Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

75 0 0 0

Trong một chiếc trailer rộng rãi, Jean- Claude chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, đối diện với màn hình máy tính, “Cuối cùng cũng tới ngày hôm nay, Summer. Gặp lại cháu thế này ta rất mừng."

“Cảm ơn chú. Và đương nhiên rồi, cháu cũng nhớ người nào đó lắm, chú biết đấy.” Summer đáp.

“Ồ ta biết chứ, ta còn biết người ấy chẳng phải là ta đâu.” Jean-Claude cười, “Được rồi, vào chuyện chính. Tôi biết chúng ta không có nhiều thời gian, vì thế nên tôi sẽ chỉ cho hai người thấy chính xác ngày mai hai người cần phải làm những gì.”

Jean-Claude nhấn vào nút ‘Play.'

Trên màn hình là chiếc giường đơn mà Elizabeth đã quen thuộc – chiếc giường trong căn nhà gỗ của Elspeth. Trên ấy, hai biên đạo đang vào vị trí và bắt đầu thực hiện những chuỗi động tác nối nhau một cách rất chậm và chi tiết.

Jean-Claude nhấn nút ‘Pause.'

“Ở đây, ngay chỗ này, dừng lại khoảng ba nhịp. Đếm một, hai, ba. Thấy cách họ di chuyển không? Tôi sẽ nói cho hai người bí quyết để có độ nhịp nhàng và chính xác tới thế này – hãy lắng nghe nhạc nền. Chú ý đến tiết tấu của âm nhạc."

Và rồi ‘Play'. “Mọi động tác dù là nhỏ nhất trong cảnh này đều đã được biên đạo một cách rất kỹ càng. Nó được dựng lên như một điệu tango. Phải để ý và lắng nghe nhịp điệu của bản nhạc, bởi vì điệu nhảy này dựa trên đó. Đến một nốt nhất định, một động tác nhất định cần phải được thực hiện. Nhìn kia, thấy chứ? Ngày mai bản này sẽ được mở xuyên suốt quá trình quay, và nó sẽ giống như tôi ở bên cạnh nói vào tai hai người đường đi nước bước. Hãy coi nó như là... chỉ đạo diễn xuất của tôi.”

Tiếng cello nổi lên và bản nhạc bắt đầu trở nên dồn dập khi Lucille đẩy Elspeth ngã xuống giường, kiểm soát đối phương một cách hoàn toàn bằng cách ghì chặt lấy cổ tay Elspeth, giữ chúng trên đầu người ấy bằng một tay, tay còn lại giữ lấy cằm. Tới đây, Lucille sẽ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi Elspeth, một nụ hôn mãnh liệt và mạnh mẽ, nhưng cũng phải vừa khiến người ta cảm được sự đau khổ và dồn ép. Dĩ nhiên, trong một đoạn băng hướng dẫn kỹ thuật thế này, không có chỗ cho nụ hôn ấy.

“Cần phải truyền tải được chi tiết trong kịch bản lên màn hình một cách rất chính xác và rõ nét. Ví như ở đoạn này, tôi cần Elspeth phải nhìn như thể là cô ta chưa bao giờ được một người nào trên đời này hôn như cách mà Lucille hôn. Ngay kia.”

Cảnh vẫn tiếp tục, “Còn đây là lúc chính xác để cởi.” Jean-Claude nhấn ‘Pause', “Cởi thế nào tôi không quan tâm, miễn phải thật nhanh. Nhưng không phải nhanh một cách qua loa. Động tác nhanh, gấp gáp, giống như là nếu không như vậy hai người sẽ chết. Say mê, si cuồng, hiểu ý tôi không nhỉ? Được rồi...” Jean-Claude chỉ lên màn hình, “Bây giờ cứ coi như là đã cởi rồi nhé, và đoạn ngay tiếp theo đây chính là cảnh đầu tiên của chúng ta vào ngày mai. Cả hai đã ở trên giường, Lucille đang giữ cổ tay Elspeth. Để ý kỹ cách họ thu hẹp khoảng cách và sát lại bên nhau.”

Elizabeth đã hiểu vì sao Jean-Claude so sánh cảnh này với một điệu tango. Từng cái ngửa đầu và xoay người đều như thế là rút ra từ một điệu nhảy, và dục vọng được vẽ lên một cách đầy nghệ thuật.

Cuối cùng, đoạn băng kết thúc.

Jean-Claude nhìn hai diễn viên của mình, “Vậy đấy. Tôi tin hai người sẽ hoàn thành cảnh này một cách xuất sắc. Bây giờ thì đều đã rõ ràng, về tôi muốn gì và hai người cần phải làm gì. Có câu hỏi nào nữa không?”

Elizabeth biết cảnh này sẽ rất đẹp, và mọi động tác trong ấy đều đã được suy tính một cách kỹ lưỡng. Thế nhưng đây vẫn là một thử thách không dễ dàng đối với nàng. Người bên phía nàng đã thỏa thuận được với bên Jean-Claude một hợp đồng xuất sắc không một lỗ hổng, bao gồm cả các vấn đề liên quan tới cảnh này.

Có dùng diễn viên thế thân hay không, nếu như không thì khỏa thân bao nhiêu phần trăm là chấp nhận được, và nếu có, ấy là phần nào. Như thường thấy, việc che đi phần nhạy cảm với loại đồ lót chuyên dụng dành cho diễn viên là cần thiết, và sẽ phải cần phải được xóa đi trong giai đoạn hậu kỳ. Bên Summer cũng có một hợp đồng với các điều khoản tương tự.

“Chúng ta đang khiến người Pháp kia không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, Bess!” Rachel nói qua điện thoại, cùng với một tiếng cười. “Jean-Claude không hiểu vì sao một cặp đôi lại phải có những điều khoản như thế trong hợp đồng. Ông ấy nói rằng chúng ta đã có thể tiết kiệm được tiền và thời gian cho công đoạn hậu kỳ nếu hai người có thể... 'Pháp′ hơn một chút. Nhưng đừng lo, chị đã thương thảo xong rồi, chị nói đây là điều khoản gần như là bắt buộc của điện ảnh Mỹ.”

Như có thể đọc được suy nghĩ của Elizabeth, Jean-Claude nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên nói qua một chút về khoản khỏa thân? Thực ra khoảng ấy cũng đã được tính toán rất kỹ lưỡng. Xem lại một lần nữa, hãy để ý tới tấm chăn, nhìn xem từ đầu tới cuối tấm chăn được dùng như thế nào. Summer, thực ra đây là nhiệm vụ của cháu, giữ cho Elizabeth được che chắn bằng tấm chăn này!

“Vâng! Bảo vệ nhân phẩm của Bess.” Summer gật đầu, nụ cười có vẻ như đang lo lắng.

Elizabeth không trách Summer, chính nàng cũng không thể phủ nhận những cảnh thế này luôn không dễ dàng đối với diễn viên, nói chung.

Đoạn băng được phát lại thêm một lần nữa, và quả vậy, tấm chăn mỏng được sử dụng như một đạo cụ trong việc che chắn cho diễn viên. Rất kỹ thuật, khéo léo và thông minh. Ấn tượng.

“Thấy rồi chứ?” Jean-Claude hỏi, và hai người đều gật đầu.

Jean-Claude đứng dậy khỏi vị trí của mình, đi tới ngăn tủ và lấy ra một chiếc iPad. “Đoạn băng hướng dẫn có ở trong này, hai người cần phải nghiên cứu chi tiết và ghi nhớ. Quan trọng là phải hiểu ý nghĩa của nó, cách bước này nối với bước kia. Hiểu chứ?"

“Sẽ học như học một điệu nhảy, như chú nói.” Summer đáp.

“Đúng thế, đó cũng là lí do vì sao tôi chọn hai người yêu nhau để diễn hai người yêu nhau. Tôi cần sự chân thật và thuyết phục trong mỗi một động tác, dù là nhỏ nhất. Mối quan hệ này là một mối quan hệ nhiều tầng nhiều lớp. Có tình yêu. Có thù hận. Có sợ hãi, có bất cần. Trên cả là khao khát. Hãy hiểu cả âm nhạc nữa. Để ngày mai khi máy quay bắt đầu chạy, âm nhạc là tiếng nói của tôi, việc của hai người là... nhảy một điệu tango."

________

Summer và Elizabeth dành ra ba tiếng tiếp theo, ngồi bên nhau trên giường của Elizabeth, chỉ để xem đi xem lại đoạn băng.

“Ngay chỗ này, kịch bản viết đây là lúc Elspeth chủ động hôn Lucille, lần đầu tiên. Elspeth chủ động, không phải Lucille. Đây cũng là lúc âm nhạc thay đổi, thấy chứ, lúc này cũng là lúc cục diện bắt đầu thay đổi.”

“Nhìn như Elspeth đang dằn vặt với chính bản thân mình ấy nhỉ."

“Chính là như thế" Elizabeth uống một ngụm trà, “Elspeth đang đấu tranh với nội tâm của chính mình, nhớ lấy. Lucille thực ra chính là Elspeth, dục vọng là điều Elspeth khao khát, khao khát nhưng lại ghét việc mình phải thừa nhận sự khao khát của mình. Cho nên thời điểm Elspeth bắt đầu chủ động cũng là lúc khao khát được giải phóng và cô ấy níu lấy người mà mình yêu.”

“Vậy lúc ấy Elspeth sẽ đau khổ vì không còn cách nào khác ngoài việc giải phóng sự khao khát của mình, hay thỏa mãn vì cuối cùng cũng đã có thể tự do?”

“Tôi nghĩ là cả hai, mỗi thứ một chút. Nhưng Lucille thì chắc chắn sẽ thỏa mãn vì cuối cùng đã có được thứ mình muốn. Dục vọng đã chiến thắng.”

“Phải rồi!” Summer gật đầu, “Một trận chiến. Có kẻ thắng và có người thua"

Elizabeth kéo màn hình lại gần hơn, “Lắng nghe âm nhạc ở đoạn này mà xem, thật sự giống một cuộc chiến. Sau đó là một khoảng lặng vừa đủ, và – bắt đầu.”

“Từ đâu mà chị hiểu về phân tích tiết tấu cảnh như vậy?” Summer chống cằm.

“Từ Cambridge. Bọn tôi phải học những thứ này!”

Từ Cambridge? Không phải từ Grace? Elizabeth nhìn Summer với một ánh mắt chăm chú, tỏ sự kỳ quái.

"Gì vậy?"

“Đôi khi tôi có cảm giác em muốn nói gì đó rồi lại không nói nữa, thay vì nói điều em thực sự muốn nói thì em nói một điều khác.”

“Không có, làm gì có bao giờ." Summer phủ nhận, diễn ra loại biểu cảm khó hiểu.

Cái nhìn nghi hoặc của Elizabeth vẫn còn đó. “Tóm lại, em thấy sao? Về tất cả những chuyện này?”

“Em nhớ được động tác rồi, không có vấn đề gì."

Vấn đề là nếu em diễn quá thật, thứ cảm xúc em dành cho chị liệu có trở nên lộ liễu hay không? Liệu đây có phải là một loại... lợi dụng hay không?

“Nhưng?” Elizabeth hỏi.

“Nhưng cái gì?"

“Lại nữa. Thật sự, Summer, tôi có cảm giác em luôn nói với tôi một nửa và giữ lại cho mình một nửa! Elizabeth bắt đầu cau mày, “Nghe đây, tôi biết chuyện này khó với em..."

Không, chị không biết.

“Nhưng chuyện này khó với tất cả chúng ta."

Hẳn rồi.

“Tôi cũng đã không mấy vui vẻ với cảnh đầu tiên của mình.” Nàng nói.

“Khi nào?”

“Cảnh của Hunt và Mendez. Vô cùng, vô cùng gượng gạo. Tôi ghét bị người khác động vào người, nhưng em thấy đấy, không còn cách nào khác. Và tôi vẫn sống sót. Chúng ta phải vượt qua nó, vậy thôi. Lời khuyên nho nhỏ, có không ít diễn viên chọn cách uống một chút rượu trước khi vào cảnh, trong trường hợp không còn cách nào khác.”

“Ồ không cảm ơn!” Summer muốn mình phải ở trạng thái tỉnh táo.

“Tóm lại, tôi cho rằng đây sẽ là một cảnh chất lượng. Cũng như một điệu nhảy, chúng ta phải học cho nhuần nhuyễn. Cho nên? Bây giờ chúng ta tập luyện chứ?"

Summer thực sự muốn nói không, nhưng rồi lại không còn cách nào khác để chuẩn bị cho ngày mai. “Có lẽ vậy."

“Bên kia có chăn, em có thể tập cách bảo vệ phẩm giá của tôi với nó." Elizabeth nhướn mày khi nhìn Summer, “Xin em làm ơn hãy làm đúng, ít nhất là làm đúng một chuyện ấy thôi cũng đủ rồi."

Summer cười một nụ cười gượng gạo, “Sẽ đúng.”

Và mình sẽ làm được. Sẽ ổn thôi.

 

Hết chương 14

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: