Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

974 0 1 0

CHƯƠNG 1

Trời đổ cơn mưa, mọi người cũng hối hả mà tìm nơi để trú ẩn, không ai muốn mình bị ướt, để dẫn đến bị cảm, cũng như sẽ cảm thấy thật điên rồ khi phi thân dưới cơn mưa to thế này.

Ấy thế mà vẫn có người không màng đến tất cả những lý do trên mà cứ mãi miết dưới lòng đường, cứ mặc nhiên cho cơn mưa ngày một trắng xoá nuốt chửng.

Cô cứ đi, đi mà không biết nên dừng thế nào, trong đầu cô chỉ nghĩ là đi, và đi, cũng chẳng biết là đi đâu, đến đâu và về đâu.

Chuỗi hồi tưởng khổ ải ấy, cay độc ấy và nhẫn tâm ấy cứ đeo bám, cứ hành hạ, cứ xâu xé tâm hồn của một cô gái.

  • “Ra khỏi nhà đi, mày không có tư cách ở trong căn nhà này – tiếng mắng nhiết, la hét, tiếng đỗ vỡ của những thứ có thể tạo nên âm sắc, nó làm cay xé khóe mi, đau thắt lòng người và tuyệt vọng cho một ý chí, một nghị lực
  • Cô chủ dừng lại đi – một người phụ nữ giữ chặt tay của cô gái được gọi là cô chủ, không để cô ấy ném thêm vật gì vào người của cô gái trẻ đối diện

Cô gái trẻ đôi mắt ngấn lệ nhưng không quá bi lụy, có gì đó gọi là chai lì và cô vẫn cứ ung dung, và không có gì để sợ.

  • Cô chủ có chuyện gì cũng đợi hai bà chủ về rồi nói chuyện mà
  • Không đợi gì cả, tôi là cô chủ và tôi có quyền, cút, đi ra khỏi nhà tao ngay, nhanh – vẫn không chịu dừng lại cô gái được gọi là cô chủ không ngừng dùng những lời chua ngoa và giận dữ đối với cô gái trạc tuổi của mình. Cũng như theo đó là hành động ném đồ, vứt quần áo, ánh mắt cũng tràn đầy sự phẫn nộ

Cô gái trẻ cũng chẳng nói gì, có lẽ sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn, cô lấy túi đồ đã được chuẩn bị sẳn rồi rời khỏi, không chút lưu luyến cũng chả chút quan tâm. Cô cứ thế mà bất cần bỏ đi, có lẽ cô ấy nói đúng nơi này không dành cho cô.”

Ngã sập dưới lòng đường đầy nước, đầy tiếng còi xe, cũng đầy tiếng ồn ào, giờ cô mới cảm thấy bản thân mình cũng thật đáng thương, giờ thì ăn ở đâu, ngủ ở đâu và sống ở đâu đây chứ. Biết đi về đâu, muốn kêu khổ cũng chẳng biết nên kêu khổ với ai. Ngày trước chẳng phải cô vẫn tự sống được sao, thế mà giờ lại có chút lo lắng dấy lên trong lòng. Thật nực cười mà.

Mưa dai dẳng, có lẽ đây là cơn mưa dài nhất từ trước đến giờ, nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu mùa mưa. Bụng đói meo nên đành phải lê thân già ra ngoài để tìm gì đó mà ăn, cũng may nhà cũng ngay mặt tiền, ra khỏi cổng rồi nhìn xung quanh mà cảm thấy ngao ngán. Kéo dây kéo áo khoát lên tới tận cổ, che dù rồi lại co ro mà bước đi, nếu không phải vì miếng ăn thì cũng không phải cực thân thế này.

Từng bước chân của cô gái lại nặng nề hơn, cô kiệt sức thật rồi, trời sao lại không tạnh mưa, phải chi ngày xưa cô cứ ở lại cô nhi viện thì hay biết mấy hay là cô cứ sống một mình, cho dù cô đơn nhưng chí ít cô cũng sẽ không là cái gai trong mắt của ai cả.

“tin tin”, tiếng kèn xe rồi tiếng la, tiếng hú, tiếng hét của bọn quái xế làm ồn ào cả một con đường, những âm thanh đó dường như lấn át luôn cả tiếng mưa rơi lách tách.

Cô gái chắc rằng cũng nghe được, nhưng mà cô mất phương hướng thật rồi, cô cũng chẳng biết nên đi thế nào, tránh ra sao. Giờ nếu ai đó có lòng tốt hay là thậm chí thấy chướng mắt mà kéo cô vào trong lề thì cô cũng sẽ rất cảm kích và có thể làm nhiều điều vì người ấy. Quái thật lúc này mà còn có thể suy nghĩ được xa như vậy, cười chua chát cô thật sự biết là mình sắp ngã gục, hoa cả mắt cũng chẳng thấy gì rõ ngoài màn mưa trước mặt mình, chẳng lẽ kết thúc tại đây sao.

Chợt, lời cầu nguyện kia chắc rằng đã linh nghiệm, một bàn tay ôm ngang người rồi một cảm giác bị ai đó làm cho di chuyển. Cứ giống như một diễn viên múa nhưng không chuyên nghiệp, cô vẫn có thể xoay một cách điệu nghệ và tất nhiên là nhờ vào sự tài tình cùng điêu luyện của bạn diễn – cũng là một diễn viên múa chẳng cầu.

  • Cô ơi, cô gì ơi – lên tiếng gọi cô gái đang dần mất đi ý thức, người vũ công không thành thục kia đành phải đưa một cô gái lạ mặt vào nhà, đơn giản nhà của người đó gần ở đây, và chẳng lẽ đã giúp đến đây mà không giúp nữa, hỏi thế thiên hạ coi ra gì. Xem ra chuyện ăn uống phải dừng lại rồi. Và với những suy nghĩ lớn lao đó thì cuối cùng cô gái cũng được vào một nơi khô ráo, ấm áp, chí ít là tốt hơn nhiều so với bên ngoài lạnh lẽo và nguy hiểm kia

Nhẹ nhàng là điều đầu tiên mà người tốt bụng làm đối với cô gái, gãi đầu cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo chỉ còn biết là gọi điện để nhờ chi viện.

  • Bác sĩ Ngân tôi có một ca ngoại cấp cứu đang ở nhà, người đó bị mắc mưa, người thì nóng, hỏi bác sĩ có phải sốt không?

Bên đầu dây bật cười sảng khoái.

  • Thích đùa quá chứ hả, Khiết Minh cậu vẫn không bỏ được cái tật đó

Gãi đầu rồi nhìn cô gái, Minh chợt nhớ cô gái quan trọng hơn.

  • Thôi cậu chỉ tôi đi
  • Được thôi, cởi đồ người đó ra, thay bộ đồ khô khác, cặp nhiệt kế, đi nấu cháo, mua thuốc hạ sốt, chờ người đó tỉnh cho ăn và cho uống, cho uống nhiều nước sẽ tốt hơn. Trần Khiết Minh cậu đúng là người đần nhất mà tôi từng biết, sống một mình mà mấy chuyện này cũng không rõ là sao

Cười ngượng, Minh thật là xấu hổ, để bị người khác châm chọc như vậy.

  • Lắm lời quá, mặc tôi, biết chuyện rồi thì mai chủ nhật qua đây giúp tôi
  • Này, ở đâu ra – người bên đầu dây bực tức phản bác
  • Ở Khiết Minh này ra, này Xuân Ngân cậu mà không làm theo thì đừng có mà nhờ tôi cái gì nữa – đắc chí vì biết mình sẽ thắng Khiết Minh thách thức

Dù biết là hận lắm cái kẻ kia nhưng thật là Ngân không còn lựa chọn nào khác.

  • Thì ừ
  • Tốt, thôi ngủ ngon
  • Sẽ ngon mà

Cả hai cùng cúp máy.

Một người thì tâm trạng bình thường.

Còn một người thì đang núi lửa dâng trào.

  • Trần Khiết Minh sẽ có ngày tôi lóc da của cậu rồi đi khám nghiệm, lấy xương của cậu đi lấy tủy, tôi sẽ dùng cậu làm người hiến xác cho y học, chờ đấy

“hắt xì”, đang lục đồ mà cứ như bị chửi thầm Khiết Minh buộc phải hắt hơi, chắc lại là cái cô gái xinh đẹp nhưng đanh đá Bùi Xuân Ngân kia. Cô ấy lại rủa Minh rồi muốn đem Minh làm hiến xác y học chứ gì, chỉ có cô bạn đó mới dám nghĩ và nói vậy, những ý nghĩ thật bá đạo.

  • Lạ thật kì trước nhớ là Xuân Ngân có bộ đồ ở đây mà – tự hỏi rồi lại tự tìm, Khiết Minh cũng chả biết nên lấy gì cho cô gái lạ mặt này mặc đây
  • Hay là lấy đồ của mình, trông cô ta cũng cỡ dáng người của Xuân Ngân, sao trời lại thương mình như vậy cho mình cái tướng quá ư là hết hồn, xem nào mình cao hơn cô ấy, lưng chắc cũng dài hơn, mình lại rãnh rỗi mà thường tập gym, coi nào, chắc là ổn

Khiết Minh ở một mình, chuyện có khả năng tự kỉ là hoàn toàn có cơ sở.

Cơn đau đầu đã nhanh chóng ập đến, cô gái khẽ cựa mình rồi mấp máy môi, đôi môi khô hốc và cần có nước ngay bây giờ, đáng tiếc cô nói không nên lời cũng chẳng nhìn thấy ai. Thế rồi cô lại chìm vào cơn mộng mị một lần nữa.

Tiếng dao kéo đang lẻng kẻng leng keng dưới bếp cũng chẳng đánh thức được sự mệt mỏi và kiệt sức của cô gái trẻ. Khiết Minh tự thấy mình là một người lười, Minh đâu phải là nấu ăn không được, chỉ có cái tội là không được siêng. Nhìn nồi cháo nghi ngút khói, bổ dưỡng thơm ngon là đã muốn ăn ngay. Cẩn thận nếm lại Minh lại tự nhận thấy mình thật tốt bụng, tự dưng lại mang một cô gái xa lạ về nhà, hơn nữa lại còn lo lắng và chữa bệnh cho cô ấy. Mà thôi giúp người hoạn nạn cũng là việc nên làm, mà trong nhà cũng đâu có gì đáng giá, chỉ có Minh là không biết có đáng giá hay không thôi.

  • Vẫn còn ngủ sao? – vào phòng thấy cô gái vẫn còn yên giấc Minh mon men lại gần, chợt nụ cười trên môi Minh rộ lên. Cô gái này đúng là đẹp thật, tuy không là hotgirl hay người mẫu, diễn viên nhưng vẫn rất đẹp, nét đẹp tự nhiên và thuần khiết. Nếu Minh cá tính và có chút không quyến rũ thì cô gái này ngược lại hoàn toàn, chỉ ngủ thôi cũng có thể thu hút người khác đến như vậy
  • Nước – mấp máy môi cuối cùng cô gái cũng có thể nói được một từ

Vội vàng đứng lên Minh rót nhanh ly nước nóng mình vừa nấu và giữ ấm trong bình thủy. Kiểu này chẳng uống nước thường được, lại nhanh chóng chạy xuống bếp mà tìm ống hút, Minh mỉm cười tự hào về sự cẩn thận của mình, dù cả đời Minh mới sử dụng cái thứ này một lần, trừ khi nhà có khách.

  • Từ từ thôi

Cô gái cũng chẳng nghe cứ hút được nước là cố gắng hút cho thật nhiều, cô cũng chẳng biết là mình đang ở đâu, với ai, cô chỉ biết hiện giờ toàn thân vô lực. Và nếu có ai làm gì thì chắc cô cũng cắn răng mà chịu đựng.

Còn Khiết Minh, ly nước đã cạn mà vẫn chưa nhận thức được rốt cuộc thì mình đang làm gì và nghĩ gì. Đến khi ánh mắt của cô gái khép lại thì mới biết, thì ra mình đang lơ lửng, rót thêm nước vào ly rồi lấy nắp đậy lại, Minh ra phòng khách để ngồi. Đã bao lâu rồi trong căn nhà này chẳng có thêm một người nào qua đêm lại, chỉ có Xuân Ngân cùng Đức Thiện là thường xuyên lui tới, một là bạn thân thời phổ thông và công việc, còn một là bạn thân từ lúc còn nhỏ xíu. Cuộc đời của Minh không có lắm giang truân nhưng thật ra cũng chẳng suông sẽ, chẳng hiểu sao Minh có sự đồng cảm và thương cảm đặc biệt dành cho cô gái này.

  • Nghe nè Thiện, ừ ngày mai tôi tới sớm, không vấn đề gì, tôi biết rồi – tắt máy Minh lặng người nhìn về phía phòng mình, lần đầu gặp sao lại cho Minh nhiều xúc cảm đến như vậy, định mệnh hay chỉ là do Minh nghĩ quá nhiều. Cười rồi lắc đầu Minh cũng chẳng buồn vào căn phòng cạnh bên mà nằm dài ra sô pha để ngủ, chợt mùi cháo xộc vào mũi làm Minh nhớ, hình như là Minh chưa cho cô gái lạ ăn gì, như vậy thì làm sao mà ngủ và hạ sốt đây

Cơn mộng mị cứ kéo dài chẳng làm bản thân tỉnh táo được, cô gái cứ mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn cảm nhận được có sự lo lắng và quan tâm cạnh bên mình. Có bàn tay ai đó đỡ lấy cô, vị ngọt từ vật gì đó rồi nó tràn vào cuống họng, nó làm cô dịu lòng, và giúp cô qua cơn đói.

Không còn cách nào khác, Minh đành cho cô gái uống sữa, cô ấy cứ ngủ như chưa từng được ngủ thế này thì ăn uống kiểu gì, cũng đành chơi luôn chiêu nghiền thuốc rồi hòa vào nước ấm mà dùng ống hút cho cô ấy hút.

  • Vậy là ổn, cũng hạ sốt rồi, sẽ không sao, ngủ ngon – ngắm nhìn cô gái hồi lâu, còn định giơ tay để vén tóc cho người ta nhưng không thể mất lí trí như vậy. Ra cửa phòng rồi tắt đèn, Minh vẫn còn chút lưu luyến nhưng cũng rời phòng, tốt nhất là đừng quá mềm lòng

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: