Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

67 0 0 0

Máy quay lướt trên đường ray, chạy một đường thẳng phòng. Mic hạ xuống sâu, kề sát bên giường.

Đứng bên giường, Elizabeth hít vào một hơi thật sâu, thần sắc lặng đi và ánh mắt găm trên bộ quân phục đã gập gọn ghẽ, xếp trên gối.

“Người không có thật.” Nàng thì thầm rất khẽ. “Và người cũng chẳng yêu tôi. Hay muốn có tôi. Thậm chí đến cả những cái chạm của tôi người cũng không cần. Vì sao vậy? Người đang ở đây nhưng rồi lại chẳng phải ở đây. Đúng không?”

Nụ cười lạnh lẽo đến mức âm tàn hiện lên trên gương mặt Summer, nửa thờ ơ nửa mỉa mai. “Ở đây...ở đây chỉ có một mình em!” Và lặp lại, như để nhấn mạnh, “Chỉ có mình em mà thôi. Đơn độc. Trở về với cô đơn.”

Giọt nước mắt rơi xuống, trượt qua gò má Elizabeth. “Nhưng tôi cần có người. Tôi cần có người!” Nàng ngã ngồi xuống giường, nắm chặt lấy bàn tay Summer. “Hoặc nói cho tôi biết bây giờ tôi cần phải làm gì. Nếu không có người... tôi có thể làm thế nào được đây?"

Summer cúi xuống, bàn tay không bị nắm giơ lên và áp vào một bên sườn mặt Elizabeth, dùng ngón tay lạnh lẽo gạt đi giọt nước mắt nóng hổi. Cô nhìn xuống, ánh mắt trống rỗng và mọi cảm xúc trong ấy đều đã nguội lạnh. “Làm điều em vẫn luôn làm.”

“Điều gì?” Nỗi sợ hãi tỏa ra từ giọng nói run ray.

“Không phải tự em biết đó sao?"

“Tôi không biết..”

“Có đấy. Em biết. Chính bản thân em biết.” Chắc chắn đến mức tàn nhẫn.

Ngón tay Elizabeth trượt khỏi bàn tay Summer, nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng. Nước mắt rơi, và lúc này thì nàng thậm chí phải dùng đến kỹ thuật để tiết chế bớt cảm xúc. Kịch bản không yêu cầu nàng khóc như thế này. Nàng cũng vốn không định để cảm xúc lên cao đến mức này, nhưng vì điều gì đó mà lối diễn xuất của Summer gợi lên tất cả cảm xúc mà nàng có trong mình. Sự xa cách, sự lạnh lùng, nhìn dáng vẻ của Summer khi người này thể hiện ra rõ ràng sự thờ ơ và chán ghét dành cho mình – mặc dù đó chỉ là một loại diễn xuất cao siêu – ngạc nhiên thay, vẫn khiến cho nàng khó lòng chịu nổi.

“Tôi cần người.” Elizabeth thì thào một câu sau cuối. Cảm xúc vẫn khó có thể tiết chế, và một giọt nước mắt rơi thẳng xuống tay nàng.

“Ồ, không. Không đâu, Elspeth. Em không cần tôi."

___

Summer ngồi đó, trên một tảng đá, ngay bên hồ nhỏ. Nơi này không xa căn nhà gỗ, nhưng đủ xa để cô có thể thoát khỏi những tiếng máy móc thiết bị, chỉ còn có tiếng chim chóc và côn trung quanh mình. Summer nhắm mắt lại, cảm nhận từng tia nắng cuối ngày đang xuyên qua tán lá, chiếu lên cơ thể mình.

Vậy là thêm một ngày nữa đã trôi qua, những cảnh hôm nay đa số đều là những cảnh đầu và cảnh cuối của Lucille, khi bóng hình của Lucille trở nên mơ hồ trước mắt Elspeth, để rồi cuối cùng trở về với hư ảo.

Sáng nay, người phụ nữ kia vụn vỡ thành từng mảnh ngay trước mắt Summer, níu chặt lấy bàn tay và vuốt ve từng đốt ngón tay cô, nói rằng nàng cần cô. Thật nực cười biết bao một vở bi hài kịch. Cảnh càng kéo dài, quay lại càng nhiều, Summer càng tuyệt vọng và gần như không đứng vững.

Đến một khoảnh khắc kia cô thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu đong đầy nước mắt của Elizabeth.

Elizabeth Thornton nhìn cô với ánh mắt như thể người phụ nữ này thật sự cần cô – mà mỉa mai thay điều này lại trái với sự thật. Đối với Summer, đây là một loại tra tấn tàn nhẫn. Summer hy vọng rằng lối diễn xuất có chút cường điệu về mặt cảm xúc của mình hôm nay đủ mạnh mẽ để giấu đi cảm xúc thật của mình.

Cả đêm qua Summer đã nghĩ về chuyện ấy.

Chuyện đêm qua cô gặp phải Grace đi ra từ trailer sau khi nói với Elizabeth những lời kia, và rồi nhìn cô với ánh mắt châm chọc đầy khinh khi. Một loại ánh mắt thay cho lời muốn nói – Elizabeth thuộc sở hữu của Grace.

“Tôi có thể ngồi với em một lúc được không?"

Summer mở mắt ngay lập tức. Cô gật đầu, giật mình khi mình không nghe thấy có tiếng bước chân tới gần.

Một khoảng lặng rất dài. Không ai lên tiếng, và không ai nói với ai lời nào.

“Sao chị biết em ở đây?” Summer nhắm mắt lại.

“Tôi đoán. Và để chắc chắn thì tôi hỏi người ta xem ở quanh đây thì giờ này cảnh ở đâu đẹp nhất.”

“Ừ!” Summer đáp, bình thản đến mức lãnh đạm.

“Hôm nay em làm tốt lắm. Tôi đã... cảm nhận được mọi thứ. Hơi dữ dội hơn so với tôi đoán trước, nhưng mang lại hiệu ứng mạnh hơn rất nhiều. Và có vẻ em cũng đã khiến Jean-Claude ngạc nhiên."

“Ông ấy hài lòng!” Summer nhìn được sự hài lòng trong mắt Jean-Claude.

“Phải, ông ấy hài lòng. Nhưng, Summer... Nỗi oán hận mà Lucille dành cho Elspeth, tôi cảm giác có chút, cảm xúc cá nhân?" Elizabeth do dự, “Hay chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra?"

“Một phần.”

Có tiếng chim hót trên tầng không. Summer mở mắt, ngẩng đầu lên kiếm tìm.

“Vậy là do tôi. Tôi làm điều gì khiến em... giận rồi?"

Summer không đưa ra câu trả lời. Cô để ánh mắt mình bay bổng trong không trung, hòa vào cùng với ánh nắng chiều tà. Cảnh rất đẹp, đẹp đến mức khiến tâm tình cô dịu lại, an tĩnh và bình ổn.

“Chị định lúc nào nói cho em biết?" Chữ thoát khỏi miệng, bằng phẳng, không có lên xuống.

“Nói cho em biết chuyện gì?"

“Chuyện chị thích phụ nữ."

Elizabeth đứng hình, và nàng cau mày. “Chuyện hôm qua tôi đã giải thích, và đó là tất cả. Cảm xúc của tôi lúc ấy... không ổn định. Tôi hôn em, đó là sai lầm của tôi. Là tôi sai. Tôi không nên đẩy em vào một tình huống thiếu chuyên nghiệp như thế."

Summer nhìn Elizabeth với một ánh mắt đầy hoài nghi. Cô im lặng, nghe người phụ nữ này né tránh việc phải đưa ra câu trả lời thẳng thắn bằng cách vòng sang một chuyện khác. Và Summer nhận ra người phụ nữ này, từ trước cho tới nay, vẫn luôn đeo trên mặt mình một lớp mặt nạ không kẽ hở. Cô tự hỏi người phụ nữ này đã bao giờ cởi bỏ chiếc mặt nạ hoàn mỹ đó ra hay chưa? Và đối diện với thế giới này bằng hình dung thật của mình. Người phụ nữ này đã cho một người nào đó nhìn thấy gương mặt thật của mình hay chưa?

Có ai đó thực sự hiểu được người phụ nữ này hay không? Liệu có ai đó nhìn thấy bản chất và đi vào đến tầng sâu nhất trong con người này? Đã từng có ai hay chưa? Ngoài Grace?

Elizabeth đã nhận ra điều khác thường trong ánh mắt Summer.

Nàng hỏi, thăm dò, “Có phải là vì việc đêm qua hay không? Hay là vì một chuyện gì đó khác?"

“Phải đến lúc nào chị mới cho em biết, Elizabeth?" Summer lặp lại câu hỏi của mình, ngữ điệu thậm chí còn phẳng lặng hơn cả lần đầu tiên. Bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô đang tự hỏi đến tột cùng thì mình nằm ở đâu trên thang tình bạn của người phụ nữ này. Và Summer nhận ra, cũng có thể lắm, trong mắt Elizabeth Thornton thì Summer Hayes vẫn luôn là một kẻ ngoại đạo, một người không đáng tin, cũng không xứng đáng để có thể nhìn thấy, dù chỉ là phần nào đó sự thật về con người nàng. Ngay cả khi cô đã giãi bày và bộc bạch gần như là tất cả mọi thứ về mình. Rồi Summer lại tự hỏi có phải mình mới là người vô lý ở đây hay không, yêu cầu những điều không thuộc về mình.

“Nói cho tôi biết chuyện này từ đâu ra?" Lại một câu hỏi mang tính chất lỏng tránh.

"Grace."

“Cái gì?” Cơn sốc phủ bóng trên gương mặt Elizabeth, rõ ràng và lộ liễu đến mức không còn có gì khiến Summer ngạc nhiên.

“Summer...” Elizabeth lúng túng, “Grace đã nói gì với em?"

“Không gì cả. Summer đưa bàn tay lên, “Không một chữ. Cũng không cần thiết phải nói. Chị ta nhìn em, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, và chị ta hiểu. Tất cả. Em biết chị ta hiểu. Em biết, bởi vì khoảnh khắc em nhìn chị ta, em cũng đã tự hiểu ra được vài điều. Thế là đã đủ!"

“Sao có thể...” Đầu mày nhíu chặt, Elizabeth không hiểu. “Chị ấy nhìn em như thế nào?”

“Nhìn em như thể chị thuộc sở hữu của chị ta. Nhìn như thể em đang vượt quá giới hạn, chạm vào thứ không thuộc về mình.”

“Grace là người dẫn dắt tôi. Tôi có thể hiểu chị ấy có chút... cảm giác chiếm hữu đối với sự nghiệp và công việc của tôi, như một người..."

“Dừng lại.” Với một tiếng thở dài buông xuôi, Summer cho Elizabeth một cái nhìn trầm lặng. Và cô lắc đầu, “Elizabeth, chị không thể thành thật với em dù chỉ một lần được hay sao? Grace không phải chỉ là một người dẫn dắt. Đúng không?"

“Chị ấy không thích phụ nữ.” Elizabeth nói ra một câu. “Một trăm phần trăm, không. Tôi có thể đảm bảo. Và chị ấy yêu Amrit đã nhiều năm nay. Chính em tận mắt chứng kiến, cũng chính em đã nói với tôi.”

“Em biết. Nhưng dù cho như thế thì chị vẫn thuộc về Grace. Đúng chứ? Elizabeth, điều đang giết em một cách từ từ, điều khiến em chết dần chết mòn ngay lúc này, chính là em đã quá ngu ngốc khi không để vào mắt những điều đã xảy ra trong bữa tiệc của chị đêm ấy. Ánh mắt khi chị nhìn chị ta, cách chị làm vừa lòng chị ta. Cách chị bênh vực chị ta. Và còn hơn thế nữa. Chị yêu Grace, Elizabeth. Và em sẽ biết ơn, thật đấy, nếu bây giờ chị ngừng những lời dối trá lại và thẳng thắn với em, một lần. Em tin rằng sau tất cả những điều em đã làm, ít nhất em xứng đáng có được sự thành thật của chị. Hoặc chăng trong mắt chị thì em vẫn là một kẻ không đáng tin?”

Elizabeth đỡ trán, bàn tay che đi đôi mắt, “Vấn đề không phải ở đáng tin hay không đáng tin. Nhưng chuyện với Grace... là một chuyện phức tạp."

“Vậy sao?” Summer nhướng mày, cái nhìn trở nên khắc nghiệt. “Lời tiếp theo chị nói sẽ là em đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Và đúng, em đồng ý, có thể Grace không muốn có được chị trên phương diện tình cảm hay tình dục – nhưng Elizabeth, nghe đây, một người có thể muốn sở hữu một người khác vì rất nhiều lí do. Ham muốn chiếm hữu có thể tồn tại trên nhiều phương diện. Khao khát sở hữu tồn tại trong nhiều hình thù và bắt nguồn từ nhiều lí do. Ở đây em có thể chắc chắn một điều, cảm giác chiếm hữu của Grace dành cho chị quá rõ ràng.”

Elizabeth lặng đi trong một khoảnh khắc trước khi kịp phản bác. “Tôi có thể khẳng định với em Grace không hề muốn tôi, dù là trên bất kỳ phương diện nào.”

“Không hề? Cách chị ta định hướng sự nghiệp của chị, cố gắng duy trì ảnh hưởng của mình trên cách chị nhìn nhận sự nghiệp của chính mình? Cách chị ta đưa ra những lời nhận xét thiếu tôn trọng và lúc nào cũng chứa những lời nhắc nhở đầy ẩn ý. Đó chính là ham muốn chiếm hữu. Hãy để em kể cho chị nghe một câu chuyện xa xưa: Một thiếu nữ trẻ phải lòng người dẫn dắt mình. Một người dẫn dắt trải đời, luôn sống vì sự chú ý của người khác dành cho mình và yêu cảm giác mình là người đặc biệt của tất cả những người xung quanh. Người thế này bảo vệ những mối quan hệ của mình, hay đúng hơn là sự đặc biệt của mình, bằng mọi giá. Bằng mọi cách. Chị biết Grace đang lo lắng điều gì không, Elizabeth? Grace đang lo lắng tình bạn đầy mới mẻ này của chúng ta sẽ khiến chị phân tâm. Em sẽ tán sự chú ý của chị dành cho chị ta, và sau đó, chính là lòng trung thành sẽ bị lung lay. Lòng trung thành, Elizabeth. Chị sẽ quên đi sự tồn tại của chị ta chăng? Grace sẽ không đời nào để chuyện ấy xảy ra. Và, nhất là ở thời điểm này, khi sự nghiệp và danh tiếng của chị ta đã không còn như xưa nữa.”

“Grace xứng đáng nhận được sự chú ý và công nhận từ mọi người.” Elizabeth cau mày, tông giọng bắt đầu lên cao. “Chuyện Hollywood không nhìn ra khả năng của chị ấy là một chuyện... nực cười.”

“Bess.” Summer thở dài, “Đây hoàn toàn không phải là về khả năng của Grace. Khả năng của Grace với tư cách là một diễn viên, chúng ta đều có thể nhìn thấy. Đây là câu chuyện về... chị ta đang sử dụng chị, sử dụng sự trân trọng của chị, và cả... tình yêu của chị dành cho chị ta, để thỏa mãn thói ích kỷ của chính bản thân mình. Cảm thấy tốt đẹp về chính bản thân mình."

“Không phải như thế." Biểu cảm trên gương mặt Elizabeth lúc này biến đổi, trở nên khắc nghiệt, “Không bao giờ có thể có chuyện ấy."

Vậy là không phủ nhận về tình yêu của chị dành cho chị ta? Nỗi buồn lan tràn và lấp đầy Summer khi cô đã tự tìm ra cho mình được câu trả lời. Lúc này sự thật đã ngã ngũ. Rồi Summer cũng cảm thấy có phần nào an ủi, ít nhất thì Elizabeth đã thành thật với mình.

“Sao chị chắc chắn không thể có chuyện ấy?"

Elizabeth dường như đang đấu tranh nội tâm, không biết mình có nên nói ra hay không.

“Nói cho em biết.”

“Bởi vì tôi biết Grace không hề biết tôi..." Nàng dừng lại, sự giằng xé ánh lên trong đôi mắt. “...thích phụ nữ." Nàng cúi đầu, “Grace và tôi đã quen biết mười bảy năm, nhưng tôi dám chắc chị ấy không biết tôi thích phụ nữ.”

“Nhưng sao có thể như vậy được?" Summer hỏi, ngữ điệu dịu dàng trở lại, “Hai người thân như vậy?"

“Tôi đã luôn để ý cẩn thận.” Nàng ngẩng đầu, “Và tôi dám chắc rằng diễn xuất của tôi rất đáng tin, nếu như tôi thực sự muốn diễn. Và có thể em cũng đã thấy, Grace thường... không quan tâm tới những chuyện không liên quan tới mình.”

Càng nghĩ về lời ấy, Summer càng cảm thấy mọi chuyện rõ ràng. Grace thực sự chỉ quan tâm những chuyện liên quan tới mình, và chẳng mấy để tâm với cảm xúc của những người quanh mình, kể cả là... Elizabeth.

Đáng buồn là vậy.

“Có vẻ đúng là Grace không mấy quan tâm. Em rất lấy làm tiếc." Summer nói, chân thành.

“Cũng chỉ ở vấn đề này mà thôi. Nhưng chị ấy có quan tâm tới tôi. Đêm qua Grace tự mình lái xe tới, như em đã thấy!"

Ồ hẳn rồi, đó hẳn là lí do vì sao chị ta tới đây. Nhưng cô không nói điều gì thêm nữa, khi nhìn thấy có gì đó khác thường trong ánh mắt của người đối diện. “Bạn chị có biết không?” Vậy là Summer nói sang chuyện khác, “Về chị?”

Nét giận thoáng qua trên gương mặt nàng, “Chuyện cảm xúc của tôi đối với Grace ra sao không liên quan gì tới bất kỳ ai khác. Đã đủ tệ với tôi rồi, khi em... em..."

“Em không hỏi về cảm xúc của chị đối với Grace. Em đang hỏi về chuyện chị thích phụ nữ."

Elizabeth buông lỏng, “Có thể họ cũng đã đoán ra."

“Chị chưa từng nói với người nào trong số họ?"

“Alex. Ngày xưa bọn tôi từng thử hẹn hò. Nhiều năm về trước."

Điều ấy khiến Summer hiểu ra thêm một vài điều. “Ngoài Alex ra?"

Elizabeth cắn răng, không trả lời.

“Bess, bạn chị, nhìn chung là những người tốt. Những người đã ở bên chị một thời gian dài và hiển nhiên sẽ không phản xét chị, vì bất kỳ điều gì. Và rồi Brian với Rowan. Chị sợ hãi điều gì?"

Cái nhìn trở nên sắc bén và giọng nói lạnh đi, Elizabeth vào trạng thái đã lâu Summer không thấy. “Tôi tới tìm em vì chúng ta là bạn bè, và tôi sợ rằng tôi đã khiến em tổn thương vì chuyện đêm qua. Ấy cũng là chuyện tôi không muốn. Nhưng em hãy dừng hành động của mình lại, dừng việc tiến vào cuộc đời tôi để can thiệp và phán xét sự lựa chọn của tôi."

“Can thiệp và...” Summer hít sâu một hơi, “Ổn thôi, vậy thì tôi xin lỗi vì đã tiến vào cuộc đời chị và can thiệp vào những việc không ai trên đời này có thể chạm tới. Chỉ một câu hỏi duy nhất – rốt cuộc thì tôi có quyền lợi gì trong tình bạn này của chúng ta? Tôi không có quyền hỏi, không có quyền hiểu, và khi tôi cố gắng để hiểu bằng cách đặt câu hỏi, tôi biến thành một mối nguy hiểm. Ngay cả khi chị đã biết mọi điều về tôi. Ngay cả khi chị không kiểm soát được bản thân và quên mất mình là ai, chị hôn tôi như thể nếu không làm thế chị sẽ chết. Ồ, không sao, cũng không có gì to tát. Sai lầm nhỏ nhặt mà thôi, chúng ta quên đi và sống tiếp."

“Tôi đã giải thích.”

“Không, chị đã nói dối. Và chị đang tiếp tục nói dối. Chị hôn tôi vì chị muốn thế." Một thứ ngữ điệu cường ngạnh, thách thức Elizabeth dám phản bác.

Elizabeth mở miệng, nhưng rồi lại không nói được thêm lời nào.

“Ổn thôi, không sao, khi ấy tôi cũng đã muốn có được chị. Và chị biết điều đó rõ hơn ai hết.”

"Summer..."

“Cho nên vấn đề không nằm ở tất ở những điều này. Vấn đề nằm ở chuyện chị khiến tôi cảm thấy ra sao. Như người ta vẫn hay nói, khi ta không thể có được người mà ta muốn, hãy bằng lòng với người mà ta có. Và lúc đó tôi là người ở bên chị. Chị biết tôi sẽ không từ chối, chị biết, cho nên chị quyết định sẽ dùng người đang ở ngay bên mình để thỏa mãn chính bản thân mình.”

Elizabeth nhìn như thể nàng vừa bị những lời này của Summer giáng cho một cái tát. Nàng lặng người đi và có nỗi đau lướt qua đôi mắt nàng.

“Vậy ra đó là cảm nhận của em. Em cho rằng tôi tính toán để lợi dụng em, tin rằng tôi nhẫn tâm và ích kỷ đến thế. Rằng tôi không để tâm đến cảm xúc của em, rằng tôi không nghĩ về em và đối với tôi thì em chẳng là gì cả. Phải rồi. Trong mắt em thì tôi là một người phụ nữ như thế.”

Summer nhìn Elizabeth, ánh mắt lúc này đã dịu đi. Cô nghĩ về lời mình vừa nói và nghĩ về đêm qua.

“Không. Không phải." Summer đáp, “Không, ý em không phải như vậy."

“Vậy ư? Vậy thì tôi cảm ơn em.” Elizabeth im lặng một lát, “Tôi chỉ có thể thú nhận, đêm qua là một phút... ngu ngốc của tôi. Tôi cũng chưa bao giờ như vậy, từ trước cho tới nay!”

“Elizabeth, chị có thể nói cho em biết một điều được không? Bây giờ em đã hiểu chị không bao giờ chia sẻ mình với những người khác, nhưng... ngay đến cả những người bạn. Chị vẫn luôn giữ mọi người ở xa mình như thế này ư?”

Yên lặng.

“Đây là câu hỏi của em?”

“Chị có câu trả lời không?”

Elizabeth không lên tiếng nữa, Summer có thể nhìn thấy nàng đang cắn răng.

“Không sao, ổn thôi!” Summer nói, “Chị không cần phải trả lời, nhưng em nghĩ chị có thể chia sẻ một chút, một lúc nào đó. Căn bản thì chúng ta có rất nhiều điểm chung."

“Chúng ta có điểm chung?" Elizabeth cười một tiếng khe khẽ, tỏ sự nghi ngờ.

“Rõ ràng. Chúng ta cùng là diễn viên ở L.A, cùng thích phụ nữ, cùng diễn trong một series truyền hình, cùng diễn trong phim điện ảnh của Jean-Claude Badour. Chúng ta yêu Shakespeare, yêu London, yêu trà guayusa hương ca cao của Blackie's Tea House & Cambridge. Vừa hay, chúng ta biết bạn bè và gia đình của nhau.” Summer liệt kê, “Thế còn chưa đủ?"

Elizabeth nở nụ cười. Một nụ cười không phòng bị và đã có nhiệt độ. “Cũng có thể nhỉ. Vậy tôi sẽ chấp nhận điểm ấy!”

“Đương nhiên rồi!” Summer tựa cằm lên đầu gối, nhìn về phía mặt hồ, “Em mong mình có thể hiểu chị hơn, một chút thôi cũng được. Và ước gì không khó để hiểu về chị tới thế." Khốn thật. “Em không định nói lời này ra miệng thế này đâu!”

Elizabeth nhìn Summer, ánh mắt chăm chú và hai bàn tay nắm lấy nhau. “Vì sao em lại... muốn hiểu về tôi?" Dường như nàng đang thực sự không hiểu, và thực sự muốn biết.

“Vì... trước nay em chưa từng gặp ai như chị? Và đơn giản là vì em muốn hiểu chị hơn, vậy thôi. Hiểu mọi điều về chị, nếu có thể. Những điều người khác không thấy, không biết. Những điều làm nên chị, khiến cho chị là chị!”

Elizabeth mỉm cười. Nụ cười nhạt nhòa và phai đi ngay sau đó. “Việc ấy không dễ, Summer."

“Em biết việc ấy không dễ.”

“Ý tôi là... không phải tôi không muốn. Tôi chỉ không biết tôi có thể làm việc ấy như thế nào. Có vẻ như tôi thật sự khác người thì phải."

“Chị quá hướng nội mà thôi!” Summer nói.

Elizabeth gật đầu rất nhẹ. “Tôi biết việc một người như tôi trở thành diễn viên là một điều nực cười lắm.”

“Ồ không, có không ít người như chị lựa chọn trở thành như chị. Đôi khi chúng ta cảm thấy cuộc sống này sẽ dễ dàng hơn khi thoát khỏi bản thân mình và trốn vào những vai diễn. Chị biết đấy, trở thành những con người khác.”

“Cá nhân tôi cảm thấy cuộc sống sẽ dễ dàng hơn khi tôi sống một cuộc đời khác trên sân khấu. Đó là khi tôi cảm thấy mình thực sự có được tự do. Cảm giác ấy tuyệt lắm, Summer. Tôi có thể khiến bản thân mình biến mất, để rồi trở thành bất kỳ ai. Thời điểm khi tôi diễn vở Những nàng thơ Shakespeare, tôi vẫn luôn nhớ về những ngày ấy. Ngày ấy tôi đã tin rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nghĩ rằng mình có thể làm được mọi điều.”

Ánh mắt nàng rời khỏi gương mặt Summer, nhìn về nơi người ấy đang hướng về, “Nhưng sau đó... tôi đã trở về với hiện thực. Cảm giác giống như khi một vở kết thúc, ánh đèn bừng lên, trở lại với thực tại. Về chuyện của Grace... chuyện ấy cũng ảnh hưởng đến trạng thái cảm xúc của tôi, một phần.”

Elizabeth không nói thêm nữa, vì vậy Summer quay sang, lên tiếng, “Chị không để Grace biết về cảm xúc và suy nghĩ của mình là để bảo vệ chính bản thân mình, phải không?"

Sự im lặng kéo dài khoảng mấy phút.

“Tôi nghĩ đó là thói quen của tôi. Thói quen mà tôi có đã quá lâu, trở thành cách tôi sống. Tôi giữ hết những cảm xúc mà tôi có bên trong mình, dồn xuống sâu bên trong mình, tôi nghĩ cho đến lúc này tôi vẫn đang làm việc ấy rất tốt. Mọi lời mà tôi nói, mọi cảm xúc mà tôi thể hiện ra, đều suy tính và cân nhắc. Tôi có cảm giác như tôi đã tự dựng lên quanh mình những bức tường, bức tường này dày lên theo thời gian và giờ thì ngay đến bản thân tôi không thể phá đi được nữa. Summer, đây là con người tôi, đây là tôi của hiện tại, đã không còn là tôi của mười ba năm trước.”

Ánh mắt nàng lại trở về với Summer, lần này xoáy sâu, tha thiết và thành thật, “Và Summer, em có hiểu được không, em có hiểu được việc tôi làm đêm qua có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Thật sự... khó mà tin nổi. Việc ấy không giống một việc mà người như tôi sẽ làm. Tôi sẽ không bao giờ làm một việc như thế. Khi ấy có thể tôi đã điên rồi. Bản thân tôi cũng vẫn chưa dám tin, Summer."

Summer chỉ đáp ngắn gọn, “Có lẽ vậy.”

“Và em nói em chưa từng gặp ai như tôi? Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết rằng tôi chưa từng gặp ai như em. Có đôi khi tôi cũng không thể hiểu nổi em đang nghĩ gì. Rộng mở với tất cả mọi người, với tất cả mọi điều. Quyết đoán đến mức mạo hiểm. Như ngày ấy em cứu Hunt thoát một tình tiết tệ hại. Em quyết định và em thực sự làm một việc như thế... mà không do dự hay lo lắng hay sao?"

“À, chuyện đó... Chuyện đó em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tin em đi!”

“Em đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng thì em vẫn lựa chọn mạo hiểm. Sao em biết được có trót lọt hay không? Thêm nữa, sao em có thể nói thẳng ra suy nghĩ và cảm nhận của em như vậy? Em không nghĩ rằng em càng chia sẻ nhiều em sẽ càng dễ tổn thương ư? Hay em... không sợ?"

“Đúng vậy...?"

“Đúng vậy!" Elizabeth cười khe khẽ. “Và tôi đoán tất cả những người trong cuộc đời em đều biết em thích phụ nữ?”

“Hẳn rồi. Và em sẽ để cả thế giới biết chuyện này, vào một ngày nào đó. Chỉ là lúc này thì chưa biết được này ấy là ngày nào. Truyền một chút cảm hứng đến thế giới này cũng là nhiệm vụ của chúng ta."

“Tôi hiểu rồi.” Elizabeth tựa cằm lên bàn tay, lúc này đã nắm chặt. “Dù cho việc ấy là một việc không dễ dàng. Tôi sẽ sợ hãi thay cho em.”

“Chị sợ?”

“Đương nhiên. Có những người lựa chọn ủng hộ cũng sẽ có những người lựa chọn ghét bỏ. Tưởng tượng hòm thư của em khi ấy mà xem.”

“Nhưng có lẽ chị sẽ ngạc nhiên trước kết quả thì sao? Loài người không phải lúc nào cũng tồi tệ tới thế. Và em cảm thấy thế giới cũng đang thay đổi. Thêm nữa, không phải ai cũng coi chị như kẻ phản diện.” Summer cười, “Có lẽ em đã nhắc tới chuyện toàn đội L.A Goldstars đều hâm mộ Iris Hunt thì phải. Ít nhất thì là thế.”

“Đội của Chloe?" Elizabeth bật cười trước cái tên. “Vậy là em đang chỉ ra rằng tôi là thần tượng của cả một đội bóng rổ. Thật khiến người ta an tâm làm sao.”

“Thực ra cũng không phải chỉ mình bọn họ. Vì một vài lí do mà bản thân em cũng tất thích Iris Hunt. Và vì một lí do nào đó khác nữa mà mặc dù chị khiến cho em giận đến phát điên, em vẫn không để gạt chị ra khỏi đầu. Luẩn quẩn trong đầu như một bài hát của Madonna." Summer đứng dậy, chìa bàn tay ra trước Elizabeth, chờ đợi. “Và đừng lo, ấy là một bài hay. Như... Vogue chẳng hạn.”

Elizabeth vịn lấy bàn tay trước mặt mình và đứng lên. “Thật lòng, tôi thú nhận tôi không biết mình nên đưa ra phản hồi thế nào mỗi khi em nói những thứ nhảm nhí như thế. Lúc nào em cũng thế này ư? Thẳng thắn đến mức này?"

Và họ bắt đầu cất bước trở về.

“À không!” Summer đáp. “Trưởng thành rồi em mới trở nên như thế này. Ngày còn diễn Punky, khi ấy em là một cô bé gầy nhẳng với đôi mắt to và luôn e ngại. Danh tiếng và sự chú ý của công chúng đối với em khi ấy là một thứ đáng sợ. Bị nhận ra ở mọi nơi, em thường phải lẩn trốn và chui lủi. Và rồi ba mẹ em nhận được dự án kia, ở London. Thường thì Autumn và em sẽ ở lại nhà ông bà khi ba mẹ đi vắng lâu ngày, nhưng lần đó ba mẹ em đã quyết định sẽ cho em đi cùng. Autumn ở lại, hoàn thành cấp ba. Vậy em đã có những năm tháng thiếu niên được sống như một người bình thường, trưởng thành trong cái không khí của London. Trở thành con người khác."

“Một quyết định sáng suốt.

“Ngay đến cả như mẹ em cũng vẫn còn có lúc sáng suốt."

“Tôi rất yêu quý bà. Chân thành, quan tâm tới tất cả mọi người, rất sắc sảo."

“Đương nhiên là chị yêu quý bà. Chị có những giây phút giải trí chất lượng tới thế nhờ việc mẹ em lấy em ra làm trò cười.”

“Tôi sẽ không phủ nhận." Elizabeth cười khẽ, “Thêm nữa, mẹ em có đôi mắt đẹp. Nụ cười cũng đẹp. Mà em khá giống mẹ thì phải. Bà ấy là một người phụ nữ đẹp."

Summer dừng bước, đứng lại.

“Sao vậy?" Elizabeth cũng dừng lại, quay sang nhìn người kia.

“Chị có nhận ra chị vừa nói em đẹp không?"

“Tôi có nói em đẹp bao giờ đâu?" 

“Chị vừa nói xong còn gì?"

“Chúa ơi? Em bị làm sao thế? Thôi được rồi...” Elizabeth đi tiếp, hơi cúi đầu, “Tôi cũng không phải người mù. Em... có một gương mặt hấp dẫn.”

"Và?"

“Và cái gì?"

“Và đó là lí do vì sao chị hôn em?"

“Summer em có thể dừng lại được không?" Elizabeth nhìn như thể nàng không chịu nổi nữa.

“Dừng được.” Với một nụ cười, Summer vẫn tiếp tục, “Vậy được rồi, em hôn thế nào?"

Elizabeth đảo mắt, “Em hôn... khá. Và tôi nghĩ em cũng đã ý thức được rằng mình có khả năng!" Giọng nàng lại mang theo phiền muộn, “Nhưng một lần nữa, tôi xin lỗi về hành động thiếu suy nghĩ và hoàn toàn là bộc phát của mình. Tôi xin lỗi nếu việc ấy khiến em cảm thấy mình bị lợi dụng.”

“Em sẽ tin chị!” Summer nhún vai, cho Elizabeth một nụ cười trấn an, nhưng vào tới trong mắt Elizabeth lại khiến nàng cảm thấy đó là một nụ cười vừa ngây ngô vừa... phiền muộn. “Nhưng đừng làm vậy thêm lần nào nữa. Được chứ? Mặc dù em không có ý kiến gì với bản thân nụ hôn.”

Elizabeth nhướng mày trong sự ngạc. nhiên.

“Nhưng em là một con người băng xương bằng thịt. Một con người có cảm xúc, cho nên, chị đừng làm như vậy thêm lần nào nữa. Đối với chị chuyện ấy không là gì cả, nhưng đối với em đó là một câu chuyện khác. Đừng hôn em thêm lần nào nữa. Và nếu như có thêm lần nào nữa, hãy chắc chắn rằng ấy là điều chị thực sự muốn. Hãy chắc chắn rằng chị hôn em và sau đó không hối hận. Elizabeth, chị hiểu không? Bởi vì em không mạnh mẽ đến mức ấy, em không đủ mạnh mẽ để chơi đùa với chị. Hiểu không?"

Elizabeth mở to mắt và nghe những lời này chui sâu vào trong nàng. “Tôi... hứa. Summer, tôi xin lỗi...”

“Được rồi!” Summer xua tay. “Quên chuyện này đi. Quên hết đi. Làm những người bạn.”

“Chắc chắn rồi."

Summer đổi chủ đề, “Đây thật là một ngày... Không, một tuần mới phải."

“Đối với tôi thì là hết quãng thời gian này. Quãng thời gian này... tôi phải giả vờ như mình yêu em, diễn một vai diễn mà trong ấy tôi cũng phải yêu em, và trong hiện thực thì em tìm ra bí mật của tôi."

Summer cười, “Chuyện này dựng thành một vở bi hài kịch cũng được đấy!”

“Tôi cũng nghĩ vậy."

Hai người về tới nơi cũ, đi đến bên xe, khi Elizabeth lần nữa lên tiếng. “Tôi có thể mời em bữa tối được không? Coi như là đền bù cho em.” Elizabeth hỏi, lại nói thêm, “Mà không, thực ra là tôi còn thừa một đống đồ ăn. Đồ em mua còn quá nhiều, và cả Diet Coke. Tôi cần có người giải quyết. Còn chưa kể tôi vừa tìm được một đĩa CD sau bếp, toàn những bài từ thập niên 80. Nhạc Madonna."

“Nghe hấp dẫn đấy nhỉ." Summer cười, nụ cười cũng trượt đi rất nhanh.

Elizabeth cảm nhận được điều ấy, và nàng bắt đầu hối hận vì lời mời của mình. “Summer, nếu như... chúng ta ở vị trí khác, nếu như tôi không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì hay... bất kỳ ai, tôi nghĩ câu chuyện của chúng ta đã khác. Em xứng đáng có được những thứ tuyệt vời."

Summer không rõ mình nên cảm thấy thế nào trước những lời này. Không còn hy vọng, và rồi lại bắt đầu có hy vọng. Chuyện này, đối với Summer, dường như ngày càng trở nên khó khăn.

“Tôi còn có gin.” Elizabeth nâng giọng, đổi chủ để, “Nghe nói gin khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Hoặc có mỗi tôi nói vậy!"

“Cũng như bia thôi.”

Trước biểu cảm bàng hoàng của Elizabeth, Summer cười, vỗ vai nàng, “Ôi kìa, người Anh mấy người dễ nổi nóng thật đấy. Em còn chưa nói chị hâm trà bằng lò vi sóng đâu.

“Chúa tôi ơi.” Elizabeth trừng mắt nhìn Summer, “Đây là một tội ác."

“Phải, em biết. Và em nghĩ em sẽ để chị tận hưởng Hendrick’s và Madonna một mình thôi vậy, ổn chứ? Em có chút việc phải làm. Có một vài điều cần suy nghĩ.”

“Tôi hiểu. Vậy... gặp em vào ngày mai.” Elizabeth mỉm cười. “Hậu-Madonna.”

“Nếu có thể.”

Lời ấy mang lại những tiếng cười, trút bỏ đi sự nặng nề.

Summer đứng lại trước xe, đợi cho Elizabeth đi vào, khuất lấp sau cánh cửa. Và cô vẫn còn đang đứng đó, nhìn cánh cửa trong yên lặng, suy nghĩ bằng cách nào mà mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều như thế này chỉ trong một ngày.

 

Hết chương 18

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: