Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

554 0 1 0

CHƯƠNG 2

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới cũng đã ùa vào, ánh sáng tự nhiên mà chen chút nhau để luồn qua khe cửa, cốt là để đánh giấc con người say ngủ kia. Khuôn mặt cô gái cứ như bừng sáng cả căn phòng.

  • Cô tỉnh rồi sao?

Lờ mờ tỉnh giấc cô gái cảm thấy lạ, lạ không phải vì người phía trước cô chưa từng biết mà là lạ ở cảm giác và cảm xúc khi chạm vào và khi đối diện.

  • Tôi hơi choáng
  • Không sao, cô hạ sốt rồi, nào giờ thì đánh răng rồi ăn chút cháo, tôi nghĩ điều đó sẽ tốt hơn cho cô

Nhíu mày, vẫn có gì đó không phải ở đây.

Thấy cô gái không phản ứng người nảy giờ rơm rã nói chuyện cũng mỉm cười.

  • Tôi tên Xuân Ngân, tôi 26 tuổi, còn cô

Dãn cơ mặt cô gái cũng mỉm cười đáp.

  • Em tên Linh Nhi, em chỉ mới 22 thôi

Không nghĩ là Nhi lại nói chuyện dễ thương như vậy, Xuân Ngân cười thầm, không ngờ Khiết Minh tóm được một người vừa xinh lại vừa dễ thương này, cũng chưa biết tính tình ra sao nhưng mà cũng có cảm tình đó chứ.

“hắt xì” đang bàn kế hoạch với Đức Thiện mà Khiết Minh cũng không ngăn được sự hắt hơi đột ngột của mình.

Bật cười Thiện trêu.

  • Chắc lại là Xuân Ngân

Liếc Thiện một cái, Khiết Minh cũng uể oải nói.

  • Chỉ có cậu ấy nội công mới thâm hậu như vậy

Cười lắc đầu Đức Thiện lại tập trung vào công việc.

Khiết Minh cùng Đức Thiện đang ở Nha Trang, Thiện vừa từ Hà Nội về nên chạy luôn ra đây để bàn việc với Minh. Cả hai cũng rất ít gặp nhau, tuy làm cùng công ty nhưng Thiện ở miền Trung và Bắc nhiều hơn Nam, lần này anh sẽ vào hẳn trong Nam để quản lý khách sạn lớn nhất của chuỗi nhà hàng khách sạn mà gia đình anh đang có.

Ăn cháo xong Linh Nhi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, uống thêm một liều thuốc rồi nằm nghĩ hồi lâu cô đã tỉnh táo hơn, có lẽ cô cũng nên cảm ơn ân nhân và biết chút gì về người ta để sau này còn biết đường mà đền đáp.

  • Cảm ơn chị đã cứu em và chăm sóc em

Ngạc nhiên nhìn Linh Nhi, rồi Xuân Ngân chợt hiểu.

  • Chị nhận lời cảm ơn về việc chăm sóc em, còn cảm ơn về cứu em thì là người khác, nhà này không phải của chị, người cứu em cũng không phải chị

Giờ là đến phiên Linh Nhi ngạc nhiên, cô rụt rè hỏi lại.

  • Vậy người đó là ai vậy chị?
  • À đi làm rồi – nhanh chóng trả lời, Ngân đang bực bội, Khiết Minh này cứ như gió còn Đức Thiện thì cứ như diều, hai người họ mà gặp nhau thì y như rằng là diều gặp gió
  • Dạ - nhìn ra hướng cửa phòng, Linh Nhi rất mong sẽ được gặp ân nhân của mình, mà hình như có gì đó lạ lẫm trên người của cô

Còn định quay ra thì thấy ánh mắt sợ hãi lẫn khuôn mặt đỏ ao vì ngượng của Linh Nhi khi nhìn xuống bộ quần áo, Ngân cũng sớm đoán ra.

  • Khiết Minh là phụ nữ, có điều hơi khác mình chút, à mà cũng không khác đâu, mà em yên tâm đi, coi khùng khùng vậy chứ đứng đắn lắm
  • Dạ, khùng là sao chị ?- ngạc nhiên hỏi lại Linh Nhi ngây ngốc

Chết rồi, trước trẻ nhỏ không nên dùng mấy từ quá địa phương.

  • Không có gì, thôi em ngủ đi, Minh nói có chuẩn bị cho em gì đó, chìa khóa nhà trên bàn, em có muốn đi đâu thì khóa lại, nó cẩn thận lắm, còn nữa tốt nhất là em đừng có vô cớ biến mất kẻo nó về nó xé xát chị ra
  • Sao vậy chị? – lại ngây ngô hỏi lại, Linh Nhi quả là chưa tiếp thu được những lời của Xuân Ngân

Vỗ trán mình Ngân quên mất người bệnh cần thời gian để phục hồi cả tâm lý và sức khỏe, kiểu này thì cô gái trước mặt vẫn còn phản ứng chậm.

  • Ý là em đừng đi đâu hết, Minh nó lại tìm, dù gì nó vừa cứu em nó không muốn chưa từ mà biệt đâu, thôi chị về nha, chị có việc đột xuất
  • Dạ, em cảm ơn chị - có vẻ đã hiểu, Linh Nhi cũng thư thái được não của mình

Vẫy tay Ngân quả thật là rời khỏi.

Còn lại một mình trong phòng, Nhi cũng chẳng biết nên làm gì, nhìn bộ đồ trên người cô mỉm cười. Cảm thấy nằm cũng chán nên lần tìm vào nhà tắm.

  • New là mới mà – nhìn quần áo cùng khăn tắm treo trên giá cô vừa ngạc nhiên lại vừa xúc động, có cả đồ bên trong, dù chưa biết Minh cũng như chưa biết được hình dáng ra sao, nhưng điều đầu tiên mà cô cảm nhận được đó là, Minh là người khá chu đáo cùng tình cảm

Xong buổi khai trương nhà hàng trong chuỗi nhà hàng khách sạn của công ty Hưng Thịnh, Minh có đi uống vài ly với Thiện, thằng bạn lại chạy ra Đà Nẵng, muốn chuyển hẳn về Nam quả là còn nhiều việc để lo. Giờ thì Minh cũng sẽ giúp Thiện những điều cần thiết để khi vào tiếp quản trong đây anh sẽ không bỡ ngỡ.

Có mùi gì đó, hình như là mùi trứng thì phải, cất giày Minh khóa cửa rồi vào bếp xem thử, cũng chưa vội lên tiếng.

Trong bếp Linh Nhi đang chiên trứng rồi nấu canh rau ngót, khi nảy đói bụng cô ăn đỡ cháo nhưng vẫn chưa ổn. Chợt nhớ là Minh đi làm về thì lấy gì ăn nên cô mạo phép lục trong tủ lạnh để xem có gì để ăn hay không, chắc Minh bận lắm nên chỉ còn hai quả trứng với một bó rau ngót cũng chắc là mấy ngày.

Khoanh tay dựa tường, Minh cứ thế mà ngắm nhìn, cũng chẳng hiểu sao cô gái này lại có thể đánh động nhiều cảm xúc trong Minh như vậy.

  • Bộ quần áo hợp chứ?

Giật mình vì giọng nói phía sau, Nhi vội vàng quay lại, cô ngượng ngùng mà nắm đuôi tạp dề, cũng chẳng dám nhìn nhưng theo hướng của giọng nói, theo cảm giác của mình thì hình như đây là Khiết Minh.

Buồn cười trước biểu hiện của cô gái, Minh bỏ cặp lên ghế rồi tiến lại gần. Đứng trước mặt Nhi, Minh đưa tay về phía cô rồi choàng ra sau.

  • Khét trứng rồi

Ngẩng nhìn Minh, tim Nhi đập liên hồi vì hồi hộp, khuôn mặt của Minh quá gần. Thật là xấu hổ mà, lần đầu gặp ân nhân mà thế này, thật mất hình tượng.

Bật cười Minh rời chỗ không đứng gần Nhi nữa mà thay vào đó là tủ lạnh, tua nhanh chai nước lọc mà Minh biết không phải mình vừa bỏ vào, Minh bật cười.

  • Không cần phải căng thẳng, tôi là Khiết Minh, còn cô chắc là Linh Nhi
  • Dạ - rụt rè đáp lời, giờ Nhi có thể nhanh chóng hiểu điều mà Minh nói

Gật gù Minh sắn tay áo rồi lại tiến về chỗ của Nhi.

Lần này rút kinh nghiệm, Nhi lùi vào một góc.

  • Đem nồi cơm lại dùm nha – có thể hiểu phần nào cảm giác của Nhi lúc này, chắc là cô ấy ngại nên thôi thì Minh đánh tiếng trước

Vội vàng rút điện rồi lấy nồi cơm đặt lên bàn, Nhi lại đứng một góc.

  • Đâu có cần hầu, ngồi đi – lắc đầu, cô gái này chẳng lẽ vẫn còn sốt đến mất EQ

Khổ tâm hết sức, Nhi trở thành người ngớ ngẩn trong mắt Minh mất rồi.

  • Ăn cơm, mà cô ăn nổi không?
  • Dạ - hỏi lại Minh, thật không hiểu Nhi bị gì nữa, sao lại phản ứng chậm đến lạ lùng khi đối diện với Minh như vậy

Cười cười Minh gắp đồ ăn vào chén của Nhi rồi nói.

  • Tôi sợ cô ăn cơm không nổi, lại là trứng, nên cô ăn canh rau ngót được rồi

Chỉ gật đầu Nhi nghĩ tốt nhất mình nên im lặng thì hay hơn.

Nhún vai, Minh bắt đầu ăn cơm, đúng là Minh đang rất đói.

Cứ lâu lâu gắp một vài hạt cơm cơm Nhi bận nhìn Minh ăn, cô nhớ mình đâu có nấu ăn ngon như vậy, chắc là Minh đói thôi.

  • Chị ăn từ từ thôi, của em còn nè
  • Cô không ăn sao? – ngẩng đầu nhìn Nhi, quả là Minh còn muốn ăn nữa
  • Dạ không sao, em cũng mới ăn cháo rồi – lè lưỡi Nhi cảm thấy mình nói dối cũng hay ghê, cháo là ăn lúc 2, 3 giờ chiều mà giờ là 8 giờ tối rồi, chỉ là thấy Minh ăn ngon như vậy nên cô không muốn làm Minh cụt hứng
  • Vậy cảm ơn tôi không khách sáo – tự nhiên lấy chén của Nhi mà ăn, Minh cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt hay biểu cảm của cô nàng

Chống cằm, Nhi là đang gặp thể loại người gì đây.

Còn Minh, cũng chả biết đang nghĩ gì.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: