Teen Spy Camp."

Chôn mặt xuống gối, Summer cất tiếng chán chường. "Lại một cô nàng đôi mươi. Tuyệt lắm." Summer bỗng giật mình. "Nói với tớ là cô này trên hai mươi tuổi đi?"

"Vừa hai mươi." Chloe cười tàn nhẫn. "Đúng là cậu chỉ có sức hút với mấy người trẻ tuổi."

"Chết tiệt. Tớ không thể nào khiến mình trông không trẻ được."

Chloe cười lớn hơn. "Ngưng đi, Smiley. Rồi cậu sẽ ở lại Hollywood này lâu hơn người khác nhiều. Ý tớ là, giờ cậu hoàn toàn dễ dàng lấy được những vai diễn kém cậu những năm tuổi."

"Không tốt đẹp đến vậy đâu. Raif Benson gọi tớ là 'cô bé' và anh ta không phải là người duy nhất gọi tôi như thế. Well, Elizabeth thì không. Chị ấy còn chẳng gọi đến tôi. Ngay cả tên cũng không."

"Bởi vì đối với người ta cậu đã chết rồi!" Chloe khúc khích. "Và đó là việc tốt. Người ta nói Thornton đã sa thải vài người trong đoàn trợ lý chỉ vì họ dám nhìn thẳng vào mắt chị ta."

"Người ta nói rất nhiều thứ. Điều đó không có nghĩa những thứ họ nói là sự thật. Việc hạ thấp một ai đó là quá dễ dàng. Đến cuối ngày thì 'người ta' vẫn chỉ là những kẻ ghen ghét đố kị. Và chị ấy thì vẫn luôn tài năng như thế." Summer khép mắt lại, để bản thân mình trôi vào dòng hồi tưởng. "Hồi nớ mười lăm tuổi, bố mẹ tớ làm trong một dự án trilogy khoa học viễn tưởng ở London. Tớ đã trốn tiết của gia sư, lẻn đi bắt tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố để xem những vở kịch sân khấu ở West End. Vở đầu tiên của Elizabeth mà tớ xem là vở độc diễn Shakespeare. Tớ xem đi xem lại vở đó cả tá lần cho đến khi bố phát hiện ra tớ đã đốt đi bao nhiêu tiền."

"Cậu đã gặp Thornton ở London?" Chloe lặng người. "Tớ nghe bảo hồi đấy chị ấy tuyệt lắm."

Tuyệt? Đúng là từ đấy.

Trên một sân khấu nhỏ kiểu London, Elizabeth Thornton đi chân trần trong một tà váy trắng dáng suông dài quá đầu gối, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bằng gỗ. Khi ấy nàng còn đang lưng chừng những năm tuổi hai mươi mà đã mang trong mình phong thái cao quý vương giả.

Với tông giọng của nàng, với đường nét cổ điển trên gương mặt nàng, với ánh sáng mong manh ảo diệu - chiếu sáng gò má và đường cong trên đôi môi nàng - nàng biến thành một người khác.

Không có sự thay đổi phục trang nào. Không âm nhạc. Không đạo cụ hỗ trợ.

Giọng nói nàng trong trẻo, mãnh liệt nội lực và đầy cảm xúc, thay đổi chuẩn xác mỗi khi hóa thân thành Beatrice, Desdemona, Juliet, Cordelia, Lady Macbeth và cả những người khác. Nỗi thống khổ bao lấy nàng khi nàng cố gắng lau sạch đôi tay vấy máu vô hình khiến Summer Hayes rùng mình.

Nàng quay đầu, một lần duy nhất, nhìn về phía khán giả, và Summer cảm tưởng như ánh mắt của họ đã chạm phải nhau. Summer ngưng cả việc thở khi cố gắng quan sát thật kỹ mọi chi tiết trên khuôn mặt Elizabeth. Làn da trắng ngà, nhợt nhạt đi dưới ánh đèn trắng. Mái tóc nâu buộc lại sau gáy chuyển đen khi chìm vào bóng tối.

Trái tim Summer réo rắt bên tai khi ánh mắt của người phụ nữ thanh lịch trên sân khấu rời khỏi cô, quay lại với vai diễn.

"Liệu đôi bàn tay của ta sẽ mãi không thể rửa sạch?" Ánh mắt Lady Macbeth ngập trong thống hận. Âm thanh phát ra đầy bức bách và tuyệt vọng, vừa nghe như đang gào thét lại vừa mang vẻ van nài.

Trái tim Summer như bị ai ghì siết lấy, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm. Elizabeth Thornton là con người hoàn mỹ nhất mà cô từng thấy - cả trước đây lẫn sau này.

"Phải, chị ấy đã rất tuyệt." Summer chớp mắt. "Xem chị ấy diễn đã khiến tớ yêu diễn xuất."

"Vậy... hoàn toàn không phải trùng hợp khi cậu vào Choosing Hope?"

"Đúng vậy. Chị gái tớ hài lòng ra mặt khi cuối cùng tớ cũng quay về với mảng truyền hình chính thống. Và Autumn xem đây là một vai diễn quan trọng để mâng bước sự nghiệp của tớ sang một trang mới. Tuy nhiên với tớ thì điều quan trọng là tớ được làm việc với diễn viên xuất sắc nhất tớ từng gặp."

"Ôi cưng ơi, cẩn thận đấy. Rồi chị ta sẽ khiến tim cậu tan vỡ cho xem." Chloe chậm rãi lắc đầu. "Không có việc gì tệ bằng việc gặp thần tượng bằng xương bằng thịt."

"Hẳn là có đấy." Summer nhìn xuống những ngón tay mình, vẻ khổ sở hiện rõ ra mặt. "Khiến thần tượng nghĩ cậu là một kẻ ngốc. Tệ hơn rất nhiều."

"À phải." Chloe đồng cảm. "Thôi thì đừng quên rằng ngày xưa từng có một anh hùng thổi lên ngọn lửa tình yêu với cái thứ nghề nghiệp cậu đang theo đuổi. Nghe để đời thật. Ghen tị với cậu quá."

Đúng thế. Đó là một món quà, một ký ức mà Summer sẽ không bao giờ dùng để đổi lấy bất kỳ điều gì. Cô vẫn còn nhớ như in cái quay đầu đầy tao nhã và diễm lệ ấy. Đôi mắt ấy, trầm lắng và đầy xúc cảm, nhìn thẳng về phía cô. Nhìn thẳng vào đáy lòng cô.

Giá như năm ấy Summer không rời khỏi London và đánh mất mọi thứ.  

 

 Hết chương 1

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: