Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

77 0 0 0

Summer nằm dài trên ghế xếp trong bộ bikini trắng, nhìn bố mẹ mình trong hồ bơi cùng với vài người bạn lâu năm với gia đình. Những người bạn kín đáo, tất nhiên, hoặc mối quan hệ giả này sẽ lập tức lan truyền trên mặt báo HGZ.

Bên cạnh cô là Delvine và Autumn đang thì thầm to nhỏ. Ít nhất thì chị gái cô là một người biết lắng nghe chứ không hiếu chiến. Quả là tiến bộ. Summer thi thoảng nghe được vào từ như 'thị phần' hay 'thị trường mục tiêu'. Chán chết.

“Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ.”

Elizabeth nói nhỏ. Nàng đã thay sang một bộ đồ tắm một mảnh màu xanh hoàng gia, khoác một chiếc áo dài tay để bảo vệ da tay mình khỏi ánh mặt trời. Đôi chân dài mịn màng của nàng sáng lên nhờ kem chống nắng. Với làn da đó, Summer chỉ có thể đáp “Ừ!” Nhìn về phía hồ, Summer đáp, “Nhưng ba mẹ không phải vấn đề ở đây.”

“Vậy ai mới là vấn đề?” Elizabeth uống một ngụm cocktail. Với chiếc kính mát to bản và chiếc mũ rộng vành được thiết kế riêng, trông nàng như vừa bước đi trên boong tàu Lodi của một chiếc du thuyền. “Thứ này cũng không tệ..."

“Cái đó Autumn làm. Chị ấy từng học một khóa pha chế cocktail, cũng lâu rồi. Và Death Star của chúng ta không phải ba mẹ em mà là Chloe.”

"Death Star?"

Lời ấy khiến Summer ngồi thẳng dậy, “Làm ơn nói với em rằng chị biết đến sự tồn tại của Star Wars?! Chẳng nhẽ trên đời có một diễn viên không biết tới Star Wars?"

Elizabeth miễn cưỡng kéo cặp kính râm của mình xuống, nheo mắt nhìn người đang phát hoảng kia, “Tôi đùa thôi.” Nàng mỉm cười, “Còn em? Mọt phim? Thần lực trong em mạnh lắm phải không, hỡi người yêu của tôi?"

Dù những lời này được nói ra với thứ ngữ điệu mỉa mai rõ ràng, Summer vẫn không thể ngăn tâm trí mình khỏi việc dao động. Hiển nhiên, việc Elizabeth có vẻ như thật sự nhập vai vào màn kịch này cũng đã khiến Summer không mấy vui vẻ dễ chịu.

Cánh cổng phụ mở ra, kéo Summer trở về với dòng suy nghĩ của mình, “Đây, tới rồi. Chúa tể Sith, Chloe Martin. Tới rồi."

“Chloe, cô bạn cùng nhà của em?"

Elizabeth hỏi, trượt cặp kính của mình lên, “Biết những gì về chuyện này rồi?"

“Em chưa có dịp kể cho cô ấy nghe điều gì cả, ngoài một tờ giấy nhớ dán trên tủ lạnh thông báo chuyện hôm nay có tiệc. Lần gần đây nhất nói chuyện thì Chloe cho rằng em thực sự có tình cảm với chị, vậy đấy. Nhưng em phủ nhận.”

Elizabeth nhíu mày, biểu cảm khó hiểu rõ ràng, “Điều gì khiến bạn em nghĩ vậy?"

Chết tiệt. Summer nhận ra mình vừa nói điều gì. Khốn thật.

“Vì mấy bức ảnh đó à?" Elizabeth hỏi.

“Đúng rồi, vì mấy bức ảnh đó.”

“Vì mấy bức ảnh mà bạn em bị thuyết phục rằng em chuyển sang thích phụ nữ ấy à? Thích tôi? Tôi có lỡ mất chi tiết quan trọng nào trong câu chuyện này không nhỉ?"

Chi tiết xưa nay em vẫn luôn thích phụ nữ?  Sự do dự nảy lên trong Summer trước việc liệu có nên nói sự thật cho Elizabeth biết hay không. Nhưng nếu nói ra thì liệu có thể hợp tác một cách thoải mái được hay không? Rồi thì trường hợp này liệu có giống với trường hợp giữa một nam diễn viên và một nữ diễn viên hay không? Nếu như công việc và cảm xúc cá nhân là hai chuyện tách biệt, vậy thì cần gì phải can thiệp vào đời tư của nhau?

Chloe đi tới với diện mạo hoàn hảo như thể là đang tới dự một buổi chụp hình cho tạp chí. Xưa nay Chloe vẫn vậy. Ngồi xuống bên Summer trên cùng một chiếc ghế, Chloe đặt túi xách của mình xuống.

“Xin lỗi nhé, đáng lẽ tôi có thể tới từ sớm, ai mà biết được cuộc hẹn lúc trưa lại trễ như vậy!” Chloe liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Summer, “Và tôi đoán đây là điều ngạc nhiên cậu dành cho tôi, nhỉ?" Chloe nhướn mày.

“Chloe, đây là Elizabeth... Bess. Bess, đây là Chloe.”

“Đã Bess rồi cơ đấy!” Chloe nhìn Summer, “Vậy tóm lại là những tin đồn kia đều là thật?"

“Là thật.” Elizabeth đáp thay, ngữ điệu không tỏ mấy cảm xúc, “Những sự cố ban đầu đều do hiểu lầm.”

“Chắc chắn là do hiểu lầm rồi.."

“Nếu tôi không nhầm thì cô là người New Zealand?"

“New Zealand, phía Bắc, Wanganui."

“Tôi đã từng tới nơi ấy rồi. Tôi nhớ ở đó có một hồ nước rất đẹp."

“Chị biết hồ Virginia? Hồi nhỏ tôi thường đạp xe quanh hồ Virginia mỗi chiều đi học về, mà tôi nghĩ cũng phải đến cả phân nửa trong album ảnh hồi nhỏ của tôi là ảnh chụp tôi đứng bên tượng của Peter Pan.” Chloe hào hứng hẳn lên.

“Tôi cũng đã thấy tượng Peter Pan. Tôi từng tới New Zealand năm mười tám tuổi, một năm nghỉ ngơi sau khi kết thúc lớp 12. Australia tôi cũng đã từng qua, nhưng thẳng thắn mà nói thì tôi vẫn thích New Zealand hơn. Tôi không chịu được ánh sáng mặt trời."

“Như ma cà rồng ấy hả?"

"Kiểu vậy!”

“Và chị đã cắm nanh vào cổ Summer?" Chloe nhướn mày khi nhìn sang Summer.

“Chloe, không buồn cười." Summer đè giọng nhắc nhở.

“Smiley, cậu dịch sang bên kia chút nữa." Chloe đẩy khuỷu tay Summer, và Summer dịch sang một bên, để người kia có thể ngồi xuống thoải mái. "Được rồi" Chloe nghiêm túc nói, "Tôi muốn làm phù dâu."

"Hay lắm!" Summer nói "Cậu ghét đám cưới."

"Đám cưới dị tính. Đám cưới của các cô dâu thì lại là những lựa chọn tuyệt vời và có thể mặc bất thứ gì. Cậu nên thấy tớ mặc tuxedo. Trông rất quyền lực khiếp."

"Cô đã dự bao nhiêu đám cưới như vậy rồi?" Elizabeth tò mò hỏi. 

"Rất nhiều, quanh thị trấn này." Chloe bắt chéo chân, vuốt thẳng quần short của mình. "Giới người mẫu ở LA cong như cọng bún. Vấn đề là ở 'vẻ đẹp cơ thể' và khám phá các lựa chọn của bản thân. Sự linh hoạt trong tính hướng và những thứ liên quan. Có ít rào cản hơn trong việc làm người mẫu hơn so với những nghề khác, nếu chị thích nghề này, tôi thì không. Nhưng, này, những người như vậy sẽ có nhiều quyền lực hơn. Kể từ khi tôi chuyển sang mảng diễn xuất, tôi có thể thấy sự khác biệt rất lớn."

"Có à?" Elizabeth trông có vẻ hứng thú.

"Tất nhiên. Đó là khía cạnh giả tưởng. Diễn xuất là để bán ý tưởng rằng chị có thể sẵn sàng đến với khán giả như một người mà họ có thể kết nối hay đồng cảm. Người mẫu thì không. Tụi tôi chỉ là mấy cái móc áo di động. Khán giả thậm chí còn chẳng nhìn thấy chúng tôi. Diễn viên thì siêu nổi bật, mỗi tội..."

"Mỗi tội?" Elizabeth thắc mắc.

Chloe cau mày không trả lời. “Thôi. Bây giờ, hai vị đây là yêu đương nghiêm túc hay cho vui thế nhỉ?”

“Nghiêm túc.” Summer đáp.

“Cho vui!” Elizabeth trả lời cùng lúc.

Và rồi thì đành nhìn nhau với ánh mắt ngượng ngùng khó xử.

“Thực ra!” Chloe lên tiếng, “Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc.”

“Tôi biết rồi. Bọn tôi đã nghe câu này không biết là bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.” Summer không giấu được sự mệt mỏi.

“Chắc cậu không biết, nhưng tôi phải nói hai người thực sự là một đôi... bất thường!" Chloe nhìn Elizabeth, “Ý tôi là nếu nhớ không nhầm thì dạo ấy chị đã tảng lờ Summer và coi như không quen cơ mà? Tránh càng xa càng tốt, kiểu thế?"

“Tôi..” Elizabeth có chút do dự. “Không sai, tôi đã làm thế. Tôi cũng đã hối hận về quyết định của mình khi làm thế.”

“Nhưng vì sao chị làm thế với Summer?"

“Tôi nhận được một vài lời khuyên không.. thỏa đáng, sau đó hành động theo lời khuyên ấy khi chưa kịp suy nghĩ kỹ càng.”

“Bệnh thường gặp thôi.”

"Cái gì?"

“Hội chứng tự coi mình là trung tâm của giới siêu sao, chị chưa từng nghe tới à? Và lời khuyên kia đến từ đoàn đội quản lý của chị, đúng chứ?" Chloe nhướn mày, câu hỏi này khiến không khí trở nên căng thẳng.

Thái độ này của Chloe Martin, hiện tại đối với Elizabeth lại như một cú sốc. Nàng nghĩ tới quãng thời gian ấy tâm trạng của Summer đã xuống dốc đến mức nào và trạng thái của người này có lẽ đã tệ đến ra sao, mới đủ để khiến cho Chloe bất bình tới như vậy.

“Chloe, chuyện qua rồi, bây giờ đều đã ổn.” Summer lên tiếng, “Bess cũng đã xin lỗi.”

“Chloe nói đúng!" Eizabeth tháo cặp kính của mình xuống, “Tôi nghĩ đúng là tôi đã mắc phải căn bệnh ấy, và tôi vẫn luôn ước mình có thể quay ngược kim đồng hồ. Thời điểm đó tôi cũng đã rất... nhớ Summer."

“Chị nhớ Summer!" Chloe nói, “Chị nhớ Summer là chuyện của chị. Không có Summer ở bên khiến cho chị khó chịu. Nhưng chị có biết Summer đã tổn thương đến mức nào? Đâu phải lúc nào cảm xúc của chị cũng là điều quan trọng nhất?"

“Chloe.” Summer gọi tên.

“Tôi hiểu, và tôi sẽ không để chuyện ấy xảy ra thêm lần nào nữa!”

Chloe không nói gì thêm. “Được rồi, tôi có câu hỏi cuối cùng cho chị. Vậy là chị thực lòng vẫn muốn ở bên Summer bất chấp sự vụng về đến khó mà tin được của con người này ấy à?"

“Hả?” Elizabeth quay sang nhìn Summer.

“Summer hẳn là có hai cái chân trái. Việc cậu ta có thể vừa đi vừa nói đã là một phép màu. Tôi đã từng chứng kiến có lần cậu ta vấp phải một cơn gió."

“À, chuyện đó. Phải rồi. Đó là sự hi sinh mà tôi sẵn sàng chấp nhận!” Elizabeth trả lời.

“Này mấy người? Tôi còn đang ngồi đây cơ mà?” Summer phản pháo.

“Tôi biết em đang ngồi đây!" Ánh mắt Elizabeth lần nữa hướng về phía Summer, lúc này dịu dàng và tràn đầy ấm áp. Summer trả lại cho nàng một ánh mắt cũng từa tựa như vậy. Và hai người nhìn nhau với ánh nhìn không phải hoàn toàn là dựa trên công thức diễn xuất đã thuộc lòng.

“Được rồi được rồi!" Chloe đảo mắt, “Cô Thornton, tôi không có ý kiến gì thêm. Điều kiện bên lề có lẽ là lát nữa chị nên mời tôi mấy ly, có vậy thôi."

“Tớ không có nhu cầu." Summer chỉ vào lon Diet Coke của mình.

“Tùy cậu thôi.” Chloe lại nói với Elizabeth, “Lát nữa tôi sẽ kể cho chị nghe cả một tá chuyện đáng xấu hổ của người này."

“Tôi rất mong chờ!" Elizabeth cười.

“Chị cứ thử xem!" Summer đưa ra cảnh cáo, “Nếu có gan thì cứ thử, và rồi nguồn cung trà chất lượng cao của chị sẽ dừng lại ngay vào ngày mai."

“Nhưng người yêu của tôi ơi, vấn đề là tôi cần phải biết càng nhiều điều về em càng tốt.” Elizabeth nhìn thẳng vào mắt Summer, dường như lần này lại chẳng hề có ý mỉa mai.

Quỷ tha ma bắt. Chị nói không sai.

“Được rồi!” Summer miễn cưỡng, nâng giọng vừa đủ để Chloe ở phía kia nghe thấy, “Nhưng sau đó tôi sẽ dùng bút tẩy não của Men In Black, xóa hết ký ức của hai người đi!”

“Nghe khá được đấy chứ” Elizabeth tán thưởng, “Và tôi đang nghĩ những chuyện đáng xấu hổ của em có thể đáng xấu hổ tới mức thế nào được?"

Đáng tiếc, Summer cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này.

________

Một tiếng đồng hồ sau đó, Chloe vẫn đang say sưa với nhiệm vụ truyền đạt những câu chuyện dở khóc dở cười của Summer tới cho Elizabeth, khiến cho Summer không thể làm thế nào khác ngoài bám theo từng bước và có mặt mọi lúc, phòng cho người bạn này của mình nói ra những chuyện không nên được nói ra. Bây giờ khi Chloe đã chuyển chủ đề sang New Zealand và bắt đầu quảng bá du lịch cho Rotorua, Summer quyết định tình hình này đã đủ an toàn để mình có thể đứng dậy, đi ra ngoài và uống một thứ gì đó ngoài Diet Coke.

Hương nước hoa thoảng lại bên Summer, mùi hương Summer đã gặp được ở đâu đó.

“Cảm ơn em, hôm nay mời tôi tới thế này!" Delvine nói, “Những lời mời thế này lúc nào cũng là đáng quý với tôi cả. Chị gái em cũng rất xuất sắc. Coi như đây là một trải nghiệm mới của tôi, tôi ở trong nghề này và có thể nói với em rằng quản lý theo dạng gia đình đa số không được tốt cho lắm." Delvine nhún vai, “Quan điểm của tôi, công việc là công việc."

“Có thể nói rằng tôi và Autumn vẫn luôn làm khá tốt trong khoản giữ cho chuyện công việc tách bạch rạch ròi với chuyện gia đình!” Summer đáp, “Một mối quan hệ chuyên nghiệp cũng là cần thiết.”

“Tôi đoán đó là lí do vì sao trong trường hợp của em thì mọi chuyện vẫn vận hành một cách trôi chảy như thế. Chị gái em cũng rất tận tâm. Chúa ơi, tận tâm. Một điều hiếm có ở Los Angeles này. Em cũng biết rồi, mỗi người đều có mục đích cá nhân của mình cả. Nhưng hai người thì khác. Và có thể chính là do hai người là chị em?”

“Có lẽ vậy chăng? Và chị nghĩ sao về trường hợp người dẫn đường mẫu mực của Elizabeth, Grace Christie-Oberon? Tôi được thông tin rằng chị cũng có liên hệ với người này?”

Nét biểu cảm trên gương mặt Delvine không còn thả lỏng, “Có điều gì về Grace?"

“Chị không làm quản lý cho Grace?"

“Không còn.”

“Vậy là chị đã từng?"

“Đã từng, ngày Grace mới tới L.A. Ngày ấy cái tên Grace Christie-Oberon rất có sức nặng."

Summer cảm nhận được có điều gì đó chệch khỏi quỹ đạo, “Vì sao chị không làm nữa?”

“Lí do vì sao tôi không nói cho em nghe được, tôi chỉ có thể nói đó là một cuộc chia tay cả hai đều muốn. Hai bên đều cùng muốn tách ra.”

“Việc chị làm quản lý cho Elizabeth có liên quan gì tới Grace hay không? Grace ra giao kèo với chị?"

“Không hề có. Đúng là có chuyện Grace giới thiệu Bess với tôi ở một bữa tiệc, nhưng kể cả nếu cô ta không làm vậy thì tôi cũng đã biết Bess từ trước. Tôi đã chú ý tới Elizabeth Thornton từ trước đó. Có thể em cũng đã biết rồi, khi xưa tôi chuyên về mảng chiêu mộ gương mặt mới và dẫn dắt tài năng trẻ. Sơ yếu lý lịch và lịch sử vai diễn của Elizabeth có sức nặng của chính nó. Và không phải chỉ mình tôi có suy nghĩ ấy. Rachel, Rachel Cho, cô ấy cũng vậy. Tôi đã quen biết Rachel nhiều năm, và tôi biết cô ấy cũng đã có ấn tượng rất sâu sắc với tài năng của Bess.

Vậy đấy. “Thế có nghĩa là... Rachel không kí với Elizabeth chỉ vì lời đề nghị của Grace? Giao kèo chỉ khi ký với cả Elizabeth thì Grace mới đồng ý ký?"

“Đương nhiên là không có chuyện ấy" Delvine quả quyết, “Em nghĩ xem Rachel Cho là ai? Rachel Cho! Đẳng cấp, thể diện, tài năng. Dùng quan hệ cá nhân để ra giao kèo với Rachel Cho? Đúng. Grace từng nhắc tới Bess với Rachel, nhưng Rachel nói không. Rachel có nguyên tắc làm việc của Rachel. Nhưng sau đó ít lâu cô ấy tới London, vừa khéo dự một vở của Bess. Tôi tin rằng vở ấy để lại trong Rachel rất nhiều suy nghĩ, bởi vì ngay sau khi về cô ấy đã nói với Grace rằng nếu một ngày nào đó Elizabeth Thornton đặt chân tới nước Mỹ và muốn bước vào Hollywood, Rachel Cho sẽ sẵn sàng chào đón."

“Câu chuyện của chị rất khác với câu chuyện mà tôi nghe được. Elizabeth định ninh rằng Grace là lí do vì sao Rachel Cho chịu hợp tác và giúp đỡ chị ấy."

“Có người muốn em ấy tin vào thông tin sai lệch."

“Delvine.” Summer hơi chút do dự, “Tôi không biết mình nên làm gì trong tình huống này. Chuyện này cần phải được giải quyết. Grace là người dẫn dắt Elizabeth, Elizabeth kính trọng và tin tưởng chị ta.”

“Em đừng làm gì cả. Có câu này tôi muốn nói với em, đừng đạp lên tổ kiến lửa, Summer. Mỗi người chúng ta đều sẽ phải tự mình tìm ra sự thật, dù là mất bao lâu đi chăng nữa. Khó đấy, nhưng phải là bản thân em sẵn sàng để đối diện với nó đã, còn nếu không, người khác có làm gì cũng đều thành vô dụng cả. Người bịt tai không biết lắng nghe."

“Nhưng Elizabeth thậm chí còn tin rằng thành công của mình đều là do nhờ vào Grace! Chị không nghĩ cô ấy cần phải biết chân tướng hay sao?"

“Ồ đương nhiên rồi" Delvine nhìn sâu vào đôi mắt Summer, “Nhưng em yêu này, hình như em vẫn đang cho rằng Bess không biết chân tướng?"

“Chị nói gì?”

“Elizabeth là một người phụ nữ thông minh. Rất thông minh. Bess sẽ tự có cho mình một câu kết luận khi bản thân em ấy sẵn sàng và muốn điều ấy. Còn nếu vẫn không muốn, Summer này, tôi cho rằng dù có thế nào thì rồi những lời dối trá cũng sẽ đến lúc phải lộ tẩy"

Nhưng đây là một chuyện vô cùng sai trái.

“Tôi biết, chuyện này là khó đối với một người như em. Khó đối với em. Tôi biết em quan tâm và lo lắng. Nhưng mà Summer, lùi lại một bước đi, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Em có đủ thứ chuyện cần phải xoay sở rồi, cho nên không cần phải nói với người khác sự thật rằng người hùng trong mắt họ thực ra là một kẻ độc đoán ích kỷ chết tiệt."

Ôi chao...

“Chúa ơi!" Delvine lầm bầm, “Mình cứ giả vờ là tôi chưa nói câu đó và em chưa nghe tôi nói gì đi vậy. Hành vi như thế rất thiếu chuyên nghiệp, bình thường tôi không bao giờ lỡ lời kiểu ấy đâu!

Summer gật đầu, “Chị cứ nói đi, tôi cũng không ưa gì chị ta cả. Grace có thói khiến người khác tổn thương một cách có mục đích."

Delvine mỉm cười, “Tôi biết tôi thích em ngay từ phút đầu là có lí do mà!" Nhìn vào trong nhà, nơi Elizabeth đang ngồi, Delvine hỏi, “Và nói cho tôi nghe xem chuyện tình màn bạc tiến triển thế nào rồi?"

Với một cái nhún vai, Summer vừa thả vài viên đá lạnh vào cốc vừa nói, “Vẫn ổn, bằng một cách thần kỳ nào đó mà Elizabeth chịu được sự hiện diện của mẹ tôi. Còn tôi, chị biết đấy, tôi nghĩ Elizabeth thậm chí sẽ chẳng bao giờ coi tôi như một người bạn thực sự. Bạn của chị ấy và tôi, quá khác nhau."

Delvine cho Summer một nụ cười đầy ẩn ý, “Phản ứng của ba mẹ em thế nào? Tôi hợp với Skye lắm nhé.”

“Chị hợp với mẹ tôi?"

“Đúng vậy đấy. Ước gì mẹ em đảm nhiệm cả thiết kế bối cảnh nhỉ. Tôi thấy bà ấy có tài năng trong việc trang trí nhà cửa đấy chứ?"

Bốn tiếng trước, đối với Summer thì việc nghĩ đến chuyện Elizabeth Thornton sẽ tới đây gặp ba mẹ mình cũng đã đủ khiến cho cô choáng váng. Bây giờ thì Summer nhận ra mình đang đứng trên con đường đá dẫn ra cổng chính, với Elizabeth đang ở ngay bên mình.

“Cảm ơn lời mời của em." Elizabeth lên tiếng trước, “Tôi đã... học được rất nhiều thứ về em, từ Chloe."

“Hẳn là vậy rồi.” Summer nhìn Elizabeth với ánh mắt trêu đùa, khiến cho Elizabeth bật cười. Summer cũng không biết chính xác thì vì cái gì mà ánh mắt của mình lại có thể mang đến nụ cười cho nàng.

Tiếng giày cao gót vọng lại, và Summer khi còn không biết được ai là người chủ động tiến tới, cô đã nhận ra môi mình chạm phải môi Elizabeth. Nụ hôn này đáng lẽ ra nên là một nụ hôn với lối diễn xuất khoa trương, một nụ hôn dành cho người khác cảm nhận là chính, thế nhưng đột nhiên nó lại trở thành một thứ gì đó chứa cả sự dịu dàng và quyến luyến.

“Nghỉ diễn thoát vai một lúc giúp tôi, làm ơn!” Giọng nói quen thuộc với thứ ngữ điệu chán chường dội tới, “Là chị."

Hai người họ rời khỏi nhau, quay đầu nhìn lại, và bắt gặp phải ánh mắt dò xét khó lường của Autumn.

“Một lời khuyên nho nhỏ, hai người nên giữ lại tất cả những thứ này và đợi đến khi tới trước máy quay. Tôi không nghĩ đôi mắt tôi xứng đáng được xem một màn trình diễn tầm cỡ giải Oscar như thế này đâu."

“Ý chị có nghĩa là bọn em diễn thuyết phục?" Summer trêu đùa.

“Có thể là thế?” Autumn vẫy vẫy chìa khóa cầm trên tay, “Chị về nhà đây, sẽ gọi cho em sau. Cô Thornton, hân hạnh được gặp cô. Và cảm ơn cô đã giúp tôi kết nối với Delvine, Delvine rất xuất sắc.”

“Chị ấy vẫn luôn như vậy!" Elizabeth gật đầu. “Tạm biệt, Autumn."

Và họ nhìn người phụ nữ kia khuất bóng.

“Vậy... tôi cũng nên về thôi!" Elizabeth nói, “Tôi còn vài dòng thoại chưa học, sắp tới tâm trạng của Hunt không được tốt cho lắm.”

“Vẫn là Joey khốn khổ."

“Bác sĩ Carter sẽ ổn thôi, Mendez thì chưa chắc.”

“Iris Hunt ấn tượng đấy chứ? Quyền lực, lý trí, cực kì hấp dẫn. Có người phụ nữ nào hơn thế được nữa?"

“Vậy ư? Vậy thì tôi phải tự hỏi vì sao lắm người căm thù tôi tới thế.”

“Hunt có phần khó ưa, nhưng giá như bọn họ biết chị không hề giống nhân vật mà chị diễn thì tốt biết mấy!"

“Em đang nói tôi không hấp dẫn?

“Chị rất hấp dẫn khi chị muốn mình trở nên hấp dẫn đối với ai đó."

Với một nụ cười, Summer tiến tới và đặt nụ hôn lên má Elizabeth, khi Elizabeth dường như đã dự đoán trước được hành động ấy và cũng biết mình nên đón nhận như thế nào. Ăn ý hơn nhiều rồi.

“Hẹn em vào ngày mai."

“Chắc chắn rồi.” Nụ cười của Elizabeth lúc này chỉ chứa sự vui vẻ, không pha tạp bất kỳ điều gì khác.

Trái tim Summer như co lại một chút.

Người phụ nữ này diễn cũng quá nhập tâm rồi.

 

Hết chương 12

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: