Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

381 0 0 0

CHƯƠNG 14

Đóng cửa, Minh tựa người vào khung gỗ lạnh, ngẩng mặt rồi đánh ực vài cái, cứ như Minh đang đánh ực chính nước mắt của mình. Hít thật sâu Minh lau nhanh khóe mắt rồi nhìn căn phòng lần nữa. 3 giây cho sự xoay đầu Minh đi thật nhanh xuống cầu thang rồi cũng mất dạng sau đó. Chẳng còn gì để Minh níu kéo, Minh không có lý do để giữ Nhi ở lại được nữa.

Hạ màn sau khi thấy dáng Minh cùng xe khuất dạng, Nhi mới biết thế nào là cảm giác đau khổ khi chia xa. Thật sự trong lòng cô đã có Minh thật rồi.

  • Linh Nhi anh vào được không?

Lau nước mắt rồi vội vã mở cửa, Nhi cần phải trấn tỉnh hơn.

  • Em đang làm gì, ăn trái cây nha – nhận ra điều khác lạ từ khóe mắt của Nhi nhưng Thiện không nói, anh vẫn vui vẻ mà giơ đĩa trái cây lên
  • Anh Thiện vào đi – mở rộng cửa Nhi mời Thiện vào, cô cũng không có ý định đóng cửa

Đặt điện thoại lên bàn Thiện nói.

  • Em dùng đi để còn cái mà liên lạc, điện thoại của em cũng bị Hòa Mỹ đạp nát rồi, anh xin lỗi
  • Không phải lỗi của anh – trả lời ngay sau câu nói khó xử của Thiện, Nhi cầm điện thoại lên rồi lại như lần trước cô để vào tay của Thiện

Nhìn Nhi, Thiện hi vọng có được một lời giải thích.

  • Em không dùng đâu, anh Thiện cảm ơn tình cảm của anh nhưng em thì không thể nhận
  • Tại sao không thể, em có thể nhận nhiều thứ từ Minh còn anh thì lại không, em nên biết những thứ mà Minh mua cho em đều là anh kêu – mất bình tĩnh Thiện đứng phắt dậy, anh lại lớn tiếng

Đối với Nhi bây giờ mọi thứ đều trở nên đơn giản, sống cùng Minh không lâu nhưng cô bị nhiễm luôn cái tính bình tĩnh đến mức chán ghét của Minh.

  • Chuyện đó em cũng không cần biết, em chỉ biết người cho em là Minh. Đức Thiện em hi vọng anh đừng hiểu lầm Minh nữa, Minh không hề nói là của Minh mua, hôm qua Minh đã nói với em tất cả. Em rất giận vì Minh giấu em nhiều điều nhưng thật sự những ngày qua luôn là Minh bên cạnh em

Rất muốn hét to, Thiện chống hai tay vào hông, đầu thì cứ lắc, anh vò trán mình rồi lại vuốt mặt. Hít thật sâu anh nhẹ giọng.

  • Có nghĩa anh đã mất cơ hội, anh hận tại sao người bên cạnh em những lúc đó không phải là anh
  • Không phải như vậy – lắc đầu dứt khoác hơn thái độ chán chường của Thiện, Nhi vẫn thế mà thẳng thắng

Ngạc nhiên Thiện cảm thấy Nhi khác hơn trước nhiều rồi, lần đầu gặp Nhi anh còn nghĩ cô gái này rất yếu đuối với dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp. Nhưng không Nhi mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Rồi khoảng thời gian Nhi không có ở nhà mà là bên cạnh Minh, dường như cách nói chuyện và cả cư xử cũng mạnh dạn và thẳng thắn hơn. Lại thêm vẻ bình tĩnh đến đáng sợ này.

  • Dù bên cạnh em có là anh thì em vẫn không yêu anh được, Đức Thiện anh là người tốt nhưng đáng tiếc em không có diễm phúc để yêu anh
  • Nhi, em đừng nói vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà, em thấy đó Khiết Minh đã bỏ đi rồi, chẳng phải cậu ấy nói hai người chỉ tới đây thôi sao – lắc mạnh vai của Nhi, Thiện không tin, anh luôn ôm hi vọng và anh nghĩ Nhi chắc rằng sẽ yêu anh, phải chăng là anh đã quá tự tin

Lần này là đến Nhi ngạc nhiên sau đó là chuyển sang tức giận.

  • Anh nghe lén chúng em
  • Anh – lấp bấp Thiện không thể nói không, khi mà những lời anh nói thì là có

Kéo tay Thiện ra, Nhi đi về phía cửa, cô lạnh lùng.

  • Em muốn ngủ một chút

Buồn bã ra khỏi phòng, Thiện luyến tiếc nói.

  • Anh hi vọng em suy nghĩ lại
  • Xin lỗi anh nhưng em đã nói suy nghĩ của mình từ rất lâu rồi. Em nghĩ anh mới là nên suy nghĩ lại, có phải anh đã quá vội vàng và anh cũng đang cố chấp

Lặng nghe những gì Nhi nói cứ như Thiện hứng một gáo nước lạnh vào người. Anh không nói gì chỉ ra khỏi phòng để Nhi đóng cửa lại. Tiếng khóa chốt làm lòng anh chua xót, Nhi không tin tưởng anh và cô ấy chắc là cũng đang chán ghét anh.

Trùm chăn kín đầu rồi nằm nghiêng, Nhi hé 2 mắt của mình rồi cứ nhìn mãi ra cửa sổ, không còn những giây phút chờ đợi Minh về, cũng không còn phải nấu ăn cho Minh. Cô cũng không có cơ hội nhìn thấy Minh mỗi tối dù là Minh đang ân cần hay phớt lờ cô. Có lẽ giờ cô đã hiểu vì sao thái độ của Minh dành cho cô lại đôi lúc thờ ơ dù thật Minh rất quan tâm cô. Là sự dằn vặt trong Minh khi giấu nhiều việc đối với cô, là còn vì tình bạn với Đức Thiện. Xem ra cô muốn Minh đến bên mình còn cần rất nhiều thời gian. Nhưng bây giờ cái con người tên Khiết Minh đó lại dám nói cả hai chỉ đến đây thôi, đó như lời tuyên bố chấm dứt khi chưa bắt đầu thì cô sẽ làm được gì đây. “Khiết Minh em ghét chị, em ghét Minh”. Cứ thế mà lẩm nhẩm Nhi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Lang thang và lang thang là những gì mà Minh có thể làm vào những ngày thiếu Nhi trong nhà. Cũng chẳng tìm được ai để nói chuyện nên Minh chọn cách đi một mình, ngủ một mình, ăn một mình và buồn cũng một mình.

Cứ mở tủ đồ mà nhìn, Nhi nhớ những lúc cùng Minh đi dạo, đi ăn, rồi những lúc chờ Minh về. Bộ nào cô cũng đã từng mặt, tuy Minh không mua được cho cô hàng hiệu như Thiện nhưng mỗi vật Minh cho cô đều là từ tấm lòng của Minh. Và cô biết đều là tiền mà Minh bỏ ra, dù rằng là Thiện nhờ. Cho dù Minh không nói với cô.

Điều Nhi nghĩ là đúng vì Minh không nhận bất kì số tiền nào từ Thiện, cho dù Thiện nói là nhờ Minh mua cho Nhi.

  • Cái hộp này mình đã thấy rồi – nhìn chiếc hộp trong một ngăn của ba lô, Nhi tin chắc rằng Minh đã bỏ vào cho mình, cô không khỏi ngạc nhiên
  • Là điện thoại – thì ra hôm đó Minh cũng mua cho cô một cái, mỉm cười đây mới chính là Khiết Minh. Cô không ngờ Minh có thể hiểu được tâm tình của cô đến như vậy, nhưng sao Minh không nói. Đừng nói là Minh cũng tự ti về việc Đức Thiện mua điện thoại tốt hơn cho cô đi, mà Minh thì đâu có nhỏ mọn đến vậy, hay là Minh ghen ta. Nghĩ vậy tự dưng tâm tình Nhi tốt hơn, ý chí muốn kéo Minh về bên mình lại càng dâng trào trong cô

Nhìn tấm lịch trên bàn làm việc mà Minh quên cả ngày tháng. Ngày mai là ngày mà Nhi nhận bằng tốt nghiệp tại trường.

Định nhắn gì đó cho Minh nhưng Nhi từ bỏ. Cô lại đang muốn đánh cược, để xem rốt cuộc thì Minh sẽ vô tâm với cô được tới chừng nào.

Lại một mình, Minh khóa cửa rồi chuẩn bị tan ca. Giờ này về Minh lại phải đối diện với 4 bức tường, thật là chán, nhưng mấy hôm nay la cà vậy là đủ rồi. Đi lang thang nhiều quá kẻo thành đi bụi mất.

  • Minh ngày mai Minh rảnh không
  • Không, mai Minh phải đi sang gặp đối tác

Nheo mắt, Hòa Mỹ gắt.

  • Minh có cần thẳng thừng vậy không?
  • Có chứ, mà có chuyện gì sao – bấm thang máy Minh vào trước

Hòa Mỹ cũng vào sau cô kéo vạt áo của Minh giọng nũng nịu.

  • Mai Minh đi với em tới nhận bằng tốt nghiệp nha, mai chỉ có anh hai đi với em mà thôi

Nhìn Mỹ thật nhanh rồi Minh lại quay về tư thế lạnh lùng của mình. Cô ấy có Đức Thiện đi cùng mà còn không thấy đủ, còn Linh Nhi cô ấy phải đi một mình. Đối với Hòa Mỹ thì bao nhiêu là đủ, còn với Linh Nhi cô ấy luôn cảm thấy đủ với chính mình. Đúng là sự trái ngược.

  • Minh bận rồi, thôi Minh về trước

Không kịp nói gì thì Minh đã đi về bãi đậu xe máy, Hòa Mỹ giậm chân, thái độ này của Minh là không muốn liên quan đến cô đây mà.

Minh cũng chẳng quan tâm, tốt nhất là dứt khoác như vậy, chẳng phải ngày xưa Hòa Mỹ còn dứt khoác tàn nhẫn hơn Minh nhiều sao.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: