Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 16

74 0 0 0

“Khốn khiếp." Summer lầm bầm khi đóng lại cánh cửa trailer, và bắt đầu đi tới đi lui quanh xe như một con thoi với hai bàn tay nắm thành nắm đấm. “Chúa ơi. Ôi chúa tôi. Thật sự..."

“Ông ấy nói đúng." Elizabeth nhỏ giọng, dùng thứ ngữ điệu dịu dàng như thể nàng sợ chỉ cần nói to hơn chút nữa, bầu không khí căng thẳng này sẽ chạm đỉnh và Summer sẽ sụp đổ theo nghĩa đen của từ ấy. Đúng thế, Summer Hayes nhìn như đang thực sự đứng bên bờ vực.

“Em biết ông ấy nói đúng! Chị nghĩ em không biết hay sao? Quỷ tha ma bắt. Như một cơn ác mộng!” Summer luồn ngón tay vào mái tóc mình.

Elizabeth quyết định vào thời điểm này thì không nên chỉ ra cho người kia thấy hành động đó sẽ khiến đội ngũ trang điểm phát điên lên. Vậy là nàng coi như không thấy, đi về phía tủ lạnh và lấy chai gin ra.

“Uống chút không?"

“Không!”

“Giúp cho sự căng thẳng của em đấy."

“Em nói không.” Khớp hàm Summer cứng lại, và cô lại bắt đầu di chuyển như một con thoi. Elizabeth không để mắt tới nữa khi nhận ra việc nhìn theo người kia đi tới đi lui khiến cho mình chóng mặt.

“Không uống thì thôi, tôi uống!" Nàng lấy cốc, rót vào ấy một lượng vừa đủ, và cất chai gin vào tủ lạnh. “Jean-Claude cho rằng chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra. Vậy... em có biết không?”

Summer dừng bước. “Chuyện này, em không cố ý.”

“Tôi biết."

“Em thực sự muốn làm tốt, tốt nhất có thể. Hết khả năng của mình. Thật đấy." Summer khoanh tay trước ngực, “Em muốn tất cả những thứ này qua đi càng nhanh càng tốt, bởi vì thật sự, nghe này, em đang cố gắng. Rất cố gắng!"

Phải không? Diễn xuất của Summer cứng và rắn như một khúc gỗ, đúp sau tệ hơn đúp trước và có cảm giác như không thể cứu vãn nổi. Elizabeth đặt cốc rượu lên bàn sau khi nàng đã ra một quyết định. Không có thời gian chơi đùa nữa. Đã đến lúc phải nghiêm túc giải quyết chuyện này.

“Summer!" Nàng bắt đầu, cố gắng sắp xếp từ ngữ một cách tinh tế nhất có thể, “Em... nhìn như đang bị tra tấn. Em đau đớn khi phải chạm vào tôi. Tôi có cảm giác như căng thẳng thôi là chưa đủ, em thực sự biến thành ai đó và có lúc tôi không còn nhận ra em. Summer, sao vậy? Lần nào cũng thế, em tránh né khi tôi hôn em và em chạm vào tôi như thể tôi sẽ tan biến.”

Summer lại biến thành một con thoi.

“Làm ơn hãy dừng lại. Và hãy mở miệng ra nói chuyện đi. Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Có chuyện gì vậy?" Elizabeth tiếp tục cố gắng, “Ý tôi là chuyện gì đang xảy ra trong đầu em. Chúng ta nhất định sẽ có cách giải quyết."

“Không đâu.”

“Em nói với tôi em sẽ làm được. Em khiến tôi tin em sẽ làm được!” Elizabeth níu ánh mắt của người ấy, “Điều gì đã thay đổi?"

Summer cuối cùng cũng dừng bước. “Không có gì thay đổi. Chuyện này... khó hơn em vốn nghĩ."

“Chuyện gì khó hơn em vẫn nghĩ?"

Summer ngửa đầu nhìn lên trần và không đưa ra câu trả lời.

“Đối với tôi, phần khó nhất là việc chúng ta ở trước máy quay trong trạng thái khỏa thân." Elizabeth chia sẻ suy nghĩ của mình với hy vọng Summer cũng có thể cho nàng một điều gì đó, “Tôi không hề thoải mái. Bất kể là em giữ tấm chăn ấy khéo léo đến thế nào, tôi cũng vẫn không hề thoải mái. Nghe này, tôi thực sự không muốn dành ra hai ngày tiếp theo trong tình trạng như vậy trước con mắt của một đám người lạ!” Nàng mỉm cười, mong nụ cười của mình có thể giảm căng thẳng. “Cho nên nếu đó là điều khiến em bận tâm, tôi có thể hiểu.”

“Em rất tiếc vì chị không thoải mái về chuyện ấy. Nhưng cá nhân em không có vấn đề gì với cảnh khỏa thân, nếu có thì em đã không ngụp lặn ở bữa tiệc đóng máy Quand Pleurent Les Clowns.” Summer nói, ngữ điệu chẳng có lên xuống.

“Vậy thì là do đây là cảnh đầu tiên của em?" Elizabeth hy vọng đây không phải lí do. Summer diễn vai Dục Vọng, vì tình yêu của Chúa dành cho nhân loại, là Dục Vọng! Nếu không thể nhập vai, một con đường duy nhất còn lại ấy là bị thay thế. Elizabeth ghì chặt lấy cốc thủy tinh khi nghĩ đến cảnh ấy. Và nàng không dám nghĩ đến nữa.

“Không, không phải." Summer lại ngửa đầu nhìn lên, “Những cảnh như thế này, nhìn chung cũng vẫn đơn thuần chỉ là diễn xuất theo kỹ thuật thôi, có phải không?"

Nhìn chung? Vậy là có gì đó đặc biệt ở đây?

Hít vào một hơi, Elizabeth nắm lấy manh mối này, “Vậy thì cảnh này đặc biệt là do... chúng ta đều là phụ nữ?"

“Không!” Summer nhìn Elizabeth, “Và trước khi chị hỏi thêm, em sẽ trả lời luôn – không, em không lo công chúng sẽ nghĩ em thực sự có cảm giác với phụ nữ chỉ vì một cảnh thế này. Khán giả bây giờ thông minh hơn nhiều rồi.”

Elizabeth hé môi, lại không biết nên nói gì. Đến khi nàng nghĩ ra một điều gì đó mà mình có thể nói, Summer lại đứng lại ngay trước mặt nàng.

“Dừng lại đi.” Summer nói, “Em đang có rất nhiều điều cần phải tự mình làm rõ, cho nên hãy dừng lại và đừng nói nữa. Không giúp ích được gì đâu.”

“Tôi đang cố gắng giúp em."

“Em biết mọi chuyện đang rất khó khăn. Em xin lỗi. Và có thể chị đang lo lắng Jean-Claude sẽ thay diễn viên. Đúng vậy, đó cũng là điều em đang sợ hãi. Nhưng... không phải khúc mắc nào cũng có thể tháo gỡ bằng việc nói ra. Chúa ơi... nếu chị biết vì sao..." Summer dừng lại ngay lập tức, không nói thêm gì nữa, và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Elizabeth, gục đầu lên bàn tay.

“Vậy có nghĩa bản thân em biết vì sao. Em chắc tôi sẽ không giúp được?"

Summer nhìn lên, nhìn Elizabeth với một ánh mắt đầy khổ sở. “Chị sẽ không giúp được."

“Sao em biết?” Elizabeth hỏi lại, nhẹ nhàng, “Xin hãy nói cho tôi biết. Summer."

“Chị... cảm thấy việc khỏa thân trước máy quay là một việc khó khăn? Chưa là gì cả. Và nếu em nói ra vì sao, tất cả mọi thứ, tất cả, sẽ bị chính em phá cho hỏng bét"

Elizabeth không biết Summer còn có thể phá hoại mọi thứ thêm được thế nào nữa. Dừng quay vì không qua được cảnh, thế này đã là đủ tệ rồi. Nhưng nàng không nói thành lời.

Đưa mắt nhìn quanh trailer, ánh mắt Summer dừng lại ở cốc rượu đã cạn. Đi về phía tủ lạnh, Summer lấy chai gin ra, và thấy chỉ còn lại có một chút.

“Chị còn chai nào không?"

“Còn.” Đừng nói với tôi em định nốc cả một chai gin?

“Tốt. Em hỏi thế thôi!" Summer đổ chút rượu còn lại vào cốc. “Sao chị để gin trong tủ lạnh? Ba em không bao giờ làm vậy."

“Có người nói với tôi gin sẽ dễ uống hơn khi để tủ lạnh. Đỡ gắt hơn.”

“Ừ!" Summer uống cạn. “Em chưa bao giờ thích gin."

Với một tiếng thở dài, Elizabeth không thể kìm chế hơn được nữa. “Summer, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"

Thay vì đưa ra một câu trả lời, Summer đặt cốc lại trên bàn và quay trở về chỗ ngồi của mình. Cả người gục xuống. Trong một khoảnh khắc, Elizabeth cảm tưởng như người bác sĩ trẻ với chiếc áo blouse trắng đang chạy xuyên màn mưa lại quay trở về. Nàng nghĩ về lần đầu tiên mình nhìn thấy Summer Hayes. Bộ dạng người ấy lúc đó cũng như hiện tại, khốn khổ và kiệt quệ. Điểm khác biệt duy nhất, bây giờ bộ dạng này lại khiến cho nàng bận tâm và... đau lòng.

“Nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời em là một nụ hôn trước máy quay. Điều ấy có thể tệ được đến thế nào? Chỉ có thể nói là rất tệ."

Nếu thế thì tệ thật.

“Nhưng công việc là công việc. Em biết, và cũng luôn giữ bản thân mình tập trung vào công việc. Không lo lắng, không sợ hãi. Điều khiến việc ấy trở nên tồi tệ chính là, Tom... bạn diễn của em trong bộ phim đó, thích em. Mọi người đều biết. Hôn một người mình không thích, nhưng mình biết người ấy thích mình, trước con mắt của hơn bốn mươi người khác, ai nấy đều hồ hởi. Đó là một loại trải nghiệm thực sự không thể miêu tả được. Chưa kể khi ấy em còn rất trẻ. Ý của em khi nói ra thế này, chỉ là trường hợp hiện tại của chúng ta cũng không đến nỗi. Đều đã là người trưởng thành, tất cả mọi người đều tôn trọng lẫn nhau. Jean-Claude là một đạo diễn biết trân trọng diễn viên của mình."

“Em nói đúng.”

“Cho nên chị phải hiểu rằng vấn đề không nằm ở bản thân cảnh này!" Summer nhìn cốc thủy tinh, “Không phải ở đó, em có thể đảm bảo.”

“Vậy thì...” Elizabeth do dự, “Vấn đề là tôi.”

Summer nhếch mày, ánh mắt quay trở về với Elizabeth, “Cái gì?"

“Em cảm thấy khó khăn trong việc diễn ra sự ham muốn, dành cho tôi." Giờ thì Elizabeth đã có thể chắc chắn. “Em ghét phải chạm vào tôi, và em không thể chịu nổi khi tôi chạm vào em. Ý tôi là, thực ra tôi đã nghĩ đến chuyện này. Không khó hiểu. Ham muốn, sức hấp dẫn, đây là những thứ rất khó có thể điều khiển. Cũng khó để em có thể che giấu cảm nhận của mình, rằng em ghét phải làm những thứ này với tôi. Vậy thì, vấn đề là chính tôi.”

“Thật sự chết mất.”

Cắn chặt hàm răng, Elizabeth ngăn mình lên tiếng. Nàng không nói thêm điều gì nữa, tự nhủ rằng Summer Hayes đơn giản chỉ là một người phụ nữ thẳng tắp và không thể giả vờ mình có hứng thú với phụ nữ. Và dù đây chỉ là diễn xuất, cũng vẫn khó để che giấu sự khó chịu. Chuyện này là chuyện thường, không có gì đặc biệt đối với nàng cả. Hay đúng hơn, nàng đang tự thôi miên mình với suy nghĩ chuyện này không có gì đặc biệt. Nhưng rồi càng lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, sự khó chịu trong Elizabeth càng trở nên rõ rệt, biến thành một cơn giận, kháng lại sự chán ghét của Summer đối với việc phải chạm vào nàng. Cơn giận bốc lên, trở nên rõ ràng đến mức ở một khoảnh khắc kia, nàng thực sự đã phải dùng đến lí trí để đè nó xuống.

“Tốt lắm. Vậy thì càng tốt, chúng ta có thêm một lí do để cố gắng hết sức cho qua cảnh này. Kết thúc càng sớm càng tốt và em sẽ không phải chịu sự tra tấn khi phải giả vờ rằng em muốn tôi nữa.”

Summer ngẩng đầu lên khi cảm nhận được vẻ mỉa mai rõ ràng trong ngữ điệu của Elizabeth.

“Cái gì?” Summer cau mày, “Chị nói em không... không... Chúa ơi. Không phải. Không phải vậy. Em đang cố gắng bảo vệ chị."

“Bảo vệ tôi trước cái gì?" Cơn giận của Elizabeth bị lời chống chế này khơi lên, nàng nhìn Summer chằm chằm với ánh nhìn khó hiểu.

“Trước chính em! Chị không thấy à? Em muốn chị, thực sự muốn, rất muốn. Elizabeth, em đang bị đày xuống địa ngục. Sự tra tấn duy nhất và cũng là kinh khủng nhất của em, giằng xé giữa việc có thể chạm vào người phụ nữ mà em muốn chạm vào, với không thể lợi dụng công việc để chạm vào người phụ nữ mà em muốn chạm vào. Chị có hiểu được không? Em sẽ không để chị cảm thấy mình đang bị lợi dụng. Em... thực sự đang phát điên. Nếu như em quá nhập tâm khi vào vai và diễn theo những gì kịch bản viết, nghe đây, tất cả mọi người, ngay cả đứng từ vũ trụ khác, chắc chắn sẽ nhìn ra em muốn có được chị đến nhường nào.”

Muốn có được tôi? Elizabeth cảm thấy như hàng ngàn chiếc bóng đèn trong đầu mình sáng lên rồi phụt tắt. Trống rỗng.

“Bây giờ thì hiểu rồi chứ?" Summer gầm gừ trong đau khổ, “Em đã nghĩ rằng nếu chị biết được chuyện này, chắc chắn chị sẽ ghét bị em chạm vào. Cũng giống như em và Tom. Tệ ở chỗ, đây là công việc và chúng ta không thể nói không!”

Elizabeth có thể nhìn thấy đôi mắt người kia ươn ướt.

“Em không phải hạng người ấy, nhưng nếu em không nói cho chị biết và vẫn cứ diễn theo cách mà mình muốn, em vẫn luôn có cảm giác như em đang lấy đi từ chị thứ gì đó mà không được sự đồng ý. Đây thật sự, thật sự là một sự dày vò."

“Em thích phụ nữ?" Câu hỏi bật ra khỏi môi mà không kiểm soát được, Elizabeth biết mình không có quyền để hỏi. Nàng ghét cả chuyện ngữ điệu của mình lúc này lộ rõ sự bàng hoàng.

“Phải."

Rồi thì Elizabeth nhận ra mình là một kẻ ngu ngốc khi không nhận ra điều này sớm hơn, ngay cả khi đã chứng kiến thái độ của nhà Hayes.

“Em hiểu, bây giờ chị sẽ không muốn em diễn Lucille nữa. Sẽ còn càng khó chịu hơn khi biết bạn diễn của mình thực sự có cảm xúc với mình. Em hiểu!"

“Tôi cũng đã hiểu." Ngữ điệu bằng bằng.

“Đó là tất cả những gì chị muốn nói?" Summer ngơ ngác.

Cho người kia một nụ cười trấn an, Elizabeth nói, “Nếu tôi hứa với em tôi sẽ không cảm thấy mình đang bị lợi dụng thì sao? Nếu như tôi cho em sự đồng ý của tôi, để em có thể mang Lucille lên màn ảnh? Hay đúng hơn, tôi yêu cầu."

“Chị ổn chứ?” Summer nghi ngờ.

“Đương nhiên. Summer, tôi biết em là một người có phẩm giá. Thêm nữa, có muốn nghe lời khuyên chuyên môn nho nhỏ không? Trong diễn xuất có giấu một chút sự thật. Nếu như sự thật của em là... cảm xúc của em đối với tôi, hãy cứ dùng nó. Càng cố đẩy sự thật đi, diễn xuất của em sẽ càng không thật."

Elizabeth nhìn Summer, “Tôi đã hiểu suốt thời gian qua em vẫn đang cố gắng bảo vệ tôi, tôi trân trọng điều ấy. Nhưng tôi không cần. Em hãy làm những gì em cần phải làm, tất cả. Hôn tôi, chạm vào tôi, những gì kịch bản yêu cầu. Chúng ta hãy kết thúc chuyện này!" Nàng mỉm cười, “Hiểu chứ?”

Sự bất ngờ vẫn chưa tản hết trong đôi mắt Summer, “Thật sự?"

“Thật sự. Tôi có thể hứa với em, dù em có thế nào thì tôi cũng vẫn sẽ ổn thôi. Và tôi tin vào em. Cũng sẽ không phán xét.”

“Được rồi..” Summer nhìn Elizabeth trận trân, cảm thấy sức nặng đè trên vai mình được gỡ xuống. “Được rồi!" Cô mỉm cười, “Cảm ơn chị.”

________

Nhịp tim như trống trận của Summer có vẻ như là không muốn dừng lại, ngay cả khi hai người đã trở lại vị trí và đợi hiệu lệnh bắt đầu cảnh quay. Phải đến lần này Summer mới có thể thực sự sử dụng đôi mắt của mình để nhìn Elizabeth, nhìn một cách không ngần ngại, nhìn như thể được cho phép làm thế. Ánh mắt gặp nhau, chạm phải nhau, cái nhìn của Elizabeth khiến Summer cảm thấy nàng đang khích lệ mình, đang thách thức mình hãy nắm lấy khoảnh khắc này trong tay.

Lần này Summer cho phép bản thân mình nhìn ngắm, thực sự nhìn ngắm làn da đẹp đẽ của Elizabeth. Ánh mắt khóa vào nhau, cả hai bỗng có cảm giác đủ loại máy móc xung quanh như đang nhòa đi và trở nên mờ ảo.

Summer giữ lấy cổ tay Elizabeth trong tay mình, chờ đợi. Elizabeth cảm nhận được sự khác biệt, nhận ra cổ tay mình đang nằm trong bàn tay của một con người bằng xương bằng thịt, không còn là một gọng kìm vô tri. Và Summer ngạc nhiên khi cảm nhận được mạch đập của Elizabeth ngay dưới lòng bàn tay, dồn dập và rõ ràng.

"Action!"

Nụ hôn của Summer nồng nhiệt đến mức cháy bỏng, mãnh liệt tới mức dữ dội, đến mức độ khiến cho Elspeth, hay Elizabeth, phải bật ra tiếng than. Đầu ngón tay chạy dọc từ cổ xuống đầu vai và rồi giữ lấy eo của người phụ nữ ấy, Summer lúc này đã gạt bỏ mọi sự nghi ngờ. Máy quay góc ngang đang chạy, ống kính thu lại từng nét biểu cảm dù là nhỏ nhất trên gương mặt Summer, và vì thế, cô cho Elizabeth một ánh nhìn tràn ngập khao khát, nơi mà ở đó, dục vọng là thứ không thể che giấu.

Ánh mắt ấy duy trì một khoảng thời gian vừa đủ để máy quay bắt được và nội tâm nhân vật được bộc lộ một cách rõ ràng trên màn hình. Đón lấy ánh mắt ấy, Elizabeth tiếp tục hơi thở gấp gáp nặng nề của mình, trước khi đối phương trở lại với một nụ hôn.

Những hơi thở run rẩy, những ánh mắt tối tăm.

Âm nhạc thay đổi. Đây là khoảnh khắc Summer chưa một lần vượt qua thành công. Cô nín thở khi Elizabeth bám lấy vai mình, giữ lấy gáy mình, tước quyền chủ động, và đáp lại bằng một nụ hôn.

Một nụ hôn cháy bỏng, như thể là hai người đang liều mạng chỉ để hôn. Không có đề phòng, cũng không có khước từ hay trốn tránh. Lần này cũng đã không còn sự do dự. Mãnh liệt đến mức si cuồng.

Và âm nhạc lại lần nữa thay đổi.

Elizabeth khép hờ đôi mắt, nhìn Summer với ánh nhìn mông lung, một thứ cảm xúc gì đó đan xen giữa thỏa mãn và dằn vặt. Bàn tay Summer lướt xuống, vuốt ve quanh eo Elizabeth, ra cho nàng tín hiệu, và trượt vào giữa hai chân nàng, chờ đợi đôi chân nàng quấn quanh vòng eo mình. Khi ấy, đầu ngón tay Summer bắt đầu vuốt ve nơi đùi trong của Elizabeth, và chuỗi động tác ấy sẽ mang lại hiệu ứng rất đáng tin khi vào ống kính của máy quay phía bên đối diện kia. Bàn tay vẫn tiếp tục nhiệm vụ của nó khi Summer trượt xuống và đặt môi mình lên khắp cơ thể người phụ nữ bên dưới, tiếp tục hôn, chờ đợi người ấy diễn cảnh khi dục vọng lên đến đỉnh.

Elizabeth ép sát vào người bên trên mình, bám lấy người ấy, và mười đầu ngón tay nàng hằn trên lưng Summer. Tiếng rên rỉ của nàng bên tại Summer quá sức thuyết phục, đầy nhục cảm và như thế nàng thực sự đang run rẩy.

Và rồi ngay đó, khi âm nhạc thay đổi, nàng kết thúc màn trình diễn của mình, diễn xuất rẽ sang một lối khác. Ấy là khi Summer nhận ra Elizabeth đang nhìn mình với ánh mắt khao khát của một kẻ săn mồi.

Ánh mắt vẫn khóa chặt vào nhau, bàn tay Elizabeth bắt đầu chuyển động, lướt qua từng tấc da thịt của người bên trên mình, và trong khi ấy, Summer cố gắng khống chế các giác quan của mình, ngăn mình không được run rẩy, và giữ cho mình tập trung vào điều mình cần làm. Cái nhìn của Elizabeth xoáy sâu vào đôi mắt Summer. U tối, hôn ám, nhưng cũng dịu dàng và đầy khao khát. Thứ diễn xuất đầy thuyết phục.

Summer diễn một cảnh đạt cao trào rồi gục trên Elizabeth, cô nói dòng thoại cuối cùng của Lucille.

“Em là của tôi, Bess. Và tôi là của em. Chúng ta là một."

Một khoảnh khắc khi sự im lặng lên ngôi.

Những hơi thở run rẩy. Một tiếng hít sâu đột ngột của Elizabeth khi nghe thấy lời ấy.

Và.

"Cut!"

________

Khi Summer đẩy Elizabeth xuống giường để rồi hôn nàng như thể nàng là người phụ nữ đẹp nhất thế giới – khoảnh khắc ấy Elizabeth đã ngộ ra hai điều. Điều thứ nhất, Summer Hayes đã vượt qua khúc mắc của mình, và nàng đã có thể yên tâm với việc hai người sẽ giữ được vai và không bị đạo diễn đuổi. Điều thứ hai, nàng đã tự tay phóng thích một con quái vật. Nguy hiểm hơn, đây là một con quái vật đầy sức cám dỗ.

Tất cả những gì Elizabeth đã làm chỉ là cho Summer một lời đồng ý. Đồng ý để một Lucille hoàn thiện nhất có thể sống lại trên màn ảnh. Đồng ý để Summer làm tất cả những điều mình cần phải làm. Nhưng mãnh liệt đến mức dữ dội như thế này, Elizabeth chưa từng ngờ tới.

Elizabeth bị làm cho hoảng sợ trước sự uyển chuyển khéo léo đến mức điêu luyện của đôi bàn tay người này. Và cả đôi môi. Dục vọng được truyền tải một cách tinh tế qua từng chuyển động. Và khi đầu ngón tay Summer lướt trên làn da nàng, chạm vào những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng, nàng cảm thấy mình đang bắt đầu xa rời thực tại. Việc chia tách diễn xuất và xúc cảm dần trở nên khó khăn. Mọi thứ dần trở nên hư ảo và mơ hồ. Một thứ gì đó không còn là diễn xuất, nhưng cũng không phải là thực tại. Một thứ gì đó lơ lửng ở giữa ranh giới này.

Khao khát ở nơi sâu thẳm trong Elizabeth trào lên, nhưng rồi lại không mãnh liệt như những cái hôn của Summer. Nó âm ỉ và dai dẳng. Như một giọt mực đen rơi xuống trang giấy cói, thấm vào và lan tỏa. Lan tỏa không ngừng. Vết mực lớn lên, nuốt chửng những dòng kẻ, dần dần nhuộm trang giấy cói thành màu đen. Nàng cảm giác như mình đang được bao bọc trong một vùng ấm áp, và trong lúc ấy, dục vọng trong nàng cũng bắt đầu trỗi dậy. Điều này chưa từng xảy ra với nàng trước kia.

Cảm giác này không thể so sánh với bất kỳ điều gì trước đây. Nhắc lại cảnh đầu tiên của nàng với Raif Benson, nàng vẫn nhớ khi ấy nàng có cảm giác mình là một túi bột mì vô cảm. Mọi động tác được thiết lập để tỏ rõ sự tương quan giữa quyền lực và sự chiếm hữu, để cho thấy Hunt khuất phục trước Mendez như thế nào.

Với Summer thì hoàn toàn khác. Ở đây, Elspeth cũng đang phải khuất phục và cúi đầu trước Lucille. Nhưng Elspeth cũng đang được trân trọng. Đang được yêu. Đang được bao bọc trong tình yêu.

Và nàng tự hỏi sao Summer có thể như thế được. Ánh mắt của người này khi nhìn nàng, quá chân thật, đến mức có một lúc kia nàng có cảm giác như mình đang thực sự tin vào những lời hứa hẹn trong đôi mắt ấy. Nàng tự hỏi cơ thể mình đã bao giờ hoàn toàn bị khuất phục và trầm luân trong tay người nào đó như thế này hay chưa. Và ngay lập tức, nàng nhận ra đó là một câu hỏi nguy hiểm.

Rồi đôi mắt ngập tràn khao khát điên cuồng của Summer trở lại, xoáy sâu vào đôi mắt nàng.

Em đang nhìn ai? Em có thể nhìn thấy ai? Tôi hay Elspeth? Ấy là câu hỏi mà lúc ấy nàng muốn hỏi Summer.

Và tôi sẽ muốn em trả lời như thế nào? Rồi nàng tự hỏi mình như thế.

Mạch máu dưới da nàng căng lên dưới sức nóng của bàn tay Summer. Chưa bao giờ, nàng chưa bao giờ biết rằng khao khát lại cũng có thể hung dữ và nguy hiểm đến thế này. Như một hố sâu không gì có thể lấp được. Như một ngọn lửa không thể dập bằng nước. Trong mắt nàng, khao khát là một thứ gì đó tinh tế, dịu dàng và len lỏi chậm rãi trong con người ta. Giờ thì nàng khám phá ra rằng khao khát cũng có thể si cuồng và mãnh liệt. Một thứ gì đó với sức mạnh khiến cho người ta phải nài khẩn để có được nó.

Điều đáng sợ hơn, nàng khám phá ra điều ấy với một diễn viên kém mình nhiều tuổi, ngay trước ống kính máy quay.

Đây là một cơn sốc.

Và khi âm nhạc thay đổi, nàng nhẹ nhõm khi nhận ra mình và người ấy đã suôn sẻ qua được tất cả những phân đoạn cần phải qua.

“Em là của tôi, Bess." Summer nói bên tại nàng, khi ánh mắt hai người vẫn khóa vào nhau. “Và tôi là của em. Chúng ta là một."

Diễn xuất hoàn hảo. Nhả thoại đúng nhịp. Cảm xúc quá chân thật.

Elizabeth phải âm thầm tán thưởng.

Nhưng khoan đã? Bess?!

Và nàng hít sâu một hơi, không khí tràn vào lá phổi.

"Cut!"

Summer thở phào như vừa được giải thoát.

Elizabeth nở một nụ cười khích lệ, vén mái tóc Summer ra sau tai, “Tốt lắm!” Nàng thì thầm, ánh mắt nhìn thấy Jean-Claude đang tới gần.

“Thật chứ?”

Giờ thì nàng lại có chút lưỡng lự, nhưng rồi ánh mắt mà Summer nhìn nàng khiến cho nàng không nói được gì khác. “Đương nhiên rồi.”

Summer mỉm cười, bàn tay lướt dọc theo sống lưng Elizabeth, tỏ ý hài lòng. Động tác ấy vô tình lại khiến cho Elizabeth rùng mình một cách không tự chủ.

Jean-Claude bước tới bên giường.

“Rất tuyệt vời. Cuối cùng thì tôi cũng cảm nhận được tình yêu rồi. À và đừng lo lắng về chuyện gọi nhầm tên." Jean-Claude nhìn Summer, “Chúng ta sẽ còn phải lồng tiếng, khi ấy lồng Elspeth cho khớp khẩu hình là được rồi. May mắn Bess và Elspeth cũng không khác gì nhau."

Summer nhìn Elizabeth với ánh nhìn dò xét khi Jean-Claude trở về vị trí.

“Không sao!” Elizabeth nói, như thể là chuyện gọi tên thật của bạn diễn trong cảnh nóng là chuyện thường thấy lắm. Thực ra nàng cũng không hiểu nổi vì sao Summer có thể nhầm được, và cũng không biết lời ấy có bao nhiêu phần là thật. “Quan trọng là chúng ta qua cảnh rồi."

Summer an tâm một chút. “Tạ ơn Chúa. Giờ thì giữa không còn bí mật nào giữa chúng ta nữa cả. Ừ thì, ít nhất là chị đã biết mọi điều về em!"

Cảm giác tội lỗi xuyên qua Elizabeth như một lưỡi dao. Bí mật của riêng nàng. Nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng. Bức tường phòng vệ của nàng quá dày, bản thân nàng cũng chẳng thể vượt qua. Bí mật của nàng không chỉ là một bí mật đơn thuần. Nó là một thứ bí mật có sức mạnh. Sức mạnh làm chính nàng tổn thương. Sức mạnh làm đảo lộn thế giới vốn đã có trật tự của nàng.

Nhưng nếu... nếu nàng nói với Summer? Đặt niềm tin của nàng vào nụ cười ấm áp và ánh mắt kiên định này. Mọi thứ của người này khiến cho nàng tin tưởng. Nhưng rồi việc thú nhận với Summer như thể có khiến Summer cảm thấy mình bị phản bội hay không? Sẽ khiến người ấy càng thêm lo lắng và bất an? Hay sẽ khiến người ấy có thêm dũng khí để tiến lại gần bên nàng?

Nếu Summer thực sự có dũng khí tiến lại gần bên mình...

Nàng không thể kết thúc được về sau. Bản thân nàng cũng không thể rõ ràng. Và rồi nàng tự hỏi mình đã bao giờ được một ai đó hôn như cách mà Summer hôn hay chưa?

Elizabeth dẹp hết những câu hỏi khiến nàng phát điên sang một bên. Một kết luận duy nhất: Nàng không chia sẻ những bí mật của mình cho bất kỳ ai, và sẽ không có dính líu về mặt tình cảm với bạn diễn.

“Nhưng mà..... chị vẫn ổn chứ?” Summer thấp giọng, “Em không... khiến chị khó chịu chứ?”

“Cái gì? Không, không hề. Đều ổn” Elizabeth đáp.

“Được rồi!” Jean-Claude nâng giọng, “Chúng ta sẽ quay thêm một đúp nữa. Đúp vừa rồi rất tuyệt, nhưng tôi muốn thêm một lần nữa để có thể có được cảnh tốt nhất. Sau đó sẽ là một đúp cận cảnh.

Đội ngũ kỹ thuật bắt đầu công việc của mình, còn nhóm trang điểm cũng vào đây, sửa lại lớp trang điểm cho diễn viên. Để giữ dòng suy nghĩ của mình rời khỏi Summer và ngăn ánh mình không được phép trôi về phía người kia, Elizabeth tập trung nghĩ về cảnh quay vào ngày mai. Ngày mai, nàng và Summer sẽ quay cảnh đầu tiên khi Lucille xuất hiện trên màn ảnh, đặt chân tới trước căn nhà gỗ của Elspeth. Ngày mai, Summer sẽ trở thành Lucille, mặc trên mình bộ quân phục Kiểm lâm và đi dưới chân đôi giày da nâu. Tự tin đến mức tự mãn, hấp dẫn đến mức cám dỗ.

Chắc chắn nhìn sẽ đẹp lắm.

Lần thứ hai này, Elizabeth quên mất đây là một điệu tango được thiết kế sẵn. Nàng quên hết tất cả mọi thứ, chỉ còn có cảm xúc và bản năng ở lại trong tâm trí nàng. Nàng vùi mình trong những cái chạm, đắm chìm trong ánh mắt và trầm luân trong hơi thở của Summer Hayes. Nàng mở lòng ra, chia sẻ mình với người kia, theo cách mà nàng chưa từng làm trước đây với bất kỳ ai khác trong hiện thực.

Và, Elizabeth kinh ngạc khi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thực sự đang sống.

 

 

Hết chương 16

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: